Chương 33: Nguy cơ
Cung điện khổng lồ dưới ánh sao đầy trời chiếu rọi có vẻ yên tĩnh mà tráng lệ.
Liên miên chập chùng vô số đỉnh lầu các là từng lớp mái xếp tầng màu đỏ gạch, tưởng chừng kinh đô nguy nga lộng lẫy. Trên vách tường, cửa sổ bằng gỗ hoàng đàn quý giá hơn châu ngọc, lấp lánh dưới ánh trăng và ánh sao phản xạ hào quang mê người.
Trên giường, có người nhẹ nhàng ngồi dậy.
Người đó đi chân trần, dẫm lên mặt đất xám lạnh lẽo, một đường hướng tới trước, chậm rãi mà im lặng bước đi. Mắt cá chân cô tinh tế trơn nhẵn, trong ánh trăng thoạt nhìn giống như răng ngà điêu khắc thành.
Cô gái ở trước gương nhẹ nhàng cởi ra áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng bện thành, đổi lại quần lụa mỏng mới, tháo xuống trang sức quý giá trên tay và cổ, đem mái tóc dài nồng đậm như thác vấn thành một búi tóc đơn giản.
Cô đi ra cửa lớn căn phòng, dưới chân là mấy chục bậc thang. Tẩm cung khổng lồ như của bậc vua chúa, dưới ánh trăng, thoạt nhìn có một loại vẻ đẹp xa hoa nhưng lạnh lùng.
Hướng mắt ra xa, nơi bên ngoài ranh giới chẳng hề tồn tại bất cứ cảnh vật nào, bóng đêm trải dài đen kịt, tựa như cung điện này chính là địa phương tồn tại duy nhất. Không gian bị bao phủ trong sương lạnh tảng sáng, âm u chẳng một bóng người.
Lúc này, tại bậc cuối cùng của nấc thang có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng. Cậu giống như vẫn luôn đợi cô gái đến.
"Ta xong rồi. Lang, chúng ta đi thôi." Âm thành kiều mị của cô gái, dễ nghe không thể tả, trong veo lại mang một tia quyến rũ, ngàn vạn phong tình.
"Vâng, công nương Kim Na." Lang khom lưng, giơ hai tay ôm quyền ở phía trước. Trên bả vai cậu khoác một đoạn lông ngắn như lông tuyết hồ, thoạt nhìn là đến từ nơi cực lạnh, nhưng dưới vai, hai cánh tay rõ ràng lộ ra trong không khí. Đường nét cơ thể cậu săn chắc có lực, nhưng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là đôi găng da màu nâu bọc kín từ cổ tay lên khuỷu tay, thoạt nhìn vừa mềm vừa mảnh, điểm xuyết lông thiên nga và lông công trắng, đẹp đẽ tinh xảo.
"Ta đã không còn là công nương của thiên tộc nữa, ngươi lại bày ra dáng vẻ cung kính làm gì? Hiện tại chúng ta đồng cấp bậc với nhau. Cho dù sự thật rằng ta nhận được vô vàn sủng ái của 'người đó'..." Kim Na nhấc lên quần lụa trắng, đi tới trước mặt Lang, quyến rũ cười cười, nũng nịu than: "Quả là có cho phép, ngươi vẫn chỉ dám cúi đầu như vậy thôi."
Lang im lặng. Trên gương mặt cậu chẳng hề có chút tức giận, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt mang vài phần trong trẻo đơn thuần, đầu óc chắc lại để trên mây, khiến người ta không cách nào chán ghét, chỉ có thể bất lực chịu thua.
"Ngươi sống được đến tận bây giờ, cũng coi là kỳ tích." Kim Na châm chọc, gió thổi bay mấy sợi tóc bên thái dương của cô, gương mặt dưới ánh sao hoàn mỹ tựa nữ thần.
