Chap 4 : Trong Tâm
Một tia chớp phá vỡ bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, tiếng sấm rền vang cộng hưởng với tiếng thủy tinh bị va đập chấn động , cả thành phố bị cơn mưa tầm tã bao phủ.
-Euigeon, đừng đi, anh nghe em giải thích, Euigeon …
Trên giường rộng lớn, một người con trai mồ hôi chảy ròng ròng đang nỉ non, bàn tay thon nhỏ siết thật chặt ra giường , nương theo những tia chớp thỉnh thoáng lóe sáng có thể nhìn thấy rõ ràng, những khớp xương trên bàn tay nhỏ bé của cậu, trắng bạch từng cơn.
Vẻ mặt như cực kỳ khổ sở, chân mày cau lại thật chặt xoắn lấy nhau. Trong mơ, tiếng còi cảnh sát và âm thanh xe cấp cứu, than khóc trong đêm tối, thật nhiều âm thanh kích thích thần kinh cậu, thật là đau…
-Kang Euigeon!…
Từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi ra khỏi khóe mắt.
-Euigeon,em xin lỗi …
Seong Woo cầu xin, đau đớn lắc đầu.
Bộp!! Hình ảnh khuôn mặt hắn đầy máu me chảy dài xuống. Cậu sợ hãi thét lên, tỉnh lại. Seong Woo thở hổn hển dữ dội, mái tóc ướt dẫm mồ hôi, dính trên mặt, nước mắt còn trên mặt, lăn dài, rơi xuống cái chăn trắng tinh phát ra tiếng vang rầu rĩ.
Rẹt!!! Tia chớp xuyên qua cửa sổ, làm cho toàn bộ căn phòng màu trắng càng lộ thêm vẻ thê lương và u ám.
Seong Woo nắm chăn thật chặt, không sức lực đỡ lấy trán, lại là giấc mơ này. Mỗi ngày đều như vậy , cậu đều mơ thấy Euigeon , mơ thấy ánh mắt không cam lòng của hắn nhìn cậu trước lúc bất tỉnh. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Giá mà lúc đó chỉ cần đến thăm hắn một chút, chắc cậu đã đỡ cắn rứt lương tâm hơn là hiện tại.Có lẽ từ nay về sau cậu vĩnh viễn không còn cơ hội nào để nói được lời xin lỗi ấy với người đó nữa rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên chiếc giường màu đen huyền bí, cảnh sắc hiện ra, người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn cô gái dưới thân đang rên rỉ, vẻ mặt người đàn ông không tỏ vẻ đang hoan ái nhưng mỗi động tác khi ra vào nơi ẩm ướt nhất của cô gái rất mạnh bạo, hai tay hắn không ngừng bóp chặt nơi đẩy đà của cô, như muốn bóp nát nó không thương tiếc.
Tiếng rên rỉ của cô gái cùng tiếng thở gấp của người đàn ông đan xen nhau, còn có thể nghe được tiếng hạ thể va chạm nhau rất kịch liệt, nó tạo nên thanh âm vang khắp mọi góc phòng.
Một lúc sau, người đàn ông gầm nhẹ rồi bứt khỏi người cô gái, hắn lấy chiếc áo ngủ mặc vào đi đến ngồi trên ghế sofa, lấy điếu xì gà hút một hơi.
Cô gái sau khi hoan ái xong, người nhũn ra nhưng vẫn cố ngồi dậy, để mình khỏa thân đi đến chỗ người đàn ông, ngồi lên đùi hắn, bàn tay mềm mại vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn.
-Chủ Tịch, liệu ngày mai em đã được ký hợp đồng chưa ạ?
Người đàn ông nhả ra làn khói trắng mờ ảo xung quanh gương mặt cương lãnh tuấn khốc, tay gác lên ghế sofa, giọng nói cất lên lạnh như băng.
- Có thể !...Giờ thì về đi
- Chủ Tịch à, tối nay em có thể ở lại với anh được không ?
Người đàn ông không trả lời cô gái nhưng đổi lại là ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, cô rùng mình nhưng lập tức khuôn mặt lại tỏ vẻ đáng yêu
- Nhưng mà chủ tịch ơi........
- Cô không nghe tôi nói sao ? Mau về đi!
Hắn gằng giọng làm cô phát hoảng, biết mình đã phạm sai lầm, từ trước đến giờ hắn không hề cho phụ nữ qua đêm với mình, nhất là trên giường của hắn thì càng không thể. Cô lập tức đứng dậy, mặc quần áo vào rồi rời đi.
