Chap 38



"Náo nhiệt một chút, cùng nhau đến nướng đi, con đi chuẩn bị một chút thức ăn."

Thiên Yết một bên đề nghị, một bên cởi áo khoác tây phục, đem tay áo sơ mi cuốn tới chỗ cổ tay, đi vào phòng bếp mở ra thực phẩm đông lạnh, xem xét nguyên vật liệu có thể dùng. Dừng dừng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại đi ra ngoài.

Trong vườn hoa, mọi người uống trà nói chuyện phiếm, đều tự cười hưởng thụ thời gian hoàng hôn, ánh mắt Thiên Yết đảo qua, nhất thời buồn cười: Tất cả mọi người nhàn nhã ngồi trò chuyện, chỉ có Song Ngư, đang trồng hoa....

"Em đang ở đây làm gì chứ?"

"A?" Song Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, liền lại cúi đầu xuống, cầm cái xẻng nhỏ lấy đào đất đủ loại hoa: "Có lẽ người làm vườn nhà anh ban ngày chưa kịp làm xong, em giúp nha, dù sao không có việc gì làm, cùng nhau làm việc đi."

Aiz, thua cô.

Thiên Yết kéo cô, lấy ra khăn tay màu trắng tùy thân trong túi tiền, tinh tế lau khô sạch sẽ bùn đất dính vào trên tay cô: "Nếu để cho Hoắc Vũ Thần của em nhìn thấy em ở nhà của anh trồng hoa làm việc, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

"Sẽ không." Song Ngư nở nụ cười, "Vũ Thần từng oán giận, anh ấy cái gì cũng biết, chỉ là đối với các loại hoa hoa cỏ cỏ, dưa và trái cây đồng ruộng không có hứng thú."

Thiên Yết trong lòng vừa động: "Em dạy cho anh ta?"

"Vâng." Cô gật gật đầu, "Trước đây em đã dạy anh ấy, nhưng người kia bản thân thích sạch sẽ, đối với mấy loại bùn đất phân mấy thứ này cũng không thích tiếp xúc, em dạy anh ấy ươm giống, đáng tiếc tâm của anh ấy không ở phương diện này, mấy thứ em đưa anh ấy đều không sống sót, ngoài cây Tiên Nhân Chưởng."

Thiên Yết giống như vô tình hỏi: "Vậy anh ta cũng sẽ không biết trồng cải củ?"

"......" Trên trán Song Ngư lăn xuống ba hàng hắc tuyến, cười đẩy anh: "Loại đồ vật này chỉ có anh tinh thông..."

Có người họ Vương nào đó yên tâm rồi, cẩn thận thở ra một hơi: Thật tốt quá, chỉ có một mình anh biết trồng cải củ, đây là họa lớn trong lòng anh bao nhiêu ngày tới nay a.

Thiên Yết vươn tay khoác ở bả vai Song Ngư, hướng phòng bếp đi đến.

"Giúp anh đi."

"Ách..." Song Ngư chần chừ.

Thiên Yết nhướng mày: "Không muốn?"

"Không phải." Đương nhiên không phải, Song Ngư chột dạ cười: "Không phải một bữa cơm, lấy trình độ của anh, còn muốn em hỗ trợ?" Anh rất có khả năng, tiêu chuẩn phòng bếp không phải ngày một ngày hai, tốc độ nhanh đến mức cô hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, càng khỏi nói đuổi kịp tiết tấu của anh, cô hoàn toàn giúp không được gì a.

Thiên Yết thở dài: Người phụ nữ của Thiên Yết, tại sao lại ngốc như vậy a.

"Song Ngư, em chưa từng nghe qua một câu?"

Song Ngư tò mò: "Cái gì?"

"Lấy việc công làm việc bất hợp pháp." Thiên Yết mặt không đỏ hơi thở không gấp giải thích cho cô nghe: "Ví dụ như, trong văn phòng ngoại trừ làm việc riêng còn có thể làm chút việc tư; Lại thí dụ như, những nơi như ở phòng bếp ngoài nấu cơm ra còn có thể làm chút khác chuyện..."

Song Ngư ở bên hông anh nhéo một cái, Thiên Yết nhìn cô lại đỏ mặt cười, nhịn không được cười theo.

**** **** ****

Thiên Yết tự mình xuống bếp, thành phẩm đương nhiên không giống người thường.

