33

"Ling Ling, nói nhanh lên, hôm nay con thấy giáo sư Lý thế nào?"

Ling Ling Kwong vừa vào cửa, mẹ Kwong liền chạy đến, chờ mong mà nhìn nàng.

Ling Ling Kwong không có biểu tình gì, chỉ lắc lắc đầu rồi đổi giày.

"Lắc đầu là có ý gì? Không có cảm giác gì sao?"

"Không có....."

Ling Ling Kwong trên đường trở về nhà đã tính toán, nói như thế nào để mẹ Kwong từ bỏ ý định ghép đôi nàng với giáo sư Lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, mẹ nàng ghét nhất là người không lễ phép.

"Không có, anh ta vừa thấy con đã động tay động chân..."

Ling Ling Kwong rũ mắt nói dối.

Mẹ Kwong nghe được, mặt quả nhiên trong nháy mắt liền đen xuống.

"Cái gì? Đường đường là một giáo sư thế mà lại làm ra loại việc này?"

"......"

"Quả thật là cầm thú!"

"Dì con cũng thật là, loại người như thế này cũng giới thiệu cho con gái của mẹ, đây là ý gì?"

Mẹ Kwong không hỏi tiến triển của bọn họ, lại hướng đến ba Kwong mà phàn nàn về giáo sư Lý.

Ling Ling Kwong nhân cơ hội này đi vào phòng, nàng bị Orm Kornnaphat làm một ngày, trên người dính nhớp, vào nhà tắm tắm rửa một chút, lúc đi ra phát hiện trên di động có một tin nhắn.

[Earn]: Ling Ling, ngày mai 10 giờ tại nhà hàng Phú Hoa, tớ muốn gặp cậu, đừng nói cho Orm biết.

Di động trong tay bị nàng nắm chặt.

Không cần nói cho Orm, đã thực rõ ràng, khẳng định là muốn hỏi về nàng và Orm Kornnaphat.

Ling Ling Kwong đang lo lắng thì Orm Kornnaphat gọi điện tới.

"Ling Ling Kwong, chị ngủ rồi sao?"

"Tôi chưa ngủ."

"Gọi video được không?"

Ling Ling Kwong cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mới vừa tắm rửa xong của nàng, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

"Không được, tôi...lập tức đi ngủ, ngày mai còn có tiết."

"Ngày mai có tiết?"

Orm Kornnaphat chần chờ một chút, trong giọng nói mang theo một tia nghi ngờ, "Thật không? Ling Ling Kwong lại không gạt em chứ?"

"Đương, đương nhiên."

"Vậy Ling Ling Kwong ngủ sớm một chút."

Ling Ling Kwong thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Được."

Nàng còn chưa nói xong, giọng nói Orm Kornnaphat vang lên mang theo ủy khuất nồng đậm.

"Ling Ling Kwong ngủ đi, dù sao em cũng ngủ không được, bất quá chị chắc cũng không quan tâm em có ngủ được hay không!"

Ling Ling Kwong: "...Tại sao em ngủ không được?"

Tinh thần Orm Kornnaphat tức khắc tỉnh táo, "Bởi vì tiểu huynh đệ của em ngủ không được, nó muốn chị đến đau, sưng rất to, chị muốn an ủi nó sao?"

"......."

Em luôn có thể nghiêm túc nói những lời không biết xấu hổ, làm Ling Ling Kwong nhịn không được đỏ mặt.

"Em sẽ không lại muốn giống lần trước chứ?"

Gọi video kêu nàng sờ vú cho em xem.

"Có thể chứ?"

"Không thể!"

Lần trước là do nàng sai, còn lần này thì không, hơn nữa sờ một lát....nàng lại khó chịu.

"À"Orm Kornnaphat thấp giọng lên tiếng, giống như một con thú nhỏ bị ngược đãi, chỉ cần nghe được âm thanh của em liền làm cho người khác thương tiếc.

"Vậy Ling Ling Kwong ngủ đi, em tiếp tục nhớ đến chị, nhớ đến sáng liền có thể gặp Ling Ling Kwong."

Được người mình thích thổ lộ, Ling Ling Kwong không động tâm là không có khả năng.

Vì thế, tiểu bạch thỏ ngây thơ lại rơi vào bẫy của sói xám gian xảo.

"Trừ gọi video....Em còn có biện pháp nào khác để ngủ không? Xem phim không được sao?"

"Xem phim? Ling Ling Kwong nghĩ em có thể bắn ra khi nhìn người phụ nữ khác sao?"

Ling Ling Kwong: "......"

"Em không muốn xem phim, nếu không muốn cho em xem chị, thì có thể cho em nghe giọng nói được không?"

