Chap 12

"Chỗ này em giữ căn bậc hai lại khoan hãy đựng tới, em xem nè ở đây có nhân tử chung, em lấy..." Ong Seongwoo bất chợt quay qua thì thấy Kang Daniel đang chống cằm đầu gật lên gật xuống.

Nếu Ong Seongwoo anh luôn mang trên mình khí chất của một học trưởng hay một đàn anh lớp trên tốt bụng thì Kang Daniel lại mang khí chất cậu em nhỏ tuổi ấm áp có nụ cười tinh nghịch.

Nhưng rất ít người có thể thấy được một dáng vẻ khác cậu, đó chính là lúc cậu ngủ say.

Khác với nụ cười hằng ngày hình ảnh ngủ say của cậu khiến anh cảm thán thời gian sao trôi thật nhanh. Mới ngày nào còn chạy theo sau anh gào thét đòi ôm, thì bây giờ lại toát ra một loại cảm giác.... Cảm giác gì nhỉ? Đàn ông chăng?

Ong Seongwoo bật cười, Kang Daniel có bao nhiêu tuổi đâu chứ mà đàn với chả ông. (L: đàn ông hay không thì buổi tối anh sẽ biết được Ong à:)))

"Daniel, dậy nào. Lên giường ngủ đừng ngủ ở đây." Ong Seongwoo vỗ vỗ vai Kang Daniel.

Kang Daniel lẩm bẩm vài câu khó chịu, khẽ mở mắt. Ánh sáng bất chợt xuất hiện khiến cậu cau mày, không để ý tới Ong Seongwoo vùi đầu vào bàn học định ngủ tiếp.

Ong Seongwoo cười cười xoa đầu cậu cuối người xuống dụ dỗ, "Niel ngon nào, lên giường ngủ, ngủ ở đây không tốt."

"Em mà không nghe lời là anh cho ngủ dưới đất thiệt đấy."

Giọng Kang Daniel rì rì oán giận, anh không nghe được rõ bèn lại gần hỏi, "Em nói cái gì?"

"Anh cõng em..."

Ong Seongwoo bật cười vỗ đầu cậu một cái, "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo. Hả?"

"Mười lăm tuổi."

"Em còn giám trả lời hửm?"

Ong Seongwoo nhìn đầu hồ treo tường chỉ điểm mười một giờ hai mươi phút. Thầm thở dài, có cái chuyện lên giường ngủ cũng nhây tới mười mấy phút. Nhéo nhéo lỗ tai cậu, anh giả vờ đi tới giường ngủ, "Anh mặc kệ em đấy, ngủ trước nhá!"

Ngay khi anh vừa xoay đi là tên to xác nào đó vươn tay ôm lấy eo anh. Kang Daniel mắt nhắm mắt mở nhìn nhìn tấm lưng anh, không do dự nhào tới. Ong Seongwoo không phòng bị tiến về trước mấy bước, xém nữa là nhào đầu xuống sàn nhà.

Định mở miệng trách mắng vài câu thì ngay bên tai có hơi thở ấm áp phả vào, "Đi, đi lên giường ngủ."

Kang Daniel nửa tha nửa ôm Ong Seongwoo lết tới giường, đắp chăn lên người thò tay tắt đèn. Để cho con người kia mặt than nhìn cậu.

"Ngủ." Kang Daniel che mắt anh lại.

"Daniel bên này." Như sợ rằng Kang Daniel không thấy, Kim Jaehwan đứng hẳn luôn trên ghế nhiệt tình vẫy tay.

Kang Daniel mắng một câu mất mặt xong không thèm để ý đến cậu. Để Ong Seongwoo ngồi xuống ghế, cậu quay qua hỏi, "Anh muốn ăn cái gì?"

Ong Seongwoo khuyên nhủ Kim Jaehwan bước xuống dưới mà làm người thường, nghĩ nghĩ đáp, "Tuỳ tiện ăn..."

Chưa nói hết câu anh đã thấy Kang Daniel không hài lòng nhìn anh, đành sửa lại, "Em ăn gì thì anh ăn cái đấy."

Kang Daniel hài lòng nói anh chờ một chút xoay người đi mua đồ ăn.

Thấy cậu định đi Kim Jaehwam leo xuống la lên, "Mua cho tớ một phần nữa."

Kang Daniel trừng mắt đáp, "Có chân có tay, tự cậu đi mà mua."

"Nè nè, sẵn tiện mua cho anh hai phần luôn đi."

Hwang Minhyun cùng Minki khoát vai nhau đi tới. Thực ra thì anh với MinKi là hai anh em họ, mặc dù Minki không thích việc anh tỏ ra như hai anh em thân thiết nhưng cũng chẳng thể làm được gì ông anh này hết, nên đành mặc kệ. Hwang Minhyun tự nhiên ngồi xuống nói chuyện với Kim Jaehwan, thấy Kang Daniel chưa chịu đi anh nhắc nhở, "Sao chưa đi."

Kang Daniel mặt lạnh hỏi anh, "Anh nhìn xem em có mấy cái tay."

Hwang Minhyun đang định nói gì đó thì bị Ong Seongwoo chặn lại. Ong Seonwgoo đích danh chỉ mặt anh ra lệnh, "Cậu đi chung cầm phụ với Daniel."

