Chap 28 :Tra khảo
Trên xe, Jihoon liên tục hỏi với Kris nhưng Kris chỉ tập trung lái xe, mặt không chút cảm xúc cũng không mở miệng nói lấy một câu, cảm giác bầu không khí từ từ nghiêm trọng, Jihoon càng lúc càng cảm thấy bất an hoảng sợ, lo lắng sau khi đến nơi, điều cậu phải đối mặt là gì đây? Jihoon bất an ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, hai tay vì căng thẳng mà vô thức khoanh lại xoa xoa thân thể, ngồi bên cạnh là hai người đàn ông mặc đồ đen giống như đang áp giải phạm nhân, đồng thời cũng là đề phòng Jihoon đột nhiên nhảy ra khỏi xe.
Cứ tưởng rằng Jihoon sẽ được đưa đến trụ sở NW entertainment nhưng rôt cuộc lại không phải. Xe dừng ở cửa sau của một quán Bar, quán Bar này là do Lai Kuan Lin và Daniel nổi hứng dựng lên, nơi này không quy định giới tính nhân viên, nam nữ đều có thể tiếp khách, là nơi giải sầu của nhiều thương nhân ưa chuộng. Bởi vì không phải cửa chính để khách hàng tiến vào, thế nên bề ngoài nhìn qua tương đối bí mật, nhưng cũng không giống cửa ra vào dành cho nhân viên, bởi vì đứng trước cửa là hai tên đàn ông mặc đồ đen, nét mặc lạnh lùng nghiêm nghị, canh gác cẩn mật lối vào kia.
Kris tháo đai an toàn ra, lúc này mới xoay người nhìn Jihoon vẻ mặt đang vô cùng sợ hãi bất an, lạnh nhạt nói
-Cậu park , tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu một câu, ở trước mặt Chủ Tịch Kang , cậu dù sao cũng là người của công ty chúng tôi, hy vọng cậu thành thật khai báo một chút, đừng toan tính dựa vào lời nói mà lừa dối để qua ải
- Anh không cần phải nói nữa. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi khẳng định mình không làm điều gì xấu cả, cho dù Chủ Tịch Kang có dùng súng chĩa vào đầu tôi, tôi cái gì cũng không biết.
Kris biểu lộ có chút thất vọng, lạnh nhạt quay đầu mở cửa xe, đặt một chân xuống đất, liền xuống xe. Jihoon nắm chặt nắm đấm, tự cổ vũ bản thân mình là không được sốt sắng.
Khi Jihoon được Kris dẫn đi vào bên trong cửa, một người đàn ông đã đưa cho Jihoon một cái khăn đen bịt mắt yêu cầu Jihoon đeo vào, Jihoon mặc dù cảm thấy rất phiền nhưng cũng rất phối hợp bịt kín đôi mắt mình, hết rẽ phải rồi đến rẽ trái, rốt cuộc nghe được trước mắt truyền đến thanh âm mở cửa ra, tiếp đó thì Kris quay đầu bàn giao với hai người đàn ông đi ở phía sau Jihoon
-Các người canh giữ ở cửa, Cậu Park Jihoon, xin mời cậu đi theo tôi.
Bởi vì thị giác bị tước đoạt nên Jihoon trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, sau khi đi vào bên trong phòng mới nhỏ giọng nói
-Tôi có thể tháo bịt mắt xuống không?
- Chủ Tịch Kang, người đã mang đến.
Krisc nói xong, lúc này mới quay đầu, nghiêm túc nói
-Có thể rồi thưa cậu
Jihoon đưa tay tháo bịt mắt xuống, ánh đèn chói chang ập đến, cậu theo bản năng đưa tay che đi, vẫn không nhìn thấy rõ được là ai đang ngồi trước mắt, đột nhiên hai chân bị người từ phía sau đạp một cước đau nhức khiến cả người mất đi trọng tâm, Jihoon đau đớn kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp trên mặt đất. Đầu gối va chạm với gạch men sàn nhà cứng rắn cảm giác rất đau, Jihoon hít vào một ngụm khí lạnh, mắt nhắm lại một hồi lâu, sau khi đã giảm bớt mới lần thứ hai từ từ mở mắt ra. Lúc này Jihoon mới thấy rõ được ở trước mắt mình, có năm sáu người đàn ông ngồi trên ghế salông, Kang Daniel ngồi ở chính giữa, kề sát bên cạnh hắn là Lai Kuan Lin, còn những người khác thì Jihoon không biết, nhưng nhìn qua không mang đầy sát khí, những người đàn ông khôn khéo thâm trầm này hiển nhiên đều là những người Kang Daniel tín nhiệm nhất.
