Chap 9: Moonlight

"Taeyeon, một lát nữa sẽ chạy chương trình rồi, cậu cứ diễn như bình thường là ổn cả thôi. Hai ngày nữa đến birthday party của cậu, kịch bản vẫn y như cũ." - Jessica vừa xoa vai cho Taeyeon vừa chậm rãi thông báo. Tất cả diễn ra đúng tiến độ một phần lớn nhờ Sunny giúp đỡ, sức hút của Taeyeon lớn đến nỗi vé đã bán hết sạch chỉ trong vòng có 5 phút. Cô không biết fan đã tẩu tán như thế nào nữa.


"Cám ơn cậu, Sica" - Taeyeon đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn của Jessica rồi mỉm cười. Vừa lúc đó Shindong oppa vào hối thúc Taeyeon ra sân khấu. Jessica nắm tay Taeyeon thật chặt, cô hy vọng Taengoo của cô sẽ trình diễn thật tốt để đáp lại sự yêu mến và hâm mộ của khán giả.


Tiếng la hét điên cuồng của các fan, hội trường được lấp đầy, lightick màu xanh tím tung quẩy, nhảy múa chờ đợi nữ hoàng của họ - Kim Taeyeon tỏa sáng.


"Kim Taeyeon! Kim Taeyeon! Kim Taeyeon"


Đoạn VCR vừa được chiếu xong, Jessica đứng bên trong thầm cầu nguyện. Cô chưa bao giờ chính thức nhìn Taeyeon trên sân khấu cả. Hôm nay là lần đầu tiên nhưng Jessica đâu biết được rằng, đây rất có thể cũng chính là lần cuối cùng cô tận mắt nhìn thấy Taeyeon đứng trên sân khấu.


* Bùm*


Tiếng pháo nổ, Taeyeon xuất hiện từ trên cao khiến fan hưng phấn cực độ, gào thét. Jessica đứng ở phía ngoài dù đã biết trước, nhưng vẫn bị hớp hồn và chìm đắm theo từng động tác của Taeyeon. Đúng là quyến rũ và câu dẫn chết được, bảo sao fan không đổ một núi tiền chỉ để nhìn thấy thần tượng của họ trên sân khấu.


Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, hiện giờ Taeyeon đang trò chuyện với fan. Cái cách Taeyeon pha trò với fan thật đáng yêu, hoàn toàn tự nhiên và chân thành, không một chút giả tạo. Điều làm Jessica lo sợ không xảy ra. Taeyeon giữ giọng hát khá tốt, không xuất hiện bất kỳ một sai sót nào, chỉ còn có 2 bài hát nữa thôi thì concert sẽ kết thúc, Jessica chưa bao giờ thấy thời gian vừa trôi thật nhanh mà cũng trôi thật chậm thế này.


Tiếng nhạc của bài hát Complete vang lên, phía sau chính là hình ảnh Taeyeon từ thuở mới debut đến hiện tại, nhưng Jessica bỗng nhiên nheo mắt lại. Taeyeon tại sao lại thay đổi thế kia, nhận thấy sự bất ổn, Jessica vội vã hét vào loa nội bộ để tắt đèn và âm thanh ngay lập tức nhưng đã quá muộn. Tiếng hát đang của Taeyeon nhỏ dần rồi im bặt, gương mặt Taeyeon lộ rõ sự hoảng sợ rồi ngất đi ngay trên sân khấu.


Phía dưới, fan bắt đầu la ó, hổn loạn. Jessica và Shindong oppa nhanh chóng tiến lên sân khấu và ôm chầm lấy Taeyeon đưa Taeyeon về phía cánh gà sân khấu. Người Taeyeon trở nên cứng đờ, Jessica liền cấp tốc đưa Taeyeon đến bệnh viện. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sự cố này chắc chắn ngày mai sẽ lên trang nhất của tất cả các báo. Jessica cũng tắt đi điện thoại, giây phút này, Kim Taeyeon mới là người quan trọng nhất.


"Sooyoung, Taeyeon sao rồi?"


"Tớ và MinHuk đã kiểm tra, Taeyeon ổn định rồi, cậu ấy đang ngủ. Tớ nghĩ có chuyện gì hay cái gì đó đã làm cậu ấy rơi vào trạng thái hoảng loạn và ngất đi như vậy"


"Tớ cũng không biết điều gì xảy ra, đang diễn ra concert, bỗng nhiên Taeyeon lại gục ngay tại sân khấu, có khi nào cậu ấy làm việc quá sức không Sooyoung?"


