Chap 18 : Một chút động lòng

Trong bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng khó chịu, Choi In Woo bị Jihoon kéo đi xét nghiệm đủ thứ. Cậu rất sợ nếu In Woo vì cứu cậu mà để lại di chứng gì thì tội nhân thiên cổ sẽ khắc lên người cậu mất, cậu còn nhiệm vụ thiêng liêng chưa làm nên không muốn đeo thêm cái cục nợ to bự này đâu.

Sau khi qua mười mấy cuộc xét nghiệm, kết quả hắn khỏe như thường , chỉ có vết thương bên ngoài là phải khử trùng, băng bó.
Hai người đi ra khỏi bệnh viện thì trời cũng sụp tối,  muốn dẫn cậu đi ăn nhà hàng nhưng Jihoon lại muốn ăn ở lề đường vì cậu muốn trả ơn hắn.

Lần đầu ngồi bên lề đường, bao nhiêu cặp mắt nhìn Choi In Woo như quái vật, công tử đào hoa từng lên trang bìa như hắn đáng lẽ phải ăn ở nhà hàng sang trọng, xa hoa mà giờ lại ăn ở lề đường, thật mất mặt hết chỗ nói.
Nhưng khi thấy dáng người ăn ngấu nghiến của nam nhân trước mắt, hắn lại bỏ đi bộ mặt công tử, cùng cậu ăn món lẩu vỉa hè, tâm tư cảm thấy một dòng nước ấm đang chảy trong tim.

Bao năm nay ăn chơi xa xỉ, vung tiền như nước, đàn bà , nam nhân cũng không bỏ qua nhưng chưa hề cảm nhận đượ cái gì gọi là vui vẻ, hắn chỉ biết có tiền là vạn năng, muốn làm gì thì làm, ghét ai thì đánh, thích ai thì mua, không quan tâm xung quanh mọi người nghĩ gì về hắn, chỉ biết còn sống ngày nào thì chơi hết mình ngày ấy.Nhưng từ khi gặp lại Park Jihoon , tuy cậu đã thay đổi rất nhiều nhưng hắn cảm thấy mỗi lần ở bên cạnh cậu, không những tâm tình thoải mái mà cuộc sống lại cảm thấy không buồn chán như xưa.

Tuy cách nói chuyện của Jihoon hay gắt gỏng, có chút lạnh lùng nhưng ít nhất cậu cũng lắng nghe hắn nói, cũng quan tâm hắn nghĩ gì ? Chứ không như những tên nam nhân hay những người đàn bà kia, chỉ cần nhắc đến đồng tiền là sẵn sàng bay lên giường của hắn, y như con rắn quấn lấy không buông, lại thêm cái mùi nước hoa kinh khủng, cùng lớp trang điểm dày như cơm cháy, khiến hắn cảm thấy rất buồn nôn.

- Chúng ta đi hóng mát đi.

Jihoon đột nhiên lên tiếng khiến hắn giật mình.

- Hôm nay em làm anh bất ngờ đó, chủ động muốn hóng mát cùng anh … không lẽ … em động lòng rồi sao ?

Trên trán Jihoon nổi một vạch đen, nếu không phải tâm tình không tốt, dù cho cậu một triệu won , cậu cũng không thèm nhìn hắn một cái.

- Không đi thì thôi.

Cậu tính tiền xong, đứng dậy bỏ đi nhưng bị hắn kéo lại.

-Không trêu em nữa, muốn đi đâu anh cũng chìu em hết.

Hắn nheo mắt nhìn Jihoon , hôm nay cậu lại chủ động như thế thì hắn cũng phải chìu ý một chút, không châm chọc cậu nữa.

Chiếc xe thể thao màu xanh đậm chạy thong thả trong đêm khuya tĩnh lặng, trong xe vẫn im lặng như tờ, một người chăm chú lái xe còn một người nhìn ra cửa sổ trầm ngâm.Không lâu sau, chiếc xe dừng lại bên quãng trường lớn gần công viên, hai người đi xuống bậc thang của quãng trường, cùng ngồi xuống, ngắm nhìn những cặp tình nhân ôm nhau thân mật đi lại.

