Tính quẻ cho nhiều người

"Người huynh đệ này, chúng tôi cũng không biết tung tích của Jung Han-Sa, hơn nữa từ trước tới nay chưa từng gặp qua Jung tộc Han-Sa tiểu thư, càng không biết tướng mạo của cô ấy, cậu chắc là tìm lộn chỗ rồi" Ông lão mặc áo trắng nói.

Lúc này, nụ cười trên mặt Nam Tử Yêu Mị hơi cương, sắc mặt nổi lên một tia âm trầm: "Không nói có đúng không..."

"Chúng ta thật sự chưa từng thấy Jung Han-Sa!" Ông lão mặc áo trắng nói.

"Đã như vậy, thứ phản đồ Jung tộc các người cũng không có gì đáng để giữ lại." Yêu Mị Nam Tử chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn đầy lệ khí.

"Hừ!"

Ông lão mặc áo trắng tức giận nói: "Chúng ta có phải phản đồ Nhiếp tộc hay không, cũng không liên quan gì đến cậu, cậu chớ cho rằng, chỉ bằng một người như cậu, có thể làm được gì?!"

Vừa dứt lời, mấy vị cường giả thế gia được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong nháy mắt xông lên trước, vây quanh Yêu Mị Nam Tử.

"Không không cần biết cậu có lai lịch, hôm nay sẽ để cho cậu có thể tới mà không thể về, chết ở chỗ này!" Ông lão mặc áo trắng trong mắt run lên.

Vừa dứt lời, ống tay áo Yêu Mị Nam Tử loé lên ánh sáng lạng lẽo của dao găm.

"Phốc"!

Trong chốc lát, mấy vị cường giả thế gia vây quanh hắn, đồng thời lui về phía sau, chỗ cổ, đã sớm bị chủy thủ sắc bén cắt phải, máu đỏ tươi phọt ra, đem đại điện nhuộm thành vẻ yêu dị.

"Cái gì?!" Ông lão mặc áo trắng thần sắc hoảng sợ.

Trong khi nói chuyện, Yêu Mị Nam Tử đã đi tới trước người hắn (ông lão), một cái tay khoác lên cánh tay bên trên.

"Cậu rốt cuộc là ai!" Ông lão mặc áo trắng cả giận nói.

"Ông có thể gọi tôi... Min Yoongi..." Yêu Mị Nam Tử nhẹ giọng cười nói.

"Min Yoongi..." Đồng tử trong mắt Ông lão đột nhiên rụt lại, nhìn chăm chú Yêu Mị Nam Tử trước mặt, khó tin: "Cậu là... Châu Âu... Min Yoongi!"

Xưng hô Min Yoongi, cùng với Tử Vong Hoa Hồng năm đó giống nhau, mà độ khủng bố của Min Yoongi này... Cũng không kém gì Tử Vong Hoa Hồng!

Giống với Tử Vong Hoa Hồng, Min Yoongi đã sớm mai danh ẩn tích, rất lâu chưa từng lộ diện, rất nhiều lời đồn đãi, đều nói Min Yoongi đã chết đi từ lâu.

Thứ người như vậy, làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nước Hoa... Tìm tới bọn họ...

"Nếu ông không biết tung tích của Jung Han-Sa, vậy thì hoàn toàn biến mất đi." Min Yoongi khóe miệng hơi dương lên, nở nụ cười mang độc tính khiến mọi người nhớ mãi.

Vừa dứt lời, theo sau một loạt tiếng bước chân, bốn người đàn ông chậm rãi đi vào phòng khách Cổ tộc.

"Yo, đội trưởng đại nhân, anh đã đến rồi!" Nhìn thấy Jung Hoseok, khát máu cùng lãnh khốc trong mắt Min Yoongi trong nháy mắt tan đi, biến thành mắt Tinh tinh, không thèm quản ông lão mặc áo trắng nữa, một bộ dạng muốn nhào vào ngực Jung Hoseok.

"Cút." Hoseok không vui nói.

