20
Daniel rời quê lên thành phố tính đến thời điểm hiện tại chỉ mới được gần một năm. Năm mười tám tuổi thi rớt đại học, gia đình cũng gọi là có chút khá giả, Daniel chán nản liền nghỉ học ở nhà ăn chơi ba năm. Nói ăn chơi thì chính xác là ăn và chơi theo nghĩa đen, suốt ngày ở trong nhà ăn rồi ngủ, trời Gia Lai nắng cháy da cháy thịt, ban ngày đi ra ngoài lại ngại nắng nóng đen da, thế là ở lì trong nhà. Thỉnh thoảng tối đến bạn bè rủ nhau lên kèo cà phê cà pháo đơn giản, Daniel buồn chán liền đồng ý đi vài bận.
Năm vừa rồi tự thấy chính mình thân là đàn ông con trai, sức dài vai rộng, dù cho trong đầu hoàn toàn không hề có ý chí cầu tiến, vẫn muốn đi đây đi đó trải đời cho biết với người ta. Khoảng cách từ Gia Lai vào trong thành phố Hồ Chí Minh không xa như ra Hà Nội, nghe nói người dân Sài Gòn thẳng tính lương thiện, khí hậu cũng không quá nóng, quan trọng là trong đó rất náo nhiệt, nhịp sống vội vàng, Daniel vì hiếu kỳ nên quyết định vào Nam một chuyến.
Ban đầu Daniel ở nhờ phòng trọ của một người bạn đồng hương vào Sài Gòn lập nghiệp, tham quan xung quanh tầm một tuần sau đó, vô tình phát hiện nhà hàng Kington đang treo tuyển phục vụ, yêu cầu có ngoại hình, Daniel cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi tệ, tùy hứng mà bước vào xin việc, một bước đi vào liền dính luôn trong đó, đến hiện tại đã là một nhân viên lành nghề.
Daniel chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ làm những công việc như thế này, nhưng vì tiền lương cao, khách boa sộp, công việc nhàn nhã, chỉ có thời gian là hơi dài, bù lại mọi thứ đều vô cùng thoải mái, mỗi ngày lấy việc thả thính người khác làm niềm vui, chán hơn một chút thì rủ mấy tên phục vụ khác làm vài ba ván bài cào, thỉnh thoảng đánh vài con lô, mùa bóng đá thì tham gia cá độ, cuối ngày cùng nhau đi nhậu nhẹt, còn chậc lưỡi tuổi trẻ có lẽ chính là như vậy. Chớp mắt một cái đã gắn bó với nhà hàng gần mười một tháng, vẫn chưa có ý nghĩ muốn rời khỏi.
Từ khi có tiền, Daniel liền ra riêng, nhưng vì hầu hết thời gian trong ngày anh chỉ ở trong quán, việc ăn uống cũng là giải quyết bên ngoài, thuê phòng trọ cũng chỉ để quần áo và có chỗ tắm rửa ngủ nghỉ. Nên thay vì thuê một căn phòng trống trong một dãy phòng trọ nào đó rồi bắt đầu mua thêm đồ gia dụng, Daniel liền trực tiếp thuê luôn một phòng cố định trong khách sạn cách nhà hàng không xa. Có tủ để quần áo, chăn drap gối nệm được thay hằng tuần, điều hòa tủ lạnh tivi đầy đủ, một tháng cũng chỉ xấp xỉ ba triệu, đối với anh không thành vấn đề.
Daniel bản tính vô âu vô lo, tiền làm ra tiêu xài không tiếc, xe mà anh đang chạy cũng chẳng phải do dành dụm mà có, là vì cách đây không lâu may mắn trúng một con xỉu chủ, gần trăm triệu trong tay không biết làm gì, khao anh em trong quán chơi bời một bữa bốn tăng, còn lại thì quyết định mua một chiếc xe chạy. Dù rằng đoạn đường đi bộ từ khách sạn ra quán chỉ tầm năm mười phút.