Một đám người vòng quanh lửa than nướng thức ăn đủ loại màu sắc hình dạng, vui vẻ hòa thuận. Thiên Yết tẩm ướp trình độ có một không hai, hưng trí lên chỉ có anh biết làm điểm tâm đồ ngọt phải làm sao, đến đây liền lấy vật phẩm đã hoàn thành cái gì cũng không nói liền hướng miệng Song Ngư đưa.

"Đủ đủ." Song Ngư miệng bị anh ép ăn đến no căng: "Anh cho em ăn gì thế?"

"Thứ tốt." Anh cười cười: "Thuận tay làm, sản phẩm của V&T, đảm bảo có chất lượng."

Song Ngư liếm liếm môi, ưm, thật sự ăn thật ngon.

Vương mỗ trong lòng người lại vừa động, côăn mấy món này giống con thỏ, Thiên Yết vội vàng xoay người hít sâu: Cô thích ăn mấy món anh làm, anh chỉ thích ăn cô, chậc, thực khảo nghiệm định lực của anh.

Bộ dạng hai người ngọt ngào mật mật, tự nhiên là có người không nhìn được.

Tương Tương ôm lấy tay Trịnh Gia Hân: "Bác gái, ba con có nhắc đến chuyện con đến V&T để học tập hay không?"

"Chuyện này a." Trả lời là Vương Khải Thiên, chỉ vào Thiên Yết nói: "Con muốn vào ngành nào, nói với Thiên Yết một chút, để cho an bài nó giúp con."

"Con đi theo Thiên Yết được không?"

"......"

Một câu, làm cho tất cả mọi người yên lặng.

Song Ngư im lặng nướng thịt trong tay, trên mặt không có một tia gợn sóng.

"Không được." Thiên Yết rốt cuộc ngẩng đầu, thản nhiên cười, miệng cũng là không cho cự tuyệt: "Chuyện của anh tương đối nhiều, cũng có vẻ phức tạp, không thích hợp với em."

"Em sẽ không làm phiền anh, em sẽ đi theo làm trợ lý của anh nha, ba em cũng nói có thể..."

Đem tên Thạch Trọng Thành mang ra, Thiên Yết thật đúng là không thể nói 'không'. Lại không nói đến Thạch Trọng Thành là một trong những trưởng bối anh tôn kính từ nhỏ, nói riêng về quan hệ của ông ta và Vương Khải Thiên, thế nào cũng không cho phép Thiên Yết nói 'không được' lần thứ hai.

Chỉ là vào V&T làm trợ lý, cũng không phải làm tổng giám hoặc tổng giám đốc phu nhân, anh thật sự không có lý do cự tuyệt.

"Thiên Yết, con an bài một chút đi." Vương Khải Thiên rốt cuộc hạ quyết định.

Thiên Yết đóng hạ ánh mắt, cụp mắt, nói một từ: "Được."

Tương Tương nở nụ cười, lơ đãng đem lời nói chuyển hướng Song Ngư: "Phan tiểu thư, về sau tôi có chỗ nào không hiểu muốn hỏi Thiên Yết, sẽ chiếm dùng một chút thời gian của anh ấy, cô bỏ qua cho nha."

Song Ngư vội vàng tỏ thái độ: "Không sao."

Thiên Yết giương mắt nhìn cô, chỉ thấy vẻ mặt Song Ngư khoan dung, cô nói sẽ không để ý chính là thật sự sẽ không để ý, Thiên Yết ở trong lòng thở dài: Rõ ràng cô cực kỳ có quyền lợi để ý nhất, chỉ cần cô tỏ thái độ không muốn, cho dù là Vương Khải Thiên cũng sẽ không áp đặt ý nguyện gì, nhưng cô cố tình lại không sử dụng đặc quyền của mình.

Tương Tương tiếp tục cười nói: "Nghe nói Phan tiểu thư làm lão sư ở phúc lợi viện, đều không có chính thức công tác đấy sao?"

Song Ngư như là không nghe ra trào phúng trong lời nói của nàng, thản nhiên tiếp nhận lời của nàng: "Không có, tôi làm rất vui vẻ, công tác không có giá cả phân chia cấp bậc."

"Nghe nói cô tinh thông ngoại ngữ, vậy đối với tiếng Đức nhất định rất thông hiểu?"

"Không có, tôi không biết gì cả."

"Vậy làm sao có thể, không hiểu tiếng Đức thì làm sao trợ giúp Thiên Yết."

"Không biết a." Song Ngư nở nụ cười: "Tiếng Đức cường thịnh trở lại, nhưng Thiên Yết cũng đã rất giỏi, anh ấy cần một người vợ chứ không cần một thông dịch viên."

