Ông Xã Thần Bí Chương 22

Chương 22: Thất Hứa


Từ Nhật Bản trở về, Võ Minh Lâm không có gì lạ, Thoại Mỹ lại cảm thấy chuyến trăng mật này khiến cho khoảng cách giữa cô và anh càng ngày càng xa, thường ngơ ngác nhìn anh, làm thế nào cũng không hiểu anh, có lúc anh rõ ràng cười với cô, nhưng cười đến thoáng qua, cười đến Cô muốn khóc. Cô thử để cho tâm trạng mình thay đổi, không để cho mình quan tâm anh như vậy, nhưng càng như thế, cô càng khó chịu, đây chính là yêu sao?

Yêu là giày vò như vậy sao?

Nhưng tại sao cô phải yêu anh? Yêu danh tiếng nhà giàu nhất của anh? Yêu bề ngoài đẹp trai của anh? Yêu việc anh cho cô cuộc sống thoải mái? Không, dường như không phải những điều này…

Cô ấy yêu anh vì cái gì? Cô thật sự không biết…

Rất thích nghe giọng nói của anh, thích nhìn từng động tác nho nhỏ của anh, thích đến như vậy…

Không giải thích được.

Sau khi má Tằng đi, nhà họ Võ có vẻ càng thêm lạnh, người làm vẫn do quản gia trông coi, dì Thẩm vốn giúp má Tằng  một tay làm món ăn ở phòng bếp hóa ra làm đồ ăn ngon lắm, cũng không bắt Thoại Mỹ mỗi ngày chịu đựng thuốc bắc.

Mỗi ngày thời gian trở nên giống như trước kia. Vẫn sáng sớm tỉnh lại, trên người mặc áo ngủ của anh, vẫn do anh mặc cho cô khi cô đang ngủ…

Không giống như vậy, bên cạnh không có hơi thở ấm áp của anh.

Rời giường xuống tầng dưới, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, chỉ không thấy bóng dáng của anh.

“Dì Lưu! Dì Lưu!” Cô gọi mấy tiếng, dì Lưu mới ra ngoài

“Thiếu phu nhân, có chuyện gì?”

Hai tay của dì Lưu đen thui, giống như dính đầy khói dầu, trên mặt cũng có mấy vết đen. Thoại Mỹ thấy mà buồn cười,

“Dì Lưu, dì xảy ra chuyện gì? Phòng bếp nổ tung sao?”

Dì Lưu xấu hổ cười, “Không kém bao nhiêu, thiếu gia nói muốn tự mình nướng bánh ngọt cho thiếu phu nhân, cuối cùng làm nổ lò nướng.”

“Vậy thiếu gia đâu? Không sao chứ?” Thoại Mỹ rất khẩn trương.

“Không có việc gì! Thiếu gia đang bơi lội!”

Bơi lội? Mới sáng sớm, mặc dù nóng bức, nhưng chưa từng nhìn thấy anh bơi lội? Hơn nữa, cô có một cảm giác tim đập nhanh khó hiểu với hồ bơi này…

Cuối cùng, cô quyết định đi xem một chút.

Khi cô vòng qua vườn hoa, lúc đi tới hồ bơi, lập tức bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.

Hồ bơi vốn màu tím hoàn toàn thay đổi hình dáng, hiện ra trước mắt cô là màu nước xanh đậm, cũng không phải màu xanh biếc của bầu trời, xanh đậm thuần túy, xanh như nước biển, xanh như bầu trời đêm, nếu như ban đêm đầy sao lóe lên, nhất định cho rằng đây chính là phác họa bầu trời đêm.

Mà thân thể trắng nõn tráng kiện của anh trong nước, giống như… Mỹ nam ngư trong biển sâu?

Cô bị chính ý tưởng của mình chọc cười.

“Thoại Mỹ!” Anh nghe thấy giọng nói của cô, ngoái đầu nhìn lại, “Xuống đây!”

“Em không!” Thoại Mỹ đi tới bên cạnh bể bơi, ngồi dọc theo bể bơi.

Anh đột nhiên kéo cô, cô rơi vào trong nước, hô to,

“A – mỹ nam ngư cướp sắc rồi!”

“Mỹ nam ngư?” Anh cảm thấy rất hứng thú với xưng hô này, ôm chặt cô mỉm cười, “Vậy… Em chính là công chúa của mỹ nam ngư sao?”

