40. Extra 4.
Gã gặp em từ rất lâu rồi, nhưng trong ấn tượng của gã, em chỉ là một đứa nhóc không nói được. Một đứa trẻ chỉ thích chơi một mình, em không cần ai chơi với ai và cũng chẳng muốn nói chuyện với ai. Gã nhìn thấy em khóc rất nhiều, khi đó em vừa khóc vừa nhìn ra cửa vì mẹ em đã để em ở lại đây.
Gã tò mò, tò mò vô cùng vì sao em lại hay khóc như vậy. Khi em khóc, đôi mắt của em chứa đầy nước, hai bên má đỏ bừng đáng yêu lắm. Nhưng em không nói gì cả, em đã không để ý đến gã.
Mọi đứa trẻ ở đây đều làm bạn với nhau rất nhanh chóng, chỉ riêng em là không, em luôn im lặng trong thế giới riêng của mình. Gã muốn làm bạn với em, nhưng lại không biết phải làm như thế nào.
Rồi một ngày, gã nhìn thấy em đang chơi với đống mô hình của mình, gã tiến đến và phá vỡ đống mô hình ấy.
"Ê." Gã gọi em, nhưng em hình như chẳng quan tâm gì đến gã cả. "Tao đang gọi mày đó."
Bực dọc, gã lại nói to. "Sao tao hỏi mà mày không trả lời hả?" Gã cũng chẳng hiểu vì sao gã phải nói chuyện thô lỗ với em như vậy, có lẽ gã chỉ là đứa bé, và muốn sự chú ý từ em.
Em mím môi, khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại hờn dỗi. Em đứng lên định bỏ đi nhưng gã không cho phép điều đó xảy ra. Gã xô em ngã lăn ra sàn, làn da của em vô tình bị cứa qua một mảnh gỗ vụn liền chảy máu. Em nhìn gã, đôi mắt nâu trong veo nhìn gã tràn đầy sự căm giận, nhưng em vẫn không nói gì cả.
Gã muốn cúi xuống hỏi em có sao không, nhưng có một đứa trẻ khác chạy lại xô gã ra xa em. Khoảnh khắc ấy, gã đâu hay biết, Tae Hyung xô gã ra một lần thì là đẩy xa khỏi em một đời.
"Nè! Sao cậu cứ thích gây chuyện với Jimin mãi thế Hoseok?"
Gã nhìn em rồi lại nhìn Tae Hyung, gã cắn môi nói. "Đây là chuyện của tớ, cậu lấy tư cách gì xen vào?"
"Tớ sẽ mách cô nếu cậu còn đánh Jimin nữa đấy!" Tae Hyung quả quyết nói.
Gã ngó ra xa liền thấy bóng dáng cô giáo. Gã không cam lòng nhưng vẫn bỏ đi, gã nhận ra em đang ngấn nước mắt. Và gã thấy thật buồn với điều này. Gã trừng mắt với em rồi mới bỏ đi. Gã quay đầu nhìn lại liền thấy Tae Hyung nắm tay em muốn nâng em lên, và lần này gã quyết tâm sẽ không để ý đến em nữa.
Gã hay nhìn em với đôi mắt rất lạ, gã luôn đi sau em và Tae Hyung, chỉ cứ vậy đi sau mà thôi. Gã không tiến lên đi cùng cũng không muốn chào hỏi, gã nghĩ em sợ gã. Hóa ra việc gã luôn đi sau em chính là một bước ngoặc mãi mãi đã để gã nhìn bóng dáng từ phía sau như thế này.
Em càng lớn lên càng xinh đẹp, và tim gã lại xao xuyến một lần nữa khi em nhìn gã cười. Một nụ cười ngây thơ và thật trong vắt. Gã không rõ cảm xúc trong người gã là gì, gã ao ước có em, và gã cũng muốn ôm em, nắm tay em, chạm vào em, như cái cách Kim Tae Hyung hay làm.
Thú thật một điều, em như một loại thuốc phiện, và gã là con nghiện của em.
