Chương 25 => hết
Chương 25
Vóc người rất
đẹp, trang phụcmàu trắng nhàn nhạt kiều mị, thích hợp làm tôn thêm vóc người nàng.
Khuôn mặt thiên sứ, vóc người quyến rũ.
Đólà mỹnhân tiêu chuẩn, là nam nhân sẽđều thích nàng.
Mỹnữlắc eo nhỏnhắn
đi
đến chỗDiêu Y Lẫm, thanh âm mềm mại
đáng yêu: “Y Lẫm, ngươi
đến rồi?”
Diêu Y Lẫm thuận tiện
điểm cái
đầu,
đem Dương Quân kéo
đến, “Ta nói chính là người này, ngươi thiết kếcho hắn
đẹp
đẹp một chút”.
Mỹnhân theo miệng cười cười,
đi tới bên cạnh hắn, trên dưới quan sát.
Dương Quân bịnhìn vậy rất xấu hổ, mặt nóng lên, cúi
đầu.
Mỹnữbật cười: “Hắn thật
đúng là khảái, không thành vấn
đề, giao hắn cho ta a”.
Nói xong lấy ra một cái thước dây, kêu Dương Quân
đem áo khóa cởi ra.
Dương Quân vừa nghe, không muốn kéo áo bất
động.
Diêu Y Lẫm kỳquái nhìn hắn, “Sao còn chưa cởi ra?”
Nói rồi
đưa tay qua muốn cởi áo khoác hắn, Dương Quân
đẩy tay hắn ra, thối lui vài bước.
Nữnhân kia thấy hắn lùng túng, bộdạng lúng túng, nhất thời hiểu
được.
“Không cần sợ, chuyện của ngươi ta biết, lần này chính là thiết kếy phục thích hợp cho ngươi.”
Diêu Y Lẫm kiên quyết
đem hắn kéo qua, cởi áo khoác hắn. Thân thểDương Quân cứng
đờ, tay rũxuống không
động
đậy.
Nữnhân dùng thước quây hông hắn lại,
vừa làm vừa nói: “Ta là Lâm Thi Nhiên, ngươi cũng có thểkêu là Ái Liên a.”
Taynhỏtrắng nõn trợt tới trợt lui bên hông hắn, chưa từng cũng nữtửtiếp xúc nhưvậy, Dương Quân
đỏmặt.
Diêu Y Lẫm hừlạnh một tiếng.
Lâm Thi Nhiên nhìn hắn cười cười, Diêu Y Lẫm lại hừmột tiếng.
Lâm Thi Nhiên tính cách cởi mởôn nhu, cười nói với hắn, khiến Dương Quân lúc
đầu tâm tình khẩn trương
đỡhơn rất nhiều, nói
được nhiều hơn.
Nhìn cảnh vui vẻtrước mắt, Diêu Y Lẫm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ê
ẩm.
Chưa thấy qua mỹnữa, cười hài lòng nhưthế, cười
đến không thấy mắt
đâu!
Đo xong xuôi, Lân Thi Nhiên cười nói: “Ân, ta có mấy bộphỏng chừng có
điểm hơi nhỏ, bất quá khác biệt cũng không nhiều. Ngươi hiện tại mặc quần áo rất không
ổn, trước cầm mấy bộmặc
đỡ, hai ngày sau ta sẽđem y phục
đưa tới cho ngươi”.
Nói xong
đưa một bộđưa hắn
đi thử, quần áo phong cách thoái mái
đơn giản, màu sắc thanh thoát. Quần thiết kếrất
đặc biệt, thắt lưng cùng Dương Quân hiện tại không sai biệt lắm.
Mặc xong cảm thấy không bịgò bó, rất thoải mái. Thiết kếáo cũng rất khéo che chặn bụng, hầu nhưkhông
đểthấy bụng hắn.
Thấy Dương Quân mặc xong
đi ra, Diêu Y Lẫm nhìn rất hài lòng,
đối Lâm Thi Nhiên gật
đầu nhẹ.
“Tốt, cứnhưvậy trước làm sáu bộđưa tới”.
Đổi
đôi giày công nhân
đơn giản, mang vào
đôi giày da thoải mái. Lâm Thi Nhiên còn muốn
đeo nhẫn vào tay hắn, nhưng bịDương Quân cựtuyệt.
Từtrong ra ngoài Dương Quân trông khác hắn, không quen với hình tượng mới này, tay chân giống nhưkhông mặc quần áo.
Diêu Y Lẫm tỉmỉxem kĩbềngoài, nói: “Hình nhưcòn thiếu cái gì, a …đúng rồi, là tóc. Cái kiểu
đầu quê mùa này hẳn là ngươi
đểlâu lắm a?”
Dương Quân nhìn gương một lát, “Ta cảm thấy…hoàn hảo a”.
Diêu Y Lẫm giởgiọng xem thường, “Có quỷmới thấy tốt!”
Lâm Thi Nhiên cười: “Ta
đây không giúp
được gì rồi”.
Diêu Y Lẫm xua tay, “Không sao, ta tìm người khác”.
Lôi Dương Quân, cũng không thèm chào, lái xe lao
đi luôn.
Đem Dương Quân
đến một cửa hàng cắt tóc bềngoài trông rất quỷdị, bên trong là một thợcắt tóc bạc
đầu khiến hắn nhìn tóc gáy dựng thắng
đứng.
Diêu Y Lẫm không nói lời nào
đem hắn
đặt trên ghế, tựmình
đến chỗnam nhân kia thảo luận.
Qua một giờ, tạo hình mới của Dương Quân ra
đời.
Đem cắt tóc dài của hắn, thợcắt tóc cũng không
đem
đầu hắn cắt thành cái kiểu cường
điệu nhưhắn tưởng tượng, mà lại thiết kếmột kiểu tóc nhẹnhàng thoải mái,
tôn thêm cho
đường viền mặt hắn càng rõ ràng. Thoạt nhìn có phần lớn giống nam nhân trưởng thành.
Đi ra khỏi cửa tiệm, Dương Quân cùng với lúc mới
đi vào chính xác là hai người rồi, vẻmặt cùng lúc trước không biến
đổi, nhưng dáng vẻnhà quê với hình tượng bây giờhoàn toàn bất
đồng.
Diêu Y Lẫm dương dương tựđắc, hàm răng lộra rắng noãn. Trong lúc Dương Quân
ởcửa sổxe nhìn thấy hình dạng chính mình lại không vui vẻ.
Hắn ngay lúc này trên người
đều là người khác cấp cho, là do công lao lấy thân thểmình cho một người nam nhân mà có
được.
Tất cảnhững thứnày,
đều không phải của hắn.
Chương 26
Qua hai ngày, quần áo quảnhiên
được
đưa tới.
Đưa
đống quần áo cho hắn, Diêu Y Lẫm khẩn cấp muốn hắn thay, nhìn bộdạng
đó, so với Dương Quân còn muốn mong chờhơn.
Thay
đồmới xong, Diêu Y Lẫm từphía sau
đi tới bỗng nhiên ôm lấy hắn. Dương Quân cảngười cứng ngắc.
Một
đôi tay xoa bụng hắn, người phía sau hô hấp nóng bỏng phảvào cổhắn.
“Còn có bốn tháng…”
Dương Quân một lát sau mới kịp phản
ứng lời nói của Diêu Y Lẫm.
Hắn
đãmang thai sáu tháng rồi, theo nhưcách sinh sản của nhân loại, còn bốn tháng nữa sẽsinh.
Đúng không? Còn bốn tháng…
Nói cách khác, bốn tháng sau hắn tựdo rồi. Không cần giống nhưđộng vật bịngười khác nuôi dưỡng
ởtrong nhà. Cũng không cần lo lắng bịngười khác nhìn nhưquái vật.
Trên bụng tay khẽvuốt nhẹsờmó,
động tác mềm mại không giống bình thường.
Hắn ôm Dương Quân hồi lâu, cho tới khi Dương Quân
đứng lâu nhức chân mới giật mình, vội bỏra,
động tác cấp tốc!
Biểu tình trông nhưkhông thểtin tưởng
được, âm thanh có chút gấp gáp mà nói: “Ngươi không nên hiểu lầm cái gì, ta vừa rồi chỉlà muốn sờhài tửcủa ta mà thôi!”
Không phải nhưvậy, còn có thểlà thếnào?
Dương Quân không hiểu gì cảliếc hắn một cái, Diêu Y Lẫm thoạt tiên
đỏmặt lên, sau
đómặt cấp bách trắng ra, sau cùng trừng hắn một cái rồi bỏđi.
Còn Dương Quân vẫn
đang
đứng tại chỗ, không hiểu gì cả.
===
Đêm
đóđãkhuya, Diêu Y Lẫm không có ra ngoài.
Đến mười một giờ, hai người lên giường
đi ngủ.
Bởi vì Dương Quân mang thai nên gần
đây tình thần không
được tốt, vô luận
ăn bao nhiêu cũng thấy toàn thân vô lực, uểoải mà buồn ngủ. Khó khăn chống
được tới mười một giờ, trực tiếp ngã xuống trên giường. Mà ngoài ý muốn, Diêu Y Lẫm luôn thức rất khuya cũng lên giường từsớm.
Dương Quân tuy rằng có chút phòng bị, nhưng hắn quảthực quá mệt mỏi, Diêu Y Lẫm cũng thanh tỉnh, không có uống rượu. Nên nghĩmình an toàn, thếlà dần dần ngủyên.
Nhưng ngủrồi trong mộng cũng không
được yên, trên mặt cùng với trên cốhình nhưluôn có sâu cắn hắn. Nhưng mí mắt lại mởkhông nổi, không thểlàm gì khác là vùi
đầu vào sâu trong chăn bông, né tránh tập kích khó chịu kia.
Ngày hôm sau ngủdậy, trên cổcó vài
điểm
đỏ, phải dùng cổáo che
đi.
Làm hại Dương Quân sáng sớm
đãtìn thuộc diệt côn trùng phun xịt, Diêu Y Lẫm xanh mặt nhìn hắn.
Liên tiếp vài ngày, Dương Quân rời giường thì
đều phát hiện vết côn trùng cắn, lại thêm quỷdịchính là
đãmặc áo rồi thếmà trên ngực bụng cũng có.
Thỉnh thoảng nói
đến chuyện này, Diêu Y Lẫm thần sắc không
đổi mà nói: “Mua thuốc diệt côn trùng vềdiệt là
ổn rồi.” [con côn trùng này mặt dày a~]
Nhưng sựthực chứng minh, dùng hết các thủđoạn, cũng không thấy hiệu quảrõ ràng, mấy dấu nhưô mai hồng hồng vẫn nhưcũxuất hiện trên người Dương Quân.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bụng Dương Quân cũng lớn ra rất nhiều, thoạt nhìn giống nhưôm theo một quảdưa hấu.
Đồng thới hắn cũng càng ngày càng sợhãi, cái khối
đang kí sinh trong người hắn khi sinh ra sẽlà quái vật gì?
Những lời Diêu Y Lẫm nói trước
đây
đang
ởtrong
đầu hắn lặp lại──
“Bởi vì nam nhân không có hệthống sinh sản nhưnữnhân, cho nên lúc sinh sẽởtrên bụng mổra một lỗ, baby sẽtừlỗhổng này
đi ra, cũng có tiểu hải tửcủa tộc nhân vì không
đợi
được nữa mà tựmình mởlối
đi ra.”
Dương Quân nằm mơlúc nào cũng thấy bụng mình bịbanh ra, Diêu Y Lẫm từbên trong lôi ra một
đống thịt chảy máu
đầm
đìa.
Mỗi lần tỉnh lại
đều kinh hãi cảngười
đầy mồhôi lạnh, quay
đầu lại thấy nam nhân trong ác mộng nằm ngủbên cạnh hắn.
Có lẽlà gần tới lúc sinh, thái
độcủa Diêu Y Lẫm cũng khá hơn nhiều,
đương nhiên cũng là bởi vì hắn thuận theo mối quan hệnày.
Trong khoảng thời gian này Diêu Y Lẫm cũng thành thói quen sờbụng hắn, mang theo dáng vẻtươi cười ôn hòa không gì sánh
được khẽvuốt ve bụng hắn.
Hành vi nhưvậy bịBùi Nguyệt Thần nhìn thấy
đúng là mởrộng tầm mắt.
Dương Quân
đãtừng hỏi,
được biết bộtộc Diêu Y Lẫm
đều rất yêu quý con nối dõi của mình. Nhưng sau mới từBùi Nguyệt Thần mà Dương Quân mới biết, biểu hiện của Diêu Y Lẫm rõ ràng là tựkỉ.
“Này là cục cưng của chúng ta, sau khi sinh ra ta sẽcấp cho hắn
đồtốt nhất thếgiới”.
Diêu Y Lẫm ôn nhu mà nói, thoạt nhìn rất giống phụthân từái.
Nhưng Dương Quân lại rõ ràng, hắn không có khảnăng làm cha. Diêu Y Lẫm trước
đây từng nói qua, ngoại trừviệc
ởtrong cơthểhắn lớn lên,
đứa bé này cùng hắn không có quan hệ.
May mắn hắn biết
được
điểm này.
Hắn
đối
đứa bé này không có cảm tình,
đối với hắn mà nói,
đứa bè này là sinh trưởng trong cơthểhắn, là quái vật hút huyết nhục của hắn.
Cách ngày sinh sản càng ngày càng gần, tâm tình hắn cũng càng thêm mâu thuẫn,
cùng lúc vừa sợviệc nam nhân sinh sản; cùng lúc nghĩđến cuộc sống nhưthếnày nhanh chóng
được kết thúc, mà
ức chếkhông giải thoát
được.
Không biết tâm tưphức tạp của hắn, Diêu Y Lẫm nhưbao người cha khác, bận rộn chuẩn bịmọi thứhài tửcần.
Chương 27
Đêm khuya bắt
đầu
đau bụng sinh,
đang trọng mộng bụng bịmột trận
đau
đớn co quắp tỉnh dậy.
Trong bụng giống nhưcó cái gì hung hăng quấy, giật chăn ra, trong anh
đèn mờnhạt có thểthấy rõ ràng dưới lớp quần áo trên bụng cái gì
đócó dấu hiệu di chuyển.
Chẳng lẽmuốn sinh rồi?
Dương Quân
động
đậy cơthể, kéo kéo tay áo người bên cạnh.
Đang mơmàng ngù Diêu Y Lẫm mởmắt ra, vẻmặt ngái ngủmà nhìn hắn. Sau
đómởto mắt mà nhìn hắn, bật dậy.
“Xảy ra chuyện gì, khó chịu
ởđâu?”
Dương Quân không nói lời nào, chỉtay xuống bụng.
Diêu Y Lẫm khẩn trương hỏi: “Sắp sinh rồi sao?”
Dương Quân gật
đầu, thật vất vảthanh âm thoát ra: “Thật…hình như…”
Diêu Y Lẫm nhanh chóng
đứng dậy mặc quần áo, ôm lấy Dương Quân hướng lầu dưới phóng xuống.
Cẩn thận
đặt hắn lên xe, Diêu Y Lẫm vào ghếbên kia, khởi
động xe.
Trên
đường hắn một bên nhìn sắc mặt Dương Quân, một bên gọi
điện thoại.
“Là ta, hiện tại
đang trên
đường, phải…là ngày hôm nay” thoáng nhìn qua Dương Quân, “Chúng ta lập tức tới ngay, các ngươi cứchuẩn bịtrước cho tốt”.
Cúp
điện thoại, xe chạy cực nhanh trên
đường.
Dương Quân ngồi tựa vào lưng ghế, quần áo
ướt
đẫm
mồhôi.
Ẩm
ướt, vì không phải nữnhân, nên khi sắp sinh không có nước
ối chảy ra, cũng không có thông
đạo
đểcho thai nhi
đi ra.
Cục cưng tinh lực tràn
đầy, trong bụng
đáqua
đálại di chuyển liên tục.
Đem Dương Quân dằn vặt chết
đi sống lại, nhưng hắnvẫn cắn chặt môi không phát ra một tiếng.
Nội tạng giống nhưbịgiảo nát,
đau
đến không lời nào tảđược.
Điều này là Dương Quân nghĩtới
điều Diêu Y Lẫm từng nói tiểu hài tửcó thểchính mình mởđường ra là nói thật.
Hắn tay
đặt trên bụng, có thểcảm nhận rõ ràng cảm nhận
được thai nhi giãy dụa
ởtrong bụng.
Hắn cảm thấy bụng mình sắp vỡra rồi.
E rằng sẽchết vào hôm nay…
Lúc xe
đến nơi, Dương Quân
đãđau
đến thần trí không thanh tỉnh.
Mơhồchỉbiết Diêu Y Lẫmbếhắn ra ngoài,
đi vào nơi có kiến trúc nhưlà bệnh viện. Sau
đóvào một gian phòng màu trắng.
Bịđặt lên trên giường, hắn thấy trên
đỉnh
đầu là
đèn chiếu sáng phòng giải phẫu thường dùng, có bốn năm người mặc
đồtrắng,
đeo khẩu trang vây quang giường hắn. Có người cầm kéo mởáo hắn ra,
đem mấy thứcản trởtrên người Dương Quân lấy xuống, thân thểxích lõa nằm trên giường.
Đối mặt với hình dạng
đáng sỉnhục này của mình Dương Quân nắm chặt hai mắt, từng cơn rồi lại từng cơn
đau
đớn cường liệt
đoạt
đi phản kháng cùng ý thức của hắn.
Chỉcó thểbất lực mà nằm giãy dụa thân thểmà rên rỉ.
“Phải nhanh một chút, hắn chống
đỡkhông nổi nữa rồi”.
Âm thanh giọng nói quen thuộc, Diêu Y Lẫm cũng theo vào phòng, cùng những người
đónói cái gì
đó.
“Hay là ngài
đi ra ngoài trước a, nơi này không thích hợp với Ngài…”
Hắn thấy Diêu Y Lẫm lắc
đầu, lại nói với bọn họvài câu thì
đi tới.
Hắn cúi mình xuống, tóc bạc bịánh sáng làm cho mập mờ: “…Rất
đau sao?”
Dương Quân nhắm mắt lại, chậmrãi lắc
đầu.
Diêu Y Lẫm mím môi, cầm tay phải của hắn: “Nếu
đau thì nắm tay ta
được rồi.”
Dương Quân mởmắt ra, nhớtới những lời này trước
đây từng nghe qua. Trước
đây trong một bộphim trên TV người vợlúc sinh, diễn viên cũng nói thế.
Đang nghĩ, bụng lại truyền
đến
đau
đớn, nhưcó người cầm mũi khoan
ởtrong bụng hắn khoan ra bên ngoài!
“A──!”
Hắn nhịn không nổi mà kêu lên, cấp bách mà nắm chặt tay Diêu Y Lẫm, cốsức mà ngón tay cũng trởnên trắng bệch.
