Chương 1

Tháng năm, trời chạng vạng tối.

Mặc dù thời tiết oi bức nhưng vẫn mang đến những làm gió đêm mát mẻ. Lúc này, tất cả mọi người đều trốn ở trong phòng điều hòa, nhưng bên trong khu vườn hoa nhỏ của nhà họ Đường lại vang lên từng tràng tiếng cười vui vẻ.

"Bảo bối Hiểu Huyên, buông anh trai ra nào, anh trai còn phải học bài, ba ba dẫn con đi ngủ được không?" Trong vườn hoa có chàng thanh niên trong tư thế ngồi xổm, dỗ dành hai đứa bé đang chơi đùa.

Bé gái mở to đôi mắt nhìn ba mình một cái nhưng không trả lời.

Ba Đường thấy con gái không nghe lời, liền tăng thêm giọng điệu một chút xíu, "Đường Hiểu Huyên, con mà không nghe lời ba, cẩn thận ba sẽ đánh vào mông con đó nha." Ba Đường nói xong còn trừng mắt muốn hù dọa đứa bé, nhưng đáng tiếc, hai đứa trẻ tuyệt nhiên không sợ giọng nói không hề có tính uy hiếp kia, trái lại vẫn tiếp tục chơi đùa.

Ba Đường bất đắc dĩ nhìn hai đứa trẻ ngồi trên mặt đất. Trong hai đứa có một cậu bé khuôn mặt lạnh lùng hơi lớn hơn một chút, nhìn qua chỉ mới mười một mười hai tuổi. Đó chính cậu con trai Thiện Dục Dương độc nhất của nhà họ Thiện - hàng xóm cách vách. Nhìn cậu bé còn nhỏ tuổi mà lúc nào cũng cau mày, dáng vẻ bề trên, giờ phút này lại đang ngồi trên đất, nhìn qua có vài phần nhếch nhác, thú vị nhất là cậu còn ôm một bé gái nhỏ tuổi hơn mình ở trong lòng.

Bé gái ghé mặt trên vai Thiện Dục Dương, vừa nghe thấy lời ba nói liền lắc đầu quầy quậy, "Không chịu không chịu, con muốn chơi cùng với anh Dục Dương cơ."

"Bảo bối. . . . . ." Ba Đường thấy con gái không chịu nghe lời, liền kéo dài giọng nói, "Anh Dục Dương đến giờ phải đi học rồi, bài tập của anh ấy còn chưa làm xong."

"Nhưng con, con muốn anh Dục Dương chơi với con." Hình như bé gái có chút dao động. Cô bé nới lỏng vòng tay đang ôm tay cậu bé ra, xoay người nhìn ba mình, nhỏ giọng nói, trong giọng nói có vô hạn tủi thân.

Ba Đường thấy khuôn mặt của con gái mình, trong nháy mắt liền mềm lòng. Ba Đường nhìn gương mặt non nớt đánh yêu mềm mại giống như búp bê của con gái, đôi mắt ươn ướt mang theo tủi thân, muốn khóc nhưng mắt lại rũ xuống cố kìm nén, làm cho ba Đường không thể nói thêm được câu nào nữa, chỉ có thể tiếp tục nhận thua trận.

Giọng điệu tủi thân của Đường Hiểu Huyên khiến cho người ta yêu mến không thôi, ngay cả ba người lớn đang nói cười cũng đều đi tới đây, anh một câu tôi một câu cười rộ lên.

"Bảo bối Hiểu Huyên thật đáng thương, đừng khóc mà, cô không cho anh Dục Dương đi học bài, ở đây chơi tiếp với con được không?" Người nói chuyện là một phụ nữ trẻ tuổi – mẹ của Thiện Dục Dương. Cô cười dịu dàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu bé gái.

So sánh ra thì cha của cậu bé bình tĩnh hơn, trên mặt anh mang theo nụ cười ôn hòa, "Hai đứa bé có cảm tình tốt như vậy, cứ để cho chúng chơi thêm một lát, bài tập cứ từ từ, không vội."

