Chap 30 : Khó chịu

Người đàn ông kia được đưa đến Han Jeongin, đồng nghĩa với việc phải thả Park Jihoon ra. Hắn ta có vẻ hơi tiếc nuối một chút nhưng cũng đón nhận lấy con mồi mới. Lần này Jeongin có thể thoả sức chơi đùa rồi.

Jihoon không báo cho phu nhân là mọi chuyện đã được sáng tỏ. Một thân một mình tự rời khỏi căn biệt thự của Han Jeongin. Bước trên con đường quạnh quẽ, đi lung tung không có chủ đích, thỉnh thoảng ngước mặt lên trời, như người bệnh thần kinh bật cười tự giễu, cười nhạo cuộc sống thảm hại của mình. Đi được không biết bao lâu thì chân có chút mỏi, thấy phía trước có trạm xe buýt liền ngồi nghỉ ngơi một lát.

Rốt cuộc là làm sao để có thể đánh bại được hắn đây?  Cậu không ngừng suy nghĩ rằng cậu thật sự không có khả năng. Trước kia không thể, bây giờ lại càng không, thân thể này quá yếu, không biết là có đủ sức duy trì đến cuối cùng được không nữa. Cậu không thể dùng những gì mà thân phận của 'Jihoon' có được để đối đầu với hắn. Lúc đầu cậu cứ nghĩ rằng chủ nhân thân xác này may mắn hơn cậu một tý. Nhưng sự thật là 'Jihoon' rất đáng thương, mẹ mất sớm, cha ruột thì hất hủi không muốn nhận, người mình muốn yêu thì lại không thể yêu. So với Ong Seong Woo cậu, cũng quá là bất hạnh đi, không khá hơn là mấy. Cậu hiện giờ chỉ là tạm thời mượn thân xác của 'Jihoon'. Sau khi thời hạn một năm kết thúc, mọi thứ sẽ trở về như cũ. Cậu không muốn trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì khiến 'Jihoon' sẽ bị ảnh hưởng sau này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Daniel lái xe rất chậm chạy đến căn biệt thự của Han Jeongin . Tay hắn nắm chặt vô lăng, hai mắt âm lãnh tìm kiếm hai bên đường. Sau khi nghe tin Kris báo lại rằng Jihoon đã không nhờ người gọi cho gia đình hay một ai cả, cậu muốn tự đi  về nhà thì bỗng nhiên hắn lập tức lái xe một mạch chạy đến đây, mà hắn cũng chả hiểu tại sao bản thân hắn lại làm như vậy? . Daniel biết Jihoon hiện giờ không mang tiền mặt nên chỉ có thể đi bộ, lúc này hẳn là cậu vẫn chưa đi được bao xa.

Chưa tới mười phút Kang Daniel đã tìm được Jihoon. Cậu không vội vã chạy về mà an tĩnh ngồi trên ghế chờ xe buýt, đầu hơi cúi, hai tay đặt ở trên đùi, tầm mắt buông xuống nhìn mặt đất.

Daniel dừng xe ở một góc cách trạm dừng hai mươi mấy mét, tắt máy. Hắn ngồi yên trong xe như một cỗ máy, trên mặt không chút biểu tình gì, chỉ có đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo vẫn bám chặt lên người Jihoon.

Jihoon cúi thấp đầu, chiếc áo trắng xuề xoà trên người bị nhuộm vài đốm đỏ do máu rỉ ra, vô cùng chật vật,thảm hại. Có lẽ đó là những vết thương do Han Jeongin gây nên, dĩ nhiên Daniel cũng thừa đoán trước được giao Park Jihoon cho hắn kiểu gì cậu cũng bị hắn chơi đùa, nhìn cậu có thể còn đi lại được thì xem ra Jeongin  cũng biết chừng mực.  Daniel không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt Jihoon, ánh đèn leo lét càng khiến hình bóng cậu trở nên nhạt nhòa, như sắp tan biến.