"Tình hình sức khỏe của Taeyeon chắc phải đợi sau khi khám kỹ hơn mới có kết quả. Mình không chắc chắn là cậu ấy bị ngất vì lý do gì. Nhưng qua kết quả kiểm tra của mình, nó không đơn giản như vậy đâu. Sica, cậu hãy chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận. Cậu hãy vào thăm Taeyeon đi. Tớ nghĩ cậu ấy có thể thức giấc đột ngột, tớ sẽ ở phòng trực, có gì cứ gọi tớ nhé!" - Sooyoung vỗ nhẹ lên vai Jessica, để có thể tiếp thêm chút niềm tin và động lực cho cô ấy. Jessica gật đầu cảm ơn Sooyoung. Tuy không phải người thân, nhưng những lúc khó khăn thế này, lời động viên của cậu ấy cũng giúp cô rất nhiều.


Không lâu sau, Tiffany, Yuri, Hyoyeon và cả Sunny cùng đến bệnh viện. Jessica thấy bạn bè đến thăm thì cảm thấy khá hơn đôi chút, nhưng sự nặng nề vẫn còn hiện hữu. Tiffany lo lắng đến nỗi khóc lóc, nhưng nghe kết quả từ phía Jessica thì cũng an tâm đôi chút. Nhưng cả 5 người muốn cùng ở lại bệnh viện để chờ Taeyeon tỉnh lại. Họ muốn chắc chắn rằng Taeyeon của họ không bị bất kỳ tổn thương nào, họ muốn Taeyeon biết rằng, cô ấy không hề cô độc, lẻ loi. Cô ấy luôn luôn được mọi người quan tâm, yêu thương vì cô ấy xứng đáng được như thế.


Sau một giấc ngủ thật dài, với những tiếng gào thét chập chờn trong giấc ngủ, Taeyeon hé mở đôi mắt nặng trĩu nhìn xung quanh. Trời vẫn chưa sáng, nhưng cô vẫn kịp nhận ra đây là bệnh viện, ngoài ra, những người bạn thân thiết nhất của cô đều hiện diện nơi đây. Yuri, Sunny và Hyoyeon đang tựa vào nhau và ngủ gật trên sofa. Jessica và Tiffany thì đang nắm chặt lấy tay cô trong trạng thái ngủ ngồi rất mệt mỏi. Taeyeon mỉm cười, bạn bè của cô là những người tuyệt vời nhất. Taeyeon gỡ nhẹ hai bàn tay đang nắm, nhưng có động tĩnh nên hai người đang ngủ không thoải mái liền tỉnh dậy. Họ chỉ mới vừa chợp mắt nên ngủ không sâu.


"Taengoo"


"Taeng"


Tiếng nói của hai cô gái cùng vang lên làm Taeyeon dừng mọi động tác và mỉm cười. Cô thì thào.


"Mình mới dậy thôi. À, Jessica, buổi concert thế nào rồi?" - Jessica không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Taeyeon, thấy thái độ điềm tĩnh của Taeyeon làm Jessica thấy an tâm nhiều. Cô siết nhẹ cái nắm tay rồi mới trả lời.


"Tớ đã giải quyết rồi. Có Shindong oppa lo mọi việc còn lại, cậu yên tâm" - Nghe lời nói từ Jessica, Taeyeon gật đầu.


"Fany à, sao cậu lại ở đây thế? Cả Yuri, Sunny và Hyoyeon nữa, mình chỉ bị ngất xỉu vì mệt mỏi thôi" - Taeyeon đánh ánh mắt về người con gái còn lại, trông thấy đôi mắt sưng húp thì cô biết Fany đã khóc rất nhiều rồi. Tiffany lúc nào cũng vậy, hay mít ướt nhưng rất thương bạn bè.


"Cậu bị ngất tụi mình vào thăm là đúng rồi, lo nghỉ ngơi đi. Tụi mình lo cho cậu chết mất thôi. Sao không lúc nào biết tự chăm sóc bản thân mình hả?" - Fany vừa nói, nước mắt vừa rơi. Taeyeon lấy tay gạt đi nước mắt trên gò má của Fany, rồi mỉm cười.


"Mình chỉ thích lúc cậu cười thôi Nấm hường, lúc nào cũng mau nước mắt được cả. Mình không sao mà, có Sica chăm sóc mình rồi, cậu đừng lo. Cậu ấy là một quản lý tuyệt vời. Cậu yên tâm đi!" - Taeyeon thều thào dỗ ngọt Fany, đến lúc Fany nín hẳn mới thôi. Ba nhóc kia vì nghe tiếng ồn ào cũng giật mình thức giấc. Cả đám bu quanh Taeyeon, hỏi thăm rối rít. Họ rất vui mừng vì Taeyeon vẫn ổn. Jessica ở bên cạnh cũng tươi cười. Cô nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài tìm Sooyoung để hỏi thêm về kết quả kiểm tra của Taeyeon.


