261-280
Chương 261: Có Con Ở Đây, Không Để BácChịu Ấm Ức Đâu
Nhạc phu nhân ấm ức đầy một bụng, giây phút thấy Yến Thanh Ti, bà có cảm giác như tìm được đồng chí cách mạng của mình, bà tóm lấy cánh tay Yến Thanh Ti, cô như chỗ dựa duy nhất của bà lúc này, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Bọn họ... Bọn họ..."
Yến Thanh Ti thở dài, đã lớn tuổi thế này rồi mà ra ngoài vẫn còn bị ức hiếp, đám người này rõ ràng thấy bà hiền lành nên hùa lại bắt nạt bà đây mà.
Yến Thanh Ti vỗ vai bà: "Có con ở đây, không có gì phải ấm ức hết, chẳng phải chỉ là một bộ đồ trang sức thôi sao? Cứ để con."
Bà Vương ngồi đối diện ngờ vực nhìn Yến Thanh Ti: "Cô là ai?"
Yến Thanh Ti nhếch mày: "Tôi... Tôi là ai bà quản được chắc? Trông bà thế kia mà còn phải mượn đồ trang sức của bác gái, chậc, nhìn bộ dạng nghèo hèn của bà xem, liệu có thể đeo được bộ trang sức tốt đến thế sao?
Bà Vương bị chọc tức điên lên, bà ta quay lại chỉ thẳng Nhạc phu nhân nói: "Nhạc phu nhân, bà còn tìm người nói đỡ bà, bà tưởng có người giúp bà thì bọn tôi sợ bà chắc, tôi nói cho bà hay, chuyện bà vu oan tôi ngày hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, cùng lắm thì chúng ta gặp nhau tại đồn cảnh sát."
Xoảng, Yến Thanh Ti đập ly cafe bên cạnh Nhạc phu nhân xuống bàn, cafe bắn tung tóe ra ngoài, bắn hết cả lên chiếc túi LV của bà Vương, bà ta gào ầm lên: "LV của tôi, aiya... Tôi vừa mới mua xong, cô..."
Yến Thanh Ti xòe tay, cô rút hai tờ giấy ra lau tay: "Tôi có cố ý đâu? Là tôi không cẩn thận, bà là bà Vương đúng không, họ Vương nhà bà cũng là nhà có máu mặt lắm mà, cũng chỉ là cái túi thôi việc gì phải tỏ ra kinh khủng thế, nhà bà chắc không nghèo tới nỗi thiếu cả chút tiền này chứ."
Yến Thanh Ti nhấc sợi dây phỉ thúy trên bàn lên: "Nào, để tôi xem xem bộ trang sức này rốt cuộc có vấn đề ở đâu, không phải tôi bốc phét đâu, chứ tôi là là chuyên gia về buôn bán mấy loại đá quý này đấy, thật hay giả, tôi nhìn là biết ngay, muốn qua mặt bác Nhạc, không có cửa đâu."
Nhạc phu nhân đứng ngẩn ra nhìn Yến Thanh Ti, cô buôn bán đá quý từ bao giờ vậy?
Yến Thanh Ti nói vậy khiến đám người bên phía bà Vương bất an, bà ta hừ một tiếng: "Cô xem đi, xem đi, tôi nói cho cô biết, thật thật giả giả cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, dù sao tôi cũng không biết gì cả."
Yến Thanh Ti nhếch mép, tay sờ sờ sợi dây một hồi, rồi lại cầm lên soi dưới ánh mặt trời, dáng vẻ cực kỳ giống người trong nghề, một lúc sau cô sửng sốt nói: "Aiya, là thật này, là đế vương lục*, hàng cực phẩm đấy, hơn nữa gia công cũng xuất sắc, bác gái, bác nhìn kỹ đường vân này xem, cảm giác như màu xanh này có thể chảy nước ra được vậy, cái này sao có thể là giả được? Chắc ban nãy bác nhìn lầm rồi."
*Một loại phỉ thúy có chất lượng cực kỳ tốt, đứng đầu trong các loại phỉ thúy.
Nhạc phu nhân vừa nghe xong liền giật mình, cái này rõ ràng là giả mà, bà vội nói: "Nhưng..."
Yến Thanh Ti lén ấn mạnh vào tay Nhạc phu nhân dưới bàn, cam đoan cả bà: "Bác gái, bác nhìn kỹ lại mà xem, con nói bác hay, con biết xem đá từ hồi còn trong bụng mẹ cơ, cái này là thật, tuyệt đối không sai đâu."
Nhạc phu nhân chớp mắt mấy cái, đôi mắt đỏ lên trông vừa mờ mịt lại vừa ngây ngô, bà không biết Yến Thanh Ti định làm gì, nhưng bà vẫn phối hợp theo cô, gật đầu: "Ừ... Là tôi nhìn nhầm, cái này hình như là thật..."
Đám người phía bà Vương đồng loạt nhìn nhau, đặc biệt là bà Vương, mắt liền sáng lên.
Bà Vương bày ra vẻ mặt lạnh tanh: "Hóa ra là thật, là Nhạc phu nhân nhìn lầm, lại còn đổ oan cho tôi, còn ỷ vào gia thế của nhà họ Nhạc, ngay đến câu" xin lỗi "bà cũng không biết nói hả?"
--- O ---
.
Chương 262:Ngay Tới Bà Ấy Mà Cũng Dám Ức Hiếp, Các Người Chán Sống Rồi À?
Bộp, Yến Thanh Ti đập lên bàn, cô lạnh lùng đảo mắt nhìn bà Vương: "Nhìn lầm thì sao, nói các người đấy thì sao? Dựa vào thế lực ức hiếp người khác đấy thì sao? Bác gái của tôi là thái hậu nương nương của Nhạc thị, các người là cái quái gì, cho bà mượn trang sức, đó là coi trọng bà, con mẹ nó, đừng có không biết xấu hổ như vậy."
Nhạc phu nhân đứng cạnh trợn tròn mắt nhìn Yến Thanh Ti, dần dần dựa gần vào cô.
Bà Vương cả giận mặt đỏ tía tai: "Cô cô cô..."
Yến Thanh Ti vênh váo: "Tôi làm sao, đừng có mà ở đây làm bẩn mắt tôi nữa, cút mau đi... Không cút thì mai tôi sẽ khiến nhà họ Vương các người táng gia bại sản đấy có tin không?"
"Tôi vốn tưởng Nhạc phu nhân bà là người thấu tình đạt lý, hóa ra tôi nhìn lầm rồi, chúng ta đi."
Bà Vương kéo theo đồng bọn của bà ta giận đùng đùng rời khỏi đó. Nhạc phu nhân ngẩn người nhìn Yến Thanh Ti: "Chúng ta..."
Yến Thanh Ti đứng dậy, đeo kính lên: "Bác gái, bác ở đây đợi, trông đồ giúp con, con đi một lát rồi quay lại ngay."
Nhạc phu nhân tưởng cô muốn đi, bà hỏi: "Cô đi đâu thế?"
Yến Thanh Ti cười: "Lấy vòng thật của bác về, bác tưởng con sẽ thật sự để bác chịu thiệt như vậy chắc."
Yến Thanh Ti đi rất nhanh, Nhạc phu nhân muốn gọi cô lại cũng không gọi được, nhìn theo bóng lưng cô, nói: "Tôi... thật ra tôi không lấy lại được cũng không sao mà."
Dưới hầm để xe của trung tâm thương mại, bà Vương nghi hoặc nói: "Chắc không cầm nhầm chứ, hai bộ trang sức đó bên ngoài nhìn vào cũng khá giống nhau, chắc không cầm cái thật đưa cho bà ta chứ."
"Chắc không thể thế đâu..."
"Nhưng tôi thấy con tiểu tiện nhân đấy nói giống thật lắm, nếu là giả, Nhạc phu nhân có chịu thiệt được không?"
Mấy người đó đang túm tụm lại nói xem không biết là đã đưa cái thật hay cái giả cho Nhạc phu nhân thì nghe thấy một âm thanh vang lên: "Chậc chậc chậc, xem tôi nghe thấy cái gì này?"
Mấy người đó ngoảnh lại thấy Yến Thanh Ti như thấy quỷ: "Cô..."
Yến Thanh Ti nhét điện thoại vào túi, đi tới: "Ngay đến mẹ của c Thính Phong các bà cũng dám ức hiếp, các bà chán sống rồi hả?"
Lúc này bà Vương mới hiểu ra: "Con khốn này, ban nãy mày lừa tao?" Yến Thanh Ti nhếch mày: "Không thì sao nghe được lời nói thật của bà?"
Trong tình huống ban nãy, nếu có ép hỏi cũng không lấy lại bộ trang sức được, nên cô đành phải dùng chút thủ đoạn này thôi.
Bà Vương thẹn quá hóa giận, liếc mắt ra lệnh cho mấy người kia: "Cho nó nếm mùi đi."
Trước khi mấy bà già kia kịp lao tới, Yến Thanh Ti bất thình lình đã tóm được tóc bà Vương, đạp một phát vào chân của bà ta, nháy mắt đã ấn bà ta xuống đất: "Con mẹ nó, các người dừng lại hết cho tôi."
Yến Thanh Ti cưỡi lên người bà Vương, cô cười ngọt ngào: "Vội gì chứ? Tôi còn chưa nói hết mà."
Yến Thanh Ti lấy từ trong túi ra một cái bình gì đó, lắc lắc trước mặt bà Vương: "Bà có biết tôi đang cầm cái gì đây không?"
Vương phu nhân bị nắm tóc, da đầu đau rát: "Con khốn này, buông tao ra." Yến Thanh Ti chầm rãi nói: "Axit đấy."
Chỉ hai từ thôi cũng khiến bà Vương im bặt, những người khác cũng không dám ho he gì nữa.
"Mày muốn làm gì, mày đừng có làm bậy..."
Yến Thanh Ti từ từ mở nắp: "Bà nói xem, bộ mặt già nua như con lừa đá này của bà, nếu bị tôi tạt axit lên cũng coi như tôi phẫu thuật thẩm mỹ giúp bà luôn đấy nhỉ, khỏi cần cảm ơn tôi, tôi chỉ thích làm việc tốt thôi."
Vương phu nhân sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch: "Không, đừng, đừng mà..."
Yến Thanh Ti chầm chậm nói: "Tôi đếm đến ba, nếu không lấy bộ trang sức thật ra đây, tôi sẽ tạt cái này lên mặt bà, để tôi xem bà muốn bộ nữ trang đó hay khuôn mặt này đây?"
-----------
Yến thổ hào: Bị bồ với mẹ đẻ liên thủ cướp đất diễn, một người đẹp trai như tôi nên làm thế nào để xông ra đây?
--- O ---
Chương 263:Dám Dở Trò Trước Mặt Tôi, Tôi Chỉnh Chết Bà
Bà Vương bị sợ tới nỗi cả người run lên bần bật: "Cô... Cô làm thế là phạm pháp, nhà tôi... người nhà tôi sẽ không tha cho cô đâu..."
Yên Thanh Ti cười ha ha: "Nhà bà thì tính cái gì? Sau lưng tôi còn có Nhạc gia, chắc bà không biết đâu nhỉ, tôi là con dâu cưng trong lòng Nhạc phu nhân đấy, bà nói xem... Nhạc Thính Phong liệu có để tôi xảy ra chuyện gì không? Tôi cũng chẳng muốn phí lời với bà nữa, 1...2... Ôi, được đấy, không ngờ bà cũng cứng phết, nếu đã vậy cũng chẳng cần đếm tới 3 nữa, cứ tạt đi vậy, dù sao tạt xong cũng chẳng bõ công."
Yến Thanh Ti nói xong cổ tay chuyển xuống dưới, thấy thứ chất lỏng trong đó sắp bị đổ ra, bà Vương sợ tới nỗi không chịu nổi nữa, liên mồm nói: "Đừng tạt, đừng, đừng, tôi nói, tôi nói... Sợi dây thật, ở... ở trong túi của tôi..."
Bà Vương biết Nhạc phu nhân là người hiền lành tốt tính, lại hơi ngốc, mà bà ta quả thật rất thích bộ phỉ thúy này, nhưng chồng bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ ra số tiền lên đến bảy chữ số để mua cho bà ta bộ trang sức đó, thế nên bà ta bèn nghĩ kế lừa Nhạc phu nhân. Bà ta cũng nghĩ dù sao Nhạc phu nhân cũng chẳng thiếu chút tiền bọ này, huống hồ người khác cũng không biết bộ nữ trang khi ấy bà cho bà ta mượn là thật hay giả, chỉ cần bà ta khăng khăng không nhận thì cảnh sát cũng chẳng tra ra được.
Bà Vương vốn tưởng nếu cứ làm vậy thì có thể qua mặt được Nhạc phu nhân, cùng lắm không được thì nói là cầm nhầm thôi.
Ai ngờ đang tiến triển thuận lợi, giữa đường lại lòi ra một Yến Thanh Ti, vừa tới đã tính kế đánh lừa cảnh giác của bà ta, sau đó còn mang cả axit tới đây nữa chứ.
