Những ngôi sao trên bầu trời đêm
Đã khoảng một tuần kể từ khi con gái anh chào đời và Sarada nói nhiều hơn bất kỳ Uchiha nào anh từng thấy. Những tiếng líu lo và tiếng hét liên tục của con gái anh bằng cách nào đó khiến anh cảm thấy xa lạ với con gái mình vì anh sẽ cảm thấy hơi hoảng sợ trước mọi âm thanh. Tuy nhiên, vợ anh sẽ luôn biết chính xác con bé muốn gì và anh sẽ theo dõi Sakura nói chuyện với đứa con của họ như thể hai người đã có thể trò chuyện đầy đủ.
Anh đã dành một khoảng thời gian đáng ngạc nhiên để chăm sóc Sakura sau khi Sarada chào đời. Anh liên tục mang nước, chăn và những thứ tương tự cho cả hai nhưng không một lần anh có thể giải mã được nhu cầu của đứa con, điều này khiến anh thường xuyên cảm thấy mình như một thằng ngốc. Khi anh nghĩ Sarada đói, anh lại phát hiện ra con bé cần thay tã, khi anh nghĩ cần ngủ trưa, thực ra con bé lại cần ợ hơi. Thật bực bội và nản lòng, vì vậy thay vào đó, anh dành công sức để mát-xa nhẹ cho Sakura và chăm lo mọi việc cần làm, ngay cả khi vợ anh không yêu cầu. Nhưng hôm nay, anh ngồi im lặng nhìn Sakura nói chuyện với đứa con của họ.
"Ồ nhìn con kìa, nhìn con kìa, con muốn cởi đôi tất này ra phải không?" Sakura nói bằng giọng thủ thỉ khi chơi với Sarada trên một chiếc ghế dài nhỏ. Em bé chỉ đáp lại bằng một loạt tiếng bloops và ợ hơi và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Sakura đủ để khiến trái tim tan chảy "Ừ, mẹ biết mà, đôi tất này hơi nhỏ so với con phải không? Chúng ta hãy tìm cho con đôi lớn hơn nhé?"
Sasuke lập tức bật dậy "Để anh" Anh ra hiệu cho Sakura ở yên, cô mỉm cười và Sasuke rời khỏi phòng trẻ tạm thời của họ. Ngay khi anh đóng cửa lại, Sasuke thở dài, hơi thở run rẩy khi rời khỏi môi và anh thấy mình đang dựa vào cửa để lấy lại thăng bằng.
Anh không biết mình đang làm gì.
Trong bất kỳ khả năng nào. Là một người chồng, một người cha, anh không biết tất trẻ em sẽ ở đâu và tại sao Orochimaru lại để tất trẻ em ở một nơi như thế này? Tại sao anh lại đề nghị đi tìm, điều gì sẽ xảy ra nếu anh trở về mà không có tất và Sarada sẽ không thoải mái, và Sakura trở nên thất vọng vì anh không thể chu cấp cho đứa con của họ?
Anh không buồn vì không tìm thấy tất.
Sasuke hít một hơi thật sâu, lần này thì anh thở ra thật chậm và đều. Anh và Sakura đã cùng nhau tìm cách để giữ cho tâm trí anh không tấn công mình và thực sự tập trung vào nguồn gốc của sự lo lắng và giờ là lúc để đưa những phương pháp đó vào thực tế. Sasuke hít một hơi thật sâu, nín thở, rồi thở ra liên tục trong một hoặc hai phút. Sasuke biết mình có thể nói chuyện với Sakura về điều đó và anh sẽ làm vậy nhưng thật không công bằng khi đổ sự hoảng loạn của mình lên Sakura sau khi cô đã trải qua quá nhiều khó khắn để sinh ra Sarada. Đây không phải là lúc hoảng sợ và thật không công bằng khi làm Sakura sợ hãi bằng một cơn suy sụp khác. Hít một hơi nữa, anh bắt đầu đi lang thang khắp hành lang của nơi ẩn náu, cố gắng tìm bất kỳ căn phòng nào có thể cất những đôi tất nhỏ dành cho trẻ sơ sinh.