- Em xin lỗi, em sẽ đi ngay...!!
Người đàn ông này tên thật là Kang Euigeon , sau khi qua Mỹ du học rồi tiếp quãng sự nghiệp , thành lập công ty NW entertainment thì hắn ta đổi tên thành Kang Daniel. Bề ngoài thì là Chủ Tịch của một công ty giải trí, nhưng phía sau đó là cả một bí mật to lớn.
Tiền tài như núi, thế lực hiển hách, đàn bà càng không thiếu nhưng rốt cuộc hắn còn chưa hài lòng về điều gì đây ? Bất chợt hình ảnh sáu năm về trước hiện về, không một giây phút nào hắn có thể quên được người con trai đó cả, là người con trai mà khiến hắn nhung nhớ đến phát điên, không ai khác chính là Ong Seong Woo.
Nhớ lại thì năm đó, Daniel đã rất ngạc nhiên khi được lời tỏ tình từ người bạn đồng giới, hắn là thẳng nam, không có chút xíu nào cong cả, nhất thời cảm thấy cậu rất thú vị và có ý muốn đùa giỡn. Sự việc cứ dần tiến triển có vẻ xa hơn dự tính ban đầu của hắn, kỳ lạ là mỗi khi bên cạnh Seong Woo ,hắn lại cảm thấy rât vui vẻ và ấm áp, loại cảm giác này trước đó hắn chưa hề cảm nhận được từ ai cả. Thật sự rất tuyệt.
Nhưng một thời gian sau, không may cha hắn trong lần đến thăm nhà, vừa mới đến đầu hẻm thì ông đã nhìn thấy cảnh hai đứa con trai đang hôn nhau. Ông tức giận và triệu hồi Daniel về gấp.
- Nếu con không chấm dứt cái loại tình cảm trái với đạo lý này thì quyền thừa kế tài sản, con sẽ không được nhận một cắt nào từ nhà Kang !
Daniel đã suy nghĩ rất nhiều , hà cớ gì vì một đứa con trai bệnh hoạn đó mà từ bỏ gia sản vốn thuộc về mình nên hắn đã chọn quyết định chia tay với Seong Woo.
Nhưng con tim thì luôn luôn làm trái ý với lý trí. Cái ngày mà Seong Woo cùng ả bánh bèo đó từ cầu thang ngã xuống, đáng lẽ lúc đó hắn đã chạy đến bên cạnh cậu nhưng không biết vì sao lại chuyển đổi hướng khác. Sau khi đưa ả bánh bèo đó đi khuất một đoạn, hắn liền gọi xe đến cho cô ta rồi vứt bỏ cô ta ở đó , quay lại chỗ Seong Woo. Thấy cậu đi đứng khó khăn lòng hắn lại nổi lên một trận đau đớn không dứt, rất muốn chạy ra đó, dịu dàng ôm thân ảnh đó vào lòng.
Nhưng không ngờ, đêm đó thật tâm hắn muốn cùng cậu trở lại như lúc xưa thì lại bị cậu nhẫn tâm cho ăn gạch đến bất tỉnh. Càng đau lòng hơn khi ngày ngày hắn vẫn trông chờ cậu đến thăm hắn nhưng lại không hề thấy bóng dáng đâu. Hắn cứ chờ đợi vô vọng như một tên ngốc cho đến khi qua Mỹ sinh sống.
Tâm trạng của Daniel lúc này rất hỗn tạp, yêu cũng có mà hận cũng có. Chỉ có điều chưa xác định được thứ gì chiếm áp nhiều hơn thôi.
" Cốc, cốc, cốc …"
Đang suy nghĩ miên man, thì bị âm thanh gõ cửa làm hắn mất hứng, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
-Vào đi.
Từ cửa bước vào, một thanh niên cao lớn, vẻ mặt cũng lạnh lùng giống hắn nhưng khí chất không bằng hắn.
-Chủ tịch, bên phía công ty Swing entertainment , bọn họ nói sẽ chấp nhận xác lập công ty với chúng ta nhưng họ có điều kiện.
Con ngươi của Daniel bổng chóc u ám.
-Nói!
-Bọn họ nói toàn bộ quyền hành sẽ để cho ngài định đoạt nhưng về tiền bạc, họ muốn tăng thêm một chút, vì gia đình họ...
- Kris, cậu theo tôi lâu như thế, cậu nghĩ tôi sẽ làm gì ?
Daniel chen ngang lời Kris, đứng dậy đi tới cửa sổ, lại nhả ra ngụm khói.