"Sooyoung, tại sao khi Taeyeon tỉnh lại giọng nói cậu ấy lại khàn đi rất nhiều? Có phải là bệnh cũ của cậu ấy chưa khỏi"


"Mình nghĩ không phải. Vì nếu Taeyeon tỉnh lại mà giống như lần trước thì mới là triệu chứng của người mắc chứng Hậu chấn. Taeyeon vẫn bình tĩnh và còn an ủi các cậu thì cậu ấy đã lấy lại được sự cân bằng. Tớ sẽ kiểm tra tổng quát lại thêm một lần nữa để nhận biết chính xác nguyên nhân Taeyeon bị khàn giọng. Nhưng chúng ta có thể ăn mừng vì Taeyeon đã thật sự ổn định trở lại." - Sooyoung đưa ra lời kết luận cùng nụ cười tươi khiến Jessica nhẹ nhõm. Chỉ cần Taeyeon không sao thì Jessica đã yên tâm rồi.


Khi Jessica quay về phòng bệnh đã thấy Sunny đang chờ cô trước cửa phòng. Sunny kéo tay Jessica cùng tiến về hành lang bệnh viện.


"Sica, mình đã điều tra rồi, trong lúc Taeyeon đang hát thì ở phía dưới sân khấu có một vài người đã giở trò"


"Cậu có chụp hình lại không?"


"Mình qua đây gấp quá nên đã kêu Shindong oppa thu thập mọi thứ đem lại cho cậu sau rồi"


"Uh! Cám ơn cậu"


"Có gì đâu chứ? Mà Sooyoung nói sao về tình trạng của Taeyeon, cậu ấy ổn chứ"


"Cậu yên tâm, cậu ấy không có gì, chỉ là nguyên nhân giọng Taeyeon bị khàn thì phải để cậu ấy kiểm tra kỹ lại."


"Sica, mình còn chưa nói với cậu, Kim Young Min tìm cậu từ tối tới giờ, do cậu tắt máy nên ông ta không liên lạc được. Mình thấy ông ta phi thường tức giận khi hay tin từ những người khác. Sica, lần này chắc chắn cậu sẽ bị đuổi việc đó."


"Mình biết rồi, mọi việc mình sẽ lo. Cậu yên tâm đi. Giờ cậu cùng mọi người về trước, mình sẽ ở lại với Taeyeon, các cậu đều mệt cả rồi."


"Ok, mình sẽ đưa họ về. Cậu ở lại chăm sóc Taeyeon nhé, mà cậu cũng phải biết tự chăm sóc sức khỏe cho mình đó!"


"Mình biết rồi"


Sunny nói xong, cả hai cùng trở vào phòng của Taeyeon. Taeyeon do mệt mỏi và còn tác dụng của thuốc nên đã ngủ. Ba người kia thì đang ngồi trò chuyện ở sofa, không khí đã vui vẻ trở lại. Fany cười tươi khi thấy Jessica quay lại. Cô nhanh chóng đứng lên rồi ôm chầm lấy cánh tay cô gái tóc nâu hỏi nhỏ.


"Taeng ổn không Jessi!!".


"Mình thấy Taeyeon quá ổn luôn ấy chứ, nãy nhóc đó còn sức để chọc ghẹo mình, chỉ tại vì da mình có màu chocolate quyến rũ mà cậu ta ganh tỵ với mình đó Sica." - Yuri nói kèm một vẻ mặt có phần ủy khuất. Jessica mỉm cười, không khó để nhận ra sự tương phản giữa màu da của Taeyeon và Yuri. Jessica từ tốn:


"Taeyeon không sao. Ngày mai Sooyoung kiểm tra lại thêm môt lần nữa. Các cậu yên tâm. Yuri, Taeyeon đúng là không biết tốt xấu. Nào cậu ấy tỉnh lại, mình sẽ bỏ đói cậu ấy."


"Không không, cậu mà bỏ đói Taeyeon thì không được, lần này coi như mình rộng lượng không tính toán, lần sau, nhất định sẽ phát phiếu khắp bệnh viện này điều tra xem người ta mê mẩn làn da bánh mật của mình hay cái mặt trắng của cậu ta" - Cả bọn cùng bật cười, Yuri nhiều khi thật trẻ con. Jessica cảm thấy tâm trạng ai cũng phấn chấn lên thì rất vui. Yuri thật ra chỉ muốn mọi người có phút giây vui vẻ thôi.