Yến Thanh Ti liếc đám người đang đứng một bên không dám lại gần, cô nói với một người trong số đó: "Bà, lấy ra đây cho tôi."
Người đó run rẩy cầm chiếc túi của bà Vương lên, lấy ra một chiếc túi nhung đen, nặng trịch, trong đó là bộ đồ trang sức bằng phỉ thúy của Nhạc phu nhân.
Yến Thanh Ti bảo họ lấy ra đưa cho cô, cô cầm lên xem chắc chắn là thật mới nhét vào lại.
Yến Thanh Ti vỗ lên mặt bà Vương: "Sớm lấy ra không phải là được rồi sao, bà dám dở trò trước mặt tôi, tôi sẽ chỉnh chết bà."
Hôm nay bà Vương gặp phải họa rồi, bà ta thầm ghi hận trong lòng, nhưng lọ axit kia còn treo trên đầu kia kìa, bà ta không dám: "Tôi đã đưa bộ trang sức thật cho cô rồi, cô,... cô... thả tôi ra đi..."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đi, đúng rồi, không thể cứ ở đây mãi được." Bà Vương mừng thầm: "Cô buông... buông tôi ra đi."
Yến Thanh tóm bà Vương dậy: "Chậc, sao bà lại có thể ngây thơ như mẹ của Nhạc Thính Phong như vậy nhỉ? Ờ, bà để bà chủ nhỏ nhà người ta chịu ấm ức lớn như vậy mà nghĩ trả lại đồ thật là xong rồi sao? Bà mơ cũng đẹp quá đấy."
Bà Vương nghe xong liền cuống cả lên: "Cô muốn làm gì?" Yến Thanh Ti đẩy bà ta ra ngoài: "Làm gì? Phải xin lỗi chứ."
Yến Thanh Ti nói với mấy người xung quanh: "Mấy bà, đi phía trước thì ngoan ngoãn cho tôi, đừng có dở trò trước mặt tôi, tôi mà trượt tay tạt một cái thì lúc đấy kẻ đen đủi chẳng phải tôi đâu."
Ai dám lấy mặt mình ra mà đùa được chứ, mấy người đó đành ngoan ngoãn đi phía trước, không ai dám làm bậy cả.
Nhạc phu nhân đợi ở trong quán cafe cũng sốt cả ruột, bà đã muốn chạy ra mấy lần, nhưng đều bị Tiểu Từ ngăn lại.
"Bác yên tâm đi, chị cháu giỏi lắm."
"Nhưng bên họ đông người lắm..."
Tiểu Từ toát ra vẻ mặt sùng bái nói: "Không sao, có nhiều nữa thì trước mặt chị cháu cũng chỉ là cặn bã mà thôi."
Đang nói dở, Tiểu Từ thấy Yến Thanh Ti đang đẩy cả đám Vương phu nhân thành một hàng tiến vào, cậu vui vẻ nói: "Bác nhìn kìa, cháu nói mà, không sao đâu."
--- O ---
Chương 264:Sao Lại Giúp Tôi, Tôi Có Đối Tốt Với Cô Đâu
Nhạc phu nhân đứng phắt dậy, thấy Yến Thanh Ti vô sự bà mới thở phào một hơi.
Yến Thanh Ti thúc bà Vương tới trước mặt Nhạc phu nhân, đưa chiếc túi nhung cho bà: "Bác xem xem đây có phải bộ trang sức của bác không."
Nhạc phu nhân nhận lấy rồi nhìn một cái, cả bộ trang sức đều ở đây, là hàng thật. Bà cứ tưởng không thể lấy được, không ngờ chuyện khó khăn như vậy Yến Thanh Ti lại có thể xử lý một cách dễ dàng.
Yến Thanh Ti trong mắt Nhạc phu nhân lúc này chính là ba chữ - Quá lợi hại.
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn đám người thông đồng với bà Vương: "Sao không ho he gì thế, câm hết rồi à." Cô đặt chiếc lọ lên bàn, phát ra âm thanh khiến mấy người đó đều run lên cầm cập.
Bà Vương run rẩy, vội nói: "Nhạc phu nhân, thật xin lỗi, bà là người độ lượng, tôi... tôi chỉ nhất thời nổi lòng tham, cả đời tôi chắc sẽ chẳng thể nào có được một bộ trang sức nào quý giá như vậy, nên bị mờ mắt, tôi có lỗi với bà, tôi biết bà hiền lành lương thiện, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi đúng không?"
Nhạc phu nhân quả thật rất ghét bà Vương, nghe bà ta xin lỗi bà cũng chẳng thấy dễ chịu gì, kể cả đầu óc bà có hạn hẹp thì cũng có thể nghe ra rõ ràng bà ta đang bẫy bà, nếu bà không tha thứ thì có nghĩa là tâm địa bà xấu xa, bà nhìn Yến Thanh Ti, đứng bên cạnh cô.
Yến Thanh Ti thở dài, thật không biết bà chủ nhà cô trước đây đã bị đám người này lừa bao nhiêu lần rồi nữa, hôm nay nếu cô không đụng mặt tại đây chắc chắc bà lại phải chịu thiệt rồi.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Vậy ý của bà là bà lấy trộm đồ của người khác, bị người ta tóm được, nếu người ta không tha thứ cho bà thì có nghĩa là lòng dạ người ta xấu xa đúng không, bác gái nhà tôi tốt tính thật, nhưng tôi thì không có tử tế như vậy, ai dám động tới người của tôi thì tôi sẽ đì chết người đó, lúc trước chẳng phải bà cứ to mồm kêu vu oan cho bà, thích thì tới đồn cảnh sát sao? Được thôi, vậy thì báo cảnh sát đi."
Yến Thanh Ti lấy điện thoại ra bật một đoạn thu âm, ghi lại những lời ban nãy của bà Vương, thừa nhận trộm bộ đồ trang sức dưới sức ép của cô.
Trải qua nhiều chuyện, nên làm việc gì Yến Thanh Ti cũng thích giữ một đường lui cho mình, lúc cô cho điện thoại vào túi thì cũng đã bật chế độ thu âm luôn rồi.
"Bộ nữ trang này là đồ đắt tiền, bà nói xem tội ăn cắp sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù?"
Bà Vương sợ quá vội nói: "Tôi xin lỗi, xin lỗi Nhạc phu nhân, là tôi khốn kiếp không ra gì, là tôi ỷ lại bà hiền lành nên ức hiếp bà, tôi sai rồi, xin bà tha cho tôi lần này, sau này... Đảm bảo tôi sẽ không dám làm chuyện như vậy nữa, chỉ cần thấy bà tôi sẽ đi đường vòng tránh bà."
Yến Thanh Ti nói: "Thả bà ta hay giao chứng cứ cho cảnh sát, tùy vào bác đấy."
Nhạc phu nhân khẽ đáp: "Chuyện trước đây tôi không muốn nghĩ tới nữa, sau này chúng ta cũng không còn là bạn bè, tôi cũng sẽ không nể mặt bà nữa, bà nói tôi ỷ vào quyền thế ức hiếp người khác, vậy tôi sẽ ức hiếp bà một lần, sau này tôi ở chỗ nào thì không muốn thấy bà chỗ đó."
Bà Vương liên tục nói cảm ơn rồi chạy trối chết.
Nhạc phu nhân có làm vậy Yến Thanh Ti cũng chẳng thấy lạ, người này tâm can còn mềm yếu hơn cả đậu phụ, đã thế còn đơn giản lương thiện, bà làm vậy mới là bình thường.
Nhạc phu nhân không ngờ Yến Thanh Ti lại giúp bà, dù sao thì trước đây bà cũng chẳng nghĩ tốt gì về cô, nghĩ tới đây bà lại thấy chột dạ, Nhạc phu nhân nhỏ giọng nói: "Cảm... Cảm ơn cô, cô... tại sao cô lại giúp tôi? Tôi có đối tốt với cô đâu mà."
Yến Thanh Ti cười: "Xấu sao? Nhưng bác cũng có muốn lấy mạng của con đâu, trên đời này có quá nhiều người thông minh nhưng ngốc nghếch ngây thơ như bác đúng là hiếm thấy, nếu bác bị bắt nạt nhiều xong trở nên thông minh thì con biết làm sao đây? Sau này, lúc con với bác có cãi nhau, chẳng phải con sẽ không cãi thắng được bác sao?"
-----------
Yến thổ hào: Bồ với mẹ tôi lén rút ngắn quan hệ sau lưng tôi kìa, lo ghê, liệu mẹ có lại đào hố lấp tôi không nhỉ?
--- O ---
Chương 265:Bác Không Cần Phải Thích Con, Con Là Một Đứa Rất Xấu Xa
Nhạc phu nhân chẹp miệng: "Sao lời hay ý đẹp nói ra từ miệng cô nó cứ bị vặn vẹo đi thế nhỉ..."
Yến Thanh Ti mỉm cười, nói: "Nhạc Thính Phong làm gì thế không biết, anh ấy có biết bác bị người ta ức hiếp thế này không, ngay đến mẹ mình còn không bảo vệ được, thằng con này đúng chẳng ra sao cả."
Nhạc phu nhân vội nói: "Là tại tôi không nói với nó, thường ngày nó làm gì cũng ra tay rất độc ác, chẳng kiêng dè ai, nếu như tôi làm gì quá lên, người ngoài sẽ nhà họ Nhạc dựa quyền dựa thế mà kiêu căng, hống hách mất."
Yến Thanh Ti thấy hơi nực cười, cô nói: "Bác gái, kiêu căng hống hách là không đúng, nhưng cũng phải ứng với tùy loại người, có người sẽ xem sự nhường nhịn của bác thành hèn nhát, sau này không được như vậy nữa, trên đời này không phải tất cả mọi người đều đáng nhận được sự nhẹ nhàng, tử tế của bác đâu."
Yến Thanh Ti bỗng phát hiện, không ngờ cũng có ngày cô lại đi dạy bảo một người đáng tuổi làm mẹ mình thế này.
Nhạc phu nhân ngồi ngay ngắn, cúi đầu, như một đứa trẻ đang bị dạy dỗ, bà gật đầu: "Tôi biết rồi, kiểu người giống bà Vương vậy."
Yến Thanh Ti mỉm cười: "Phải, cả loại người như con nữa..."
Nhạc phu nhân ngẩng lên nhìn thẳng vào nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti, bà thấy không được thoải mái: "Cô... cô... rất tốt... Trước đây tôi... có thể là có chút thành kiến với cô..."
Yến Thanh Ti nhún vai cười: "Bác xem, bác khờ thật đấy, con mới chỉ giúp bác một chuyện nhỏ xíu thôi mà bác đã nghĩ con là người tốt rồi, thật ra, con người con xấu xa lắm, nói không chừng con giúp bác là vì muốn bác có hảo cảm với con, để con có thể chui được vào nhà họ Nhạc thì sao?"
"Cô... không phải... thật ra, cô... từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc... sẽ gả cho Thính Phong đúng không." Tới giờ Nhạc phu nhân mới cảm thấy giữa Yến Thanh Ti và con trai bà, có lẽ con trai bà mới là người luôn quấn lấy người ta không rời mới đúng.
Yến Thanh Ti nhếch mày: "Sao thế được chứ, gả vào nhà họ Nhạc là việc mà biết bao cô gái muốn đánh nhau vỡ cả đầu để chen được vào đấy."
Nhạc phu nhân nhíu nhíu mày: "Tôi biết... cô không như thế..."
Tiểu Từ đứng bên cạnh chỉ chỉ đồng hồ ra ám hiệu cho Yến Thanh Ti, nhắc cô cũng đã muộn rồi, tới giờ ra sân bay rồi.
Yến Thanh Ti đứng dậy, nói: "Bác gái, bác có cách nhìn phiến diện với con không hề sai, con chính là hạng người như bác nghĩ, bác không cần phải thích con đâu, con cũng không hy vọng bác thích con, con giúp bác lần này là để trả lại đĩa sườn kho lần trước con ăn ở nhà bác thôi, chào bác."
Nhạc phu nhân gọi giật Yến Thanh Ti lại: "Này, cô..."
Yến Thanh Ti đứng lại, ngoảnh lại nói: "Bác gái, bác hãy cứ khờ khạo hạnh phúc như vậy đi nhé, bác như vậy thật sự rất tốt."
Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti rời đi, bà bỗng nhận ra từ trước tới giờ bà không hề hiểu gì về cô gái này.
...
Yến Thanh Ti còn chưa ra khỏi trung tâm thương mại đã lại bị gọi. "Thanh Ti..."
Nghe thấy giọng nói ấy, Yến Thanh Ti bỗng sững lại, rồi cô lại bước tiếp như bình thường, nhưng ngay sau đó đã có người đứng chắn trước mặt cô.
Yến Thanh Ti cố nói: "Anh Hạ Lan, cô Hạ Lan, có chuyện gì sao?
Hạ Lan Tú Sắc vui mừng lắc cánh tay anh trai mình: "Aiz, là chị ấy thật, đúng là chị thật rồi, haiz, lúc này em còn nói với anh em là có người trông rất giống chị."