Diêu Y Lẫm lớn tiếng
đối người bên cạnh quát: “Còn
đang làm cái gì, nhanh lên cho ta!”
Trán trắng nõn, xuất hiện một tầng mồhôi.
Dương Quân bịngười nghiêng thân qua,
đem lưng
đưa vềphía bọn họ. Sau cảm thấy trên lưng lành lạnh, giống nhưđược thoa cái gì
đó. Tiếp theo cột sống
đau xót, cảm giác vừa
đau vừa xót lan ra trên cột sống.
Dần dần
đau
đớn giảm bớt, ý nghĩtrởnên chậm lại.
Dương Quân biết
đây là tác dụng của thốc mê.
Một tấm vải bốmàu lam phóng tới trên người hắn,
ởgiữa có một lỗhống lớn, vừa vặn
đem bụng hắn lộra.
Lúc này Dương Quân cảm thấy chuyển
động dưới thắt lưng
đãrất chậm chạp, chỉnhìn thấy bọn họtrên bụng hắn lau rửa nửa ngày.
Trước mắt hiện lên mấy vật sáng loáng, bỗng thấy căng thằng, hắn nghe
được người bên cạnh nói: “Chớsợchớsợ, rất nhanh sẽxong”.
Lòng bàn tay bịmồhôi làm
ướt, nhưng không phải là của hắn. Diêu Y Lẫm trên mặt có sắc trắng, Dương Quân nhìn, Diêu Y Lẫm cúi
đầu hôn nhẹmặt hắn.
“Nhanh thôi, nhanh thôi…”
Bên tai hắn vang lên âm thanh của nam nhân kia, Dương Quân cảm thấy nhiệt nóng trên bụng, bác sĩmặc áo trắng trên găng tay plastic
đãnhiễm
đỏ, cái vật sáng loáng kia trên tay bác sĩthay
đổi góc
độliên tục.
Tất cảgiống nhưmộng, nhưvậy mổđúng không.
Cuối cùng bác sĩlấy ra một khối vật toàn máu, Dương Quân không rõ mà nghĩhình nhưhắn trước
đây nằm mộng
đãthấy.
Hai mắt nặng trĩu, Dương Quân chẫm rãi nhắm nghiền.
Cuối cùng chỉnghe thấy Diêu Y Lẫm lớn tiếng kêu cái gì
đó.
Chương 28
Sau khi giải phẫu Dương Quân
đãngủ, nhưng không bao lâu thì tỉnh.
Chỗkia biến thành gian phòng bình thường, thoạt nhìn không giống phòng bệnh, so với khách sạn không khác biệt lắm.
Đầu giường có một bình hoa sứmàu trắng, bên trong cắm mấy bông hoa nhỏxinh xắn.
Trong phòng không có ai, yên lặng
đến mức có thểnghe thấy tiếng hô hấp của mình.
Dương Quân hít sâu một hơi, bụng liền truyền
đến một trận
đau
đớn.
Chỗvết thương vừa giải phẫu rân rân
đau.
Xoa xoa bụng, bằng phẳng.
Cái quái vật kí sinh trong thân thểhắn
đãkhông còn.
Sau này, hắn sẽkhông sống cuộc sống không thểchịu
nổi nhưtrước
đây nữa.
Dương Quân vuốt cái bụng phẳng mà mờmịt nghĩ.
Lúc này cửa mở, Dương Quân ngẩng
đầu nhìn lại, Diêu Y Lẫm
đi
đến.
Thấy Dương Quân
đãtỉnh, Diêu Y Lẫm nhưcó chút vui vẻ.
“Tỉnh, cảm giác thếnào?”
Dương Quân tuy rằng không biết sao Diêu Y Lẫm lại vui vẻnhưng vẫn
đáp: “Ừ, tốt”.
“Đau bụng không?”
“…Có một chút”.
Diêu Y Lẫm hơi nhíu mi, rồi lại dãn ra: “Không sao, có
điểm
đau là bình thường”.
Diêu Y Lẫm ngồi bên giường, nói với hắn: “ Sáutiếng
đồng hồliền không có
ăn uống, ngươi có muốn
ăn gì không ta kêu bọn họchuẩn bị”.
Dương Quân vừa mới giật giật môi lại nghe nói: “A,
được rồi, ngươi chỉcó thểăn thức
ăn lỏng. Hay là uống sữa a?”
Diêu Y Lẫm lẩm bẩm
đang lúc muốn
đem thực
đơn nói cho Dương Quân.
Hắn không quan tâm vấn
đềăn uống này, hắn chính là muốn hỏi bao giờcó thểly khai.
“Xin hỏi…ta lúc nào
──”
Vừa nói
được ba chữDương Quân bịcắt ngang.
“Ngươi muốn hỏi lúc nào có thểthấy cục cưng?” Diêu Y Lẫm nởnụcười, “Bây giờcòn
đang làm kiểm tra, ngay mai ngươi có thểôm hắn rồi”.
Hắn tại sao muốn ôm
đứa nhỏ?
Ý tứbịhiểu lầm Dương Quân cũng không hỏi lại, vừa giải phẫu tỉnh lại, hắn cũng mệt chết rồi.
Thấy Dương Quân nhắm hai mắt lại, Diêu Y Lẫm
đưa tay lên
đầu hắn, “Mệt mỏi sao?”
Dương Quân không nói gì.
Diêu Y Lẫm tiếp tục nói: “Vậy hảo hảo ngủmột giấc a…”
Thanh âm nam nhân này trước
đây có nhu hòa nhưthế?
Dương Quân mơhồnghĩ, ngày hôm nay nam nhân mang cho hắn cảm giác có
điểmkì quái.
Nhưlà có nơi nào trong Diêu Y Lẫm
đang lặng lẽthay
đổi.
Thếnhưng, những …điều này, cùng hắn có quan hệgì sao?
Thật tốt, có thểly khai nơi này rồi…
===
Ngày thứhai, Diêu Y Lẫm lại tới nhìn hắn.
Khóe miệng cong cong, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng bếtheo cái gì
đó.
Diêu Y Lẫm
đi tới, một vật nhỏmàu da nằm trong lồng ngực hắn.
Con mắt cục cưng không mở, mặt nho nhỏhồng hồng nhăn lại, lông mi cùng tóc còn chưa có, miệng nhỏđến nỗi hầu nhưkhông nhìn thấy.
Dương Quân cảm thấy nói nhưTV này bảo bảo trắng nhưtuyết béo mập mạp không bằng nói một con khỉtoàn da.
Có lẽnói quái vật chính là quái vật, cứcho khi trưởng thành
đẹp
đẽ, thì khi còn bé vẫn lộra hình dạng vỗn dĩ?
Diêu Y Lẫm vẫn còn khoe ra trước mặt hắn: “Xem, hắn khảái a? Vữa rồi hắn vẫn tỉnh mởmắt nhìn ta,
đãlại ngủ”.
Dáng vẻcủa Diêu Y Lẫm rất hưng phấn, ngược lại, phản
ứng Dương Quân lãnh
đạm hơn.
Diêu Y Lẫm tựa nhưcó chút bất mãn, mang cục cưng trên tay nhét vào lồng ngực hắn: “Ngươi ôm hắn”.
Dương Quân nhìn một chút vật nhỏtrên tay, lông mày xung quanh vùng mắt khó có thểnhìn thấy kia mà mặt nhăn một chút.
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên
đưa tay luồn vào trong áo hắn, xoa nắn bộngực.
Dương Quân thất kinh, nghĩmuốn
đẩy hắn ra nhưng trong lòng còn có tiểu hài tử.
Diêu Y Lẫm cười hắc hắc: “Đáng tiệc ngươi không phải nữnhân, nếu không nơi này hiện tại là có người thấm hút a”
Trêu
đùa mang theo ý tứháo sắc khiến Dương Quân
đỏmặt lên.
“Ngươi …cút ngay!”
Diêu Y Lẫm không
động
đậy, nắm hai hạt trên ngực hắn.
Dương Quân giãy dụa
đấu tranh không
được, Diêu Y Lẫm tựa hồcảm thấy
đùa nhưvậy rất vui, càng mạnh tay,
đưa tới trong quần.
“Ngươi không nên…” âm thanh Dương Quân rung lên, “Nha
──!”
Nhận thấy không
ổn Diêu Y Lẫm buông hắn ra, sắc mặt Dương Quân có chút khó coi.
Vừa rồi phản kháng, hắn không cẩn thận dùng sức, vết thương trên bụng chưa lành lại muốn rách ra.
Diêu Y Lẫm
đi ra ngoài kêu bác sĩ, Dương Quân ngã xuống giường, thấy cục cưng bên người, cốsức nắm chặt ra giường.
Qua hai ngày, sau khi quan sát không có vẫn
đềgì, vết thương cũng khá lên nhiều, Dương Quân bịDiêu Y Lẫm mang vềnhà.
Đương nhiên còn có mấy ngày nay Diêu Y Lẫm
đều ôm
cục cưng trên tay.
Qua hai ngày, hình dạng cục cưng có biến hóa vô cùng lớn.
Da mặt nhăn nhăn hồng hồng biến thanh phẳng phiu trơn tuột, trắng trắng nộn nộn giống nhưbánh kem. Con mắt mởto, sáng trong cực kỳkhảái. Cái miệng nhỏnhắn mềm mềm hồng hồng, nhưhoa anh
đào. Hai gò má mập mạp nhưđậu hũ, muốn chọt chọt
ấn
ấn.
Chương 29
Có thểnói tiểu bảo bảo trong quảng cáo cũng không xinh xắn nhưthế, nhưng mặc kệnó có bao nhiêu xinh xắn, bao nhiêu khảái, Dương Quân vẫn không có một chút cảm giác thích. Bình thường cũng chưa từng ôm qua.
Hắn không phải cha của tiểu bảo bảo, cũng không phải mẹ.
Diêu Y Lẫm rất thích
đứa bé này, Bùi Nguyệt Thần cũng tới chúc mừng, nhìn qua tiểu hài tửvẻmặt cũng rất vui, ôm trong lồng ngực
đùa thật lâu.
Xem ra mọi người trong bộtộc của bọn họđều rất thích trẻcon.
Sau khi trởvềDương Quân tĩnh dưỡng
được vài ngày, thân thểdần dần khôi phục.
Khiến hắn cảm thấy kì quái chính là, qua vài ngày, Diêu Y Lẫm cũng không nói chuyện
đưa hắn ra ngoài.
Hắn
đãkhông còn giá trịlợi dụng, không phải sao?
Diêu Y Lẫm không nói, nhưng hắn
đãkhông thểtiếp tục nhẫn nại chờđợi.
Một ngày, Dương Quân có
được cơhội hỏi hắn. Nói muốn rời
đi, Diêu Y Lẫm kinh ngạc mà mởto hai mắt.
Nhìn hắn một lát mới nói: “Ngươi tại sao muốn rời
đi?”
Dương Quân nhìn hắn, “Bắt
đầu có
nói sau khi ta sinh hạtiểu hài tửthì thảta
đi a, ta
ởchỗnày không còn tác dụng gì nữa không phải sao?”
Diêu Y Lẫm cắn răng: “Ngươi lẽnào không quan tâm hài tửngươi sinh ra sao?”
Dương Quân cúi
đầu, “…hắn không phải hài tửcủa ta.”
“Ngươi…ngươi
được lắm!” Diêu Y Lẫm nởnụcười: “Trước
đây không nhìn ra ngươi ngu ngốc nhưthếnhưng tâm cũng vô tình nhưvậy.”
“Ngươi muốn
đi, ta
đương nhiên cũng không ngăn cản ngươi” Diêu Y Lẫm chớp mắt: “Thếnhưng… Ngươi thực sựmuốn nhưthếsao?”
Dương Quân ngẩng
đầu, không chút do dự: “Phải”
Diêu Y Lẫm giận dữcười: “Được, ngươi
đi rồi sẽkhông thểtrởlại!”
Nét mặt Dương Quân không một biểu tình, cũng không mang theo
đồvật gì, trực tiếp hướng cửa
đi ra.
Thứhắn có,
đều là của người khác.
Tới cửa, Diêu Y Lẫm
bỗng nhiên gọi hắn.
“Chờmột chút, ngươi…” Diêu Y Lẫm gấp gáp: “Ngươi muốn cái gì ta cũng có thểcho ngươi, nhưvậy … người có thểởlại a?”
Dương Quân dừng lại, xoay người.
Hướng Diêu Y Lẫm mỉm cười: “Của ngươi cho ta, cho tới bây giờta
đều không nghĩsẽmuốn”.
“Diêu tiên sinh, hẹn ngày gặp lại”.
Ởcạnh nhau gần chín tháng, hắn
đối với Diêu Y Lẫm
đến cuối cùng là một câu xưng hô lãnh
đạm xa cách “Diêu tiên sinh”.
Hắn trước
đây gọi mình thếnào?
Diêu Y Lẫm suy nghĩhồi lâu, mới phát hiện…hắn chưa bao giờgọi tên mình.
=====
Nhà Diêu Y Lẫm cách xa nội thành, phụcận không có xe ta-xi, cũng rất ít xe
đi qua. Dương Quân không muốn kêu Diêu Y Lẫm lái xe
đưa hắn
đi, cũng không biết mình nên
đi nơi nào, chỉcó một mình ven theo
đường cái
đi.
Trên người hắn không có một phân tiền, quần áo cũng là Diêu Y Lẫm cấp cho.
Nhớlại ban
đầu, Diêu Y Lẫm từng nói qua sẽcho hắn mốt sốtiền,
đủcho hắn áo cơm không lo.
Dương Quân ngẩng
đầu nhìn trời cười.
Cái gì cũng không mang
đi,
đólà vì hắn muốn lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Không biết còn phải
đi bao lâu mới tới khu thành thị, chỉmơhồnhớđược Diêu Y Lẫm lầm trước lái xe
đưa hắn
đến nội thành cũng hơn một giờđồng hồ.
Đi nhanh một chút, trước khi trời tối hắn là tới nơi.
Đi trên
đường thời gian dài, miệng vết thương dưới bụng hình nhưcó
điểm
đau.
Dương Quân tìm một chỗsạch sẽmà ngồi xuống.
Nhìn xuyên suốt
đường nhựa hướng xa xôi, lâu rồi tâm tình chưa từng có yên bình.
Ngày hôm nay
đến công viên trước một
đêm, sang mai ra công trườngxem có việc làm hay không.
Thấy thời gian nghỉngơi
đủrồi, Dương Quân vỗvỗống quần
đứng lên.
Đang muốn tiếp tục
đi, lại nghe thấy
đằng sau truyền
đến tiếng ô tô. Dương Quân phản xạlui hai bước qua
đầu nhìn lại.
Kiểu dáng xe thểthao, toàn bộmàu
đỏthẫm.
Chiếc xe này, sao nhìn quen quen…
Con mắt Dương Quân giật nảy, trực giác cảm thấy không
ổn.
Mặc kệvết thương có nứt ra hay không, hắn bật người ra khỏi
đường cái, hướng chỗđất chạy
đi.
Nhưng không chạy
được xa,
đột nhiên một cỗlực
đem hắn khua té trên mặt
đất.
“Ngươi chạy, ngươi lại dám chạy!”
Diêu Y Lẫm con mắt
đỏbừng ngồi trên người hắn, túm chặt cổáo hắn, tạt hắn một bạt tai.
Lực
đạo rất lớn, mặt Dương Quân bịđánh lệch
đi.
Trong miệng cũng nổi lên mùi máu tươi.
“Mẹnó! Ngươi cái
đồđêtiện này!”
Diêu Y Lẫm trong miệng mắng loạn lên, lực trên tay không giảm một chút
đánh vào người vào mặt Dương Quân.
“Đừng…”
Dương Quân
đưa tay ngăn lại, hoảng loạn mà kêu lên.
Diêu Y Lẫm giật tay hắn ra, nhìn mặt hắn cùng người hắn không
lưu tâm.
Dương Quân bịđánh mặt mũi mờmịt, trước mắt một mảnh
đen
đen. Vẻmặt
đãchết lặng
đến không còn cảm giác
đau
đớn.
Đến bây giờhắn vẫn không hiểu rõ tại sao Diêu Y Lẫm lại
đuổi theo
đánh hắn.
Diêu Y Lẫm thấy hắn bất
động mới dừng tay, sửa lại quần áo,
đem hắn nâng lên,
đưa vào xe dừng bên
đường.
Sau
đócũng vào xe, nhìn thoáng qua người ngồi bên, khởi
động xe chạy
đi.
Chương 30
Vềtới nhà, Diêu Y Lẫm khiêng hắn nhưkhiêng bao cát
đi vào.
Vào tới bên trong
đem hắn ném lên sô pha, Dương Quân vẫn còn mơhồý nghĩcó chút không rõ ràng lắn.
Trên khuôn mặt gầy gò tràn
đây chỉngân ngang dọc xanh tím, mặt sưng phù lên nhìn nhưlà rất béo. Bởi vì bên trong bịrăng kẹp chặt, khóe miệng vẫn lưu lại vết máu.
Nhãn thần dại ra mông lung, cảngười thê thàm không gì sánh
được.
Diêu Y Lẫm ánh mắt thâm trầm mà nhìn hắn, biểu tình ngoan
độc.
Dương Quân thoáng khôi phục thần trí, thấy Diêu Y Lẫm
đứng trước mặt hắn, theo bản năng lui người lại.
Diêu Y Lẫm nhìn thấy trong lòng càng bực bội, cũng không biết vì sao mình sinh khí, dù sao vừa nhìn thấy hắn trước mặt mình nao nùng sợhãi cũng rất là khó chịu!
Phi thường khó chịu!
Muốn một phát hung hăng mà quăng xuống dưới, nhưng thấy
đối phương co rúm lại run rẩy tay muốn
đánh hắn ngừng trên không trung, run lên một cái, khe khẽxoa mặt hắn.
Dương Quân rõ ràng trên người run một chút, không dám di chuyển, nhưng trong mắt
đãcó tia
đềphòng cùng ý
hận.
Diêu Y Lẫm nheo con mắt màu hổphách lại, tay niết cằm hắn, buộc hắn ngẩng
đầu lên.
“Con mẹngươi
đồđêtiện,
đối ngươi tốt một chút thì cho là mình lên trời rồi! Còn muốn chạy ra bên ngoài, ta cho ngươi chạy!”
Nói rồi tát hắn một cái, Dương Quân chịu không nổi mà ngã quỵtrên ghếso lon.
Diêu Y Lẫm
đem hắn kéo lại, cười ta nói: “Ngươi muốn ly khai ta? Ta
đây xem thửngươi làm sao thoát khỏi ta!”
Hắn
đưa tay lên quần áo Dương Quân, kéo mạnh một cái xe rách ra.
Lộra thân thểxích lõa trơn tuột.
Dương Quân kinh hoảng mà kêu lên: “Ngươi muốn làm cái gì!”
“Nhìn không thấy sao?” Diêu Y Lẫm cởi quần Dương Quân: “Đương nhiên là thượng ngươi rồi!”
Dương Quân luống cuống tay chân mà chống lại, liều mạng thoát khỏi người Diêu Y Lẫm.
Diêu Y Lẫm
đem hắn lật lại,
đặt trên ghếsa lon.
Diêu Y Lẫm khí lực lớn, Dương Quân tuyệt vọng mà cảm nhận hai chân bịtách ra.
“Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta xem ngươi mang thai làm sao chạy nổi!”
Dương Quân mởlớn con
mắt, vẻtuyệt vọng nổi lên.
Taychân kịch liệt phản kháng, vết thương trên bụng không còn chú ý
đến.
Diêu Y Lẫm
đánh mông hắn một cái, da nâu mỏng manh lập tức hiện lên rõ ràng năm vệt hồng.
Hai chân bịkéo ra hết cỡ, phía sau hạthân cảm thấy
đau xót, vật thểnóng rực giận dữgiương lên không hềthương tiếc vọt
đến.
Dương Quân cắn tay,
đem nghẹn ngào cùng
đau khổchua xót trong tim toàn bộnuốt xuống.
“Ta muốn thao chết ngươi, tiện nhân này!”
“Ta cho ngươi chạy!”
“Ta cho ngươi ly khai ta!”
“Ngươi chạy có phải
đi theo bọn dã nam nhân bên ngoài!”
“Ta biết mà ngươi là cái thứdâm
đãng thấp hèn, không có nam nhân cắm vào thì khó chịu!”
“Nói a, ngươi hiện tại rất sảng khoái
đúng không?”
Diêu Y Lẫm vừa mắng vừa khiến Dương Quân co rúm sống không bằng chết, trong trận hoan ái
đạt
được vui vẻduy nhất chỉcó Diêu Y Lẫm.
Từđầu
đến cuối hạthân Dương Quân không có phản
ứng.
Nước mắt Dương Quân yên lặng mà rơi xuống, nhỏlên cánh tay trên ghếsa lon.
Chương 31
Thật lâu sau, Diêu Y Lẫm tắm rửa xong, trởlại phòng khách, Dương Quân vẫn nhưtrước tưthếlưng hướng xuống ghé vào ghếsa lon.
Trên mặt vết bầm hồng tím xen với nước mắt, cùng với nước bọt mất ý thức chảy ra, hai mắt nhắm nghiền, còn trong cơn mê man.
Diêu Y Lẫm suy nghĩmột chút,
đến phòng tắm cầm khăn mặt, mang chậu nước lại giúp hắn lau người.
Trước làm mềm khăn mà lau khô mặt hắn,
đạo lực rất nhẹ, cho dù là khăn mềm, Dương Quân tựa hồtrong mộng cũng thấy rất
đau nhăn mặt lại. Diêu Y Lẫm vội vàng
đưa khăn ra, nhìn mặt hắn bình thường rồi mới dè dặt mà lau tới.
Chính hắn cũng không rõ là mình xảy ra chuyện gì, có cần phải mạnh tay với hắn nhưthế?
[Blue :
đoạn in nghiêng bên dưới vồn không
đc kểbằng giọng Diêu Y Lẫm nhưng ta cảm thấy
đổi lại thếnày phù hợp hơn, thực ra toàn bộcâu văn nhưcũkhông
đụng chạm, chỉđổi
đại từnhân xưng thôi, là
đổi chỗxưng ‘ta’ ý, trong bản QT cứhắn, cơmà hắn[Diêu Y Lẫm] với hắn [Dương Quân] cứloạn hết cảlên, nếu nàng
đọc thấy không phù hợp chỉcần
đổi ‘ta’ lại thành ‘Diêu Y Lẫm’ là
được..cơmà chỉcó
đoạn in nghiêng thôi a~]
Vốn không nghĩhắn rời ta
đi, nhưng
đột nhiên lại nhưthế, trong lúc hắn ra
đi, trong
đầu trống rỗng.
Sao lại nhưvậy?
Lúc bắt
đầu,cho rằng Dương Quân là nên
ởbên cạnh ta?
Theo hắn nói, chính ta tìm không ra lý do muốn hắn lưu lại.
Lúc hắn bước ra cửa phòng trong một khắc, lần
đầu tiên nhìn thấy hắn nởnụcười.
Cười
đến chói mắt.
Khi hắn
đi
được 1 giờ, ta vẫn một mực miên man suy nghĩ──
Nghĩhắn không có mang theo tiền, ngày hôm nay buổi tối ngủởchỗnào?
Nghĩvết thương của hắn còn chưa tốt, nứt ra rồi làm sao?
Nghĩgần
đây không có xe, hắn làm sao vềlại nội thành?
Nghĩhắn vì sao khẩn cấp rời khỏi nơi này,
đối hắn nhưthếkhông tốt hay sao? Hay là hắn bên ngoài có nam nhân khác?
Nghĩđến hắn bên ngoài cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp, ta cảm thấy tâm phếđều nổ!
Có thểôm người hắn chỉcó một mình ta, nơi hắn lưu lại chỉcó thểlà bên cạnh ta!
Mởcửa xe thểthao chạy
đuổi theo người.
Cái lão nam nhân kia cưnhiên nhìn thấy ta lại bỏchạy!
Máu dồn lên
đỉnh
đầu cái gì cũng không
đểý
đến ta lập tức dừng xe,
đuổi theo
đánh hắn.
Thẳng
đến khi người dưới thân không còn sức lực phản kháng, ta mới dừng lại.
Lúc trên
đường ta thậm chí còn nghĩđến cắt chân hắn, hoặc
đem hủy dung khuôn mặt hắn.
Nhưvậy hắn sẽkhông nghĩrời ta chạy
đi cùng người khác a?
Ý niệm trong
đầu chợt lóe lên rồi biến mất, ta câu môi cười.
Cần gì phải phiền toái nhưvậy, muốn hắn lưu lại, còn nhiều biện pháp.
Diêu Y Lẫm chà lau sạch sẽngười Dương Quân, thanh thanh thích thích [sạch sẽ. thoái mái] . Bên trong cũng
được tẩy trừsạch sẽ.
Sau
đem Dương Quân không chỉkhuôn mặt mà cảngười cũng
đều thê thảm ôm lấy,
đi lên lầu
đặt
ởtrên giường.
╬╬╬╬
Dương Quân lúc ngủkhông
được yên
ổn, trên mặt rát buốt, trên người mỗi tấc da tấc thịt
đều kêu lên
đau
đớn.
Mí mắt nặng nềkhông thểmở, hắn chỉcó thểvô lực
đối mặt với bên rìa mộng cảnh cùng hiện thực.
Trong mộng,
đau
đớn vần còn tiếp tục, dục vọng của nam nhân thâm nhập cơthể, nhưng hình dạng bộphận này rõ ràng dịthường.
Kia không phải là hình thái nhân loại nên có…
Con ngươi lanh băng màu hổphách của nam nhân nheo lại, nhìn biểu tình kinh hoảng của hắn mà mịhoặc cười, rút hạthân ra.
“Thích không? Có muốn thấy rõ ràng hơn một chút không?”
Namnhân cầm lấy dục vọng,
đang
ởban ngày, hình dạng bộphận kia không thểnghi ngờ.
Ởmiệng
đỉnh phân thân, là một cây màu da dài nhỏnhưkim châm.
“Đây là thứcó thểlàm cho ngươi mang thai a, lát nữa nó sẽđâm vào cơthểngươi, trong bụng ngươi sẽlưu lại giống của ta. Sao nào? Rất mong chờđúng không?”
Hắc hung ác cười, tóc trắng vương trên vai, yêu diễm mê hoặc nhưMạn
đàla [theo nhưgoogle thì là hình vẻbiểu tượng thếgiới trong phật giáo a~ nói chung
ứhiểu]
Dương Quân kinh hoàng nhìn vật trước mắt, thếnào cũng trởnên
đui mù.
Thắt lưng nam nhân một trận
ấn xuống,
đâm thật sâu vào trong cơthểhắn, nghiền nát hắn bứchắn thét chói tai.
Không xong
──! Này
đích thực không phải cho người nhận!
Dương Quân nhiều lần cắn môi dưới,
đến môi trên huyết nhục
đãkhông rõ ràng.
Mộng cảnh không ngừng chuyển
đổi, hắn thấy gia gia nãi nãi. Muốn chạy tới, người phía trước
đãthành ba ba mụmụ,
đối hắn cười.
Mụmụnói với hắn: “Làm ca ca bảo hộthật tốt
đệđệnha”.
Hắn gật
đầu, hắn làm
được, hắn có
đối
đệđệtốt.
Hắn vừa vươn tay muốn chạm mụmụ.
Người phía trước lại biến
đổi, là
đệđệkhi còn bé,
đưa tay nho nhỏ, lảo
đảo
đi tới muốn ôm hắn.
Một cái tát hướng hắn
đánh.
“Ngươi cái
đồđêtiện này, ngươi cũng chỉxứng khiến xem nhưlà nữnhân mà làm! Sinh hài tửcho ta!”
Vẻmặt nam nhân âm lệmà khinh miệt
Dương Quân nhắm mắt lại, rụt lụi vài bước, che lỗtai.
Không
──không
được!
Hắn không phải là nữnhân!
Hắn không thểsinh hài tử!
Hắn không phải trởthành
đồđêtiện của nam nhân!
Tại sao
đối xửvới hắn nhưthế? Tại sao muốn hắn gặp tất cảnhững chuyện này? Tại sao!
Tại sao
─!!
Chương 32
Dương Quân tỉnh lại, ác mộng trong mơvừa mới kết thúc, trong thực tại lại vẫn còn tiếp tục.
Diêu Y Lẫm ngồi bền giường, cầm trong tay cái
điều khiển TV, vứt lên vứt xuống mà
đùa.
Thấy hắn mởmắt, nhe răng cười: “Tỉnh?
Đúng lúc, cho ngươi xem một thứthú vị.”
Cầm
điều khiển từxa bấm mấy phát, cái ti vi màn hình tinh thểlòng siêu mỏng không biết lúc nào
được
đưa
đến
đối diện gường phát sáng.
Truyền ra tiếng người, nghe không giống nhưâm thanh ti vi.
Một thanh âm quen thuộc dịthường vang lên: “Xin…xin các
người tha ta
đi.”
Dương Quân cảngười chấn
động, cẩn thận nhìn lên màn hình. Trên
đómột nam tửtrẻtuổi quỳtrên mặt
đất, tay bịtrói sau lưng, thần tình hoảng loạn.
Thanh niên này không ngờlại là
đệđệDương Quân, Dương Minh.
Dương Quân trong lòng căng thẳng, chỉthấy trên người hắn rõ ràng không có vết thương nào thì thởra một hơi.
“Ngươi lại làm cái gì? Ngươi
đãnói buông tha hắn!”
Diêu Y Lẫm khe khẽcười: “Ta là nói buông tha hắn, cũng cho hắn một sốtiền lớn, chỉlà hắn hiện tại ra cái dạng này, không phải là do ta làm.”
Dương Quân hồnghi nhìn hắn, Diêu Y Lẫm búng bùng ngón tay, nói: “Hắn cầm tiền
ởbên ngoài
ăn chơi
đàn
đúm, hảo hảo sắm vai hoa hoa công tửbên ngoài phong lưu khoái hoạt là
được, lại
đi trêu chọc người của chúng ta, lúc này mới giáo huấn hắn một chút.”
“Hắn chọc gì ngươi? Ta thay hắn xin lỗi bồi thường.”
Diêu Y Lẫm nghiêng mặt liếc hắn một cái, “Hắn không phải là trẻcon, nên chịu trách nhiệm hành vi của mình. Hắn theo
đuổi người không
được, dĩnhiên
đi tìm mấy tên lưu manh muốn kiến quyết cưỡng chế, khi tộc nhân chúng ta
đều là vô dụng sao? Là bản thân hắn vận khí không tốt, tìm ai không tìm lại tìm
đến trên
đầu chúng ta.”
Dương Quân gấp
đến
độtrên
đầu
đổmồhôi, kéo tay áo của Diêu Y Lẫm nói: “Hắn chỉlà nhất thời phạm lỗi, hắn còn nhỏ, sợkhông chịu nổi tra tấn.”
Diêu Y Lẫm nhìn theo tay hắn, “Hắn không còn nhỏnữa, ngươi cho là trong khoảng thời gian này hắn là cái
gì? Cầm tiền
đi tiêu xài hưởng thụ.
Ỷvào có chút tiền, chơi
đùa cảtrai lẫn gái vô sốkể, dùng tiền không chiếm
được người, lại bày ra các loại thủđoạn vô sỉhạlưu bức người. chậc chậc, sao cùng một mẹsinh ra hắn so với ngươi sao lại kém nhiều
đến thế?”
Dương Quân mởto hai mắt: “Này không có khảnăng…”
“Có gì là không thể?” Diêu Y Lẫm nhếch mi: “Bản thân ta thật bội phục hắn yên tâm thoải mái nhưthếdùng sốtiền kia, cũng không thèm nghĩnhờđâu mà có
được.”
Nhờđâu có
được, không phải là Dương Quân bán mình có tiền hay sao?
Người kia nói nhưthếđồng thời
đang muốn vũnhục hắn sao?
Dương Quân cắn răng, “Muốn thếnào…ngươi mới bằng lòng buông tha hắn?”
Diêu Y Lẫm cười cười nói: “Đây không phải là chuyện ta nói
thảlà thả, người hắn trêu trọc cũng không phải là ta.”
Vừa dứt lời, màn
ảnh liền thay
đổi, Dương Minh khác hoàn toàn ca ca trên gương mặt trắng nõn hiện ra sợhãi cực
độ.
Mặt hắn hướng vềphía trước, dường nhưđang nhìn người nào
đó. Trên màn hình không có chiếu người kia, chỉcó thểnghe
được giọng thoáng khàn khàn nói cài gì, Dương Quân nghe không rõ, nhưng theo nhưbiểu tình trên mặt Dương Minh cũng biết không phải chuyện gì tốt.
Người một bên nói mấy tiếng vâng vâng, mấy người nam nhân cười tráng
đi ra,
đem Dương Minh treo lên, dùng dây thừng trói tay.
Sau cầm một cái dây da
đem tuyền xấp nước muối, từng phát từng phát
đánh lên trên người Dương Minh.
Theo tiềng khóc thét thê thảm là tiếng roi vung hạvang lên.
Người cầm roi không hềthay
đổi vẻmặt, vẫn nhưcũđều
đều
đánh, thời gian cùng lực
đánh xuống không hềthay
đổi.
“Đừng! Ngươi nhanh kêu bọn họdừng tay a!”
Dương Quân kêu to lên, cấp bách tùm quần áo Diêu Y Lẫm.
Diêu Y Lẫm vỗvỗđầu hắn: “Khẩn trương cái gì, trò hay còn
ởđăng sau”.
Đánh hơn nửa giờ, Dương Minh lúc
đàu lớn tiếng kêu nay
đãthành thấp giọng rên rỉ, lâu sau không nghe thấy gì nữa.
Đưa tay cầm lây roi da, nam nhân không thấy rõ âm thanh có chút kì dịnói một câu, làm tâm Dương Quân rơi xuống vực thẳm.
“Đem tứchi của hắn
đánh gãy rồi ném xuống biển
đi.”
Mấy nam nhân xung quanh lên tiếng, trong
đócó người lấy ra một cây
đao,
đi tới trước mặt Dương Minh
đãbất tỉnh. Kéo một tay lên, hung hăng một
đao chặt xuống phía dưới.
Máu tươi văng khắp nơi, Dương Minh từtrong hôn mê
đau
đến tỉnh lại, trong miệng liên tục nói
đừng
đừng.
Mấy nam nhân kia không lộra vẻmặt gì, một
điểm cũng không
động, bỏtay kia ra lại tìm xuống phía dưới.
Một tiếng thét vang lên, khônggiống lúc trước, sau tiếng thét lại không có âm thanh gì, một nam nhân nâng cằm Dương Minh lên, hóa ra là bất tỉnh rồi.
Dương Quân
đãkhông thểnhìn nữa, hắn quỳởtrên giường tay kéo góc áo Diêu Y Lẫm.
“Ta van cầu ngươi, ngươi muốn là cái gì cũng
được, xin ngươi buông tha hắn a! Ta việc gì cũng có thểlàm…”
Diêu Y Lẫm nâng mặt hắn lên, không ngoài ý muốn phát hiện mặt hắn lại
ướt.
Nhẹgiọng hỏi: “Ngươi nói là sựthật sao?”
Dương quân nhanh chóng gật
đầu, “Thật sựthật sự, hắn sống là
được rồi, tiếp tục nhưthế…hắn sẽchết. Ta cái gì cũng có thểlàm…chỉcần ngươi buông tha hắn.”
Diêu Y Lẫm thỏa mãn nởnụcười, buông hắn ra, cầm lấy
điện thoại di
động.
“Là ta, trước buông tha hắn a!” con mắt cong cong, bộdạngdường nhưrất vui vẻlại dường nhưrất
đắc ý.
“Ta biết hắn là của ngươi, lần này trước hết là thả, sau này vẫn còn cơhội nha… chỉcần không chết là
được, sắp xếp nhưthếnào tùy ngươi”.
Dương Quân toàn thân vô lực, tâm tình quá mức kích
động, thấy Dương Minh hấp hối trên mặt
đất, lời Diêu Y Lẫm nói cũng không quá chú ý.
Diêu Y Lẫm cúp
điện thoại, hai tay ôm lấy hắn, ghé vào lỗtai hắn thổi khí mà nói: “Đây là ngươi tựnguyện, cái gì cũng
đáp
ứng ta
đúng không?”
Dương Quân cứng người gật
đầu, Diêu Y Lẫm cười theo ôm hắn vào ngực.
“Ta
đây muốn ngươi cam tâm tình nguyện mà lưu lại, nhớkỹlà ngươi tựnguyện.”
Dương Quân nghe xong ngẩn ngơ, cười khổ.
Là bịép
đáp
ứng, có thểxem là cam tâm tình nguyện sao?
Chương 33
Từsau khi Dương Quân
đáp
ứng lưu lại, Diêu Y Lẫm tâm tình khá tốt. Cảngày cười mỉm, người
đẹp
đẽđókhi cười rộlên không giống với bình thường, rất mê hoặc a, có thểnói
quanh người
đều tỏa ra sức sống.
Nhưng Dương Quân lại khác biệt hoàn toàn, một chút cũng không
động. trước
đây
đãít nói bây giờmột chữcũng không phun ra. Mặc kệlàm cái gì cũng
đều không
đểý, càng ngày càng lặng yên, càng ngày càng lạnh lùng thờơ.
Diêu Y Lẫm toàn xửlý công việc
ởnhà, cũng không rõ
đang làm cái gì, thời gian tựdo, nhưng mỗi ngày
đều có bốn
đến năm giờởtrong thưphòng. Cục cưng do Diêu Y Lẫm chiếu cố, bình thường thì ôm không rời tay. Khi làm việc thì
đặt
ởmột bên, thuận tiện
đểmắt.
Dương Quân
đối tiểu hài tửnày không có cảm giác, hắn biết
đứa bé kia từthân thểhắn
đi ra, thếnhưng muốn hắn thích bé, hắn làm không
được.
Hắn là nam nhân, cho dù Diêu Y Lẫm xem hắn nhưnữnhân, hắn
đối với
điều này vẫn rất kiên
định.
Nếu nhưlà hài từhắn cùng nữnhân sinh ra, hắn nhất
định sẽđem hết yêu thương cho tiểu hài tử, dùng toàn bộkhảnăng của chính mình bảo hộbé.
Nhưng
đối mặt với tiểu hài tửnày, muốn hắn làm sao?
Muốn hắn cho bé cái gì?
Tình thương của mẹsao?
Thực là buồn cười.
Mặc kệDiêu Y Lẫm là cái loại gì, cũng sẽkhông phải là con người, thứhắn sinh ra, tựnhiên cũng không phải con người.
Nghĩđến bởi vì bé mà chính mình gặp phải những chuyện này, hắn không thểdùng tâm trạng bình thường mà nhìn bé.
Không
đếm xỉa
đến,
đây là thứduy nhất hắn có thểlàm.
Tình phụtửcủa Diêu Y Lẫm thực rất lớn, việc
ăn uống tắm rửa ngủnghỉcủa cục cưng
đều tựtay mình làm.
Ách…tuy rằng sữa
ấm phân phó người làm, tã là người khác thay, y phục người khác lo.
Nhưng nói tóm lại, cái chức ba ba này rất xứng với Diêu Y Lẫm.
Dương Quân chưa từng ôm qua cục cưng, lúc
đầu Diêu Y Lẫm không
đểý, cho rằng hắn là
đang nháo. Nhưng sau
đóliền nhìn cũng không thèm nhìn bé, Diêu
Y Lẫm cũng có chút khó chịu rồi.
Dù sao cũng là do ngươi sinh, sao ngoan
độc
đến mức không thèm nhìn
đến?
Diêu Y Lẫm nhìn cục cưng hiện tại là cũng có tám chín phần giống mình, sao lại trông thuận mắt thếnày.
Đây chính là di truyền a, trên
đời này có tiểu hài tửnào thông minh dễthương nhưthế?
Hắn cưnhiên lại còn dám ghét bỏ?
Trong lòng Diêu Y Lẫm lại bắt
đầu u ám, nghĩkhông thểdùng bạo lực giải quyết vấn
đề, thếlà hung hăng
đem cục cưng ném tới trên người hắn, không thèm
đểý Dương Quân nghi hoặc thếnào rời
đi
đểhắn chiếu cốbé.
Ngày
đầu tiên, Dương Quân ngồi xem tv trên ghếsa lon, Diêu Y Lẫm
đang làm việc, tiểu gia khỏa kia nằm
ởtrên sa lon.
Lúc
đầu ngoan ngoãn mà ngậm ngón tay, không khóc cũng không nháo.
Trông trắng trẻo xinh xắn, trên người sạch sẽ, nhỏnhỏxinh xinh, cho nên ai nhìn hắn cũng nhịn không
được mà thích.
Dương Quân nhìn vẫn không có cảm giác, kỳthực trước
đây nhìn Diêu Y Lẫm cũng nhưthếnày, lúc
đầu chấn kinh một chút, nhưng sau
ấn tượng ácliệt mà trong lòng Dương Quân
đánh giá xuống mức thấp nhất. Sau này thấy lại hình
ảnh
đẹp
đẽchũng không thừa tâm mà
động.
Cục cưng
đưa mắt nhìn phải nhìn trái một chút, vì khung xương vẫn rất mềm nên không thểngồi, nhưng cái cổđãcó thểdi chuyển. cục cưng xem chừng là thấy buồn chán, xoay
đầu
đi không muốn xem tv. Quay
được một lát lại không thấy
được cái gì hấp dẫn lại chuyển ánh mắt lên người Dương Quân.
Dương Quân nhìn bé, lại quay
đầu
đi.
Kì thực tv không có gì xem, nhưng ngoại trừcái này Dương Quân không biết làm cái gì.
Cục cưng nhìn chốc lát, tay bỗng nhiên di chuyển, tay mũm mĩm nhỏnhắn
đưa qua
đưa lại trên không trung, trong miệng lại liên tục nha nha kêu.
Dương Quân xoay
đầulại, cục cưng thấy hắn nhìn, hưng phấn mà kêu lớn hơn, trông nhưgọi người cùng mình chơi
đùa.
Dương Quân nhếch môi, không nói một tiếng quay
đầu
đi, không thèm
đểý.
Cục cưng không ngừng cốgắng, âm thanh nhuyễn nộn lại hăng say gọi, cùng tay chân khua múa.
Một
đôi mắt giống nhưviên thủy tinh nhỏóng ánh nhìn hắn.
Dương Quân vẫn không có nửa
điểm phản
ứng,
đối với cục cưng trước giờmuốn gì có
đólà một
điểm
đảkích.
Cái miệng lúc
đầu vui vẻngâm lại, một hồi không nghe thấy phản
ứng gì Dương Quân quay
đầu lại nhìn.
Con mắt tiểu gia khỏa lay
động mang theo một tầng sương mỏng, tay lại dụi dụi miệng, nắm tay nhỏgắt gao nắm, bày ra bộdạng muốn khóc mà không khóc.
So với tiểu hài tửbình thương gào khóc còn hiệu quảhơn khiến người ta thêm yêu thương, hận không thểđem bé giữởtrong lòng.
Dương Quân nhăn mặt cau mày, cục cưng nhìn hắn, trong mắt giống nhưtràn
đầy lên án.
Chỉtrích mà không một tiếng
động a…
Dương Quân thởdài, ôm lấy bé.
Chương 34
Thân thểtiểu hài tửmềm nhưkhông có xương, ngửi thấy trên người còn có mùi sữa thơm.
Cục cưng
được ôm lên nháy mắt mấy cái, trong mắt hơi nước
đãkhông còn chút gì, long lanh giồng nhưsao trời.
Taynhỏmềm mềm nộn nộn sờmặt hắn, Dương Quân nhíu mi nhưng không né tránh, cái miệng nhỏchưa có răng há to, tròn tròn mắt. Trong miệng kêu lên y y nha nha, nhưlà rất hưng phấn.
Dương Quân nhăn nhăn
đôi mày nhỏ, tiểu gia khỏa này cười sao?
Cục cưng hình nhưrất thích người
đang ôm bé, dính vào lòng Dương Quân, tay nhỏnon mịn nắm lấy tay áo hắn, trong miệng nói ngôn ngữ‘trẻnhỏ’ mà ngoài bé ra không ai hiểu, khóe miệng vẫn chảy ra nước bọt.
Dương Quân dởkhóc dởcười mà nhìn hắn, ngón tay khe khẽlau khô miệng bé.
Cục cưng cười
đến híp mắt,
đưa tay mũm mĩmsờloạn trên mặt hắn.
Taynhỏmềm mềm vỗvào mặt hắn không
đau, mềm nhũn giống nhưbông, hơn nữa còn có vịsữa tươi.
Dương Quân
đem hắn ôm vào ngực vềlại sô pha,
điểu chỉnh vịtrí ngồi xem tv.
Cục cưng yên lặng mà dựa vào lồng ngực hắn, trong chốc lát, không biết là hài tửxem tv không hiểu, ngồi không
được bao lâu thân thểnhỏbắt
đầu náo.
“Làm sao vậy?”
Dương Quân nâng tay
đem bé xoay qua, con mắt trong suốt nháy nháy nhìn hắn. Dương Quân lúc này mới phát hiện hài tửnày có con ngươi màu hổphách giống phụthân hắn. Khác biệt là trong mắt Diêu Y Lẫm chỉthấy băng lãnh cùng với cao ngạo và miệt thị. Mà trong con mắt trẻcon của cục cưng không một
điểm quang mang.
Xinh
đẹp nhưnhau, nhưng bất
đồng nội tâm.
Dương Quân nhịn không
được
đưa tay nắn nắm gương mặt mụmẫm, cái cằm nho nhỏtoàn thịt, thêm khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, bộdạng cực kỳdễthương.
Cục cưng nhìn qua tv một cái, nằm vào trong lòng Dương Quân, miệng anh
đào nhỏnhỏgắng sức nhô ra, không chớp mắt mà nhìn hắn.
Dương Quân nhìn hắn trông không giống là muốn
đùa, khẽlắc
đầu tiếp tục xem tv.
Được một lát, Dương Quân cúi
đầu nhìn, cục cưng
đãnhắm hai mắt lại, ngủngon.
Thân thểnho nhỏtùy theo hô hấp mà phập phồng, thếnày xem ra hắn cùng tiểu hài tửnhân loại không có khác biệt gì, nhu mềm làm
đau lòng người.
Dương Quân thởđài, lẳng lặng mà nhìn bé.
Tới giờcơm, Diêu Y Lẫm xuống nhà, hai người lớn cùng với một tiểu hài tửngồi trước bàn
ăn chuẩn bịăn cơm.
Cục cưng vẫn
được Diêu Y Lẫm ôm
ởtrong lòng, miệng ngậm nún vú cao su mút rất vui. Tuyệt không giống mơhồnhưlúc mới bịđánh thức dậy.
Diêu Y Lẫm nhìn thấy ánh mắt hắn có chút kì quái, trong mắt có tia tiếu ý.
Dương Quân trước sau vẫn yên lặng, nét mặt vẫn nhàn nhạt không lộvẻgì, nhưng con mắt thỉnh thoảngvẫn lơđãng nhìn vềphía cục cưng.
Cục cưng dường nhưcũng trảlời mà hướng hắn khanh khách cười.
Dương Quân cúi
đầu, lặng yên mà
ăn.
Liên tục vài ngày, Diêu Y Lẫm
đều
đưa cục cưng cho hắn, bản thân lại trốn
ởtrong thưphòng.
Dương Quân cũng chỉcó thểbất
đắc dĩchăm sóc tiểu bảo bảo.
Trí lực cùng thân thểcục cưng phát triển không giống hài tửbình thường, lại phi thường nghe lời, không khóc không nháo, nhu thuận khiến người ta yêu thương.
Dương Quân tuy rằng không giống trước
đây,
đối với bé không còn cảm giác chán ghét, nhưng cũng không có thận cận quá mức.
Nếu không cần thiết, tuyệt
đối không chủđộng ôm bé, cho dù lộra vẻmặt
đáng thương hại cũng thế.
Hơn nữa gần
đây hắn
đang hoang mang, thân thểvừa bắt
đầu hồi phục tựa hồlại trởnên kém
đi, có lúc
đang xem tv sẽvô ý mà ngủ, sau bịcục cưng
đói cụng mà kêu dậy.
Tinh thần cũng không tập trung, thường mơmàng nhìn ra cửa sổcảgiờđồng hồ.
Ăn cái gì cũng không thấy ngon, sáng sớm rời giường lại có cảm giác muốn nôn.
Trưa nay cũng vậy, mí mắt rất nặng, trên người cũng không có khí lực, Dương Quân tựa vào ghếsa lon, nghe âm thanh buồn ngủtừtv
Không biết là người ta
đang bàn cái gì, lúc hắn nửa tỉnh nửa mơnghe âm thanh nữtử.
Mơhồ, hình nhưlà chương trình y học,chuyên gia trảlời câu hỏi khán giảđưa ra.
[ta muốn hỏi người mang thai có bệnh trạng thếnào?]
Dương Quân nghe xong cảm thấy khó chịu, nghĩmuốn
đổi kênh, nhưng
điều khiển
đểởxa, vươn tay không tới.
[A,
đây chủyếu là do cảm giác của người nữhay dựa vào tình hình sinh lý của mình mà phát hiện. Nói thếnày có nghĩa là kinh nguyệt bịdừng,
đầu vú nhức,
đồng thời cảm thấy ngứa…]
Dương Quân bật cười, trong
đầu bắt
đầu so sánh bản thân, nghe
đến
đóthì phát hiện dấu hiệu này rất buồn cười.
[người có cảm giác buồn nôn. Lại rất dễmệt mỏi rã rời…]
Ân, cái này…giống nhưlúc trước hắn từng có. Nguyên lai
đây là cảm giác mang thai sao?
Lại nói, gần
đây hắn cũng cảm thấy khó chịu nhưthế…
Nghĩđến thay
đổi của thân thểgần
đây, Dương Quân có chút lo lắng.
“Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta xem ngươi mang thai thì chạy thếnào!”
Lời nói ngoan
độc của Diêu Y Lẫm vọng lại rõ ràng bên tai.
Dương Quân có chút hoảng loạn, ngày
đóDiêu Y Lẫm
đich xác nói muốn hắn mang thai, sau ngày
đócũng chưa từng chạm qua hắn, vậy chỉcó một lần…đơn giản nhưvậy liền có thểmang thài sao?
Nếu nhưlại mang thai…
Dương Quân trắng mặt, nhớtới giai
đoạn người không ra người, quỷkhông ra quỷ, không dám
đứng trước mặt người khác.
Rõ ràng không phải nữnhân, lại thành người khuất nhục vạch y phục nằm trên bàn mổ.
Tất cảnhững
điều
đó, sẽtrải qua một lần nữa sao?
Dương Quân nhắm mắt lại,
đúng lúc cục cưng bên cạnh thình lình khóc lên.
Thông thường, nguyên nhân cục cưng khóc rất
đơn giản, một là
đói bụng, hai là muốn thay tã…
Cũng không phải chuyện gì to tát, cục cưng bình thường rất an tĩnh, muốn thu hút sựchú ý phương pháp cũng chỉlà kêu một vài thanh âm người lớn nghe không hiểu.
Bình thường, gặp lúc này Dương Quân sẽđi qua ôm hắn lên, nhìn
xem làm sao, thếnhưng bây giờhắn không có tâm tình.
Thấy bé
đưa ra khuôn mặt giống Diêu y Lẫm, hắn không thểôm.
Cục cưng khóc một trận, không
được quan tâm nhưthường ngày, thanh âm nhỏnhỏliền lớn hơn trước, tay nhỏnắm chặt, cật lực mà khóc rống.
Gương mặt nhỏnhỏtròn tròn
đãđỏlên, nước mắt chảy dòng, khóc lâu nên thanh âm có chút khàn khàn, nước mũi ròng ròng. Trông cực kỳđáng thương.
Diêu Y Lẫm xuống lầu trông thấy cảnh tượng nhưvậy.
Ba bước thành hai ôm hài tửtrên mặt
đất lên, một bên yêu thương dỗbé, một bên nghi hoặc nhìn Dương Quân.
Chương 35
“Cục cưng
đang khóc, ngươi bịđiếc hay sao mà không nghe thấy!”
Diêu Y Lẫm tức giận bừng lên, cục cưng khóc
đến khí lực cũng không còn,
ởtrong lòng ngực nấc lên, nức nởmà khóc, trên người rất nhanh
đầy mồhôi.
Dương Quân chỉxoay qua nhìn bọn họlại xoay người
đi.
Diêu Y Lẫm nóng lên, vẻmặt lạnh lùng: “Ngươi máu lạnh sao?”
Dương Quân nhưkhông nghe thấy, ném mặt qua chỗkhác.
“Hắn có
đúng là do ngươi sinh ra không vậy?”
Khẩu khí hiện tại của Diêu YLẫm tựa nhưlão công
đang trách lão bà không có trách nhiệm, hắn một chút cũng không cảm thấy có gì không
đúng.
“Hắn không phải hài tửcủa ta, ta không có cảm thấy mình làm gì sai”.
Diêu Y Lẫm nắm chặt tay, nhịn xuống kích
động ôm theo cục cưng xoay người
đi vào nhà bếp.
Lấy sữa
ấm, tay Diêu Y Lẫm khéo léo ôm cục cưng, cầm cái bình uy bé.
Chắc do
đói cụng, cục cưng uống rất nhanh, cái miệng nhỏnhắn liên tục nút dòng sữa ngọt ngào.
Diêu Y Lẫm khống chếtốc
độcủa bé, cho bé không bịsặc.
Uống sữa xong, cục cưng no nê, thỏa mãn mà híp mắt.
Diêu Y Lẫm
đung
đưa bé, nhìn bé mởcái miệng nhỏnhắn cười,
đem bé tới phòng tắm dùng khăn
ướt lau khô mặt.
Lau khô xong vẻmặt cục cưng khôi phục vẻmũm mĩm dễthương bình thường.
Nhìn khuôn mặt tương tựnhưmình, Diêu Y Lẫm thởdài.
Điểm chóp mũi vật nhỏ: “Ngươi sao lại không thua kém chút nào, rõ ràng giống với ta a, nhưthếnào lại không
được người ta chào
đón?”
Mong vui vẻ, tưởng rằng dễdàng. Cục cưng có khuôn mặt giống với hắn lão nam nhân liền không biết làm thếnào?
“Thật là tiểu bổn
đản [tiểu ngu ngốc a~], rút cuộc có phải người của ta?”
Lại chọt chọt gương mặt múp míp của cục cưng, nhìn làm da co dãn bịdí xuống lại bắn lên, phấn hồng nhợt nhạt trên mặt.
đích xác là dễthương không gì sánh
được.
Cục cưng vô tội trợn con mắt
ươn
ướt nhìn ba ba
đanh phiền não của bé.
Hừ, không thểtrách chúng ta, lão nam nhân kia chính mìnhkhông có mắt, không biết thưởng thức!
Cuối cùng…Diêu Y Lẫm cho ra cái kết luận này.
=====
Liên tục sau
đó, thái
độDương Quân với cục cưng càng ngày càng lạnh nhạt, Diêu Y Lẫm không có biện pháp, tiếp tục mang theo cục cưng làm việc sinh hoạt.
Mà Dương Quân
ởdưới lầu
đến thưphòng tìm sách, xem một chút sách,
đều là sách y.
Diêu Y Lẫm có rất nhiều sách, thểloại phong phú, hầu nhưlĩnh vực nào cũng có thểnhìn thấy
ởđây.
Dương Quân rất chuyên tâm, gặp chỗthen chốt cầm bút ghi lại.
Hắn tuy không
đọc nhiều sách lắm, nhưng không có nghĩlà hắn ngu ngốc.
Mỗi buổi chiều, nghe
được âm thanh trên lầu truyền xuống, hắn
đem sách cất vào, máy tính mượn
được cũng tắt
đem cất
ởchỗbí mật.
Diêu Y Lẫm ôm cục cưng xuống lầu, Dương Quân xem nhưkhông có việc gì.
Lúc
ăn cơm, trước sau nhưmột im lặng không lên tiếng.
Diêu Y Lẫm tưthếưu nhã mà thưởng thức thức
ăn phong phú trước mặt. Cục cưng một bên uống sữa no, bộdáng buồn ngủ. Dương Quân thấp
đầu, không nói.
Nhìn hắn nhưvậy, Diêu Y Lẫm trong lòng bất mãn. Cầm ly rượu lên, bên trong là rượu nho màu
đỏ.
“Ngươi không nếm thửmột chút sao, rượu này thực ngon.”
Dương Quân lặng
đi một chút, cựtuyệt nói: “Không, ta không uống
được rượu.”
“A?Ngươi trước
đây chưa từng uống qua?”
Diêu Y Lẫm híp mắt, lay lay cái ly, nhìn sóng gợn.
“Chỉuống qua bia, là liên hoan
ởcông trường”. Dương Quân suy nghĩmột chút rồi nói: “Không thấy ngon”.
Diêu Y Lẫm nởnụcười, “Không phải là không thấy ngon, mà là bia các người uống không ngon.”
Dương Quân gật
đầu.
Đương nhiên, bởi vì bọn họkhông có tiền.
Chương 36
Hiện thực tàn khốc, hắn sớm hiểu
được.
Thấy Dương Quân nhanh chóng giải quyết
đồăn, Diêu Y Lẫm cảm thấy không thú vịnhăm mi hỏi: “Ăn nhanh nhưthếsao?”
Dương Quân gật
đầu.
Diêu Y Lẫm vẻmặt sâu xa, nhìn hắn.
“Ăn ít nhưthế?”
Dương Quân thân thểcứng
đờ, chậm rãi gật
đầu, tiếp theo nói thêm một câu: “Ta trước
đây cũng
ăn nhưthế.”
Cái trước
đây,
đương nhiên là chỉlúc thân thểkhông có dịdạng.
Diêu Y Lẫm nhìn hắn một hồi, cười theo
đểcái ly xuống, thần sắc có chút tếnhị.
Dương Quân lấy lại bình tĩnh, liếc mắt một cái rồi lên lầu.
Lúc Diêu y Lẫm ôm cục cưng lên
đến thì thấy hắn
đãđắp chăn
đi ngủ.
=====
Dương Quân buông sách xuống, xoa xoa con mắt
đau nhức.
Mấy ngày nay hắn xem qua nhiều sách y, muốn biết mình có phải
đãmang thai không. Nhưng hắn không phải nữnhân, lẽnào bệnh trạng nữnhân có hắn cũng sẽcó?
Nam nhân không giống nữnhân không có bộphận dung nạp thai nhi, không có môi trường tốt cho thai nhi sinh trưởng. Theo lý thuyết thai nhi sẽkhó lớn lên.
Lúc
đọc văn kiện vềnữnhân mang thai ngoài tửcung, cùng nam nhân mang thai có chút tương tự, nhưng khi mang thai ngoài tửcung tiểu hài tửkhó lớn lên, thông thường sống trong cơthểmẹkhông quá hai tháng.
Thếnhưng hắn hoài thai lại rất thuận lợi mà trưởng thành, này không biết là do thểchất hắn dịthường, hay tại cục cưng không phải nhân loại.
Đến cuối cùng Diêu Y Lẫm cùng tộc nhân có vấn
đềgì hắn chưa từng hỏi qua, cũng rất ít suy nghĩ, e rằng do trong tiềm thức hắn trốn tránh việc này, chính mình mang thai tiểu hài tửkhông phải của mình, loại sựtình này tin chắc người thường không có khảnăng tiếp thu.
Hắn rốt cuộc có mang thai hay không, khảnăng chỉcó thểkiểm nghiệm mới biết, nhưng hắn lại nên
đi
đâu kiểm tra?
Đi bệnh viện?
Không nói
đến chuyện hắn không có biện pháp
đểDiêu Y Lẫm không biết mà
đến khu vực thành thị, cho là hắn
đến
được bệnh viện rồi thì sao? Loại chuyện này bịngười khác biết sợrằng xem mình nhưquái vật mà
đi giải phẫu a.
Nếu không cũng chỉcó thểđểqua mấy tháng, nếu bụng lớn lên,
đóchính là sựthật rồi.
Thếnhưng
đến lúc
đó…tất cảđãkhông còn kịp rồi.
Diêu Y Lẫm
đến lúc
đócàng không thểbuông tha hắn.
Khuất nhục cùng thống khổ, một lần nữa sẽtái hiện.
Nhớlại, suy nghĩvài ngày, duy chỉcó một biện pháp có thểxác
định.
=======
Vào
đêm,
đãlà hai giờđêm.
Diêu Y Lẫm
đãngủtrên giường
được mấy tiếng, bên cạnh có thểnghe thấy tiếng hít thởđều
đều.
Dương Quân lặng lẽxuống giường, dép cũng không mang, nhón chân
đi
đến cửa, nhìn cục cưng trên giường nhỏkhông tỉnh dậy, an tâm mởcửa, nhẹbước
đi ra ngoài.
Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Cách nửa giờsau, cửa lại khe khẽmởra.
Dương Quân nhẹtay nhẹchận mà lên giường, nằm xuống, kéo chăn lại.
==========
Liền vài ngày nhưvậy, tới
đêm khuya, xác
định Diêu y Lẫm
đãngủ, Dương Quân
đềlén lút
đi ra ngoài, sau
đótrước hừng
đông trởvề.
Lúc
đầu Dương Quân sợphát hiện, sốlần tăng lên, lá gan cũng dần lớn lên, thời gian ra ngoài ngày càng dài.
Diêu Y Lẫm tựa hồvẫn chưa phát giác, mỗi
đêm
đều ngủrất ngon.
Đến một
đêm, Dương Quân lại ra cửa, quen thuộc
địxuống hầm ngầm.
Mởđèn, trong phòng sáng lên.
Hắn
đối nơi này quen thuộc cực kỳ, mấy ngày qua, hắn chính là
đem thời gian tiêu phí
ởchỗnày.
Hắn suy nghĩ, không có biện pháp khác, không thểđi bệnh viện
được, biện pháp duy nhất chính là tại hầm ngầm cổquái với các loại dụng cụchữa bệnh này.
Hắn nhớkỹlần
đầu tiên
đến nơi này là cùng Diêu Y Lẫm
đểcho hắn tin tưởng mình mang thai, dùng máy móc kiểm tra hắn.
Hắn nhớkĩcái
đồvật kia kêu là máy siêu âm.
Liên tục vài ngày hắn xuống hầm ngầm tìm cách dùng nó. Không biết là dụng cụnày quá mức phức tạp hay tại hắn quá ngốc, nhìn thật lâu cũng không biết
đến tột cùng là dùng thếnào.
Dựa vào hai lần kinh nghiệm trước, nhớra một chút phương pháp. Thếnhưng muốn kiểm tra, vẫn thiếu.
Nguyên bản
đãnhụt chí,
đột nhiên một ngày hắn
ởhầm ngầm phát hiện ra một quyển sách nhỏ, hướng dẫn sửdụng các dụng cụ.
Quảthực không tin mình có vận khí nhưvậy. Dương Quân dùng thời gian một ngày
đểxem bản hướng dẫn. Lúc tìm ra cách dùng, hắn tựthấy không khác biệt với hai lần kia lắm.
Bềbộn chuẩn bịmấy giờliền,
đang nhìn trên màn
ảnh sinh mệnh nho nhỏnhảy lên, Dương Quân quảthực muốn tan vỡ.
Lúc trước liều mạng khắc chếphán
đoán mọi thứlại là sựthực, cái loại ác mộng này
đãmột lần kinh nghiệm, hắn muốn có thêm lần nữa sao?
Dương Quân
đang ngồi dưới
đất, hai tay bưng mặt.
Toàn thân giống nhưngâm trong nước.
Ởtrong nước
đá, không một chút
ấm áp.
Không thấy rõ tâm tình của mình, trong
đầu hăn một mảnh hỗn
độn.
Vô pháp suy nghĩ, ý nghĩduy nhất trong
đầu chính là
───
Đứa bé này không thểlưu lại.
Vô luận thếnào, hắn cũng không muốn tiếp tục mang thai, chỉcó thểthừa lúc Diêu Y Lẫm không biết nghĩbiện pháp xóa sạch.
Thếnhưng, vấn
đềlà làm sao xóa?
Khôi phục bình tĩnh, Dương Quân phi thường lãnh tình mà tựhỏi vấn
đềnày.
Nữnhân là
động vật yếu
đuối,
đặc biệt là lúc mang thai, lúc này chỉcần một
điểm
đảkích nho nhỏcó thểlàm cho nàng sanh non.
Mà hắn là nam nhân, nhưng chỉcó thủđoạn kịch liệt, muốn không cho hài tửđược sinh ra,
đại khái cũng không khó quá a…
Chương 37
Chỉcần ra tay
đủmạnh…
Dương Quân nhìn bụng mình khẽcười.
Tay xoa bụng, một vùng bằng phẳng.
Thếnhưng hắn biết rõ qua mấy tháng nữa, nơi này cỏthếsẽbiến
đổi, dần dần nởra. Giống nhưcục u ký sinh trong bụng từtừchậm rãi lớn lên.
Hắn chỉlà
một công cụsinh hải tử, vô vọng bịgiam cầm
ởchỗnày.
Chỉcần hắn không mang thai, Diêu Y Lẫm sẽthảhắn về. Thếnhưng nếu bịbiết
được, sốphận có thểthấy rõ chỉcó một. Mà hắn không muốn nhưthế.
Muốn thoát khỏi vận mệnh này kì thực rất
đợn giản.
Thực sựrất
đơn giản…
Chỉcần hắn ra tay hơi mạnh một chút lên bụng là
được…
Dương Quân xoa bụng tay giơlên không trung, trong mắt không có lấy một chút cảm xúc.
Tay không lưu tình chút nào lấy mười phần lực
đánh xuống, trong nháy mắt mặt hắn trắng bệch, tay nắm quần, môi cắn
đến
đau.
Không thểdừng.
Dương Quân thởhổn hển, tay phải lại nâng lên.
Hắn tiếp tục hướng bụng mình
đánh xuống, nhất thời một lực thình lình nắm cổtay hắn lại.
Liền sau
đóbịngười tát té xuống trên mặt
đất.
“Ngươi
đang làm cái gì!”
Diêu Y Lẫm sắc mặt xanh trắng, trên tay nổi
đầy gân.
Dương Quân bịđánh trên mặt
đất tới nửa ngày không
đứng lên, không nhìn thấy biểu tình trên mặt.
“Ngươi
điên rồi! Ngươi ngay cảcon của mình cũng không buông tha…”
Ngay lần
đầu tiên Dương Quân
đi ra ngoài Diêu Y Lẫm
đãbiết, hiếu kỳtheo sát thì phát hiện hắn nỗlực
đi xuống hầm ngầm chứa dụng cụmáy móc. Diêu Y Lẫm lập tức minh bạch nguyên nhân hắn làm nhưthế.
Thấy nam nhân ngốc nghếch kia, qua một năm rồi cùng không biết cách sửdụng mấy cái máy, thếlà
đem bản hướng dẫn
đặt
ởhầm ngầm cốy cho hắn tìm ra. Kết quảbuổi tối theo tới
đây lại thấy một màn nhưvậy.
Hắn làm sao có thểhạthủ? Tim của hắn thực sựlà
đátảng hay sao?
Trên mặt
đất Dương Quân chậm rãi ngồi dậy, trên mặt hiện rõ dấu năm ngón tay.
“Ta tới bây giờchưa từng nói…đólà hài tửcủa ta.”
“Ngươi…”
Diêu Y Lẫm mởto hai mắt, tức giận
đến
độnói không nên lời.
“Tại sao lại tức giận? Trước
đây không phải ngươi cũng từng nói nhưthếsao?”
Diêu Y Lẫm mởto hai mắt, hắn
đãnói nhưvậy?
“Ta
đối với ngươi bất quá chỉlà công cụsinh sản, tại sao nhất
định phải là ta, người khác không
được sao?”
Dương Quân xoa mặt mình,không cảm thấy
đau.
Đau
đớn từbụng truyền
đến khiến hắn không thểđểý
đau
đớn nơi khác.
“Ta lớn lên không
đẹp, tuổi so với ngươi lại lớn hơn, càng không thểnói
đến thông minh tươi vui. Nam nhân nhưta ngươi hẳn là sớm chán ghét
rồi a, tại sao không buông tha ta?”
Cảmột buổi Diêu Y Lẫm không nói
được câu gì, không biết nên phản bác thếnào.
Theo nhưlời hắn nói, hắn không có bộdạng mỹnhân gì? Mỗi người so với hắn
đều ôn thuần
động lòng người, phong tình vạn chủng hơn cả. Cứcho là nam nhân, xem nhưlà siêu sao quốc tế, nếu Diêu Y Lẫm muốn cũng không cần tốn nhiều sức. Tại sao lão nam nhân này lại không thể?
Hắn thì có
điểm gì tốt?
Lớn lên trông xấu không nói,
đầu óc cũng chưa nhìn ra
điểm nào hay, tính cách càng u sầu ngoan cốmà chán ghét, khiến cho căn bản không biết hắn
đang suy nghĩcái gì.
Người nhưvậy không có một chút
ưu
điểm, tại sao lại muốn giữhắn bên cạnh mình?
Chương 38
[chương này lại
đểDiêu Y Lẫm tựsựa~]
Đúng vậy, tại sao mình muốn giữhắn lại?
Không phải luôn luôn chán ghét người khác bên cạnh mình sao? Tại sao lại ép buộc hắn bên cạnh mình,
đãkhông thểthiếu sựhiện hữu của hắn?
Tại sao thấy hắn không thích cục cưng lại càng khó chịu? Tại sao dùng sức mạnh bức bách hắn chăm sóc
đứa con của mình?
Tại sao…
Rất nhiều câu hỏi tại sao làm Diêu Y Lẫm choáng váng.
Đáp án tựa hồdần sáng tỏ, Diêu Y Lẫm bật cười, sao có khảnăng
đó?
Đúng vậy, sao có khảnăng
đó?
Luôn thích những mỹnữtuyệt sắc, có tưthái xinh
đẹp, tuyệt
đại giai nhân quyến rũ.
Đối nam nhân nhưvậy, làm sao có cảm giác
động tâm?
Được rồi, thừa nhận lão nam nhân kia thân thểkhông
được lắm,so với nữnhân còntrong sáng hơn.
Ôm lấy cũng thoải mái, mùi hương nhẹnhàng khoan khoái dễngửi, cơthểrắn chắc co dãn, rất dẻo dai, ôm vào trong ngực cũng không lộn xộn, lại dán trước ngực mình.
Tính cách trầm buồn không hay nói, nhưng hắn im lặng mà
ởbên cạnh mình, thì mình sẽcảm thấy rất bình tĩnh. Hắn không giống những người khác con mắt lúc nào cũng không dời khuôn mặt mình,
đối với khuôn mặt
đẹp hiếm thấy nhưnày, Dương Quân tựa hồkhông quá lưu ý.
Hắn tính cách thoạt nhìn
mềm yếu, nhưng nội tâm lại rất kiên cường nghịlực.
Hắn bảo vệngười nhà, lúc thấy hắn vì
đệđệkhuất phục sẽthấy rõ
điểm này.
Hắn lớn lên trong hoàn cảnh không tốt, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, khảái nhưnhìn thấy chó con…
Đợi chút mìnhđang suy nghĩcái gì
đây?
Đang khen ngợi lão nam nhân kia sao? Hắn từlúc nào có nhiều
điểm tốt nhưvậy?
Trong lúc
đầu Diêu Y Lẫm lộn xộn lung tung, thì thân thểDương Quân run run, mồhôi lạnh từtrán chảy xuống, tay ôm bụng.
Khi Diêu Y Lẫm thấy hắn khác thường thì mặt Dương Quân
đãtrắng bệch nhưngười chết.
Chửi
đổng một câu rồi ôm lấy hắn, Diêu Y Lẫm ném lại khẩn trương cùng hoảng hốt mà chạy ra xe vộvàng
đi ra ngoài.
Trên
đường
đi, xe chạy nhanh nhưbay trên
đường,
đạt
đến tốc
độcực hạn nhưvậy mấy lốp xe vì kịch liệt mà bốc cháy lên.
Diêu Y Lẫm một mặt lái xe, một mắt bất an nhìn vềphía sau.
Dương Quân nhẫn nhịn rên rỉ, cuộn người lại nhưcon tôm, tóc vã mồhôi
ướt nhẹp, lại chảy
đầy trên trán.
“Nhịn một chút nữa, rất nhanh sẽtới, ngoan ngoan…”
Nếu không phải là quá
đau, Dương Quân thật
đúng là muốn cười. Diêu Y Lẫm nói nhưvậy giống nhưtrên phim lúc tám giờ. Bất
đồng chính là trong tv
đối với bà xã mình nói, mà hắn lại là nam nhân.
Diêu Y Lẫm không thểkhống chếnhịp tim loạn cào cào, không cách nào nghĩđến chuyện gì khác, hiện tại chỉhi vọng cái xe chết tiệt này nhanh một chút, nhanh một chút !
Đến nỗi vì sao lại hoảng nhưvậy, Diêu Y Lẫm cũng vô lực
đi hỏi vấn
đềnày.
Tới căn phòng lần trước Dương Quân sinh sản, còn chưa xuống xe, bên trong vài người
đãđi ra,
đem nâng lên cán cứu thương khiêng vào.
Dương Quân khẳng
định hiện tại nơi này chính là bệnh viện tưnhân tộc nhân của Diêu Y Lẫm mở.
Dương Quân
đang
được cấp cứu, Diêu Y Lẫm
được yêu cầu ra bên ngoài chờ.
Lấy một
điếu thuốc, thờơhút, nghiêng người tựa trên tường nhìn cửa phòng, Diêu Y Lẫm cũng không biết tại sao mình lại muốn
đứng
ởchỗnày.
Từng phút từng giây lo lắng trôi qua, chưa bao giờthấy thời gian 1 tiếng
đồng hồlại lâu
đến nhưvậy.
Bên chân tàn thuốc
đắp
đầy, nhưng trong miệng lại không ngửi ra
được mùi vịgì.
Cuối cùng cửa mở. Bùi Nguyệt Thần từbên trong
đi ra.
Diêu Y Lẫm dập thuốc, tiến lên hỏi: “Làm sao rồi?”
Bùi Nguyệt Thần liếc mắt một cái nói: “Hoàn hảo, không có vấn
đềgì lớn, tĩnh dưỡng vài ngày sẽkhông sao.”
Diêu Y Lẫm thởphảo một cái, “Đãlàm phiền ngươi, khuya nhưvậy còn gọi
đến.”
Bùi Nguyệt Thần thần sắc kì quái, liếc Diêu Y Lẫm từđầu
đến chân một cái: “Không có gì, nhưng thật ra ngươi tới bấy giờchưa từng hoảng loạn nhưthế.”
Diêu Y Lẫm biểu tình cứng
đờ, vẻmặt trốn tránh: “Vậy sao? Ta chỉlà lo lắng cho hài tửmà thôi.”
Bùi Nguyệt Thần cởi áo choàng trắng ra, cười nói: “Phải không?
Đại khái bản thân ngươi rõ ràng nhất a?”
Không
đợi Diêu Y Lẫm nói, lại hỏi: “Hắn sao lại mang thai? Là ngươi làm?”
Diêu Y Lẫm trừng mắt liếc nhìn: “Còn ai vào
đây?”
Bùi Nguyệt Thần ha hảcười: “Coi nhưta hỏi nhầm, thếnhưng ngươi biết thân thểhắn vốn không tốt, lúc này khiến hắn mang thai so với trước
đây khó khăn hơn nhiều. Chuẩn bịcho tốt những gì có thểxảy ra.”
Diêu Y Lẫm nhăn nhăn lông mày, “Ta biết nên làm sao.”
Bùi Nguyệt Thần gật
đầu, “Ngươi rõ ràng là tốt rồi, tuy rằng chúng ta giết chết nhân loại cũng không có gì to tát, nhưng bớt
đi ít phiền phức không phải là tốt hơn?”
“Được rồi” Bùi Nguyệt Thần nhìn Diêu Y Lẫm, “Nghe nói ngươi từtrên tay Thanh Huy cứu
đi một người?”
Diêu Y Lẫm
nhìn vềphía cửa, lơđãng nói: “Ừ, việc này thiếu hắn một cái ân tình.”
“Thanh Huy không phải là người dễtrêu chọc, hắn
đồng ý?”
“Ta chỉnói là
đừng làm cho hắn chết mà thôi, phát sinh chuyện gì khác, ta cũng không thểnhúng tay vào.”
Bùi Nguyệt Thần nởnụcười: “Nhưvậy không phải càng thêm thảm, chết còn tốt hơn.”
Diêu Y Lẫm khóe miệng dẫn theo tia lãnh khốc, “Đólà hắn tựtìm, không thểtrách người ngoài…”
Bùi Nguyệt Thần trầm tưnhìn , Diêu Y Lẫm hỏi: “Có chuyện gì?”
Bùi Nguyệt Thần xoa xoa cằm, “Không có gì, chỉlà cảm thấy ngươi thay
đổi.”
Diêu Y Lẫm nghiêng
đầu, Bùi Nguyệt Thần nói: “Ngươi bắt
đầu hiểu
được hận một người rồi…”
Bùi Nguyệt Thần trong lòng mỉm cười, mà loại thay
đổi này là vì ai
đó?
Chương 39
Diêu Y Lẫm ngửa
đầu: “Ngươi nói cái gì?”
Bùi Nguyệt Thần xoay người rời
đi, chỉbỏlại một câu.
“Không nhân rõ lòng mình, sau này chịu khổlà do ngươi nha.”
Diêu Y Lẫm cảm thấy không sao hiểu nổi, lắc lắc
đầy
đẩy cửa
đi vào.
Dụng cụtrịliệu
đều
được lấy ra không còn thứgì, Dương Quân nằm
ởtrên giường
đang ngủsay. Sắc mặt trắng cùng với ra giường một màu.
Diêu Y Lẫm
đi qua, kéo cái ghếbên cạnh ngồi xuống.
Lẳng lặng mà nhìn hắn hồi lâu,
đưa tay cầm lấy tay hắn.
Nam nhân thoạt nhìn yếu
đuối nằm trên giường không có chút sức sống làm ngực Diêu Y Lẫm có chút
đau
đớn.
Không biết mình tại sao có cảm giác nhưthế, Diêu Y Lẫm trong tiểm thức lảng tránh suy nghĩvềvấn
đềnày.
Ngón tay xoa lên khuôn mặt nam nhân,Diêu Y Lẫm nhẹnhàng nói: “Sao còn chưa tỉnh lại, không phải
đãnói không có vấn
đềgì sao?”
“Ta thừa nhận
đánh ngươi là không
đúng, nhưng không phải là ngươi khiến ta sinh khí ta cũng sẽkhông làm nhưvậy sao?”
“Ngươi tại sao không muốn giữcục cưng của chúng ta? Lẽnào ngươi không thích hài từ?”
“Hơn nữa cục cưng rất thích ngươi, ngươi cũng không thèm nhìn nó một cái…”
“Ta
đãnghĩcho cục cưng có tên hay rồi, ngươi cho rằng kêu Diêu Quân Nhung hay Diêu
Ảnh Trần cái nào hay?”
“Ngươi không tỉnh lại là vì sợta sao? Ta
đảm bảo, sau này sẽkhông bao giờđánh ngươi nữa…”
“Nêu ngươi không tỉnh, an toàn của
đệđệngươi ta không bảo
đảm rồi nha…”
Mí mắt nam nhân giật giật…
Diêu Y Lẫm nheo con mắt, tiến
đến bên hắn u sầu mà nói: “Ngươi có phải là trong lòng suy nghĩmuốn
đánh hài tử, ta
đem
đệđệngươi
đi chôn.”
Lông mi Dương Quân run run, mắt mởra. Nhìn Diêu Y Lẫm thật lâu, không thấy rõ cái gì, lại nhắm mắt lại.
Diêu Y Lẫm leo lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn,
đưa tay vòng qua ôm lấy hắn.
Ôm Dương Quân ngủtừlâu
đãtrởthành thói quen, thỉnh thoảng sáng sớm trong lòng không có hắn cảm thấy vắng vẻ.
=========
Sáng sớm hôm sau, Dương Quân
được Diêu Y Lẫm
đưa về.
Đêm qua
đi vội quá, quên mất cục cưng
ởnhà, quá nửa
đêm thì nhớtới gọi
điện cho người
đi chăm bé.
Sắc mặt Dương Quân thực không tốt, trên mặt hầu nhưkhông thấy huyết sắc, con mắt bên dưới có vết thâm, tựa nhưngủkhông ngon giấc.
Vừa vào phòng khách,
Dương Quân
đi thẳng lên lầu, một nữtửtrẻtuổi ôm cục cưng từphòng bếp
đi ra, cười cười
đưa hài tửcho Diêu Y Lẫm.
Vật nhỏvừa nhìn thấy Diêu Y Lẫm thì hứng phấn mà la to, vẫy vẫy cánh tay bé nhỏ.
Diêu Y Lẫm yêu thương mà ôm lấy bé,
đưa lên không trung xoay một vòng lại ôm vào trong lồng ngực.
Người hầu gái lui ra, hỏi Diêu Y LẪm có cần
ăn gì không, suy nghĩmột chút, kêu nàng mang bữa sáng lên.
Ôm theo vật nhỏmềm mềm trong tay, Diêu y Lẫm bắt
đầu nghĩđến Dương Quân.
Nhăn lại hàng mi tinh tế, Diêu y Lẫm chưa bao giờphiền não nhưngày hôm nay.
Không biết mình bịkỳquái gì, ngẫm lại quan hệđãcó với nam nhân kia khiến hắn giật mình.
Nếu nhưDương Quân là nữnhân, hắn gần nhưcho rằng mình
đãyêu rồi.
Nghĩđến người kia mặc
đồnữvào, Diêu y Lẫm khẽcười.
Bất quá cho dù không phải nữnhân, hắn cũng không bao giờmuốn lão kia ly khai hắn a?
Hắn sởdĩvì muốn lưu lại mà bức bách uy hiếp, nếu nhưnữnhân nói, mang thai hải tửcủa hắn
đương nhiên sẽkhông có khảnăng
ởlại bên cạnh hắn rồi?
Vậy sau này hắn
đối với “Nàng” có tốt…
Khiến “Nàng” hạnh phúc
đến quên
đi tất cả.
Diêu Y Lẫm vỗvỗđầu, nhưng những cái này cũng chỉlà vọng tưởng mà thôi.
Cục cưng yên lặng mang theo
đôi mắt ta hiếu kỳnhìn Diêu Y Lẫm, miệng nhỏhồng hồng nhô nhô thật khảái. Diêu Y Lẫm nhìn bé nởnụcười.
“Ngươi cũng muốn hắn rồi a? Ta mang ngươi
đến xem hắn, nhưng không
được
ầm
ĩnha.”
Cục cưng nhưlà nghe hiểu, lại mởto mắt khe khẽchớp chớp.
Đẩy cửa phòng ra, thấy Dương Quân
đãđắp chăn nằm trên giường. Con mắt nhắm lại, nhưlà
đang ngủsay.
Diêu y Lẫm ôm cục cưng qua, ngôi
ởmép giường. Giúp hắn
đem chăn
đắp lên
đến vai,
đểcục cưng lên giường mặc cho bé loạn.
Cục cưng hiếu kỳmà vươn cánh tay nộn nộn xoa xoa gương mặt Dương Quân, vì chân tay hoạt
động chưa phối hợp nên không
ổn
định ngã trên người hắn.
Dương Quân
ừhửmột tiếng tỉnh lại, thấy tiểu bảo bảo trên người mình miệng dính nước bọt bò tới ngực nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vật nhỏvui vẻmà liếm mặt hắn, sau lại bịDiêu y Lẫm khéo léo ôm lấy.
“Đánh thức ngươi rồi?”
Dương Quân ngây ngốc một chút rồi lắc
đầu, có chút kinh dịvới ngữkhí ôn
nhu của người kia.
Diêu Y Lẫm ôm chặt cục cưng
đang lộn xộn trong lồng ngực, “Không ngủđủa, vậy ngủthêm một lát tỉnh dậy hẵng
ăn
điểm tâm.”
Dương Quân lắc
đầu, không biết là không muốn
ăn hay không muốn ngủ. Vành
đen dưới con mắt rất rõ ràng, bộdạng nhìn rất uểoải.
Diêu Y Lẫm sờsờtrán hắn, Dương Quân kinh ngạc mà nghe hắn nói: “Hoàn hảo, không có nóng.”
Dương Quân cúi
đầu, nghĩkhông ra người kia muốn là gì.
Diêu Y Lẫm cười cười, “Bác sĩnói ngươi phải hảo hảo nghỉngơi, gần
đây không nên làm chuyện gì khiến mình mệt mỏi, hay là ngươi hảo hảo ngủmột giấc a.”
Nói xong, ôm theo vật nhỏgiãy dụa không ngừng
đi ra ngoài.
Dương Quân thấy hắn
đi rồi, nhắm mắt lại hít vào thật sâu.
Nhớlại tất cả, từtrước tới giờ.
Chương 40
Diêu y Lẫm theo
đúng lời mình nói, trong khoảng thời gian này
đối Dương Quân thái
độôn hòa
đi không ít, thậm chí có thểnói là ôn nhu. Nhưng Dương Quân
đốmặt việc này lại không biết nên phải làm sao, tính tình cảm giác thay
đổi thếnày lại càng sâu sắc sợ.
Diêu Y LẪm càng ôn nhu hắn càng sợ, càng sợthì lời hắn nói càng ít, biểu tình cũng càng ít. Dần dần ít
đi, ôn nhu của Diêu Y LẪm cũng thay
đổi. Vốn tính cách không tốt, từnhỏchính là mọi người mỗi ngày
đều sủng ái, khiến tính nhẫn nại của Diêu Y
Lẫm càng ngày càng
đi xuồng, thấy Dương Quân sởvi bất
động lại càng nóng tính.
Diêu Y Lẫm
ủy khuất nhưthếmà
đi lấy lòng hắn, mà hắn lại ngu ngốc không cảm nhận
được,
đối với Diệu y Lẫm mà nói là
đảkích trước nay chưa từng có, hay là
đối với hắn mịlực nam tính không hấp dẫn
được.
Trước
đây gặp người nào phiền toái nhưthếchứ? Mua một bó hoa thêm lễvật quý giá dỗngon dỗngọt vài câu, nữnhân sẽsay mê mà dựa vào lồng ngực Diêu Y Lẫm.
Thếnhưng cùng phương pháp,
đối với nam nhân không hữu dụng?
Không
đúng, Diêu Y Lẫm bây giờlà
đang theo
đuổi hắn sao? Theo
đuổi một nam nhân? Một nam nhân trước
đây từng coi thường?
Diêu Y Lẫm phiền muộn, vài ngày sau buồn bảỉu xìu, làm cho cục cưng thiếu chút uống bình sữa lộn ngược
đây này.
Nhìn Dương Quân thì biểu tình cũng phi thường kì quái, cốý tách thời gian
ăn ra. Buổi tối ngủkhông giống nhưtrước ôm hắn ngủ, mà là cách hắn rất xa. Nhưng kiên trì không
được vài ngày thì lại chứng nào tật nấy,
ăn cùng nhau,
đi ngủthì
đem hắn ôm thật chặt, hai chân kìm lại. Có lúc ôm lâu, bỏchạy
đến phòng tắm một hồi mới ra. Nhìn Dương Quân nhãn thần càng ngày càng nhiệt tình, nếu có người thứba
ởđay thực
đãnhìn ra ánh mắt kia rõ ràng nhưmuốn nuốt người ta vào.
Dương Quân mấy ngày nay
đứng ngồi không yên, lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt chăm chú theo mình.
Con mắt màu xanh nhưlang sói.
Dương Quân ngồi trước bàn
ăn, thếnhưng không muốn
ăn, nếu có người ngồi
đối diên ngươi, dùng cái loại ánh mắt lúc nào cũng muốn
đem ngươi
ăn hết, ngươi cũng sẽkhông thất muốn
ăn a.
Diêu Y Lẫm từlúc theo hắn ngồi xuống vẫn nhìn hắn
đến giờ, Dương Quân cảm giác có phải là trên mặt mình có cái gì mới khiến Diêu Y Lẫm nhìn lâu nhưthế.
Thật sựlà không chịu nổi, Dương Quân buông
đũa, dùng khăn tay lau miệng. Nhìn nam nhân
đối diện.
Diêu Y Lẫm
đang thấy hứng thú, trước
đây sao không phát hiện dáng vẻmê người của hắn [ô ô nhìn tình nhân hóa ra tây thi a~] cho dù là làm
động tác gì cũng thấy
đẹp nhưthế. Vóc người lại cao thon dài, lúc ôm
đãquá thực rồi.
Đường cong trên khuôn mắt lưu loát tháo vát rất có hương vịnam nhân trưởng thành, lúc
ăn cơm
đến ngón tay cầm
đũa cũng rục rịch tỏa ra khí tức. Cổáo rộng rãi có thểthấy rõ màu da thịt nhàn nhạt, giống nhưmê hoặc người khác cho tay
đi vào.
Trước
đây sao không phát hiện người trước mắt là vật báu nhưvậy?
Thực sựlà quá lãng phí rồi.
Đang lúc trong
đầu
đang mơtưởng vô hạn, Diêu Y Lẫm không chú ý người trước mắt
đãđứng lên duỗi thắt lưng khiến hắn nuốt nước bọt một cái.
“Ta
ăn xong rồi.”
A?
Diêu Y Lẫm kịp phản
ứng mà cúi xuống vảvài hớp cơm trưa, theo phía sau Dương Quân
đi lên.
Chương 41
Diêu Y Lẫm nhưcái bóng, một bước không rời theo sát Dương Quân.
Dương Quân
đi
đến vườn sau tưới hoa, Diêu Y Lẫm cầm giùm
ống tưới; Dương Quân trong phòng khách xem TV, Diêu Y Lẫm an vịởmột bên nhìn; Dương Quân
đến nhà bếp uống nước, Diêu Y Lẫm theo sau uống cà phê. Dương Quân chịu không nổi lên lầu
đi ngủ, mới vừa nằm xuống, Diêu Y Lẫm
đãbò theo lên giường, còn nói cái gì mà giấc ngủtrưa có lợi cho sức khỏe.
Lúc
đầu Dương Quân nghĩlà Diêu Y Lẫm nhất thời khí thếdâng trào, nhưng lại cứliên tục nhưvậy khó tránh khỏi nghi hoặc.
Có lẽlà phản
ứng tất nhiên trong khoảng thời gian mang thai này, hắn chung quy cảm thấy thân thểkhông tốt lắm, tâm tình vốn
đãu ám nay càng xuống dốc, e rằng cứnhưvậy nhất
định sẽchết mất.
Hắn không muốn chết, một
điểm cũng không nghĩtới chết.
Hắn có rất nhiều việc muốn làm, tuy rằng hắn biết mình không thểnhưtrong tưởng tượng trước
đây lấy vợsinh con, nhưng hắn nhớcuộc sống trước
đây. Mặc dù không có
đồăn mỹvị, quần áo xa hoa thoải mái, giường lớn mềm mạinhưbây giờ. Nhưng ít ra hắn
được tựdo, trong quá khứ, có thểtựmình quyết
định nên làm cái gì,
đi nơi nào.
Bây giời, nơi hắn sống…bất quá chỉlà cái lồng sắt xa hoa.
Bịngười khác cấm
đoán, cường bạo, mà vẫn phải mang thai hài tửngười khác. Nam nhân bất hạnh nhưhắn, trên thếgiới chắc chỉcó một a.
Còn
đối với cái người bày ra chuyện này, hắn
đích thực không có chút suy nghĩnhìn
đến mặt.
Hắn
đối với người kia, chỉlà chán ghét.
Diêu Y Lẫm một lần nữa cứdính sát vào người hắn, hắn thực không chịu nổi nữa rồi.
“Ngươi rốt cuộc nghĩcái gì vậy?”
“A?”
Diêu Y Lẫm kinh ngạc mà mởto hai mắt, Dương Quân nhăn mặt, “Ngươi
đi theo sau ta vậy không thấy phiền sao?”
Diêu Y Lẫm nháy mắt mấy cái nói, “Không cảm thấy a.”
“Ngươi lại nghĩra phương pháp gì dằn vặt ta? Kì thực không cần phải phiền toái nhưvậy, ngươi cứviệc nói thẳng.”
Diêu Y Lẫm trên mặt có một tia hoảng loạn, “Ngươi sao lại nghĩnhưvậy, ta khôngcó nghĩmuốn làm gì ngươi hết.”
Dương Quân liếc mắt một cái, “Tốt thôi, mời tránh ra, ta muốn lên lầu.”
Diêu Y Lẫm tránh sang một bên.
Dương Quân
đi ngang qua bịDiêu Y Lẫm kéo tay lại.
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Dương Quân có chút nổi giận, Diêu Y Lẫm lặng trong chốc lát, buông tay hắn ra.
“Ngươi không phải sợ…Ta chỉlà muốn nói, hai người chúng ta
ởchung với nhau không thểnhu hòa
đi một chút sao?”
Dương Quân chính diện nhìn mặt không có biểu tình gì, “Đánh một cái lại cho viên
đường [vừa
đánh vừa xoa], nếu
đổi lại là ngươi, ngươi muốn sao?”
Diêu Y Lẫm nhất thời không nói
được gì, Dương Quân không
đểý hắn nữa,
đi thẳng lên lầu.
=============
Lại qua vài ngày, Diêu Y Lẫm dường nhưnghe theo lời của hắn, quảnhiên không giống nhưtrước quấn lấy hắn suốt 24 tiếng
đồng hồ, nhưng tâm tình Dương Quân cũng không vì thếmà tốt hơn.
Thời tiết thay
đổi rất nhanh, bên ngoài vừa vài ngày nắng lại có mưa phùn, giống nhưtâm tình của hắn.
Diêu Y Lẫm từng hỏi ý kiến hắn vềtên của cục cưng, hỏi hắn hai tên tên nào hay hơn, hắn chỉlãnh
đạm mà nói tùy ý. Diêu Y Lẫm vẻmặt cô
đơn mà cất tờgiấy viết tên, ôm theo cục cưng vềthưphòng.
Kết quả, tên cục cưng vẫn chưa
định.
Lại một cuộc sống mưa dài dầm dề, Dương Quân cầm dao gọt hoa quả, cầm lấy trái táo, nhìn cửa sổ.
Hôm nay không thểra ngoài, mưa không lớn quá, cũng không lo lắng vườn hoa kia.
Hắn nhè nhẹthởdài, trong lòng nổi lên bực bội không rõ vì
đâu.
Vỏtáo từng vòng từng vòng mà rơi xuống, lộra thịt quảtrắng nhưtuyết.
Cầm lấy quảtáo
đãgọt vỏ, Dương Quân không có muốn
ăn,
đem hạt bỏra, phần thịt còn lại cắt thành miếng
đặt lên
đĩa.
Cẩn thận trong
ăn uống nhưvậy, không phải là phong cách
của hắn, mà là cách của Diêu Y Lẫm.
Dao gọt mỏng hơi xẹt qua tay, lưỡi dao dẫn theo chút máu hồng, Dương Quân
đưa tay vào miệng mút, lại lấy ra, trên ngón tay trắng có một
đường
đứt màu hồng, một hồi vết thương lại nhiễm máu
đỏ.
Dương Quân ngây ngốc mà nhìn sắc
đỏsóng sánh, giống nhưbịma xui quỉkhiến
đưa dao lên cổtay.
Có
đúng hay không kéo một
đường xuống phía dưới, cái gì cũng có thểkết thúc?
Hắn chưa bao giờnghĩđến cái chết,
đólà thật, hắn cho
đến bây giời cũng chưa từng có ý nghĩmuốn chết trong
đầu.
Nhưng không biết tại sao, ánh sáng của lưỡi dao nhưphản xạmê hoặc hắn, hắn không tựchủđược mà cầm lấy dao, muốn từtrên cổtay mình hạxuống một
đường.
“Ngươi
đang làm cái gì!”
Trong nháy mắt, một cánh tay túm lấy tay cầm dao của hắn, thanh âm nam nhân nổi giận cùng hoảng loạn vang bên tai hắn.
Ngẩng
đầu, Diêu Y Lẫm gắt gao cầm tay hắn,
đôi mắt màu hổphách lạnh băng mang theo khí thếcường liệt nhìn hắn.
“Ta
đang gọt táo.”
Dương Quân nhàn nhạt trảlời, Diêu Y Lẫm nheo mắt lại, “Gọt vỏtáo có gọt lên
đến cổtay ngươi? Ngươi thật
đúng là thiên tài a.”
Dương Quân bỗng cảm thấy trong lồng ngực một trần hờn dỗi, muốn dứt tay hắn ra.
“Không cần ngươi quan tâm!”
Diêu Y Lẫm không ngừng nắm chặt cổtay hắn, lại lo lắng mạnh tay sẽlàm hắn bịthương.
“Ngươi nói, ngươi vừa rồi có phải nghĩmuốn tựsát?”
Vừa này mới nhìn thấy hắn cầm dao muốn rạch xuống, Diêu Y Lẫm thấy tim mình dường nhưngừng
đập.
Hắn lẽnào không muốn
ởbên cạnh mình? Thậm chỉđến nối tình nguyện vứt bỏcảtính mạng mình…
Dương Quân không thoát ra
được tay hắn, trong lòng sinh khí,
ủy khuất thống khổmấy ngày nay toàn bộbạo phát ra, há mồm cắn tay Diêu Y Lẫm.
Bịđau, Diêu Y Lẫm buông lỏng tay. Thấy Dương Quân cầm theo dao gọt hoa quả, lo lắng hắn lại làm ra chuyện gì, gấp
đến
độmuốn
đi theo, Dương Quân lúc này kêu lên: “Không
được qua
đây!”
Diêu Y Lẫm không nghe, bước lên hai bước, lấy
đi con dao trên tay hắn. Dương Quân hoảng hốt, trực giác không thểđểhắn
đoạt dao
đi, liều mạng lấy lại. Hai người dây dưa một chỗ, một muốn cướp, một liều mạng không cho. Cũng không biết Dương Quân hôm nay bịlàm sao, bình thường tính tình nhường nhịn hoàn toàn biến mất,
điên cuồng mà giãy dụa
đấu tranh.
Dương Quân
đỏmắt, khổsởngày thường
đènén toàn bộbùng nổ, không quan tâm mà một bên trốn tay Diêu Y Lẫm muốn cướp dao, một bên dụng cảtay chân mà
đánh người. Diêu Y Lẫm bận tâm không làm bịthương hắn, một mặt nhẫn lại bịhắn
đánh, nhất thời luống cuống tay chân.
Bỗng nhiên, Dương Quân ngừng tay
đang vùng vẫy, Diêu Y Lẫm trước mặt chớp mắt biến
đổi trắng bệch, hai mắt trừng to king ngạc mà nhìn hắn.
Dương Quân cảm thấy dao trong tay mình
hình nhưcắm vào cái gì
đó, cúi
đầu nhìn, dao nhỏcắm hơn nửa vào bụng dưới Diêu Y Lẫm. Có máu hông hồng thuận theo dao nhỏchảy ra, nhuộn
đỏlưỡi dao [em giết chồng, giết chồng zồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii]
Dương Quân thởra khí lạnh, không
rõ sao lại nhưvậy.
Hắn buông lỏng chuôi dao ra, hoảng loạn mà dương mắt nhìn Diêu Y Lẫm.
Diêu Y Lẫm nắm lấy bờvai hắn, tay
đặt trên bụng, sờsờlàm tay nhiểm
đỏ.
Diêu Y Lẫm giơlên trước mặt, nhìn một chút, lại nhìn qua Dương Quân. Cười một hơi, “Xảy ra chuyện gì, sắc mặt sao lại trắng nhưvậy?”
Dương Quân không biết nên phản
ứng thếnào, dao nhỏnhưthếnào lại
đâm vào?
Đối với quá trình này hắn không có nhớđược chút nào.
Hắn nên làm sao? Gọi xe cứu thương?
Diêu Y Lẫm sẽkhông chết a? Nếu chết, mình không phải sẽngồi tù sao?
Gọi xe cứu thương cho hắn sao? Nhưvậy hắn sẽkhông chết…
Dương Quân nghĩlung tung, nghĩđến phòng khách gọi
điện gọi người, nhưng trong
đầu lại có thanh âm khác vang lên
───
Tại sao phải cứu hắn? Chết
đi không phải càng tốt sao…
Diêu Y Lẫm chết sẽkhông có ai nhốt ngươi rồi, hắn
đãchết sẽkhông ai khi dễngươi rồi…
Sẽkhông có ai bắt ngươi mang thai, sống cuộc sống nhưquái vật…
Sẽkhông có ai
đánh ngươi, không có ai khi dễngươi…
Ngươi sau này có thểlàm bất cứchuyện gì mà ngươi muốn, có thểởnông thôn trồng hoa,
đủcác loại, có thểnuôi gà vịt…
Những chuyện … này, không phải là
điều ngươi vẫn luôn mơước sao?
Muốn làm những chuyện
đó,…rất
đơn giản…
Chỉcần hắn chết là xong.
Chỉcần hắn chết thì chuyện gì cũng
được giải quyết…
Chân Dương Quân giống nhưcột bịchôn xuống
đất không thểnào nhúc nhích
được, hắn nhìn xuống nam nhân trên mặt
đất, kẻlà căn nguyên mọi ác mộng của hắn.
Hắn không cầnphải làm cái gì cả, chỉcần bỏmặc người kia
ởchỗnày là
được,
đểngười kia cứthếmà chảy máu
đến chết…
Hắn cái gì cũng không cần làm, chỉcần mặc kệngười kia là
được rồi…
Diêu Y Lẫm không nói gì, không kêu hắn
đi gọi người, chỉlà nhìn hắn, mắt màu hổphách mang theo tàn sắc.
“Ngươi không cần
đểý ta, nếu muốn
đi thì
đi
đi a…”
Chương 42
Dương Quân không nhúc nhích, Diêu Y Lẫm nhếch mép lộra tia cười khổ:
“Ngươi không cần lo lắng, ta không sao, sau này cũng sẽkhông tìm ngươi gây phiền toái.”
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên lại nói thêm: “Ngươi
đi lên lầu, ngăn kéo trong
đầu giường có chi phiếu, mật mã là ngày sinh của ngươi, còn quần áo của ngươi, ta
đều làm theo cỡnhỏcủa ngươi, ngươi mang
đi a, trên tủquần áo có cái túi du lịch, trong hộp
đựng giầy có chút tiền lẻ, ngươi
đều
đem
đi
đi…”
Nói xong nhắm hai mắt lại.
Chí ít, không muốn nhìn thấy cảnh hắn rời
đi.
Một lát sau, nghe thấy tiếng chân bước
đi.
Mởmắt ra, trước mắt không có một bóng người.
Quảnhiên…là rời
đi rồi.
Diêu Y Lẫm hé miệng, cười khổmột tiếng. Không rõ ý tứ, cũng không muốn gọi người
đến.
Gọi người lại làm gì?
Đểngười khác chê cười mình sao?
Nhìn người mà luôn không có ai bì nổi Diêu Y Lẫm giờlại giống nhưkẻbịchồng ruồng bỏnằm trên sàn nhà?
Dương Quân ngươi thật ngoan
độc! Kêu ngươi
đi ngươi liền
đi a, tuyệt không lo lắng cho ta, muốn ta chết sao, ngươi có phải là
đang thỏa mãn không?
Diêu Y Lẫm cắn môi, ôm vết thương nằm trên mặt
đất, co cụm người giống nhưtôm, hít vào, buồn bực mà oán thầm kẻvô lương tâm kia.
Hắn muốn cho một người sống khá giả, lần
đầu tiên
đối tốt với người khác
đãbịghét bỏ, lần
đầu thích một người
đãbịchán ghét.
Đưa
đến cửa, ngươi ta vẫn
đem hắn
đára, hiện tại lại bịthương, người
đólại càng không thèm quan tâm mà xoay người rời
đi.
Càng muốn sinh khí lại càng
ủy khuất.
Diêu Y Lẫm nằm trên mặt
đất không muốn nghĩnhiều, coi môi nhưDương Quân mà gặm.
Gặm, gặm, chợt nghe một tiếng
động.
Diêu Y Lẫm nhạy cảm nghe ra
đólà âm thanh mởcửa, sau
đólà tiếng bước chân
đi
đến.
Đoán rằng nhất là nhìn thấy Dương Quân
đi ra có người
đi
đến báo cáo, từkhi hắn
ởtại căn nhà này, Diêu Y Lẫm
đãra lệnh giám sát hắn.
Chải chải tóc mình, Diêu Y Lẫm không muốn người khác thấy vẻmặt lúc này, tiếng bước chân dừng lại.
“Đừng tới
đây, ta biết hắn
đi rồi, các ngươi không cần nhiều chuyện, lui xuống
đi!”
Diêu Y Lẫm lạnh lùng nói, nhưng ngoài ý muốn, không nghe tiếng người rời
đi. Hắn có chút tức giận, từlúc nào bọn họdám phản kháng?
“Ta nói lần cuối,
đi ra ngoài cho ta.”
Khẩu khí chuyển trầm,
đây là biểu hiện tức giận của Diêu Y Lẫm. Nhưng người
đólại không nghe, vẫn kéo Diêu Y Lẫm lên vai.
“Làm càn!”
Diêu Y Lẫm tức giận hét lên một tiếng, quay sang nhìn.
Đang muốn quát lớn thì thấy rõ khuôn mặt người kia…
Diêu Y Lẫm
đầu tiên là ngẩn ngỏ, không tin vào hai mắt của mình.
Hồi sau nghe
được tiếng nam nhân kia hỏi: “Ngươi… có
ổn không?”
Đột nhiện trước mũi có chút cay xè, viền mắt có chút
ấm nóng.
Diêu Y Lẫm nhìn nam nhân
đãquay lại kia, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt dễnhìn mang theo lo lắng.
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên không khách khí, hiện tại nghĩmuốn
đem nam nhân
đètrên mặt
đất,
ăn
đến xương cốt không còn một mảnh. Khuôn mặt kia sao càng nhìn càng thuận mắt, càng
đẹp
đến vậy.
Thấy Diêu Y Lẫm nhìn mình
đên không nháy mặt, Dương Quân trong lòng cảm thấy không
ổn, không phải là mất máu
đến thần trí mơhồrồi chứ?
Một nhát dao kia
đâm rất sâu, người thường
đãsớm hôn mê rồi, không hiểu sao Diêu Y Lẫm vẫn tỉnh
đến bây giờ.
Dương Quân lo lắng nhìn xuống vết thương:
“Ta
đi kêu xe cứu thương, ngươi cứđểthếnày không
ổn.”
Diêu Y Lẫm vừa nghe gấp rút kéo tay lại không cho hắn
đi.
“Đừng
đi, ta không cần
đến bệnh viện…”
“Nói cái gì chứ, thương thếcủa ngươi không chữa sẽchết người
đó.”
Dương Quân muốn gạt tay Diêu Y Lẫm ra, nghe lời người này chắc không bao lâu nữa hắn có khảnăng sẽnhìn thấy một cỗthi thể.
“Ta sẽkhông chết.”
Diêu Y Lẫm nhìn hắn, kiên
định nói. Một bên
đưa tay
đến miệng vết thương trên bụng,
đem khuy áo cởi ra.
Lộra vết thương không còn chảy máu, chỉthấy vết cắt thoạt nhìn rất chướng mắt.
Diêu y Lẫm cười cười, dưới ánh mắt kinh hoảng của Dương Quân ,
đem dao rút ra.
Dương Quân lập tức kêu lên sợhại, nhưng lại không thấy máu tươi tung tóe nhưtrong tưởng tượng, chỉcó một ít máu rỉra. Thậm chỉxung quang vết thương dùng mắt thường có thểnhìn thấy tốc
độkhép lại, tuy rằng rất chậm, nhưng
đích xác vết thương
đang khép miệng lại.
“Nhìn thấy không? Ta sẽkhông chết.”
Nghe thấy thanh âm của Diêu Y Lẫm, Dương Quân cảm thấy chuyện không thểtưởng tượng nổi hắn
đều
được nhìn qua.
Đúng vậy có thểlàm cho hắn mang thai thì còn có chuyện gì không thểphát sinh?
Ngây ngốc nhìn vết thương kia một lúc lâu, Dương Quân lắc
đầu
đứng dậy.
“Ít nhất cũng tìm người xem qua, ngươi của các ngươi
được không?”
Chương 43
Diêu Y Lẫm có chút do dự, nhìn sắc mặt hắn hỏi: “Ngươi… không sợsao?”
Dương Quân
đứng vững, vẻmặt trong bóng tối không nhìn rõ biểu tình.
Chậm rãi nói: “Không sợ.”
Diêu Y Lẫm liền tươi cười, “Trong tộc chúng ta có rất ít người có
được năng lực này a, ta có phải là rất lợi hại không?”
Dương Quân không nói, Diêu Y Lẫm kéo kéo
ống quần hắn nhưtiểu hài tửđang làm nũng nói: “Ngươi ngồi xuống, có
được không?”
Dương Quân ngạc nhiên một chút, chậm rãi thấp người xuống, Diêu Y Lẫm bất mãn
đem hắn kéo xuống trên mặt
đất.
Động nửa thân trên, không
đểý vết thương chưa hoàn toàn khép lại, ôm lấy hông hắn,
đem
đầu
đặt lên vai hắn.
Hắn
đãtrởlại, hắn không có bỏlại Diêu Y Lẫm, này có phải là biểu hiện hắn thích Diêu y Lẫm?
Lúc này Diêu Y Lẫm có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thếgiới, trước
đây chưa từng có cảm giác thỏa mãn nhưvậy.
Không cảm thấy thân thểngười trong lòng cứng
đờlại, Diêu Y Lẫmbên tai người kia khe khẽnói: “Ta thích ngươi…”
==========
Vết thương của Diêu Y Lẫm tốt lên rất nhanh, sau mấy ngày
đãkhỏi hoàn toàn rồi. Vẫn làm bộdáng nhưđại dã lang vẫy vẫy
đuôi nhưtiểu cẩu
đi theo sau Dương Quân. Cục cưng cũng
được
định tên rồi, gọi là Diêu Quân Nhung,
đệđẹsau này gọi là Diêu
Ảnh Trần.
Qua hai tháng, bụng Dương Quân cũng có biến hóa, mặc dù không nhô ra rõ ràng, nhưsờlên có cảm giác cứng rắn. Diêu Y Lẫm việc thường làm gần
đây nhất chính là
ởbên Dương Quân nhìn bụng mà cười hắc hắc. Bùi Nguyệt Thần thấy tình cảnh
đóthởdài mà nói tình ái quảnhiên có thểkhiến người ta thành kẻngu si.
Diêu Y Lẫm vẫn nhưcũgánh trên vai trách nhiệm người cha người chồng tốt, mỗi ngày cầm trên tay chính là “Hướng dẫn nấuthuốc bổ”, “Hướng dẫn nấu 108 món
ăn ngon”, “Trung Hoan mỹthực
đại toàn”….
Theo nhưDiêu Y Lẫm giải thích muốn tựlàm
đồăn bổdưỡng, muốn Dương Quân mỗi ngày
đều
ăn
đồăn người yêu tận tâm nấu, nên cốgắng học tập.
Đại khái là Diêu Y Lẫm chỉsốthông minh cao nên vận dụng vào làm
đồăn có thểnói không kém hơn trình
độngười chuyên nghiệp là mấy. Mới bắt
đầu thì
đến cái bếp cũng không biết sửdụng thếnào bây giờđãcó thểlàm ra các loại mĩvị, thức
ăn dinh dưỡng
đủcả,
đẹp ngang hẻm Grand Canyon.
[đềnghịtừsearch cái hẻm núi
đáđó]
Dương Quân vẫn an tĩnh nhưtrước
đây, Diêu Y Lẫm làm gì hắn
đều biết, thếnhưng cái gì cũng không nói, gì cũng không hỏi.
Một ngày
đầu mùa xuân, có hai người khách tới.
Diêu Y Lẫm vòng tay trước ngực liếc mắt nhìn họ, khẩu khí nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi tới nhà của ta làm gì?”