Tình cảnh thế này khiến trong lòng Jihoon không khỏi dấy lên một trận hoảng loạn, nơi này đại khái là hình đường tra phạt tư nhân của Kang Daniel , chỉ là Jihoon không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà đến nổi đem cảnh tượng thẩm vấn khuếch trương đến mức này chứ. Jihoon cảm nhận được bầu không khí cực kỳ áp lực và ngột ngạt, khẽ nuốt nước miếng một cái, nỗ lực bình phục trái tim kinh hoàng không ngừng nhảy lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ tên đàn ông vừa đạp vào chân mình khi nãy là một thương nhân cũng có máu mặt , Han Jeongin.
- Mẹ mày, dám trừng mắt với ông!
Han Jeongin vốn là một kẻ thẳng tính, thấy ánh mắt Jihoon không cam lòng đối với mình có địch ý, lúc này nổi trận lôi đình
-Có tin ông mày một tát quất chết mày không?
- Ngài Han , trước hết đừng động thủ
Kuan Lin lành lạnh nói
- Tất cả chờ hỏi ra rõ ràng đã
Han Jeongin nóng nảy không nhịn được, liền quay sang trưng cầu ý kiến Kang Daniel
-Chủ tịch Kang, có muốn trói thằng nhãi ranh này lại trước không?
Tầm mắt mọi người tập trung vào trên người Kang Daniel, hắn chỉ là lười biếng dựa vào trên ghế salông, sắc mặt âm trầm nhìn Jihoon đang quỳ trên mặt đất, cậu dùng một loại ánh mắt cực kỳ thản nhiên đối diện với hắn, cậu tức giận, Daniel cái gì cũng không hỏi liền trơ mắt ngầm đồng ý thủ hạ của hắn trói lại rồi đánh cậu nằm trên mặt đất. Han Jeongin nở nụ cười, lập tức tiếp nhận một sợi dây thừng thủ hạ đưa cho, trói tay chân Jihoon hai ba vòng, tựa hồ như đang trả thù ánh mắt tràn ngập khiêu khích vừa nãy của Jihoon, thậm chí còn dùng sức siết thật chặt lại, mãi đến tận khi trên gương mặt trắng nõn của Jihoon xuất hiện vẻ đau đớn đến toát mồ hôi thì Jeongin mới thỏa mãn vỗ vỗ tay, đứng lên xoay người ngồi xuống ghế salông.
Jihoon muốn đứng lên, cậu không muốn quỳ gối trước mặt Kang Daniel , cho dù ngày hôm nay không có cách nào sống sót rời khỏi, cậu cũng không muốn ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh phải hướng về Daniel một lần nữa , chỉ là thân thể vừa mới đứng lên được một chút lại thẳng tắp quỳ xuống.
Daniel mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng hắn một thân âm lãnh tỏa ra luồng sát khí rõ ràng khiến cho người bên trong câm như hến không khỏi run lên. Hắn xưa giờ không có cảm tình với nam nhân này, với trường hợp nghi ngờ rằng Woo Jin và Jihoon cấu kết muốn lật đổ hắn đã sớm loại bỏ, nay chuyện lại xảy ra như vậy càng làm cho hắn khẳng định khả năng nghi ngờ thứ hai của hắn là chính xác.
Jihoon không cam lòng giãy giụa, nhưng chỉ khiến sợi dây thừng siết chặt vào da thịt gây ra đau đớn khôn cùng, rốt cuộc Jihoon vẫn chỉ có thể quỳ gối giống như một tên phạm nhân. Daniel đột nhiên đứng dậy trực tiếp đi tới trước mặt Jihoon, quỵ đầu gối xuống, nhìn gương mặt cậu vì đau đớn mà hơi tái nhợt, ngón tay đặt dưới cằm cậu nâng lên, lạnh lùng nói
-Tại sao lại muốn làm như thế?
Jihoon bị ép nâng mặt lên, bi thương nở nụ cười, trong lòng hỗn độn, đau đớn nói
-Anh hỏi tôi cũng vô dụng, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì.
Ngón tay hơi dùng sức, nâng mặt Jihoon càng ngẩng cao lên, trong thanh âm mang theo vài tia thống khổ
-Park Jihoon , cậu đã lộ nguyên hình rồi, còn muốn ngụy trang tới khi nào nữa? Chuyện khách sạn YZ bị đánh boom..... là cậu làm đúng chứ ?