Lang nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng trong khoảnh khắc Kim Na cho rằng cậu bị vẻ đẹp của mình hút mất hồn phách, lại phát hiện ra đối phương vậy mà đang ngắm hai con bọ đánh nhau trên tường tới ngây cả người, nghiến răng cười nhạo: "Kẻ ngốc chưa chắc có phúc của kẻ ngốc. Để rồi xem hồi nữa chém giết, ngươi còn giữ được mấy phần lành lặn."
"Nếu đánh không lại thì có thể xin giảng hoà không?" Lang ngẩng đầu, một đôi mắt to tròn chẳng lẫn tạp chất, đầy vẻ mờ mịt.
"Ha ha..." Kim Na cười nhạt, gương mặt kiêu kì chợt lộ vẻ cay nghiệt.
"Ngươi đó, đến lúc chết cũng không biết vì sao mình phải chết! Nhưng đã bám trụ tới lúc này, chắc cũng chẳng phải chỉ được mỗi cái may mắn." Kim Na vừa đi lướt ngang qua cậu, vừa chế giễu nói.
"Không phải chỉ mỗi may mắn."
Lang lần nữa khôi phục biểu cảm hết sức hữu hiệu kia của cậu, khẽ nghiêng đầu, nhàn nhạt cất lời...
"Cũng giống như ngươi, ta rất mạnh."
"Ồ..." Kim Na nhấc váy hơi cao một chút, lộ ra mắt cá chân trắng nõn thon thả. Lòng bàn chân cô đạp một đôi giày làm bằng vải mềm ôm sát, khiến vóc dáng nữ nhân có vẻ tinh tế lại ma mị động lòng người.
"Lãnh địa này của ta cách vị trí bọn xâm nhập bốn tầng. Để tránh cho vị chủ nhân nào đó mất hứng, nên khởi hành sớm thì hơn."
Kim Na giống như chuông bạc thú vị cười. Vừa cười hai tiếng, phát hiện trong cung điện vắng lặng, có vẻ quá ồn, vì vậy yểu điệu khẽ nâng tay che miệng, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lang.
"Ta chọn con mồi. Ngươi dẫn đường đi."
"Kẻ Khiển Rối."
.......
"Nếu những gì ngươi nói là thật, Tề Trạch Dương đã chết năm năm trước, vậy kẻ ta nhìn thấy... là ai?"
Không khí im lặng bao trùm lấy cả ba.
Đoan Mộc Mạc Ly ánh mắt thoáng trầm xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái, suy nghĩ rất lung.
Năm đó khi y thay Tề Trạch Dương phủ khăn trắng, có thể khẳng định người nằm trong quan tài đích thực là thân xác đã lạnh của nam nhân kia. Tề Trạch Dương chắc chắn đã chết.
Nhưng giờ đây khi Đoàn Nguyệt nói ra một điều hoàn toàn trái ngược với tin tưởng của Đoan Mộc Mạc Ly suốt thời gian qua, y lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Vậy là Tề Trạch Dương vẫn còn sống, đám tang năm năm trước chỉ là một màn kịch? Hay hắn thật sự đã chết, nhưng sau đó đoạt xá hoàn hồn? Hay là...
Hay là ta đã tính sai ngay từ giây phút đầu tiên rồi?
Đoan Mộc Mạc Ly như nhận ra điều gì đó, y thoáng chốc bừng tỉnh, xoay qua nam nhân đối diện cấp tốc hỏi: "Thật thất lễ, nhưng Đoàn công tử có thể giúp ta giải đáp vài điều được không?"
Đoàn Nguyệt vốn đang bị sắc mặt trầm trọng của Đoan Mộc Mạc Ly làm cho thấp thỏm bất an, sau khi nghe âm thanh này mới thoáng yên tâm đôi chút, liền nhanh chóng đáp: "Công tử cứ nói."
Chân mày Đoan Mộc Mạc Ly giãn ra, hơi gật đầu tỏ lễ: "Đa tạ. Chỉ là còn có chuyện khiến ta băn khoăn, chẳng hay thời điểm chính xác khi ngươi tỉnh lại là khi nào?"