Vậy mà, em khi nhìn gã đều chỉ nhìn bằng ánh mắt sợ hãi, trốn tránh. Điều đó khiến gã bị tổn thương nặng nề. Em luôn dùng sự ôn hòa của mình đối diện với người khác cũng sẽ không bao giờ nhìn gã với đôi yêu thương. Em sẽ luôn miệng gọi tên Tae Hyungie nhưng sẽ chẳng bao giờ gọi gã là Hoseokie.
Em luôn miệng gọi Tae Hyung nhưng gã biết, trong lòng em, có một người chiếm vị trí còn quan trọng hơn cả cậu ấy.
Ganh tỵ thật!
Là một người nào, nhưng nhất định sẽ không là gã.
Nhưng rồi em thật kì lạ, em trở nên thật khác biệt, gã không còn thấy em cười nữa. Em không còn dùng đôi mắt hình bán nguyệt ấy nói chuyện với mọi người, em lạnh nhạt với tất cả, bao gồm cả Tae Hyung.
Gã nghĩ, có phải gia đình đã làm gì em rồi không?
Không phải gã không biết em bị gì, và mẹ đã đối xử với em ra sao. Nhưng gã nghĩ, điều này gã cũng chẳng cần phải để tâm đến, gã chỉ suy nghĩ đến một mình em.
Có một ngày, gã bị em dọa! Tệ thật, gã đã nhốt em vào kho của trường và bắt em qua đêm ở đấy!
Em đã khóc lóc, nói xin lỗi, có thể thả em ra không, em sẽ làm mọi thứ, đừng nhốt em ở đấy!
Nó thật kinh khủng, em đã đập cửa rất mạnh, nhưng trường về ban đêm thì hầu như chỉ có lão bảo vệ đã ngủ gục trong phòng canh.
"Jungkook, anh đang ở đâu?"
Gã đã nghe cái gì thế này? Không phải là Tae Hyung sao?
"Jungkook, em không mở được cửa?" Em khóc nấc lên, cánh cửa thì run ầm ập nhưng vẫn không nhúc nhích. "Jungkook, em không mở được cửa mà. Mẹ em sẽ đánh em mất. Ju...Jungkook ah...."
Gã sững người, tâm trí rối bời, Jungkook sao? Nhưng Jungkook là người nào mới được?
"Thằng khốn!"
Một cú đạp vào người gã khiến gã ngã lăn ra sàn. Ôm bụng trong đau đớn, đến khi gã định hình lại, Tae Hyung đã mở cửa và ôm chặt em vào lòng. Em bấu vào áo Tae Hyung khóc lớn.
"Jungkook à..." Em vẫn gọi tên người đó, nhưng cánh tay thì lại ôm chặt Tae Hyung.
"Jimin.."
Gã chưa kịp hỏi vì sao em lại như vậy, Tae Hyung đã đanh mặt đạp thêm một đạp vào bụng gã. Cậu ta nghiến răng ken két rồi nói. "Mẹ mày thằng khốn, đừng để tao biết mày cố làm điều này với Jimin thêm lần nữa, không thì cẩn thận cái mạng của mày. Tao không cứu nổi đâu."
Em được Tae Hyung ôm đi, và em không còn không còn khóc nữa. Song ánh nhìn em khi nhìn lại gã là một cái nhìn khiến người ta dựng tóc gáy.
[...]
Có vài lần em xuất hiện nhưng bên cạnh thì không có Tae Hyung. Gã khá tò mò, Tae Hyung rất hiếm khi để em ra ngoài một mình vào ban đêm. Cứ như thể, cậu ta đang canh chừng một điều gì đó, em chăng?
Em xuất hiện ở nhà giáo viên chủ nhiệm, gã còn nhớ, giáo viên đã làm với em. Cô ta nói em có một người mẹ đĩ điếm, có phải vì như vậy nên em mới học hành bê tha, gây ra sự mất tập trung mọi người trong lớp hay không. Vô số lời lẽ kinh tởm miệt thị em được cô ta buông ra. Tae Hyung thì gồng người chịu đựng, cậu ta không có gan cãi lời giáo viên thay em, nhưng gã thì có.
