Chap 3

Đó là một trải nghiệm xa lạ với Hermione. Có ai đó—  một ai đó —chú ý đến tâm trạng của cô, nhận thấy những thăng trầm của cô. Chắc chắn là được chú ý là điều quen thuộc trong khả năng sinh tồn. Ron luôn hỗ trợ cô trong các cuộc đấu tay đôi, và Harry có khả năng cảm nhận được mối nguy hiểm sắp xảy ra và giúp họ thoát khỏi nó. Nhưng đó là sống sót, vượt qua. Tất nhiên, kiểu quan sát đó rất cần thiết trên chiến trường, cô không bác bỏ chúng. Nhưng ngoài ra, Ron và Harry không phải là những người...tinh ý nhất.

Thật xa lạ khi đến chỗ ngồi yêu thích của cô trong thư viện và thấy nó ấm áp một cách quyến rũ. Để tìm thấy một chiếc bánh nướng xốp việt quất trong túi của cô sau khi cô bỏ bữa trưa. Nhờ ai đó hỏi giáo sư môn Bùa chú của họ để có thêm ghi chú về một chủ đề đã thu hút sự quan tâm của Hermione. Có cảm giác như họ đã đồng ý hợp tác để giúp cô ấy làm điều gì đó dễ dàng hơn. Cô cảm thấy mình như một con ngựa hoang, được động viên nhẹ nhàng cùng với củ cà rốt. Họ không sai. Cô là người do dự nhất trong nhóm. Như cô đã đề cập – không quen thuộc. Nhưng một loại tốt không quen thuộc.

Cô ấy đang ở bàn Gryffindor với Neville và Luna khi những con cú buổi sáng lao xuống từ xà nhà. Hermione tự động ghim những trang sách của mình bằng một ngón tay, khi cơn gió từ hàng trăm đôi cánh lướt qua bàn. Con cú của tờ Daily Prophet của cô ấy hạ cánh gọn gàng bên cạnh đĩa của cô, và cô đổi một cái liềm lấy tờ báo. Nó hú lên với cô ấy, và bay đi—làm tung một chiếc khăn ăn theo.

"Bất cứ điều gì mới?" Neville hỏi, và cô đóng cuốn sách lại để lướt nhanh trang đầu. Giọng điệu và nội dung của Nhật báo Tiên tri đã thay đổi đáng chú ý trong những tháng gần đây—từ tuyên án Tử thần Thực tử và bồi thường chiến tranh, sang chuyện thường ngày và tầm thường. Hermione cho rằng nó nói lên sự mệt mỏi ngày càng lớn đối với chu kỳ tin tức thời hậu chiến và những lời nhắc nhở kèm theo về những nỗi kinh hoàng phải chịu đựng. Sự bình thường, tuy tầm thường và dễ đoán, nhưng lại là điều mọi người thích đọc hơn trong bữa sáng của mình.

" Hôm nay các nhân viên của Văn phòng Lạm dụng Đồ tạo tác Muggle đang đình công ," cô đọc to, " để phản đối sự thiếu hụt trang bị bảo hộ cá nhân của họ cũng như những sai sót trong chương trình bồi thường thương tích do phép thuật hiện tại của họ ."

"Nghe có vẻ đúng đấy. Cả khoa náo loạn sau khi anh chàng đó bị mất ngón tay khi làm hỏng lò vi sóng."

Hermione lên tiếng đồng ý và tiếp tục đọc. Cô đang ở trang ba— Ba cách để thêm gia vị cho món rượu Yule của bạn— thì có tiếng đập mạnh bên cạnh, như có thứ gì đó mềm chạm vào bàn. Nó không thực sự thu hút sự chú ý của cô cho đến khi sự im lặng ở bàn ăn mang lại cảm giác đoán trước được. Cô nhìn qua đầu tờ báo và thấy Neville và Luna đang nhìn cô đầy mong đợi.

"Sao?"

"Em nghĩ đó là của chị, Hermione." Luna chỉ vào chỗ cạnh cháo của Hermione, nơi có một bó hoa hồng đỏ. Chúng được gói trong giấy màu nâu—hơi nhăn do cú di chuyển, nhưng không tệ—có đính kèm một tấm thiệp hình vuông màu trắng. Tấm thẻ trắng mang tên cô. Cô hắng giọng.

"Ồ..." cô gỡ tờ giấy ra, cố giả vờ như má mình không đỏ.

Hermione,

Hãy đến đầu phía bắc của Hogsmeade lúc sáu giờ.

B

Chà, còn tốt hơn là bị phục kích trong Độc dược. Cô ấy sẽ thích thứ gì đó nhẹ nhàng hơn một chút và không để bạn bè cô nhìn thấy rõ ràng. Ít nhất thì Neville và Luna cũng quá lịch sự để buộc cô phải trả lời, nhưng một khi Ginny nói ra, Hermione sẽ phải chịu một cuộc thẩm vấn không giống ai. Ginny đã thừa hưởng tài năng kiểm tra chéo của Molly Weasley, và Hermione thường trầm ngâm rằng Molly Weasley đã bỏ lỡ cơ hội được gọi làm Thủ lĩnh Warlock của Wizengamot.

"Điều đó giải thích tại sao Ác quỷ cứ xuất hiện trong bài bói của em dành cho chị, Hermione." Luna nhận xét, và Neville trở nên phấn chấn hơn.

"Cái đó nghĩa là gì?" Neville thực sự quan tâm đến việc xem bài tarot của Luna kể từ khi cô ấy dự đoán (chính xác) về bệnh viêm kết mạc của Trevor.

"Ừm. Em cảm nhận được chủ nghĩa khoái lạc."

Neville uống nước bí ngô và Hermione chăm chú tránh ánh mắt của cậu ấy, tập trung chăm chú vào món cháo của mình. May mắn thay cho cô, nhận xét của Luna đã khiến Neville rời khỏi chủ đề về đời sống tình cảm của Hermione và cô kết thúc bữa sáng của mình mà không có câu hỏi nào về hoa hồng. Sự thôi thúc muốn nhìn qua căn phòng vào bàn Slytherin quấy rầy cô trong suốt bữa ăn, và phải có một mức độ ý chí nào đó mới có thể phớt lờ nó. Một cái nhìn thoáng qua không có giá trị gì, đặc biệt là dưới sự xem xét kỹ lưỡng như vậy.