"Chồng à... Đội trưởng khi dễ tôi..." Min Yoongi nhìn về phía mỹ nam băng sơn cõng sau lưng mấy ván quan tàu bên người Jung Hoseok, mặt đầy ủy khuất.

"Chồng ơi... Anh nói một câu đi, một chữ cũng được..." Thấy băng sơn mỹ nam không có chút phản ứng nào với dục vọng của hắn, Min Yoongi nhếch miệng lên.

"Cút." Ánh mắt Băng sơn mỹ nam quét qua Min Yoongi, lạnh như băng mở miệng.

Min Yoongi, "..."

Giờ phút này, Hoseok nhìn về phía ông lão mặc áo trắng, nhàn nhạt mở miệng: "Em gái tôi xuất hiện lần cuối cùng, chính là ở chung quanh khu vực nước Hoa, mà toàn bộ nước Hoa, người có năng lực khống chế em gái tôi, cũng chỉ có phản đồ là chi nhánh nước Hoa các người, nói, em gái tôi ở đâu?"

"Cậu... Cậu là ai?" Ông lão mặc áo trắng hoảng sợ quan sát Nhiếp Vô Danh.

"Jung Hoseok" Hoseok nói thẳng ra tên của mình.

"Cái...Cái gì... Jung Hoseok..." Ông lão đồ trắng nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh, giống như bùn nát, trong nháy mắt tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi.

"Chỉ cần giao ra Jung Han-Sa... Tôi liền cho phép các người tiếp tục tồn tại ở mảnh đất này." Jung Hoseok đi lên trước, nhẹ giọng cười nói.

"Tôi... Han-Sa tiểu thư ...Tôi thật sự chưa từng thấy qua... Càng không có đem cô ấy nhốt ở chỗ này..." Ông lão mặc áo trắng thân thể khẽ run lên.

"Đội trưởng, tôi cảm giác lão già này, cũng không có can đảm để ra tay với Jung Han-Sa, tuy là phản đồ Jung tộc, nhưng ẩn núp Jung tộc cũng không kịp, làm sao còn dám trêu chọc Han-Sa?" Tà mị thanh niên một thân trang phục đạo sĩ mở miệng.

"Ừ, cậu nói cũng có lý." Jung Hoseok gật đầu một cái: "Nếu như thế, phản đồ này, cũng không cần thiết phải giữ lại, giết."

"Không... Không được!" Ông lão mặc áo trắng trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, cả người lùi bước về phía sau.

"Phốc"!

Nhưng mà, đột nhiên lại xuất hiện một cái dao găm sắc bén, trong nháy mắt cắt đứt cổ họng của ông ta.

Mắt thấy tộc trưởng bị giết, bên trong đại sảnh cả một đám trưởng lão đều kinh hoảng thất thố.

"Các người cũng không cần sợ hãi." Jung Hoseok nhàn nhạt mở miệng: "Jung tộc phản đồ, chỉ một mình ông ta, sau này, các người chỉ cần đổi một gia chủ, là được tiếp tục tồn tại."

"Cảm... Cảm ơn..." Mấy vị trưởng lão luôn miệng nói cám ơn.

"Ừ, nếu không chê phiền toái, vậy liền đi kiếm thêm sủi cảo đi." Jung Hoseok suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

"A... Sủi cảo?"

Mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau.

"Đội trưởng muốn ăn sủi cảo, còn không mau đi đi!" Người ngoại quốc làm nghề dọn gạch nói.

"Dạ dạ dạ..." Mấy vị cao tầng gật đầu liên tục.

"Trừ sủi cảo, phải có thêm rượu ngon thức ăn ngon..." Min Yoongi bổ sung.

"Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề..."

Mấy vị trưởng lão xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng lui ra.

Không lâu sau, thi thể ông lão mặc áo trắng cùng những người khác cũng bị kéo xuống, phòng khách bị rửa sạch một lần.

"Bọn họ giết gia chủ... Chẳng lẽ, chúng ta cứ tính để như vậy?!"