- Jihoon , em có chuyện buồn sao ?

Jihoon bị hỏi đột ngột nhưng vẫn bình thản gật đầu.

- In Woo , nếu cậu hận một người nhưng biết mình không đủ khả năng làm gì người đó, vậy cậu sẽ làm sao ?

Giờ đây trong lòng cậu đột nhiên nổi lên một ý định trả thù. Nhưng thế lực của hắn lớn như vây , với khả năng của cậu hiện tại làm sao có thể làm gì được hắn đây ?

- Nếu là anh thì dư khả năng rồi, còn nếu là em …Jihoon , chỉ cần em nói, anh sẽ giúp em.

Hắn khẳng định. Jihoon thở dài trong bụng, cậu vẫn chưa biết gia thế hắn to lớn như thế nào ? nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, cậu không muốn lôi hắn vào cuộc. Thấy Jihoon im lặng, hắn nắm tay cậu, xoay mặt cậu về phía hắn

- Jihoon , anh yêu em.

Jihoon nhìn hắn không chớp mắt, hai má cũng ửng hồng, tay muốn nắm chặt nhưng giờ đã bị hắn nắm lấy, muốn xoay mặt đi nhưng cằm bị hắn giữ lại. Trốn không thoát rồi.

- Tôi...

Mới nói một chữ đã bị đôi môi của hắn phủ lấy, Jihoon trừng mắt nhìn, cậu không nghĩ tên này lại lớn gan như thế ? chắc tại hôm nay thấy cậu đối xử tốt với hắn nên hắn mới lên mặt. Đúng là tên thôi tha.

Không muốn bị động, Jihoon lấy tay để lên ngực hắn đẩy ra nhưng vô dụng, eo thì bị hắn ôm, gáy bị hắn giữ chặt, Jihoon vô lực nhắm mắt lại, cố nhịn đợi hắn hôn xong nhất định sẽ cho hắn một cái tát

Đột nhiên cậu rùng mình một cái, cảm giá đầu lưỡi nóng bỏng của hắn như con rắn nhỏ tách môi cậu ra, đi thẳng vào khoang miệng quấn lấy cái lưỡi đang run rẩy của cậu, khiến cậu mở to mắt nhìn hắn.

Choi In Woo không biết hôn xong sẽ phải lãnh hậu quả gì ? hắn chỉ biết thân hình người con trai trước mặt thật mềm mại, đôi môi cậu có thứ mật ngọt khiến hắn không thể dừng lại.
Nụ hôn kéo dài làm Jihoon bắt đầu có triệu chứng thiếu oxi, cậu thật chịu không nỗi, tay đánh mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của hắn nhưng hắn vẫn không động đậy

- Choi.....

Nói một chữ thì cái lưỡi lại bị hắn quấn lấy, tức giận cắn mạnh xuống.

- a.  .. a....

Choi In Woo vội buông Jihoon ra, bên môi cũng đã ứa máu mà môi cậu cũng vì hắn hôn thô bạo mà sưng hết cả lên.

- Em ghét anh đến thế sao ?

Hắn chua xót nói, nhìn cậu uỷ khuất.

-Không phải.

Cậu khó khăn nói

- Vậy là yêu ?

Nếu không ghét tức là yêu rồi, hắn cho là vậy đi.

-Cậu.

Jihoon tức tối đánh mạnh vào ngực hắn, ý nghĩ cái tát khi nãy đã bị đá bay đi mất bởi cái hôn đó khiến tim cậu vẫn còn đập loạn xạ. Kĩ thuật hắn thật cao tay, chắc hẳn đã từng tập luyện qua với rất nhiều người nên mới có thể đạt tới trình độ như vậy.