Ngay cả khi đó, cô vẫn không thể giấu được nụ cười của mình khi đọc lại lời nhắn một lần nữa, khi cô lướt đầu ngón tay lên những cánh hoa mềm mại như nhung. Trước đây chưa có ai tặng hoa cho cô cả.

Phải đến khi cô rời đi, cô mới mạo hiểm, khi cô ẩn mình trong đám đông sau bữa sáng, và cô ấy quay đầu lại, tìm kiếm Blaise trong đám đông. Không mất nhiều thời gian - chiều cao của anh ấy khiến anh ấy nổi bật - và anh ấy không xa phía sau cô. Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô.

"Cảm ơn", cô nói. Blaise nghiêng đầu xác nhận, đáp lại rằng "không có gì". Cô cố nén một nụ cười, nhưng anh nhìn thấy nó và khóe miệng anh hơi nhếch lên. Với chủ nghĩa khắc kỷ của Blaise, điều đó giống như một chiến thắng. Cô quay lại lần nữa, hòa vào đám đông.

Cô cảm thấy hơi khó thở trước sự tương tác, trước sự thân mật của cuộc trò chuyện riêng tư của họ trong một không gian công cộng như vậy. Cách đôi mắt anh ấy lấp lánh với bí mật của chúng và những gì chúng đã làm. Cô đã có những cuộc trò chuyện im lặng này trong nhiều ngày—một cái nháy mắt ranh mãnh trên một hành lang yên tĩnh và cái nhìn hiểu biết khắp lớp học. Nhưng cô biết bây giờ đó không phải là chế nhạo mà là một khoảnh khắc thân mật bị đánh cắp, và cô thích thú với điều đó.

-

Còn vài phút nữa là đến sáu giờ khi cô đến cổng vòm phía bắc của Hogsmeade. Thật khó để đến muộn, vì cô đã theo dõi đồng hồ chặt chẽ cả ngày.

Nhưng cô không phải là người đầu tiên đến đây. Blaise tựa người vào khung sắt, hai tay đút vào chiếc áo khoác dài, cằm giấu trong cổ áo để tránh gió. Anh vẫn chưa nhận ra cô, và cô dành một chút thời gian riêng tư để chiêm ngưỡng chiều cao của anh, bóng tối dưới gò má cao của anh. Cô không chắc mình đã từng nhìn thấy anh ta bên ngoài bộ áo choàng đi học hay trong trang phục Muggle. Cô ước gì anh trông lúng túng và thiếu tự tin hơn một chút - để xoa dịu nỗi lo lắng của cô. Tuy nhiên, giống như mọi việc Blaise làm, anh mặc bộ quần áo đó với vẻ tự tin thầm lặng, một sự thoải mái khiến cô ghen tị.

Trời tối đến mức những cột đèn dọc con đường nhấp nháy sống động và cô bước ra khỏi bóng tối. Anh không hề giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của cô. Có lẽ anh đã nghe thấy tiếng cô lạo xạo trên tuyết, cảm thấy đôi mắt cô đang hút lấy anh. Anh trông thậm chí còn đẹp hơn trong ánh sáng vàng của ánh sáng, và cô cho phép mình liếc nhìn ngưỡng mộ lần cuối trước khi nói.

"Tối nay yên tĩnh phải không?"

Một đặc quyền khác của vị trí của họ là học sinh năm thứ tám; họ không phải đợi đến cuối tuần ở Hogsmeade như những trường khác ở Hogwarts. Giáo sư McGonagall đã nói rõ rằng họ là người lớn và họ có quyền đến và đi tùy thích, miễn là họ cư xử đúng mực. 'Giữ vững danh tiếng của Hogwarts', như cô đã nói. Vì điều đó, Hermione rất biết ơn. Cô cảm thấy có chút hạ thấp phẩm giá khi giành chiến thắng trong một cuộc chiến và bị giảm xuống dưới giấy phép và lệnh giới nghiêm.

"Hmm," Blaise trả lời, không bị thu hút bởi nỗ lực nói chuyện nhỏ của Hermione. Thay vào đó, anh ấy nghiêng đầu và họ khởi hành. Cô phải bước hai bước tới mỗi bước của anh, nhưng chẳng mấy chốc họ đã tìm được nhịp điệu. Không phải lần đầu tiên - và có lẽ cũng không phải lần cuối cùng - sự không thực tế của tình huống này đã tự nó bộc lộ. Đi bên cạnh Blaise Zabini mà không hề có lời nguyền nào trên đầu lưỡi. Cùng anh ấy đi bộ đến địa điểm thứ hai không được tiết lộ và chỉ cảm nhận được loại bướm tuyệt vời. Bàn quay như thế nào.

* ( " Walking with him to an undisclosed second location, and only feeling the good kind of butterflies. How the turns table." câu này, tui ko dịch đc rõ nghĩa của nó, có ai biết ko chỉ tôi với ㅜㅜ )

"Nhân tiện, trông em thật đáng yêu."

Lời nhận xét khiến cô mất cảnh giác, cũng như sự thoải mái hoàn toàn khi anh nói điều đó. Cô làm dịu đi sự ngạc nhiên của mình và kèm theo đó là cảm giác dâng trào trong lồng ngực.

"Ồ, cảm ơn. Anh cũng vậy."

Mục đích và định nghĩa rõ ràng về lời mời của Blaise rất mơ hồ, và việc chuẩn bị cho nó khiến Hermione phải phỏng đoán một cách chắp vá. Gặp gỡ anh ta và những người khác thường có nghĩa là quan hệ tình dục. Nhưng kèm theo một tá hoa hồng—một cuộc hẹn hò? Cô đã cố gắng ăn mặc cho một trong hai kết quả, một trong những chiếc váy đẹp hơn, chiếc áo yêu thích của cô... bộ nội y quyến rũ nhất của cô. Hermione chẳng là gì nếu không chuẩn bị.