Một vị trưởng lão cắn răng nói.

"A, ông có biết Jung Hoseok là ai không? Đừng nói Jung Hoseok, ông có biết bốn tên thủ hạ của hắn là ai không?! Ông nếu ngu muội không biết điều sẽ làm cho Joo gia, hoàn toàn bị huỷ diệt!" Một vị trưởng lão khác cười lạnh.

"Bọn họ rốt cuộc là ai?" Có người mang sắc mặt nghi ngờ.

Vị trưởng lão kia thân thể khẽ run, cuối cùng lắc đầu một cái, cũng không giải thích, chỉ tranh thủ thời gian để cho người chuẩn bị sủi cảo.

...

Jung Hoseok ngồi ở ghế chủ vị, chân mày cau lại.

Vốn hắn cho rằng, tuần này trong nhà sẽ có tung tích của Jung Han-Sa, nhưng chưa từng nghĩ, đến cuối cùng, vẫn là công dã tràng.

"Đội trưởng, Joo gia thật có tiền, chúng ta bắt họ giao ra 180 vạn có được không?" Min Yoongi cười nói.

"Đội trưởng, cái tên biến thái này nói đúng, anh khi đó ra quy định không cho phép dùng võ lực kiếm tiền, chúng tôi cũng không thành thạo nghề gì, cũng không biết năm tháng nào mới có thể tìm được Jung Han-Sa, trong khoảng thời gian này, chúng ta ăn cái gì, uống gì..." Tà mị đạo nhân mở miệng nói.

"Ý của cậu là tôi và các cậu cùng đi giựt tiền?" Jung Hoseok âm thanh dần dần lạnh.

"Đội trưởng, chúng tôi chỉ đùa một chút, loại chuyện như thế này, tôi cực kỳ khinh thường! Giành được 180 vạn, không bằng dựa vào chính mình cần cù kiếm được 180 vạn!" Min Yoongi thấy Jung Hoseok trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên đổi lời nói.

"Đúng đúng đúng... Tên biến thái nói đúng, tôi cũng sẽ nỗ lực, tính quẻ cho nhiều người, chúng ta chẳng lẽ còn có thể đói chết được? Đội trưởng cứ yên tâm!" Tà mị đạo nhân gật đầu liên tục bảo đảm.

"Tôi cho các cậu thêm mấy tháng, nếu như còn không tìm được Han-Sa, tôi liền giết chết các cậu." Jung Hoseok lạnh giọng cảnh cáo.

Nghe vậy,Min Yoongi vẻ mặt đưa đám: "Đội trưởng, anh cũng quá thiên vị đi... Beom Hyuk Yong hiện tại lăn lộn vào Jeon gia làm Ám Vệ, cả ngày ăn no chờ chết, an nhàn vô cùng, người cũng không đi tìm, anh muốn giết, trước hết giết chết hắn đi..."

"Đúng, trước giết chết cà lăm đi!" Người ngoại quốc lúc trước dời gạch cũng mở miệng đồng ý.

"Đừng có nói nhảm." Jung Hoseok cười lạnh: "Beom Hyuk Yong mỗi tháng kiếm được nhiều tiền nhất, nếu không các cậu đã sớm chết đói."

"Hắn được đãi ngộ thật tốt.. Không được, tôi cũng đi xin làm Ám Vệ xem thế nào... Tôi bảo đảm công trạng so cà lăm còn cao hơn." Tà mị đạo sĩ suy nghĩ một chút, đề nghị.

Hoseok liếc tà mị đạo sĩ một cái: "Dư thừa tinh lực thì cứ đi tìm Sa Sa đi."

"Đội trưởng, anh cũng đừng có gấp, Han-Sa thực lực không tầm thường, có thể có nguy hiểm gì chứ?" Tà mị đạo sĩ cười nói.

Mặc dù bọn họ chưa từng thấy Jung Han-Sa, nhưng cô ta danh tiếng bên ngoài đã vang xa.

