CHƯƠNG 2: MÙA HẠ
Sau ngày hôm đó, Hyeonjoon không còn thấy Penguin xuất hiện bên cạnh mình nữa. Trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, tuy rằng mới có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cậu quả thực đã quen và nhớ chú chim cánh cụt luôn cổ vũ cậu mỗi khi làm nhiệm vụ hay sau khi luyện tập.
Vì vậy, cậu đã đến nhà kính nơi cậu nhìn thấy Penguin lần cuối để tìm lại dấu vết của con chim cánh cụt, vừa bước vào, cậu nhìn thấy người mà cậu gặp lần trước vẫn đang ngồi trên băng ghế trong nhà kính, nghiêm túc đọc sách, Hyeonjoon quyết định không quấy rầy anh, cậu vừa mới xoay người rời đi, sau lưng liền truyền đến giọng đối phương:
"Cậu vẫn còn đang tìm con chim cánh cụt kia?"
Hyeonjoon không ngờ người đó lại chủ động nói chuyện với mình, cậu sửng sốt một chút mới đáp:
"Ừ, hôm nay anh có thấy nó không?"
Người nọ lắc đầu, nói:
"Thật đáng tiếc là không thấy. Hôm nay cũng không thấy."
"Vậy sao... Dù sao cũng cảm ơn!"
Hyeonjoon có chút thất vọng đi về phía cửa nhà kính, nhưng có một điều mà cậu không hề biết là sau khi cậu rời đi, con chim cánh cụt kia đã xuất hiện bên cạnh người đó và tức giận trừng mắt với anh... Nó đang dang cánh để đe dọa.
Thời tiết đã từ xuân sang hạ, Hyeonjoon vẫn rất ít ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng bởi vậy, đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng y tế của căn cứ.
Vì chăm sóc cho lính canh mới dung nhập trong căn cứ, căn cứ sẽ bố trí vài người hướng dẫn cấp cao túc trực trong phòng y tế để tư vấn tinh thần cho lính canh, nếu lính canh thường xuyên đi làm nhiệm vụ thì bình thường phải làm điều đó mỗi tháng một lần để tránh bị ảnh hưởng tiếng ồn quá mức. Nhưng đã bốn tháng kể từ lần tư vấn tinh thần cuối cùng của Hyeonjoon, cậu không cảm thấy đau đầu vì điều đó, nhưng người hướng dẫn đã đưa ra tối hậu thư cho cậu phải trình diện ở phòng y tế ngay lập tức .
Cậu bước vào phòng y tế, Hyeonjoon cảm thấy người đang cúi đầu ngồi bên trong có chút quen thuộc, khi người này ngẩng đầu lên, Hyeonjoon mới nhận ra, chính là người mấy ngày trước cậu đã gặp trong nhà kính.
Nhìn thấy Hyeonjoon, người kia lộ ra nụ cười ôn hòa, nói:
"Thật trùng hợp."
"Ừ, thật trùng hợp."
Hôm nay người nam nhân ấy mặc một chiếc áo khoác trắng bên ngoài bộ đồng phục, và nó che đi tấm bảng tên lẽ ra phải được treo trên ngực anh.
"Nằm xuống."
Anh chỉ vào giường trong cùng, lính canh thỉnh thoảng sẽ ngủ thiếp đi bởi vì quá thoải mái trong lúc tư vấn tinh thần, vì đảm bảo an toàn cho họ, anh sẽ bảo họ lên giường nằm.
Hyeonjoon làm theo chỉ dẫn nằm xuống giường, trước khi bắt đầu tư vấn tinh thần, cậu không khỏi hỏi anh:
"Không biết nên gọi anh là gì?"
Nam nhân dừng lại công việc đang làm, nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, anh nói:
"Bạn có thể gọi tôi là Faker."
Nghe giống như một cái tên giả, Hyeonjoon nghĩ. Nhưng làm như vậy nhất định phải có ý đồ đặc biệt nào đó, dù sao anh vẫn là mặc đồng phục của đội tiên phong, cho nên anh có nhiệm vụ đặc biệt giấu tên cũng không có gì lạ.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu."
Faker nói trong khi Hyeonjoon nhắm mắt lại. Tư vấn tinh thần chủ yếu dựa vào xúc tu tinh thần của người dẫn đường để dọn dẹp tạp âm trong tâm trí lính canh, người dẫn đường chỉ cần đặt ngón tay lên bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể lính canh là có thể hoàn thành. Đối với Hyeonjoon, việc nằm đó và nhìn vào người khác có chút xấu hổ, vì vậy cậu thường nhắm mắt lại để tránh nhìn vào mắt người khác.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt ở thái dương của cậu, Hyeonjoon cảm giác được một luồng ấm áp từ đó truyền vào trong não, cảm giác này khiến cậu cảm thấy thư thái, đây là lần đầu tiên cậu bởi vì tư vấn tinh thần mà cảm thấy buồn ngủ, và cậu thật sự ngủ thiếp đi sau một lúc.
Sau khi tỉnh lại, Hyeonjoon liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc cậu đến phòng y tế, cậu hốt hoảng bật dậy khỏi giường, theo động tác của cậu thì có thứ gì đó rơi xuống đất, khi cậu nhìn xuống liền nhận ra đó là chiếc áo trắng của người hướng dẫn cấp cao.
Cậu vén rèm quanh giường lên, anh đang ngồi đọc sách ở bên ngoài, anh nhìn thấy cậu liền nỡ nụ cười:
"Cậu tỉnh rồi."
"Xin lỗi tôi ngủ quên..."
"Không sao, có lẽ là bởi vì chúng ta rất thích hợp."
Hyeonjoon bị lời anh nói làm cho cả kinh, rất lâu sau cậu mới ý thức được anh là nói linh hồn tương hợp. Hyeonjoon không biết trả lời thế nào, chỉ có thể xấu hổ gật đầu.
"Vậy tôi đi trước, hôm nay cám ơn anh."
Hyeonjoon xấu hổ đưa cho anh chiếc áo khoác trắng, rời khỏi phòng y tế.
Vài ngày sau khi tư vấn tinh thần, Hyeonjoon đến nhà ăn, Wooje không biết từ đâu xuất hiện và đứng bên cạnh cậu.
"Anh, anh có nghe thấy tin gì không?"
Hyeonjoon bị Wooje làm cho giật mình, sau khi đánh vào trán người kia , cậu hỏi:
"Em đã nghe thấy gì?"
Wooje giữ nơi vừa bị Hyeonjoon đánh, đáng thương nói:
"Căn cứ sẽ tổ chức hoạt động mùa hè, em nghe nói rằng lần này chúng ta sẽ đi cắm trại và nướng thịt trên núi."
"À, anh đã nghe Minhyung nói điều đó trước đây."
"Còn..."
Wooje hạ giọng nói:
"Nghe nói Lee Sanghyeok lần này cũng sẽ tham gia!"
"Đúng vậy, không nghĩ tới anh Sanghyeok cũng đồng ý tham gia."
Minhyung không tiếng động xuất hiện bên cạnh cả hai, khiến bọn họ giật mình.
Anh ta phớt lờ Wooje và Hyeonjoon đang sợ hãi và giận dữ trừng mắt nhìn, rồi tiếp tục:
"Các bạn phải biết rằng anh Sanghyeok trước đây không tham gia loại hoạt động này, vì vậy rất nhiều người đang đoán xem tại sao anh ấy lại xuất hiện lần này."
"Các cậu cũng sẽ tham gia đúng không?"
Wooje gật đầu, Hyeonjoon cũng vậy, sau khi Minhyung nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta hài lòng bưng đĩa đi đến chỗ Minseok đang ngồi một mình trong góc nhà ăn.
Hyeonjoon nhìn Minhyung mỉm cười chào hỏi Minseok, đối phương dường như không đáp lại, nhưng Minseok vẫn để Minhyung ngồi đối diện mình cùng ăn tối, Hyeoonjoon không thể không hỏi Wooje đang đứng bên cạnh cậu:
"Hai người họ gặp nhau như thế nào? Quan hệ từ khi nào mà tốt như vậy sao?"
Ngoại trừ ngày đầu tiên trình diện, Hyeonjoon hầu như không có liên lạc gì với Minseok. Khả năng Miseok về cơ bản đã được xác định là một thành viên của đội tiên phong, điều này không giống với Hyeonjoon, người đã không ra ngoài kể từ mùa xuân.
Wooje vừa nhìn thực đơn vừa đáp:
"Bọn họ đều đến từ đội tiên phong nên quan hệ tốt hơn bình thường. Anh à, đã đến lúc anh nên kết thêm nhiều bạn ngoài em rồi."
Hyeonjoon phản bác:
"Anh còn có những bằng hữu khác!"
"Anh đang nói cái kia chim cánh cụt cùng cái tên hướng dẫn cấp cao không biết tên thật kia?"
Wooje hỏi dù vẫn đang nhìn chằm chằm thực đơn, cũng không thèm nhìn Hyeonjoon, cuối cùng ánh mắt Wooje cũng rời đi sau khi gọi món và vỗ vỗ vai Hyeonjoon.
"Anh ơi, mối quan hệ giữa các cá nhân cũng rất quan trọng."
"Em giả vờ thành thục cái gì..."
Tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng Wooje nói không sai, vì Hyeonjoon đã đến T1 một thời gian, nhưng cũng chỉ có Wooje người mà cậu đã biết từ trước đó và Minhyung chủ động để nói chuyện với cậu. Tại sao không nhân dịp sự kiện này làm quen thêm một vài người nhỉ, Hyeonjoon nghĩ trong lòng.
Vài ngày sau, cậu nhận được thông báo từ căn cứ, nói rằng cậu sẽ thay thế các thành viên đội tiên phong bị thương tham gia hoạt động mùa hè, Hyeonjoon cảm thấy choáng ngợp trước thông báo đột ngột. Dù sao cậu tuy rằng đã thực hiện mấy cái nhiệm vụ, nhưng đại đa số đều phụ trách trấn thủ cùng trinh sát, hoàn toàn khác biệt với đội tiên phong tiến hành tiêu diệt mục tiêu nhiệm vụ.
Sau khi nhận được thông báo, Hyeonjoon bắt đầu nghiêm túc hơn trong việc huấn luyện, mỗi ngày cậu di chuyển từ nhà ăn sang phòng huấn luyện và cuối cùng là trở về phòng ngủ là vào lúc 3 giờ sáng, không bao lâu thì hoạt động mùa hè đã đến.
Căn cứ T1 đã trả rất nhiều tiền để bao toàn bộ khu cắm trại, nơi này ngoài tiệc nướng còn có khu bắn súng sơn, Hyeonjoon cũng cùng Wooje chơi vài trò chơi, điều khiến cậu không ngờ đến là Minseok, một người dẫn đường, cũng tham gia và còn chơi rất tốt.
Sau khi trò chơi bắn súng kết thúc, Minhyung nghe nói Hyeonjoon muốn cùng đội tiên phong đi làm nhiệm vụ sau hoạt động mùa hè nên đã đưa cậu đi gặp một vài thành viên của đội đang ở xung quanh và hỏi Minseok đứng bên cạnh:
"Minxi, cậu có nhìn thấy anh Sanghyeok không?"
Đối phương lắc đầu, sau đó triệu hồi linh hướng đạo của chính mình, chính là một con cún nhỏ màu trắng.
"Cần tôi kêu linh hướng đạo giúp tìm anh ấy không?"
Minseok hỏi, linh hướng đạo của Minseok đang không ngừng xoay quanh bên người Minhyung.
"Quên đi, không sao cả, nếu anh Sanghyeok muốn trốn đi, sẽ không có ai có thể tìm được anh ấy cả."
Minhyung đáp, anh ngồi xổm xuống vuốt ve đầu con cún nhỏ, nó vui vẻ vẫy đuôi.
Buổi tối, sau khi giám đốc điều hành của căn cứ phát biểu, buổi tiệc nướng bắt đầu, Hyeonjoon vừa ăn vừa trò chuyện với mấy người bạn mới gặp hôm nay, cuối cùng vô tình ăn quá nhiều, khiến bụng cậu cồn cào khó chịu.
"Cạnh khu cắm trại hình như có một cái hồ trong rừng, có ai muốn đi dạo qua đó để tiêu hóa không?"
Một người trong đó nói, Hyeonjoon cảm thấy đề nghị này không tệ, liền đi theo người hướng dẫn vào rừng.
Cậu vừa đi tới cửa rừng, nhìn thấy con chim cánh cụt đã biến mất mấy tháng nay đang đứng ở cửa rừng, vẫy cánh về phía Hyeonjoon. Cậu kinh ngạc đi tới hỏi:
"Ngươi đi nơi nào mà bây giờ mới xuất hiện?"
Bị Hyeonjoon hỏi như vậy, Penguin giậm chân giận dữ như nghĩ tới điều gì đó. Cậu ngồi xổm xuống, cầm cánh của nó an ủi, cánh chim cánh cụt không có cảm giác mềm mại như cậu tưởng tượng, mà có chút trơn trượt.
"Ta đi dạo bên hồ, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Hyeonjoon hỏi, Penguin vui vẻ kêu lên, sau đó rút cánh ra khỏi tay cậu, quay người đi vào trong rừng đi.
Hyeonjoon vừa đi phía sau Penguin, Penguin đi phía trước thỉnh thoảng quay lại nhìn xem cậu có đi theo không, đúng lúc bọn họ xuyên qua rừng cây nhìn thấy hồ nước, Penguin vẫn đang đi ở trước mặt cậu đột nhiên biến mất trong không khí mỏng.
Hyeonjoon nghi hoặc đi đến nơi Penguin đã đứng, đập vào mắt cậu là một hồ nước lớn phản chiếu bầu trời đầy sao và một bóng người mảnh khảnh đứng bên hồ.
Người nam nhân quay lại nhìn Hyeonjoon khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu, dưới ánh trăng cậu nhận ra người đó là người hướng dẫn cấp cao lần trước.
"Chào."
Sanghyeok cất tiếng chào cậu trước.
"Xin chào, không ngờ còn có thể gặp lại anh."
Hyeonjoon vừa nói vừa đi về phía trước, đứng bên cạnh anh.
"Ừ, thật là trùng hợp."
Sanghyeok đưa ánh mắt từ trên người Hyeonjoon quay lại mặt hồ, nhìn chằm chằm vào mặt trăng chiếu trên mặt hồ, không biết đang nghĩ gì.
"Gần đây cậu vẫn còn đang tìm kiếm con chim cánh cụt đó à?"
Không lâu sau, Sanghyeok hỏi, Hyeonjoon lắc đầu:
"Gần đây tôi bận huấn luyện, không có thời gian đi tìm. Thực ra tôi vừa mới nhìn thấy nó. Nhưng bây giờ tôi không biết nó đã chạy đi đâu."
"Nghe có vẻ như một con chim cánh cụt rất giỏi chạy nhảy."
"Có thể là chủ nhân của nó cũng đang tìm nó, nhưng hôm nay nhìn thấy nó như thế này thật tốt, nếu không thì tôi có chút lo lắng."
Hyeonjoon không biết tại sao lại nói lời này với anh, nhưng anh tựa hồ có thể khiến hắn cậu vô thức muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Lo lắng?"
Anh nhìn về phía Hyeonjoon, có chút nghi hoặc.
"Tôi sẽ vào đội tiên phong sau hoạt động mùa hè nên tôi có hơi lo lắng."
"À — cái đó -"
Anh dường như nghĩ ra điều gì đó sau khi nghe cậu nói điều này.
"Tôi không nghĩ cậu cần phải lo lắng, cậu rất giỏi."
"Cậu sẽ làm tốt, tôi chắc chắn."
Sanghyeok nói, đôi mắt dưới cặp kính kiên định nhìn Hyeonjoon, điều kỳ diệu là câu nói này thực sự đã truyền cảm hứng cho cậu, cậu mỉm cười với anh nói:
"Cám ơn anh, để đáp lại sự mong đợi của anh, tôi sẽ làm thật tốt."
Sau đó họ trò chuyện cùng nhau một lúc, anh nói rằng có việc phải làm và rời đi trước. Hyeonjoon một mình dạo quanh hồ vài vòng, cậu vẫn không tìm thấy con chim cánh cụt kia nên rời khỏi hồ trở về trại.
Hoạt động mùa hè kết thúc không lâu, cũng là lúc Hyeonjoon phải đi trình diện với đội tiên phong. Cậu đến một trong những phòng họp của căn cứ theo hướng dẫn, ngoại trừ Lee Sanghyeok, cậu đã gặp tất cả các thành viên của đội tiên phong trong hoạt động mùa hè, nhưng khi cậu nghĩ đến việc có thể gặp thần tượng Lee Sanghyeok của mình, Hyeonjoon không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Thấy cậu khẩn trương, Minseok vỗ vỗ lưng cậu nói:
"Đừng căng thẳng, anh Sanghyeok rất tốt."
Hyeonjoon gật đầu, nhưng tay vẫn không khỏi run rẩy.
Đột nhiên, cánh cửa được mở ra. Hyeonjoon nghe xong đứng dậy, tự giới thiệu:
"Xin chào! Tôi là Hyeonjoon hôm nay bắt đầu thay thế các đội viên đang bị thương!"
Bởi vì quá căng thẳng nên giọng nói run run khiến người khác bật cười, liền khiến người đang đứng ở cửa cũng phải bật cười.
Người nam nhân đóng cửa lại, và bây giờ Hyeonjoon mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, đó là một khuôn mặt quen thuộc với một nụ cười ranh mãnh đắc thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top