Những câu hỏi của cô sắp được giải đáp khi Blaise dừng lại trước Ba Cây Chổi, giữ cửa mở cho cô. Không khí ấm cúng của quán rượu bao bọc lấy cô, cô và Blaise trút bỏ chiếc áo khoác ngoài. Anh ấy kết hợp chiếc quần jean của mình với một chiếc áo len cổ lọ xinh xắn—trông có vẻ đắt tiền—và cô ấy quét nhanh căn phòng. Không có ai quen biết lộ diện, và cô cảm thấy nhẹ nhõm một cách tội lỗi. Cô không xấu hổ khi bị nhìn thấy đi cùng Blaise, nhưng cô không muốn tiếp thêm nhiên liệu cho những tin đồn có thể trở thành sự thật.

Blaise dẫn cô đi ngang qua quán bar—cô vẫy tay với Rosmerta—và mở cửa dẫn vào một trong những phòng riêng ở phía sau, đóng nhanh cánh cửa lại sau lưng họ.

Căn phòng này là sự tiếp nối xa hơn của căn phòng chính—được ốp gỗ và ấm cúng—được sưởi ấm bởi ngọn lửa kêu lách tách trong lò sưởi bằng đá. Nó làm cô nhớ đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor với ít màu đỏ hơn; chật ních những chiếc ghế dài và ghế bành êm ái, những chiếc ghế đẩu nhỏ và những chiếc bàn phụ bằng gỗ.

Theo và Draco chiếm một chiếc ghế dài như vậy ở giữa phòng, bên cạnh chiếc bàn cà phê chất đầy chai lọ, ly và bát đồ ăn nhẹ. Nó khiến cô mỉm cười một chút, tưởng tượng họ đang tranh luận về hương vị giòn trước khi cô đến. Theo đang mặc một chiếc áo len màu xanh đậm hợp với mắt anh ấy, còn Draco mặc bộ đồ màu xám và đen quen thuộc. Họ đang trò chuyện nhưng họ nhìn lên khi cô bước vào.

Ít nhất Theo cũng mỉm cười, "Em ấy đây rồi, người đẹp của buổi vũ hội! Ngồi xuống đi." Anh chỉ vào chiếc ghế dài đối diện mình. Cô ngồi, vuốt phẳng váy, cố gắng giải mã một cách tinh tế không khí trong phòng. Đó là bản năng sinh tồn của họ - cô có được mời đi uống rượu không? Hay cô sắp bị nuốt chửng? Có lẽ là sự kết hợp của cả hai - họ sẽ uống Firewhiskey và cô sẽ được chuyền tay nhau như những chiếc bánh canapé. (Cô sẽ không phản đối.)

Cô ngồi. Theo mời cô chọn thuốc độc và cô đi lấy rượu. Firewhiskey rất tuyệt, nhưng cô không tin vào sức chịu đựng của mình. Uống hai ly là cô sẽ nằm trên sàn, khiến cô trở thành một vị khách buồn tẻ trong bữa tiệc. Có trái cây, khoai tây chiên và các loại hạt nữa, nhưng cô không cảm thấy muốn ăn - các dây thần kinh đang sôi sùng sục trong bụng cô.

Blaise ngồi bên cạnh cô, tự pha đồ ​​uống cho mình. Đùi anh ấn vào đùi cô và anh giả vờ như không nhận ra. Hermione có cảm giác déjà vu nhưng không bỏ đi. Blaise thật giản dị với tình cảm của anh, anh không quan tâm đến việc chạm vào cô như thế nào. Một điều nữa khiến cô ghen tị với anh.

Theo bốc một nắm đậu phộng, nhai thật to cho đến khi bị Draco xô mạnh.

"Đừng có chua chát thế." Theo trả lời, "Romerta ghét mày không phải lỗi của tao."

Blaise lấy vài viên đá từ thùng rượu, được bùa để không tan chảy, rồi thả chúng vào đồ uống của mình, nhìn Draco,

"Đó là một nhiệm vụ đưa mày vào, ít nhất mày có thể tỏ ra hài lòng khi được ở đây."

Theo nhìn thấy câu hỏi trong mắt Hermione và trả lời nó, "Về mặt kỹ thuật, tên này bị cấm. Vì lý do rõ ràng. Tao đã vượt qua được mày bằng bùa Vỡ mộng và một số lời tán tỉnh tuyệt vời nhất của tao."

Draco chế giễu, "Tốt nhất, mày nói vậy à? Có lẽ cô ấy sẽ dỡ bỏ lệnh cấm của tao để khiến mày im lặng."

"Tối nay tâm trạng của em thật quyến rũ phải không?" Theo quay sang cô, đặt tay lên ngực, "Em phải ngăn nó lại, Hermione, tên này đang làm tan nát trái tim anh."

"Cứ để cậu ta tự đánh mình trong góc, cậu ta sẽ sớm vượt qua thôi." Blaise nhận xét và Hermione cắn lưỡi. Cô gần như đã quên mất sự việc giữa Rosmerta và Draco vào năm thứ sáu. Cô muốn hỏi anh cảm giác như thế nào khi giam giữ một người dưới quyền của Imperius lâu như vậy. Cô luôn có chút tò mò, theo cách thuần túy học thuật. Harry và Ron đã đưa nó vào cuộc chiến và họ chưa bao giờ muốn đi sâu vào chi tiết. Harry đã từng lỡ lời nói rằng sức mạnh hơi mạnh mẽ - nắm giữ ai đó dưới sự kiểm soát của bạn như thế. Cô nhớ lại cảm giác khi Moody ném nó vào cô vào năm thứ tư. Nó mang lại cho Hermione một cảm giác bình yên kỳ lạ trong tâm trí mà trước đó cô chưa từng có. Hoặc ít nhất là không phải cho đến gần đây.

Hermione nhận ra rằng Draco đang theo dõi cô, và cứ như thể anh ấy đang đọc được suy nghĩ của cô, nhìn thấy những câu hỏi cô muốn hỏi anh. Cô bồn chồn, đột nhiên xấu hổ. Anh ta cũng nhìn đi chỗ khác, với vẻ mặt vặn vẹo kỳ lạ, điều mà sau này cô sẽ nhận ra đó là sự xấu hổ.

"Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ không đến quán Hog's Head," Theo nói, "Tao đã thấy người pha chế rượu ở đó hắt hơi vào một cốc bia một lần."

Hermione cắt ngang, "Điều đó không công bằng. Aberforth thật tuyệt, một khi anh đã biết anh ấy."

"Mọi người có thể tử tế và cũng có thể không vệ sinh, Hermione." Theo trả lời.

Họ ngồi im lặng một lúc. Không có gì khó chịu cả — Hermione ngạc nhiên vì đã thay đổi nhiều đến thế —trước khi Draco lật ly lại, uống hết đồ uống của mình.

"Chúng ta sẽ chơi một trò chơi?"

Blaise nhún vai, và Draco tự rót cho mình một ly đầy hào phóng.

"Em chơi trò uống rượu gì trong tháp Gryffindor vậy, Granger?"

Không cần phải là thiên tài mới thấy Draco đang có tâm trạng gây tranh cãi. Điều đó được thể hiện rõ ràng qua quai hàm và quầng thâm trong mắt anh ấy. Anh ấy là người hay cáu gắt, và mỗi lần vẽ trên ly của anh ấy đều dài hơn lần trước. Có vẻ như lời nhắc nhở về những hành vi sai trái của anh ấy và rượu whisky không ăn nhập với nhau.

Cô không nói với họ rằng cô gần như chưa bao giờ chơi những trò chơi kiểu đó và cố gắng tìm câu trả lời, "Tôi không biết... thật hay thách?"

"Tao đã hy vọng điều gì đó liên quan đến việc cởi quần áo." Theo vang lên, Draco và Blaise nhăn mặt.

"Nếu tao phải nhìn thấy con cặc của mày một lần nữa trái với ý muốn của tao, tao sẽ móc mắt tao ra." Blaise trừng mắt nhìn anh, còn Theo thì cười toe toét. Anh ấy dường như đang phải hứng chịu sự phản đối của bạn bè mình.

"Điều đó có nghĩa là có một tình huống mà mày sẵn lòng?"

Blaise ném đậu phộng vào anh, anh cười.

"Sự thật và thử thách là ổn. Tao sẽ đi đầu tiên." Draco tuyên bố, "Blaise, thật hay thách?"

Blaise nheo mắt lại, ngay lập tức nghi ngờ. Khá là như vậy. Hermione biết rõ những dấu hiệu cảnh báo của Draco hơn bất kỳ ai. Nếu họ lại học năm thứ ba, cô ấy sẽ nạp những khẩu đại bác bằng lời nói, sẵn sàng bắn trả. Nhưng mối quan hệ... mới của họ khiến mọi chuyện trở nên bấp bênh. Bây giờ cô đã có phần trong trò chơi và cô không muốn phá vỡ thỏa thuận đình chiến mong manh mà họ đã xây dựng.

"Thách."

"Thổi kèn Theo." Draco bắn trả.

"Vậy thì sự thật." Rõ ràng câu trả lời đầu tiên của anh ấy là sai.

Draco nhấp một ngụm dài nữa trước khi nói. Đôi mắt của anh ấy như đá lửa.

"Tại sao sáng nay mày lại gửi hoa hồng cho Granger?"

Không khí chuyển động, căng thẳng hơn. Blaise cứng đờ bên cạnh cô. Cô lẽ ra sẽ không bắt được nó từ phía bên kia phòng, nhưng đùi anh vẫn ấn vào đùi cô, và cô cảm thấy đó như một cú sốc bất ngờ.

Blaise ném cho Draco một cái nhìn, một cái gì đó không thể giải mã được, nhưng Draco không chấp nhận. Có điều gì đó họ không muốn cô biết, điều đó quá rõ ràng. Nhưng tâm trạng của Draco đang tệ đến mức lôi chuyện đó ra ánh sáng. Ngay cả Theo cũng im lặng.

"Để mời em ấy vào buổi hẹn hò này." Blaise trả lời một cách cứng nhắc. Không ai trong số họ đang nhìn cô ấy.

"Và...?" Draco nhấn mạnh. Hermione nhìn giữa ba người họ, chờ đợi thứ gì đó được đưa ra. Họ đang giấu cô điều gì? Rõ ràng là Draco đã phá vỡ lời thề im lặng.

Blaise thở dài—anh có thể thấy rõ rằng Draco sẽ không lùi bước.

" Để yêu cầu bồi thường."

Có một khoảnh khắc im lặng, và Theo dường như ngồi xổm xuống chiếc ghế dài—"Mày đúng là một con gà trống, Draco"—trong khi Blaise cẩn thận tránh ánh mắt của cô ấy.

" Một lời yêu cầu?" Hermione lặp lại. "Tại sao?" Như thể họ cần thêm sự xác nhận rằng cô ấy là của họ—như thể cô ấy chưa cho họ quá nhiều thứ vậy.

" Đến lượt mày, Blaise." Draco phớt lờ cô và rót đầy ly của mình lần nữa.

" Anh đã bảo em là chúng ta nên chơi trò thoát y mà." Theo đùa.

Rõ ràng là Draco đã làm xáo trộn hiện trạng, nhưng tâm trạng này không xa lạ với Blaise và Theo. Họ rón rén đi xung quanh anh, và Draco đang hướng sự căm ghét bản thân ra bên ngoài. Tuy nhiên, cô biết khía cạnh này của anh ấy, có lẽ biết điều đó rõ hơn bất kỳ ai khác trong phòng. Trong suốt bảy năm, đó là bên duy nhất mà cô được giữ bí mật. Không, cô ấy không muốn gây ra rạn nứt giữa họ. Cô không muốn làm xáo trộn sự yên bình. Nhưng một cơn giận bùng lên, và cô ấy nói trước khi định nói,

" Anh định phá hỏng buổi tối à, Draco?"

Anh tựa lưng vào ghế, nhếch môi, "Có liên quan gì đến em?"

" Vậy anh muốn gì? Anh có cần sự yên tâm không? Anh có muốn tôi nói dối không?

Cô ấy đã đánh vào dây thần kinh mà mọi người đang tránh né.