"Dù sao... Mất tích đã bốn năm rồi..." Jung Hoseok chân mày nhíu chặt.

"Nếu vậy, cũng chỉ có ba khả năng." Tà mị đạo sĩ nghiêm nghị mở miệng nói: "Khả năng thứ nhất, Jung Han Sa bởi vì ngoài ý muốn mà mất trí nhớ, cho nên năm năm qua chưa bao giờ liên lạc về nhà. Khả năng thứ hai, Jung Han Sa đã cùng người đàn ông không rõ danh tính kia chạy trốn. Khả năng thứ ba, sau khi mất trí Han-Sa đã cùng người đàn ông kia chạy rồi." Tà mị đạo sĩ mở miệng.

Jung Hoseok: "..."

Jung Hoseok nhéo nhéo mi tâm, em gái hắn Jung Han-Sa, năm đó thật sự có đàn ông ở bên ngoài.

Hắn đã từng lấy được tin tức, năm năm trước, Han-Sa cùng một người đàn ông nước Z đã từng yêu nhau.

Nhìn vẻ mặt của Jung Hoseok, Min Yoongi sững sờ: "Thật sự có sao, không phải anh nói cô ấy có một vị hôn phu ở Châu Âu sao?"

"Vị hôn phu của cô ấy hình như là Hoàng Giả Lim Cheon Yeom, người Châu Âu bên kia gọi là Lim Hoàng." Tà mị đạo sĩ trầm tư chốc lát nói.

Không lâu sau, sủi cảo cùng rượu và thức ăn được bưng lên. Băng sơn mỹ nam cõng ván quan tài sau lưng sau khi xác định không có độc, mới bắt đầu động đũa.

Jung Hoseok vừa ăn sủi cảo, vừa lên tiếng nói: "Tính cách của em gái tôi cũng rất giống tôi, quy củ thế tục gì cũng đều là chó má, vị hôn phu là trong nhà đặt ra, làm sao có thể ép buộc được nó, nha đầu kia năm năm trước còn cùng người đàn ông nước Hoa kia, sinh ra đứa bé ..."

Min Yoongi trố mắt nghẹn họng, có vị hôn phu... Còn có con cùng người đàn ông không rõ danh tính ... thật là so với hắn còn ...

"Cái đó ... người đàn ông kia là ai?" Ngoại quốc dời gạch hỏi.

"Không biết, chưa từng thấy qua, nhưng mà xem bộ dáng của cháu ngoại tôi, dáng dấp hẳn là rất đẹp trai. Người đàn ông kia cũng không biết thân phận của Han-Sa, lại không biết em gái tôi sinh con cho hắn, chính mình làm ba đều hoàn toàn không biết, tôi nếu như tìm được hắn, tôi liền giết chết hắn!" Jung Hoseok nói.

"Đội trưởng, đừng như vậy mà, Han-Sa cùng người đàn ông kia ở chung cũng tốt vô cùng, như vậy sẽ không còn ai cướp Lim Hoàng với tôi. Người đàn ông đó có đẹp trai đến thế nào khẳng định cũng không đẹp bằng Lim Hoàng nha ...." Min Yoongi ánh mắt sáng lên, vẻ mặt hoa si.

"Tên biến thái." Tà mị đạo sĩ khinh thường nhìn, chợt nhìn về phía Jung Hoseok: "Đội trưởng, em gái anh rốt cuộc có gì đặc biệt?"

"Tôi hồi thiếu niên đã rời nhà đi rồi, gần như không gặp em gái được mấy lần, chỉ nhớ rõ bộ dạng nó năm mười bảy tuổi rất đẹp." Jung Hoseok nói.

"Có đẹp được bằng tôi không!" Min Yoongi không phục.

Nhưng mà, Yoongi giờ phút này đã hoàn toàn bị bơ đẹp.

"Đúng rồi, tôi nhớ được trước ngực Han-Sa, có một cái bớt rất đặc biệt!" Hoseok bổ sung.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top