Ông Xã Thần Bí Chương 25
Chương 25: Theo Đuổi Em Lần Nữa
Đáy lòng Thoại Mỹ khẽ run rẩy, một luồng khí lạnh bò qua từ sống lưng, phút giây đó, đầu óc của cô lại nhảy ra một chữ “Sợ”…
Anh Kiệt thấy tình hình này, đứng lên, tao nhã đưa tay phải ra,
“Xin chào, Võ tiên sinh, tại hạ * là Dịch Anh Kiệt.”
(*) tại hạ: kẻ hèn này, lời nói khiêm nhường thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu (Lạc Việt).
Võ Minh Lâm hoàn toàn không nhìn anh ta, cũng không để ý tới anh ta đang đưa tay ra, đi thẳng tới trước giường Thoại Mỹ, bóng đen khổng lồ khiến Thoại Mỹ khẽ run lên, không tự chủ cúi đầu.
Anh Kiệt lúng túng, tay dừng giữa không trung trong chốc lát rồi thu lại, tự giễu cười một tiếng,
“Quả nhiên là núi băng! Thoại Mỹ, xem ra anh ở đây là dư thừa, anh đi trước! Rảnh rỗi sẽ liên lạc lại! Bye bye!”
“Bye bye!” Cô hoang mang, không dám nhìn Võ Minh Lâm, ánh mắt vẫn đuổi theo Anh Kiệt ra cửa.
“Rất không nỡ sao?” Giọng nói chua chát khiến đầu cô xoay lại.
Thoại Mỹ chép miệng, nhưng không để ý đến anh.
Vốn tưởng rằng anh sẽ lửa giận lên trời giống như lần trước, ít nhất, trong lòng đã chuẩn bị tốt chịu đựng cơn cuồng nộ của anh, không ngờ, anh lại ngã ngồi xuống giường cô thật mạnh, ôm chặt lấy cô, đầu vùi trên cổ cô, hô hấp nặng nề,
“Thoại Mỹ, bảo bối, cuối cùng coi như anh đã tìm thấy em rồi!”
Anh gọi cô là bảo bối? Cô không nghe nhầm chứ? Hơi thở của anh nóng quá, mặt cũng rất nóng, nóng đến mức cô không được tự nhiên.
“Này, anh… Anh nói chuyện thôi! Anh ôm tôi không thở nổi!” Cô đẩy anh một cái, chỉ cảm thấy thân thể của anh càng thêm nặng nề, đè lên vai cô, gánh nặng không chịu nổi.
“Này! Võ Minh Lâm!” Cô gọi anh, nhưng anh không phản ứng lại. Cô bị sợ, ôm lấy anh khẽ lay,
“Võ Minh Lâm! Võ Minh Lâm! Anh đừng làm tôi sợ!”
Thân thể của anh dần trượt xuống, ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền.
“Võ Minh Lâm! Võ Minh Lâm! Bác sỹ mau tới đây!” Cô liều mạng rung chuông.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiến vào lại là Tần Nhiên.
“Tần đại ca! Mau mời bác sỹ tới, Minh Lâm anh ấy sao vậy?” Lòng Thoại Mỹ bị níu chặt, tất cả không vui quăng hết ra ngoài chín tầng mây, vào giờ phút này, chỉ lo lắng và sốt ruột về anh.
Bác sỹ nói cho cô biết, anh chỉ bị cảm cộng thêm sức khỏe cạn kiệt dẫn đến bất tỉnh, không có gì đáng ngại, thu xếp cho anh ở phòng bệnh ngay bên cạnh.
Cuối cùng Cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh giường anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng, đôi môi nứt nẻ của anh, trong lòng cảm thấy đau đớn, mới hai ngày, anh đã gầy…
Cô thừa nhận, cô thua, khoảnh khắc khi anh té xỉu bên người cô, cô đã thua, mặc kệ anh đối xử thế nào với cô, anh đã tiến vào trong lòng cô. Cho dù cô định trốn tránh như thế nào, muốn quên, đều vô ích…
“Thiếu phu nhân.” Tần Nhiên đẩy cửa ra, khẽ gọi cô ở sau lưng.
Thoại Mỹ xoay người, “Sao lại thành thế này? Đang tốt lành, sao anh ấy lại ngã bệnh?”
Tần Nhiên thở dài, “Thiếu phu nhân, thật ra thì, cũng là vì cô.”