"À, chắc các cậu cũng đã mệt, giờ thì mình sẽ đưa các cậu về. Sica sẽ ở lại chăm sóc Taeyeon."


"Chỉ một mình Jessi thôi sao Sunny? Hay mình cùng cậu ở lại nhé Jessi?" - Fany không an tâm lên tiếng.


"Cậu về trước đi Fany. Sáng mai cậu hãy vào, cậu biết mình và Taeyeon không thích đồ ăn bệnh viện mà. Cậu đi mua đồ ăn cho bọn mình, rồi đem vài bộ quần áo nữa." - Thấy Jessica nói có lý, Tiffany gật đầu. Riêng Hyoyeon nãy giờ không nói gì lại nắm lấy tay Jessica thì thầm.


"Sica, cậu lo cho Taeyeon cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra mà lại nhắm vào Taeyeon thì không đơn giản đâu. Có điều gì cần bọn tớ thì nhớ điện thoại. Cậu biết ba mình là ai mà, mình sẽ nhờ ba mình tận lực điều tra vụ này."- Jessica gật đầu "Cảm ơn cậu, mình biết rồi"


Sau một hồi quyến luyến, ồn ào, căn phòng cũng trở lại sự yên tĩnh vốn có. Đã 3 giờ sáng, Jessica nhìn gương mặt trẻ con đang say giấc mà hồi tưởng lại cảnh hổn loạn tại stage. Hình như có một số chi tiết cô đã bỏ qua thì phải. Jessica lập tức lấy điện thoại gọi ngay cho Shindong.


"Oppa, anh đã ngủ à?"


"Không, anh vẫn đang dọn dẹp mọi thứ tại stage để xem có manh mối gì thêm không."


"Oppa có thể mang lại đoạn video ngày hôm nay Taeyeon biểu diễn đến ngay cho em không. Thứ hai là tất cả đồ ăn, nước uống phục vụ cho Taeyeon, oppa hãy gom tất cả lại, không được bỏ nhé, kể cả chai nước Taeyeon uống dở và chai rỗng."


"Vâng, oppa sẽ làm ngay."


Một giờ sau, Jessica, Shindong, Hyoyeon và Min Ho đang cùng ngồi với nhau xem lại tất cả các manh mối và nghi vấn. Min Ho chính là nhân viên xuất sắc của đội cảnh sát thuộc cục cảnh sát Seoul, sau khi nhận điện thoại của Jessica, Hyoyeon lập tức gọi điện cho cậu.


"Hyoyeon nona, em nghĩ giọng Taeyeon nona đã có biểu hiện khác thường kể từ sau khi nona ấy đi uống nước."


"MinHo nói rất chính xác, mình cũng thấy như vậy, ngay sau khi vào cánh gà trở ra sắc mặt Taeyeon rất kém. Cậu ấy không thể hát tiếp và phải ngất đi thì mấu chốt chính là đoạn đi xung quanh sân khấu trò chuyện với fan của cậu ấy. Khoan đã, Shindong oppa, anh tua lại cảnh Taeyeon đang đi nganh qua khu A chút đi. Dừng ngay đó, mọi người có để ý thấy Taeyeon đang cầm thứ gì trên tay không?" - Jessica chỉ ngay về phía màn hình.


"Hình như là một con thú nhồi bông hoặc một món đồ chơi nào đó." - Min Ho đưa ra nhận xét.


"Shindong oppa, anh có thấy thứ gần giống như vậy ở sân khấu ngày hôm đó không?"


"Anh cũng không để ý, để anh mở file hình ảnh mà em nhờ anh chụp lại xem. Nhưng lúc đó khá hổn loạn, nếu Taeyeon có cầm thứ đó thì ai cũng dễ dàng lấy nó đi." - Shindong nói xong thì mở tất cả các hình mà anh chụp được, nhưng đúng như dự đoán, trong hình không có một món nào y như vậy.


"Chúng ta nên lên mạng để tìm xem fancam, hy vọng sẽ thấy được thứ gì đó." - Jessica nêu ý kiến, mọi người lập tức đồng tình. Cả bốn người xem hơn chục cái fancam nhưng vẫn chưa thấy gì, trời bắt đầu hửng sáng, ai nấy khá mệt mỏi nên quyết định mọi người chia nhau ra xem, vừa nhanh, vừa hiệu quả. Không gian rơi vào im lặng, ai nấy đều chú tâm vào màn hình điện thoại và laptop, cho đến khi tiếng reo của Hyoyeon cất lên.