Nơi ẩn náu. Một điều khác mà anh đang cố gắng hết sức để không tự trách mình. Vì họ đang trên đường và Sakura từ chối quay lại Konoha khi họ phát hiện ra cô mang thai, họ đã đạt được thỏa hiệp là sẽ đến một bệnh viện thực sự khi Sakura đến ngày sinh. Thật không may, Sarada đã đến sớm hơn dự kiến và cách duy nhất là đến nơi ẩn náu gần đó của một trong những kẻ đê tiện nhất mà anh không vui khi biết. Việc mang thai đã gây khó khăn cho Sakura và quá trình chuyển dạ của cô ấy. Cả hai người họ đã may mắn khi có Karin ở đó để giúp Sakura sinh nở, một lĩnh vực khác, mặc dù được Sakura hướng dẫn, anh vẫn thấy mình vô dụng. Anh không muốn con của họ được sinh ra ở một nơi như thế này, anh không muốn Sakura phải chịu đựng như cô đã từng vì điều đó và anh ước mình đã đủ tốt để mang lại điều gì đó tốt hơn. Đó là công việc của anh bây giờ, phải không? Để mang đến cho gia đình anh những điều tốt nhất? Hãy là trụ cột mà họ có thể dựa vào và biết rằng họ sẽ được bảo vệ và tìm thấy một số đôi tất chết tiệt!
"Sasuke?"
Sasuke quay ngoắt lại, ánh mắt của anh hướng về Karin, người đang mang một giỏ hàng nhỏ. Anh lấy lại bình tĩnh, bước vài bước về phía cô. Karin nhấc chiếc giỏ lên và chỉ vào nó bằng tay kia "Tôi vừa trở về từ một thị trấn gần đây. Tôi nghĩ Sakura sẽ cần một ít vitamin và thêm một ít quần áo cho Sarada" Cô bước về phía trước và đưa cho anh chiếc giỏ "Cậu làm gì ở đây vậy? Không phải nên ở cạnh hai người họ sao?"
Sasuke đặt giỏ lên cánh tay, xem qua một số món đồ bằng tay và rất biết ơn khi phát hiện ra chính xác thứ mình đang tìm kiếm. Anh nhặt một đôi tất nhỏ giữa các ngón tay và ra hiệu cho Karin bằng chúng "Đang tìm những thứ này."
"À, vâng, chúng ta không có thứ gì như thế ở đây cả" Thật ngượng ngùng và hơi khó chịu khi phải nói chuyện một cách thoải mái như vậy với Karin nhưng Uchiha muốn cố gắng tỏ ra biết ơn.
Anh gật đầu và cầm giỏ cẩn thận "Cảm ơn." Anh lẩm bẩm với một nụ cười nửa miệng.
Gương mặt Karin chuyển sang màu gần giống với màu tóc của cô ấy. Ngược lại, cô ấy trả lời bằng giọng gay gắt "Được rồi, đây là thứ mà cậu nên chuẩn bị! Sakura và tôi đã khá bận rộn kể từ khi cậu xuất hiện trước cửa nhà tôi!" Đầu của Uchiha hơi cúi xuống và anh không còn nhìn thấy biểu cảm của Karin nữa "Sasuke?"
"Tôi biết" Anh nói khẽ.
Lần này Karin dịu lại "Được rồi, cậu có thể bắt đầu bằng cách đưa những thứ đó cho Sakura trong khi tôi tiếp tục xem xét thông tin y tế của Sarada."
Tim anh đập thình thịch "Con bé ổn chứ?"
Karin khoanh tay "Hầu hết là vậy. Sarada rất khỏe mạnh nhưng có vẻ như thị lực của con nécó thể hơi yếu." Sasuke giật mình. Tại sao điều này lại giống như một thất bại khác? "Dù sao thì một cặp kính dễ thương cũng không thể sửa được" Karin chỉnh lại cặp kính của mình như thể muốn khoe khoang một chút "Sarada sẽ ổn. Đừng lo. Không phải là thảm họa và thị lực của con bé có thể điều chỉnh thêm một chút khi cô ấy lớn hơn. Có lẽ chỉ là do sinh sớm hơn dự kiến thôi." Sasuke nuốt nước bọt và gật đầu. Karin vẫy tay chào anh và đi đến mục tiêu tiếp theo của cô, để anh ở lại hành lang một mình trong một phút cho đến khi anh quay lại với vợ mình.