Anh lúc này, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, tóc ướt nhẹp rũ trên trán, bả vai, trước ngực, trên mặt đều có bọt nước, ánh nắng sáng sớm chiếu trên người anh, giọt nước phát ra ánh sáng nhạt, anh nhe răng cười một tiếng, khiến ánh mặt trời mất đi màu sắc…

Cô là công chúa của mỹ nam ngư sao? Cô đột nhiên nghĩ đến truyện cổ tích
“Nàng tiên cá”, người cá cuối cùng hóa thành bọt biển… Trong lòng đau xót khó hiểu, cô lao vào trong ngực anh lắc đầu liên tục,

“Không, em là Thoại Mỹ, anh là Võ Minh Lâm…”

Anh hiểu ý của cô sao? Cô không biết, chỉ nghe giọng nói sâu xa của anh vọng từ trên đầu,

“Thoại Mỹ, gần đây không vui đúng không? Còn canh cánh chuyện trăng mật trong lòng?”

Thì ra không phải anh không cảm thấy, chỉ có điều, cô chỉ quan tâm đến tuần trăng mật thôi sao? Cô lắc đầu,

“Không có, không phải em không vui.”

“Thoại Mỹ, anh sẽ cho em hạnh phúc.” Giọng nói mê người cuốn hút của anh hòa trộn với tình yêu giống như có thể vò nát lòng người.

Đây, chính là cam kết sao? Trái tim Thoại Mỹ ấm áp, vành mắt dần ướt át tiết lộ cô cảm động.

“Bé ngốc! Dễ dàng cảm động như vậy!” Anh hôn lên nước mắt cô, “Hôm nay là đêm thất tịch, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó đi hẹn hò, hẹn hò giống người yêu bình thường vậy, được không?”

“Có thật không?” Thoại Mỹ quả thật không thể tin được. Trong trí nhớ của cô, bọn họ chưa từng hẹn hò, vốn bọn họ là vợ chồng trên giấy tờ, không thể mất trái tim…

Huống chi, lấy thân phận của anh, làm sao có thể tùy tiện xuất hiện trước quần chúng?

“Đương nhiên là thật! Anh sẽ cố gắng làm một ông xã tốt đấy!” Nụ cười của anh dưới ánh mặt trời thật ấm áp.

Đủ rồi! Như vậy đủ rồi! Cô  cúi đầu cười khẽ, quá khứ đã qua, chỉ cần từ giờ trở đi, anh là ông xã tốt của cô là được! Cô cũng không hỏi vì sao thay đổi màu sắc bể bơi, nhưng dù ít hay nhiều cũng có liên quan đến cô, ít nhất, anh đang cố gắng thay đổi…

“Xem biểu hiện của anh tốt như vậy, có phải nên có phần thưởng không?” Anh chỉ lên mặt.

Cô hé miệng cười, hôn lên mặt anh.

“Chưa đủ!” Anh bất mãn nhìn cô chằm chằm.

Sắc mặt Thoại Mỹ đỏ ửng, ôm chặt cổ anh, hôn lên môi anh, chỉ có điều vừa khẽ chạm, đã bị anh túm lấy chủ động, mang theo không khí trong lành sáng sớm quấn quýt triền miên với răng môi cô thật sâu.

Theo nụ hôn nóng bỏng thăng hoa, bàn tay ướt đẫm của anh dao động trong áo ngủ của cô, hơn nữa ấn cô vào cạnh bể bơi, dục vọng căng lên dán chặt cô.

“Đừng, sẽ có người nhìn thấy!” Cô giữ tay đang trượt xuống của anh, không quên được cảm giác khi cô đang bơi lội, giống như luôn có một đôi mắt đang dòm ngó.

“Sẽ không! Ngoan!” Anh quyết xâm nhập, ngón tay kích thích hơi nóng như nước thủy triều.