Gã đạp bàn rồi đứng dậy nhìn cô thách thức. "Nghề nào cũng là nghề, và đó thuộc về nghề của mẹ cậu ấy. Cô là giáo viên chủ nhiệm, đã không quan tâm đến cậu ấy thì thôi. Đằng này cô lại nói ra những lời khinh rẻ công việc của một con người. Tâm hồn nhà giáo rẻ mạt đến như vậy sao?"
"Cô đừng hù dọa em sẽ cho thôi học, em và tất cả các bạn ở đây đều sẽ đứng ra làm chứng việc cô phỉ báng nhân cách của Jimin."
Hôm ấy, giáo viên chủ nhiệm cho học sinh trong lớp tự học. Còn em thì im lìm không nói một tiếng cho đến khi tiếng chuông reo lên. Em cầm balo và chạy xộc đi trong tiếng gọi của Tae Hyung.
[...]
Em...trong bộ đồ màu trắng, ngồi vắt vẻo trên cây nghêu ngao hát, khung cảnh này sẽ thật thơ mộng nếu như không có tiếng la hét kinh hoàng trong nhà vang lên.
Gã nheo mắt mỉm cười, vòng tay giang rộng.
"Baby, chơi xong rồi thì xuống đây nào!"
Em nhìn gã, đôi mắt chứa vài tia lạnh nhạt, nhưng phần lớn có lẽ là sự biết ơn, gã nghĩ vậy. Em nhảy xuống khỏi nhành cây và đáp trong cái ôm của gã. Gã vùi mặt vào cổ em hít hà mùi hương, em không đẩy gã ra, và gã thích điều này.
Em của hiện tại, dù trong thân phận nào cũng không bài xích với gã. Tuyệt thật!
[...]
Em đánh người, gã giúp em thu dọn, Tae Hyung giúp em che giấu, và một người nữa (có lẽ) sẽ giúp tất cả bọn họ.
Cái ngày Tae Hyung biến mất, cuộc sống của em cũng biến mất. Em như một kẻ mất đi điểm tựa, em đã khóc trước mặt gã và nói. "Đi rồi, cậu ấy biến mất khỏi tôi rồi. Phải làm sao đây?"
Gã đã nghĩ, không có Tae Hyung, không có người kia, em sẽ ở bên gã chứ? Nhưng không, em không thích gã, em vẫn bỏ đi, vẫn chạy trốn khỏi gã.
Ban đầu là em đến chỗ gã vì mất đi Tae Hyung, và rồi em rời xa khỏi gã vì không còn Tae Hyung. Đến cuối cùng, gã cũng chẳng thể thay thế được Kim Tae Hyung.
Ổn thôi!
Em thích Kim Tae Hyung, nhưng cái tên luôn tồn tại trong trí nhớ và luôn cho em cảm giác an toàn lại là "Jungkook". Em đến bên cạnh gã và nói hãy gọi em là Jihyun, em sẽ yêu gã!
Tất cả mọi thứ đều giả dối, em vẫn xa gã, vẫn chẳng hề yêu gã như lời mà Jihyun bày tỏ.
Gã yêu em, yêu Jimin. Nhưng gã chấp nhận cái tên Jihyun ấy, vì dù là ai thì đó cũng là em!
Em rời khỏi Daegu, gã không tìm được em!
Em trốn kĩ thật, trốn kĩ đến nỗi khiến gã không tài nào tìm được em.
Mãi cho đến ngày, gã tình cờ nhận được một cuộc điện thoại.
"-Xin chào, Jung Hoseok. Tôi là Min Yoon Gi, chúng ta gặp nhau được chứ?"
"Anh muốn gì?"
"-Tôi biết cậu tìm gì, Jimin, Jihyun, hay tình yêu của cậu?" Anh ta cười cợt nhả ra từng chữ. "-Như thế nào, tôi đang ở Smeraldo Flowers, đến đây được chứ?"
Gã tìm địa chỉ và đến đấy, gã đã ngần ngại khi anh ta, một người lạ mặt và biết rõ gã đang tìm kiếm điều gì.
Anh ta có vóc người nhỏ con, mái tóc màu đen và làn da thì trắng gần như phát sáng. Đây là da của một thằng con trai sao? Gã tự hỏi và tự nhìn lại mình, cũng không đen lắm, nhưng nếu đúng chung với anh ta, gã nhất định sẽ là một viên đường nâu chính hiệu.
