Chương 32: Gia Hạn Vĩnh Viễn ( Hạ) (2)

...

Một tuần sau.

Năm giờ mười lăm phút sáng. Ong Seongwoo cuộn mình trong chăn ấm, gọi điện cho GuanLin: "Anh rể, em có thể cưới Katarina được không?"

Anh rể nổi khùng đáp: "Đi chết đi thằng hâm! Nhìn xem đồng hồ mấy giờ mà gọi điện cho anh mày cưới xin cái gì! Anh đây muốn cưới JiHoon còn chưa xong, mày có Daniel còn đòi Katarina!"

"Còn anh là đồ biến thái. Park JiHoon nhà em chưa đủ tuổi để cưới, không nên lạm dụng tình dục trẻ dưới vị thành niên"

"Biến thái ông tổ nhà em đó Seongwoo! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì làm ơn cúp máy, một tí nữa anh có cuộc họp, anh cần dưỡng sức, okay?!"

Vừa dứt cậu, GuanLin bên kia liền nghe tiếng "tút tút tút...", anh điên đầu muốn đập điện thoại rủa Ong Seongwoo trăm vạn lần, nhưng vì tình trạng sức khỏe để họp hành, anh hít thở đều đều, giảm lửa trong người rồi nhắm mắt chui vào chăn ngủ tiếp.

Chín giờ đúng. Ong Seongwoo thức dậy lần thứ hai, uể oải đi xuống lầu dưới kiếm chút đồ ăn bỏ bụng. Biệt thự hôm nay yên ắng lạ thường, không đoán cũng biết Kang Daniel đã rời đi từ sớm, ngay cả đánh thức cậu cũng không. Gần đây cậu trong thời gian ôn thi cuối kì nên được nghỉ một tuần chuẩn bị cho tháng sau là bước vào đợt luyện thi khốc liệt.

Ong Seongwoo cầm trái táo đỏ đảo quanh một vòng nhà, trong lòng bắt đầu chán nản, bèn gọi điện cho Hwang MinHyun : "Hôm nay chúng ta gánh team"

Bốn giờ rưỡi chiều. Ong Seongwoo dặt dẹo từ quán game đi về, phá trụ đánh tướng đánh lính đến sưng đỏ ngón tay, suýt chút là làm hỏng luôn con chuột và bàn phím của tiệm Internet nọ.

Giữa đường về, liền phát sinh ra một chuyện không hay. Cậu thấy xe Porches quen thuộc, biển số quen thuộc, người bước từ xe xuống cũng quen thuộc nốt. Cậu liền giật mình ngước lên nhìn trước mặt bọn họ là khách sạn sang trọng mà lần trước cậu tìm thấy chìa khóa phòng trong túi áo Daniel, nhưng hôm nay ngoài Daniel và Choi Da Eun ra, còn xuất hiện rất nhiều mống khác.
GuanLin, JiHoon, Jessi và...khoan đã, có nhìn lầm không? Mới vừa mấy phút trước...Hwang MinHyun?!

Bọn họ rốt cuộc toan tính cái gì mà không cho cậu biết, mà hình như cũng không có ý định cho cậu biết. Tức thật mà! Mẹ nó! Ong Seongwoo nhớ lại lúc cậu gọi điện cho MinHyun rủ chơi game, MinHyun trả lời có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng không muốn bại lộ, MinHyun đã bất đắc dĩ đồng ý đi cùng cậu cho đến giờ, lúc nãy đang chơi, người đề nghị đi về cũng là tên Hwang MinHyun chết tiệt đó!

"Mấy người...mấy người dám bỏ rơi tôi...Lai GuanLin, ngay cả anh cũng...Park JiHoon ...Jessi...mấy người hết thương tôi rồi chứ gì?!" - Ong Seongwoo mím môi dậm chân không chịu nổi nữa, quyết định băng qua đường xông đến chỗ bên kia, đám người vui vẻ rôm rả cười đùa, bỏ mặc cậu một mình không thèm quan tâm đến, cảm giác bị bỏ rơi chính là loại cảm giác đáng ghét nhất, mà Ong Seongwoo đặc biệt không thích điều này.

"KANG - DAN - NIEL!!"