Khoái cảm trong người chạy nhanh, Thoại Mỹ không nhịn được nhẹ ưhm một tiếng, bỏ qua phản đối, ôm chặt anh, hai chân quấn lên hông anh…

Điên cuồng trong nước mang cảm nhận mới cho cô, trong vui thích cực hạn chợt cao chợt thấp giống như biên giới sắp sụp đổ, mà cô, lần này, không cảm nhận thấy ánh mắt như vậy…

Hẹn hò đêm thất tịch, hình như tràn đầy chờ mong…

Hôn tạm biệt Võ Minh Lâm ở chỗ cách tòa nhà tập đoàn Doãn thị năm trăm mét, mặc dù anh vẫn kháng nghị khoảng cách này, nhưng Thoại Mỹ kiên trì không chịu, cô chỉ muốn yêu đơn giản bình thường, mà không phải hào quang của phu nhân nhà giàu nhất.

Khi cô đi vào tập đoàn Doãn thị, lại phát hiện tất cả mọi người đang xôn xao, mfa vừa thấy cô tiến vào chào hỏi tất cả lại ngậm miệng.

Tình hình như vậy không phải là lần đầu tiên với cô, chỉ có điều, không biết lần này bọn họ bắt được nhược điểm gì của cô để bàn luận, mặc kệ là cái gì, cô đều không quan tâm.

Cho nên, vẫn mỉm cười chào hỏi với mỗi một người, chỗ kỳ lạ chính là, lần này cô thu về tất cả đều là nụ cười, gần như là nụ cười xu nịnh, trong lòng cô nghi ngờ mãi.

Lúc đến phòng làm việc, A Kiều  đã tới, vừa thấy cô liền hô to gọi nhỏ,

“Thoại Mỹ! Cậu được đấy! Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng gạt tớ, thật không coi là bạn chí cốt rồi!”

“Cái gì?” Thoại Mỹ không hiểu lời cô ấy nói.

“Võ phu nhân! Cậu còn muốn lừa gạt tớ bao lâu?” A Kièu lấy một tờ báo từ phía sau, “Áo sơ mi này là tớ đi mua với cậu hả?”

Thoại Mỹ nhận lấy tờ báo nhìn, chuyện cô và Anh ở Nhật bản chiếm tít trang đầu, phía trên viết: Núi băng nhà giàu nhất mang theo phu nhân như thiên sứ lần đầu tiên: Phu nhân quyên góp cho khu vực gặp nạn mười triệu, nhưng lại mua áo sơ mi giảm giá cho chồng mình.

Trong hình, Anh ôm chặt lấy eo cô. Chuyện này là chuyện mấy ngày trước rồi, truyền thông bên này mới bắt đầu đăng lại. Cô không có cảm xúc gì, đặt tờ báo sang bên cạnh.

“Này, sao cậu có thể như vậy? Không hề có phản ứng!” Thái độ của A Kiều rất bất mãn với cô.

“Cậu muốn phản ứng gì? Giờ làm việc đến rồi, chuẩn bị làm đi!” Thoại Mỹ lấy tài liệu ra.

A Kiều đè tay cô lại, “Cậu còn đi làm gì nữa? Về nhà làm thiếu phu nhân đi! Tớ nói sao Doãn Tử Nhiên ôn hòa lại không lọt vào mắt cậu, thì ra đã sớm… hà hà, Thoại Mỹ, không thể suy nghĩ nổi? Ngay cả tớ cũng gạt, nói một chút, sao lại biết Võ Minh Lâm? Tổng giám đốc giới thiệu?”

Thoại Mỹ cười bóp mặt cô ấy, “Cậu ấy! Thật bát quái! Nói rất dài dòng, nói cho cậu biết sau!”

“Khụ khụ, đều không cần đi làm sao?” Ngoài cửa vang lên trận ho khan, Doãn Tử Nhiên đang lườm họ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Thoại Mỹ và A Kiều lè lưỡi, vội vàng bắt đầu công việc.

Doãn Tử Nhiên đi tới trước bàn Thoại Mỹ,

“Thoại Mỹ, đi vào đây với anh một chút, có chuyện muốn nói với em.”

Thoại Mỹ đi theo vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đầy bụng hoài nghi, Doãn Tử Nhiên rất ít khi nghiêm chỉnh như vậy, “Chuyện gì à? Tử Nhiên?”

“Là như vậy.” Doãn Tử Nhiên lấy ra một phần văn kiện, “Lần trước anh nói với em, chuyện về lồng chim bồ câu phá hủy và chuyển đi nơi khác, thì ra mua mảnh đất trống kia chính là tập đoàn Doãn thị chúng ta, anh lại có thể không biết, hơn nữa, trong khu vực đó, bồi thường đưa cho em là cao nhất, em nhận được một biệt thự diện tích gấp bốn lần.”