Thế là anh ngậm miệng hết nói, chấp nhận số phận đi chung bưng đồ ăn về hậu hạ cho ba người còn lại. Tưởng đâu một lần được "Đại ca" bưng đồ ăn lên tận miệng cho mà ai ngờ.

Chờ Kang Daniel và Hwang Minhyun mang đồ ăn về, cả bọn liền cắm đầu ăn. Vừa ăn vừa bàn luận về đại hội thể thao sắp tới.

"Đến lúc đó anh với Seongwoo thi bóng rổ, mấy đứa nhớ tới cổ vũ." Hwang Minhyun húp nước mì nói.

"Tất nhiên...là bọn em... phải.... tới cổ vũ." Miệng nhai nhai quả trứng Kim Jaehwan hàm hồ nói.

Kang Daniel thấy Ong Seongwoo không ăn nữa bèn quay qua hỏi, "Không ăn nữa sao?"

Ong Seongwoo lắc đầu uống nước đáp, "Không ăn."

Kang Daniel không hài lòng buôn đũa, "Anh ăn ít vậy sao mà được, ăn thêm chút đi."

"Không muốn." Đẩy bát về phía trước Ong Seongwoo lắc đầu.

Kang Daniel biết anh đây là đang giở chứng liền bám đuôi theo phụ hoạ.

Mắt thấy thằng bạn mình bị thằng nhóc Daniel ép lên ép xuống về chuyện ăn uống. Hwang Minhyun hừ hừ nói, "Không ăn thì không ăn, có gì đâu mà ép người khác ăn."

Kang Daniel không thèm để ý vuốt lưng anh, "Ăn thêm chút nữa nhé."

"Đang nói mày đó thằng nhóc kia." Bên đây Hwang Minhyun không được để ý bực mình đập bàn.

"Anh im miệng một chút được không?" Kang Daniel lia mắt qua nhìn anh.

"Mày dám...." Hwang Minhyun trừng mắt nhìn Kang Daniel.

"Ồn quá, phần của anh thì anh lo ăn đi, ồn ào cái gì?" Minki đẩy gọng kính nhăn mày nói.

"Nhưng mà nó dám lớn tiếng với anh." Hwang Minhyun một bộ yếu đuối gọi Ong Seongwoo kể tội Daniel, "Seongwoo, cậu coi thằng nhóc này dám..."

Hwang Minhyun nhìn Ong Seongwoo ngoan ngoãn nghe lời Kang Daniel ngồi ăn thêm liền như heo bị chọc tiết la lên.

Khóc lóc gì mà nay anh đã bị thất sủng, Seongwoo không thèm để ý đến anh. Chắc chắn là bị Daniel bỏ bùa......

Hwang Minhyun chơi đến nghiện thì thôi đi, còn có Kim Jaehwan kế bên tung hứng chung với anh. Đám người đang chơi đến nghiện thì một giọng nữ truyền tới.

"Daniel."

Cả năm người quay sang thì thấy Jihyo và Sana đi tới. Người vừa gọi là Jihyo, cô và Sana ăn sáng xong rồi định đi nhưng lại thấy bàn gần góc phòng ăn có Kang Daniel và Ong Seongwoo nên liền kéo Sana chạy tới.

Sana thấy Jihyo kéo mình đi đâu liền sống chết không muốn tới, cố gắng giãy tay nhưng vừa thoát được thì đã tới bàn Ong Seongwoo.

"Mọi người ở đây hết sao." Jihyo chào mọi người xong liền hỏi, "Chị và Sana ngồi chung được chứ?"

Minki là người phản ứng nhanh nhất, đứng dậy lấy ghế cho hai người ngồi, "Vâng, chị cứ ngồi ạ."

Jihyo thập phần tự nhiên ngồi xuống hỏi mọi người đang nói chuyện gì cho cô tham gia chung với. Kim Jaehwan đơ mặt ra nhìn cô, không phải chứ hoa khôi khối 12 đang ngồi trước mặt cậu. Còn có hỏi họ đang nói chuyện gì, ý là muốn nói chuyện với họ sao.

Khuôn mặt Kim Jaehwan biến hoá không thôi, ngượng ngùng nói, "Chị, chị... Sao chị tới... tới đây....Bọn em...."

Sana bên cạnh lúng túng chào hỏi, chỉ còn Ong Seongwoo là cô chưa nói được gì. Mặc cô đỏ cả lên, cô cuối đầu bối rối xoa tay giọng lí nhí, "Em chào anh... Seongwoo."

Ong Seongwoo hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cười đáp với cô, "Chào em."

Sana nghe thấy anh chào với mình ngẩng đầu nhìn anh, Ong Seongwoo thấy cô đỏ mặt liền hỏi, "Em lúc nào cũng đỏ mặt vậy sao?"

Ngay lập tức khuôn mặt cô bùm một phát đỏ như quả cà chua. Tâm tình cô bây giờ loạn hết cả lên, anh Seongwoo nhớ mình, anh Seongwoo còn nhớ tới mình!!

Kang Daniel nghe anh nói vậy liền quay sang hỏi anh có quen với Sana à, anh cười nói, "Có."

"Sao em không nghe anh nói gì hết."

Ong Seongwoo nhìn giờ trên điện thoại, thản nhiên đáp, "Bộ gặp ai cũng phải báo cái với em chắc."


*16'33*

*08-08-2020*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top