Anh thấy hai người đang nằm trên ghế dài khi Sarada ngọ nguậy một món đồ chơi mèo trông lạ lẫm trước mặt Sakura "Ôi cảm ơn con đã chia sẻ với mẹ nhé, cưng." Sakura phấn chấn lên khi nhìn thấy chồng mình và nhặt món đồ chơi từ Sarada, chỉ để đặt lại vào tay con gái mình "Có không anh?" Anh giơ giỏ lên trả lời và đi về phía gia đình mình.
"Cảm ơn Karin." Anh đặt chiếc giỏ xuống và bắt đầu đưa cho Sakura một số thứ bên trong.
"Wow, con bé thực sự là một món quà của Chúa nhỉ?" Anh gật đầu. Sakura chỉ về phía đứa trẻ sơ sinh "Anh có thể bế con bé trong khi em làm việc này không?" Cô hỏi trong khi cho một ít vitamin vào miệng rồi uống một ngụm nước. Sasuke nhìn con gái mình và không di chuyển một inch nào. Anh không thể tự mình đi về phía Sarada. Anh đã không bế con bé kể từ khi con bé mới sinh và thậm chí khi đó anh cũng chỉ bế con bé để đưa con bé đến gặp mẹ. Anh lo lắng, thực sự, thực sự lo lắng về việc bế Sarada có thể gây ra loại tổn thương nào. Sakura, nhận thấy sự im lặng và tĩnh lặng, rồi mỉm cười với chồng mình. Ánh mắt họ chạm nhau và biểu cảm của Sakura trở nên ấm áp. Không hề bỏ lỡ một nhịp nào, cô hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Giọng anh đau đớn, sắc nhọn nhưng mềm mại. "Nếu... Anh làm đau con bé thì sao?"
Sự sốc của Sakura hiện rõ trên khuôn mặt, cô mất một giây để lấy lại bình tĩnh trước khi hỏi. "Sasuke-kun, anh có thể phá vỡ thứ gì?"
Anh nuốt nước bọt "Bất cứ điều gì. Mọi thứ. Anh không biết."
Sakura dịch chuyển, cô đặt một tay lên đầu gối anh "Anh biết là em sẽ cần một số thông tin cụ thể ở đây mà."
Thở dài và nhìn con gái một cách trìu mến, Sasuke đáp "Anh vẫn còn nhiều điều phải sửa. anh vẫn cần phải chuộc lỗi và với tất cả những lỗi lầm này, làm sao ạn có thể biết rằng anh sẽ không làm hỏng chuyện này nữa?"
"Làm hỏng cái gì cơ?"
"Là một người cha" Anh nghẹn ngào. Sarada là một bất ngờ, cũng là một bất ngờ lớn nhất mà cô có thể có khi xét đến việc cha mẹ cô đã gần gũi nhau khá thường xuyên và kể từ khoảnh khắc Sasuke biết Sakura mang thai, nỗi sợ hãi này đã bám chặt lấy anh như một con đỉa. Nó ngăn cản niềm hạnh phúc thuần khiết đáng lẽ phải tràn ngập anh khi Sarada chào đời và nó ngăn cản anh muốn bế con gái mình ngay lúc này. Sự tương phản này đã khơi lại những vết thương cũ khi anh đấu tranh giữa cảm giác ấm áp khi nhìn người vợ đang mang thai và nỗi sợ hãi khi nghĩ đến việc anh sẽ trở thành một người cha. Thay vào đó, anh chỉ đơn giản tiếp tục "Gia tộc Uchiha đã có... xung đột như vậy."
"Chấn thương..." Sakura chen vào. Anh gật đầu. Sakura di chuyển để nâng Sarada lên và ra hiệu cho Sasuke tiếp tục.
"Gia đình anh đã gây ra quá nhiều đau khổ. Cảm thấy quá nhiều. Và đây là di sản mà Uchiha để lại. Và với những sai lầm của anh..." Sasuke dừng lại "...Nếu anh không tốt hơn thế thì sao?"