Lúc Daniel chở Seongwu về đến khách sạn nơi anh thuê phòng, Seongwu cũng không còn quá say, chỉ là hơi tưng tửng.
Khi nghe Seongwu hỏi lý do tại sao lại thuê phòng ở đây, Daniel cũng chỉ trả lời qua loa là do sạch sẽ, tiện lợi.
Người đàn ông đứng ở quầy tiếp tân là chủ nhân của khách sạn này, mỗi buổi tối sẽ đem một cái ghế dài ra quầy để nằm, vừa trực vừa ngủ, đêm nào chú cũng là người ra mở cổng cho Daniel. Hôm nay phát hiện Daniel lần đầu tiên dẫn thêm một người con trai nữa về, chú chỉ nói đơn giản hôm sau mang bản sao chứng minh đến đưa cho chú, muốn ghé giờ nào cũng không lo bị kiểm tra, Daniel dạ một tiếng rồi dẫn Seongwu đi vào thang máy.
Về đến phòng, Daniel nhanh chóng cởi áo ngoài ném lên trên giường, cầm điều khiển bật cả điều hòa và tivi lên, sau đó mở tủ lục lấy một bộ đồ, không nhìn đến Seongwu mà đi thẳng vào nhà tắm.
Seongwu cứ bị Daniel cho ăn bơ liên tục đâm ra có chút buồn bã, cậu bĩu môi một cái, thả túi xách lên chiếc bàn tròn gần đó, đi đến mở tủ lấy một cái móc quần áo, đem áo ngoài nằm lăn lốc trên giường của Daniel treo lên phía sau cánh cửa.
Không biết làm gì tiếp theo, Seongwu đi đến bên cửa sổ, vén rèm rồi mở toang cửa ra, gió đêm mát mẻ lùa vào trong phòng, chợt nhớ ra đang bật máy lạnh, Seongwu vội cầm lấy điều khiển tắt đi.
Cậu đốt một điếu thuốc, yên lặng ngồi sát cửa sổ, vừa hút vừa hóng gió.
Phòng Daniel thuê là dạng phòng đơn, nhưng khá rộng rãi, đồ đạc không có gì nhiều, đơn giản như mấy căn phòng khách sạn khác, Seongwu quét mắt nhìn một vòng.
Giường đôi đủ cho hai người ngủ, drap nệm chăn gối trắng tinh, tủ đầu giường bên cạnh có một cái điện thoại bàn, một cái gạc tàn thuốc, và dây sạc điện thoại di động. Tủ lạnh là loại thấp bé tám mươi lít, bên trong không biết chứa những gì. Sát bên cửa sổ có một cái bàn tròn, đường kính không lớn nhưng khá cao, hai cái ghế mây vừa vặn để hai bên, mà Seongwu đang ngồi lên một cái. Tivi được treo trên cao, lúc này đang phát một chương trình ca nhạc, Seongwu thuận miệng lẩm bẩm theo lời bài hát, đầu nhịp nhàng đung đưa.
Seongwu vừa hút xong điếu thuốc, Daniel cũng vừa mở cửa bước ra, trên người mặc độc một cái quần lửng màu đen chưa đến đầu gối, da thịt toàn thân lộ ra đầy đủ, trơn nhẵn trắng như băng, gần như có thể phát ra ánh sáng, bờ vai rộng to như vận động viên bóng bầu dục, tuy không quá cơ bắp nhưng vô cùng săn chắc.
Seongwu ngây ngốc ngắm nhìn, trong lòng không khỏi có chút tự hào về người yêu của mình, cho đến khi nhìn thấy phần bụng.
Ủa cơ múi đâu rồi? Lẽ ra cơ thể như vầy phải lộ múi mới hoàn hảo chớ.
Seongwu nhịn không được hỏi ra miệng:
"Không có múi miết gì à?"