Sau khi Đoàn Nguyệt nghe câu hỏi này thái độ bỗng có điểm quẫn bách, hắn không biết đang nghĩ gì mà hơi chần chờ một chút, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời: "Vào cách đây nửa tháng trước..."
Thời điểm không sai, trùng với khoảng thời gian Kỳ Minh lần cuối nhìn thấy "vật hiến tế" tiến vào toà phủ.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng hiểu tâm trạng đối phương khi nhắc đến những chuyện kia chẳng vui vẻ gì, nhưng lại không thể không tiếp tục, đành phải khéo léo lựa lời: "Ở địa đạo tầng trên công tử từng nói qua, ngươi vẫn luôn chờ có người tìm thấy mình. Nếu ta đoán không sai, kể từ thời điểm công tử nhập xá đến giờ chưa từng một lần rời khỏi pháp bảo này đúng không?"
Đoàn Nguyệt ảo não gật đầu.
"Vậy trong nửa tháng vừa qua, ngươi đã từng chân chính nhìn thấy Tề Trạch Dương hay chưa?"
Đoàn Nguyệt có vẻ không ngờ đối phương sẽ hỏi một câu như vậy, thoáng cau mày: "Ý của ngươi là..."
"Đừng lo. Ta chỉ là có một phỏng đoán, nhưng không chắc chắn, lúc này cũng chưa thể nói bừa." Đoan Mộc Mạc Ly nhẹ nhàng xua tay, như thể muốn dùng tươi cười trấn an người trước mặt, nhưng chính y lại không phát hiện ra, ánh mắt của y lúc này đã không thể khống chế mà rời tầm nhìn khỏi đối phương.
Đoàn Nguyệt không phải kẻ ngốc, hành động này của Đoan Mộc Mạc Ly hắn sao có thể không nhận ra, chỉ là hắn không nắm được suy nghĩ của người kia, cũng không biết chính mình đang lo sợ điều gì, rốt cuộc cũng chỉ có thể đè nén xuống, đáp:
"Có thể nói đã gặp không sai, chỉ có điều mỗi lần gặp mặt đều là thoáng qua. Không biết vì lí do gì, đệ ấy luôn lảng tránh mọi đối thoại với ta, nên ta quả thực không biết vì sao bản thân vẫn bị nhốt tại nơi này. Đây chính là lần đầu tiên sau mười tám ngày từ lúc tỉnh lại ta được nói chuyện với người khác, ta thật sự..."
Đoàn Nguyệt nói đến đây âm giọng đã có chút nghẹn ngào, hắn tự cảm thấy bản thân đang hành động thất thố, hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại: "Đoan Mộc công tử, Phượng công tử, chẳng hay hai vị có biết phương thức để rời khỏi pháp bảo này không?
Đoan Mộc Mạc Ly an ủi vỗ nhẹ vai đối phương, gật đầu: "Lại là một phỏng đoán, tuy vậy cũng chưa khẳng định rằng không thể được, nhưng trước tiên chúng ta cần rời khỏi trạch viện này đã."
Nếu Đoan Mộc Mạc Ly đoán không sai, ngay vào tại khoảnh khắc y cùng Phượng Thanh Di bước chân qua cánh cổng dẫn vào biệt viện, Tề Trạch Dương đã biết có người phá được bát môn của hắn, vì vậy ngay lập tức đảo ngược hướng sinh môn cùng tử môn để ngăn bọn họ tìm ra sự tồn tại của Đoàn Nguyệt. Mà nếu Tề Trạch Dương cũng đã tiến vào trong pháp bảo này rồi, vậy thì giờ hắn chính là "chủ trận". Chỉ cần đánh bại được chủ trận, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi đây.
Đoan Mộc Mạc Ly sau khi suy tính kế hoạch xong xuôi liền từ tốn đứng lên, hướng Đoàn Nguyệt dịu giọng: "Đoàn công tử, theo ngươi thấy..."
Còn chưa nói dứt câu, y bỗng dưng im bặt.