“Vì em?” Thoại Mỹ cảm thấy kinh ngạc.
Tần Nhiên gật đầu,
“Đúng! Đêm thất tịch ấy, đúng là thiếu gia lên thăm mộ thiếu phu nhân trước, đây là thói quen nhiều năm của thiếu gia. Thật ra thì cậu ấy chỉ đi thăm một lúc thôi, đến chập tối đã chuẩn bị trở lại, nhưng mà đường bị lún, xe không đi được. Cậu ấy nói vốn định gọi điện thoại cho tôi, để tôi đi đón cậu ấy, nhưng điện thoại lại hết pin.”
Hóa ra là như vậy… Lòng Cô đã hơi động đậy…
“Cậu ấy nhớ có hẹn với cô, vì vậy bỏ xe đi bộ trở lại, vốn hy vọng trên đường có thể gặp ai để đi nhờ xe một đoạn, nhưng thời tiết bão táp như vậy, ai không có chuyện gì lại đi nghĩa trang chứ! Bởi vì thời tiết quá ác liệt mà ngay cả xe bus cũng ngừng hoạt động. Cho nên, thật ra thiếu gia đi bộ về, trên xe không có dù, ngâm mưa mấy giờ, không cảm mới là lạ!”
Trong đầu Thoại Mỹ thoáng hiện lên hình ảnh đôi giày da dính đầy bùn sình để trước cửa nhà, hai mắt đã sớm ràn rụa nước mắt,
“Đồ ngốc! Anh ấy mới chân chính là kẻ ngốc nghếch! Sao lại ngốc như vậy!” Không nhịn được cầm tay của anh, chôn mặt mình vào trong lòng bàn tay anh mà nức nở nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng nhớ tới, ngày anh vác cô từ tập đoàn Doãn thị về nhà, lúc cường hôn cô, cô đã cảm thấy môi anh nóng đến dọa người, trên người anh cũng nóng đến dọa người, cô lại không ngờ anh ngã bệnh, là cô quá không cẩn thận!
“Vậy hôm nay hai người tìm được em như thế nào?” Cô lau nước mắt ngước mặt lên hỏi.
“Quá trình này hơi phức tạp!” Tần Nhiên trả lời, “Ngày hôm qua lúc cô đi làm, dì Lưu đã muốn nói cho cô biết, thiếu gia ngã bệnh, lại không chịu gặp bác sỹ, nằm ở trên giường không dậy nổi, nhưng cô không để ý đã đi, dì Lưu không thể làm gì khác hơn là bảo tôi đi đón bác sỹ tới nhà. Lúc tôi về nhà, lại phát hiện cậu ấy đã thức dậy, nằm trên giường xem báo, nội dung trên báo chí là cô, biết không? Về cô?”
Thoại Mỹ khẽ gật đầu, “Biết! Em đã xem!”
“Sau đó Doãn Tử Nhiên lại gọi điện thoại cho cậu ấy, nói phái lái xe đưa cô về, cậu ấy chờ cô mòn mỏi mà cô không trở lại, gọi điện thoại cho cô lại không nhận, nên sốt ruột, tiêm cũng không chịu, uống lung tung hai viên thuốc rồi đi công ty tìm cô, mới biết cô vốn không về nhà. Vì vậy, cậu ấy đi tìm lái xe ngay lúc đó, hỏi chỗ cô xuống, đến cảnh sát giao thông kiểm tra băng ghi hình khu vực kia vào thời điểm đó, phát hiện cô lên một chiếc xe. Phương pháp giống nhau, vẫn lần theo dấu vết đến nghĩa trang, qua lại chạy vạy làm trễ nải không ít thời gian, kết quả khi cậu ấy đến nghĩa trang, cô đã không còn ở đó. Cậu ấy lại điều tra tư liệu về tất cả các xe đã ra vào nghĩa trang ngày hôm đó, phái chúng tôi kiểm tra từng cái, cuối cùng xác định mục tiêu lên xe Dịch Hàn, lại thông qua băng ghi hình của cảnh sát giao thông, ít nhất hơn một ngàn cuốn băng, mới phát hiện xe Dịch Anh Kiệt ở bệnh viện này, như vậy, đã suốt một đêm, đoán chắc bệnh tình phải tăng thêm thôi.”