" Chết tiệt, Granger." Anh nhổ nước bọt. Blaise và Theo đang lo lắng theo dõi, sẵn sàng can thiệp.

" Hãy vượt qua chính mình đi. Tôi không ra đây tối nay để tổ chức tiệc thương hại cho anh đâu."

Lông mày của Theo nhướng lên.

" Vậy thì đừng nhìn tôi như thể tôi là một kẻ lập dị nữa."

Cô ấy cười, "Thật giàu có, đến từ anh."

Cuối cùng, anh ta im lặng. Chắc chắn là có lẽ cô ấy hơi khắc nghiệt một chút. Nhưng chỉ vì họ 'có liên quan' không có nghĩa là cô ấy để anh lấn lướt mình. Và này, ít nhất thì anh ấy cũng cảm thấy tội lỗi. Đó là dấu hiệu của sự phát triển về phía anh ấy và sự phát triển không phải lúc nào cũng dễ chịu.

Họ ngồi im lặng một lúc. Rõ ràng là Theo và Blaise không biết làm cách nào để phá vỡ nó. Nếu là ai khác - nếu không phải họ - thì chuyến đi có lẽ đã suôn sẻ. Nhưng có quá nhiều lịch sử giữa ba người họ, giống như họ không thể bước được hai bước trước khi gặp trở ngại. Đặc biệt là cô và Draco.

Nhưng bây giờ cô đang cảm thấy được khuyến khích. Cô đang tìm thấy không gian của mình trong sự năng động đã có từ trước của họ và cô không chơi những trò chơi trí tuệ ngớ ngẩn. Có lẽ sự thẳng thắn của cô là một tài sản, chứ không phải là sự thiếu tế nhị trong giao tiếp xã hội, như Draco đã miêu tả. Hoặc có thể cô vừa uống nửa ly rượu.

Cô hoàn thành nửa còn lại.

" Những bông hồng ư?" Nếu họ đang phơi bày chuyện riêng tư, họ cũng có thể giải quyết tất cả.

" Terry Boot đã đưa ra nhận xét không phù hợp về em" Blaise thừa nhận, "Tôi muốn cả trường biết rằng em đang được đại diện."

Hermione dành một phút để tiếp thu thông tin mới này, lắng nghe tiếng nổ lách tách của lò sưởi. Thường thì, cô ấy cảm thấy như mình đang bị những âm mưu và kế hoạch quấn quanh, và thật sảng khoái khi được làm quen với chúng.

" Blaise quên đề cập đến việc anh ấy đã ếm Boot và bị cấm túc, nhưng anh đoán đó là chi tiết không liên quan." Theo nói thêm, và Hermione ném cho Blaise một cái nhìn không đồng tình.

" Ồ." Blaise lè nhè - thậm chí còn không hề tỏ ra hối hận. Cô chộp lấy chai rượu, rót đầy ly của mình.

" Lần sau hãy nói cho tôi biết nhé?" Hermione nhìn từng người họ và nói.

" Đã ghi nhận." Blaise gật đầu.

Nếu rượu không làm cô ấy choáng váng trước đó, thì bây giờ chắc chắn là vậy. Hermione cởi giày ra, đặt chân lên đùi Blaise—cố gắng đáp lại bằng sự thân mật bình thường của cô. Anh không chớp mắt, nắm lấy một chân và xoa bóp phần vòm chân. Cô cố gắng không ngọ nguậy khi sự tiếp xúc đó khiến chân cô tê dại.

Hermione không buồn bã như các chàng trai đã nghĩ cô sẽ như vậy. Cô hiểu sự do dự của họ khi nói với cô - cô không hẳn là thẳng thắn và tự hào về... 'điều' của họ. Nó cũng hơi sai lệch về mặt phụ nữ, 'đòi quyền lợi', giống như cô ấy là một tài sản. Nhưng trong cách phòng thủ của họ - hào hiệp một cách kỳ lạ? Cô không hiểu phong tục hẹn hò của người thuần chủng. Nhưng cuộc trò chuyện đã trả lời một số câu hỏi chưa được trả lời về tính độc quyền của họ.

" Vậy là," cô ấy hắng giọng, cố gắng giữ sự táo bạo của mình, "duy nhất? Chỉ có chúng ta thôi sao?"

Cách họ phản ứng khiến cô nhận ra mình đang đứng sau quả bóng. Họ đang đợi cô bắt kịp.

" Sự lựa chọn của em, Granger." Draco trả lời.

Cô nhìn vào từng người trong số họ. Draco trông không còn nguy hiểm nữa, như thể cô ấy đã tạm thời làm anh kiệt sức. Theo khuỵu gối, sốt ruột chờ đợi câu trả lời của cô, rồi lại vò đầu bứt tai như thường lệ. Blaise vẫn bình tĩnh và tự chủ, sự kiên định đã cân bằng giữa họ.

" Chỉ có chúng ta thôi." Cô cố gắng không làm ra vẻ mặt khiến Draco co rúm người lại.

Cuộc trò chuyện đã quá hạn. Bây giờ cô có thể thấy điều đó. Nhưng mọi thứ về họ đều chưa được khám phá và Hermione luôn nhón chân quanh bãi mìn trong mọi cuộc trò chuyện. Có lẽ đó là lý do tại sao tình dục lại dễ dàng hơn; không có nhiều cuộc nói chuyện liên quan.

" Ồ, cảm ơn Merlin đã giải quyết xong." Theo phá vỡ sự im lặng và nhai một nắm đậu phộng khác, "Đáng lẽ em nên nhìn thấy Draco. Anh ấy đang có một cảm giác khó chịu khi tưởng tượng ra em với người khác."

" Anh có bao giờ im lặng không?" Draco ngắt lời, điều mà Theo chắc chắn sẽ coi như một lời mời tiếp tục.

Bàn tay của Blaise đã chuyển từ mát-xa chân sang mát-xa bắp chân, tiến gần hơn đến bên trong đầu gối của Hermione. Cô cố gắng lờ nó đi, nhưng Blaise biết cách để có được phản ứng từ cô. Cô có thể cảm nhận được từng cái vuốt ve của ngón tay cái anh một cách thân mật, từng inch lãnh thổ anh giành được trên chân cô.