Yến Thanh Ti lạnh mặt: "Xin lỗi, giờ tôi phải tới sân bay gấp."
Hạ Lan Phương Niên mở miệng: "Đợi một chút... Tôi có chuyện muốn nói với em."
Anh nói với Hạ Lan Tú Sắc: "Tú Tú, em qua bên kia đợi anh." Hạ Lan Tú Sắc kinh ngạc trợn tròn mắt: "A... Ơ... Vâng, được..." Cô dịch sang một bên, hiếu kỳ nhìn hai người.
Hạ Lan Phương Niên hình như có gì đó là lạ, trông anh có vẻ sa sút, anh cười khổ một tiếng: "Tôi sẽ không làm trễ thời gian của em nhiều đâu, tôi chỉ muốn nó nói với em một câu thôi."
--- O ---
Chương 266:Người Phụ Nữ Của Con Sắp Bị Cướp Mất Rồi
"Tôi không ngờ hôm nay có thể gặp được em ở đây, trước đây tôi tốn biết bao công sức để tìm em nhưng có tìm thế nào cũng không tìm được, không ngờ, giờ ra khỏi nhà là đã gặp được rồi..."
Yến Thanh Ti không nói gì, cô không biết nên nói gì với anh cả.
Hạ Lan Phương Niên lấy một thanh socola từ trong túi ra: "Tôi nhớ cái lần tuyết rơi hồi ấy, em nói em thích nhất là ăn socola của hãng này, hôm nay vừa hay nhìn thấy nên tôi mua luôn."
Yến Thanh Ti bỗng dâng lên một cảm giác khổ sở không biết nên giải thích thế nào, cô nói: "Không cần đâu, tôi không còn cần thứ này nữa rồi."
Yến Thanh Ti không chú ý bên cạnh bỗng có người tóm lấy cánh tay cô: "Thanh Ti à, chẳng phải con nói không kịp nữa sao? Sao còn chưa đi thế này, Thính Phong nó cứ đang giục kia kìa..."
Yến Thanh Ti giật cả mình, cô ngẩng dầu thấy Nhạc phu nhân đang tóm tay cô muốn lôi cô đi.
Hạ Lan Phương Niên lặng lẽ thu tay lại, gọi một tiếng: "Bác gái."
Nhạc phu nhân dừng lại, ngẩng đầu, ngạc nhiên: "Ồ, Phương Niên, con cũng ở đây à, bác vừa rồi vội quá không nhìn thấy con, Thính Phong đang đợi bọn bác ăn cơm trưa, con có muốn đi cùng không?"
Hạ Lan Phương Niên nhìn Yến Thanh Ti, trong lòng bỗng có chút hiu quạnh: "Không cần đâu ạ, con phải đi mua đồ với Tú Sắc."
"Ừ, vậy con mau đi đi, bọn bác đi trước đây, con cho bác gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ nhé, chào con." Nhạc phu nhân khua khua tay với Hạ Lan Phương Niên.
Hạ Lan Phương Niên mở miệng cũng thấy chua xót: "Vâng, bác... đi thong thả."
Hạ Lan Tú Sắc vội chạy tới, ôm lấy cánh tay Hạ Lan Phương Niên: "Anh, anh biết Yến Thanh Ti à?"
"Quen trong buổi lễ trưởng thành của em."
"Nhưng anh đưa socola cho chị ấy mà, anh vừa nói gì với chị ấy thế?"
"Không có gì, đi thôi."
...
Yến Thanh Ti nói: "Cảm ơn bác gái."
Sự xuất hiện của Nhạc phu nhân quả thật đã giải vây cho cô.
Nhạc phu nhân buông cánh tay Yến Thanh Ti ra, phụng phịu nói: "Cái... nhà Hạ Lan đó rất phức tạp."
"Dạ?"
"Nhà Hạ Lan bên trong âm thầm đấu đá nhau ghê lắm, dù sao cũng không hòa hợp gì... vợ con của chú Phương Niên đều chết không rõ ràng."
"À..." Yến Thanh Ti buồn bực, chuyện này có liên quan gì tới cô chứ.
Tiểu Từ chặn một chiếc taxi lại, Yến Thanh Ti nói: "Bác gái, con đi trước đây, con phải ra sân bay ngay bây giờ, chào bác."
Nhạc phu nhân giận dỗi bĩu môi: "Này, tôi nói cô có nghe vào tai thật không đấy hả... Thật là."
Lên xe, Tiểu Từ mới không nhịn được bật cười, nói: "Chị, chị nói xem chị thông minh như vậy, sao không nghe ra Nhạc phu nhân muốn nói với chị là chị đừng gả cho cái tên Hạ Lan Phương Niên đó, nếu như lấy anh ta thật, sau này cũng sẽ rất phiền phức chứ."
"A?" Yến Thanh Ti ngẩn ra một lúc rồi mới bật cười, bà thật đúng là thú vị, chẳng lẽ không muốn cho cô lấyHạ Lan Phương Niên mà để cô lấy con trai bà sao?
Yến Thanh Ti nghĩ tới Nhạc Thính Phong, từ sau đêm đó tới giờ, hai người họ đã mấy ngày không liên lạc với nhau rồi.
...
Nhạc phu nhân lên xe, nổi giận đùng đùng gọi điện cho Nhạc Thính Phong. Phải gọi bốn năm cuộc anh mới bắt điện thoại.
"Mẹ, có chuyện gì vậy, con đang bận."
Nhạc phu nhân hừ một tiếng: "Bận bận bận, bận đến mẹ mày sống chết thế nào cũng kệ đúng không, ai biết được cả ngày mày bên ngoài làm cái trò quỷ gì, tao nói cho mày biết, hôm nay nếu không phải là tao... thì mày đã bị người khác hẫng tay trên rồi, còn ngồi đấy mà bận, xí..."
Nhạc Thính Phong ngay tức khắc liền nghĩ tới Yến Thanh Ti: "Mẹ, ý mẹ... là gì?"
Nhạc phu nhân bĩu môi: "Còn ý gì nữa, người phụ nữ của mày sắp bị cướp mất rồi kia kìa, mày còn ngồi đấy mà bận với chả bịu!"
---------
Yến thổ hào: Mẹ, cảm ơn công phá hoại của mẹ, đây mới là cách tháo gỡ chính xác của mẹ chứ!
--- O ---
Chương 267:Sao Hôm Nay Không Gọi Tiểu Yêu Tinh Nữa Rồi
Nhạc Thính Phong trầm mặt xuống: "Mẹ, có phải Yến Thanh Ti không?"
Nhạc phu nhân hừ một tiếng, gửi thẳng cho Nhạc Thính Phong một tấm ảnh, tấm ảnh đó là bà chụp trộm Hạ Lan Phương Niên đang đứng đối diện với Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong thấy bức hình, suýt chút nữa thì đập nát cả điện thoại.
"Yến Thanh Ti, em được lắm, tôi vì em mà đấu đá với Cận Tuyết Sơ sắp chảy sắp chảy cả máu, em thì giỏi rồi, dám quyến rũ Hạ Lan sau lưng tôi, thật là..."
Sểnh ra một cái là tình địch mọc lên khắp nơi.
Nhạc Thính Phong thấy thật buồn bực, người ta theo đuổi một cô gái thì dễ như trở bàn tay, sao anh lại khó khăn thế này nhỉ, tình địch thì cứ như măng mọc sau mưa, mọc khắp nơi khắp chốn.
Bên này còn đang phòng Cận Tuyết Sơ, đằng kia Hạ Lan Phương Niên đã tranh thủ cơ hội rồi.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng hỏi: "Mẹ, mẹ gặp cô ấy à."
"Phải..."
"Mẹ có nói chuyện với cô ấy không?"
Nhạc phu nhân xấu xa nói: "Sao mẹ phải nói với mày, mày chỉ cần biết Hạ Lan Phương Niên đang gây sự chú ý với con bé là được rồi, có trông coi nổi không là việc của mày."
Nhạc Thính Phong cảm thấy có gì đó là lạ, anh hỏi: "Mẹ, sao hôm nay lại có lòng tốt thế, bình thường chẳng phải mẹ nói cứ nhắc tới cô ấy là thấy phiền sao?"
"Mẹ mày thích đấy... hừ..."
Nhạc phu nhân nói xong liền dập điện thoại.
Nhạc Thính Phong gọi lại, bà tắt máy, hai người đúng thật là mẹ con, gọi điện cho đối phương, nếu không nghe máy là kiểu gì cũng kiên trì gọi mãi mới thôi.
Nhạc phu nhân tắt hẳn máy luôn: "Ai bảo mày cả ngày đều không nghe điện thoại của mẹ, xí... Cho sốt ruột chết luôn."
...
Kết quả, Nhạc phu nhân vừa về đến nhà được một lúc, Nhạc Thính Phong cũng đã về tới nơi, vừa vào tới cửa anh đã gọi: "Mẹ..."
Nhạc phu nhân trợn tròn mắt: "Hê, linh thật đấy, nếu mẹ không nói tới con tiểu... Yến Thanh Ti, thì mày cũng chẳng thèm về đúng không?"
Nhạc phu nhân quen miệng gọi cô là tiểu yêu tinh rồi, nhưng không biết tại sao nói được một nửa bà lại đổi lại.
Nhạc Thính Phong khoanh tay, nghi ngờ nhìn Nhạc phu nhân: "Thường ngày lúc nào mẹ cũng con tiểu yêu tinh này con tiểu yêu tinh nọ cơ mà, sao hôm nay không gọi nữa?"
Nhạc phu nhân sờ sờ lên mái tóc: "Có sao?"
Nhạc Thính Phong nhìn bà chằm chằm: "Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, hôm nay mẹ đã nói gì với Yến Thanh Ti?"
Nhạc phu nhân nhìn ngó khắp nơi nhưng không nhìn Nhạc Thính Phong: "Chẳng nói gì hết."
Nhạc Thính Phong ngồi xuống ôm lấy vai bà: "Mẹ, mẹ không phải là người biết nói dối, nói nhanh, nói cho con biết đi, chẳng lẽ ngay đến cả con trai mẹ mà mẹ còn giấu, có ai như mẹ không hả?"
Nhạc phu nhân gạt tay Nhạc Thính Phong ra: "Đã bảo không có gì rồi mà, chuyện phụ nữ mày thăm dò làm gì, dù sao... lúc Phương Niên tìm con bé nói chuyện thì mẹ đã kéo nó đi rồi, mẹ nói mày đang đợi bọn mẹ ăn cơm, mẹ thấy sắc mặt Phương Niên không được tốt lắm, mẹ đã lớn thế này rồi, vì mày mà mẹ còn phải đi lừa một đứa con nít đấy."
Nhạc Thính Phong cười: "Mẹ, mẹ làm được chuyện tốt rồi, cuối cùng thì mẹ cũng không bẫy con nữa."
"Mẹ bẫy mày hồi nào."
"Thế ai nói với Yến Thanh Ti con là đứa không ra gì."
"Mẹ... Mẹ... cũng có nói sai đâu, đúng là từ nhỏ tới lớn mày đều hư đốn còn gì."
Nhạc Thính Phong thở dài: "Mẹ, mẹ... Con là con trai mẹ đấy, kể cả con có không tốt đẹp gì đi chăng nữa, mẹ cũng phải nói tốt cho con, đặc biệt là trước mặt cô gái mà con mẹ đang theo đuổi chứ."
Nhạc phu nhân trợn mắt nhìn Nhạc Phính Phong: "Vậy mày nói xem, mày ngoài việc có tiền với trông cũng ra cái hồn người, thì có gì đáng để tao khen không hả."
Nhạc Thính Phong nằm ngả ra sau, chủ đề này không thể tiếp tục được nữa rồi.
Mấy ngày nay anh đều buồn bực, từ sau hôm bị Yến Thanh Ti ngủ không trả tiền, Nhạc Thính Phong cũng mấy ngày không về nhà rồi, buổi tối không ngủ được anh toàn tới Bích Lan Đình uống rượu, cứ khăng khăng là tửu lượng tốt lắm, cuối cùng say cả đám rồi cũng chỉ còn mình anh tỉnh táo ngồi ngẩn đó.
--- O ---
Chương 268:Hình Như Con Bị Người Ta Lừa Ngủ Rồi
Thế là Nhạc Thính Phong cứ mất ngủ trằn trọc mãi, ban đầu anh cũng nghĩ không có chuyện gì to tát, trong lòng anh cũng chẳng thấy ngứa ngáy gì, chỉ cảm thấy hơi hoảng loạn, như có thứ gì đó đang bị nghẹn lại, không lên cũng không xuống được, không tìm được lối để tiết ra, vậy nên anh cứ lao vào công việc, Cận Tuyết Sơ tự dẫn xác tới thì lấy anh ta ra để trút giận.
Mấy ngày nay Nhạc Thính Phong đều không đi tìm Yến Thanh Ti, anh cũng chẳng nhớ nhung gì cô, anh nghĩ dựa vào cái gì mà anh phải cúi đầu đi tìm cô chứ, lần này anh không cần.