Anh ta cười nửa miệng, rồi nói với gã. "Jimin....làm việc ở đây!"
Gã mở to mắt như không tin vào chuyện này.
Anh ta lại cười và nói thẳng mà không vòng vo dong dài. "Tôi giúp cậu gặp Jimin, còn cậu giúp tôi một chuyện. Cậu chỉ cần cùng tôi phối hợp bắt một người, người này chắc cậu cũng đã từng nghe qua rồi nhỉ, Jungkook-từ miệng của Jimin thốt ra trong lúc thằng bé sợ hãi, đúng chứ?"
Gã chưa kịp tiêu hóa xong, Yoon Gi lại tiếp tục. "Cậu yêu một Jimin độc ác hay một Jimin dịu dàng, tôi đều có thể mang lại cho cậu một Park Jimin kết hợp được cả hai tính cách ấy."
"Dựa vào đâu?" Dựa vào đâu mà anh ta chắc chắn điều này, và dựa vào đâu anh ta có thể đảm bảo gã sẽ đồng ý giúp anh ta?
Anh cười, nụ cười lành lạnh."Cậu không thể từ chối được lời đề nghị của tôi, Jung Hoseok ạ! Bởi vì chỉ có tôi mới khiến Jihyun đến bên cạnh cậu. Cậu gần như phát điên cái ngày mà Jihyun trốn khỏi vòng tay của cậu bởi vì Jihyun đã mang chính mình đi."
Phải, Jihyun đã đi, Jihyun muốn tìm cái kẻ kia, cái người mà em không nhớ mặt và chỉ biết mỗi một cái tên.
"Hợp tác vui vẻ!" Yoon Gi đứng lên, anh liếc gã bởi vì việc hợp tác đã diễn ra dù từ đầu đến cuối, gã vẫn không thể nói ra được điều gì có nghĩa. "Về đi nào, Jimin sắp trở về rồi. Cậu chưa thể gặp trực tiếp em ấy ngay bây giờ."
[...]
Lần tiếp theo, anh ta lại liên lạc với gã, gã trố mắt nhìn anh bỗng dưng bị thương.
"Bệnh viện!" Yoon Gi hờ hững nói. "Đảm bảo rằng tên đó sẽ không còn sống."
Qua màn hình của camera quay lại, gã nhướn mày khi phát hiện người con trai trong bộ đồ an ninh đang bế Jimin ra khỏi phòng bệnh sau khi dùng một mảnh thủy tinh đâm vào người đàn ông nằm trên giường. Gã ra ngoài, và dùng một thứ khác đâm vào miệng vết thương chưa lành trên người đàn ông vừa được nhân viên y tá điều trị kịp thời. Một mảnh thủy tinh nhiễm phóng xạ được Yoon Gi đưa cho.
[...]
"Kí ức của Jihyun khác hoàn toàn với kí ức của Jimin, hai luồng kí ức không thể cùng một lúc tồn tại được, để Jihyun tự mình xuất hiện chỉ còn cách tái hiện lại những câu chuyện cũ mà em ấy đã từng trải qua!" Yoon Gi nói, anh nhìn gã. "Cậu biết tất cả mọi quá khứ của Jimin lẫn Jihyun, đúng chứ?"
Gã gật đầu, nhấm nháp ly cafe đen không đường.
"Tốt!" Yoon Gi gật đầu tán thường. "Kẻ si tình!"
Gã cứng họng, không biết đâu là khen và đâu là chê.
"Jungkook xuất hiện rồi, cậu ta cuối cùng cũng chịu xuất hiện trước mặt Jimin mà không cần phải nghe người khác kể lại." Anh ta bĩu môi. "Tệ hại thật! Đến lúc Jihyun cũng phải trở về chứ hử?"
Cách nói chuyện của Yoon Gi, gã không tài nào theo kịp được.
"Dù sao thì việc Tae Hyung bỏ đi cũng đánh mạnh vào tâm trí của Jimin rồi." Anh ta gật gù. "Jungkook cũng sẽ chẳng thể ngờ vị trí mà Tae Hyung chiếm trong lòng của Jimin lại lớn đến vậy đâu. Ít ra, Jihyun cũng khá thích Tae Hyung, còn Jungkook thì hoàn toàn ngược lại."