"Đoan Mộc công tử?" Đoàn Nguyệt thấy đối phương đột ngột yên lặng cũng không hiểu ra làm sao, chỉ có thể thấp thỏm gọi một tiếng.
Đoan Mộc Mạc Ly không trả lời hắn, cũng chẳng biết đang kinh khiếp điều gì, sắc mặt mới đây mấy giây còn đang hồng nhuận tươi tỉnh, chớp mắt đã trắng bệch không còn giọt máu. Y hốt hoảng xoay sang nhìn Phượng Thanh Di, môi mấp máy được đúng một từ.
"Chết..."
Phượng Thanh Di như thể cũng nhận ra được điều gì đó, nét mặt nháy mắt cũng thay đổi, đứng bật dậy kéo Đoan Mộc Mạc Ly lại bên mình, hét lớn một tiếng: "Biểu ca!"
Gần như lập tức sau câu này, gió lốc phả đến, một thứ gì đó tựa tấm lưới có những con mắt hình thoi khổng lồ hung bạo ép xuống từ khoảng không phía trên, trong tích tắc chỉ kịp xác nhận là hàng chục dải linh lực màu tím sắc bén kết vào nhau tạo thành, kéo theo ngay sau đó là loạt âm thanh "roạt roạt" chát chúa của da thịt vỡ tung, dường như trải dài đến vô tận. Chưa đến một giây, toàn bộ ảo cảnh mà Phượng Thanh Di dựng lên xung quanh cả ba đã bị những đạo linh khí này nghiền nát thành vô số mảnh vụn, khiến cho hình ảnh rừng hoa đào, cùng ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu tất cả đều biến mất, sương đen và bóng tối dày đặc chớp mắt liền mạnh mẽ đổ ập lên người.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập khắp không gian.
"Còn ai ở đây không..."
Không biết qua bao nhiêu lâu, phía cánh phải bỗng vang lên tiếng ho sặc sụa kéo dài. Người vừa nói dường như rất chật vật, mất một hồi mới có thể phát ra âm thanh.
Khó nhịn được buông vài tiếng rầm rì than khổ trong cổ họng, Đoàn Nguyệt gắng gượng chống tay ngồi dậy. Trong khoảnh khắc bàn tay chạm phải thứ gì đó kề sát cạnh người - nói cứng cũng không cứng, nói mềm cũng không mềm, lại còn vô cùng đàn hồi, cảm giác dị thường chưa từng gặp qua - lập tức giật mình tỉnh táo, nhanh chóng mở lớn mắt quan sát xung quanh: vào lúc này, có vật thể tựa những dải lụa màu trắng dạng ánh sáng xếp xen kẽ, gốc của nó giống như đang cắm xuống đất, mọc vươn lên cao tạo thành vòm bán cầu đường kính khoảng một trượng, bao bọc lấy hắn bên trong.
"Chúng ta ở đây, ngươi có bị thương không?" Từ sau lưng Đoàn Nguyệt xuất hiện một giọng nói trầm ổn. Cùng thời điểm, thứ pháp bảo kỳ lạ bằng tia sáng chợt rung lên vài hồi, tức thì thu nhỏ thành một làn khói lao vút về hướng phát ra âm thanh rồi biến mất. Mà chủ nhân của câu nói sau khi dứt lời cũng bước tới, nắm một tay kéo kẻ đang ngồi trên đất đứng lên.
"Ai vậy..." Đoàn Nguyệt nhỏ giọng cảnh giác, nhưng ngay giây tiếp theo gương mặt bỗng trở nên sáng bừng: "Là Phượng công tử? Sương mù dày quá, ta không nhìn thấy gì cả, còn Đoan Mộc công tử, y không sao chứ?" Đoàn Nguyệt hấp tấp hỏi, sau khi dứt câu lại ôm ngực ho khan một trận đến đầu óc quay cuồng.