Thỉnh thoảng anh lại nhớ tới câu nói của Yến Thanh Ti - Giao lưu thân thể, tôi có thể chơi cùng anh, nhưng đụng đến tình cảm thì tôi chơi không nổi!
Nhạc Thính Phong nghĩ tôi đây cũng méo cần tình yêu gì sất, em chỉ cần trao tôi thể xác của em thôi là được.
Nhưng... Nói thì nói vậy, lòng anh vẫn bài xích lắm.
Cả một ngày qua đi, Nhạc Thính Phong thậm chí còn không thể phân rõ được rốt cuộc anh muốn cái gì.
Nhạc phu nhân thấy sắc mặt Nhạc Thính Phong rất kém, ánh mắt vừa hung ác vừa sầu muộn, bà day day vai anh: "Con... Có phải gần đây con với con bé chia tay nhau rồi không."
Nhạc Thính Phong chẳng nhúc nhích, cũng lười mở miệng, chia cái gì mà chia, căn bản có ở bên nhau đâu mà được tính là chia với chả tay.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong buồn bã nói: "Mẹ, tâm trạng con không tốt."
"Nhìn ra mà."
"Hình như con bị người ta lừa ngủ rồi."
"Cái gì? Ai?" Nhạc phu nhân sửng sốt kêu lên.
Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm lên trần nhà, khẽ nói: "Là cái con tiểu yêu tinh Yến Thanh Ti kia đấy..."
Vẻ mặt hiếu kỳ của Nhạc phu nhân dịu lại: "Ờ... cái đó thì... cũng bình thường mà..."
"Mẹ nói gì cơ?"
"Không có gì... À..." Nhạc phu nhân hắng giọng chuyển đề tài: "Con... với con bé... cãi nhau à?"
"Không phải cãi nhau, con thấy con đối xử rất tốt với cô ấy, nhưng... cô ấy lúc nào cũng tránh né, con muốn đến gần cô ấy, cô ấy lại cứ cự tuyệt ở gần con."
Ngược lại, Nhạc Thính Phong còn hy vọng có thể cãi nhau được với cô, cãi nhau xong lại có thể quấn lấy nhau như bình thường, nhưng người ta làm xong rồi liền lôi thuốc ra hút một điếu ra hút, tắm rửa xong liền cười nói với anh một câu rồi ra đi thẳng,
Từ đầu tới cuối, Yến Thanh Ti lại quá hào phóng, chẳng giống phụ nữ chút nào, người ta đi dứt khoát như vậy nhưng anh cũng chỉ có thể đứng đó canh cánh trong lòng.
Nhạc phu nhân thở dài: "Con nghĩ thế là tốt à, con đã từng hỏi tới cảm nhận của con bé chưa?"
Đứa con trai này của bà vẫn chưa học được cách nghĩ cho người khác, cũng không biết tới lúc nào mới có thể thật sự học được nữa.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Nhưng con tốt như vậy, cô ấy chẳng có lý do gì để từ chối con cả."
Nhạc phu nhân sờ đầu Nhạc Thính Phong: "Con trai, con bị ngớ ngẩn hả? Sao con lại có cái tự tin đó chứ?"
Nhạc Thính Phong đen mặt: "Mẹ..."
"Vậy con nói xem con có chỗ nào tốt nào?"
Nhạc Thính Phong không nói gì, cứ sưng sỉ nhìn Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân bị Nhạc Thính Phong nhìn từ đằng sau tới nỗi sởn cả tóc gáy: "Được rồi, con là tốt nhất, chuyện này ngay đến con còn không biết thì sao mẹ biết được đây."
Bà không muốn để ý tới thằng con này nữa, bà nhét bộ trang sức vào túi rồi đưa cho Ngũ tẩu: "Ngũ tẩu, bà cất bộ nữ trang này đi cho tôi."
Nhạc Thính Phong biết đây là bộ nữ trang lần trước bà cho bà Vương mượn, anh thuận miệng nói: "Ồ, không ngờ lần này lại lấy về được nha."
"Có người... lấy về hộ..."
Nhạc Thính Phong sửng sốt, người đó... Là Yến Thanh Ti?
Cặp lông mày lâu ngày chưa được giãn ra của anh cuối cùng cũng có thể trở về trạng thái ban đầu, anh đột nhiên ôm lấy Nhạc phu nhân: "Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con mà, sau này con sẽ không nói mẹ bẫy con nữa."
Nhạc phu nhân chán ghét đẩy anh ra: "Con muốn làm gì?"
"Người ta giúp mẹ chuyện lớn như thế, thân là con trai tất nhiên con phải đi cảm ơn người ta rồi?"
Nhạc Thính Phong thở phào một hơi, mẹ nó chứ, cuối cùng anh cũng mượn được cơ để gặp mặt cô rồi.
--- O ---
Chương 269:Mẹ Nợ Ân Tình Người Ta, Con Trả Thay Mẹ
Nhạc phu nhân đưa tay cho Nhạc Thính Phong: "Dù cho có cảm ơn thì cũng là mẹ đi, con góp vui gì vào đây!"
Nhạc Thính Phong đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo: "Chẳng phải người xưa có câu, mẹ nợ con trải sao, mẹ nợ ân tình của người ta thì làm con như con tất nhiên phải trả giúp mẹ rồi, hai mẹ con mình mẹ không cần phải khách khí với con, con đi đây."
Nhạc phu nhân...
Bà nhìn Nhạc Thính Phong vác vẻ mặt chán nản về nhà, giờ thì lại hừng hực sức sống lao ra ngoài.
Nhạc phu nhân không nhịn được mỉm cười, lắc đầu: "Thằng ranh này..."
Ngũ tẩu đứng cạnh nghe thấy bà thân thiết nói vậy, không nhịn được hỏi: "Bà chủ, chẳng phải bà vẫn luôn không thích cô Yến sao? Sao giờ?"
Nhạc phu nhân nhíu mày, bà cầm lấy bộ trang sức Ngũ tẩu chưa kịp cất đi, hất hàm quăng lại một câu: "Giờ tôi cũng có thích đâu."
...
Nhạc Thính Phong cảm thấy tất cả những cơn đè nén, khó chịu của anh trong mấy ngày qua cuối cùng cũng được giải tỏa.
Anh muốn gặp Yến Thanh Ti, nhưng lời cô nói lúc rời đi ngày hôm ấy luôn đè nặng đầu anh, khiến anh không được thoải mái, như thể chỉ cần đi tìm cô thì cũng chỉ là muốn tới trao đổi thể xác với cô vậy.
Nhưng Nhạc Thính Phong không muốn như vậy, phải, anh không hề muốn.
Anh từng rất hy vọng có thể ngủ với Yến Thanh Ti, ngủ đến bao giờ chán thì tỉnh, nhưng giờ có cơ hội rồi anh lại không muốn dùng nữa.
Nhạc Thính Phong cũng không biết tại sao, nghĩ mãi nghĩ không thông anh không muốn nghĩ nữa, anh sợ khi anh hiểu ra rồi thì đó sẽ là một chuyện càng khiến anh đau khổ hơn.
Nhưng giờ không thấy người, anh lại thấy khó chịu, anh mất ngủ, anh nhớ cô.
Cũng may lần này có mẹ làm động lực, giúp anh giải quyết được vấn đề lớn này.
Nhạc Thính Phong nghĩ trong lòng, mẹ anh thật sự là đem hết những gì đã hãm hại anh trước kia để tạo ra một cú kích hoàn hảo thế này.
Nhạc Thính Phong gọi điện cho Giang Lai: "Mua cho tôi một món quà."
"Sếp muốn mua quà thế nào?"
"Quà thì cứ là quà thôi! Sao cậu lắm lời thế làm gì."
Giang Lai thấy khổ không chịu được: "Nhưng sếp muốn tặng cho người nào, đối phương thích gì mới được chứ?"
"Thôi bỏ đi, tôi tự mua, có cái chuyện nhỏ xíu thế cũng không làm được, cậu đi tìm Vũ Phóng đi." Nhạc Thính Phong dập điện thoại, Giang Lai thì ngẩn ra cầm cái điện thoại.
Nhạc Thính Phong càn quét trong trung tâm thương mại tới nửa ngày mua xong rồi mới đi, anh chạy tới phim trường của Trần Hồn Khúc mới phát hiện... người ta đã tới Cảnh Thành quay phim mất rồi.
Lãnh Nhiên thấy Nhạc Thính Phong đen mặt: "Ngài Nhạc, anh không biết sao? Chẳng lẽ... chị Thanh Ti không nói với anh à?"
Nhạc Thính Phong cắn răng, thằng oắt trước mặt anh đúng là ngứa đòn, cứ phải nói ra để gây sự mới được hả?
Nhạc Thính Phong lạnh lùng đáp: "Tất nhiên là nói rồi, mà tôi là nhà đầu tư cho bộ phim này, tôi tới kiểm tra tiến độ không được hả?"
"Tất nhiên là được rồi." Lãnh Nhiên vội nói.
Yến Thanh Ti không ở đây, Nhạc Thính Phong ắt cũng chẳng ở lại quá một giấy, mọi tâm trạng tốt đẹp khi ra khỏi nhà chạy tới đây, giờ đều tan biến hết cả.
Nhạc Thính Phong xoay người rời đi, Lãnh Nhiên nói ở đằng sau: "Anh... đi thong thả."
Nhạc Thính Phong ở trên xe cau mày nhìn đống quà đắt tiền đã được bọc gói cẩn thận, anh xì một tiếng, tiện tay ném hết ra đằng sau.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lai, vừa mở miệng đã nói: "Tôi muốn tới Cảnh Thành công tác."
Giang Lai lật thời gian biểu ra xem, buồn bực nói: "Ông chủ, nhưng gần đây anh có lịch ở nước M, còn phải tới thành phố Thiên Hải nữa, không có lịch trình tới Cảnh Thành đâu? Với cả một khoảng thời gian sắp tới đây đều không có."
Nhạc Thính Phong nghiến răng, anh muốn đập cho cậu một phát, tên đầu gỗ này.
"Không có thì cậu không biết đường thêm vào cho tôi à?"
"Nhưng... không... có mà."
"Tôi mặc kệ, cậu thêm ngay vào cho tôi..."
--- O ---
Chương 270:Nói Một Câu 'Anh Muốn Gặp Em' Thì Sẽ Chết Sao?
Giang Lai không nhịn được mà âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà Nhạc Thính Phong một lượt, sếp lại phát điên cái gì chứ.
Nhưng dưới dâm uy* của Nhạc Thính Phong, Giang Lai đành phải cố gắng sắp xếp một chuyến hành trình tới Cảnh Thành.
*Tiếng lóng chỉ uy quyền hoặc sự ép buộc của một ai đó Giang Lai buồn bực, chạy đi tìm Khúc Kính hỏi lý do.
Khúc Kính vừa nghe liền bật cười: "Cậu bị ngu à, đương nhiên là Yến Thanh Ti đang quay phim ở Cảnh Thành rồi."
"Nhưng... sếp muốn đi thì cứ đi sao còn bắt tôi lấy danh nghĩa của công ty để sắp đặt hành trình nữa."
Khúc Kính lắc lắc đầu: "Cậu không cách nào hiểu nổi tâm lý của một người mắc bệnh kiêu ngạo giai đoạn cuối đâu."
Anh ta lại gõ gõ bàn nói tiếp: "Đơn thương độc mã chạy qua chẳng khác nào tự thừa nhận" anh muốn gặp em ", dùng danh nghĩa của công ty thì có thể lấy cớ" Tôi không muốn gặp cô đâu nhưng mà có việc qua đây nên mới thuận tiện qua xem cô ", hiểu chưa?"
Miệng Giang Lai méo xệch: "Đờ mờ... nói một câu" anh muốn gặp em "thì chết sao?"
"Không chết, nhưng sẽ mất mặt chết."
...
Nói tới Yến Thanh Ti thì cô vừa ngồi máy bay tận hai tiếng, bay tới Cảnh Thành còn chưa kịp thu thập sắp xếp lại hành lý đã bị đạo diễn gọi tới phim trường.
Quá trình quay bộ phim này có thể nói là khá thăng trầm, chuyện của Hứa Thiến Hi khiến cho Phùng đạo diễn như ăn phải thuốc nổ lúc nào cũng có thể chửi mắng người khác, bồi thường là chuyện nhỏ nhưng nếu lỡ như không đuổi kịp thời gian lên sóng thì sẽ gây ra án mạng thật đó!
Thế nên những cảnh quay bổ sung lần này diễn ra rất gấp gáp, Phùng đạo diễn cũng đã lên tiếng, không còn thời gian cho bọn họ NG nữa, mỗi lần quay mà NG quá ba lần liền cầm lấy quần áo mà cút xéo đi.
Yến Thanh Ti nghe xong thầm nghĩ: Nếu ông ta mà biết vụ Hứa Thiến Hi là do cô gây ra liệu có giết chết cô không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Yến Thanh Ti không nhịn mà bật cười. Bỗng có người ghé vào tai cô hỏi: "Đang cười cái gì vậy?"