Cứ như vậy, một phút, hai phút... mười phút. Jihoon vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Daniel hạ kính xe đốt một điếu thuốc, thong thả nhả ra từng vòng khói, hai mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào Jihoon không rời. Daniel luôn có cảm giác Jihoon rất mạnh mẽ sẽ không vì chuyện này mà suy sụp. Hắn cũng chờ mong cậu có thể làm ra một chút phản ứng gì đó. Hắn biết Jihoon là một người tâm cao khí ngạo, khác với vẻ bên ngoài của cậu, một người có vẻ bên ngoài thuần khiết, trong sáng, rất mong manh, cảm giác đụng vào sẽ liền tan vỡ ngay.

Cho dù cậu không phải là người gây ra vụ nổ kia đi, thì những việc như điều tra bí mật của hắn vẫn sẽ không được bỏ qua. Sau mọi chuyện nếu như  Jihoon không gượng dậy nổi, vừa vặn đúng với tâm ý của Daniel. Còn nếu Jihoon muốn đối đầu với hắn, vậy cậu nhất định thua chắc rồi, bởi vì Daniel hắn có đủ các loại thủ đoạn còn tàn ác hơn có thể khiến Jihoon hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Nhưng phản ứng bây giờ của cậu.... là ý gì?

Đêm càng khuya, trời càng lạnh, Jihoon vẫn ngồi yên trên ghế, cúi đầu, không nhúc nhích nhìn xuống nền đất lạnh. Daniel ngồi trong xe quan sát từ một khoảng cách không xa, yên lặng hút thuốc hết điếu này đến điếu khác. Hắn chăm chú nhìn Jihoon, chợt có kích động muốn xuống xe đến gần cậu, bởi hắn muốn nhìn xem biểu tình của cậu lúc này, là bi thương hay tuyệt vọng, là hờ hững hay đang rơi lệ.

Giữa lúc hắn chuẩn bị lái xe tới gần, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ở trạm xe Jihoon đang ngồi. Daniel nheo mắt lại, nhìn chàng trai bước xuống từ chiếc xe, lập tức nhíu mày không vui.

Người kia, chính là Choi In Woo.

Choi In Woo rất mừng vì lúc lái xe có để ý xung quanh nên mới có thể tìm thấy Jihoon đang ngồi ở bến xe buýt. Lúc này đã là hơn mười một giờ đêm, Jihoon lặng lẽ ngồi đó, bóng dáng cô đơn làm Choi In Woo có chút đau lòng.

Sau khi xuống xe, In Woo chạy tới trước mặt Jihoon. Hắn cúi xuống nhanh chóng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Jihoon ôm vào lòng, vốn có rất nhiều lời an ủi muốn nói ra, nhưng trong nháy mắt tất cả đều bị nghẹn lại trong cuống họng. Choi In Woo nhìn Jihoon cả người chật vật máu loang lổ nhiễm đỏ cả cái áo trắng , nửa khuôn mặt trầy xước sưng đỏ cùng với cặp mắt trống rỗng, hô hấp khó khăn. Vừa nhìn đã biết là cậu đã bị tra tấn thê thảm đến cỡ nào rồi.

-Mẹ nó! Lũ khốn nạn! Sao bọn chúng dám....

Choi In Woo vừa mắng vừa cởi âu phục trên người nhanh chóng khoác cho Jihoon, lại nói

-Jihoon , anh đưa em về. Em yên tâm, có anh ở đây, con mẹ nó ai dám động đến em, lão tử nhất định rút xương nó!

Choi In Woo đang định bế Jihoon lên, cậu đột nhiên vươn tay chặn ở trước ngực In Woo, ngăn không cho hắn lại gần mình, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Jihoon có chút sửng sốt ở trước mặt, đột nhiên cười rộ lên, mạn bất kinh tâm, thanh âm vẫn giống như trong dĩ vãng.

- Choi In Woo , anh nhiệt tình quá đấy. Bế tôi lên xe? Anh có định để tôi làm đàn ông hay không?

