Chap 15 : Biết
Nửa đêm, Jihoon giật mình thức giấc dậy, cảm thấy cổ họng mình có hơi khô nên cậu phải lặn lội xuống dưới nhà bếp để uống nước. Vô tình cậu phát hiện đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, đã khuya như vậy mà ai còn thức? cậu tò mò nên đến gần thử xem . Cánh cửa không đóng chặt mà chỉ khép hờ, qua khe hở dường như có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong…
Jihoon vừa định đẩy cửa đi vào, ngoài tiếng nói ấm áp quen thuộc của Woo Jin ra thì cậu còn nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ của một người phụ nữ và một người đàn ông nữa từ trong phòng truyền ra. Vì căn phòng quá lớn nên cậu không nghe được rõ ràng… Cậu nhìn qua khe hở vào bên trong… Woo Jin và Ông bà Park ngồi cùng nhau nói chuyện.
- Con à! Cho dù thằng bé có bị mất trí nhớ đi chăng nữa thì chúng ta cũng nên nói sự thật cho nó biết đi.
- Đúng rồi, Woo Jin!! Hiện giờ Jihoon nó không biết sự thật, nếu sau này nó nhớ lại thì lại càng thêm đau lòng hơn thôi. Hãy nghe lời ta và mẹ con !!
Thật sự ông bà không thể nào trơ mắt đứng nhìn đứa con trai ruột của mình lại một lần nữa yêu phải thằng anh trai của nó. Đây là điều trái với lẽ tự nhiên, là điều cấm kỵ của tạo hoá.
Nhưng có lẽ Woo Jin lại không nghe lọt tai những lời khuyên ấy, vẫn kiên quyết không muốn Jihoon phải nhớ lại cái quá khứ đáng thương kia. .
- Cha mẹ đừng nói nữa !! Làm sao con có thể nói cho em ấy biết là.....con và Jihoon lại là anh em cùng cha khác mẹ cơ chứ!!
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Park Jihoon trở nên trắng xanh cả lại. Cậu cảm thấy cả người đang run lên bần bật, đôi mắt vừa kinh ngạc vừa chấn động.
Cậu dường như đã không còn nghe được tiếng gầm lạnh lùng Woo Jin của và tiếng cầu khẩn của cha mẹ nữa... bên tai chỉ vang vọng mỗi câu nói kia...
" Là anh em cùng cha khác mẹ "
Jihoon giơ tay lên bịt tai lại, cả người không ngừng run rẩy... bỗng cánh cửa thư phòng đột nhiên bị bật mở ra...
- Jihoon?
Woo Jin đang lên cơn thịnh nộ nhưng khi quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của Park Jihoon ở ngoài cửa, hắn lập tức cả kinh. Anh thật sự không ngờ cậu lại có thể lại đứng ở đó? Đã từ bao giờ? Và đã nghe được điều gì chưa?
Ánh mắt kinh ngạc của Woo Jin đã kiểm nghiệm lại mọi suy nghĩ trong lòng Jihoon ... Quả nhiên là vậy! Ánh mắt cậu dần ảm đạm xuống, giọng nói bất lực
-Xin lỗi... Con .. con không cố ý nghe lén ... Con Xin lỗi...
Nói xong, cậu xoay người chạy về phía cầu thang . Cậu biết bản thân không có dũng khí để đối mặt với chuyện này. Cậu sợ, cậu sợ những lời nói kia là thật.
Woo Jin thấy Jihoon bỏ chạy, ánh mắt càng đau lòng, lập tức lao người đuổi theo sau. Đến cửa chính, Woo Jin kịp thời bắt lấy cánh tay của cậu, rồi ôm cậu vào phòng .Jihoon không nói gì, sự tức giận như hóa thành ngọn lửa bộc phát trong lòng cậu, suýt nữa thì cậu yêu phải người anh trai của mình, điều này thật sự quá tồi tệ . Cậu mượn lực từ tay anh, xông người đá lên... Nhưng ngay lúc đó cậu lại cảm thấy đầu óc choáng váng, một cơn đau nhức nhối truyền đến khiến cậu nhíu mày lại. Cùng lúc đó, Woo Jin chế trụ cả người Jihoon, đẩy cậu xuống giường. Không cho cậu cơ hội ra tay nữa, Park Woo Jin áp cả người xuống.