Tần Nhiên nói đến đây, Thoại Mỹ không khống chế nổi nữa, khẽ đánh Võ Minh Lâm, gào khóc,
“Anh là đầu heo! Đúng là đầu heo lớn!”
Tần Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, nước mắt chợt hiện, anh nghiễm nhiên trở thành người dư thừa, có thể đi được rồi…
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, để cho bọn họ thế giới yên tĩnh, mặc dù đã từng cảnh báo Cô không nên yêu thiếu gia, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hãm sâu không chỉ có Thoại Mỹ, đây có lẽ là chuyện tốt…
“Thoại Mỹ, Thoại Mỹ…” Trong hôn mê anh thì thào nói nhỏ.
Thoại Mỹ vội vàng cầm tay của anh,
“Em ở đây, Võ Minh Lâm, em ở đây!”
Trong hôn mê, anh vẫn nắm chặt tay cô,
“Đừng đi, Thoại Mỹ, đừng rời khỏi anh…”
“Ông chú ngốc! Em không đi, Em ở đây!” Nước mắt Cô lại tuôn ra, đã hôn mê một ngày, sao vẫn còn chưa tỉnh! Sờ trán của anh, giống như đã không còn nóng, trên người rất nhiều mồ hôi, bác sỹ nói nếu như ra mồ hôi thì chứng minh chuyển biến tốt đẹp, Cô âm thầm vui mừng. Bác sỹ còn nói, nếu mồ hôi nhiều phải lau khô cho anh, đề phòng lại bị cảm lạnh…
Cô lập tức đến phòng vệ sinh lấy nước ấm, cởi áo sơ mi của anh, cẩn thận lau bên người cho anh. Dường như bộ phận ướt mồ hôi nhiều nhất là ở phần lưng, nhưng cô lau không tới, đẩy cũng không đẩy được, ôm dậy lại ôm không nổi, sau mấy lần thất bại, Cô ném khăn lông vào chậu nước bắt đầu khóc.
“Heo ngốc! Đã có thể làm chú người ta, còn không tự chăm sóc mình cho tốt! Không phải tự làm mình bị thương, cũng tự khiến mình bị bệnh, mỗi lần đều để người ta phục vụ! Lúc em bị bệnh anh còn không chăm sóc em, chính em còn là bệnh nhân, không làm trọn vẹn được đâu! Anh mau dậy đi, mau dậy đi! Đứng lên phục vụ em!”
Thấy anh vẫn không có phản ứng, quyết định nằm lên ngực anh khóc, vừa khóc vừa mắng,
“Võ Minh Lâm, em cảnh cáo anh một lần cuối cùng! Anh lập tức tỉnh lại cho em, nếu không em… Em… Em tái hôn!”
“Em dám!” Một tiếng quát nhẹ vang lên bên tai.
Cô vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu, con ngươi sáng trong suốt của Anh đang nhìn cô, nụ cười khẽ trên môi.
“Anh đã tỉnh! Tốt quá!” Cô lập tức hí hửng, nhào vào người anh hoan hô.
“Em định tái giá với ai? Dịch Anh Kiệt đó sao?” Nhưng anh lại nhất quyết không tha mà bám lấy những lời nói này, anh chưa từng quên, lúc anh vào phòng bệnh, cảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là bọn họ đang ôm nhau.
Thoại Mỹ đánh một quyền mạnh lên người anh,
“Anh còn không biết xấu hổ mà ghen! Lúc anh bệnh có em ở bên cạnh, mà khi em bệnh anh đang ở đâu? Nếu không phải có Dịch Anh Kiệt, nói không chừng em đã chết rồi! Anh còn muốn nhìn thấy bà xã của anh?”
Anh khẽ cười, bóp mũi của cô,
“Thấy em còn nhớ rõ là bà xã của anh nên nể mặt tha cho em! Tiếp tục phục vụ anh! Đến đây tắm cho anh!”
“Em không! Anh nên hầu hạ em!” Cô nằm bất động trên người anh.
Nhưng anh lại đồng ý sảng khoái,
“Được! Anh hoàn toàn vui lòng!” Nói xong đưa tay luồn vào trong quần áo của cô, tay khác vén vạt áo của cô lên, cố gắng cởi áo sơ mi của cô ra.
“Đừng!” Cô bị dọa sợ đến mức ngồi dậy, “Em không muốn anh hầu hạ!”