Họ tận hưởng sự yên tĩnh trong giây lát. Nó bớt căng thẳng hơn những lần trước và những ngón tay của Blaise trượt ra sau đầu gối của Hermione. Cô ấy hít một hơi.

" Anh đã muốn đưa em đi hẹn hò, bất kể Boot." Blaise nói với cô ấy bằng một giọng trầm, và cô cố gắng không hòa mình vào chiếc ghế dài.

" Như thể em ấy không được chiều chuộng đủ vậy." Draco nói.

" Tao thích chiều chuộng em ấy." Blaise trả lời một cách ngạo mạn, "Nếu tùy thuộc vào em, Hermione có thể sẽ dành phần còn lại của năm bị xích vào cột giường của mày."

Draco nhún vai thờ ơ, "Điều đó sẽ giúp em ấy tránh khỏi rắc rối."

Trí tưởng tượng của Hermione phải mất một khoảng thời gian dài để vẽ nên bức tranh đó và vị trí đó có thể đòi hỏi những gì. Cô lại bắt gặp Draco đang nhìn cô, và anh nở một nụ cười quỷ dị.

" Thật hay thách, Hermione?" Ngón tay cái của Blaise lần theo bên trong đùi cô ấy. Cô uống một ngụm rượu nồng nhiệt.

" Thách."

Blaise vỗ nhẹ vào lòng anh.

Cô dịch chuyển, giữ vững chiếc ly của mình và lê bước lên chiếc ghế dài, ngồi lên đùi anh. Anh dịch chuyển cô một chút, đặt cô ngồi một cách thoải mái, đặt đầu cô dưới cằm anh. Lưng cô áp vào ngực anh, hơi ấm của anh thấm vào da cô, cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập. Ổn định, giống như phần còn lại của anh ấy.

" Cô gái ngoan." Anh thì thầm, và cô che giấu sự đỏ mặt bằng đồ uống từ ly của mình. Cô chưa có cơ hội tiếp xúc như thế này, kể từ đêm đầu tiên. Đi từ không có gì đến chỗ này, cảm giác như bị quá tải, phải tiếp xúc quá nhiều cùng một lúc. Cô cố gắng không vặn vẹo, không để lộ bản thân. Việc xoa bóp của Blaise bây giờ đã chậm lại và nhẹ nhàng vuốt ve, ngay dưới gấu váy của cô ấy.

" Vẫn không chắc chắn mày sẽ làm gì vào ngày sinh nhật của mình, Blaise?" Draco hỏi, giả vờ không nhận thấy ngón tay Blaise đang di chuyển sâu hơn vào váy của Hermione.

" Giống như năm ngoái, rất có thể. Mẹ tao thích tổ chức tiệc tùng." Anh gõ nhẹ vào bên trong đùi cô, "Mở ra."

Cô bắt buộc, cố gắng không để sự bối rối cản trở sự vâng lời của mình. Draco và Theo chăm chú theo dõi chuyển động. Theo nuốt khan.

" Cậu muốn Hermione đến à?"

Hermione không hề bỏ lỡ câu nói chơi chữ này.

" Nếu em ấy muốn." Blaise trả lời. "Em sẽ về nhà vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh phải không Hermione?"

Cô gật đầu. Ngón tay anh di chuyển lên cao hơn.

"Em có muốn đến dự tiệc sinh nhật của anh không?"

Cô ấy lại gật đầu.

" Tuyệt vời. Anh sẽ đưa em vào danh sách."

Cô không biết anh làm thế nào, anh giữ bình tĩnh như thế nào khi ngón tay anh đưa lên. Bây giờ cô ấy gần như đã được trưng bày hoàn toàn, anh ấy đã vén vạt áo của cô ấy lên trong chuyến du lịch của mình, để lộ cô ấy trong phòng. Cô ấy rùng mình.

" Đến lượt em rồi, Hermione." Blaise nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Cô hắng giọng, không muốn phát ra âm thanh khàn khàn và bừa bãi khi mọi người khác đang tập trung lại với nhau.

" Draco?" cô ấy quản lý.

" Ừ, Hermione?" Anh ấy đang cố gắng để mắt mình phía trên cổ cô ấy, nhưng chúng cứ lướt xuống để quan sát những ngón tay của Blaise lười biếng vẽ những vòng tròn trên người cô ấy.

" Thật hay thách?"

" Sự thật." Lẽ ra cô phải biết anh sẽ không làm mọi chuyện dễ dàng với cô.

Cô nhấp thêm một ngụm rượu nữa thì chợt nảy ra một ý tưởng lệch lạc. Những ngón tay của Blaise lướt qua âm vật của cô, trên chất liệu mỏng của chiếc quần lót đẹp nhất của cô, và cô co giật.

" Anh có muốn uống chút rượu không?"

Hermione cũng có thể làm anh ấy ngạc nhiên khi cô ấy muốn. Có vẻ như anh đã quên. Draco gật đầu.

Cô ấy ngậm một ngụm đầy hào phóng, ngậm nó trong miệng. Blaise để cô ấy đứng dậy và cô ấy tiến về phía anh ấy. Anh nhìn cô, nở một nụ cười nửa miệng khi cô giữ cằm anh bằng ngón cái và ngón trỏ. Cô nhẹ nhàng ngả đầu anh ra sau, và anh để cô làm vậy, luôn quan sát cô. Anh ta trông sắc sảo thế này, quai hàm nhếch lên, thích thú nhìn cô.

Draco không kháng cự, nhưng anh phải nhận ra điều cô sắp làm. Cô cúi xuống, thong thả và áp môi mình vào miệng anh. Môi anh mềm mại, mát lạnh. Mỏng hơn Theo, nhưng khắt khe hơn, khẩn trương hơn. Cô có thể biết anh muốn nắm quyền kiểm soát, nhưng anh kìm lại, hé môi khi cô dẫn đầu nụ hôn. Cô làm vậy, để rượu chảy vào miệng anh. Anh nuốt nó. Sự kích thích tràn ngập trong cô.