-Anh...
Jihoon cảm thấy choáng váng đầu óc, ngay sau đó ho sặc sụa.Anh lúc này mới hoàng hồn đầy căng thẳng, vội vàng buông cậu ra, ai ngờ Jihoon lại nhanh chóng ra tay... Anh nhanh chóng tránh được đòn, xoay người lại áp chế trên eo cậu. Tư thế của hai người lúc này cực kì mờ ám.
- Park Woo Jin , anh... bỏ ra!
Jihoon bị anh siết chặt, ngực cậu dính sát vào vòm ngực rộng lớn của Woo Jin . Cảnh tượng này không hề giống như đang đánh nhau chút nào, mà giống như đang... dụ dỗ thì đúng hơn! Phát hiện ra điều này khiến cậu vừa ngượng vừa tức, cả người cũng ra sức phản kháng lại.
-Đừng mơ tưởng anh sẽ buông em ra, trước kia đã lỡ tay buông em ra, hại em phải nằm trong bệnh viện suốt bốn tháng , bây giờ anh làm sao có thể tiếp tục sai phạm ?
Woo Jin lạnh lẽo tuyên cáo bên tai cậu, đôi mắt nguy hiểm hơi nheo lại bắn ra những tia sáng khiến người khác phải sợ hãi... Người con trai này sao cứ phải cứng đầu đến như thế ?Trước khi mất trí nhớ đã vậy, sau khi mất trí nhớ cũng thế. Thân thể mềm mại của cậu không ngừng vùng vẫy trong lòng anh. Sự vặn vẹo của Jihoon càng kích thích bản năng nguyên thủy nhất của Woo Jin, từng hương thơm trên người cậu len lỏi vào mũi càng thêm thúc giục ngọn lửa dục vọng trong anh bấy lâu, khiến cả người anh như căng ra...
- Rốt cuộc anh muốn thế nào? Park Woo Jin , đồ đê tiện, chúng ta là anh em sao anh có thể làm vậy với tôi chứ , anh quá đáng quá rồi đấy!
Đôi mắt Jihoon hừng hực lửa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận càng thêm ửng hồng. Lửa giận trong lồng ngực Woo Jin cũng như lan ra, đôi mắt sâu hơn biển khơi nheo lại, bàn tay giữ chặt lấy cằm cậu
- Anh quá đáng? Anh đê tiện? Chết tiệt, em cho rằng anh là người như vậy à? Nếu anh thật sự đê tiện như lời em nói thì bây giờ cần gì anh phải nói chuyện với em như thế này, mà thay vào đó sẽ là đè em lên giường, chiếm lấy em, khiến em phải rên rỉ thở gấp dưới thân anh.
Nói xong, anh đột nhiên buông cậu ra, ngồi phịch xuống giường. Chết tiệt! Nếu giờ anh không buông cậu ra thì hắn nhất định sẽ không khống chế được dục vọng mà điên cuồng chiếm hữu cậu mất. Ít nhất hiện tại Woo Jin còn ý thức được bản thân mình đã là anh trai của cậu rồi. Lúc này, dục vọng như đang chế ngự , biểu tượng của đàn ông đầy kiêu ngạo cũng đang kêu gào muốn được phóng thích... Nhưng...