"Haiz, Hiểu Huyên thích quấn Dục Dương như vậy,đã gây cho hai người thêm rất nhiều rắc rối." Ba Đường nhìn người bạn tốt đã nhiều năm nói một cách áy náy.

Ba Thiện nghe vậy "Chậc" một tiếng, rất không đồng tình, nói, "Hai nhà chúng ta là hàng xóm láng giềng đã nhiều năm rồi, sao còn phải nói những lời khách sáo như thế, huống chi hai đứa bé có thể làm bạn, chơi đùa cùng nhau, chúng ta cũng đều vui vẻ mà."

"Đúng vậy, Đúng vậy." Mẹ Thiện lên tiếng phụ họa, "Tình cảm giữa hai nhà chúng ta rất tốt, đừng nói những lời khách khí như vậy." Cô nói xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lôi kéo người chị em hàng xóm của mình vui vẻ cười nói, "Đúng rồi, tháng sau có một vở kịch múa ba-lê cổ điển, có muốn cùng đi xem không?"

"Được đấy." Mẹ Đường đồng ý không chút do dự.

"Phụ nữ các người thích cái này, đàn ông chúng tôi vẫn thích xem bóng đá hơn." Hai người đàn ông cười nói.

Nói như vậy , người lớn của cả hai nhà đã chuyển đề tài liên quan đến hai đứa bé, quay sang cười nói vui vẻ với nhau.

Bé Đường Hiểu Huyên - mới chỉ có bảy tuổi – mở thật to đôi mắt ngây thơ, hoang mang nhìn một cảnh trước mắt này. Cô bé không biết ba mẹ bọn chúng đang nói cái gì.

Đường Hiểu Huyên xoay người, nghiêm túc nhìn người anh trai nhà bên cạnh, ngây thơ hỏi: "Anh Dục Dương, mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?"

Cho tới giờ phút này, từ đầu tới đuôi chỉ cau mày không nói một lời - Thiện Dục Dương - rốt cuộc cũng nói chuyện.

Cậu dùng nét mặt không kiên nhẫn liếc nhìn mấy vị trưởng bối đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh một cái, giọng nói mang theo chút khó chịu, "Người lớn nhàm chán! Mà chúng ta quan tâm tới bọn họ làm gì." Giọng nói của cậu thể hiện thái độ rất dứt khoát.

"Ưm." Đường Hiểu Huyên chu môi lên tiếng phụ họa, trong lòng cô bé, cho dù anh Dục Dương nói cái gì cũng đều đúng hết.

"Hiểu Huyên, em xuống đi, anh dẫn em đi chơi." Thiện Dục Dương nhìn bé gái trèo lên người mình giống như gấu Koala, rất có khí thế ra lệnh.

Đường Hiểu Huyên rất nghe lời leo xuống, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Thiện Dục Dương, "Có thật không ạ?"

"Thật, trong phòng anh có rất nhiều đồ chơi thú vị, em đi với anh, lúc anh làm bài tập, em ở bên cạnh cùng chơi với anh được không?" Thiện Dục Dương đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người cả hai, sau đó dắt tay Đường Hiểu Huyên đi đến nhà mình.

"Được ạ." Đường Hiểu Huyên cười ngọt ngào đồng ý.

Đến khi hai đứa trẻ đi xa rồi, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng thanh âm trò truyện của chúng.

"Anh Dục Dương, chị gái hàng xóm nói rằng ở trường có rất nhiều đứa trẻ thích anh."

"Em có biết thích nghĩa là gì không?"

"Chị ấy nói thích nghĩa là được ở bên cạnh nhau."

"Ở bên cạnh nhau cái gì!" Thiện Dục Dương rất khinh thường đáp án này.

"Luôn luôn ở cùng nhau đấy." Đường Hiểu Huyên nghiêm túc nói.

"Luôn luôn ở cùng nhau là cái gì em cũng đâu có biết, đừng nghe chị ấy nói bừa, chị ấy thì biết cái gì chứ?"