Câu trả lời thật sự rất hay, đem khiêu khích trào phúng hóa thành không tranh sự đời, Thiên Yết mỉm cười: Thật sự là đúng với tính cách của cô cho phép, không nóng không lạnh, từ một mực bình thản.

Trịnh Gia Hân hoàn toàn không nhìn ra chiến hỏa lan tràn, gật gật đầu cười: "Song Ngư giống như con gái của Vương gia, thật biết điều thực nghe lời."

Tương Tương mất hứng, ôm lấy tay Trịnh Gia Hân hỏi: "Bác gái, trước kia bác cũng nói xem con như con gái của bác mà."

"Sao..." Trịnh Gia Hân hơi bất ngờ, dường như bà có nói qua, nhưng ý tứ hoàn toàn không giống nhau a....

Tương Tương tiếp tục hỏi: "Con đây cùng cô ấy có gì không giống nhau?"

"Này..." Trịnh Gia Hân không phản bác được, giống như xin giúp đỡ nhìn về phía chồng. Vương Khải Thiên ho một tiếng, nhất thời cũng bị hỏi khó rồi, hai người phụ nữ, hai bên cũng không thể đắc tội. Lại nói tiếp, thế giới hiện tại của trẻ con tại sao lại phức tạp như thế a....

"Cô ấy cùng em khác nhau là..." Thiên Yết rốt cuộc ngẩng đầu, trong mắt dần dần bị lây một tia lãnh ý, anh nhìn về phía Thạch Tương Tương, miệng đạm mạc: "Em chỉ có thể gọi là bác gái, cô ấy có thể kêu mẹ."

**** **** ****

Toàn trường trầm mặc.

Bạch Dương lặng yên cúi đầu nướng thịt, trong lòng một trận cảm khái: Thiên Yết, cậu thật sự là không lên tiếng thì thôi, khi lên tiếng thì hết nói nổi!

Câu nói kia của anh, nhìn như bình thản, kì thực phân lượng rất nặng, tương đương hạ cảnh cáo đối với Tương Tương: Dù cho em, có làm gì, đối Vương gia mà nói từ đầu đến cuối vẫn là người ngoài, mà Song Ngư thì khác, cô chân chính là người của nhà họ Vương.

Vương Khải Thiên thở dài: Thằng bé Thiên Yết này, vẫn như cũ, có người khi dễ người của anh, anh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tương Tương tuy nói tính tình không tốt, nhưng đúng là vẫn còn là một cô bé, thật sự không phải đối thủ của Thiên Yết, thình lình bị anh cảnh cáo một câu như vậy, nhất thời rối loạn tâm thần, một đầu đâm vào phòng núp.

Vương Khải Thiên ho một tiếng, nhìn Thiên Yết nói: "Con bé vẫn còn nhỏ, con không cần ra tay quá nặng." Lấy các loại thủ đoạn âm tàn giảo hoạt hàng năm anh đối phó với các nhân vật lừng lẫy, Tương Tương làm sao là đối thủ của anh, anh chính là mặc kệ nàng, nếu còn thật sự, ai biết anh sẽ đem con bé chỉnh thành cái dạng gì.

"Hai mươi tuổi rồi, cho dù còn nhỏ cũng đã đến lúc phải nên lớn lên." Anh không để ý tới, vẻ mặt đạm mạc.

Không khí lâm vào cục diện bế tắc, rốt cuộc có người đứng lên.

"Em vào xem cô ấy."

Thiên Yết kinh ngạc nhìn Song Ngư đứng dậy đi đến bên trong phòng, kéo cô lại: "Em đi thật à?"

"Vâng, bỏ Tương Tương một mình ở bên trong không tốt." Song Ngư kéo tay anh xuống, nở nụ cười: "Cách nói chuyện với anh quá nặng, anh đại khái không biết, đôi khi... anh rất biết cách đả thương người."

Song Ngư đi vào phòng ngủ, chỉ nhìn thấy Tương Tương một mình nằm lì ở trên giường, nằm úp sấp mặt hường xuống đống chăn nệm, vẫn không nhúc nhích.

Song Ngư ngồi xuống ở mép giường, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ: "Em thích anh ấy, thực thích anh ấy, đúng hay không?"

Tương Tương không để ý tới cô.

"Thiên Yết mới vừa rồi nói quá nặng, hẳn là tổn thương đến em..."

Tương Tương buồn buồn hỏi lại: "Cô là đến xem tôi, chê cười đấy sao?"