Woo Jin nắm chặt tay lại, đôi mắt thâm thúy cũng vì cố nén nhịn mà càng thâm trầm hơn. Dục vọng không tan ra như tạo thành một xoáy tròn trong mắt anh. Jihoon rõ ràng cũng nhận ra sự thay đổi của Woo Jin, nhất là đôi mắt anh vừa nhìn cậu , vừa lạnh lùng nghiêm khắc vừa tràn ngập dục vọng chiếm hữu, sắc bén như một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi trước mắt...
Giọt nước mắt như lưu lại trên má để lại một dấu vết mỹ lệ, như một chiếc màng bọc quấn lấy trái tim Park Woo Jin . Anh cảm thấy trái tim như đang hòa tan, cậu lặng lẽ khóc khiến lòng anh dâng lên tình cảm say đắm...
- Jihoon... lại đây!
Woo Jin không kìm lòng được vươn tay ra kéo cậu. Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự chân tình đến chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, trong mắt toàn là sự thương tiếc và yêu chiều.
- Không!
Giọng nói của Jihoon rất nhỏ, nghẹn ngào, khuôn mặt tuy điềm đạm đáng yêu nhưng ánh mắt lại rất quật cường! Woo Jin thầm than một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu cười. Anh rướn người lên, không cho cậu trốn tránh nữa, kéo cậu vào lòng.
- Jihoon, anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên giấu em về sự thật giữa hai ta......Đúng thật như những gì em vừa nghe thấy, hai chúng ta đích thật là anh em cùng cha khác mẹ.....Vì một lỗi lầm trong quá khứ nên bốn năm trước chúng ta đã yêu nhau.....Jihoon!! Sỡ dĩ anh giấu em vì anh không muốn em phải nhớ lại chuyện đau lòng trước kia ...
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cậu, mang theo một sự chân thành tha thiết và khẳng định tuyệt đối. Jihoon hơi run lên, cậu yên lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn... Cố gắng bình tĩnh đẩy Woo Jin ra, lạnh lùng quay người mở cửa phòng rồi nhìn về phía anh.
- Mời anh ra ngoài, em muốn ngủ....
- Jihoon!!
- Ra ngoài!!
Woo Jin đưa mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu, tuy rằng không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài , thế nhưng trong đôi mắt trong trẻo, quyến rũ kia tràn đầy sự chán ghét, chỉ mong anh mau cút đi cho khuất mắt. Đây là Jihoon mà anh chưa từng biết trước kia, diễm lệ quyến rũ, tràn đầy sinh lực. Không biết anh lúc này làm sao nữa, bị Jihoon đuổi đi như đuổi tà mà vẫn còn tâm trạng thưởng thức sự thay đổi ở cậu.
Woo Jin mím chặt môi, mặt mày nghiêm nghị, mãi lúc lâu sau mới lên tiếng
-Jihoon , rốt cuộc em sợ điều gì chứ? Những ngày vừa qua anh không hề làm chuyện có lỗi với em....Dù không là người yêu thì anh vẫn có thể là anh trai của em được mà.
Jihoon đứng thẳng người dậy, ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói
-Đúng thế, tôi rất sợ anh, bởi vì tôi sợ chết.Tôi sợ bản thân sẽ quay lại con người của trước kia. Tôi không muốn vì anh mà lại tìm về đoạn kí ức đánh mất trước đó. Mọi chuyện dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay có thể thấy rằng, đoạn kí ức đó không hề tươi đẹp gì. Khó khăn lắm tôi mới sống lại được, lẽ nào anh lại muốn thấy tôi tự sát thêm lần nữa sao?
Sau khi tranh luận một hồi, Jihoon và Woo Jin bỗng chìm vào im lặng trong một khoảng thời gian khá lâu.
-Thì ra em suy nghĩ như vậy
Woo Jin mỉm cười khổ sở, cứ lặng lẽ nhìn cậu như vậy, mãi lâu sau, anh mới cất giọng nói trầm ồm.
-Em ngủ đi!! Anh ra ngoài đây
.
.
.
.
.Vote cho tui nha....
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top