“Không thể nào? Tử Nhiên, mặc dù quan hệ của chúng ta rất thân, nhưng anh không cần phải bồi thường nhiều cho em như vậy! Chỗ đó em vốn không về ở, em sẽ không nhận bồi thường cao như vậy, anh thu lại đi!” Cô trả lại tài liệu cho anh.

“Không về ở?” Doãn Tử Nhiên nhìn cô, “Đây là ý gì? Chính là tình cảm với anh ta rất tốt? Anh xem báo, không tệ, vợ chồng hòa thuận, ân ái tình thâm!”

“Tử Nhiên…” Thoại Mỹ không hy vọng nghe được bất kỳ lời chế nhạo nào từ trong miệng Doãn Tử Nhiên.

Doãn Tử Nhiên cười cười,

“Yên tâm, Thoại Mỹ, em hạnh phúc, anh chỉ biết chúc phúc cho em, không có ý gì khác, phòng này cũng không phải anh làm chủ bồi thường cho em, trước đó anh hoàn toàn không biết chuyện này.”

“Không phải anh? Vậy sẽ là ai?” Cô cảm thấy kỳ lạ rồi.

“Không biết! Phía trên trực tiếp đưa xuống! Em tự đi hỏi phía trên đi!” Doãn Tử Nhiên dang hai tay.

Phía trên? Doãn Tiêu Trác? Tại sao anh ấy lại làm vậy? Không có động cơ! Chẳng lẽ là Anh ấy? Hỏi anh ấy một chút!

“Tử Nhiên, không có việc gì em đi ra ngoài trước!”

Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc chuẩn bị gọi điện thoại cho Anh, điện thoại di động của cô lại vang lên. Vẫn là tiếng chuông cô quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của anh…”

Đây là máy mới sau khi từ Nhật Bản trở về Anh mua cho cô. Lúc này nghe tiếng chuông hoàn toàn có cảm nhận khác.

“Này, Võ Minh Lâm! Em đang có chuyện muốn hỏi anh!” Cô lấy điện thoại di động ra nghe.

“Có phải muốn nói chúng ta tâm ý tương thông không?” Võ Minh Lâm ở đầu bên kia vui vẻ rõ ràng truyền qua điện thoại.

“Người nào tâm ý tương thông với anh?” Thoại Mỹ nũng nịu, “Em muốn hỏi anh, khu giải phóng mặt bằng trong kế hoạch của tập đoàn Doãn thị, có phải anh có dụng ý bồi thường khu nhà lồng chim bồ câu của em không?”

“Dỡ bỏ cái gì? Anh nghe hoàn toàn không hiểu, nói rõ một chút!” Giọng Anh không giống ngụy trang.

“Chính là chỗ ở trước kia của mẹ và em, tập đoàn Doãn thị dỡ bỏ, bồi thường em một căn biệt thự diện tích gấp bốn lần, không phải anh sao?” Thoại Mỹ càng cảm thấy kỳ lạ.

“Không phải của anh! Để anh hỏi Tiêu một chút, đây là chuyện tốt! Tiền của bất chính bay tới, không cần mới phí! Dù sao cũng là tập đoàn Doãn thị, không phải của người khác! Ha ha!” Anh cười nói.

“Đây không phải phong cách của anh?” Cô không nhìn ra anh là người thích chiếm mối lợi nhỏ.

“Đùa giỡn thôi! Để anh hỏi phía dưới xem!”

“Ừhm! Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho em làm gì?” Cô nghĩ không phải bọn họ mới tách ra sao?

“Anh nhớ em lắm, không được sao?” Anh nhỏ giọng nói.

“Đây càng không phải phong cách của anh!” Tuy nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt Thoại Mỹ vẫn bị hạnh phúc phủ đầy.

“Ha ha! Anh đã đặt xong nhà hàng rồi, buổi chiều anh có chút chuyện, tiểu Thôi sẽ đến đón em đi thẳng đến nhà hàng, ở nhà hàng ngoan ngoãn đợi anh!”

“Ừhm, được!” Cô đặt điện thoại xuống, đắm chìm trong hạnh phúc.

A Kiều âm thầm đến gần cô, “Cô bé hạnh phúc! Miệng cười đến tận mang tai!”