Một âm thanh tràn ngập từ tính, trong những người đàn ông mà cô quen biết chỉ có một người có âm thanh như vậy, không cần nhìn cô cũng đoán được ai, Yến Thanh Ti khẽ nhếch khóe môi: "Chú... Tần..."
Nụ cười trên mặt Tần Cảnh Chi lại càng lúc càng tươi: "Chú thì chú, lâu lắm rồi không gặp, dạo này thế nào?"
Yến Thanh Ti chỉnh lại tư thế: "Chú không xem weibo sao? Hiện giờ tôi là nữ minh tinh lắm tai tiếng nhất hiện nay đó."
Tần Cảnh Chi cười: "Nhưng tôi thấy cô vẫn còn tốt lắm?"
"Chẳng lẽ lại chau mày ủ dột mới tốt sao?"
"Sắp tới Studio của tôi định quay một phim, trong đó có một vai tôi nghĩ khá hợp với cô, có muốn thử không?"
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Đây là báo đáp vì tôi gọi anh một tiếng" chú "sao."
Cuối cùng thì đạo diễn Phùng cũng phổ biến xong, Tần Cảnh Chi đáp: "Coi như vậy đi, quay xong sẽ bàn bạc chi tiết hơn."
...
Quay cảnh quay đầu tiên, cuối cùng thì Yến Thanh Ti cũng gặp được nữ chính - Tằng Khả Nhân, cô ấy không xinh đẹp như Hứa Thiến Hi nhưng hơn ở khí chất, rất lễ phép còn chào hỏi Yến Thanh Ti nữa, không quá thân thiết nhưng cũng không quá kiêu ngạo, nghe nói bối cảnh gia đình rất lớn, không ai dám chơi quy tắc ngầm với cô ấy.
Quay xong, Tằng Khả Nhân ngồi xuống bên cạnh Yến Thanh Ti: "Chị Yến và thầy Tần có quen biết sao?"
"Không quen."
"Nhưng em thấy cả đoàn làm phim, thầy Tần hình như... hay nói chuyện với chị nhất."
Yến Thanh Ti cười như không cười: "Đàn ông là phải giật về mới có thể là của mình chứ không phải là hỏi han mà giành được, tôi mà thích anh ta thật còn cần cô đến hỏi sao?"
--- O ---
Chương 271:Thích Người Đó Từ Rất Lâu Rồi, Lâu Đến Nỗi Quên Luôn Cả Thời Gian
Yến Thanh Ti tuổi không lớn nhưng trải qua quá nhiều chuyện, cô nhìn ra cô gái trẻ trung trước đang ngồi trước mặt mình tuy có vẻ trầm ổm nhưng ánh mắt lại không che giấu được mọi chuyện. Khi cô ấy hỏi cô, trong mắt không che giấu được sự ghen tị và hoài nghi, tất nhiên còn có cả sự ái mộ đối với Tần Cảnh Chi.
Yến Thanh Ti không biết mình yêu một ai đó sẽ như thế nào nhưng cô có thể nhìn ra người khác sẽ ra sao.
Tằng Khả Nhân bị Yến Thanh Ti vạch trần bí mật, mặt lập tức đỏ bừng lên: "Cô... cô nói bậy."
Yến Thanh Ti cười "Xì" một tiếng: "Có nói bậy hay không trong lòng cô tự hiểu, đừng có mà thử tôi cũng đừng nghĩ giở trò với tôi, trên đời này chẳng có thứ gì có thể giành được bằng sự nghi ngờ, nghi kỵ lẫn nhau."
Yến Thanh Ti ghét nhất là bị người khác dò xét, cho dù cô có xuất hiện ở bất cứ đâu cũng sẽ bị mấy người phụ nữ coi là tình địch, nhưng thực tế thì sao... cô có quyến rũ đàn ông của họ sao? Từ trước tới giờ cô chỉ lên giường với duy nhất một người thôi, đó chính là Nhạc Thính Phong.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ai ai cũng nghĩ cô có vô số đàn ông, phóng đãng lẳng lơ thành tính, hồi trước cô còn nghĩ lên tiếng giải thích nhưng có ai nghe cô chứ? Họ lại nghĩ cô đang tự dát vàng lên mặt mình, cứ thế cô cũng chả buồn mở miệng để biện hộ cho mình nữa.
Tằng Khả Nhân không nói gì nữa, mãi sau mới mở miệng lải nhải: "Đúng, chị nói đúng, em thích thầy Tần, thích lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chẳng nhớ mình đã thích tự lúc nào, em gia nhập giới giải trí cũng vì thầy ấy, được đóng chung với thầy ấy, em kích động đến nỗi không ngủ được, em muốn thầy ấy nhớ kỹ em nhưng lại sợ thầy ấy ghét bỏ em diễn không hay, thế nên ngày nào cũng đứng trước gương diễn đi diễn lại vai diễn của chính mình..."
Yến Thanh Ti nghe cô nói mà chẳng biết tâm trí đã bay tới phương nào.
Cô cũng đã từng, đã từng có cơ hội để yêu một người nhưng có vẻ như ông trời đã không nhân từ với cô đến vậy.
Có đôi khi thích một người mà không vì bất cứ lý do gì cũng là một loại hạnh phúc xa xỉ. Nhưng mà loại hạnh phúc này lại không có bất cứ quan hệ gì với cô hết.
Yến Thanh Ti buông kịch bản trên tay xuống, đứng dậy chuẩn bị cảnh quay tiếp theo với Tần Cảnh Chi.
Tằng Khả Nhân gọi giật Yến Thanh Ti lại: "Chị Yến, chờ một chút..."
"Tôi phải làm việc, không có thời giờ tán gẫu với cô."
Tằng Khả Nhân vội vàng đứng dậy, ngưng trọng nói: "Chị Yến, tôi thấy thầy Tần hình như có ý với chị, nếu chị đã không thích thầy ấy thì làm ơn cách thầy ấy xa một chút? Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng nhưng tôi không hy vọng..."
Yến Thanh Ti quay phắt người lại: "Cô không hy vọng cái gì? Không hy vọng Tần Cảnh Chi yêu tôi hay là tôi lỡ thích Tần Cảnh Chi? Cô dựa vào đâu mà dám yêu cầu như vậy? Biết rõ là quá đáng còn muốn tôi làm, cô có tư cách gì mà đòi thao túng tình cảm của người khác? Chẳng lẽ chỉ vì cô thích nên tôi không được phép qua lại với anh ta sao, cô là gì của anh ta?"
Tằng Khả Nhân bị Yến Thanh Ti nói cho đỏ cả mặt: "Tôi... tôi..."
Yến Thanh Ti ngắt lời cô: "Đã không có gan theo đuổi người ta, còn hồn nhiên cho rằng không cho phép bất cứ người phụ nữ nào tới gần anh ta thì anh ta sẽ là của cô sao? Tôi từng gặp nhiều người ích kỷ nhưng cái loại như cô thì đúng là hiếm."
Nói xong không thèm để ý Tằng Khả Nhân, nhấc váy rời đi.
Yến Thanh Ti có chút buồn bực, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ rằng cô không tới gần Tần Cảnh Chi thì cô ta sẽ có hy vọng? Con người Tằng Khả Nhân không xấu nhưng cô không thích loại người như vậy.
Cô ghét nhất là bị người khác áp đặt, thầm nghĩ: Tốt nhất đừng có chọc vào tôi, nếu không tôi đi quyến rũ Tần Cảnh Chi thật thì cô chỉ có nước khóc chết thôi.
--- O ---
Chương 272:Nỗi Phiền Muộn Của Tần Ảnh Đế
Vị trí đã được sắp xếp xong, Yến Thanh Ti đứng trước máy quay, chuyên viên trang điểm đang giúp cô trang điểm lại. Cô liếc mắt nhìn Tần Cảnh Chi đang đứng cách cô vài bước, năm tháng đã lưu lại trên người người đàn ông này một loại khí chất trầm ổn, bình thản có cảm giác rất xa xôi không thể nào với tới.
Yến Thanh Ti mỉm cười, trên đời này có rất nhiều loại đàn ông nhưng có thể giống như Tần Cảnh Chi lại không có mấy người? Chẳng trách lại có thể khiến một cô gái trẻ như Tằng Khả Nhân mê như điếu đổ.
Đạo diễn Phùng chê dàn cảnh bố trí không thích hợp, yêu cầu trợ lý trường quay mau chóng bố trí lại. Tần Cảnh Chi mặc bộ long bào đi tới gần cô: "Cô vừa nhìn trộm tôi?"
Chuyên viên trang điểm xong liền lập tức rời đi, Yến Thanh Ti sờ sờ chiếc trâm cài trên đầu, miễn cưỡng nói: "Chú đừng có mà nghĩ nhiều, tôi không có nhìn trộm mà đang nghiên cứu chú."
Tần Cảnh Chi cảm thấy thú vị: "Thế nguyên cứu ra được cái gì rồi?"
Yến Thanh Ti bỗng nhớ tới Tằng Khả Nhân, ngẩng đầu nhìn gương mặt ấm áp dịu dàng của Tần Cảnh Chi: "Nghiên cứu ra... bảo đao của chú còn chưa có cùn đâu ha."
Tần Cảnh Chi sửng sốt: "Có ý gì?"
Yến Thanh Ti nháy mắt với anh ta: "Ý ở mặt chữ chú à!"
Đúng lúc này, dàn cảnh đã bố trí xong, đạo diễn hô bắt đầu. Phân cảnh này là phân cảnh mới được cho thêm, hai người đã từng diễn chung với nhau mấy lần nên nhập vai khá nhanh chóng, nếu không có vấn đề gì thì chỉ cần quay một lần là xong. Mọi người trong đoàn đều thích cảnh quay của hai người, bởi vì không chỉ đẹp mắt mà quan trọng nhất vẫn là... quay nhanh!
Quay xong ánh mắt tràn đầy tình cảm của Tần Cảnh Chi, đạo diễn lớn tiếng hô thông qua.
Yến Thanh Ti nằm trong lòng Tần Cảnh Chi, nói: "Chú, có thể buông tay ra được rồi đây."
Tay Tần Cảnh Chi vẫn đặt ngang hông cô, giữ chặt lấy cô, cười cười: "Lúc này, cô nên tiện thể mà quyến rũ tôi chứ?"
Yến Thanh Ti vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái nằm trong lòng Tần Cảnh Chi, khiến không ít người tò mò liếc mắt nhìn trộm, cô trợn mắt nói với anh ta: "Thế này là chú đang muốn tranh với cháu trai của mình sao?"
Tần Cảnh Chi cười phá lên: "Scandal của cô với Cận Tuyết Sơ hot như vậy mà không thấy thằng cháu của tôi làm cái gì, xem ra... hai người cũng đi đến hồi kết rồi nhỉ."
"Chú à, cháu nghĩ chú không có khiếu kể chuyện cười đâu."
Phó đạo diễn lúng túng gọi: "Thầy Tần, cảnh tiếp theo là cảnh của ngài đấy."
Tần Cảnh Chi có chút tiếc nuối buông Yến Thanh Ti ra, trước khi đi còn nhẹ nhàng để lại một câu: "Nói thật, tôi đang rất háo hức với cảnh quay ngày mai."
Yến Thanh Ti nhíu mày, ngày mai? Mai diễn cảnh gì?
Vừa quay người lại liền thấy Tằng Khả Nhân mặt mũi trắng bệch nhìn cô, Yến Thanh Ti trợn trắng mắt, xem ra lại bị coi là hồ ly tinh rồi.
...
Ngày hôm sau, đạo diễn đưa cho Yến Thanh Ti một tờ kịch bản của phân cảnh mới được thêm vào - cảnh giữa cô, Tần Cảnh Chi và Tằng Khả Nhân, nhìn hết kịch bản cô mới biết được ý câu nói ngày hôm qua của Tần Cảnh Chi là gì, mẹ cái lão già biến thái này.
Đạo diễn hô chuẩn bị, Yến Thanh Ti buông kịch bản đứng dậy.
Nhạc Thính Phong vừa xuống máy bay liên chạy thẳng đến phim trường, nghĩ bụng Yến Thanh Ti mà nhìn thấy anh ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ?
Kết quả vừa đặt chân tới phim trường liền đập vào mắt cảnh Yến Thanh Ti liếc mắt đưa tình với Tần Cảnh Chi, tình chàng ý thiếp ôm ấp nhau, không biết hai người họ nói câu gì mà Tần Cảnh Chi đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.
Nhạc Thính Phong, cmn!!!
--- O ---
Chương 273:Đôi Cẩu Nam Nữ Này Dám Cắm Sừng Cho Anh
Trong lòng Yến Thanh Ti đang âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà Tần Cảnh Chi, chuyện này đạo diễn không nói cho cô biết nhưng lại cho Tần Cảnh Chi biết.