Cô định đẩy ra nhưng lúc này anh đã nắm lấy cằm cô, kéo cô lại vào miệng mình. Có vẻ như anh đã bằng lòng cho cô chơi một lượt, nhưng giờ anh phải khẳng định mình. Anh chủ động hôn với cảm giác tuyệt vọng khiến da Hermione râm ran. Lưỡi anh trượt qua lưỡi cô, còn tay kia thì nắm chặt tóc cô, giữ chặt cô. Không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng theo kịp, cố gắng đáp ứng sự cuồng nhiệt của anh, nhu cầu thống trị cô hoàn toàn của anh. Cô tựa người vào tay ghế sofa.

Anh ấy phá vỡ nụ hôn và Hermione phải định hướng lại bản thân trong giây lát. Ai biết được Draco Malfoy—cơn ác mộng địa phương—hôn như kẻ chết đói?

" Ồ." Hermione nói. Nụ hôn nói với cô nhiều điều hơn những gì Draco đã nói trong nhiều tháng. Bên dưới bề ngoài, được che giấu cẩn thận trong vẻ lãnh đạm và kiêu ngạo của mình, anh muốn cô. Một cách tuyệt vọng và cuồng nhiệt, anh muốn cô .

" Rượu thế nào?" Theo hỏi, giọng khàn đặc.

" Ngọt." Anh vẫn đang nhìn cô, ánh mắt đen tối. "Thật hay thách?"

Cô ấy phải mất một chút thời gian để nhớ cách nói chuyện, "Thách."

" Hãy làm như tôi nói."

Như thể cô có thể làm bất cứ điều gì khác. Cô nuốt nước bọt, tưởng tượng ra vô số cách mọi chuyện có thể kết thúc. Anh có thể làm bẽ mặt cô, bắt cô đứng dưới tuyết nếu anh muốn. Có lẽ anh ấy muốn khiển trách cô ấy vì đã nhổ nước bọt vào miệng anh ấy. Tuy nhiên, nếu điều này muốn xảy ra giữa họ, cô phải có một chút niềm tin.

" Cởi quần lót ra."

Cô luồn tay vào dưới váy, móc ngón tay vào bên trong lớp vải và trượt nó xuống. Cô cố gắng không nhìn họ trên sàn, biết họ trông như thế nào, họ tiết lộ điều gì về tình trạng hiện tại của cô. Thay vào đó, cô bước ra khỏi đó, kéo váy xuống một chút và quay lại nhìn Draco.

" Ngồi lên mặt Blaise."

Đó không phải là điều cô mong đợi. Cô cau mày, không chắc chắn, nhưng vẻ mặt của anh không cho phép tranh cãi. Cô quay sang Blaise, mong đợi được quay lại, nhưng anh đã trượt xuống ghế, nằm ngửa, cũng háo hức như Draco.

Tiếp theo, cô quay sang Theo, nhưng anh chỉ nhún vai, "Em có thể nói sự thật, Hermione."

" Tôi chưa bao giờ ngồi— "

" Đã biết. Ngồi." Draco ngắt lời.

Hermione cảm thấy rất lộ liễu khi cô cưỡi lên Blaise, lơ lửng trên người anh khi cô đặt đầu gối của mình vào hai bên đầu anh. Mỗi khi cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể kiểm soát được điều gì đó, hoặc cô ấy cảm thấy thoải mái với điều gì đó mới mẻ trong tiết mục tình dục của mình, thì họ lại muốn lay chuyển mọi thứ xung quanh cô ấy - khiến cô ấy lại lo lắng. Draco nói riêng. Anh thích nhìn cô từ chiều sâu của cô, phải giao phó hoàn toàn bản thân cho anh.

Blaise hôn vào bên trong đùi cô, nơi anh đã lần theo cách đây không lâu. Anh mút và cắn, cố gắng xoa dịu cô, giúp cô thư giãn. Nhưng cô vẫn lơ lửng trên người anh, không chắc chắn.

" Nếu anh ta muốn chiều chuộng em, Granger, hãy để anh ta chiều chuộng em. Hãy trình diễn cho chúng tôi xem." Draco ngâm nga.

Blaise không đợi cô quyết định, mệt mỏi vì cố gắng xoa dịu cô, anh vòng tay qua hông cô và kéo cô xuống.

Bây giờ anh không nương tay nữa. Không có sự khám phá, không có sự do dự. Anh biết cô ấy thích gì, và anh biết anh muốn gì. Anh nuốt chửng lồn cô, thưởng thức cô.

" Chết tiệt," cô ấy rên rỉ và không còn lơ lửng nữa. Toàn bộ sức nặng của cô dồn lên anh, và cô nghiền nát, chìm đắm trong miệng anh và sự nhiệt tình của anh.

Anh dịch chuyển, thêm ngón tay dưới cằm, tìm thấy điểm mà anh đã khám phá ra trong lần gặp gỡ đầu tiên và cô ấy rên rỉ. Không còn sự xây dựng chậm rãi nữa, anh ấy đang đói, và khi anh ấy mút, nhiệt độ chất lỏng lan tỏa dọc theo tứ chi của cô ấy. Cô lại nắm chặt tay vịn của ghế dài, tuyệt vọng bám chặt, lắc lư và cọ xát vào mặt anh.

Cô quay đầu lại, ngơ ngác, nhớ Draco và Theo, nhưng họ vẫn ở đó. Nhìn cô ấy với sự say mê—có lẽ là kinh ngạc. Lông mày Theo nhướng cao, miệng há hốc, nhìn hông cô xoay tròn. Tuy nhiên, Draco lại quan sát khuôn mặt cô. Đôi mắt anh tối đến mức cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, đỏ bừng và thở hổn hển, hoàn toàn sa đọa. Cô ấy giống như một con rối trên dây của anh.

Cô ngửa đầu ra sau, và cơn cực khoái lướt qua cô như một chuyến tàu chở hàng, cô cảm thấy cơ thể mình cong lên - cơ thể cô cúi xuống trước anh - và anh uống nó. Đùi cô run rẩy quanh đầu Blaise, móng tay gần như làm gãy lớp da của chiếc ghế dài. , nhưng anh không cho cô một giây phút ân hận.