Cũng không thể trách Đoàn Nguyệt sức khoẻ yếu như vậy, giờ hắn chỉ là một nam tử mang xác phàm nhân, đâu còn giống lúc trước tu vi đã sánh ngang với tiểu thần của hạ thiên đình, một trận linh lực áp xuống từ trên cao dù chưa chạm tới cơ thể, cũng có thể chấn đến khiến hắn suýt nữa hộc máu.
"Huynh ấy vẫn ổn." Phượng Thanh Di thông cảm nhìn Đoàn Nguyệt, nhân lúc đối phương còn chưa phát hiện ra liền nhanh chóng dùng linh lực làm khô mảng huyết dịch xanh thẫm đang dính dớp trên y phục và tóc người kia, rồi mới đặt một lọ kim sang dược vào tay hắn, nói: "Đây là Hàn Yên thảo, có công dụng chữa trị nội thương, từ giờ chỉ sợ phía trước đều là hung hiểm, ngươi vẫn nên ở gần chúng ta."
Sau đó cũng không đợi Đoàn Nguyệt kịp cất lời cảm tạ, hắn đã cất bước quay trở về vị trí bên cạnh Đoan Mộc Mạc Ly, vẻ mặt nghiêm trọng: "Thế nào rồi?"
Khi bọn họ lần đầu xuống tới tầng pháp bảo này, không gian nơi đây đang là đêm khuya, tuy chẳng sáng sủa nhưng chí ít cũng không xuất hiện nhiều sương đen tới mức này. Mà màn hắc vụ sâu thẳm mênh mông vô hạn kia còn khiến người ta không tài nào nhìn thấu được cảnh tượng trước mắt, cho dù có giơ tay cũng không thể thấy rõ năm ngón. May mắn thị lực của phượng hoàng vốn rất tốt, Phượng Thanh Di không cần miễn cưỡng vẫn có thể mờ mờ quan sát được khung cảnh xung quanh.
Đoan Mộc Mạc Ly lúc này đang dang chân dang tay nằm bẹp dưới đất, nghe hắn hỏi cũng không ư hử gì, hai mắt nhắm chặt, mặt mày nhăn nhó khó coi, qua gần nửa khắc sau mới hơi hé mi nhìn lên, mỉm cười yếu ớt: "Vẫn còn sống."
"Huynh vất vả rồi." Phượng Thanh Di đau lòng nhìn sắc đã mặt tái nhợt của Đoan Mộc Mạc Ly, quỳ một chân xuống nâng y ngồi lên, động tác cũng ôn nhu hơn bình thường rất nhiều.
Chủ nhân và vệ hồn thú vốn có sợi dây liên kết linh hồn với nhau, nếu một bên xảy ra nguy hiểm đến tính mạng, phía còn lại sẽ ngay lập tức cảm giác được. Mà khi ấy lúc Đoan Mộc Mạc Ly và Đoàn Nguyệt đang nói chuyện, y bỗng đột ngột không cảm nhận được mạch đập sinh mạng của Bạch Địa Cốt nữa.
Xung quanh vị trí của Phượng Thanh Di và Đoan Mộc Mạc Ly tương đối sạch sẽ, là một mảnh sân vỡ nát do bị Bạch Địa Cốt lúc nãy nằm đè lên. Nhưng nếu phóng tầm mắt ra chỉ xa thêm một chút nữa thôi, chính là gần như vô hạn máu thịt vương vãi khắp mọi nơi, ngay cả những chiếc lá xơ xác trên một cành cây cao vượt quá tường rào cũng bị huyết dịch nhuộm thành một mảng xanh thẫm, chậm rãi nhỏ giọt. Gió lạnh thổi tới, mang theo một cỗ hương vị chết chóc xa lạ khiến người muốn ngạt thở.