Ong Seongwoo hùng hùng hồ hồ đi đến chỗ Daniel đứng, giơ nắm đấm huých vào vai anh mấy cú không chút lưu tình, khiến anh không khỏi bất ngờ mà liêu xiêu suýt ngã té.

Cậu khóc thét lên: "Mấy người quá đáng lắm, không thèm để ý đến tôi...tôi...tôi đi mua bún về thắt cổ cho mấy người vừa lòng...hức..hức..." [ Rinn: Chời má =)))))) ]

Park JiHoon là người đầu tiên phản ứng nhanh nhất, ôm anh mình vào lòng vỗ vỗ: "Yên nào yên nào, dây thừng giá rẻ lại rất chắc, cớ gì phải mua bún về thắt cổ, có thắt đến chết anh vẫn không phải chết vì thắt cổ..."

Ong Seongwoo quẹt mũi: "Thằng vô tâm, anh không cần mày an ủi. Đi!" – Nói đoạn quay sang trừng mắt nhìn Kang Daniel đang ngu ngơ, cậu lại quay sang dàn "trai xinh gái đẹp" kế bên, chỉ điểm từng người, nói: "Tôi ghi nhớ mấy người, mấy người xem chừng đấy!"

Vừa đúng lúc dứt câu, thì từ đâu không biết đã thấy trước mắt một mảng tối đen, cậu huơ huơ một hồi mới rõ mình bị ai đó bịt mắt mình lại, sau đó nghe tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh sắp bị hành hạ thể xác đến nơi!

Ong Seongwoo không ngại dùng hết sức bình sinh mà hét thực to: "Có biến thái!!!" – Cứ thế hét cho đến khi cổ họng khô rát không hét được nữa, Seongwoo chuyển sang giãy giụa như cá mắc cạn, chỉ có một ý chí, nhất định phải thoát khỏi đám người nguy hiểm này. Có thể bọn họ không phải người quen của mình, mà chính là mafia giả trang thành, dạo gần đây nhiều thứ công nghệ tinh xảo có thể đánh lừa mắt người nhìn lắm, chắc chắn là như vậy.

Mà đám người kéo tay cậu đi cũng không nói năng gì nữa, như vậy đã quá rõ ràng, chứng minh, mình bị mafia gạt đem đi bán thân rồi!

Mãi mười phút sau, cậu bị ném vào một chiếc giường, tuy rằng mắt vẫn bị bít kín, nhưng cậu có thể cảm nhận được đây là một chiếc giường king size, sờ một chút lại chạm được mấy cánh hoa hồng làm sởn cả gai óc, Ong Seongwoo không tài nào yên ổn nổi.

Cậu lập tức đứng phắt dậy, thừa cơ hình như không ai nắm nữa, cậu giật phăng bịt mắt ra, dự tính trong đầu sẽ tả đột hữu xông đánh tơi bời đám mafia kia, hoặc không sẽ lao đầu chạy thẳng ra cửa, nhảy xuống cửa sổ, dùng điện thoại cấp báo gọi cho tiếp tân bên dưới, vân vân...

Nhưng chưa kịp làm gì, cậu đã bị cảnh tượng xung quanh căn phòng làm cho choáng ngợp, nhất thời cơ thể đông cứng mà không thể thốt lên nổi một lời nào. Ong Seongwoo ù ù cạc cạc ngó nghiêng hết từng ngóc ngách, phát hiện ra một bảng băng rôn vô cùng đẹp mắt: "Kỉ niệm năm tháng là vợ chồng – Ong Seongwoo– Anh yêu em"

Sau đó, cậu thấy Kang Daniel đỏ mặt ho khan đứng đối diện mình, tai anh gần như chuyển thành màu đỏ, trông vô cùng đáng yêu. Kang Daniel hít một ngụm khí lớn mới tự tin nói được một câu: "Ong Seongwoo, anh muốn em kí vào đây" – Rồi lấy ra bản hợp đồng quen thuộc, Ong Seongwoo ngỡ ngàng.

Ở cuối bản hợp đồng đã bị thay đổi bởi dòng chữ mật đỏ nghuệch ngoạc mà cậu cho rằng do chính tay Kang Daniel viết. Cậu chậm rãi đọc, đoạn "thời hạn: năm tháng" đã bị anh gạch nát đi, giống như căm ghét mà gạch lên, sau cùng, Kang Daniel đã chèn đè lên đó là dòng chữ "thời hạn: vĩnh viễn".