"Em không biết ạ?" Đường Hiểu Huyên hoang mang, "Nhưng chị ấy nói nếu như em thích anh, em sẽ phải ở cùng với anh nha."

Thiện Dục Dương im lặng.

Đường Hiểu Huyên không thèm để ý đến cậu bé đang âm thầm bất đắc dĩ, trực tiếp hỏi, "Anh Dục Dương, anh có thích Hiểu Huyên không?"

Thiện Dục Dương không trả lời.

"Có thích Hiểu Huyên hay không vậy?"

Thiện Dục Dương vẫn không trả lời.

"Anh Dục Dương, anh có thích Hiểu Huyên hay không? Mẹ nói tất cả mọi người đều rất thích Hiểu Huyên, vậy anh có thích không?" Sau một lúc mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, giọng của Đường Hiểu Huyên đã mang theo bất mãn, vẻ mặt ‘anh mà không nói là em khóc cho anh xem’.

Thiện Dục Dương không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ nước mắt của cô bé, vẻ mặt này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Cậu rối rắm hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng nói hai chữ, "Thích*." (*thích =喜欢= hai chữ )

"Vậy chúng ta sẽ mãi ở cạnh nhau được không?"

Sau khi tiếp tục im lặng một lần nữa, cậu bé – vẫn còn ngây thơ đối với chuyện tình cảm - nhẹ giọng nói: "Nếu như em không khóc nhè, thì anh sẽ suy nghĩ một chút."

Đường Hiểu Huyên chạy giống như bị ma đuổi vọt vào phòng tắm khách sạn. Cô đóng sầm cửa lại, chật vật dựa vào trên tường thở gấp, trong mắt ẩn chứa sự hỗn loạn.

Phòng tắm khách sạn có một tấm gương rất lớn, mặt gương được lau chùi sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, để cho cô có thể nhìn rõ ràng bộ dạng của mình lúc này: không chỗ trốn chạy.

Tóc của cô rối tung, mắt có tia máu. Khi cô lao ra khỏi căn phòng quên mang giày, quần áo mặc trên người cũng là bộ của ngày hôm qua, chỉ là nó không còn được chỉnh tề và sạch sẽ như lúc trước, mà đã bị xé tới biến dạng. . . . . .

Đường Hiểu Huyên đưa tay giữ lấy miếng vải áo ở bả vai, muốn để quần áo chỉnh chu lại, nhưng trên ngực và xương quai xanh lộ ra mấy dấu hôn đậm màu, khiến cô trở nên càng luống cuống hơn.

Quần áo bị xé tả tơi, sự đau đớn không lý giải nổi ở hai chân, thân thể mệt lử như thể bị xe lửa chạy qua, những dấu vết trên người thì không thể che giấu được, còn có, mới vừa nãy khi tỉnh dậy cô còn thấy người đàn ông không mặc gì, tay vòng qua eo mình. Không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả những chuyện hiện ra trước mắt cô đều là sự thật.

"Chúng ta đã làm rồi." Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm vào tấm gương, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra những lời này.

Nghĩ đến đoạn trí nhớ triền miên mơ mơ hồ hồ tối hôm qua, cô chán chường ngồi trên sàn nhà lạnh như băng trong phòng hóa trang. Cô phải ôm chặt hai đầu gối mới có thể ngừng run rẩy, chuyện đã xảy ra như thế nào vậy? Đường Hiểu Huyên còn có chút hoang mang. Rõ ràng là cô cùng với Thiện Dục Dương đi đến chỗ tụ họp của những bạn học cũ, sau đó tại sao lại xảy ra cơ sự này?

Đường Hiểu Huyên nhắm chặt hai mắt, dựa thân thể vào bức tường lạnh lẽo, bởi chỉ có như vậy cô mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại, ngừng suy nghĩ miên man, rồi từng cảnh, từng cảnh chuyện xảy ra hôm qua bắt đầu tái hiện trong đầu cô.

◎◎◎

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top