"Mình thấy nó rồi, đó là một con thú bông nhỏ, to hơn nắm tay người lớn một tí, màu trắng. Một người khán giả đã thẩy lên sân khấu cho Taeyeon". - Bốn người căng mắt nhìn, nhưng vẫn chưa phát hiện điểm nào khả nghi.


"Có lẽ, chúng ta nên đợi Taeyeon thức rồi hỏi cậu ấy." - Jessica nói sau khi không phát hiện thêm điều gì.


"Khoan đã, để anh phóng to gương mặt của người này." - Hình ảnh từ fancam chất lượng không tốt lắm, ánh sáng sân khấu cũng không đủ nên Shindong phải xem đi xem lại đến 3, 4 lần mới chắc nịch khẳng định - "Cô gái đứng kề bên người này, chính là người đã tặng món quà lần trước. Anh chắc chắn".


Mọi người nhanh chóng xem hình, nhưng cũng không thể nào nhìn rõ được mặt cô gái. Tuy thất vọng, nhưng Min Ho rất tự tin sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đã hãm hại Taeyeon. Cậu có thể xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại với nhau, bọn chúng chủ yếu đối phó với Taeyeon nona, muốn phá hoại danh tiếng và sự nghiệp của uni ấy. Sự chuẩn bị khá kỹ lưỡng và bài bản, đầu tiên là tìm điểm yếu, rồi khoét sâu vào đó.


"Em sẽ đem tất cả các tư liệu này về, các uni đã làm rất tốt. Buổi chiều em sẽ đến để trực tiếp lấy lời khai của Taeyeon nona. Shindong huyn thì theo em để miêu tả rõ hơn về cô gái bí ẩn nhé" - Min Ho sao chép tất cả manh mối rồi cùng Shindong rời khỏi. Jessica cũng tiễn Hyoyeon ra về.


Một mình Jessica ngồi trong phòng nghiền ngẫm lại tất cả, cô không biết ai và vì sao có người lại thù ghét Taeyeon đến vậy. Một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu luôn đối xử với mọi người hết sức chân thành và hòa nhã, Taeyeon không có điểm nào xấu chỉ có duy nhất một điểm trừ đó chính là yêu cầu về bản thân quá cao đến mức khắc khe mà suy nghĩ lung tung thôi. Jessica rất muốn khóc giống như Tiffany, nhưng không hiểu sao, nước mắt cô không hề rơi, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn và xót xa khi nhìn thấy Taeyeon như vậy. Vén lại sợi tóc đang náo loạn trên gương mặt thân thuộc, Jessica thầm cầu nguyện Thượng đế sẽ giúp cô có sức mạnh để bảo vệ con người trước mặt này.


*lallalalalallalalallaallaal*


Chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Jessica, Jessica nhanh chóng bắt máy, tránh phiền nhiễu giấc ngủ của Taeyeon.


"Mình nghe đây Sunny, có gì không? Lát nữa cậu hãy vào thăm Taeyeon, giờ cậu ấy chưa thức đâu."


"Sica, chuyện không ổn rồi, Taeyeon đang lan tràn trên khắp các mặt báo kìa."


"Họ nói gì?" - Jessica hỏi lại với không một chút cảm xúc.


"Toàn là tin vịt cả thôi, nhưng tổn hại đến danh tiếng và sự nghiệp của Taeyeon rất nhiều đó. Tớ không biết họ tìm đâu ra những tin tức kiểu đó. Taeyeon biết được chắn chắn sẽ rất sốc. Giờ này tại trụ sở SM có rất nhiều fan đến la ó, chửi bới Taeyeon. Ngoài ra, vé buổi Birthday party của Taeyeon đều đã bị trả lại. Mình không biết tại sao tin tức lại lan nhanh và lan rộng ra như vậy. Kim Young Min đang ráo riết tìm cậu và Shindong oppa, giờ cậu tránh để Taeyeon tiếp xúc với các phương tiện truyền thông đó. Mình sẽ cố gắng thu xếp và giải thích với fan quá khích cũng như câu chân Kim Young Min lại. Nhớ cẩn thận đó Sica, nào Taeyeon tỉnh lại nhớ điện thoại báo bình an cho mình. Vậy nha!" - Tiếng cúp máy của Sunny khiến tâm Jessica lạnh xuống. Kế hoạch này quá hoàn hảo và liên hoàn khiến Jessica cảm thấy choáng váng, cô và Taeyeon quá bị động để có thể lường hết mọi việc. Lần trước, Taeyeon chấm dứt sớm lịch trình đã bị chỉ trích, giờ lại thêm chuyện này. Mọi thứ sẽ được đồn thổi lên rất nhiều. Jessica nhắm chặt mắt lại, cô không thấy gì ngoài một màu đen tăm tối. Nhưng nếu cứ bi oan đón nhận nó thì mãi mãi sẽ không thoát ra được vũng bùn này, Jessica lập tức lắc lắc đầu, cố lấy lại sự tự tin và bình tĩnh vốn có, phải đối mặt, không được trốn tránh.