Jihoon rút tay về, mười ngón tay đan vào nhau vòng ra sau đầu, nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời, lười biếng duỗi lưng, miệng lẩm bẩm

-Haha Chỉ là chút vết thương nhỏ, không khiến tôi trở thành phế vật đâu.

Nụ cười phong khinh vân đạm của Jihoon không chỉ làm cho Choi In Woo sửng sốt, mà còn làm cho cả Kang Daniel đang ngồi trong xe cách đó không xa cũng nheo mắt lại, thân thể thậm chí không tự chủ nghiêng về phía trước, dường như đang muốn quan sát kỹ biểu tình trên gương mặt Jihoon.

-Em không phải.... Không phải là...

In Woo ngốc lăng nhìn Jihoon, không biết phải làm sao, cậu vờ như không có chuyện gì. Lúc này cùng với Jihoon thất hồn lạc phách vừa rồi như hai con người khác nhau. Jihoon duỗi thẳng lưng nhìn In Woo cười nói.

- Tôi ổn... sao anh biết tôi ở đây mà đến vậy??

- Anh cái gì mà không biết chứ.

Vụ việc điều tra giải oan cho Jihoon, Choi In Woo cũng có tiếp sức cùng với Kris nên mới biết được Jihoon đã được thả ra và tốc lực chạy đi đón Jihoon trở về.

- Không ngờ anh tài giỏi thật!! Lần trước cũng vậy ,bây giờ cũng vậy.

- Kỳ thực em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ như thế đâu, nếu khó chịu trong lòng, anh..... anh có thể cho em mượn bờ vai để dựa vào.

Nói đến câu sau, sắc mặt Choi In Woo có chút mất tự nhiên, hắn ngồi xuống bên cạnh Jihoon rồi vỗ vỗ bả vai của mình, tầm mắt không biết nhìn đi nơi nào

-Rất rắn chắc, cứ thoải mái dựa... A!

Choi In Woo đau đớn kêu to, bởi vì Jihoon vừa cắn mạnh một phát lên vai hắn.

-Tốt, thoải mái hơn nhiều rồi.

Jihoon nhướng mày xoa xoa khớp hàm

-Da anh quá dày, làm đau răng tôi.

-Em thật đúng là hạ thủ không lưu tình, nhất định là chảy máu rồi!

Choi In Woo kêu ca, liên tục xoa xoa chỗ bị cắn, sắc mặt dần bĩnh tĩnh trở lại, hắn nhìn Jihoon từ trên xuống dưới,thật quá thê thảm. Càng nhìn  khiến trong lòng hắn lại càng đau. Hắn kéo mặt Jihoon qua, mắt đảo quanh dò xét các vết thương.

- Xem này, toàn thân đều bị thương, trên mặt cũng bị trầy xước. Bọn chúng ra tay thật độc ác.

- Nhìn xem nhìn xem, môi cũng chảy máu nữa kìa. Thôi...anh đưa em về nhà

Nói rồi Choi In Woo đứng dậy, nhưng Jihoon vẫn ngồi đờ ra đó không nhúc nhích.

- Em sao vậy?

-Tôi....Tôi không muốn về nhà.

Jihoon một hồi lâu mới mở miệng nói, trải qua chuyện hồi sáng, dù biết đó chỉ là hiểu lầm nhưng cậu không thể về nhà 'Jihoon' được nữa. Cậu cũng không thể dựa dẫm mãi vào gia đình đó. Cậu cũng không thể quay lại nhà của chính mình. Nãy giờ suy nghĩ rất nhiều cậu nhận ra hiện giờ cậu thật sự không có nơi nào để về. In Woo khó hiểu nhìn Jihoon

- Sao lại không muốn về??

Jihoon im lặng không đáp

- Vậy về nhà anh đi

Jihoon kinh ngạc mở to mắt nhìn In Woo.

- Nhà anh?? Được không đây? 

- Sao lại không được, em yên tâm... nhà anh không có ai cả. Cha mẹ anh xuất ngoại hết rồi..... Hay em sợ anh sẽ làm gì em haha nếu em muốn đêm nay chính là cơ hội tốt.