Cuối cùng, khi anh đã làm xong phần cuối cùng của cô, anh chậm lại, tránh nơi cô nhạy cảm nhất. Anh cắn và mút bên trong đùi cô, hạ nhiệt, và cô dịch chuyển ra xa. Anh không buông ra.

Theo cười, chế giễu, "Giờ em hỏng rồi, Hermione."

Cẳng tay của Blaise bị khóa cố định và cô không thể kéo anh ra. Lần này cô ấy đang cố gắng vùng vẫy và anh ấy đã ghim chặt cô ấy. Và những nụ hôn của anh lại dâng cao hơn, và cô vẫn quay cuồng với cơn cực khoái khi anh bắt đầu lại, và cô hét lên.

" Đồ khốn nạn—" Cô cau mày nhìn anh, và anh trừng phạt cô bằng một cú cắn nhẹ.

Cánh tay cô run rẩy tựa vào chỗ tựa tay, cố gắng giữ mình đứng vững trước đợt tấn công khoái cảm thứ hai. Nếu trước đây Blaise đã kiềm chế thì bây giờ anh chắc chắn không còn nữa - quyết tâm dỗ dành một cơn cực khoái khác từ cô.

Cô có thể thấy Draco và Theo đang nhìn với vẻ gì đó giữa thích thú và quan tâm trên khuôn mặt. Cô ngọ nguậy, và nó đang ở ranh giới giữa khoái cảm và đau đớn—cô cảm thấy quá kích thích và nhạy cảm, nhưng nó đang thêm một chút sắc thái cho thứ gì đó mới đang nở rộ ở bụng dưới của cô.

" Tôi không nghĩ mình có thể—" cô rên rỉ, và cô cảm thấy một bàn tay đặt lên má mình, nghiêng đầu cô. Draco cúi xuống bên cạnh cô, và ngón tay cái của anh lướt qua má cô một cách dịu dàng.

" Này, nhìn tôi này, Hermione. Này."

Cô giữ cái nhìn chằm chằm của anh, và cô nhìn thấy nó một lần nữa. Anh ấy đang thèm ăn .

"Em sẽ quay lại nữa phải không? Và chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi Blaise muốn."

Cô ấy lắc đầu - cô ấy không thể chịu đựng được nữa, cô ấy kiệt sức, chân tay cô ấy như thạch, cô ấy hầu như không thể ngẩng đầu lên được.

" Chúa ơi, em ấy đang rê bóng theo đúng nghĩa đen," cô nghe Theo nói, và Draco dùng ngón tay cái gạt nó đi.

" Nào, Hermione." Anh ấy nói với cô ấy, "Hãy đến lần nữa."

Nó giống như một con đập bị vỡ, một cái gì đó bị bỏ đi. Đó là một làn sóng khoái cảm dâng trào với một chút đau đớn, và bàn tay của Draco ôm lấy má cô giữ cô đứng vững, cho cô thứ gì đó để bám vào khi cô lơ lửng.

Phải mất một phút cô ấy mới quay trở lại, đôi chân cô ấy run lên từng đợt trong một phút trước khi cô ấy có thể rời khỏi Blaise, và cô đẩy anh ra, chìm vào chiếc ghế dài. Đầu gối cô kéo sát vào ngực, cô nhắm mắt cho đến khi có thể điều chỉnh lại.

" Mẹ kiếp tất cả mấy người." Là điều đầu tiên cô có thể nói, và họ cười.

" Em không cảm thấy hư hỏng sao?" Blaise hỏi, giọng anh đầy phấn khích.

Cô đưa tay vuốt mặt, mở mắt nhìn anh.

" Tôi ghét anh."

Anh ta đáp lại bằng một nụ cười nhăn nhở, hệt như Theo vậy.

" Sự thật hay thách thức là ý tưởng của em, Hermione." Draco nhắc nhở cô.

Cô ném một hạt đậu phộng vào anh ta.

-

Khi Hermione hồi phục, họ gọi đó là một đêm. Theo và Draco đã sắp xếp cẩn thận lối ra của Draco, Blaise và Hermione một lần nữa lại ở một mình. Anh dẫn cô đến cổng phía bắc của ngôi làng, và họ đợi hai người kia đuổi kịp.

Anh nắm lấy tay cô, dùng ngón tay cái xoa xoa khắp các khớp ngón tay của cô. Hơi thở của cô bốc khói trong bầu không khí lạnh giá, và anh phủ một sức quyến rũ ấm áp lên đôi chân trần của cô. Hogsmeade thậm chí còn yên tĩnh hơn trong bóng tối, và họ đứng ngay rìa ánh đèn làng.

" Sự năng động của anh với Theo và Draco..." cô không biết phải hỏi thế nào, "thật thú vị."

Câu hỏi của cô không làm anh bối rối, "Anh cho là do một tình huống thú vị."

" Không có ghen tị à?"

Môi dưới của anh ấy giật giật - cô nhận thấy rằng đó là một điều kỳ quặc mà anh ấy làm khi đang suy nghĩ. Cô thích rằng cô biết điều đó.

" Anh chắc chắn Theo muốn ở nơi anh đã ở tối nay," anh mỉm cười nhẹ với cô - một chút thân mật khác, "nhưng không phải theo nghĩa truyền thống, không."

" Ừm." Cô ấy xem xét nó. "Nhưng các anh không đồng ý với nhau?"

Anh gật đầu: "Thường xuyên. Nhưng chúng tôi...hòa hợp với nhau."

Một lần nữa, cô tự hỏi mình phù hợp như thế nào. Tự hỏi tại sao họ lại quyết định theo đuổi cô ấy ngay từ đầu.

Như thể Blaise nhìn thấy câu hỏi đang hình thành, anh nâng cằm cô lên và hôn cô nhẹ nhàng. Nó luôn rất nhẹ nhàng, một cái chạm nhẹ vào môi anh nhưng lại là sự trấn an, xua tan nỗi bất an trong Hermione trước khi nó có cơ hội bén rễ. Blaise là một người ít nói, nhưng anh ấy có nhiều khả năng để truyền đạt quan điểm của mình.

" Cảm ơn vì tối nay." Cô ấy thì thầm vào nụ hôn, và cô ấy có ý đó.

" Không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top