Jessica nắm chặt điện thoại trong tay rồi mở khóa phím. Vừa lên mạng gõ chữ Kim Taeyeon thì dòng tin ồ ạt hiện ra, Jessica không thể tưởng tượng được nếu Taeyeon đọc được những dòng tin này thì sẽ như thế nào.


"Xin hỏi cô là Jessica?" - Cô y tá đẩy cửa bước vào cắt ngang việc làm của Jessica. Jessica nhanh chóng xác nhận. "Vâng, tôi là Jessica đây."


"Bác sĩ Choi nhờ tôi mời cô đến phòng cô ấy ngay lập tức."


"Vâng, tôi đi ngay, à chút nữa tất cả các tờ báo sáng cô không cần lấy cho chúng tôi nhé." - Jessica sau khi dặt dò cô ý tá, sau đó bước lại mở luôn dây nguồn tivi rồi mới đi ra ngoài.

Những giọt nắng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào phòng chiếu lên gương mặt thiên thần khiến Taeyeon thức giấc. Dụi dụi mắt, Jessica không có ở trong phòng, chắc cô ấy đã đi mua đồ ăn sáng. Taeyeon chủ động rời giường di chuyển về phía buồng vệ sinh. Khi trở ra, Jessica vẫn chưa trở lại, Taeyeon cảm thấy buồn chán nên cô quyết định đi ra ngoài để tìm Jessica vì ở đây không có điện thoại. Cô rất muốn gặp Jessica để nói về tối hôm qua, cô đã đột ngột choáng váng và ngất ngay sau đó, cô không biết phản ứng của fan như thế nào. Chắc họ rất lo lắng cho cô.


Taeyeon ra ngoài phòng bệnh, chủ định sẽ hỏi một cô y tá nào đó phòng bệnh của Sooyoung để mượn điện thoại gọi cho Sica, nhưng khi đi ngang qua thấy một vài người đang ngồi nói chuyện phiếm thì cái tên Taeyeon lọt vào tai cô.


"Có thể họ là fan hâm mộ và đang nói về tối ngày hôm qua". - Taeyeon liền dừng bước, nép vào một góc để quan sát và lắng nghe họ. Ba người con gái đang chăm chú vào cái điện thoại không hề hay biết sự góp mặt của một người phía sau.


"Tớ không ngờ Kim Taeyeon là một người như thế, cậu xem đi, cô ta đối xử với trẻ con và thú nuôi thật độc ác."


"Tớ cũng đâu biết, nhìn cô ta rất đáng yêu, chưa hề có scandal nào, ai ngờ cô ta chỉ giỏi diễn kịch."


"Cô ta cũng đâu có hát hay, toàn là hát nhép không nè. Hôm qua thậm chí còn giả vờ ngất để che dấu việc hát nhép. Tớ còn nghi ngờ cô ta không biết hát."


"Uh, hôm nay fan đã trả toàn bộ vé birthday party của cô ta rồi, một số người quá khích còn đứng trước tòa nhà SM để chửi bới đó"


"Tại ba mình đang bệnh, không thì mình cũng muốn đến đó để vạch mặt cô ta, nào là "Nữ hoàng ballat", nào là giọng hát thiên thần, toàn là lừa gạt người hâm mộ"


"SM đã tốn tiền đào tạo ra cái thể loại gì không biết, cả cô quản lý cũng bị cô ta mắng nhiếc, cậu có xem clip đó không? Tội chị ấy thật, mà chị ấy đẹp ghê a."


"Uh, tớ cũng vừa mới trả lại vé cái party của cô ta, từ nay về sau, mình sẽ không bao giờ nghe nhạc của đồ dối trá này nữa."


"SuMi, mau vào đây, ở đó mà tụm ba tụm bảy nói xấu ai hả?"

Cô gái nghe ba mình gọi thì nhanh chóng chào tạm biệt bạn mình rồi đi vào. Taeyeon đứng tần ngần không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô là kẻ dối trá, là người hát nhép, thậm chí không biết hát. Cô là kẻ độc ác với trẻ con, với động vật. Taeyeon hoang mang không thể tả. Cô khụy gối, té trượt xuống sàn bệnh viện vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Một cô y tá trông thấy vội vàng đỡ Taeyeon đứng dậy.