Thông thường, để có thể tạo ra kết giới hoàn chỉnh ngăn không cho vật thể bên ngoài xâm phạm, yêu thú đều phải tốn không ít linh lực. Thậm chí để có thể giữ an toàn tuyệt đối cho chủ nhân, toàn bộ linh khí vốn dùng để bảo hộ chính mình cũng sẽ được Bạch Địa Cốt lấy ra sử dụng. Nếu không phải Đoan Mộc Mạc Ly kịp thu nó trở về hồn ấn, sinh vật này đã bị tấm lưới khổng lồ dệt bằng linh khí vừa nãy xắt thành đống thịt vụn.
Vết thương của Bạch Địa Cốt rất nghiêm trọng: lớp vỏ ngoài tính từ lưng ngang theo xương sống cho đến sâu bên trong nội tạng đều đã bị ép nát bấy, mà Đoan Mộc Mạc Ly sau khi triệu hồi yêu thú của y trở về đã phải sử dụng gần phân nửa lượng linh lực hiện có liên tục rót vào hồn ấn để tiến hành chữa trị. Điều này khiến y kiệt sức không chịu nổi, sau khi ngồi dậy được vẫn phải dựa lên vai Phượng Thanh Di nghỉ ngơi, mà thời gian trôi qua thấy hắn không phản ứng, cũng không có ý định đẩy mình ra liền được nước lấn tới, bắt đầu vươn móng vuốt vòng vòng qua eo đối phương.
Nếu là ngày trước bị Đoan Mộc Mạc Ly dựa sát thế này, cho dù y có kêu gào khản cổ Phượng Thanh Di vẫn sẽ không chút suy nghĩ, lập tức tung một quyền hạ gục đối phương. Vậy mà giờ khi thấy cái tay của tên kia trên người mình ngày càng quá phận, mặt lại còn chôn vào hõm vai mình dụi lung tung, Phượng Thanh Di vẫn có thể bình tĩnh giữ bộ dạng quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc, mặt không đổi sắc, dịu dàng vuốt ve trên lưng y.
Mà trong lúc Đoan Mộc Mạc Ly thiếu đứng đắn nghịch nghịch thắt lưng Phượng Thanh Di, y bỗng cảm nhận được tại những nơi người kia chạm qua, một luồng linh khí ấm áp ôn hoà đang được liên tục rót vào cơ thể, sau đó xuôi đến hồn ấn, tại nơi ấy vỗ về xoa dịu...
Khoảnh khắc đó, Đoan Mộc Mạc Ly suýt nữa gạt phăng tay Phượng Thanh Di ra, hùng hùng hổ hổ đè hắn xuống dưới thân, hôn lên môi hắn, thăm dò vạt áo hắn, chỉ thẳng mặt hắn mà mắng "con mẹ nó bổn toạ nghẹn suốt bốn trăm năm, nghẹn cũng sắp hỏng rồi!", nhưng sau khi thấy Đoàn Nguyệt ở bên kia đang lò dò đi đến, cuối cùng đành phải nhịn lại.
Đúng vào lúc này, trong sương đen đằng trước bên mé trái, có tiếng bước chân truyền tới.
Tiếng bước chân này nghe có vẻ khá thong thả, đi một chốc liền dừng, giờ đã ở cách bọn họ không đến ba trượng. Tiếp sau đó, ngay phía trước, ở mé phải, cạnh bên, đằng sau cũng có tiếng bước chân truyền tới. Tuy sương quá dày, nhìn không rõ bóng dáng, nhưng dựa vào âm thanh vẫn có thể xác định được, hiện tại bọn họ đang bị bao vây bởi ít nhất hai mươi người.
"Là lệ quỷ đến rồi sao?" Đoàn Nguyệt lúc này đã tiến vào sát vị trí bên cạnh Đoan Mộc Mạc Ly, ghé gần tai y nhỏ giọng hỏi.
"Có lẽ." Đoan Mộc Mạc Ly không biết từ lúc nào đã buông Phượng Thanh Di ra rồi nhảy sang bên cạnh, lại trở về dáng vẻ nhã nhặn đoan chính, hơi nghiêng đầu qua, không nhanh không chậm trả lời: "Nhưng cho dù là lệ quỷ thật, những kẻ mới tới khi di chuyển gần như không phát ra âm thanh, cho thấy chúng không phải những âm thi yếu ớt mới đây trong trận. Tiếng động này là đến từ một loại khác, cấp cao hơn, xem ra Tề Trạch Dương đã đến đây rồi."