- Cái gì?? Anh đang nói khùng điên gì vậy? Tôi không làm thì chính là không làm, cho dù anh có giết tôi, tôi cũng sẽ không giúp thủ phạm thật sự gánh chịu cái tội danh này
Jihoon kích động từng chữ từng chữ một nói ra, đáy mắt quật cường, có điều tràn ngập bi thương khổ sở, còn cả không cam lòng.
-Thật sao?
Kang Daniel cười lạnh, tay giơ lên trên không trung ra hiệu, Kuan Lin lập tức nhấn công tắc điều khiển, trên màn hình phát ra một đoạn được camera ghi lại trong khoảng thời gian trước khi lễ khánh thành diễn ra . Nội dung video rất bình thường cho đến khi có một người đàn ông đã động thủ đánh ngất nhân viên bảo vệ, một bước lẻn vào phòng điều hành rồi sau đó màn hình đột nhiên bị nhiễu, có lẽ là người đàn ông đó đã vô hiệu hoá tất cả các hệ thống camera. Nhìn sơ qua có lẽ đoạn video này không thể nhìn rõ được mặt thủ phạm nhưng trùng hợp thay dáng dấp và cả bộ quần áo của người đàn ông đó giống hệt như Jihoon. Daniel trầm giọng nói
- Cậu nói xem?? Đó có phải là cậu không ?
Jihoon xem một màn kịch mà dường như chả thể cười nổi.
-Chỉ có như vậy mà anh buộc tội tôi? Quá nực cười đi mà...
Daniel cười lạnh, gật gật đầu tiếp tục nói.
- Vậy tôi hỏi cậu? Tại sao đêm đó cậu không có mặt tại Khách sạn? Cậu đã bỏ đi đâu?
Bị cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm với khoảng cách rất gần, Jihoon cảm thấy một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể, thậm chí quên luôn cái đau hồi nãy bị Jeongin đạp. Cậu vô thức tránh né đối phương.
- Tôi ra ngoài ăn cùng bạn...
- Trùng hợp như vậy sao? *cười đểu*
Cho cậu cơ hội cuối cùng để nói thật, nếu còn tiếp tục nói dối, tôi chắc chắn cậu không những phải chết mà còn phải chết trong đau đớn cùng cực.
Giọng nói cực độ lãnh đạm, nhưng ẩn chứa bên trong đó là đầy rẫy sát khí lạnh lẽo. Nhưng Jihoon vẫn kiên cường vẫn mạnh mẽ đáp lại không chút run rẫy. Chuyện mình không làm thì việc gì mình phải sợ.
- Vẫn là câu trả lời đó, thật sự không phải tôi
-Con mẹ nó, cậu vẫn cứng đầu như lúc đó nhỉ?
Kang Daniel dùng cả hai tay nắm chặt lấy cổ áo Jihoon, lực nắm mạnh mẽ khiến cổ áo Jihoon từng chút nắm chặt trong lòng bàn tay Daniel , nơi cổ áo giống như một sợi dây thừng siết chặt lại hô hấp của Jihoon. Cậu khó khăn há miệng, tay chân bị trói không cử động được, chỉ có thể mặc cho chính mình từng chút từng chút một bị siết đến nghẹt thở.
Lúc tưởng như mình sắp ngất đi, thân thể đột nhiên bị Kang Daniel dùng sức nhấn xuống đất, va chạm kịch liệt cùng mặt đất khiến Jihoon vô cùng đau đớn, trước mắt một trận trắng đen luân phiên, tiếp đó há miệng ra sức hớp lấy không khí vào phổi.
Thiếu một chút nữa cậu đã bị Daniel siết đến chết rồi.
-Nói cho tôi biết, cậu có âm mưu gì? Cậu âm thầm điều tra tôi, còn âm thầm đặt boom, với mục đích là gì??
Daniel nhìn xuống Jihoon, khôi phục thần thái lãnh tuyệt trước sau như một. Jihoon nằm trên mặt đất, nhấc mi, vô lực nhìn về phía Kang Daniel thấp giọng nói
-Tôi không làm… cái gì cũng không làm… người trong video rõ rãng không phải tôi
- Chủ Tich Kang, tôi nói cứ trực tiếp dùng hình tra khảo, để xem thằng nhãi này còn mạnh miệng nữa không!