Anh quan sát khi vợ mình dành thời gian để suy ngẫm, cô ấy chơi đùa với đôi tay của con gái mình trong khi Sakura vẫn chìm đắm trong suy nghĩ. Họ đã nói về quá khứ của anh trong khoảng thời gian họ bên nhau, anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi có thể đưa Sakura vào giai đoạn đó trong cuộc đời mình, để cô ấy hiểu được suy nghĩ tổn thương của anh đến từ đâu. Chính cô ấy là người nêu ra rằng mối quan hệ giữa tộc trưởng Uchiha với các con trai của mình không phải là lành mạnh nhất. Anh đã có một khoảng thời gian khó khăn để chấp nhận điều này nhưng bây giờ với sự sáng suốt mà mối quan hệ của anh với Sakura và sự trưởng thành của anh có thể mang lại, nó lại trở thành một đòn giáng khác vào trái tim anh. Và đó là ở quy mô nhỏ hơn của những trận chiến mà gia đình anh đã tiến hành, chưa kể đến cuộc xung đột với Senju...
Cuối cùng, cô ấy nói, với một nụ cười ấm áp "Được rồi, anh không phải là cha của anh. Anh là người đàn ông mà em yêu và ngày càng yêu anh hơn. Em đã thấy anh trưởng thành, em đã thấy anh muốn thay đổi nhiều như thế nào và em cho rằng anh đã làm rất tốt cho đến giờ." Sakura đặt một tay lên má anh, nhẹ nhàng vuốt ve khi cô tiếp tục "Anh và Sarada là tương lai của gia đình mình và anh có quyền lựa chọn và sức mạnh để không mắc phải những lỗi lầm tương tự, để trở thành một điều gì đó mới mẻ."
Sasuke khẽ nghiêng đầu vào tay cô "Và em nghĩ anh có thể làm được điều đó?"
"Em biết anh có thể."
"Tại sao?"
Một tiếng động nhỏ từ Sarada, tiếp theo là tiếng cười khúc khích của Sakura phá vỡ sự căng thẳng "Bởi vì em tin anh. Em luôn tin anh. Chắc chắn, anh vẫn còn nhiều điều phải làm nhưng anh đã chứng minh được sức mạnh của mình khi làm điều đó." Sakura lại dịch chuyển, lần này ôm đứa con bằng cả hai tay "Bây giờ, điều đầu tiên anh có thể làm để đảm bảo mình là một người cha tốt là bế con bé. Con bé cần biết giọng nói của anh, sự đụng chạm của anh, để con bé có thể cảm thấy an toàn khi ở bên anh."
"Thật sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi, nỗi đau trong giọng nói khiến anh gần như không thể nghe thấy.
"Hơn bất kỳ ai trên thế giới này." Sakura nhẹ nhàng đặt con gái vào lòng anh và mỉm cười.
Sasuke nhanh chóng ôm con gái mình, cánh tay và bàn tay anh giữ đầu con gái mình ngẩng lên khi anh nhìn Sarada đưa đồ chơi mèo vào miệng. Anh nhìn Sakura, tự hỏi liệu điều này có được phép không và khi cô chỉ vẫy tay một cách khinh thường, anh lại tập trung vào đứa bé. Sarada chẳng làm gì ngoài việc nhẹ nhàng mút đồ chơi của mình. Anh chờ đợi và quan sát nhưng thực ra anh không biết mình đang mong đợi điều gì. Nhìn thấy mối liên hệ của Sakura với đứa con của họ khiến anh nghĩ rằng Sarada còn nhiều điều hơn là chỉ là một đứa trẻ một tuần tuổi.
"Thử nói chuyện với con bé xem! Như em đã nói, Sarada cần phải quen với tiếng của anh." Sakura khuyến khích. Là một người đàn ông đã trưởng thành và trân trọng sự im lặng, ý tưởng này khiến anh thấy không thoải mái nhưng Sasuke biết rằng vợ anh biết nhiều hơn anh rất nhiều.
Anh gật đầu yếu ớt rồi quay lại nhìn Sarada. "Xin chào" Ngay cả anh cũng rùng mình trước sự khởi đầu ngượng ngùng như vậy. Sasuke hắng giọng "Con có thích con mèo đó không?" Anh nghe thấy Sakura khúc khích và dịch lại gần anh hơn, Sasuke vẫn nhìn đứa con của họ, đứa trẻ cũng tiếp tục hành động nhai đồ chơi của mình "Con biết Uchiha có mối liên hệ khá mạnh mẽ với mèo. Con thích nó cũng hợp lý." Sarada vẫn ngồi trên đồ chơi của mình và anh nghe thấy một tiếng cười nhỏ khác từ vợ mình, nhưng lần này mắt họ chạm nhau "Anh không nghĩ điều này hiệu quả."