“Ghét! Con quỷ chết bầm kia!” Thoại Mỹ xoay người đuổi đánh Mỹ Mỹ. Cô giờ phút này, hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.




Lúc chập tối, đột nhiên gió bắt đầu thổi, mây đen đầy trời, mắt thấy sắp có một trận mưa, tối nay không thấy sao Ngưu Lang ChứcNữ.

Thoại Mỹ đi ra khỏi tập đoàn Doãn thị, đã nhìn thấy xe tiểu Thôi ở chỗ không xa đợi cô, cô lên thẳng xe.

Tiểu Thôi đưa cô tới tầng cao nhất nhà hàng băng chuyền, Võ Minh Lâm đã bao hết. “Phu nhân, thiếu gia nói sẽ lập tức tới, xin chờ một chút.” Tiểu Thôi kéo ghế ra giúp cô.

“Không sao!” Thoại Mỹ ngồi trên ghế gần cửa sổ, nhìn thành phố vừa mới lên đèn, mặc dù sắc trời càng lúc càng âm trầm, nhưng ánh đèn chói lọi như sao đầy trời chính là ban đêm tốt đẹp.

Tiểu Thôi ở bên cạnh không ngừng nhìn đồng hồ, Cô chợt nghĩ đến, tiểu Thôi đã hai mươi mấy tuổi, hôm nay chắc cũng có hẹn? Vì vậy, nói với cậu ta,

“Tiểu Thôi, cậu có chuyện đi trước đi, một mình tôi đợi là được !”

“Chuyện này… Không tốt lắm đâu? Thiếu phu nhân?” Tiểu Thôi không dám đi.

“Không sao! Sẽ không có chuyện gì! Hôm nay là đêm thất tịch!” Thoại Mỹ cười thiện chí.

Tiểu Thôi cười đến hơi thẹn thùng,

“Vậy… Cám ơn thiếu phu nhân!”

“Không có việc gì không có việc gì! Đi nhanh đi!” Cô cười thúc giục.

Sau khi tiểu Thôi đi, cả nhà hàng chỉ còn lại một mình Thoại Mỹ, thời gian trôi qua từng giờ từng phút, bầu trời cũng hoàn toàn tối đen, Võ Minh Lâm vẫn chưa tới, mà ngoài cửa sổ, mưa xối xả như trút nước. Rất nhiều lần, Cô định gọi điện cho anh, nưhng vừa nghĩ, nếu anh xong chuyện, đương nhiên sẽ tới, có lẽ đang họp, ngược lại quấy rầy anh, cho nên lại để điện thoại xuống tiếp tục chờ.

Khi đồng hồ treo tường chỉ chín giờ, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, gọi điện thoại qau, lại không thông… Trong lòng khó hiểu hoảng loạn lên, vội vàng gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại chính là dì Lưu.

“Dì Lưu, thiếu gia đã trở lại chưa?” Cô lo lắng hỏi.

“Buổi chiều đã trở lại, rồi đi ra ngoài! Thiếu phu nhân có chuyện gì không?” Dì Lưu trả lời.

Đã trở về? Không phải anh hẹn mình ăn cơm sao? Cô cảm thấy kỳ lạ, “Dì biết thiếu gia đi đâu không?”

“Thiếu gia đổi quần áo đi lên nghĩa trang trên núi rồi.” Dì Lưu thuận miệng đáp.

“Đi nghĩa trang làm gì?” Cô có dự cảm xấu, trái tim nguội lạnh một nửa.

Dì Lưu đoán chừng mình đã lỡ lời, ấp ủng hồi lâu không chịu nói.

“Dì Lưu! Nếu dì còn muốn tiếp tục làm việc ở nhà họ Võ thì nói đi!” Thoại Mỹ không hiểu sao nóng nảy, nói chuyện cũng không giống bình thường.

“Thiếu gia… đêm thất tịch hàng năm đều… đi lên núi thăm… thiếu phu nhân, không, không phải, là… thiếu phu nhân trước, không ngồi tới nửa đêm chắc sẽ không về…” Cuối cùng dì Lưu ấp a ấp úng nói sự thật.

Trái tim Cô lập tức ngã vào vực sâu thăm thẳm… “Đã biết rồi!” Cô cứng rắn phun ra ba chữ này, tay mệt mỏi buông xuống… Ngực giống như bị chặn một đống bọt biển, chua xót không ngừng tuôn ra bành trướng.