Han Jeongin ngồi ở trên ghế salông tức giận nói.
Bàn tay Kang Daniel nắm chặt lại, nghe cả tiếng xương cốt vang lên răng rắc, gương mặt không hiện ra vẻ hung ác, nhưng đã gần tiếp cận đến biên giới bạo phát. Bỗng bên ngoài có âm thanh rất hỗn độn, một lát sau cánh cửa đột nhiên bị đạp mở ra, nam nhân vừa xuất hiện ngó ngã ngó nghiêng rồi chạy đến bên Jihoon
-Park Jihoon!!
- Này cậu kia! Ai cho cậu vào đây?
- Choi....Choi In Woo??
Jihoon ngạc nhiên, không tin được là In Woo lại tới được nơi đây, ngước nhìn khuôn mặt hắn, có vẻ In Woo đã đánh nhau rất kịch liệt mới xông vào được đây nên mặt hắn mới be bét máu như thế này . Daniel quay tầm mắt lên người In Woo, lông mày nhếch lên một bên.
- Choi In Woo, làm sao cậu biết nơi này mà đến?
- Tôi cái gì mà không biết chứ!!
Daniel không lộ biểu tình gì, thu lại cơn giận dữ trong lòng, xoay người ngồi lại trên ghế sa lông.
- Park Jihoon, tôi vẫn cho cậu một cơ hội cuối nữa !! Là cậu đã đánh boom khách sạn YZ đúng không?
Lần này Jihoon không trả lời mà Choi In Woo nhảy vào trả lời thay.
- Chuyện này không phải do em ấy làm đâu. Cả buổi tối hôm đó tôi đã ở cùng Jihoon, làm sao có thể?
- Cậu ở cùng cậu ta?
- Phải !!
- Nhưng không phải lúc nào cậu cũng không rời mắt??
Thấy hắn cứng họng, Daniel nở một nụ cười nửa miệng.
- Vậy cậu lấy cái gì cho rằng Park Jihoon, cậu ta không phải thủ phạm?
- Ờ thì...các người cũng đâu có bằng chứng rõ ràng để buộc tội em ấy!! Với lại Jihoon là người hiền lành như vậy khi nghe tin YZ có vụ nổ, Jihoon là người lo lắng nhất, cũng là em ấy đề nghị quay lại YZ nên tôi chắc chắn Jihoon không thể nào là thủ phạm được......A.. ...còn anh trai em ấy Park Woo Jin nữa, nếu có thật là Jihoon đã đặt boom khách sạn YZ, không lý nào em ấy không ra hiệu hay dẫn dắt Woo Jin mau thoát khỏi đó.
- Có thật là hiền lành không hay chỉ là đóng kịch? Có thể cậu ta muốn là người nắm giữ toàn bộ tài sản của JH thì sao? Cho nên Woo Jin chết đi là điều cậu ta mong muốn?
Lai Kuan Lin lúc này lên tiếng, tỏ vẻ như điều mình nói rất chính xác.
- Tôi không có.... tôi cơ bản không cần thứ tài sản kia.
Hai mắt Jihoon căm phẫn nhìn Kuan Lin rồi đến Daniel, một mảnh tựa như vắng lặng vô hồn nhưng lại đầy địch ý thù hận, đôi con ngươi đen láy trong vắt như nước kia thậm chí không hề chớp lấy một cái, giống như mặt hồ nước lạnh lẽo cô tịch trong đêm khuya.
Ánh mắt như vậy, rất đẹp, thê lương, mê người. Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn chính là bị thần thái quen thuộc của đôi mắt này hấp dẫn, luôn cảm thấy trong đôi mắt cậu ta cất giấu quá nhiều bí mật làm hắn không đành lòng phá huỷ, càng lúc càng trầm hãm một cách khó hiểu. Daniel thở hắt ra một tiếng.
-Thôi được rồi!! Khoan vội kết luận đã, mau giam Park Jihoon lại, tránh mất công cậu ta vì chột dạ mà bỏ trốn. Còn chuyện này, chúng ta sẽ điều tra rõ sau.
Hết thảy mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Kang Daniel, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới Daniel sẽ đối với nam nhân này lại nảy sinh lòng thương hại, đây căn bản không giống hắn, hắn lẽ ra nên đem nam nhân này kéo ra ngoài cho chó ăn, để cậu ta sống không bằng chết, dùng máu cậu ta an ủi những vết thương mà anh em
phải chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top