- In Woo , cậu là thích tôi từ hồi còn bốn tháng trước nhưng bây giờ tôi đã mất trí nhớ, tính tình thay đổi, như thế cậu vẫn thích tôi sao ?

Jihoon muốn biết chắc hắn rốt cuộc là yêu cậu hay yêu Park Jihoon thật sự, Nhưng không hiểu sao cậu vẫn muốn thử yêu một lần.

Chợt nhớ đến bóng dáng của hắn và cả Jinyoung nữa...đúng rồi Jinyoung em trai cậu… vừa nghĩ đến cậu lại bật dậy không đợi hắn trả lời, vội vã bỏ đi.
Vẫn không thể được, cậu phải đi tìm Jiyoung, cậu phải trả thù cho em ấy.
In Woo thấy cậu bỏ chạy không hiểu lý do bật dậy chạy theo kéo cậu lại, ôm vào lòng.

- Jihoon , lúc trước đối với em là thích nhưng bây giờ là yêu, vì thế chấp nhận ở bên cạnh anh có được không ?

Bị ôm chặt không thở nổi nhưng nghe xong lời tỏ tình đó thì tim cậu lại đập loạn. Có lẽ là do bản thân cậu từ ban đầu đã thiếu thốn tình cảm,  đột nhiên lại nhận được lòng tốt của một người, nhất định sẽ rất khó tránh khỏi cảm giác động lòng với người đó.

- Anh sẽ đợi em, đợi em chấp nhận tình cảm của anh, bao lâu cũng được.

Giọng hắn thật ôn nhu, hắn thật sự bị cậu mê hoặc, cũng không biết vì sao lại bị cậu hớp hồn như thế ?
Người con trai này đúng là có loại sức quyến rũ không giải thích được, cùng với đôi mắt trong veo tựa như hồ nước mùa thu chứa đựng vẻ tinh khiết khiến hắn khi nhìn vào thì tim sẽ đập mạnh mà mắt lại không thể dời đi, giống như bị mê hoặc cũng có thể hắn thật đã bị cậu bỏ bùa rồi cũng nên.

..........................

Jihoon được In Woo đưa về tới tận nhà. Nếu không phải cậu giả vờ than mệt với hắn thì có lẽ hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu về nhà như vậy đâu.

Vừa vào nhà ,  cũng đúng lúc Woo Jin từ trong thư phòng đi ra..

- Em về rồi !! Sao lại về muộn thế.....!!

Vừa nói dứt lời, thấy sắc mặt Jihoon có chút thay đổi, không được tốt cho lắm nên anh cứ nghĩ cậu đang cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy anh nên Woo Jin liền xoay người né tránh đi.
Vừa định quay lưng thì Jihoon lên tiếng.

- Anh Woo Jin....!!

Woo Jin quay lại, thấy Jihoon nở một nụ cười nhàn nhã, bên trong đó cũng mang đường nét tội lỗi. Cậu cúi đầu, im lặng một hồi rồi ngẩng đầu lên, bước tới gần Woo Jin tiếp tục nói.

- Anh không cần phải thấy có lỗi với em nữa đâu....em không sao cả!! Chúng ta có thể làm anh em được mà.

Jihoon trầm mặt vì cảm thấy áy náy, người Woo Jin thật sự có lỗi chính là Park Jihoon chứ không phải người đang mượn tạm thân xác - Ong Seong Woo, cậu. Đã vậy, hôm trước cậu còn lớn tiếng mắng trách anh nữa. Dù chuyện này có một minh cậu biết nhưng nghĩ lại Jihoon cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- Thật chứ....em tha thứ cho anh? 

Woo Jin ngạc nhiên vừa hỏi, vừa quan sát biểu tình trên gương mặt Jihoon.

-..........*gật đầu*


____________________
Nghe nói wattpad lọc truyện hả...có thật không vậy? ai nói cho tui biết với...để tui còn bảo vệ con tui nữa 😨😨

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top