Mặt Choi In Woo lộ ra vẻ gian tà, lưu manh hơn bao giờ hết, nhưng khi nhìn thấy Jihoon cau mày lại liếc hắn một cái, sắc thái hắn liền biến đổi thành hốt hoảng. Jihoon thừa biết sự ham muốn của cái tên này chịu đựng khá lâu rồi.

-Thôi được rồi, anh giỡn thôi.... giỡn thôi.

Thấy vẻ mặt của Jihoon vẫn còn khó chịu, hắn lại khẩn trương nói.

- Anh...Anh xin thề luôn, nếu em không cho anh cái gì cũng sẽ không đụng tới em

- Cho tôi mượn chút tiền được không?  Tôi muốn thuê trọ.

- Được!! Nhưng trước tiên anh đưa em đến bệnh viện cái đã.

- Cảm ơn

Jihoon thở ra một hơi dài vừa đứng dậy lại loạng choạng ngã xuống. Hai chân vì ngồi quá lâu mà có chút tê dại, cậu đang định xoa chân để giảm tê thì Choi In Woo đột nhiên cúi người xuống, không nói một lời đem cậu bế lên. Hai tay rắn chắc mạnh mẽ như kìm sắt ôm thật chặt Jihoon.

-Anh làm gì? Thả tôi xuống!

Jihoon mới thả lỏng được tý thì lại tức giận, sắc mặt khó coi,

- Anh mới thề với tôi cái gì, anh có biết tư thế này rất mất mặt không?

Choi In Woo bế chặt Jihoon đang không ngừng giãy dụa, cười ha ha hướng xe của mình đi đến

-Chân đi không nổi kia còn giả vờ. Mất mặt thì cứ mất mặt đi, dù sao cũng không có ai thấy. Em đừng động nữa, càng động anh càng không nhịn được ôm chặt hơn.

Jihoon cuối cùng cũng bị In woo bế vào trong xe, cậu có chút tức giận, nhưng sau khi xe khởi động, cậu cũng lười đi so đo. Jihoon dựa trán trên cửa kính, nhàn nhạt nhìn ra ngoài, bỗng nhiên cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ ở một nơi u ám bên đường qua gương chiếu hậu.Khoảng cách khá xa, Jihoon không thể nhìn rõ người ngồi trong xe là ai, nhưng cậu biết chiếc xe kia, là Kang Daniel

Sau kinh ngạc chính là bình tĩnh, Jihoon như bị rút cạn khí lực, cậu chậm rãi nhắm mắt, khóe môi nhẹ nhếch lên thành một vòng cung nhỏ bé. May là vừa rồi cậu không thống khổ gào khóc ở ven đường mà chỉ dùng phương thức phong bế bản thân trong thời gian ngắn ngủi để làm giảm bớt cảm giác mệt mỏi trong lòng, không để hắn thấy được bộ dạng khổ sở thảm hại thật sự của chính mình.

" Tôi đã có thể sống sót trở lại thì tôi tuyệt đối không để cho anh có cơ hội giẫm đạp lên tôi lần nữa"

Xe của Choi In Woo từ từ biến mất trong tầm mắt âm lãnh đến quỷ dị của Kang Daniel. Daniel không lập tức lái xe rời đi, hắn chậm rãi châm một điếu thuốc, khuỷu tay chống trên vô lăng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, Trong đầu đều là nụ cười thoải mái của Jihoon, cùng với hình ảnh Choi In Woo mập mờ bế cậu vào trong xe.

Hút được một nửa, Daniel dập tắt điếu thuốc. Tầm mắt vẫn theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế mà Jihoon vừa ngồi, cơn giận dữ từ từ chồng chất trong lồng ngực.

"Rầm" một tiếng! Daniel đấm thật mạnh lên vô lăng, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Hắn siết chặt vô lăng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, khởi động xe quay đầu rời đi. Hắn cười âm hiểm, nghiến răng phun ra ba chữ

- Park Jihoon!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top