"Nghe giọng nói của tôi? Em hiện tại không phải đang nghe sao?"

"Em gửi chị đoạn văn, chị đọc nó được không?"

"....Đoạn văn gì?"

"Chị đồng ý với em trước."

Ling Ling Kwong ngây thơ mà gật đầu ' ừm' một tiếng.

Không nghĩ, giây tiếp theo em gửi cho nàng bài văn khiến nàng cay đôi mắt, hoàn toàn là.....truyện ngắn về chủ đề người lớn.

"Chị nhận được chưa? Đem tên nhân vật đổi thành tên em là được."

"Bắt đầu đi chị, em đã mang tai nghe, chỉnh đến âm thanh lớn nhất."

".....Tôi có thể không đọc được không?"

Truyện ngắn này, chỉ liếc mắt một cái nàng cũng không muốn.

"Không được."Orm Kornnaphat giống như sói xám xé nát mặt nạ cừu non, lạnh lùng từ chối, "Chị nói không giữ lời sao?"

"Không phải...."

"Không phải thì chị đọc đi."

Ling Ling Kwong cầm điện thoại, vô cùng ảo não, sợ cha mẹ nghe được nên nàng trộm tiến vào trong ổ chăn, trong không gian đen như mực, nàng nhỏ giọng mở miệng.

"Orm Kornnaphat, lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã yêu em sâu đậm, mỗi một ngày, tôi đều nhớ đến khuôn mặt anh tuấn mê người cùng dáng người cao lớn quyến rũ của em, tôi tưởng tượng...Tôi cởi hết quần áo, thành kính quỳ gối dưới háng em, nhìn em giống như nhìn thần linh vô cùng tôn quý, tôi sẽ cởi ra khóa kéo của chiếc quần, giải phóng thứ kia....."

Ling Ling Kwong không đọc nổi nữa, dừng lại.

Orm Kornnaphat lại đang rơi vào cảnh đẹp, nghe được thứ mình muốn, trên mặt lộ ra biểu tình yêu thích.

"Tiếp tục, chị, đừng làm em muốn tới nhà làm chị."

Ling Ling Kwong nghe ra ngữ khí uy hiếp trong câu nói của em, căng da đầu tiếp tục đọc.

"Giải phóng cho thứ bị che lấp bởi gân xanh dữ tợn...Dương vật, nó vừa dài vừa thô to như vậy, đáng sợ như vậy, tôi gấp không chờ nỗi mà dùng miệng bao lấy nó, hầu hạ nó, hưởng thụ nó ở trong miệng, nó vô cùng hung ác đè ép lưỡi, giống như bị lăng nhục, nó thậm chí muốn chui vào yết hầu của tôi...."

"A~....Chủ nhân nắm lấy tóc tôi, không cho tôi ngẩng đầu, không cho tôi nhúc nhích, phảng phất như muốn đem miệng tôi trở thành âm hộ, hung hăng mà thao..."

"A...."

Bên đầu bên kia, Orm Kornnaphat chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh nàng dâm đãng đến câu dẫn em, khoái cảm trí mạng đánh úp tới, đưa tay nắm lấy côn thịt, suýt nữa bóp nát, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp mà dễ nghe, giống như chịu không nổi hình ảnh đó.

Thanh âm nàng thật sự quá mê hoặc, cơ hồ có thể chảy ra nước, từng câu từng chữ phát ra giống như yêu tinh câu hồn người, Orm Kornnaphat nghe được xương cốt đều mềm nhũn.

Chính giữa có một đoạn tiếng rên của cô gái trên giường, Ling Ling Kwong muốn bỏ qua, nhưng lại bị Orm Kornnaphat phát hiện.

"Chị, đọc nó, đừng để em nói lại lần hai."

"Ô ưm a a a ~ chủ nhân thật nóng a, chủ nhân thật lớn, thật thô...."

"Orm Kornnaphat tôi yêu em muốn chết, a a a, lại mạnh một chút, lại nhanh một chút, ô ô, quá sướng..."

"Chủ nhân mau thao tiểu âm hộ, chân đã tách ra a, a a a không cần a, chủ nhân quá dài, sắp cắm đến trong bụng tôi, quá sâu a a a tha mạng a, chủ nhân tha cho tôi đi ~"

"A a a a ô ô ô, không cần a, chủ nhân không cần nắm vú tôi, quá sướng, quá nhanh, sắp bị thao bay..."





// Orm ơi con nghe mami, con đừng đọc những thứ này, con nên đọc truyện của keepwonderinsilent chứ không phải là những thứ văn học này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top