Lúc này đưa tay không thấy được năm ngón, cất bước khó khăn. Đoan Mộc Mạc Ly đột nhiên nhớ tới mỗi lần kiếm của bọn họ rời khỏi vỏ, ánh kiếm đều có thể xuyên thấu qua đêm đen, tuy vậy lại không dám tùy tiện triệu hồi Yên Diệt, đành phải quay đầu nói với Phượng Thanh Di bên cạnh: "Thanh Di, ngươi rút Quân Phu Nhân ra một lát đi, để nó cảnh giới quanh chúng ta."
Phượng Thanh Di đang đứng sát cạnh y, nhưng không trả lời, cũng chẳng nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ở nơi cách đó mười mấy bước chân, một ánh kiếm trong vắt màu băng sương sáng lên.
...Phượng Thanh Di ở đó?
Vậy kẻ lặng thinh đứng bên trái y là ai!?
Đột ngột, mắt Đoan Mộc Mạc Ly tối sầm, trước khi kịp phản ứng, một khuôn mặt trắng bệch thất khiếu đổ máu đã nặng nề áp lại đây.
Đoan Mộc Mạc Ly bị hình ảnh này hù doạ lùi về phía sau một bước, nhưng sau khi thấy rõ ngoại hình lệ quỷ liền thoáng giật mình: Người này mặc y phục của một đạo tu?
Nhưng chẳng phải những kẻ bị Tề Trạch Dương sát hại từ trước đến nay đều là thường dân hay sao?
Tuy nhiên cũng không đợi cho Đoan Mộc Mạc Ly kịp suy nghĩ kĩ hơn, hung thi vừa áp sát bọn họ kia đã cấp tốc tung một kiện phù bảo về phía trước. Kim chuyên đón gió mà lên, trong chớp mắt đã dài hơn hai thước, mặt ngoài linh khí vờn quanh, thanh thế kinh người. Khi đến trên đỉnh đầu của Đoan Mộc Mạc Ly, pháp khí đã lớn ngang một căn phòng, không chút khách khí mà vỗ thẳng xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, kéo theo đó mặt đất cũng kịch liệt chấn động. Chỗ mà kim chuyên vừa nện xuống, giờ đã xuất hiện một cái hố khổng lồ sâu cả trượng. Rõ ràng cho dù là ai bị trúng chiêu này thì cũng đã thành một đám bùn nhão, không còn phân biệt được đâu với đâu.
Tuy sự thật là vậy, lệ quỷ vẫn không dám lại gần nhìn nhiều hơn một cái, không chút chậm trễ nắm lấy Đoàn Nguyệt đang đứng bên cạnh phi thân rời đi. Chỉ có điều còn chưa tiến xa được ba bước, nó đã cảm thấy tay phải của mình trống rỗng một trận. Cả kinh quay đầu lại, mới phát hiện toàn bộ cánh tay đã bị người ta chặt xuống.
Mà kẻ vừa mới chém lìa một tay của hung thi kia không biết đã đứng ngay phía sau nó từ bao giờ, lại còn hướng con quỷ cười tươi như hoa: "Ngươi muốn mang hắn đi hả? Thật ngại quá, nhưng ta không cho phép."
"Cheng" một tiếng, đối phương vội bật người ra sau, rút kiếm khỏi vỏ, sau đó hướng Đoan Mộc Mạc Ly lớn tiếng rít gào, mà lúc này đây, phía đằng xa cũng đang truyền đến âm thanh binh khí giao tranh kịch liệt. Đoan Mộc Mạc Ly nghe tiếng lưỡi kiếm nặng nề chạm vào nhau vài lần, bật thốt lên: "Thanh Di? Ngươi bị thương hả?"