"Không phải." Cô không giận, bộ dạng thật yên lặng: "Tôi chỉ là không đành lòng thấy người cũng giống như tôi trước đây."

Nghe vậy, Tương Tương ngồi dậy, tò mò nhìn cô. Song Ngư nở nụ cười, thanh âm như nước nhẹ nhàng chậm rãi chảy ra đến: "Em thương anh ấy, em vì anh ấy làm rất nhiều việc, ở trước mặt anh ấy em thu hồi tất cả khổ sở cùng thương tâm, thầm nghĩ để cho anh ấy thấy em là một người hoàn mỹ. Nhưng cuối cùng em phát hiện, cho dù em làm bất cứ chuyện gì, anh ta cũng không thèm nhìn em liếc mắt dù chỉ một lần, anh ta sẽ nhìn em cười, đối xử tốt với em, nhưng sẽ không yêu em, em rơi lệ anh ấy sẽ đưa khăn tay cho em lau nước mắt, nhưng anh ta sẽ không cho em thương tâm, em không có cách nào đối với anh ta, chỉ có thể cuốn lấy anh ta, ...Tôi nói như thế, đúng hay không?"

Tương Tương nhất thời giật mình, ngây ngốc nhìn cô: "... Cô biết những chuyện trong lòng tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi biết." Cô cười nhẹ, không chút nào giấu diếm quá khứ của cô: "Bởi vì tôi từng trải qua..." Thống khổ, "So với em càng nhiều hơn."

Không có ai biết Song Ngư cùng Tương Tương nói chuyện gì, chỉ biết là khi trở ra, Tương Tương như là thay đổi một người khác, không ầm ỹ không làm khó. Cuối cùng lúc bọn họ rời đi, Tương Tương thật sự nhịn không được còn gọi một tiếng 'Chị Song Ngư', nhất thời như sét đánh.

Thiên Yết thật sự tò mò, về nhà, đi vào phòng ngủ, anh từ phía sau ôm thân mình Song Ngư lại, cắn lỗ tai của cô nỉ non: "Em nói với con bé ấy cái gì?"

"Không có gì." Cô cầm tay anh, mặc cho anh vùi vào gáy cô hôn say đắm, "Em chỉ kể một chuyện xưa mà thôi, lúc trước em có xem qua một quyển sách."

"A?" Thiên Yết hứng thú mười phần.

Song Ngư nở nụ cười nhẹ, êm tai nói tới.

**** **** ****

Cô kể chuyện xưa là như vậy: "Lúc trước có hai người, người con gái kia đã yêu người đàn ông, nàng cuốn lấy hắn, để cho hắn yêu nàng, nhưng là sau lại cũng không từ giã đã ra đi...."

Cô là ánh mặt trời trong cuộc đời tịnh mịch của hắn, về sau cho dù gặp được bao nhiêu người duyên dáng xinh đẹp hơn nàng, hắn đều không cần, hắn chính là không thích.

Sự đặc biệt nhất của thời gian là ở chỗ nó không bao giờ quay ngược lại.

Vì thế thời gian nàng rời đi bảy năm, trở thành một người phụ nữ giàu có nhất quyến rũ nhất. Một người người đàn ông, chỉ dựa vào trí nhớ một mình sống quá bảy năm, là muốn có dũng khí. Thế gian có bao nhiêu nam tử, ở trước mặt của dòng thời gian e sợ bước đi. Sợ tịch mịch, sợ thất bại, tùy ý tìm một nữ tử, cho dù không yêu cũng có thể ở chung, kết hôn, sống cuộc sống giống như lừa mình dối người.

"Nhưng là anh ta thì không. Anh ta nói: Gặp qua thứ tốt nhất, cái khác đều biến thành có thể chấp nhận." Thanh âm của Song Ngư trong veo như nước: "Nhân vật nam chính kia nói: Tôi không muốn từ có thể chấp nhận."

"Tôi thường thường sẽ nhớ người người đàn ông kia một thân một mình trôi qua bảy năm. Tôi sẽ tưởng tượng một mình anh ta đi ở ngã tư đường ở phồn hoa thành thị có biểu tình cô đơn như thế nào, ta sẽ tưởng tượng anh ta khi cô độc trở nên lạnh như băng, anh ta sẽ trải qua cuộc sống cô tịch đâu vào đấy trong nhà như thế nào, ta sẽ tưởng tượng anh ta mỗi lần từ buổi kết thúc của một phiên tòa, anh ta lại trở về với đơn côi. Mỗi lần anh ta đang trong tòa căng thẳng xử lí vụ án nhưng không quên đưa mắt dò tìm bóng dáng năm xưa..."