Daniel cầm khăn lau tóc, nghe câu hỏi của Seongwu thì ngây người vài giây, sau đó nhìn xuống bụng mình, cười thành tiếng.
"Em nghĩ ngày nào cũng nhậu thì có múi nổi không? Chưa mọc bụng bia là mừng rồi."
Seongwu liền cười toe.
Daniel tắm xong tâm trạng đã dịu đi vài phần, tóc lau khô rồi dùng tay vuốt sơ sài cho vào nếp, khăn vắt vẻo lên thành giường, tiếp đến đưa tay tắt đèn phòng, chừa mỗi đèn nhà tắm, tự nhiên ngồi xuống giường cầm điều khiển tivi bắt đầu chuyển kênh, chuyển mãi đến một kênh đang phát hoạt hình mới dừng lại.
Daniel xoay đầu thấy Seongwu vẫn ngồi bên cửa sổ, có vẻ do thích thú với luồng gió buổi đêm, cộng thêm không gian an tĩnh, tâm trạng của cậu cũng vui vẻ hơn vài phần.
"Lại đây coi."
Daniel ngồi đó lên tiếng, tay vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình.
"Ra lệnh cho ai vậy?"
Seongwu không khách khí hỏi vặn lại.
Daniel cười cười.
Seongwu giả vờ lườm anh một cái, vẫn là đóng lại cửa sổ mà đi về phía đó.
Cả hai nằm xuống giường, Daniel vòng tay ôm lấy cậu, để đầu cậu gối lên tay mình, vừa ôm vừa xem hoạt hình.
Seongwu không có hứng thú với sở thích trẻ con của Daniel, cậu không biết làm gì, bèn chìa ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Daniel sợ nhột, rụt người lại.
Qua một lúc, Seongwu cảm thấy có chút bực bội, Daniel chỉ chăm chú vào bộ phim hoạt hình trên tivi, không thèm chú ý gì đến cậu, Seongwu cả giận, vỗ bộp lên ngực anh.
"Kêu qua đây chi?"
Daniel nắm tay cậu, mắt vẫn nhìn tivi, đáp gọn:
"Làm gối ôm."
Seongwu nghe xong liền bực, lăn qua một bên.
Daniel lại túm lấy cậu, lăn trở về.
"Em không thích xem thì ngủ vậy."
Seongwu không trả lời, thế mà Daniel thực sự không xem nữa, dù tivi chưa tắt, nhưng Daniel đã nhắm mắt.
Seongwu chăm chú nhìn vào mặt Daniel, lúc nhắm mắt ngủ khuôn mặt thực sự tựa như một chú chó con, ban ngày làm gì cũng thấy vô cùng gợi cảm nam tính, lúc thả lỏng lại không khác gì một đứa trẻ, trên mặt vẫn còn đọng lại vài nét ngây ngô chưa lớn hẳn.
Seongwu cứ im lặng như vậy mà nhìn, qua một chút, hơi thở của Daniel chậm dần, đều đều, không ngờ lại có thể ngủ thật.
Không biết có phải vì bản thân đang trông đợi điều gì đó, sau cùng không đạt được nên có chút bất mãn hay không, Seongwu hơi nhíu mày khó chịu.
Tính ra cả hai đều chưa từng làm tình bao giờ, Seongwu lúc đến đây trong lòng mang theo suy nghĩ có khi đêm nay quan hệ của hai đứa lại tiến triển thêm một bước cũng nên. Không ngờ cất công lên đến đây rồi lại chỉ nằm ngủ như thế này, Seongwu thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Nằm suy nghĩ một hồi không thông, trong người vẫn còn chút cồn, tiếng phim hoạt hình với mớ âm thanh hỗn độn rót vào tai Seongwu tựa như đang ru ngủ, cậu quyết định không nghĩ nữa, cứ ngủ luôn cho xong.
***
H hụt nha bà con :v
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top