Chương 31: Gia hạn vĩnh viễn ( Hạ )
Rinn: Sắp end rồi mọi người ơi TvT ~~~~
-------------------------------------------------------------------------------
"Mọi chuyện có vẻ đã kết thúc rồi"
"Ừ, thật sự đã kết thúc"
...
"Còn chưa đâu!"
GuanLin trên tay cầm chiếc ống nhòm mini trong lần đi dã ngoại mua được, nằm bên dưới đám cây cỏ đối diện tiệm trang sức nọ, anh nghiến răng nghiến lợi quát lớn: "Mẹ nó, xem chúng nó đang hành động cái gì kìa? Ôi trời ôi trời, đo nhẫn nữa sao, không thể nào...cái ngón tay cái ngón tay, thật tình, Kang Daniel mày về chết với ông!"
"Anh rể, anh bình tĩnh một chút. Đấy có phải chồng anh đâu mà sao anh lại tức giận đến như vậy, kì thực chồng em em còn chưa nổi điên là may lắm rồi, anh còn ở đây mà mẹ nó với mẹ ta"
Ong Seongwoo nằm ngay bên cạnh GuanLin, trên tay cũng có một chiếc ống nhòm khác, liếc mắt khinh bỉ nhìn ông anh rể kia mà thở dài hai tiếng: "Đúng là thích lo chuyện bao đồng nhợ?"
"Em sao còn không nổi điên hả?! Em không phải đã nhìn thấy cái gì trong tiệm trang sức đó sao?" – GuanLin dường như không quan tâm lời Seongwoo nói mình, chỉ giơ ngón tay chỏ chỏ tiệm trang sức kia, sau đó đập mạnh vào trán một cái: "Khó thở quá đi..."
Ong Seongwoo nghe một hồi cũng không nói gì, nhún vai rồi tiếp tục đem ống nhòm nhìn sang tiệm trang sức kia. Bên kia tiệm trang sức, đậu chiếc Porches mới toanh của Kang Daniel, trước đó năm phút, chính chủ nhân chiếc xe nâng tay đỡ một cô gái xinh đẹp bước xuống, nếu như là ai khác thì cũng không đáng nói, đằng này cô gái đó lại là Da Eun, lại là Choi Da Eun đấy!
"Mẹ nó..."
"Thấy chưa, trước sau gì cũng phải chửi thề" – GuanLin bĩu môi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao, cái này ngoài dự tính à nha, anh không ngờ được chuyện này"
"Thế anh nghĩ em có ngờ được không?" – Ong Seongwoo hừ một tiếng rồi đặt ống nhòm xuống, xoay lưng tiện thể lấy mặt đất làm giường nằm xuống, gác tay lên đầu nhìn cây cỏ phía trên nói tiếp: "Bọn họ đừng nói đang lựa nhẫn..."
Ống nhòm cự li rất xa, cho nên có thể thấy được mọi thứ đối diện phía bên kia.
Chuyện xảy ra cũng được 5-6 ngày, người đầu tiên phát hiện là Hwang MinHyun . Cậu ta thường hay đến thư viện học bài, một hôm thấy Daniel chạy xe đến tiệm trang sức cạnh bên thư viện, cũng không quan tâm cho lắm. Tiếp tục hai hôm nữa, cậu thấy Daniel dẫn theo một cô gái, là Choi Da Eun cậu từng gặp qua nên biết đến, nửa nghi nửa ngờ, cậu cuối cùng quyết định gọi điện nói cho Seongwoo biết, kể toàn bộ chi tiết đầy đủ, luôn cả việc cậu thăm dò trước hai hôm, biết được họ đi lựa nhẫn gì đó.
Ong Seongwoo nghe xong đương nhiên không tin, hôm nay theo lời MinHyun bảo, cứ cách một hôm Daniel sẽ đưa Da Eun đến tiệm trang sức này vào tầm 7 giờ tối. Vì MinHyun bận, cậu đành đi nhờ xe GuanLin, tiện thể cùng mình xác nhận sự tình thực hư ra sao. Cho đến khi chứng kiến thấy, cậu mới miễn cưỡng chấp nhận lời nói của MinHyun là đúng, trong lòng có phần mệt mỏi thay vì buồn bã.
"Em phải làm gì anh nói xem? Đến nổi điên em còn không còn hơi sức..."
"Cái em cần làm bây giờ...chính là đứng dậy đàng hoàng đi, người ta nhìn thấy rồi, xấu hổ lắm"
GuanLin đứng dậy từ lúc nào không biết, chỉ thấy ánh mắt khinh bỉ của anh ngó xuống cậu, vẫn giữ nguyên cái môi dưới trề ra tám thước.
Biết tình hình mình đang vô duyên nằm giữa lề đường, người đi ngang qua không ít đã nhìn thấy, thậm chí còn có vài mống đứng lại chụp hình nữa. GuanLin nói đúng, xấu hổ quá rồi.
Ong Seongwoo phủi mông đứng dậy theo, giả vờ gãi đầu như chẳng có gì xảy ra rồi nhanh tay kéo GuanLin vọt sang bên kia đường, cách tiệm trang sức khoảng 5 mét, cậu chống đầu gối thở hồng hộc. Đoạn nhìn vào sâu trong tiệm trang sức kia, trong lòng liền trùng xuống không chút tự tin nào, cậu có phần run rẩy.
Bỗng GuanLin đập lên vai cậu một cái, có vẻ đã nhìn thấy và hiểu ra, anh chậm rãi nói: "Đừng sợ cũng đừng né tránh, không giúp ích được gì đâu. Em có thể tìm một nơi nào đó riêng tư để giải tỏa, hoặc không, đối diện với chính nó, còn không sẽ thảm hại"
Seongwoo ngước nhìn, nuốt nước bọt rồi giơ một ngón tay: "Em chọn cái đầu tiên được không?"
Cũng vì vậy mà bị đánh vào sau gáy thêm phát nữa rõ mạnh, GuanLin tặc lưỡi: "Đồ ngốc, đó là câu nói tu từ, chính là muốn em đối diện đấy!" – GuanLin hùng hồ vỗ ngực ra oai: "Anh sẽ đứng sau bảo vệ em, hãy mạnh mẽ lên"
"Anh có thể không vỗ ngực mà đưa cho em khẩu súng hay cây xà beng nào đó để động viên em mạnh mẽ lên không?"
"Anh mày không ủng hộ giết người" – GuanLin nheo mày: "Nhưng nếu nó không trái quy định, anh nhất định đưa em luôn cả khẩu đại bác" ( chất ~~~)
Seongwoo há miệng cười trừ hai tiếng, xoay xoay cánh vai mình. Thật tình, bây giờ ý là bảo cậu đi vào trong kia, giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng, mà cậu hiện tại tự tin cũng không có, ngoài lời động viên nhạt nhẽo của GuanLin ra thì còn gì nữa đâu.
"Thôi, em đi về" – Ong Seongwoo nhìn chằm chằm vào tiệm trang sức hơn nửa ngày mới quyết định buông xuôi, phất tay với GuanLin: "Đưa em về nhà"
GuanLin cũng không còn cách nào khác, đành gật đầu: "...ok"
"Là nhà mẹ, không phải nhà Daniel, em nhớ Katarina"
"Thế mà anh mày còn tưởng thất tình, hoá ra nhớ ngực Katarina đúng không?"
"Không hẳn, chỉ vì chỉ có ngực cô ấy mới khiến em vui trở lại..."
*Kartarina: Tướng trong Liên Minh Huyền Thoại nha
...
Ba hôm sau.
Ong Seongwoo trở về biệt thự của Daniel, cậu đi không báo trước mà về cũng không nói gì, lúc anh gọi điện hỏi cậu đi đâu, cậu chỉ trả lời qua loa mẹ cần cậu chút việc nên đã về quê cùng mẹ, nhưng thật ra là trốn trong phòng gánh team Liên Minh ôm gối Katarina ngủ. Bây giờ về lại nơi này, có hơi khó thở.
"Ở dưới quê vui chứ?" – Kang Daniel nấu ăn trong bếp, chuẩn bị cho một một bữa ăn thịnh soạn, sẵn thấy cậu ngồi ngây ở bàn ăn, anh hỏi.
Seongwoo chống cằm chán nản đáp: "Về quê gì, đi đấu mười trận thua hết chín trận, trận còn lại do lính phá trụ chính mới nhục nhã gì đâu"
Kang Daniel nghe đương nhiên không hiểu, lại hỏi tiếp cậu: "Cái gì mà đấu, cái gì mà lính? Em đừng nói là chơi game?"
Seongwoo lúc này mới vỡ lẽ cái miệng mình vừa khai sự thật ra, liền tự tát một cái rồi lắp ba lắp bắp giải thích: "À à ừ, đúng rồi, về quê cùng lũ nhóc chơi game, thua quá trời nên hơi thất vọng a. Thôi anh lo nấu đi kìa, cháy khét hết rồi" – Cậu cố tình đánh trống lãng sang mớ cá bốc khói trên chảo, Kang Daniel mới thôi không hỏi cậu nữa.
Thấy vậy, cậu thở phào rồi gục mặt xuống bàn, trụ ụ một mâm, nhìn vào là thấy hãm tài. Ngược lại so với cậu, Daniel dường như trong lòng đang rất vui, trong lúc chiên cá mà miệng không ngừng huýt sáo, trong khi trước kia, anh chưa từng có hành động kì lạ như vậy. Nhớ đến lúc mở cửa, anh đón cậu bằng một nụ cười vô cùng sáng lạn, chỉ tiếc rằng khi lọt vào mắt cậu, lại muốn cho đối phương ăn đấm.
Ong Seongwoo hé một bên mắt nhìn dáng vẻ người kia hí hửng theo tiếng nhạc mình nhẩm, trong lòng phát sinh chán ghét, chính là nghĩ đến cái cảnh Kang Daniel ân cần nâng tay Choi Da Eun xỏ nhẫn vào ngón tay của cô là cậu không biết cảm xúc thế nào cho phải, toàn bộ đều muốn bộc hết ra.
"Hát dở đừng hát nữa, nghe nhức tai quá" – Seongwoo hất mặt: "Đói bụng lắm rồi, làm mau mau đi"
Kang Daniel nghe vậy thì dừng hẳn động tác, xoay người lại nhìn cậu chằm chằm: "Ong Seongwoo, em vừa mới thái độ gì? Có cái gì bất mãn sao?"
Ong Seongwoo gật đầu: "Uhm, tới thời kì mãn kinh rồi"
"..." – Daniel cũng không biết nên đáp sao, chỉ trố mắt rồi im lặng lắc đầu, quay lại với món ăn trên chảo. Có lẽ cậu gặp chuyện không vui nào đó, lúc đầu là dáng vẻ ngây người, lúc sau lại có phần cáu gắt, Daniel nghĩ bản thân cũng không nên ý kiến thêm làm gì.
Thức ăn bày ra, Daniel cũng chuẩn bị cho mình một phần ăn. Chẳng qua ba ngày qua không gặp được cậu, anh sinh cảm giác nhớ nhớ, thế nên bữa cơm đầu tiên sau ba ngày, anh muốn cùng cậu thưởng thức, anh thích nhất chính là lúc nhìn thấy cậu ăn thức ăn do chính tay mình nấu, nghĩ đến đây thôi, lòng đã rộn lên rồi.
"Ăn ngon miệng hì hì" – Daniel miệng cười tươi híp mắt nói, Seongwoo còn không thèm để ý đã múc muỗng cơm đầu tiên.
Vậy mà sau chưa đầy 10 phút, Seongwoo lần lượt ăn hết tất cả các món trên bàn, chủ yếu chừa lại rau rác, rồi vỗ bụng ợ một tiếng thoải mái, đứng dậy đi tìm tăm xỉa răng.
Daniel nhìn chén cơm mới vơi đi một nửa của mình mà không biết diễn tả ra sao. Người kia thì ăn nhanh rời nhanh, dường như mặc kệ mọi thứ xung quanh, kể cả anh.
Kang Daniel chẹp miệng hai cái cười trừ, tiếp tục gắp rau vào chén mà ăn.
...
Chiều hôm đó, Seongwoo đeo mắt kính ngồi ngay phòng khách mở laptop ra chơi Liên Minh Huyền Thoại, xung quanh bày đủ thứ bánh snack và nước ngọt, bừa bộn như một cái chuồng heo hai tháng chưa dọn. Chỉ vang lên tiếng nhạc nền và "đùng đùng", "chéo chéo" của game.
Cùng lúc Kang Daniel thay trang phục từ trên lầu đi xuống, ngang qua chỗ Seongwoo liền lấy một miếng snack bỏ vào miệng ăn, không biết cậu có để ý hay không, anh lại gần hôn lên má cậu một cái rồi cười cười xoay lưng đi.
Đi được hai bước, Seongwoo mắt vẫn dán vào laptop cất giọng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Cậu đoán trước rằng anh sẽ lắp bắp, mà không ngờ, anh lắp bắp thật. Kang Daniel khua tay múa chân gãi đầu: "Đi...đi đâu ấy hả? Hm, công ty...Jessi gọi điện cho anh lên công ty có việc gấp"
Ong Seongwoo thản nhiên giơ đồng hồ tay ra xem: "Giờ giấc này còn phải lên công ty nữa sao?"
"Uhm..." – Daniel búng tay mặt hình sự: "Nghe nói văn kiện rất quan trọng..."
"Được rồi" – Seongwoo gỡ mắt kính xuống, ngước mặt sang mỉm cười: "Anh đi đi"
Thấy Seongwoo cười, Daniel mới thở phào nhẹ nhõm, cũng đi lại hôn lên má cậu thêm một cái nữa mới rời đi. Mà anh không biết rằng, nụ cười lập tức dập tắt sau khi bóng lưng anh khuất khỏi, Ong Seongwoo trở nên trống rỗng.
Cậu chợt nhớ ra thứ gì đó, liền rút trong túi quần mình ra mấy tờ hóa đơn dài sòng sọc, trên đó ghi đại khái như Kang Daniel đã đặt dịch vụ trang trí của công ty tư nhân nào đó và một chút quà vặt linh tinh, số tiền anh sử dụng gần đây lên đến bảy con số chóng mặt. Cuối cùng, vật cậu lấy ra là chiếc khóa phòng khách sạn sang trọng gần đây, thẻ màu gắn với chìa khóa là màu đỏ, đối với khách sạn này cậu biết rõ, màu đỏ chính là phòng hạng sang nhất.
*Rốt cuộc, anh đang làm gì? Cái phòng khách sạn đó, anh chứa ai? Choi Da Eun ư?*
Đợi anh ngủ say, cậu yên lặng đặt chiếc chìa khóa về chỗ cũ.
_END CHƯƠNG 32_
Rinn: CÓ BIẾN !!!!!!!
*Đừng quên bấm vào hình ngôi sao phía dưới cho tui nha*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top