Có tiếng nổ từ xa xa truyền đến, kéo theo đó gió lớn đột ngột phả tới thổi tung vạt áo, đây rõ ràng là uy áp của đại năng khi chấn nhiếp tu giả dưới cấp.
Phượng Thanh Di: "Sao có thể."
Đoan Mộc Mạc Ly bật cười nói: "Cũng đúng."
Y xém chút nữa đã quên hiện Phượng Thanh Di là một trong những chiến thần đứng đầu tam giới, sức mạnh của hắn giờ đã không còn thua kém bất cứ ai.
Đoan Mộc Mạc Ly đã bỏ xuống lo âu, ra tay cũng vô cùng thô bạo, chưa đến hai chiêu lưỡi kiếm đã cắt ngang thân lệ quỷ vừa tới. Từ đó, đến một con, y liền chém một con.
Tuy nói là chiếm thế thượng phong, nhưng tình hình hiện giờ, không thể nói là lạc quan. Từ lúc cả ba rời khỏi kết giới phòng hộ của Bạch Địa Cốt cho đến bây giờ đã trôi qua hơn một nén nhang, nhưng sương mù vẫn không có chút dấu hiệu gì là muốn tan đi. Bọn họ ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, cộng thêm không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu tên, cứ nhắm mắt mù mờ đánh trong sương thế này, thật sự có bất lợi rất lớn.
Sau khi giao chiến với hơn mười hung thi, bọn chúng cuối cùng cũng có vẻ bị thanh thế của Đoan Mộc Mạc Ly chấn nhiếp, không còn dám xông lên bừa nữa. Y thấy vậy cũng không có ý định thả lỏng, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Đoàn Nguyệt bên cạnh để đề phòng lạc mất hắn, tay còn lại thì phát động linh lực, dùng hoả cầu soi sáng về hướng Phượng Thanh Di, sau đó thăm dò gọi một tiếng.
Nửa nén nhang sau, từ mé trái bỗng vang lên tiếng đế giày giẫm lên nền gạch, theo đó một bóng người áo xanh xuất hiện trong tầm mắt. Đoan Mộc Mạc Ly không nói một lời nhìn chằm chằm gương mặt kẻ đang tới kia, sau khi thấy rõ diện mạo đối phương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Biểu ca, huynh gọi ta?" Phượng Thanh Di sau khi đến bên Đoan Mộc Mạc Ly liền lưu loát tra kiếm vào vỏ, chau mày nhìn đối phương.
Đoan Mộc Mạc Ly nhận ra suy nghĩ của hắn, vội vã xua tay: "Không, ta không sao. Chỉ là thấy ngươi qua một hồi cũng không trở lại, lệ quỷ bên đó đông lắm à?"
Im lặng chốc lát, Phượng Thanh Di không được tự nhiên rũ mi, sắc mặt bất giác nặng nề: "Không phải lệ quỷ."
"Không phải lệ quỷ?" Đoan Mộc Mạc Ly khẽ giật mình.
Sự thật trong không gian tăm tối này, muốn xác định thân phận đối phương hoàn toàn không phải chuyện đơn giản. Nhưng đúng là khi đó cơ thể cứng hơn sắt đá của Bạch Địa Cốt đã bị đạo linh khí màu tím kia ép đến vỡ tung. Nếu là lệ quỷ thật, cho dù có tu luyện thêm vài trăm năm nữa, cũng không có khả năng khiến một yêu thú cấp cao như Bạch Địa Cốt chật vật đến suýt mất mạng.
"Vậy chẳng lẽ..." Đoan Mộc Mạc Ly đã tính đến một thứ, nhưng phỏng đoán này của y thật sự quá mức tồi tệ, cho dù mới chỉ suy nghĩ thoáng qua, cũng đã khiến Đoan Mộc Mạc Ly toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mà sắc mặt trầm trọng của Phượng Thanh Di lúc này, đã chính thức xác nhận toàn bộ lo sợ của y.
"Biểu ca, kẻ mà ta vừa giao chiến, là đại quỷ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top