Sakura nhìn chồng với ánh mắt thương hại. Cô dịch lại gần anh hơn, và ra hiệu cho anh tiếp tục "Không sao đâu, cứ thử đi." Sakura nhẹ nhàng đặt một tay lên chân anh, đảm bảo chồng cô vẫn đứng vững.
Sasuke thở dài một lần nữa rồi quay lại nhìn đứa con của mình. Rõ ràng là anh ấy đang mất bình tĩnh và có một chút tội lỗi trong đó. Anh ấy cần phải mạnh mẽ, là chỗ dựa cho hai người phụ nữ trong cuộc đời mình và việc thể hiện rằng một điều đơn giản như nói chuyện với đứa con của mình khiến anh ấy sợ hãi thật đáng thương, bất lực.
Một cái siết chặt an ủi ở đùi anh đã kéo anh ra khỏi một vòng xoáy khác. Bằng cách nào đó, Sakura luôn biết...
Sarada có vẻ đã nhai đủ rồi và thay vào đó bắt đầu vẫy đồ chơi trong không khí, vung nó theo mọi hướng. Nó dễ thương và trẻ con và Sasuke không thể không nhìn chằm chằm. Đây là con gái anh. Bằng chứng sống cho thấy anh và Sakura có mối liên hệ, rằng tình cảm của họ dành cho nhau là có thật. Đứa trẻ nhỏ bé này... "Sarada." Cái tên giống như một giai điệu phát ra từ giọng nói của anh. Một nguồn sức mạnh lớn dần bên trong. Nỗi sợ hãi bắt đầu nhường chỗ cho sự ấm áp "Sarada, ừm, rất vui được gặp con" Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi bao trùm Uchiha, khi Sarada hoàn toàn ngừng di chuyển con mèo của mình. Cô bé ôm nó vào ngực và điều đó khiến Sasuke đau nhói "Ta là cha của con..."
Sarada ngẩng lên và nhìn thẳng vào cha mình. Với một nụ cười không răng, Sarada giơ món đồ chơi của mình lên cho cha cô, cố nhét nó vào ngực cha mình. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng Sarada nhận ra anh, nghĩ rằng con bé đủ nhận thức để muốn chia sẻ món đồ chơi của mình với cha mình, nghĩ rằng họ có mối liên hệ khi cuối cùng anh dành thời gian để nói chuyện với con gái mình nhưng bất kể thế nào, anh vẫn cảm thấy tất cả những điều đó và anh kéo Sarada vào ngực mình thật chặt. Một tiếng nấc làm rung chuyển cơ thể anh khi anh ôm đứa con của mình và sự nhẹ nhõm đột ngột tràn ngập cơ thể anh ập đến như những đợt sóng. Anh cảm thấy Sakura dịch chuyển và đặt một tay lên vai anh. Sasuke nới lỏng tay và ánh mắt họ một lần nữa chạm nhau.
Luôn luôn, chỉ cần một cái nhìn đơn giản, cô biết anh không thể nói ra những gì bằng lời và thường thì họ có thể nói bằng sự im lặng nhưng lần này thì khác "Thấy chưa? Không tệ lắm." Cô nói khẽ. Chồng cô cười khúc khích và đứa con của họ kêu lên một tiếng như thể cũng hiểu được cuộc trò chuyện. Cô bé đã là một cô gái thông minh như vậy.
"Chà, anh không đúng về mọi thứ ." Sasuke bắt đầu khi anh trao Sarada lại cho vợ mình. Cô nghiêng đầu một chút khi cô bắt đầu che đôi chân nhỏ của Sarada bằng đôi tất mới mua từ giỏ.
"Sao thế?"
"Sarada và ạn không phải là những người duy nhất quyết định tương lai của Uchiha. Con bé có một người mẹ mạnh mẽ mà chúng ta có thể tin tưởng để dẫn dắt chúng ta đi đúng hướng."
Sakura giật mình, má cô đỏ bừng vì những lời nói đột ngột đó "Sasuke-kun... Em..."
Sasuke cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào tóc cô và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
"Sakura, cảm ơn em vì tất cả mọi thứ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top