“Anh vẫn thích em phục vụ anh…”
Võ Minh Lâm nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, khẽ mỉm cười, trong lòng khẽ dâng lên chút đau thương, anh tình nguyện để cô phục vụ anh, không phải bởi vì sợ khổ cực, mà bởi vì anh đã từng ước nguyện, anh và cô ở chung một chỗ, nếu có báo ứng, nhất định phải báo ứng trên người anh, từ tình huống hiện nay, xem ra chịu khổ trên thân thể vẫn là anh, như vậy rất tốt, anh tình nguyện như vậy…
Đôi mắt Thoại Mỹ chợt đỏ,
“Minh Lâm, em không sợ hầu hạ anh, nhưng mà, em không muốn, em chỉ muốn anh thật tốt… Anh quả dưa ngốc này, lại không giải thích với em…”
“Anh giải thích, có phải em không muốn nghe.” Anh nhẹ nhàng cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hốc mắt đỏ ửng của cô là vì anh sao? Nếu như vậy, anh thật sự rất cảm động.
Giải thích? Cô cẩn thận nhớ lại, dường như đúng là anh đã nói, nhưng mình lại nổi giận đùng đùng cắt đứt anh…
“Khoản phụ của điều thứ hai trong hiệp ước, sau khi phát sinh chuyện gì đều không được kích động, nhất định phải nghe đối phương giải thích.” Thoại Mỹ hăng hái gật đầu tỏ vẻ nhấn mạnh.
Anh cưng chiều cười một tiếng, “Bé ngốc, chỉ em mới có thể kích động, tuổi của anh cũng có thể làm chú của em, còn có thể kích động sao?”
Cô không tỏ rõ ý kiến mà mếu máo,
“Thật sao? Vậy lần trước ai vác em từ tập đoàn Doãn thị về nhà! Còn… em” Cô chợt ngừng lại.
“Em thế nào?” Anh nhìn cô cười xấu xa.
“Em không nói! Anh cố ý!” Thoại Mỹ đỏ mặt, cúi đầu.
“Anh biết lỗi! Lần trước do anh không đúng, quá thô lỗ!” Anh chợt bật cười, “Vậy lần này để cho em báo thù đi!”
“Báo thế nào?” Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Không bằng… Anh để cho em cưỡng bức một lần?” Chân mày quyến rũ của anh giật giật liên tục.
“Anh… Đồ háo sắc!” Mặt Cô đỏ bừng lên, nhìn anh chằm chằm, nũng nịu ngượng ngùng.
Nhưng anh lại nhấp nháy hai hàng chân mày,
“Nếu không phải em muốn báo thù, sao lại ngồi trên người anh như vậy?”
Được anh nhắc nhở, Cô mới cúi đầu nhìn mình, cô đang vô cùng bất nhã ngồi trên hông anh, mà chỗ nào đó của anh đã phát ra tín hiệu…
“A!” Cô hét to một tiếng, không hiểu sao mình lại trở thành tư thế như vậy, hấp tấp nhảy xuống khỏi người anh, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội vàng bỏ lại câu nói, “Chú, nếu chú đã tỉnh thì không cần em hầu hạ nữa, em đi trước, bye bye!” Cô nhanh chân bỏ chạy.
Võ Minh Lâm nắm chặt lấy tay cô,
“Đi đâu?”
“Em về phòng bệnh của em!” Cô cười hì hì, muốn giãy giụa khỏi nắm tay cứng như sắt của anh, không ngờ tuy anh bị bệnh, nhưng hơi sức vẫn lớn như thế…
“Không cho phép! Chúng ta ở chung một phòng bệnh!” Võ Minh Lâm có chết cũng không buông tay.
“Không được! Phòng này chỉ có một cái giường!” Cô kéo cánh tay ra, vẫn phí công.
“Chẳng lẽ em định ngủ khác giường với anh?” Anh nhíu mày lại, là tín hiệu nổi giận…
Thức thời mới là trang tuấn kiệt! Cô chắc chắn sẽ không nói muốn chia giường ngủ với anh, trừ phi đầu óc cô bị hư!
“Không phải, bác sỹ… Bác sỹ chắc chắn không cho phép…”
“Yên tâm, không có gì ông xã em không làm được! Tới đây, ngủ với anh một lúc, anh có lời muốn nói với em!”