-Vâng, tôi đã biết phải làm gì.
Kris hiểu ý nên gật đầu trả lời, hắn biết rõ Kang Daniel là kẻ độc đoán, hắn ghét nhất chỉ có hai chuyện, một … thích ra điều kiện với hắn, hai … phản bội hắn, kết cuộc của kẻ đó nhẹ thì tan nhà nát nữa, nặng thì cả xương cũng không còn.
Kris gật đầu rồi đi ra.
- Khoan đã.
Daniel chỉ ra lệnh nhưng không xoay người nhìn hắn.
- Ngày mai cậu hãy sắp xếp lại lịch trình, mọi việc ở đây phải được giải quyết nhanh gọn, tháng sau chúng ta chuyển trụ sở NW trở về nước.
-Vâng, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.
Kris là trợ thủ đắc lực của Daniel, hắn theo nhà họ Kang năm 15 tuổi và cho đi theo Daniel để hỗ trợ giúp đỡ, bây giờ cũng gần 25, vì là trợ thủ đắc lực nên mọi hành động của chủ nhân hắn đều đoán được ý tứ nhưng lần này Daniel lại muốn về nước, hắn cũng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi một câu.
Gật đầu với Kang Daniel, Kris rời bước.
- Hello, Kang Daniel! Mới có năm năm mà đã chán nước Mỹ rồi sao ?
Người đàn ông cùng dáng người cao lớn thong thả bước vào, không chào hỏi cũng không gõ cửa, tiến thẳng tới sofa ngồi xuống, thản nhiến châm một điếu xì gà..
- Nhìn cậu chẳng có gì thú vị, vừa vui vẻ xong với đại minh tinh mà nhìn bộ mặt cứ như ai vừa thiếu nợ cậu không bằng.
Kang Daniel nghe xong không giận, đi đến ngồi xuống sofa đối diện, cầm ly rượu đỏ nhấm nháp.
- Không phải sắp kết hôn rồi sao ? giờ này đáng lẽ cậu nên lo cung phụng bà xã tương lai của cậu đi chứ sao lại tìm tôi, bộ nhớ tôi hả ?
Người đang ngồi trên sofa không ai khác là Tổng giám đốc tập đoàn XX ..... Lai Kuan Lin, người có địa vị không thua gì Kang Daniel, hai người đều là bạn từ thuở nhỏ, nhưng người ngoài nhìn vào cứ tưởng hai bên là hai phe đối địch.
- Bà xã ? Cậu đang châm chọc tôi đó sao ?
Kuan Lin thay đổi ánh mắt hời hợt bằng ánh mắt rét lạnh liếc Daniel một cái.
- Nếu không phải ông già nhà tôi muốn cuộc hôn nhân này thì có cho cô ta làm tình nhân của tôi, tôi cũng chẳng cần.......Mà nè, tại sao cậu lại muốn về nước vậy? Hàn Quốc có gì tốt hơn ở đây chứ!
Chợt nhìn về phía Kang Daniel thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm, Kuan Lin lại thở dài như đoán ra được ẩn tỉnh của hắn.
- Vẫn chưa quên được sao ?
hắn đi đến Daniel vỗ vỗ vay hắn ta an ủi.
-Đừng nghĩ nữa, đã lâu như vậy rồi.....cố nhớ làm gì ! ..
-....haizz...Thôi , đi với tôi giải toả chút đi , tôi còn mấy cô nàng xinh đẹp đang đợi trên giường, đi lâu sợ mấy nàng chịu không nỗi.
- Thôi....tôi không có hứng với mấy con mèo của cậu. Haha
- Oh...vậy thì tôi đi đấy nhé
-Ờ......Mà Kuan Lin này, cậu không sợ sử dụng nhiều quá sau này đến đêm động phòng không có tinh lực để dùng sao ? Hahahaha
Daniel bỗng xoay mặt nhìn Kuan Lin , tia mắt lại tỏ vẻ giễu cợt.
- Cậu nghĩ đi đâu thế....tôi đây lúc nào mà súng đạn không đầy đủ...cậu không cần phải lo chuyện đó haha..
Bye nhá!
-Bye!
Sau khi Kuan Lin rời đi, Căn phòng lại trở nên vắng vẻ, không còn âm thanh nhộn nhịp khi nãy, giờ đây chỉ còn lại bóng dáng cao lớn của Kang Daniel bị kéo dài ra bên cửa sổ sát đất, khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm, cô đơn, lạnh lẽo, đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn về phía xa xăm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top