"Cô có sao không? Cô là bệnh nhân phòng nào? Tôi đưa cô về phòng nhé!"


"Tôi không sao. Cô có thể chỉ cho tôi phòng của bác sĩ Choi Sooyoung không?"- Taeyeon thì thào.


"À vâng, cô đi thẳng rồi nhìn về phía tay phải nhé. Sắc mặt cô không tốt lắm, hay tôi dẫn cô đi nhé."


"Không không cần, tôi tự đi được, cám ơn cô y tá." Taeyeon vội vã từ chối rồi dựa vào tường mà đi. Cô cần phải gặp Jessica ngay bây giờ. Đứng trước cửa phòng Sooyoung, Taeyeon vừa định gõ cửa thì thấy cửa không khóa, cô toan mở ra nhưng mọi hành động của cô dừng lại khi câu nói của Sooyoung bay thẳng vào tai và vang vọng trong đầu Taeyeon thành một tiếng nổ chói tai đánh sập mọi hy vọng của Taeyeon.


"Taeyeon không thể hát được nữa"


Cô không thể hát nữa là sao? Tại sao cô lại không thể hát. Fan của cô họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết cô không còn hát được. Họ sẽ nhanh chóng quên đi cô và tìm kiếm một thần tượng mới. Họ sẽ lãng quên cô như một kẻ lừa gạt đáng ghét hay sao? Taeyeon vội bỏ chạy. Cô phải đi tìm fan của mình, cô phải nói cho họ biết, cô vẫn là Taeyeon, vẫn là Kim Taeyeon.


Taeyeon chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, cô chạy trên đường với bộ đồ thùng thình của bệnh viện, dép đã bị vứt lại nơi nào đó rồi, có lẽ đã bị rơi lúc cô bị vấp ngã khi va phải một người đi đường nào đó. Họ còn chửi bới nói cô điên loạn. Nhưng Taeyeon mặc kệ, giờ cô phải đi gặp fan của cô, những người thân thương của cô. Taeyeon thở hổn hển khi đứng trước trụ sở SM, nơi đây thật sự tập trung rất nhiều người. Taeyeon rất muốn hét lên cô đang ở đây nhưng mọi lời nói không thể nào nghe được, chỉ là thì thào và thì thào. Taeyeon cố gắng gọi gọi mãi, trái tim cô đang cố gọi fan của mình. Cô yêu fan xiết bao. Cô cùng fan đã trãi qua biết bao nhiêu chuyện vui buồn. Cô nhớ rất rõ mọi sự ghẻ lạnh và ghét bỏ khi mới lần đầu lên sân khấu. Cô đã rung đến mức lạc giọng, những sự cố tưởng chừng sẽ cướp đi sinh mạng cô, những trận bệnh cô nằm liệt giường. Nhưng chính sự ủng hộ và yêu thương của fan đã vựt dậy tâm hồn và thể xác cô, lắp đầy trái tim cô. Nhưng tại sao, tại sao tại sao và tại sao. Taeyeon lắc đầu của mình, cố gắng để tỉnh giấc, chắc chắn cô đang mơ mà thôi, một giấc mơ kinh khủng.


Taeyeon đứng ngay đó, chứng kiến fan của mình mắng chửi cô rất thậm tệ, họ tỏ ra cực kỳ phẫn nộ và điên tiết. Taeyeon muốn tiến đến để giải thích nhưng cô chết lặng khi thấy fan của mình lấy hình của cô xé nát và ném xuống đất, rồi dẫm đạp lên. CD của cô bị fan đốt bỏ ngay trước mặt khiến cô hoảng loạn. Taeyeon không tin, không thể tin nổi.


Không! Ngày mai, ngày mai cô còn có Birthday party với fan, nhất định nơi đó giờ đang chuẩn bị. Cô phải đi nói cho fan biết, đúng cô phải đi đến gặp fan để nói cho họ biết chân tướng sự thật.


Taeyeon tiếp tục chạy và chạy máu đã chảy trên đôi chân trần, đầu gối và khủy tay Taeyeon bị trầy xước vì bị té nhiều lần nhưng Taeyeon mặc kệ, cô phải đi, phải đi giải thích với fan của mình. Nhưng trái với hy vọng của Taeyeon, bên ngoài hội trường là một khung cảnh tan hoang đến đáng sợ, hình ảnh của cô bị xé nát, băng rol bị giật tung. Taeyeon đi như người mất hồn vào bên trong.