Từ một người thiếu niên bần hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng biến thành đàn ông một mình chống lại với mọi thứ danh cùng lợi, dần dần đều tới tay. Mở ra, chiếc BMW màu trắng, bắt đầu vào ra các nơi dành cho giới thượng lưu.

Nhưng không có nàng, cho dù cuộc sống có xa hoa rực rỡ đến đâu cũng không có tác dụng.

Thiên Yết bỗng nhiên trầm mặc xuống, ôm chặt người trong lòng: "Em thích câu chuyện xưa này chỗ nào?"

"Bảy năm, anh ta đợi cô ấy bảy năm." Cô không giấu diếm, thành thực bẩm báo: "Em đã qua tuổi thơ dùng sắc thái đồng thoại đối đãi với thước đo thời gian của cảm tình, cho nên nhân vật nam chính kia ở trong lòng em không phải là người đàn ông hoàn mỹ, không phải tình nhân hoàn hảo, mà là một nhân vật mang khuynh hướng tự hủy hoại mình. Cho dù bên tràn ngập sắc lạnh ngoài mạnh mẽ dữ dằn, bên trong lại mềm mại đến gấp trăm lần như thế, giống như vung roi lên tự hủy diệt cuộc sống chính mình."

(HĐ: nghe giống Bên Nhau Trọn Đời quá ^^~)

Thiên Yết bình thản nói: "Em thích anh ta?"

"Đúng vậy, em thích." Cô gật đầu: "Bởi vì em cùng anh ta, cùng trải qua sự trống vắng bảy năm, thậm chí so với anh ta còn lâu hơn, loại cảm giác này em hiểu." Cô nhìn hướng anh, ".... Tất cả những người phụ nữ yêu anh, đều biết. Em chỉ hiểu biết nhiều hơn so với các cô ấy một chút, bởi vì em ở gần anh nhất, bị anh tổn thương sâu sắc nhất...."

Ba trăm sáu mươi lăm đêm, chỉ một mình, lại tương đương thành phần giây, cực lớn con số đến gần như hư ảo.

Sớm và tối, thật sự là vật vĩnh hằng duy nhất trên đời này.

Ở trước mặt thời gian, tất cả đều lui ra phía sau, tất cả đều thần phục, tất cả lời thề đều trở nên không còn có tác dụng.

Chỉ vì nó không thể sửa đổi, sinh sôi không ngừng, khi bạn mới nhận biết nó, bạn sẽ cho rằng nó rất đẹp.

Kỳ thật là, nó chỉ làm người ta tịch mịch. Nó là loại tra tấn mãn tính, lấy giày vò làm điểm mấu chốt làm vui thú, nhìn ngươi ở trước mặt nó từng chút một già đi, thời gian lấy đó làm lạc thú để sinh tồn.

Vì thế lúc ấy, trong khoảng thời gian gặp được Song Ngư, một trận đánh giằng co bởi vậy bắt đầu.

May mắn, cô thắng.

Thiên Yết đem cô ôm đến để nhẹ trên giường, thoát đi quần áo, môi hôn lên thân thể của cô.

"Song Ngư." Anh nhìn cô, muốn nhìn rõ vết thương trong mắt cô: "Em thật lợi hại..." Cô cũng không nói rõ trong lòng cô đau và đau, cô chỉ biết dùng biện pháp khác làm cho anh luyến tiếc.

Cô thuận theo âu yếm của anh, mở ra thân thể để cho anh tiến vào, "Thiên Yết, về sau, anh đừng cho em nhận loại cảm giác này một lần nữa..."

"... Cảm giác gì?""

Cô ngẩng đầu lên, khi anh tiến vào trong cô nháy mắt cấp ra đáp án: "101% dùng là thâm tình...."

Thâm tình trăm lẻ một phần trăm.

Bao nhiêu ngày về sau, mỗi khi Thiên Yết một người đứng ở văn phòng nhìn xuống cả tòa thành thị, đều đã nhớ tới những lời này cô nói với anh, nhớ tới cô khi nói những lời này trong mắt nổi lên mong đợi, nhớ đến khi cùng cô ở một góc của thành thị, nhớ tới ước định của bọn họ 'không rời không xa'. Những lời này của cô, sẽ ở không lâu trong tương lai, làm cho anh trong lúc gặp khó khăn, tiến lùi không được.

}

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: