Chương 12: Vợ anh phải thật mẫu mực (2)

Rinn: Chúc các cô đọc truyện vui vẻ nà ^_^

----------------------------------------

Trước mặt cậu là... một tiệm làm đẹp thì phải.

Seongwoo ngó đầu ra ngoài kính xe thầm trề môi * Daniel mà cũng đi vào cái loại tiệm như thế này sao?*

Bởi vì tiệm làm đẹp này trang hoành rất khoa trương, cả trong lẫn ngoài, theo chủ đề Hello Kitty với một màu hồng nhiệt huyết dành cho con gái.

Đối với hai thằng con trai mặc đồ đen mà đi vào đây, cố gắng dung hòa cũng không được.

Đằng này chưa nói đến chủ tiệm là một nam nhân, nhưng vấn đề này cũng dễ hiểu. Chủ tiệm chính là Lai KuanLin, bề ngoài nhìn anh ta giống gay thì ắt hắt sở thích cũng phải đi theo chiều hướng đó.

À không, anh ta chính xác là gay.

Nhớ khi đi gặp mặt gia đình Daniel, chính miệng Daniel đã khẳng định KuanLin là gay.

Kì thực ở chỗ này, đã là gay vậy mà trước kia còn cướp lấy người yêu là nữ nhân của Daniel. Hoặc anh ta sau này mới thành gay, hoặc anh ta là song tính. Tóm lại lằng nhằng, thôi không muốn bàn đến.

Và vấn đề thắc mắc thứ hai chính là, Daniel từng dặn cậu tránh xa KuanLin, anh còn có quá khứ tệ với KuanLin kia, huống hồ bây giờ chạm mặt nhau là cứ đằng đằng sát khí.

Vậy mà cư nhiên dẫn cậu đi vào đây, trong khi ở cái Đại Hàn Dân Quốc này đâu có thiếu chỗ làm đẹp cao sang hơn như vậy.

Nhìn vào màu hồng và Kitty là sởn cả gai ốc. ( Rinn: Ghê hồn thiệt -.- )

Sự tình khó hiểu, khó hiểu...

"Trời đất, chủ tịch Kang mà cũng đi đến cái nơi như vậy hay sao? Thật là ngạc nhiên...ngạc nhiên!"

Hương vị thanh âm của KuanLin vẫn như vậy, trong lành ngọt ngào như mật. Nhưng lại đầy mỉa mai châm chọc.

Nhân viên bên trong thấy Daniel bước vào, không tính Seongwoo thì đều ngước mắt lên nhìn chăm chú, song liền cúi chào cung kính khiến Seongwoo phía sau cũng hãnh diện lây.

Daniel không để tâm ý mỉa mai trong lời nói của KuanLin, anh bình thản kéo Seongwoo về sát phía mình, cố ý đặt tay lên vai cậu, anh cười nói: "Tôi bất đắc dĩ phải đến, cũng không phải là đến cho tôi, là cho người này"

Có người nói rằng, một tên đàn ông mà cứ khư khư giữ bạn như vậy, lại còn động chạm thân mật trước một tên đàn ông khác, thì đó chính là đánh dấu chủ quyền.

Daniel tuy biết cuộc hôn nhân này là trên phương diện hợp đồng, thời gian cũng chỉ 5 tháng. Nhưng tất cả giống như bản năng đã từng, Daniel cứ sợ mất đi.

KuanLin không ý kiến gì, chỉ đưa tay se se mấy lọn tóc của Seongwoo: "Người này sao? Em muốn thay đổi gì ở mình hả Seongwoo?" ( Rinn: Cho Lin hack tuổi hehe )

Seongwoo chỉ ngu ngơ nhìn, cậu từ đầu còn không biết mình được đưa đến đâu, càng không muốn đến tiệm làm đẹp này. Hiện tại tóc tai cậu rất đẹp, không nhất thiết phải sửa đổi.

Nhưng tự ý thay cậu trả lời, Daniel khoanh tay: "Cả cái đầu đó nhuộm hết sang đen cho tôi, tỉa gọn thêm một chút nữa thì tốt"

Daniel vừa kết câu, liền nhận ngay cú trừng mắt từ Seongwoo.

Tay anh thô lỗ chỉ vào đầu tóc của cậu, cái quả đầu cậu chau chuốt trong suốt mấy năm qua, cái quả đầu màu nâu hạt dẻ đẹp đẽ của cậu từng bị anh cho là không đứng đắn, giờ lại ép buộc cậu phải đổi sang đen.

Này là chồng cậu, hay là bố đẻ của của cậu?!

Seongwoo dù rất muốn từ chối thay đổi diện mạo nhưng vẫn phải miễn cưỡng ngồi vào ghế, yên lặng cho KuanLin thích thú chọc phá đầu tóc cậu.

Vì trên hợp đồng có đoạn, bên B phải nghe theo lời của bên A dưới mọi hình thức.

Cậu dạo này chẳng biết sao lại hận bản thân nhiều đến như vậy. Thứ nhất không chịu nhìn kĩ đơn kết hôn để rồi mang danh "Kang Seongwoo" trong 5 tháng. Bây giờ đến lượt điều khoản trong hợp đồng, hận rằng trước kia vì lười biếng mà không cố gắng đọc cho kĩ.

Để lúc này đây. "Kang" Seongwoo mếu máo đứng trước gương với màu tóc đen tuyền còn vương chút mùi thuốc nhuộm khó chịu.

Chịu đựng...

Phải chịu đựng.

Chỉ trong vòng 5 tháng thôi, sau đó cậu sẽ đi nhuộm cái đầu của mình giống thành viên Wanna One tóc ngả vàng, khi đó mà tha hồ hả hê.

Đúng, chịu đựng.

Lọ Lem từng được mẹ dạy rằng "Have courage and be kind" – tức hãy có lòng can đảm và trở nên tử tế.

Ở hiền, đương nhiên sau này sẽ gặp lành. Nhất định rồi.

Seongwoo hít thở đều lấy lại sự tử tế trong mình. Cậu quay sang mỉm cười mà lòng cay đắng với KuanLin: "Cảm ơn, anh cắt rất đẹp. Em thích nó!"

Bản thân nói mà còn thấy đau* Dối lòng quá a.*

KuanLin đương nhiên tự cao với tay nghề của mình, anh nhấp nhấp cây kéo trên tay, nở trên gương mặt một nụ cười mãn nguyện: "Xong rồi, cái này xem như quà mừng tân hôn hai người cũng như quà dành cho em dâu, không cần phải trả tiền!"

"Thật ra..." – Daniel đưa mắt săm soi tóc của Seongwoo, còn không màng nhìn lấy KuanLin: "Tôi cũng đâu có ý định trả tiền. Nếu tôi trả tiền, tôi đã không đến tiệm của anh rồi" ( Rinn: Ít có ác hen -.- )

Lập tức, cây kéo trên tay KuanLin rơi xuống đất leng keng, trên môi cũng tắt ngủm đi nụ cười mãn nguyện vừa rồi.

Bây giờ thì Seongwoo có thể hiểu được, lí do mà Daniel lại chọn nơi này.

Tất cả chỉ vì vị chủ tịch nắm giữ 70% cổ phần của SW – một tập đoàn nhất nhì Hàn Quốc muốn đi cắt tóc chùa mà thôi.

Vô tâm lại còn ki bo.

Ngoài cái tài giỏi, nhà giàu và diện mạo đẹp ra. Daniel thật sự tệ hại.

Seongwoo đã xoa cằm nghĩ như thế trong lúc bước ra xe cùng tên tệ hại đó.

Cuối cùng về đến nhà. Seongwoo một mạch đi vào trong nhà tắm để mau mau dội sạch cái mùi thuốc nhuộm nồng nặc trên tóc.

Đến lúc ra, cũng phải tắm đến 5 lần mới có thể bay hết cả mùi thuộc nhuộm, bây giờ thay vào đó là một mùi hương thoảng nhẹ của đào.

Kì thực đào không phải là sở thích của cậu, nhưng cũng không có ý ghét. Chẳng qua tất cả mọi thứ liên quan đến Daniel đều là đào, cho nên cậu mới không muốn tiếp xúc nhiều với loại trái cây này. 

Cậu hiện tại giống như Daniel vậy, toàn thân đều một mùi đào, chẳng khác gì cái mùi thường ngày hay có thể gọi là đặc trưng của Daniel.

Có lẽ ngày mai sẽ đi ra siêu thị sắm cho bản thân vài chai dầu gội. Hoa oải hương – Chaeyoung rất thích mùi này, cậu sẽ mua loại đó.

Cùng lúc cả hai chạm mặt trên hành lang, tình cờ cũng vừa mới tắm xong như nhau. Daniel bên này đầu tóc ướt mem, Seongwoo chẳng khác gì.

Anh thấy cậu đầu óc dường như đang thả đi đâu đó, liền nheo mày gọi to: "Kang Seongwoo, lại đây nào!"

Seongwoo giật mình, song hành động muốn phi dép vào mặt người kia, cậu đe dọa: " Ong Daniel, anh muốn tôi thiến anh không?" 

"Đừng nói nhảm nữa, mau lại đây đi" – Daniel kiên nhẫn gọi cậu lần nữa, vẫy tay về phía ghế trống bên cạnh. Anh đã sớm đặt mông xuống bộ sofa gần đó.

Có hơi không nguyện một chút, Seongwoo bĩu môi vờ gãi đầu chạy đến ngồi xuống cạnh Daniel. Đưa ánh mắt nghi vấn vào anh.

Daniel mới xoay người ra sau với lấy thứ gì đó, song kéo cậu lại gần mình rồi anh đứng lên: "Ở yên đi, anh sấy khô tóc"

Seongwoo bó gối trên sofa, cảm thấy não như bị mất chức năng phân tích tín hiệu từ câu nói của Daniel.

Tiếng máy sấy ù ù vang lên khắp cả tai cậu, khiến mọi thứ xung quanh trở nên khác lạ phi thường. Cho đến khi năm ngón tay rắn chắc của ai kia luồng vào từng sợi tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa vuốt nó.

Seongwoo mới giật mình cựa quậy ý muốn từ chối sấy tóc.

Liền bị Daniel cốc vào đầu một cái đau điếng.

"Đã bảo ngồi yên, còn không đừng trách anh đốt cháy cả tóc em"

Đối với Seongwoo, tóc là thứ cậu yêu nhất, huống chi vừa mới tổn thương vì nhuộm đen, cậu càng không muốn mình bị Daniel kia phá hoại thêm lần nữa.

Thế phải đành ngồi yên theo lời anh nói, cậu ngoan ngoãn tựa cằm lên đầu gối của mình, chờ đợi anh sấy khô mái tóc của mình.

Mãi cũng xong, Seongwoo bật người dậy ngay, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy nóng nực lạ thường, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, vào ngay thời điểm giao mùa giữa thu và đông này. Thông thường phải lạnh mới đúng.

Vậy mà lồng ngực khó chịu, tim có đập nhanh hơn một chút.

Chỉ vừa rời đi vài bước thôi, đã bị Daniel níu cổ tay lại: "Em đi đâu mà vội? Tóc anh còn rất ướt"

"Mặc kệ anh, có máy sấy tóc, có đủ hai tay, tự đi mà sấy!"

Khẩn trương trả lời, Seongwoo không màng quay lại nhìn Daniel một cái, liền giật tay ra khỏi muốn bỏ đi.

"Em đối xử với người vừa mới sấy khô tóc cho em hay sao? Sấy rất nhiệt tình đấy"

Lại bị giữ cổ tay lần nữa, Seongwoo mất kiên nhẫn quay người lại cau có: "Tôi nhờ anh sấy cho tôi sao? Là anh tự muốn làm, à không, là ép buộc tôi ngồi xuống cho anh sấy, tôi đâu cần" ( Rinn: Phũ vcl -.- )

Đôi mắt to của Daniel ngước nhìn lấy cậu, không thể nhìn rõ được chút ý tứ gì trong mắt anh, nó cứ trong veo đến đáng ghét.

Daniel thở dài: "Ừm thì trong bản hợp đồng..."

Chỉ muốn nói đối xử với Seongwoo như trong hợp đồng. Nhưng chưa kịp nói đủ ý, đã bị Seongwoo đưa tay từ chối cho nói.

"Tôi đã bảo anh chưa? Về việc dẹp bỏ cái gọi là "đối xử dịu dàng, tử tế" gì đó trong hợp đồng đi, tôi không cần. Tôi cũng đã bảo anh phớt lờ hay tránh mặt tôi rồi, anh sấy tóc cho tôi, này là anh tự nguyện, tôi còn không ép. Bây giờ muốn tôi sấy tóc cho anh sao? Chưa ngủ sao sớm mơ thế?"

"Ong Seongwoo!"

Lúc này Daniel chẳng còn đơn thuần như khi nãy nữa, đôi mắt màu đen chợt lóe sáng lên. Anh đứng phắt dậy kéo cậu lại.

Dần khiến Seongwoo phát hiện rằng, mỗi lần Daniel tức giận đều gọi thẳng họ tên cậu rất đúng, chẳng còn "Kang" Seongwoo nữa mà thay vào đó là "Ong"Seongwoo, còn mang theo cơn phẫn nộ.

"Vậy ra em chưa đọc nốt cả bản hợp đồng rồi, em lười biếng thật" – Cố gắng dịu lại một chút, Daniel tiếp tục:"Điều khoản cuối cùng, bên B không có quyền quyết định sửa đổi bất cứ thứ gì trong bản hợp đồng, mặc cho không thích, vẫn phải làm theo. Cho nên Ong Seongwoo, em không nên phụ lòng người chồng vừa mới nhiệt tình sấy tóc cho em chứ?"

*Buồn nôn, ọe, chồng ư? Anh tốt đẹp thật đấy chồng!*

Seongwoo nghiếng răng ken két, mắt trưng tráo nhìn tên tệ hại mặt dày đang thoải mái ngồi xuống ghế với tư thế hưởng thụ, ngửa đầu ra, đưa mái tóc ướt mem của anh về phía cậu.

Seongwoo bất đắc dĩ lắm, miễn cưỡng lắm mới cầm lấy máy sấy tóc lên. Một bên tay bận rộn xoa tóc anh, một tay kia khua khua máy sấy. Chỉ là lúc này hận không thể đem đi phi cái máy sấy này vào đầu Daniel.

Kết thúc cái việc nhàm chán trên, Seongwoo mệt mỏi trở về phòng nằm ngủ. Trước khi ngủ thì có một câu hỏi đặt ra, vì sao anh ta lại đem cậu đi nhuộm tóc?

Rồi tất cả cũng đều rõ ràng...

-------------------------------------------------

Sáng sớm, vẫn như ngày hôm qua, Seongwoo cắp sách cắp vở đến trường, còn Daniel đi làm. Mỗi người một hướng, cho đến chiều tan học, vẫn là Daniel đến chờ đón cậu.

Hôm qua anh có hứa sẽ không gọi cậu là"Kang" Seongwoo nữa, nếu cậu đồng ý cùng anh đến một chỗ. Seongwoo cũng không quan tâm đến đó là đâu, miễn là cái họ "Kang" sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cậu.

Cuối cùng Daniel đánh xe đưa cậu đến một quán bar, hôm qua là tiệm làm đẹp, nay là quán bar sang trọng.

Queer – cái tên trên biển hiệu to đùng của quán bar. Seongwoo chợt thấy nó quen quen, rồi cũng nhanh chóng tan biến khỏi trí nhớ của cậu.

Trước giờ cậu cứ nghĩ mấy quán bar thì sẽ rất náo nhiệt với tiếng nhạc xập xình chói tai, cho đến khi bước vào Queer, cậu mới biết được, nó còn có thể yên tĩnh mộc mạc đến như vậy.

Nhạc nền của Queer đang mở thuộc dòng nhạc thập niên 90, thể loại ballad lại rất du dương dễ chịu.

Tất cả bàn ghế đều được làm bằng gỗ, mang đến cho khách cảm giác thân thuộc lạ thường. Seongwoo chung quy rất có thiện cảm với nơi này, khác xa với cảm xúc đi đến tiệm làm đẹp ngày hôm qua.

"Kang Daniel, đến rồi đấy à!"

Giọng nói của một nam nhân vang lên, người đó mặc veston đơn giản nhưng rất sang trọng, có vẻ là chủ quán nơi này. Nhưng lại mang gương mặt rất đẹp cùng đôi mắt cuốn hút, tựa có chút buồn.

"Uhm, lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ?"

Daniel kéo tay cậu đi đến quầy rượu, nơi người con trai mang đôi mắt buồn đang ngồi.

Người con trai đó khua ly rượu vừa mới pha trên tay, khóe môi mỉm cười nhẹ: "Anh mày vẫn khỏe, chỉ lo cho cái thân suốt ngày đâm đầu vào học hành để thừa kế sản nghiệp của gia đình cậu thôi"

Daniel chỉ cười trừ.

Người đó nhấp thêm một ngụm rượu mới để ý đến Seongwoo rụt rè phía sau, song thắc mắc hỏi: "Đằng sau cậu, là ai đấy? Thư kí à?"

Có lẽ người này không thường xem tin tức báo chí lắm thì phải.

"À! Để em giới thiệu với anh" – Daniel chợt nhớ ra, quay lại đem Seongwoo lên phía trước: "Đây là vợ mới cưới của em, Ong Seongwoo! Còn Seongwoo, người trước mặt em chính là Kim Seok Jin – chủ quán bar này"

"Phụt!" – Tất cả rượu trong miệng người con trai vừa được giới thiệu là Kim Seok Jin đều lần lượt trào hết ra ngoài, như không tin vào tai mình, ngay cả anh chàng bartender đối diện cũng trợn mắt.

"Anh Daniel, anh cuối cùng cũng chịu lấy vợ, nhưng không ngờ được chính là nam nhân đó nha. Biết ngay mà, em đã dự đoán từ trước, không tiếp xúc với nữ nhân, anh rõ ràng là gay!"

Anh chàng bartender đó phản ứng hơi thái quá, chồm người ra ngoài suýt chút ngã lăn, còn có mạnh miệng nói lung tung trước mặt Daniel.

"JackSon, cậu lâu ngày không gặp, có vẻ gan lớn hơn trước rồi nhỉ?" – Daniel đưa tay vỗ một cái vào trán JackSon.

Tiếp đó JackSon chỉ suýt xoa cái trán của mình, miệng vẫn không ngừng cười hì.

Seongwoo bắt tay chào với chủ quán – Kim Seok Jin và anh chàng bartender hăng hái nhiệt tình kia. Sau đó thì bị Daniel cho ra rìa, bảo cậu đi đến chỗ khác trò chuyện với JackSon, còn lại anh ta muốn bàn bạc gì đó với Jin.

Cậu ngậm cái ống hút trong miệng, răng cắn chặt muốn đứt cả đầu ống hút. Đôi tai phải chịu đựng những câu chuyện nhảm nhí từ JackSon, đã nói nhảm lại còn lớn miệng như thế sợ rằng không ai nghe thấy.

Chứ thật chất ra, gần hết cái quán bar này đều nghe thấy rõ!

Ngồi được thêm 5 phút nữa, trong lòng nóng nảy không thể chịu đựng được.Seongwoo liền mang điện thoại ra, làm gì đó không rõ.

Cho đến khi Daniel phía xa xa động đậy vì túi quần bỗng rung lên bần bật, hiển thị một tin nhắn từ một kẻ cách anh chưa đến 5m.

[Kang Daniel, tôi đói bụng, ở đây chỉ toàn rượu thôi, tôi muốn ăn thịt nướng (╬ ̄皿 ̄)!]

Daniel quay ra sau nhìn thấy Seongwoo đang chu mỏ kiểu giận dỗi, gương mặt nghênh ngáo chăm chăm thách thức anh.

Cái mặt mâm đó, thật sự muốn đấm cho một phát.

"Kang Seongwoo, mau lại đây!"

*Lại nữa, "mau lại đây", anh ta nghĩ mình là gì chứ? Thú nuôi với đôi tai sẵn sàng vểnh lên cùng cái đuôi phe phẩy khi anh ta gọi chắc?*

Thế mà cuối cùng vẫn nhấc bước đi đến bên cạnh anh.

"Gì nữa đây?" – Seongwoo khoanh tay, đem mắt chán chường ra nhìn.

 " Jin nói muốn trò chuyện với em"

"Sao? Bàn xong công việc rồi à?"

"Ong Seongwoo, mau ngồi xuống đi"

Daniel lần nữa gọi đúng họ tên cậu ra, đây cũng có thể xem như là tín hiệu báo cho Seongwoo biết, người kia đang không ổn, tức giận, hoặc không là rất tức giận.

Có lẽ thái độ cậu có chút đi xa rồi.

Lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Daniel, Seongwoo giả vờ hứng thú mỉm cười nhìn Jin.

"Ai chà, anh xin lỗi vì đã giữ Daniel quá lâu. Có lẽ vợ cậu dỗi rồi đấy Daniel"

Jin cười thân thiện lại, cố gắng kéo không khí lúc này đi lên.

Daniel chống cằm lên thành ghế, khóe môi khẽ nhếch lên: "Vâng đúng rồi đấy ạ, vì em chưa cho nó ăn"

Seongwoo trợn mắt nhìn.

*Có phải tôi nghe nhầm, hay anh ta thật sự xem mình là chó rồi?*

"Đói bụng sao?" – Jin thì không chú ý mấy đến câu nói đó, chỉ lo cho Seongwoo đói bụng: "Đừng lo, anh ý muốn gọi em đến đây cũng không hẳn là trò chuyện..."

Song quay sang nhìn cả hai đắm đuối, khiến Daniel với Seongwoo đều cảm thấy linh tính cho biết, sắp có chuyện không hay xảy ra.

Jin hào hứng nói tiếp: "Hai người anh đã nghe qua cuộc hôn nhân rồi, chúc mừng a. Còn nữa, anh không kịp chuẩn bị quà cáp cho cả hai, thôi thì cùng JackSon đến tầng trên của quán bar này nhé?"

Seongwoo nhướn mày chỉ tay lên: "Tầng trên?"

"Phải, tầng trên"

*Quán bar này, ngoài rượu ra còn kinh doanh thứ khác hay sao? Tầng hai, rốt cuộc nó chứa đựng cái gì chứ.*  (Rinn: ngây thơ quá )

Dù không biết nó chứa đựng cái gì nhưng lại thấy Daniel quyết liệt từ chối ghê gớm, khiến Seongwoo liền có ý nghĩ không hay về nơi đó.

Theo cái thói quen từ nhỏ cho ngón tay vào răng cắn cắn, Seongwoo ngu ngơ cùng Daniel bất đắc dĩ cuối cùng vẫn bị đẩy cho lên trên tầng hai của quán bar.

Trước mặt hai người bây giờ là một cánh cửa gỗ được điêu khắc tinh tế.

JackSon vui vẻ với đôi mắt cười híp mở cánh cửa đó ra rồi lịch sự hướng tay vào phía bên trong ý mời.

Và khi cánh cửa đó mở ra, tất cả mọi thứ xung quanh Seongwoo liền sụp đổ, so với trí tưởng tượng của cậu mà nói, nó còn khủng khiếp vượt xa hơn cả thế.

Nên gọi là gì nhỉ? Căn phòng uyên ương dành cho cặp đôi chăng?

Trong tiềm thức đột nhiên nhớ ra một chuyện, Kim Seok Jin, quán bar Queer – đây chính xác là thứ mà Daniel từng đề cập đến trong lần đi ăn ở nhà hàng nọ, anh nói có một vụ hợp tác làm ăn nào đó với chủ quán là người đồng tính, người này vẫn còn đang phân vân và nếu như Daniel cưới người đồng tính thì ắt hẳn hợp đồng này sẽ đâu vào đấy

Hóa ra là vậy, cậu chỉ tưởng đó là mánh để dụ cậu thôi, đâu có ngờ chuyện là thật!

Kim Seok Jin – chủ quán bar Queer – một quán bar tụ tập các LGBT. Bên dưới ngoài kinh doanh rượu ra thì ở trên, chính xác nơi cậu đang đứng, kinh doanh trinh tiết bất hợp pháp!

Chắc chắn là dành cho các thằng gay vào đây mua MB hoặc 419 (tình một đêm) nào đó!

Shit!

Dính bẫy con mẹ nó rồi!

"Cạch!"

Trong lúc hoảng loạn không đề phòng, tiếng cửa đóng, à không, tiếng khóa cửa vang lên khiến Seongwoo giật mình bước ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

Cậu bất giác nhìn xung quanh, cái khung cảnh lãng mạng chết tiệt này, cùng với mùi thơm nồng nặc đến khó chịu của căn phòng.

Seongwoo lập tức ôm tai.

"A_______________!!!"

Tiếng hét vang lên thánh thót, cao tận tám quãng, kéo dài gần một phút.

Seongwoo, cậu mà không đi thi The Voice thì uổng lắm! 

"Kang Daniel! Anh nói gì đi chứ, anh mau làm gì đi chứ! Hay là...hay là anh đã sớm biết chuyện này, à không, chính anh là kẻ giả ngu rồi lập ra kế hoạch này đúng không?!"

Daniel chợt nhếch môi cười khó hiểu.  

_END CHƯƠNG 13_

Liệu có xôi thịt không ? Đợi chap tiếp theo nhé >_^

Rinn: Cmt và vote cho tui nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top