Những cảnh quay mới được bổ sung đa phần là cảnh tình cảm giữa Chiêu quý phi và Hoàng đế, đạo diễn Phùng đã đem tất cả quá trình diễn biến tình cảm của Chiêu quý phi lên màn ảnh, cách thể hiện như vậy sẽ khiến bộ phim trở nên tươi mới hấp dẫn hơn. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng cợt nhả ngày hôm qua của Tần Cảnh Chi cô lại muốn đập cho anh ta một trận, anh ta thế mà lại được biết trước.
Lúc này, vai của Tằng Khả Nhân đang núp sau hòn núi giả, sắc mặt trắng bệch nhìn hai người họ, không biết là diễn hay là... biểu cảm thực sự.
Vốn dĩ cảnh quay này không cần phải diễn cảnh hôn thật, chỉ cần lợi dụng góc quay cũng có thể hoàn thành nhưng mà khi cúi đầu xuống, không biết Tần Cảnh Chi nhìn thấy cái gì, anh ta đột nhiên cười lên, Yến Thanh Ti không hiểu anh ta định làm gì đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô.
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt, cmn...!!!
Đương nhiên, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy người đang nấp sau hòn núi giả, sắp mặt trắng bệch, cơ thể đang không ngừng run lên.
Yến Thanh Ti thật sự muốn cắn chết cái gã Tần Cảnh Chi này, cmn lại dám tính kế hại chết bà!
Cái khoảnh khắc Nhạc Thính Phong nhìn thấy hai cánh môi hai người chạm nhau, anh tiến nhanh hơn về phía hai người, muốn giơ chân đá bay cái gã Tần Cảnh Chi ra, giành lại Yến Thanh Ti nhưng... đi được vài bước bỗng đứng lại, nhìn chằm chằm vào đôi cẩu nam nữ kia, tự nói với bản thân: Không được, ông cần phải bình tĩnh!!!
Tần Cảnh Chi nhướng mày: Ồ, thằng nhãi này cũng kiềm chế giỏi nhỉ!
Phân cảnh này chỉ có thoại ở đoạn đầu, phần phía sau không có, đạo diễn hô "cut" xong thấy cũng không tồi liền thông qua.
Đạo diễn vừa dứt lời, Nhạc Thính Phong đã lao lên, không cần biết va phải ai cũng làm như không thấy, đi như bay về phía Yến Thanh Ti, một tay đẩy Tần Cảnh Chi ra còn thuận tiện đá một phát vào đầu gối của anh ta, một tay khác thì vòng qua ôm lấy Yến Thanh Ti vào lòng.
Yến Thanh Ti kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thính Phong: "Sao anh lại tới đây?"
Trách không được vừa nãy cứ lạnh hết cả sống lưng hóa ra là anh ta giở trò quỷ.
Nhạc Thính Phong sắc mặt cứ như người chết: "Tôi không đến thì làm sao có thể chứng kiến cảnh hai ngươi cắm sừng cho tôi sao."
Tần Cảnh Chi chỉnh lại trang phục, cười nói: "Đây chỉ là công việc thôi mà." Nhạc Thính Phong lừ mắt: "Anh im miệng."
Tần Cảnh Chi cười cười: "Nhưng mà, cậu đúng là biết kiềm chế phết nhỉ, tôi còn cho rằng cậu sẽ xông lên luôn cơ đấy?"
Nhạc Thính Phong cười nhạt nhẽo: "Cmn anh cho tôi là thằng ngu sao, không để hai người hoàn thành cảnh quay chẳng lẽ lại để hai người hôn nhau thêm phát nữa?"
Lúc nãy Nhạc Thính Phong có thể kiềm chế không xông lên là vì nghĩ tới điểm này, nếu cảnh quay bị hỏng đạo diễn nhất định sẽ bắt quay lại, còn không phải hôn thêm lần thứ hai sao?
Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy câu nói này có chút buồn cười, không nhịn được mà cười lên.
Nhạc Thính Phong tức đến mặt mũi méo xệch: "Còn có mặt mũi mà cười nữa... ông còn chưa tính toán với cô đâu."
Yến Thanh Ti gỡ tay của Nhạc Thính Phong ra: "Tính toán? Chúng tôi cũng chỉ là dựa theo kịch bản quay phim thôi, thế này đã không chịu nổi thì cảnh giường chiếu phía sau thì làm thế nào? Với lại..." Chúng ta có quan hệ gì đâu? Cũng chẳng phải là người yêu của nhau, quản nhiều thế để làm gì?
Yến Thanh Ti cười cười, câu sau cùng cô không có nói ra, như thế sẽ chỉ làm Nhạc Thính Phong xấu mặt trước mặt Tần Cảnh Chi.
Tần Cảnh Chi gật gật đầu nói: "Đúng thế, nếu không để lần sau tôi nói với đạo diễn thêm thêm vài cảnh giường chiếu nữa."
Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Tần Cảnh Chi, anh đã chán sống thế thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là được, tôi thành toàn cho anh."
--- O ---
Chương 274:Chú À, Đừng Có Mà Tranh Gái Với Cháu
Tần Cảnh Chi nhướng mày: "Chậc, Yến Thanh Ti còn phải gọi tôi một tiếng chú thế mà cậu lại xưng hô với tôi thế à."
Nhạc Thính Phong gật đầu, nụ cười trên mặt anh lúc này có thể đông cứng người khác: "Nói cũng đúng, chú, chú đã lớn tuổi như vậy rồi mấy chuyện trâu già gặm cỏ non này chú không đú đởn được đâu, coi chừng mắt lé nhìn nhầm xương rồng thành cỏ non, đến lúc đấy thì mồm lại đầy máu."
Tần Cảnh Chi nhìn Yến Thanh Ti nói: "Tôi lại thích xương rồng hơn thì làm sao giờ? Với lại... mồm cậu thì không bị chảy sao?"
"Thế thì tôi cũng cho chú biết, tôi có bị hay không?"
Nhạc Thính Phong đột nhiên nắm lấy eo của Yến Thanh Ti, cúi đầu hôn cô, nụ hôn đầy mạnh mẽ và bá đạo chứng tỏ sự chiếm hữu của anh.
Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy môi mình hình như sắp bị anh ta cọ nát. Từ trước giờ, đa phần đều là cô chủ động hôn Nhạc Thính Phong, nhưng lần này anh ta đang cực kỳ tức giận, ôm cô chặt cứng khiến cô không thể động đậy được.
Mọi người hiếu kỳ vây lại quan sát, rốt cuộc cái tên từ trên trời rơi xuống này là thần thánh phương nào?
A: Ây, ây, ây, hôn thật kìa!
B: Má, Yến Thanh Ti không phải đang có scandal với Cận Tuyết Sơ sao, người đàn ông này là ai? Không lẽ là bắt cá hai tay, bắt cá hai tay sao?
C: Điện thoại, điện thoại, điện thoại của tôi đâu, mau chụp lại, mau!
Tần Cảnh Chi nhìn nhìn một hồi: "Nếu cậu cứ hôn như thế mãi, ngày mai Yến Thanh Ti nhất định sẽ lên top với tiêu đề --- bắt cá hai tay!"
Lúc này Nhạc Thính Phong mới oán hận buông Yến Thanh Ti ra: "Anh đừng có mà đắc ý như thế, tôi mà bỏ qua cho anh dễ dàng thế thì mấy chục năm lăn lộn của tôi chẳng có ý nghĩa gì hết."
Tần Cảnh Chi nhìn Nhạc Thính Phong như đang nhìn một đứa trẻ đang cáu kỉnh: "Nhiều năm như vậy, cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Tần Cảnh Chi đảo mắt qua đôi môi sưng đỏ của Yến Thanh Ti, ánh mắt ảm đạm dần.
Yến Thanh Ti thì đang oán hận trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, cánh môi cô giờ như bị chà ớt lên vậy, nóng hừng hực.
Nhạc Thính Phong không để ý đến cô, hất cằm lên khiêu khích Tần Cảnh Chi: "Chú, giờ cháu mời chú đi ôn chuyện với cháu một lát, chú có nể mặt hay không đây?"
Yến Thanh Ti nhíu mày, tên này không lẽ lại muốn giết người. Tần Cảnh Chi nhẹ nhàng cười: "Không nể mặt thì sẽ như thế nào?"
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Cũng không như thế nào, chỉ khiến cho bộ phim này ngâm nước nóng thôi."
Yến Thanh Ti nhay nhay trán, được, có thể nghỉ rồi rồi.
Tần Cảnh Chi gật gật đầu: "Nếu đã như thế, thì đi thôi, lâu lắm rồi cậu mới có nhã hứng như vậy."
Yến Thanh Ti, mẹ, hẳn là nhã hứng? "
Đôi chú cháu nhà này đúng là không biết mèo nào cắn mỉu nào.
"Đánh chết hay đánh vỡ đầu chảy máu, cũng đừng có nói lại với tôi, tôi sợ máu." Yến Thanh Ti nói rồi, cắp đít đi mất.
Nhạc Thính Phong liếc cô: Ông giải quyết Tần Cảnh Chi trước rồi sẽ tính sổ với cô, cứ tận hưởng đi nốt mấy giây phút yên tĩnh cuối cùng đi.
Đảo mắt nhìn Tần Cảnh Chi: "Chú, xin mời."
Tần Cảnh Chi nói với đạo diễn Phùng đang đứng ở phía xa: "Đạo diễn, cảnh quay kế tiếp tạm thời lùi lại một chút, tôi có người thân tới thăm."
Nhạc Thính Phong bĩu môi, người thân cơ đấy.
Hai người một trước một sau tiến vào căn phòng hóa trang riêng của Tần Cảnh Chi, vừa bước vào, Nhạc Thính Phong đã đạp một cú từ phía sau, định đạp Tần Cảnh Chi nằm úp sấp xuống.
Nhưng Tần Cảnh Chi đã sớm có đề phòng, lách sang một bên: "Thính Phong, lớn như vậy rồi sao còn thích chơi mấy trò ấu trĩ như vậy?"
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Chú, chú lớn tuổi như rồi cũng nên kết hôn rồi sinh con chứ, nếu không đợi vài năm nữa lại không cách nào gieo giống được."
Tần Cảnh Chi còn nghiêm túc trả lời lại: "Cháu nói cũng đúng, chú đang nhìn trúng Yến Thanh Ti đấy."
--- O ---
Chương 275:Cô Ấy Là Của Cháu, Chú Đừng Có Sớ Rớ
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Chú à, cướp phụ nữ của cháu mình chú không thấy mất mặt sao?"
Trước kia, Nhạc Thính Phong sẽ không bao giờ kêu Tần Cảnh Chi là chú, chưa từng coi anh ta là trưởng bối nhưng một tiếng "chú" này lại cực kỳ tôn kính.
Nhưng trong lòng Tần Cảnh Chi lại cực kỳ rõ ràng, cái tiếng "chú" này là để chọc anh, chẳng khác gì đang nói anh già rồi, xấu rồi, đừng có mà đú đởn.
Thằng nhãi này từ nhỏ đã một bụng đen tối, vì Yến Thanh Ti thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Chỉ có điều, Tần Cảnh Chi lại thấy lần này... có vẻ như rất thú vị.
Tần Cảnh Chi cười nhạt: "Mặt? Cậu nói xem cậu có không mà còn đòi người khác cũng có?"
Nhạc Thính Phong học tập bộ dạng trợn trắng mắt của Yến Thanh Ti, cái lão già này, anh không có mặt mũi thì sao, nếu anh mà cần mặt mũi thì sớm đã bị Yến Thanh Ti làm cho tức chết lâu rồi.
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Chú à, chú đừng có tự đề cao mình quá, trình độ vô liêm sỉ của chú còn kém tôi sao? Chú có hứng thú vì trước đây chú chưa từng gặp người phụ nữ nào như Yến Thanh Ti, chú đối với cô ấy chỉ có tò mò mà thôi, nhân tiện thấy việc tranh giành phụ nữ với cháu trai của mình khá là thú vị nên mới góp vui, đúng không?"
Tần Cảnh Chi cười nhạt nhẽo, tuy anh ta không còn trẻ nhưng sự quyến rũ trên người anh lại có thể khiến người khác không để ý tới tuổi tác thật, chưa kể tới sự chính chắn chững trạc của anh không một người đàn ông trẻ tuổi nào có thể so sánh được. Anh nhìn Nhạc Thính Phong: "Thính Phong, chẳng lẽ cậu cũng không phải thế sao?"
"Tôi..."
Càng nói càng bế tắc, không lẽ lại hùng hồn nói "tôi không phải" sao? Hình như không được ổn cho lắm.
Trong lòng Nhạc Thính Phong rõ ràng hơn ai hết, tình cảm hiện tại anh giành cho Yến Thanh Ti giống y như một mớ bòng bong, chỉ xác định được duy nhất một điều, anh nhất định phải ôm cô giấu vào trong lòng, không cho bất cứ ai được đụng vào cô.
Tần Cảnh Chi cười một ung dung: "Kỳ thật, đàn ông ai chẳng như nhau, chỉ cần nhìn thấy bất cứ bông hoa hoang dã nào mọc trên vách núi đều muốn giơ tay ra hái, dù sao thì đóa hoa đó không những xinh đẹp mà cũng vô cùng độc đáo, có ai mà không động tâm được cơ chứ?"