Cậu ngước lên nhìn anh, thấy Kang Daniel cũng tính nói: "Ong Seongwoo, cho anh xin gia hạn hợp đồng, vĩnh viễn, em có chịu không?" – Nói xong, anh rút trong túi áo mình ra một hộp nhung đỏ vuông nhỏ, lúc nắp hộp được mở ra, là một chiếc nhẫn bạc truyền thống của hãng Cartier, vật này làm cậu liên tưởng đến tiệm trang sức nọ.

"Nhưng...nhưng không phải anh đã đi chọn nhẫn cưới với Da Eun sao?" – Ong Seongwoo khua khua tay chân, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Kang Daniel mới gật đầu trả lời: "Đúng rồi, Da Eun là con gái, lại có mắt thẩm mĩ rất cao, cho nên anh mới nhờ cô ấy cùng anh đi chọn nhẫn cùng. Da Eun còn nói, lúc trước từng nắm tay em, cô ấy khá ngạc nhiên vì bàn tay em nhỏ gọn y như con gái, Da Eun phỏng chừng là bằng tay mình, vì vậy nhẫn này ướm thử tay cô ấy, chắc chắn em cũng sẽ đeo vừa"

Nói đoạn rút nhẫn ra khỏi hộp nhung đỏ, Kang Daniel nâng cao chiếc nhẫn bạc, dưới ánh sáng căn phòng chiếu vào, càng tăng thêm sự lấp lánh của nó, phải dùng đến từ xinh đẹp để gọi.

"Ong Seongwoo" – Kang Daniel mỉm cười: "Em có nhớ, em đã từng nói với anh, nhẫn đôi như còng sắt trói buộc hai người lại với nhau, sau đó thử thách anh mua chúng. Có phải em nghĩ rằng, anh không yêu em đúng không? Em nghĩ rằng, anh chắc chắn sẽ không mua, bởi vì anh không muốn trói buộc mình cùng em, có đúng không?"

Ong Seongwoo không nói gì, xem như đã bị trúng tim đen, Daniel nhìn thấy cũng hiểu rõ, anh nói tiếp: "Như vậy hiện tại anh đã mua chiếc còng này, chính là vì cái suy nghĩ ngu ngốc của em, để chứng mình rằng cái suy nghĩ đó hoàn toàn sai. Ong Seongwoo, anh muốn trói buộc mình cùng em, em phải chịu trách nhiệm lấy, phải đeo chiếc còng này vào"

Giả sử như bản thân là con gái, Seongwoo nghĩ có lẽ mình sẽ khóc lên mất. Nhưng bản thân lại là con trai, nghe lời này cảm động là cao lắm rồi. Khóe môi cong cong vẽ thành một nụ cười hạnh phúc, cậu ngoài cười lớn ra không biết nên hành động thế nào.

Chỉ ngước mặt lên nhìn trần nhà, sau đó hít thở thật sâu, gật nhẹ đầu.

Kang Daniel cũng cười đáp lại, nhẹ nhàng đem nhẫn đeo vào tay cậu, đoạn đeo nhẫn, cổ tay áo anh kéo cao, để lộ chiếc vòng tay tựa hồ quen thuộc. Ong Seongwoo ngỡ ngàng nâng bàn tay anh lên, xem xét kĩ càng chiếc vòng tay đó, cậu phát hiện được, hóa ra đó không phải vòng tay, mà chính là một sợi dây chuyền được quấn thành nhiều vòng.

"Đây là..." – Seongwoo vân theo đường cổ tay Daniel, nốt nhạc nhỏ nhắn lắc lư, tựa như có thể nghe thấy âm thanh của nó: "Em tưởng anh vứt chúng rồi chứ"

"Lại có suy nghĩ ngốc, em tốt nhất đừng nên suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa" – Daniel nói: "Cổ anh bị dị ứng, không thể đeo được dây chuyền, mà lại không muốn làm em thất vọng, nên anh đã quấn chúng quanh cổ tay đeo làm như vòng tay. Có lẽ mặc vest nhiều, em không thấy được"

"...Haha" – Seongwoo ôm trán cười trừ: "Anh nói đúng, em phải gạt hết mớ suy nghĩ nhảm nhí đi hết mới được"

"Còn bây giờ thì..." – Daniel ấn nhẹ ngón tay mình lên môi cậu, làm động tác im lặng, rồi từ từ cúi thấp đầu xuống, giọng nói trầm thấp cuốn hút khẽ lướt qua tai cậu: "Anh đã nói mình yêu em chưa?"

Chỉ vào trong tim, Anh yêu em, Ong Seongwoo của anh.

Đôi lúc, bạn cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, nhưng đôi lúc, có vài quyết định lại thay đổi cả cuộc đời bạn, tất nhiên là sẽ đi theo chiều hướng tốt, giống như Ong Seongwoo và Kang Daniel – bọn họ không phải tình cờ đến với nhau, mà là một sự bất đắc dĩ dễ thương, song đến cuối lại trở thành sự bất đắc dĩ hạnh phúc nhất.

Sau này, Ong Seongwoo muốn tự mình nói câu cảm ơn với Park Chaeyoung, bởi vì không có cô ấy, cậu có thể sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông mang đến cho cậu sự chân thành này, tuy rằng trước kia có chút mâu thuẫn xảy ra. Park Chaeyoung có tấm vé, nhưng lại ngu ngốc ném nó cho cậu, nghĩ rằng tấm vé này thật thảm hại, cho đến cùng, tấm vé này đã đưa cậu đến bến bờ hạnh phúc.

Kang Daniel từng nói với bản thân sẽ không yêu ai ngoài Choi Da Eun, rồi cho đến một ngày, Choi Da Eun thứ hai xuất hiện, khiến trái tim anh loạn nhịp một lần nữa. Nhưng sau những gì trải qua cùng nhau, anh chợt nhận ra, người đó không giống Da Eun, càng không phải Da Eun anh từng yêu, mà chính là Ong Seongwoo, Ong Seongwoo của riêng Kang Daniel này, Ong Seongwoo hiện tại cho đến tương lai, nhất định yêu đến chết.

...

"Lai GuanLin, anh làm ơn dịch sang một chút..."

"Park JiHoon nhỏ mồm, em nghĩ còn chỗ để anh dịch sao? Em không nói tên MinHyun kia kìa"

"Cái gì mà tôi, mấy người nhìn lại mấy người đó, tôi tiết kiệm chỗ lắm rồi!"

"Thôi thôi, tốt nhất nên im lặng đi, không người ta nghe mất"

"Uhm...tôi có ý kiến này, ban nãy Da Eun rủ nhưng đã đi trước rồi, trong phòng bọn họ có cửa sổ, chúng ta chỉ cần sang phòng bên cạnh trèo ra lan can, tiếp đó đứng phía cửa sổ bên ngoài là có thể thấy rõ..."

"Chậc! Jessi, sao cô không nói sớm, làm chúng tôi có mỗi cái lỗ khóa bé tí này, dòm cái mông chúng nó còn chẳng được nữa!"

"Mau mau mau, đừng cãi cọ, chúng ta đến cửa sổ!"

Năm phút sau.

"Loa loa, chúng tôi là đội cứu hộ đến từ XXX. Đề nghĩ những ai đang có ý định tự tử tại tầng 6 khách sạn YYY, xin làm ơn giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ nhanh chóng cử người lên..."

Đâu đó ở lan can tầng 6 khách sạn YYY, 5 người gồm 4 nam 2 nữ, thay phiên nhau tìm chỗ bám víu, chỉ vì muốn xem AV chất lượng HD mà đã dại dột leo lầu, khiến tình thế trở nên an nguy, tình thế bây giờ thập tử nhất sinh, đến khóc cũng khóc không ra nước mắt, sớm ngất xỉu đến nơi.

~~~ THE END ~~~~

Rinn: Cuối cùng cũng end fic rồi TvT  Tui thấy chap này hài dễ sợ haha 😂😂

Vẫn còn ngoại truyện đó nha ~ Nhớ đón đọc nhé hihi 😘😍

*Đừng quên bấm vào ngôi sao phía dưới và follow tui nhé 😉*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top