Gã ậm ừ song cũng hỏi. "Tại sao cả Jimin và Jihyun đều thích anh lẫn Tae Hyung được hay vậy?"
Yoon Gi liếc gã, gã nhận ra, anh ta đang khinh thường mình. "Do cậu không thông minh thôi."
Gã mím môi, anh ta cao giọng nói. "Lần đầu tiên, cái quái gì thì lần đầu tiên cũng là quan trọng nhất. Cậu lần đầu tiên gặp con người ta đã nạt nộ như thế, bảo sao thằng bé không xa lánh cậu. Cậu nhìn Tae Hyung học hỏi kìa, cậu thì hay rồi, đóng vai yêu quái để Tae Hyung vắt mũi chưa sạch làm anh hùng."
Gã cứng người không thể thốt ra được lời nào nữa.
"Còn Jungkook á hả?" Yoon Gi sờ viền môi. "Cậu ta cũng là một thành phần quan trọng. Kí ức của trẻ thơ khá quan trọng, nhưng phần lớn trong quá trình lớn lên, trí não sẽ bài trừ những điều không cần thiết. Mà Jimin thì lớn lên trong một môi trường khá u ám, Jungkook khi ấy như một ánh sáng đưa nó ra khỏi vùng đất tối tăm."
Anh ta tặc lưỡi đầy chán nản. "Nếu cậu biết bộ phim Peter Pan thì đấy, Jungkook như Peter vậy, cậu ta đưa Jimin đến một vùng đất mới, nơi ấy chỉ có tiếng cười và hạnh phúc. Nên cái ngày cậu ta để mặc Jimin ở chỗ kia, nó đã khiến tâm lý Jimin biến đổi. Hơn cả hụt hẫng và tuyệt vọng. Nói chung tệ lắm! Jimin khi đó đã phải đấu tranh giữa thiện và ác để Jihyun xuất hiện và bảo vệ em ấy."
[...]
Nhiều khi gã tự hỏi mình, gã yêu Jimin hay là Jihyun?
Gã không rõ nữa, gã chỉ muốn em, còn tính cách như thế nào, gã không quan tâm.
Vậy mà khi cái ngày ấy xuất hiện, cái ngày mà Jungkook vĩnh viễn sẽ không còn tồn tại nữa, cái ngày mà em khóc lóc nói làm ơn hãy để em cứu Jungkook. Gã cũng chẳng dễ chịu gì.
Em gào khóc khi tòa thánh viện cũ nát sụp đổ, có lẽ thế giới của em cũng đã sụp đổ. Em khóc nấc lên và nói xin lỗi, tay chân run rẩy và rồi đau đớn gục xuống đất. Toàn thân em mất hết sức lực, không cách nào có thể kéo em đứng dậy. Em lẩm bẩm gì đó và rồi ngất đi.
Ngày Kim Tae Hyung chết, tôi đã chứng kiến em trong bệnh viện, em cũng như vậy, cũng điên khùng như vậy. Nhưng so với Tae Hyung, Jeon Jungkook là một vật thể gắn với sinh mạng em. Cậu ấy chết, em sẽ tự tìm đến cái chết.
Gã đã để cho người của mình mang em đến bệnh viện, còn mình thì chạy ập vào biển lửa. Gã hy vọng sẽ không quá muộn để gã tặng em một món quà hối lỗi.
Gã hiểu ra, em hạnh phúc thì chính gã cũng hạnh phúc. Dù là ở trên phương diện nào hay đối mặt với tình cảnh ra sao, chỉ cần em sống trong vui vẻ, bỏ hết mọi quá khứ, thì ai đó mang đến cho em niềm vui còn hơn sự chiếm hữu của gã khiến em ngày càng tàn tạ.
Em-tình yêu đầu tiên ấy đã dạy gã hiểu ra sự ấm áp, dịu dàng trong tình yêu là gì. Cả sự hy vọng, cả lúc chơi vơi, cả niềm vui và sự đau khổ, em đã dạy gã đến nỗi thấm nhuần vào máu.
Đời này, yêu em, gã không hối tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top