Yến Thanh Ti chính là bông hoa độc đáo ấy, cho dù toàn thân đều có gai nhọn và tràn đầy độc tố nhưng vẫn có thể dụ dỗ một đống đàn ông ùn ùn xông lên quỳ dưới chân cô.
Tần Cảnh Chi thừa nhận anh có sự hiếu kỳ với Yến Thanh Ti nhưng cho dù tình yêu có thường bắt đầu từ sự tò mò, hiếu kỳ nhưng ai biết được về sau sẽ đoạn tình cảm đó sẽ đi về đâu. Từ trước tới giờ Tần Cảnh Chi luôn khá hờ hững với cái gọi là tình cảm nam nữ, cái giới giải trí muôn hình muôn vẻ này, mỹ nữ đi đâu mà chả thấy, nhất là những nữ minh tinh giả dối, anh đã sớm chẳng còn hứng thú. Nhưng, Yến Thanh Ti xuất hiện, thật giống như rót một làn nước trong vào cái chảo nhuộm đặc quánh này, anh không nhịn được mà muốn xem xem sau này cô ta sẽ vươn tới tận đâu.
Tần Cảnh Chi nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ quay: "Tôi còn phải làm việc, đi trước đây."
Vừa bước một chân ra khỏi cửa, Tần Cảnh Chi nghe thấy Nhạc Thính Phong nói: "Tần Cảnh Chi, tôi không phải chỉ là hứng thú nhất thời."
Tần Cảnh Chi: "Thế tức là thích hả?"
Nhạc Thính Phong khẽ nhướng môi: "Quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì anh không cần quan tâm, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cũng biết tính tôi, thứ gì của tôi, ai mà dám đụng vào tôi sẽ không nể mặt đâu."
--- O ---
Chương 276:Không Đắc Tội, Chỉ Là Nhìn Anh Ta Ngứa Mắt Thôi
Tần Cảnh Chi bị xô phải, lảo đảo tí thì ngã sấp xuống, xoa xoa bả vai bị Nhạc Thính Phong đụng phải cho bớt đau: "Đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn ngang ngược như xưa."
Những người anh quen quen ai cũng thay đổi nhưng chỉ duy nhất mình Nhạc Thính Phong là không thay đổi, không, nói đúng hơn là học được cách ngụy trang che giấu bản thân, nhưng, đứng trước mặt Yến Thanh Ti thì tất cả ngụy trang đều bị xe nát.
Tần Cảnh Chi nhìn về Yến Thanh Ti đang đứng ở đằng xa: "Chậc, chỉ là cháu trai à, sợ là khiến cháu thất vọng rồi."
Yến Thanh Ti, một người người đẹp có gai, đây là những gì Tần Cảnh Chi nhận xét về cô.
...
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong đi ra, tưởng là anh ta tính toán xong với Tần Cảnh Chi nên tới tình cô tính sổ.
Nhưng kết quả là Nhạc Thính Phong lừ mắt nhìn Yến Thanh Ti không nói câu nào, phất tay rời đi. Như đang nói: em cứ chờ đấy, chuyện này còn chưa xong đâu.
Khóe miệng Yến Thanh Ti khẽ giật giật, đúng là ngạo mạn tới giai đoạn cuối rồi.
Nhưng mà, bỏ qua cho cô nhanh như vậy sao? Anh ta tốt tính như vậy từ khi nào ấy nhỉ? "
Nhìn Tần Cảnh Chi chậm chạp đi đến bên cạnh, Yến Thanh Ti hỏi: "Hai chú cháu nhà anh trò chuyện có vui vẻ không?"
Tần Cảnh Chi gật đầu: "Đương nhiên là vui rồi."
Yến Thanh Ti không nói gì, quan sát anh ta một hồi rồi bĩu môi.
"Cô đang nhìn cái gì vậy? Giống như... đang tiếc cái gì đó?"
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Mặt chú vẫn không xảy ra chuyện gì, đúng là đáng tiếc, tôi còn đang mong nó xảy ra chuyện."
Tần Cảnh Chi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Yến Thanh Ti, nhịn không được nở nụ cười, cái con bé này, đúng thật là muốn anh bị Nhạc Thính Phong cho ăn đòn!
Yến Thanh Ti vừa quay xong cảnh bổ sung với Tằng Khả Nhân, đang định rời đi, Tằng Khả Nhân gọi giật cô lại nhưng lại ngập ngừng mãi: "Chị Yến."
"Tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng tôi không muốn nghe, cô giữ lấy mà nói cho chính mình nghe đi."
Yến Thanh Ti nhận lấy nước mà Tiểu Từ vừa đưa đến, quay đầu đi thẳng.
Tằng Khả Nhân thấy cô và Nhạc Thính Phong hôn nhau, chắc chắn sẽ nghĩ cô có bạn trai nên định xin lỗi vì đã nói mấy lời lúc trước hoặc là nói toẹt với cô: đã có bạn trai rồi thì đừng có mà ve vãn Tần Cảnh Chi.
Những gì cô ta muốn nói ngoại trừ hai lý do này sẽ chẳng còn có lý do nào khác., nhưng cô không muốn nghe.
Nhạc Thính Phong đi thẳng ra bãi đỗ xe lên xe, sau khi rời khỏi móng vuốt của Yến Thanh Ti, lý trí cũng tìm đường trở về, liền nghĩ ra trò xấu.
Anh gọi điện cho Nhạc phu nhân: "Mẹ, đang làm gì thế?"
"Ở trong bếp."
"Đừng lừa con, giờ này mẹ không đi đánh bài hay đi dạo phố mà lại đi nấu cơm, cũng có ai ăn đâu mà nấu."
Nhạc phu nhân tức điên lên mắng một câu: "Cút, giờ này tao ở phòng bếp thì làm sao, mày quản được à?"
Nhạc Thính Phong không nhiều lời, nói thẳng: "Mẹ... mẹ, buổi chiều đi đánh bài đi, muốn thua bao nhiêu cũng được."
Nhạc phu nhân nghe thấy liền đề phòng: "Con muốn làm gì?"
Nhạc Thính Phong gõ gõ ngón tay vào vô lăng: "Mẹ hẹn lão thái thái của Tần gia rồi nói với bà ấy mấy câu là được."
Nhạc phu nhân mờ mịt: "Mẹ là bộ vô tình tiết lộ cho bà ấy biết cậu cháu trai bảo bối của bà ấy đã yêu rồi, chỉ có điều đối phương là nam."
"Tao... tao đánh chết mày giờ, Tần Cảnh Chi đắc tội mày hay sao mà mày chơi nó như vậy."
Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp lại: "Không đắc tội, chỉ là nhìn anh ta ngứa mắt thôi."
--- O ---
Chương 277:Cô Sợ Sẽ Bị Tôi Hấp Dẫn Sao?
Nhạc phu nhân mặc kệ cái nồi trên bếp, hét ầm lên: "Không đắc tội mà mày ra tay độc ác thế à, Tần lão thái thái bảo bối cậu cháu trai của bả như nào mày còn không biết, mà còn
... còn... nói xấu giới tính của người ta, rốt cuộc thì mày muốn làm gì? "
Nhạc Thính Phong mặt mũi u ám, có lẽ đem quả tim của anh ta ra cắt chắc bên trong cũng chỉ có một màu đen, đen tuyền, đen tới nỗi có thể phản chiếu lại ánh sáng. Anh cũng không lên tiếng giải thích, nói thẳng với Nhạc phu nhân: "Một câu thôi, là mẹ ruột của con thì phải giúp con?"
"Mẹ..."
Nhạc phu nhân thật muốn nhét Nhạc Thính Phong quay trở lại bụng của mình, cái thằng khốn nạn này.
Bà tức giận nói: "Nhưng không có chứng cứ mẹ giúp kiểu gì, không lẽ nói miệng?"
Nhạc Thính Phong ngẫm nghĩ một chút: "Được rồi, tối nay con sẽ cho mẹ chứng cứ, ngày mai mẹ hẹn Tần lão thái thái đi đánh bài."
"Con trai, con trai, sao con lại muốn chơi xấu như thế?"
Nhạc Thính Phong bĩu bĩu môi: "Con có chơi xấu gì đâu, mẹ đừng có suốt ngày nghĩ con trai mẹ xấu xa đến như thế, con tốt tính đến thế này cơ mà? Mẹ đừng có lo, chỉ là con thấy chú của con dạo này trôi qua khá là nhạt nhẽo không có gì đặc sắc, nên tìm cho chú ấy chút kích thích thôi mà."
Nhạc phu nhân tức đến nỗi không thốt nên lời: "Mày... mày..."
"Mẹ yên tâm, cũng không có hại chết người, giúp con thì mẹ mới là mẹ ruột của con."
"Tao thì đang muốn bóp chết mày đây."
"Thôi cúp đây, hai ngày nay con có việc không về nhà."
"Con đang ở đâu đấy?"
"Đi công tác."
...
Thời gian quay lần này rất gấp gáp, ngoại trừ thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, Yến Thanh Ti đều ở trên phim trường, cảnh quay vừa rồi quay tới hơn 10h tối.
Yến Thanh Ti bóp bóp cổ, hôm nay đúng là mệt mỏi.
Vừa thay quần áo xong, đi ra, Tiểu Từ cầm túi cho Thanh Ti nói: "Chị, mình quay về khách sạn ngay bây giờ ấy, chị đừng ngủ trước, em đi mua cho chị ít đồ xiên nướng, cả ngày hôm nay chị chưa ăn gì rồi."
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu: "Không cần đâu, giờ chị mệt lắm, đặt lưng xuống phát là ngủ luôn."
Vừa dứt lời, thì thấy Tằng Khả Nhân chạy tới trước mặt, không đợi cô kịp mở miệng, đã vội vàng nói: "Em biết chị chắc đang rất ghét em vì những gì em đã nói trong ngày hôm nay, xin lỗi, thành thật xin lỗi."
Nói xong, Tằng Khả Nhân liền rời đi, cô vốn xuất thân từ một gia đình có gia thế nên từ nhỏ đã phải tập đi đứng ăn nói sao cho giống một quý cô đài các, bóng lưng thẳng tắp, lúc đi không hề lắc lư.
Yến Thanh Ti nhìn thấy thế bỗng nhiên nở nụ cười, một cô gái như vậy đúng là rất tốt, tuy cô không thích nhưng cũng phải thừa nhận cô ấy không phải là người có lòng dạ xấu xa.
Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: "Đi thôi."
Còn chưa đi được bao xa thì gặp Tần Cảnh Chi thay đồ xong bước ra: "Có cần tôi đưa cô trở về không?"
Yến Thanh Ti vẫn không dừng bước chân: "Không cần đâu, tôi có xe, cảm ơn chú."
Tần Cảnh Chi chậm rãi đi bên cạnh Yến Thanh Ti, không xa cũng không gần, khoảng cách tiêu chuẩn của một quý ông, không làm cho người ta thấy phản cảm: "Bài xích tôi đến thế sao, tôi cũng đâu phải là người xấu đâu?"
Nói rồi nghiêng người nhìn Yến Thanh Ti, cô trang điểm kiểu tự nhin, thiếu mất hai phần sắc sảo nhưng lại thêm vài phần hiền lành.
Yến Thanh Ti mỉm cười: "Nói không chừng chú là người như thế đấy! Mấy người già như chú, kinh nhiệm chinh chiến đầy mình, hiểu nhất là lấy lòng phụ nữ."
"Cô sợ bị tôi hấp dẫn phải không?"
"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Nhạc Thính Phong và anh lại là chú cháu của nhau."
Tần Cảnh Chi hiếu kỳ hỏi lại: "Tại sao?"
Đi ra phim trường, Yến Thanh Ti dừng lại, nói với anh ta: "Không biết trời cao đất dày."
--- O ---
Chương 278:Ai Cho Phép Anh Ta Hôn Em?
Vừa mới dứt lời, đột nhiên một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ lao tới đỗ phịch trước mặt hai người, người ngồi trên xe cười một cách âm trầm và có vẻ muốn bị ăn đòn: "Chú, lên xe đi, khó khăn cháu mới tới Cảnh Thành được một chuyến, hai chúng ta thế nào cũng phải đi uống vài li."
Tần Cảnh Chi và Yến Thanh Ti ngây người một lúc mới phản ứng lại.
Tần Cảnh Chi: "Muộn thế này rồi... hôm nay tôi đã quay cả ngày nên mệt lắm..."
Còn chưa nói xong, Nhạc Thính Phong liền nói đế vào: "Đúng là người có tuổi, còn sớm như thế mà đã hết hơi."
Nhạc Thính Phong đã nói như thế, Tần Cảnh Chi còn có thể nói cái gì nữa?
Tần Cảnh Chi có chút bất đắc dĩ: "Được thôi, nếu cậu đã có thành tâm thành ý mời tôi như vậy mà tôi lại từ chối thì không được hay cho lắm, Thanh Ti cũng đi cùng đi?"