Ánh mắt anh sáng lấp lánh như nước, dịu dàng như nước, hóa ra bốn chữ đó chính là đến từ đây sao… Cô hiểu…
Cô kỳ kèo mè nheo nằm bên cạnh anh, lập tức bị anh cuốn vào trong ngực.
“Bảo bối, mấy ngày nay em đã chịu khổ rồi!” Anh ấn đầu cô vào trong lòng, hôn sợi tóc mềm mại của cô.
“Nhớ về sau có uất ức nhất định phải chạy về bên cạnh anh, anh đã nói, nước mắt của em chỉ có thể chảy về phía anh.”
“Em cho rằng… Anh không quan tâm em!” Thật sự rất thích nghe anh gọi cô là bảo bối, nhưng mà, cô thật sự là bảo bối của anh sao? Tới bây giờ anh vẫn chưa từng nói từ “Yêu”, anh cũng chưa từng nói với vợ trước của anh sao?
“Không cho em nói càn! Em là người anh quan tâm nhất!” Anh giận tái mặt, bất mãn nhìn cô.
Chỉ là quan tâm nhất… Cũng không phải yêu sao? Cô thật sự không định so sánh với Đình nhi, nhưng dù vô tình hay cố ý rốt cuộc vẫn tiến hành so sánh.
Cuối cùng, không nhịn được, nhẹ giọng hỏi, “Anh à, em … Và Đình nhi, anh… Quan tâm người nào hơn?”
Giờ phút này, cô thật sự rất hồi hộp, dù vô ý hay cố ý cô đã tiến hành so sánh tương đối với Đình nhi ở trong lòng. Đình nhi dịu dàng, cô xảo trá; Đình nhi do anh cưới hỏi đàng hoàng, mà mình chẳng qua chỉ là hiệp ước thay thế; Đình nhi có gia thế tốt đẹp, cô dù sao cũng chỉ là một cô bé lọ lem…
Cô hồi hộp và lo sợ nghi ngờ nhưng chờ được chỉ là một tiếng thở dài sâu kín,
“Xin lỗi, Thoại Mỹ, em vẫn tức giận chuyện đêm thất tịch sao? Anh thật sự không cố ý trái hẹn, làm như thế nào thì em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Lòng Cô dần dần chìm xuống, anh đang né tránh vấn đề…
“Thoại Mỹ, bảo bối…” Hình như anh biết cô rất thích nghe anh gọi bảo bối, lại gọi thành nghiện, vùi đầu vào cổ cô, khẽ cắn cổ của cô.
Mà quả thật là Cô nghe tới nghiện, khẽ rụt cổ trốn tránh ngứa ngáy này, đáy lòng dần bình thản lại, ngọt ngào xông lên đầu, quay người, đưa lưng về phía anh,
“Anh gọi ai là bảo bối? Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!”
“Vậy em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?” Anh dựa sát vào người cô, cuốn lấy cô.
“Trừ phi, anh theo đuổi em lần nữa!” Thoại Mỹ cong môi lên, giống như cả đời này chưa được nếm thử mùi vị được người theo đuổi, người ta còn chưa tặng hoa cho cô, ngay cả Doãn Tử Nhiên ngốc nghếch đó cũng đã đưa bánh ngọt cho cô mà chưa tặng hoa, nếu cứ như vậy gả làm vợ, cũng quá thua thiệt!
“Chuyện này… Không cần thiết chứ? Anh chưa bao giờ theo đuổi con gái, sẽ không đuổi theo!” Anh lộ vẻ khó xử.
Cô giật mình không ít,
“Không thể nào! Anh lớn tuổi như vậy sao chưa từng theo đuổi con gái? Vậy anh…” Vốn định nói, vậy anh và Đình nhi, nhưng cảm giác không nên mãi đâm vào chỗ đau của anh, nên ngừng lại.
Anh bị lời nói của cô chọc giận, lớn tuổi? Không phải anh rất già chứ? Tức giận trợn mắt nhìn cô,
“Chồng em vừa đứng chỗ nào, thì sẽ có phụ nữ dính sát, còn cần anh theo đuổi sao? Nếu như không phải anh sợ phiền giả bộ núi băng, đã sớm bị phụ nữ ăn tươi nuốt sống, còn đến lượt em?”
Môi cô hơi co quắp, người này quá thối tha rồi! Cô sẽ cố tính không dính lên người anh!
“Vậy sao? Vậy anh đừng dán lên người em! Trên thế giới này luôn có ngoại lệ đó!”
Ngón tay anh nâng cằm cô lên thật cao, cánh tay dài quấn chặt lấy eo cô. Anh không nói gì, vẻ mặt như đưa đám, lại càng quấn chặt,
“Được! Theo đuổi thì theo đuổi! Anh không tin anh không giải quyết được cô nhóc em!”
Thoại Mỹ âm thầm cười một tiếng, đẩy cánh tay anh ra,
“Nếu như vậy, trước khi anh theo đuổi được em chúng ta chỉ làm bạn bình thường, chắc ngủ chung không tốt lắm! Em vẫn nên trở về phòng bệnh của mình thôi!”
Cô xoay người thật nhanh nhảy xuống giường, rồi xoay người lại chỉ Võ Minh Lâm,
“Không cho phép đuổi theo, không cho phép chơi xấu, không cho phép phá hỏng quy tắc trò chơi, nếu không, đừng mơ tưởng gặp được em!”
Cánh tay anh ôm trống không, ngạc nhiên, “Ý của em là, nếu anh không theo đuổi được em, chúng ta cũng không thể… cái đó?”
“Đó là đương nhiên!” Đôi tay của Cô vẫn vòng trước ngực, cười hả hê.
“Phản đối!” Anh giơ cao hai tay.
“Phản đối không có hiệu quả!” Cô che miệng cười trộm, “Chú không thể bắt nạt đứa bé!”
Anh căm tức nhìn cô, hận không thể lập tức đặt cô ở dưới người, điện thoại di động của anh chợt vang lên,
“Anh nghe điện thoại trước rồi thu thập em!”
Thoại Mỹ thấy khi anh nghe điện thoại nét mặt dần nghiêm túc, không biết xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng còn nhắc tới tờ báo và tên cô.
“Thế nào?” Chờ anh nghe điện thoại xong, cô tò mò hỏi.
“Không có việc gì!” Anh nghi ngờ nhìn cô, “Em còn biết ai? Có năng lực không kém anh?”
Cô khẽ lắc đầu, “Không có! Cũng chỉ có Doãn Tử Nhiên, còn có Dịch Anh Kiệt đó…” Cô cẩn thận từng ly từng tý nhắc tới tên này, “Rốt cuộc làm sao?”
“Là như vậy. Anh kêu Tần Nhiên đi thu thập toàn bộ mấy tờ báo viết tin tức tiêu cực về em, nhưng Tần Nhiên lại nói, đã có người thu thập trước anh, hơn nữa không biết đối phương là ai. Anh không tra được, sẽ là ai? Tại sao phải giúp em?” Anh âm thầm suy nghĩ.
Cô khẽ nhún vai, “Vậy em cũng không biết, bản cô nương trời sinh đức hạnh, gặp người người thích, người muốn giúp em rất nhiều!”
( Bảo Bối của con đáng yêu mà😁)
“Giang Thoại Mỹ!” Lửa giận của anh dễ dàng bị cô khơi lên, “Em dám quyến rũ đàn ông ở bên ngoài cho anh coi, em sẽ biết tay!”
“Chà chà! Chà chà!” Cô làm mặt quỷ về phía anh, “Chú đừng kích động, điều bổ sung khoản thứ hai của hiệp ước, không nên kích động khinh địch! Hơn nữa anh lớn tuổi như chú vậy, càng phải bình tĩnh hòa nhã, đề phòng bệnh người già!”
Buồn cười! Lại là lớn tuổi! Anh xuống giường giữ lấy cô,
“Anh muốn em nhìn anh rốt cuộc bao nhiêu bó tuổi! Chê anh không đủ dũng mãnh đúng không?” Nói xong định hôn lên môi cô.
Cô đưa tay chặn lại, anh hôn lên tay cô, “Chú, đã nói không thể không tuân theo quy tắc trò chơi!”
“Anh mặc kệ! Anh dùng sức mạnh, được chưa! Vô lễ với bà xã mình không phạm pháp!” Anh ôm lấy cô mạnh mẽ đặt lên giường.
Cô kéo mạnh chuông, một lát sau, y tá vội vã chạy đến, phá cửa xông vào, lại bắt gặp hình ảnh mặt đỏ tới mang tai.
Anh thầm mắng một tiếng, buông tay ra, Cô cười ha ha, chạy về phòng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top