Nếu như vậy, tại sao còn muốn hẹn cô ra ngoài, để cho cô từ trên mây ngã xuống địa ngục? Cảm giác khó khăn như vậy, cô thà chưa bao giờ hy vọng xa vời…

Khoảnh khắc đó, cô thật sự muốn lập tức đi luôn, rõ ràng đã đứng lên, nhưng lại buộc mình ngồi xuống. Đã đến như vậy rồi, cô sẽ phải chờ đợi, cô càng muốn xem, rốt cuộc anh còn nhớ cô không, hoặc là, rốt cuộc đến khi nào mới có thể nhớ ra còn có cô đang đợi anh!

Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, đèn đuốc sáng trưng ở trong tầm mắt cô trở nên mơ hồ mà chập chờn, đồng hồ treo tường lqd chỉ mười giờ, cô tuyệt vọng, cuối cùng anh sẽ không đến sao?

Đột nhiên, tiếng violin du dương vang lên, chơi chính là bài hát đó – “Duy nhất”. Cô vui mà khóc, cô tha thứ cho anh! Chỉ cần là anh, cô sẽ tha thứ cho anh!

Ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng, người chậm rãi đi tới không phải là anh…

Một bộ âu phục màu trắng vừa vặn khác thường bao quanh thân hình cao lớn của anh ta, đường nét chạm khắc, cử chỉ tao nhã, nhìn giống như một hoàng tử. Hơn nữa cặp mắt kia, sáng rực phát sáng, mấy phần thâm trầm, mấy phần quyến rũ mờ ám, nhiều nhất lại là dịu dàng, khóe môi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, thân thiết mà ấm áp.

Người này, dĩ nhiên là Anh Kiệt. Tại sao anh ta lại ở đây? Không phải Võ Minh Lâm đã bao trọn khu này rồi sao? Cô âm thầm nghĩ.

Anh Kiệt rất thanh nhã khẽ cúi người chào cô, “Thoại Mỹ? Anh có thể gọi em như vậy không? Hoan nghênh tới nhà hàng của tụi anh.”

“Nhà hàng này của anh?” Cô hoảng sợ. Cô từng nghe A Kiều nói, Anh Kiệt trở lại đầu tư, chẳng lẽ quyết định làm chuyện ăn uống?

“Đúng, rất kinh ngạc sao?” Anh Kiệt ngồi xuống đối diện cô, “Tạm thời không tìm được hạng mục đầu tư, trời sinh anh thích ăn, cho nên tiếp nhận nhà hàng này! Cảm thấy nơi này như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, khung cảnh rất tốt!” Cô tán dương, nơi này quả thực không tệ, nếu không phải tâm tình của cô hôm nay không tốt, sẽ rất ưa thích chỗ này.

“Anh vừa mới tiếp nhận, định đổi tên cho nhà hàng, em có thể giúp anh tham khảo một chút?”

Cô hơi thẹn thùng, “Tôi không biết gì về ăn uống, chắc không cho anh được đề nghị gì tốt cả.”

“Thật ra thì trong lòng anh đã nghĩ ra một cái tên, chỉ có điều cần Cô đồng ý, vốn chỉ là trùng hợp, nhưng không muốn bị người ta lên án xâm phạm chủ quyền tên họ.” Anh Kiệt nhìn cô, mang theo chút vui vẻ.

“Hả?” Cô không hiểu ý anh ta nói.

“Nếu như… Anh muốn đặt tên là Only thì như thế nào?” Ánh mắt Anh Kiệt thoáng qua tia sáng khác thường.

Cô nhíu mày, cười không được tự nhiên,

“Đây là quyền lợi của Dịch tiên sinh, không liên quan đến tôi, hơn nữa, quán cà phê tiệm thời trang tên ONLY rất nhiều.”

Anh Kiệt cười ha ha, “Anh chỉ muốn làm người duy nhất trong giới ăn uống mà thôi, cũng không có ý gì khác. Hôm nay tiên sinh bao toàn nhà hàng, là vinh hạnh của nhà hàng tụi anh, anh đại biểu cho nhà hàng tặng bài hát vừa rồi cho em, hy vọng em thích. Em rất đặc biệt, tên đặc biệt, em đặc biệt.”






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top