Taeyeon nhìn thấy một khung cảnh ấm cúng và ngọt ngào. Fan đang chào đón và cùng hát vang bài hát sinh nhật cô.

Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Kim Taeyeon! Happy birthday to you!


"Kim Taeyeon! Cậu là tình yêu của chúng tớ, chúng tớ mãi mãi bên cạnh cậu."


"Này, các cậu nói thật nhé, phải luôn bên cạnh mình. Hứa đi"


"Chúng mình hứa."


Taeyeon mỉm cười mở mắt ra nhưng sao chỉ một mình cô đứng trên sân khấu, những hàng dài fan phía dưới từ từ biến mất mà chỉ còn lại những hàng ghế trống và sự vắng lặng bao trùm. Rõ ràng fan đã hứa sẽ cùng cô đón sinh nhật, fan còn nói sẽ luôn ủng hộ và mãi bên cạnh cô mà. Bỗng chốc mọi thứ tan biến khiến Taeyeon không thể tin được. Cô gục xuống khóc tức tưởi, cô đã làm gì sai? Taeyeon không biết không hề biết. Cô hát được, giọng hát của cô ba mẹ, bạn bè và bà cô đều yêu thích. Cô luôn hát bằng cả trái tim của mình cơ mà. Cô sẽ hát để chứng tỏ cho fan thấy, cô không phải là kẻ dối trá, đúng rồi,cô phải hát. Taeyeon vội vã gạt đi nước mắt đứng dậy và cất tiếng hát.


I am god's child

Là người được cử đến thế giới đen tối này.

How do I live on such a field?

Tôi không được sinh ra để làm những điều như vậy.


Một cơn gió cản những bước chân tôi,

Cho đến khi mọi thứ đều sụp đổ.

Tôi không thể đánh mất sợi dây duy nhất này được,

Mở rộng trái tim đã héo mòn

Tôi chỉ thấy được hình ảnh của người tản mạn quanh đây

Tôi không thể giữ chứng lại được


I am god's child

Trong cái thế giới đen tối và ồn ào này

How do I live on such a field?

Tôi không được sinh ra để làm những điều như vậy.


Cứ tiếp tục tìm thêm những lý do khác

Đến khi tôi có thể chìm sâu vào giấc ngủ

Xung quanh tôi chỉ là những liều thuốc vô tác dụng

Ngay cả khi nơi đây không còn âm thanh

Tôi nên tin vào điều gì đây?


I am god's child

Một âm thanh buồn như cào xước tấm lưng tôi.

I can't hang out in this world

Cảm xúc của tôi là vậy đấy

Tôi không thuộc về nơi này


Ngay cả bức tường cũng trở nên đáng ghét vì chúng thật lạnh

Sau này ai có thể thấy được sự yếu đuối của tôi

Cuối cùng đừng mượn một bàn tay giúp đỡ nào

Làm ơn hãy giúp tôi thoát khỏi nơi này

Cứu tôi ra từ sự im lặng đáng sợ này

Khiến cho thời gian trôi nhanh để nỗi đau này mau chóng qua đi.


I am god's child

Trong cái thế giới đen tối và ồn ào này

How do I live on such a field?

Tôi không được sinh ra để làm những điều như thế.

I am god's child

Một âm thanh buồn như cào xước tấm lưng tôi.

I can't hang out in this world

Cảm xúc của tôi là vậy đấy

Tôi không thuộc về nơi này


Bài Moonlight đã giúp cô được nhận vào SM, cô muốn trình bày nó tặng fan nhân sinh nhật lần này. Nhưng tiếng hát từ trái tim vẫn vang vọng mà âm thanh cô phát ra chỉ là thì thào và thì thào, khàn khàn không rõ đang hát gì. Taeyeon lấy tay đấm mạnh vào trái tim của mình. Cô rất muốn hỏi nó, vì cớ gì mà khiến cô đập nhưng lại không thể khiến cô sống. Nếu sống mà không thể hát, cô thà chết đi. Taeyeon này thà chết đi.


P/s: Chap này hơi dài một tí. Đây là một chap không vui vẻ gì. Mình đã trãi qua một ngày thứ 2 thật mệt mỏi nhưng được nhìn thấy công chúa post hình cũng cảm thấy đỡ một chút!

Taeyeon rất phù hợp với bài hát này. Mình rất ấn tượng nên đã lồng nó vào khung cảnh, rất thích hợp! Nhưng mà mình đau lòng qua đi! Taengoo của mình là thiên thần a! Thế giới này quá bất công với 1 cô gái như Taeyeon! Làm ơn đừng bắt Taeyeon phải sống theo ý của mấy người! huhuhuhu!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top