Nhạc Thính Phong vứt cho Yến Thanh Ti một cái nhìn lạnh lùng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi không có ý định mời cô đâu:"
Yến Thanh Ti tôi... đánh anh có được không?
Tần Cảnh Chi lên xe, còn chưa kịp thắt đai an toàn, Nhạc Thính Phong đã nhấn chân ga lao đi.
Yến Thanh Ti tức đau cả bụng: "Mẹ nó làm như bà đây muốn được anh mời lắm đấy:"
Tiểu Từ không dám lên tiếng, chạy đi lái chiếc xe cùi của bọn tới.
Yến Thanh Ti quay trở về khách sạn, tắm rửa xong mặt nạ cũng chưa đắp, tin nhắn của Cận Tuyết Sơ gửi tới cũng không xem liền ngả xuống giường ngủ, đang mơ mơ màng màng, cô nghĩ tới, nửa đêm nửa hôm Nhạc Thính Phong lôi bằng được Tần Cảnh Chi đi,
chẳng lẽ chỉ để uống rượu thôi sao? Không thể nào, cái bụng tên Nhạc Thính Phong có khi nào là sáng sủa đâu, tuyệt đối là đang tính toán gì đó.
Nhưng như thế thì có liên quan gì tới cô đâu, hai chú cháu nhà họ có gây ra án mạng thật cũng chẳng dính dáng gì tới cô.
Xoay người, ngủ.
...
Nửa đêm, rạng sáng, lúc 3 giờ, khi bóng đêm vẫn còn chiếm hữu.
Yến Thanh Ti đang ngủ ngon thì đột nhiên cảm thấy thiếu không khí, cứ như bị bóng đè, cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi, muốn hét lên nhưng không thể nào hét được, khi không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít đi, Yến Thanh Ti mới choàng tỉnh.
Tỉnh lại thì phát hiện có một người đang nằm đè ở trên người cô, đang dùng lưỡi cạy mở
miệng cô mà tiến vào, mạnh mẽ và ngang ngược, không cho cô chốn thoát. Nụ hôn nóng bỏng và bá đạo, tràn ngập mùi rượu.
Yến Thanh Ti ngửi thấy mùi rượu liền biết người đó là ai, giơ tay bấu vào thắt lưng anh ta khiến anh ta rên rỉ kêu lên, nhưng vẫn không rời khỏi người cô, nụ hôn lại càng mạnh mẽ hơn, tay anh tiến vào trong áo ngủ của cô.
Rượu hình như khiến cơ thể anh ta trở nên nóng bỏng hơn, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy cánh tay anh ta đi qua địa phương nào chỗ ấy như bị thiêu đốt, tê dại.
Yến Thanh Ti không thở được, cố gắng giãy giụa nhưng càng giãy giụa lại càng kích thích anh ta gia tăng sức lực, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề, lúc này cô đã cảm nhận được biến hóa từ cơ thể anh.
Yến Thanh Ti sắp thở không ra hơi, định cắn cho anh ta một phát thì bị anh ta nắm lấy cằm thế là cô giơ tay đánh loạn lên người anh ta.
Cuối cùng thì, người đó cũng buông tha Yến Thanh Ti, cô cố gắng hít lấy không khí: "Nhạc Thính Phong, anh muốn cho tôi ngạt thở chết phải không?"
"Em im miệng"
Trong bóng đêm, Yến Thanh Ti vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa hừng hực bốc ra từ cơ thể của anh ta.
"Anh say rồi, cút xuống đi, nửa đêm nửa hôm ai cho phép anh bò lên giường của tôi." Yến Thanh Ti nghiến răng kèn kẹt.
"Tôi thích thì tôi bò thế ai cho phép anh ta hôn em..."
----
--- O ---
Chương 279:Làm Người Phụ Nữ Của Tôi, Tôi Sẽ Bảo Vệ Em
Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng: "Nói cứ như anh hôn ít lắm ấy."
Phòng của cô lần nào Nhạc Thính Phong muốn vào chả vào bằng được đấy thôi, con ma men say tới trình độ này còn vẫn nhận rõ đường.
Nhạc Thính Phong cúi đầu cắn lên môi Yến Thanh Ti: "Lão ta có thể so được với tôi sao? Lão ta là cái gì, là một lão già, còn hôn em, hừ... tôi chỉnh chết cái lão."
Mùi rượu trên người Nhạc Thính Phong nồng nặc đến nỗi Yến Thanh Ti nghĩ anh ta chắc phải bò ra từ hầm để rượu quá.
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra: "Sao hai chú cháu nhà anh không uống chết luôn đi còn mò về làm gì, đi xuống."
Nhạc Thính Phong "hừ" một tiếng: "Không... tôi không xuống... tôi muốn lên... (Giường)."
Yến Thanh Ti, đệch, vẫn còn lưu manh tới mức độ này, rốt cuộc là say hay không say?
Yến Thanh Ti nghiến răng: "Thế thì cút sang một bên, đây là phòng của tôi, anh không có tiền ra ngoài đường mà ngủ đừng có mà tranh giường với tôi."
Nhạc Thính Phong cũng không biết là say thật hay là giả, miệng lầm ba lầm bầm: "Tôi không cút, tôi muốn cút (giường) với em..."
Nói rồi, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, cắn nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Muốn... xóa hết mùi mà lão ta lưu lại, trên người em chỉ được phép có mùi của tôi... chỉ có thể là của tôi..."
Trong bóng đêm đen tối không nhìn rõ được mặt đối phương, Yến Thanh Ti chỉ có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ cơ thể Nhạc Thính Phong, mùi rượu tỏa ra từ người anh dường như làm cô say theo.
Không biết là bóng đêm quá mê lý hay là bị mùi rượu kích thích, Yến Thanh Ti lại thấy nụ hôn này của Nhạc Thính Phong rất dịu dàng, rất triền miên, bất giác đặt tay lên bả vai Nhạc Thính Phong.
Yến Thanh Ti nghĩ nếu đơn giản chỉ là trong đêm đen như mực, hai người đàn ông và đàn bà dùng thân thể để sưởi ấm cho nhau, cô... có lẽ không bài xích sự thân cận của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói vào tai cô: "Yến Thanh Ti, làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ em."
Lồng ngực Yến Thanh Ti bỗng run lên, sự ấm áp dịu dàng triền miên của nụ hôn vừa nãy cũng dần dần nhạt đi, cô giơ tay vỗ vỗ vào đầu Nhạc Thính Phong: "Ngoan, anh uống say rồi, đi ngủ đi."
Không ngờ lần này Nhạc Thính Phong lại ngoan ngoãn đáp ứng: "Được, đi ngủ..."
Nói xong, nhanh chóng lột sạch quần áo trên người, sau đó thì vén áo ngủ của Yến Thanh Ti lên.
Yến Thanh Ti cắn răng, thế quái nào mà lúc nãy nghĩ đơn giản chỉ là ngủ với Nhạc Thính Phong cũng được, cmn nó cô xin rút lại những gì suy nghĩ vừa nãy.
Cô nhấc chân đá anh ta ra: "Bà không muốn ngủ với anh, anh cút xuống cho tôi."
"Bịch" một tiếng, Nhạc Thính Phong bị đạp thẳng xuống giường.
Yến Thanh Ti cứ tưởng anh ta sẽ nổi trận lôi đình hoặc mãnh liệt xông lên, nhưng... không có động tĩnh.
Thế này đúng là quá không bình thường, cô đưa tay bật chiếc đèn ở đầu giường, tia sáng mờ nhạt sáng lên.
Yến Thanh Ti nhìn về phía dưới chân giường, Nhạc Thính Phong ngã chỏng vó đang nằm vẹo cổ... ngủ, tư thế hết sức buồn cười.
Yến Thanh Ti không nhịn được mà cười ra tiếng, muốn cười mà không cười nổi. Cô khẽ thở dài một hơi, đúng như những gì Nhạc Thính Phong nói, anh ta muốn trên người cô chỉ có mùi của anh ta quả nhiên, giờ trên người cô chỉ có mùi rượu của anh ta, thở ra một hơi đều tràn ngập mùi rượu.
---- Yến Thanh Ti, làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ em.
Cô giơ tay lên che mắt, trên đời này có ai là có thể bảo vệ được người khác đây?
Cô nhớ cũng đã từng có người nói với cô những lời tương tự, anh ta đã nói: "Về sau em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Thế nhưng, sau đó thì sao? Anh ta rời khỏi cô, lúc đó lại là lúc cô đang vùng vẫy trong cơn nguy hiểm.
--- O ---
Chương 280:Bảo Bối, Đừng Ngây Thơ Thế Chứ
Yến Thanh Ti cười cười xoay người lại, đá chăn ra, quẳng lên người Nhạc Thính Phong.
Cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô đã quen với việc phải nhanh chóng ngủ trong những hoàn cảnh ác liệt nhất, chăn ư, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Yến Thanh Ti cuộn mình lại, giường rất lớn, cô thì rất nhỏ.
...
Trời sáng, Yến Thanh Ti mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt của Nhạc Thính Phong, anh dựa thật sát vào cô, đang say sưa trong giấc ngủ, cánh tay vòng qua eo cô, chân thì đè lên đùi cô, dường như ôm cả người cô vào trong ngực anh.
Trên người Nhạc Thính Phong rất ấm, độ ấm từ trên người anh truyền đến khiến Yến Thanh Ti cũng cảm thấy ấm áp theo.
Yến Thanh Ti cau mày, anh ta bò lên từ lúc nào mà cô không biết, đúng là trình độ bò giường càng ngày càng thuần thục.
Hơn bảy giờ sáng, Yến Thanh Ti vốn định rời giường nhưng cái ôm này đúng là rất ấm áp, cô nghĩ, đợi lát nữa rồi dậy cũng được.
Yến Thanh Ti nghiêng người ngắm Nhạc Thính Phong, anh rất đẹp trai, ngũ quan tinh tế, làn da trắng trẻo, người đàn ông đẹp trai như thế này, cho dù là trong giới giải trí cũng không gặp nhiều, lúc anh ngủ nhìn trông rất ngoan, lông mi rất dài, đôi môi mím chặt, trên trán có một vết bầm nhỏ, chắc là bị cô đá phải lúc tối qua.
Trên người anh có sự thành thục của đàn ông, có sự ngây thơ của thiếu niên, một con người đầy sức sống.
Yến Thanh Ti nghĩ, anh không nói gì, đúng là rất dễ nhìn, cũng không xấu xa bại hoại, dáng vẻ yên tĩnh như thế này thực ra... vẫn rất đáng yêu.
Yến Thanh Ti đột nhiên tự cười giễu bản thân, anh tốt thì sao, xấu thì thế nào, cũng... có quan hệ gì với cô đâu?
Nói cho cùng, hai người bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau, hai đường thẳng song song thì sao có thể giao nhau được?
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu, lật chăn bò dậy, sự ấm áp này nói cho cùng... cũng không thuộc về cô.
Ai biết, kẻ không từ bất kỳ thủ đoạn gì, tâm tư độc ác như cô sẽ có kết cục như nào.
Yến Thanh Ti cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong cô đi ra ngoài, đang cúi đầu cài cúc áo, bỗng bị ai đó đẩy một cái, thoáng chốc đã bị đè trên tường.
Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn khuôn mặt chỉ cách mình trong gang tấc, "Anh... ưm..."
Vừa mới nói được một chữ, miệng bị người ta chặn kín, không cho nói. "Mới sáng sớm ra, anh phát điên cái gì thế, mộng du à?"
Nhạc Thính Phong niết cằm cô: "Sau này chỉ tôi mới có thể hôn em."
Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn anh, "Qua một đêm rồi mà anh chưa tỉnh rượu à? Mau tránh ra, tôi còn phải ra ngoài bây giờ đấy."
Nhạc Thính Phong lặp lại lần nữa, cực kỳ chân thành: "Chỉ mình tôi có thể hôn em, em dám hôn người khác, thì tôi sẽ giết chết người đó."
Yến Thanh Ti nói lại kiểu chẳng sao cả: "Tùy anh thôi, anh muốn giết ai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Chỉ cần có người chạm vào em một chút, tôi sẽ hôn em một trăm lần, một trăm lần không được thì một nghìn lần... em phải nhận, không chịu được cũng phải chịu cho tôi."
Yến Thanh Ti lạnh mặt hỏi lại một câu: "Anh đánh răng chưa? Chưa đánh mà đã hôn à?'
Nhạc Thính Phong đen mặt, vào giờ khắc này, em có thể đừng nói những câu như thế được không.
Nhạc Thính Phong bực bội nói: "Không đánh răng thì mới càng phải hôn em, hừ..."
Yến Thanh Ti trợn mắt, quả nhiên cái gã này lúc ngủ mới đáng yêu, cô véo má Nhạc Thính Phong: "Bảo bối, đừng có ngây thơ thế chứ, hôm nay chị còn có cảnh giường chiếu đấy! Anh nói xem anh phải làm sao đây?"
--- O ---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top