Chương 17


Edit: ji

[Cậu thực sự sẽ bị người đàn ông này hút khô...]

—–o0o—–


Tranh thủ lúc Bùi Thược nói chuyện với những người hầu ở bên ngoài, An Cửu dùng chút sức lực còn lại tránh khỏi Bùi Thược, cố hết sức trở mình rồi vùi mặt vào gối.

Bùi Thược vừa cúi đầu xuống, liền chỉ nhìn thấy phía sau đầu của An Cửu, giống như sợ hãi sẽ bị xoay người lại tiếp tục hôn, hai tay ôm chặt lấy gối.

Bùi Thược câu lên khóe môi, áp sát lưng An Cửu, áp môi mình vào tai An Cửu, nhỏ giọng nói: "Em không muốn hôn tôi sao?"

An Cửu thở gấp gáp, giống như con cá mắc cạn bị phơi khô, một lúc sau mới rầu rĩ nói: "Đã lâu không hôn, miệng đau quá..."

Bùi Thược cũng không thực sự tức giận, lúc này cơ thể của hắn nhẹ nhàng, cả người đầy sức sống, tự nhiên tâm trạng cũng thoải mái, hắn giống như dã thú đã ăn no hôn lên vành tai trắng nõn của An Cửu cười khẽ: "Chút nữa lại tiếp tục..."

Cơ thể An Cửu không khỏi căng thẳng, cậu vẫn không hiểu tại sao người đàn ông này khi hôn lại có thể cướp đi tin tức tố của cậu, hơn nữa bản thân hắn hình như cũng không phát hiện.

Cũng chưa bao giờ nghe nói Alpha có thể cướp đoạt được tin tức tố của Omega. Sự cướp đoạt hoàn toàn mất khống chế từ một phía này khiến da đầu An Cửu tê dại, nếu vừa rồi không bị gián đoạn, cậu thật sự sẽ bị người đàn ông này hút khô.

Bùi Thược xuống giường rời đi, An Cửu lúc này mới chậm rì rì lật người lại, đôi mắt nửa hé nhìn chằm chằm trần nhà rồi tiếp tục thở dốc, đầu óc hỗn loạn không biết suy nghĩ gì.

Bùi Thược đi tắm, thay quần áo chuẩn bị ra khỏi phòng thì thấy tình nhân bé nhỏ của mình trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, tâm huyết dâng trào liền lại gần giường.

An Cửu nhìn thấy đôi chân dài của Bùi Thược đang đi về phía mình, lập tức muốn xoay người lại, nhưng Bùi Thược đang đứng cạnh giường nắm cằm cậu, tiếp theo là nụ hôn thật sâu.

An Cửu cảm giác linh hồn của mình đều bị hút đi... Lúc Bùi Thược ngẩng đầu lên, hắn lấy chăn đắp lên người cậu, cái đuôi thò ra lập tức thụt vào trong chăn trước khi hắn kịp nhìn thấy.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm thái dương, thần kinh An Cửu căng thẳng đến cực điểm, nếu vén chăn lên vào lúc này, không chỉ thân phận của cậu bị bại lộ hoàn toàn, thậm chí còn không có khả năng trốn thoát.

"Không trêu chọc em nữa." Bùi Thược nhìn chăn phồng lên một đoàn, trong mắt đầy ý cười: "Em mệt thì ngủ đi một lát, khi nào xong việc tôi sẽ gọi em".

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Tiếng bước chân bên giường xa dần, mãi đến khi truyền đến tiếng đóng mở cửa phòng ngủ, An Cửu mới hé mắt ra khỏi chăn, sau khi xác nhận Bùi Thược thực sự đã rời đi, cậu mới nhấc chăn lên đi xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm.

Khóa cửa lại, An Cửu đi tới trước gương, nhìn thấy trên đỉnh đầu có một đôi tai mèo hình tam giác màu đen mượt mà, đặc biệt lông tơ rũ xuống, cái đuôi sau lưng cũng xuất hiện bên trong quần ngủ tơ tằm, vì vậy cậu không thể không kéo quần ngủ xuống một chút, để cái đuôi không bị cạp quần siết chặt quá khó chịu.

****

Thẩm Trạm vội vàng đi tìm Bùi Thược sau khi thức cả đêm trong viện nghiên cứu, quầng thâm mắt hiện rõ, nhưng ánh mắt vẫn còn rất hưng phấn.

Trong thư phòng, Thẩm Trạm nóng lòng nói với Bùi Thược anh đã có phát hiện quan trọng về Omega ZX. Kết luận cuối cùng của cuộc thảo luận kéo dài là tin tức tố của Omega ZX có thể đẩy nhanh quá trình tiến hóa tế bào của con người và thúc đẩy sự phân hóa lần thứ hai của cơ thể con người.

Đây là điều mà Thẩm Trạm chưa bao giờ tìm thấy trong các cuốn sách liên quan Omega ZX. Xưa nay, số lượng Omega ZX là cực kỳ hiếm. Trung bình, phải mất mười hoặc hai mươi năm thế giới mới có thể phân hóa được một Omega ZX. Khi bị phát hiện, phần lớn đều bị các gia tộc lớn có quyền thế chiếm làm của riêng, vì vậy những người như Thẩm Trạm nói riêng, những người quan tâm đến nghiên cứu Omega ZX nói chung không có cơ hội tiếp xúc với Omega ZX, và các mẫu tóc về Omega ZX lại càng hiếm hơn.

Kết quả của nghiên cứu lần này cũng rất may mắn là sau khi Bùi Thược gặp được Omega ZX ở thành phố Duy Phì thời gian trước, hắn đã lấy được một nhúm lông từ đuôi của Omega ZX gửi mẫu về. Thẩm Trạm suy đoán tin tức tố thúc đẩy phân hóa cơ thể ngay cả Omega ZX cũng không hề hay biết.

Tế bào tiến hóa có nghĩa là cơ thể con người có thể trải qua quá trình phân hóa thứ hai, đây điều không thể tưởng tượng được ở Liên Á và thậm chí trên toàn thế giới. Bình thường, con người sẽ trải qua lần phân hóa duy nhất trong cuộc đời ở độ tuổi từ 16 đến 20. Sau khi phân hóa, các thuộc tính giới tính của họ sẽ được xác định đến hết đời. Chưa bao giờ có ví dụ nào về lần phân hóa thứ hai.

Ánh mắt của Bùi Thược rất nghiêm túc, hắn trầm giọng hỏi: "Nếu những gì cậu nói là sự thật, tại sao những người từng chiếm đoạt Omega ZX lại không thông báo ra bên ngoài về lần phân hóa thứ hai?".

"Omega tự nguyện và bị ép buộc phóng thích tin tức tố có sự khác nhau. Như việc tin tức tố của Omega khi sợ hãi sẽ giống như đau khổ, nó cũng có những tác động khác nhau đối với con người." Thẩm Trạm nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ tin tức tố của những Omega bị chiếm đoạt đó, không có ai là tự nguyện".

Bùi Thược cau mày: "Muốn Omega ZX cam tâm tình nguyện hiển nhiên là không có khả năng. Cho dù là giao dịch, chỉ cần trong lòng người đó kháng cự, liền không có khả năng giúp đối phương phân hóa lần thứ hai".

Những lời nói của Bùi Thược đã khiến Thẩm Trạm tỉnh ngộ. Đúng vậy, toàn thế giới đều mê muội Omega ZX, còn Omega ZX đã sớm coi thế giới là kẻ thù, muốn họ cam tâm tình nguyện phóng thích tin tức tố về cơ bản không có khả năng, nếu không trên thế giới đã xuất hiện tiền lệ phân hóa lần thứ hai.

Như vậy xem ra, phát hiện này của anh cơ hồ không có ý nghĩa thiết thực.

Ánh ban mai từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua những ngọn cây chiếu vào thư phòng, phân chia sáng tối trên gương mặt sắc nét của Bùi Thược. Hắn nhắm mắt lại và chậm rãi nói: "Tôi luôn có cảm giác Omega ZX ở bên cạnh mình."

Vụ tấn công ở khách sạn, đụng mặt tại thang máy ở thành phố Duy Phỉ, vụ bắt giữ bên ngoài biệt thự của Tiền Mậu Sơn... Tài nguyên hàng đầu khiến thế giới điên đảo này, trong hai tháng hắn đã giao thủ ba lần, không biết thế giới này quá nhỏ hay bản thân Omega ZX ở rất gần hắn ... Hắn mơ hồ cảm thấy đó là cái sau.

Cuối cùng, đề tài Omega ZX kết thúc, Thẩm Trạm mới chú ý đến cơ thể của Bùi Thược đang ở trong tình trạng tốt, nước da hồng hào, đôi chân vững vàng, hoàn toàn không nhìn thấy chút bệnh tật nào, nhưng theo tốc độ phục hồi dự kiến ban đầu, ít nhất vẫn cần nghỉ ngơi thêm mười ngày nữa.

"Tác dụng của loại thuốc mới rất tốt. Sau vài lần dùng thuốc, tác dụng phụ đã giảm đi đáng kể." Đối mặt với sự nghi ngờ của Thẩm Trạm, khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Thược lộ ra chút vui mừng. Bởi vì để khống chế thương tổn từ tin tức tố, hắn đã nhiều ngày dùng loại thuốc một tháng hai lần thành hai ngày một lần, cứ tưởng rằng tác dụng phụ sẽ trầm trọng hơn, không ngờ gần như biến mất... Hắn vì trái tim của mình mỗi năm đầu tư hàng trăm triệu vào quỹ nghiên cứu và phát triển cho các loại thuốc điều trị tim, số tiền này cuối cùng cũng có ý nghĩa.

Thẩm Trạm trầm tư: "Tốc độ phục hồi của cậu thật không ngờ tới, nhưng với tốc độ phát triển của y học hiện nay, bệnh tim của cậu có thể sẽ được chữa khỏi mà không cần đợi Omega ZX trợ giúp."

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Dừng lại một chút, Thẩm Trạm cười hỏi: "Nếu như thuốc điều trị hợp lý, cậu còn chấp nhất muốn đi tìm Omega ZX không? Dù sao mục đích ban đầu của cậu cũng là muốn hắn ta chữa khỏi trái tim của cậu".

"Nếu tôi không cần giao dịch." Bùi Thược bật cười: "Vậy thì giữa tôi và hắn ta chỉ có hận thù."

Omega ZX suýt chút nữa đã giết chết hắn, hắn cũng suýt nữa giết An Cửu ở thành phố Duy Phì, đương nhiên, hai món nợ này sẽ không dễ dàng xóa sổ.

*****

Lợi dụng lúc hành lang không có ai, An Cửu liền bí mật trở về phòng ngủ của mình.

Phòng để quần áo là người hầu dựa theo số đo của hắn thêm vào hoặc đặt riêng theo kích cỡ, đơn giản hoặc trang trọng, kiểu dáng nào cũng có đủ, An Cửu chọn một chiếc áo len màu xám khói rộng rãi vạt áo dài quá đầu gối, dù cái đuôi ở phía sau lưng được bỏ khỏi cạp quần, thì nó vẫn có thể che lại hoàn toàn.

Cuối cùng, An Cửu lấy một chiếc mũ Beret (*) đen đội lên đầu.

Sau nửa giờ, tai và đuôi của An Cửu đã thu hồi, nhưng thân thể không được tốt, nếu người đàn ông đó đột ngột xông tới hôn một lần nữa, cậu sẽ vẫn lộ ra hình thái thứ hai ngay lập tức.

Ăn mặc như thế này ít nhất là để đề phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top