Bùi Nguyệt Thần mỉm cười vẫn tao nhã:
“Chúng ta dù sao cũng là bà con, hẳn là phải thường xuyên thân cận qua lại nha.”
Hừlạnh một tiếng, Diêu Y Lẫm giải thích cho Dương Quân:
“Ít nghe hắn nói bậy, chỉcần là người trong tộc sẽcó chút quan hệthân thích, không cần
đểý loại hỗn
đản này.”
Dương Quân không có nghe lời của Diêu Y Lẫm, toàn bộsựchú ý
đều
đặt lên người
đi cùng Bùi Nguyệt Thần.
Diêu Y Lẫm thấy
được dịthường của hắn, hồnghi mà hỏi:
“Sao vậy, các người biết nhau?”
Người nọmỉm cười, “Đãlâu không gặp, Dương tiên sinh.”
Người này chính là cái người làm
đãkêu hắn
đi làm thay.
Cũng vì người này mà tất cảsựtình mới xảy ra.
“Là ngươi
───”
Người kia mỉm cười theo nói, “Là ta, trong khoảng thời gian này gây cho người không ít phiên toái, thực xấu hổ.”
Có thểnói là vì người này, Dương Quân mới gặp chuyện bất hạnh thế.
Nếu trước
đây quyết
định khác, thì mọi sựsẽcải biến
khác.
“A, không sao. Không nhận
được tin tức của ngươi, ta còn tưởng là ngươi
đãxảy ra chuyện gì, thấy ngươi không sao là tốt rồi.”
Dương Quân cười với người kia, Diêu Y Lẫm
đốkịmà trợn mắt liếc một cái.
Người kia hơi sửng sờ, lúc sau mới nói: “….Ngươi thực sựtốt.”
Dù sao thì, bọn họcũng là khách nhân, bất luận Diêu Y Lẫm chán ghét thếnào, vẫn là mời bọn họngồi vào phòng khách. Không
được bao lâu Diêu Y Lẫm kéo Búi Nguyệt Thần
đi nói chuyện.
“Ngươi dẫn hắntới làm gì a? Phá hưcuộc sống hôn nhân hạnh phúc
đang trọn vẹn của ta sao?
Bùi Nguyệt Thần cau mày, “Ngươi gần
đây hình nhưtâm tính thay
đổi rất nhiều.”
“A? Có phải
đãtốt lên?”
“Không, càng ngày càng giống một bà già.”
“…”
“Bớt sàm ngôn
đi, ngươi mang con sâu nhỏkia
đến
đây làm gì?”
Bùi Nguyệt Thần nhíu nhíu mí,
“Hắn nói gần
đây hơi buồn bực, muốn ta
đưa hắn
đi ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài một chút? Sao phải tới nhà ta?”
“Hắn lo lắng cho người bịnhốt trong lồng nhưcon chim, ngươi dựđịnh nhốt hắn cảđời nhưvậy?”
Diêu Y Lẫm nhíu mày, “Ta không có muốn thế.”
“Hắn yêu người?”
Diêu Y Lẫm không nói gì, nhìn con sâu nhỏcùng Dương Quân trên ghếsa lon
đang nói chuyện hăng ssay.
“Ngươi nhốt hắn nhưvậy, có người nam nhân nào có thểchịu
được bịđối
đãi nhưvậy? Nếu ngươi chỉlà chơi
đùa hắn, ta sẽkhông nói những lời này với ngươi, nhưng ta thấy cảm tình ngươi với hắn
đãvượt mức giớhạn rồi. Y Lẫm, các người lúc bắt
đầu không tốt, cho dù ngươi lúc này muốn bù
đắp, ngươi cho rằng hắn sẽnhận sao? Hắn là một nam nhân bình thường, chỉdựa vào việc cảhai cùng là nam nhân cũng
đủđểhắn cựtuyệt ngươi.”
“Hắn không bình thường.”
Bùi Nguyệt Thần quay
đầu nhìn Diêu Y Lẫm, Diêu Y Lẫm chậm rãi
nói,
“Từkhi hắn sinh ra tiểu hài tửđãkhông bình thường rồi, chúng ta nhất
định phải
ởcùng một chỗ.”
“Thếnên, hắn sẽcàng thêm hận ngươi không phải sao?”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Bùi Nguyệt Thần búng búng ngón tay,
“Không nên bịlún quá sâu,
đây là lời khuyên của ta dành cho ngươi.”
Chương 44
Quay lại phòng khách, Dương Quân cùng sâu nhỏvẫn
đang nói chuyện, thấy bọn họtới hai người
đồng thời ngừng lại.
Bùi Nguyệt Thần kéo sâu nhỏ, “Bảo bối, chúng ta phải
đi thôi.”
Sâu nhỏliếc hắn một cái, chào Dương Quân một tiếng, rồi cùng Bùi Nguyệt Thần rời
đi.
Diêu Y Lẫm từtrên lầu ôm cục cưng vừa ngủtrừa tỉnh dậy xuống,
đến nhà bếp lấy sữa cho bé.
Trên bàn có hồng trà mới pah, bánh bích quy hương vịngọt ngào, cùng với bánh ga-tô
đẹp mắt, mùi sữa nhàn nhạt lan ra trong phòng cùng thanh âm nam nhân khẽlừa tiểu hải tử.
Dương Quân ngây người nhìn, nghĩđến những lời người thanh niên kia vừa nói với hắn.
Tất cảmọi chuyện bắt
đầu, tồn tại trên thếgiới này một gia tộc thần bí.
Người thanh niên
đó, là người bình thường, một nam nhân bình thường, người
đósống hai mươi tám năm không sóng không gió, tuy rằng có chút vô tình lãnh
đạm, nhưng vẫn là
bình an vô sựmà sống. Thếnhưng khi hai chín tuổi, cuộc sống bình yên
đãchấm dứt.
Nhờcông ty môi giới cậu tìm
được công việc nhàn hạlương lại cao, nhưng thật không ngờmột hôm nhưbình thường ngủtrưa
ởvườn hoa nghe
được chuyện cậu không tưởng tượng nổi, cho rằng chỉcó thểxảy ra trên phim
ảnh.
Cậu khẳng
định thịlực cùng thần trí của mình, khẳng
định hai người cậu nhìn thấy không phải là nhân loại, chí ít cũng không phải là nhân loại bình thường.
Bởi vì rất hoảng, lúc lui ra không cẩn thận tạo ra âm thanh, tuy rằng không có phát sinh chuyện nguy hiểm gì mà an toàn thoát khỏi, nhưng cậu biết mình không thểởlại chỗnày.
Đểkéo dài thời gian, hắn tìm Dương Quân
đi làm thay, nhưng không nghĩtới việc này
đãđem
đến cho Dương Quân tình cảnh nghiêng trời lệch
đất.
Sau
đóthông qua Bùi Nguyệt Thần cậu cũng từtừtiếp nhấn
được chuyện tình cảu gia tộc này, song song với chiểu dài lịch sửcủa nhân loại, gia tốc thần bí này vẫn tồn tại.
Bọn họsống xuyên qua lịch sửloài
người, cùng nhân loại tiếp xúc bên ngoài mặt, trà trộn vào nhân loại, sinh hoạt giống nhưnhân loại, hành
động giống nhưnhân loại. Nhưng bọn họdù sao cũng không phải nhân loại, bọn họcó chỉsốthông minh cùng năng lức cao hơn nhân loại nhiều lắm. Nhưng hình nhưsinh vật trình
độđầu óc cao này chỉsốsinh dục lại cực thấp, tỉlệsinh hạthành công của bọn họrất nhỏ, hơn nữa giống cái phi thường hiếm thấy.
Đểkéo dài giống nòi, bọn họnhận thấy cùng nam nhân có thểđơn tính sinh sản, có thểtựmình tạo ra
đời sau. Theo nhưnghiên cứu, việc này dường nhưgiữđược giòng máu thuần khiết, mà giống cái
đểgiao phối sinh hạhải tửrất thưa thớt và hiếm quý mặc dù việc sinh ra
đời sau này dường nhưnăng lực tiểu hài tửso người khác cũng cao hơn.
Cho dù vậy
có thểsinh
được tiểu hài tửthực rất ít, cho nên bộtộc này, mặc kệcó nguyện ý hay không, khi bọn họthành niên việc
đầu tiên phải làm là lưu lại
đời sau của mình.
“Quân quân ngoan a,
ăn nhiều một chút nha.”
Diêu Y Lẫm ôm cục cưng nhẹgiọng dỗdành.
Quân quân là nickname cha gọi con,
điều này là Dương Quân nhớtới khi còn bé. Nhũdanh hắn chỉcó ông bà cùng ba mẹkêu, từkhi bịđưa vềnông thôn cũng chỉcó ông bà kêu nhưthế.
“Mấy ngày nay
ởnhảrất buồn chán a, có muốn làm gí không?”
Diêu Y Lẫm lau sửa tràn ra khóe miệng cục cưng. Xoay
đầu lại hỏi hắn.
Dương Quân bịhỏi nhất thời ngẩn ngơ, từtrước
đến giờhắn chưa từng nghĩmuốn là cái gì.
Diêu Y Lẫm tựa hồbiết
được suy nghĩcủa hắn, cười cười nói:
“Tạm thời chưa nghĩra cũng không sao, thân thểngươi không thích hợp hoạt
động mạnh, muốn xem sách không? Hay là muốn lên mạng?”
Lên mạng,
đây với Dương Quân mà nói là khái niệm khoa học kĩthuật hiện
đại, lúc vừa vào
đại học,
đệđệnói
đây là vật mỗi
học sinh phải chuẩn bị, nên hắn liên tục làm vài công việc
đểcó thểmua
được một cái.
Thếnhưng máy vi tính
đối với hắn vẫn nhưlà thếgiới xa lạ, tuy rằng biết bên trong có rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờtiến vào. Hắn không biết sửdụng nó.
“Muốn dùng máy tính sao? Ta có thểdạy ngươi.”
============
Dương Quân phát hiện internet thật là kì diệu, hắn trước
đây chưa từng phát hiện trên internet lại có thểnhìn thấy nhiều hoa cỏnhưvậy,lúc Diêu Y Lẫm mởtrang web vềcây cỏcho hắn nhìn, thì hắn không thểkhông kinh ngạc.
Trước
đây
đều là ông nội
ởnông thôn truyền dạy kinh nghiệm chăm sóc cây cỏcho hắn, không có trải qua giáo dục một cách khoa học, mà
ởtrên mạng, hắn có thểhọc
được tất cảnhững gì hắn hứng thú.
Không chỉhứng thú
đối với cây cỏ, Dương Quân cũng thấy
được rất nhiều thứtrước
đây chưa từng nghe qua. Máy vi tính mởra cho hắn cái cửa sổthông
đến thếgiới.
Diêu Y Lẫm vẫn theo bên cạnh hắn, dạy hắn từcách
đánh chữcơbản nhất. Qua mấy ngày có thểthấy
được, Diêu Y Lẫm
đúng là thầy giáo giỏi. Dương Quân còn nhớrõ lúc dọc sách trước
đây bịthầy giáo mắng ngu trước toàn bộbạn học, so với nhưvậy, Diêu Y Lẫm thực quá ôn nhu rồi.
Chương 45
Cùng với trình
độthao tác vi tính của Dương Quân dần
quen thuộc, thì trình
độnấu
ăn của Diêu Y Lẫm cũng tiến xa
được vạn dặm. Thậm chí còn có một ngày làm nguyện một bữa thịt nướng
ởtrong sân.
Ngày ba bữa, hầu nhưdo Diêu Y Lẫm làm toàn bộ. Mỗi ngày cho cục cưng
ăn sữa, tắm rửa mặc quần áo cũng là một
mình Diêu Y Lẫm làm.
Nhìn Diêu Y Lẫm mang nét cười ôn nhu trên mặt, Dương Quân chợt phát hiện mình cho tới bây giờkhông thểtách ra khỏi nam nhân này.
Dương Quân rất ít uống rượu, trời sinh tửu lượng kém, hơn nữa không trải qua huấn luyện, kết quảchính là
──một chén gục.
Đólà chuyện phát sinh lúc
ăn cơm chiều, Diêu Y Lẫm cười hì hì
đưa ra một chai rượu, nói là của xưởng rượu cao cấp
đặc biệt lấy ra. Gần
đây bầu không khí khi hai người
ởchung
đãtốt hơn rất nhiều, mặc cho Diêu Y Lẫm khuyên bảo, Dương Quân vẫn là khoogn kiên
định ý chí, uống một chén nhỏ.
Vừa vào miệng cũng không phải quá cay, ngược lại có cảm giác ngọt ngào,
độcòn không bằng rượu ông nội
ủ. Nhưng sau khi uống xong một chén Dương Quân
đãphát hiện ra không phải nhưthế.
Sao
đầu cảm thấy mơmàng? Trên người cũng cảm thấy nóng?
Dương Quân lắc
đầu, nỗlực thanh tỉnh
đầu óc. Thấy cửđộng của hắn Diêu Y Lẫm quan tâm hỏi: “Sắc mặt ngươi
đỏquá, uống say rồi sao?”
“Không có…ta không có say.”
Chuyện quái gì thếnày, nhìn bộdạng hắn
đến
đi còn không vững sao lại không say
được chứ!
Diêu Y Lẫm
đem cục cưng ôm lên lầu trước,
đãđến thời gian bé ngủ. Xuống nhà lần nữa thì, Dương Quân
đãnằm trên ghếsa lon, con mắt nhắm hờ.
Khuôn mặt
đỏửng, môi hồng mềm mại hơi mởra, trên mặt nhiễm theo một tia hơi nước. Quần áo vì nóng mà nửa kín nửa hở, cơthểnhìn thấy hai hạt hồng sắc.
Diêu Y Lẫm nhìn mà nước miếng chảy ròng, hai mắt phát ra ánh xanh, thiếu nước ngửa cổlên hét to hai tiếng.
Gần hai tháng không phát sinh chuyện gì, Diêu Y Lẫm hiện tại khó chống nổi khiêu khích nhưvậy.
Diêu Y Lẫm nuốt một ngụm nước bọt, tựnói chính mình phải lãnh tình.
Quân tửđãhai tháng, không thểphá hoại ngay
lúc này
được,
đúng không? Tưởng Diêu Y Lẫm sống dễdàng sao, mỗi ngày cùng người trong lòng ngủcùng một nơi, nhìn mà không
ăn
được.
đểthay
đổi hình tượng thành hảo nam nhân, mỗi ngày
đều phải nửa
đêm
đi tắm nước lạnh mới không hù dọa bảo bối. Không nghĩtới bảo bối tửu lượng kém nhưvậy, chỉmột chén
đãsay, lại say thành nhưvậy…
Muốn cho người khác phạm tội!
Ôi! Bản thân vô tình tựtìm tội nhân cho mình!
Xem ra hôm nay chỉcó thểngủxô pha rồi, Diêu Y Lẫm cốtừtrấn tĩnh,
ởtrong lòng lặng lẽcúi lưng,
đem Dương Quân ôm lên trên lầu.
Vừa
đặt lên giường, Dương Quân khẽngâm một tiếng, chụp lại cánh tay Diêu Y Lẫm chưa kịp rút ra khẽma sát.
Oanh một tiếng, Diêu Y Lẫm cảm thấy trong
đầu nhưcó tiếng sấm,
đánh cho
đầu ngất
đi.
Dương Quân lại nhưngại chưa
đủcông kích, dúng
đôi mắt có hơi mem say nhìn Diêu Y Lẫm, hai mắt mất
đi tiêu cựmông lung mà nhìn. Dương Quân khẽvươn
đầu lưỡi liếm liếm môi,
“Không nên
đi…”
A, trời à, ngươi muốn ta chết sao?
Thân thểDiêu Y Lẫm lập tức nóng lên, trên quần không giấu
được hình dạng rõ ràng có bao nhiêu hưng phấn.
Diêu Y Lẫm cảm thấy cảđời mình cũng chưa từng có một màn nhưvậy, mặc dù người trước mặt chỉbung hai nút áo,
động
đầu lưỡi một chút mà thôi.
Khắc chế, ta phải khắc chế!
Diêu Y Lẫm tin rằng trừchính mình ra bộmặt hình dáng này của Dương Quân chính là muốn giết người! Sau nay tuyệt
đối không
đểcho hắn uống rượu trước mặt người khác, tuyệt
đối!
Nhưng Diêu Y Lẫm kéo tay Dương Quân rút ra không
được, cảm thấy
được
đông tác rút ra, Dương Quân càng nắm chặt hơn.
“Nóng quá…”
Vì hơi rượu dâng lên, Dương Quân một tay vẫn nắm lấy Diêu Y Lẫm, một tay kéo cởi quần áo trên người.
Diêu Y Lẫm cảm thấy lý trí
đang rời hắn
đi xa, hắn là nên ly khai nơi này, nhưng thân thểthếnào lại không nhúc nhích
được.
Mắt mởtrừng trừng nhìn từng cái từng cái quần
áo rớt xuống, khi trên người chỉcòn một cái nội khố, hắn cuối cùng cũng dừng lại.
Diêu Y Lẫm cảm thấy hô hấp chính mình cũng dừng theo.
Cảm thấy Dương Quân thoải mái thởdài, buông lỏng tay ra, té xuống giường ngủ.
Hắn thì thoải mái, Diêu Y Lẫm hiện tại lại rất khổsở.
Thẳng thắn mà nói thân thểDương Quân không phải là vô cùng
đẹp, nhưng hình dạng cởi hết nằm trước mặt Diêu Y Lẫm, thì hắn trông xinh xắn làm sao. Hận không thếmột ngụm nuốt xuống, mà không bịdính răng!
Bịmột màn thoát y khiến lực chống chếtoàn bộđem ra hao hết sạch, Diêu Y Lẫm
đỏmắt nhìn ngực Dương Quân.
Trơn tuột mà dẻo dai, Diêu Y Lẫm khắc chếkhông
được mà sờlên.
Trên làn da nâu có hai
điểm làm người khác chú ý, non mềm hồng sắc làm cho lòng người xao
động. Hiện tại Diêu Y Lẫm bất chấp hình tượng “Quân tử” rồi.
Xem ra Diêu Y Lẫm sau này không bịgiết thì cũng bịđánh, nói chung
ăn trước tính sau!
Chương 46
Rượu có khi lại là một thứtốt, Diêu Y Lẫm lúc này nghĩ. Bình thường muốn hôn , người còn chưa
được hôn,
đãsớm bịmấy cái tát. Nghĩlại lần
đầu tiên với bảo bối cũng là nhờrượu trợgiúp.
Trong ánh
đèn nhu hòa, Dương Quân tóc dài xõa ra thoạt nhìn rất mềm mại. Nghĩđến ngay từlần
đầu gặp mặt, Dương Quân vốn rất gầy.
Trải qua hai tháng
điều chỉnh này, thật vất vảbồi bổmới có
được chút thịt.
Diêu Y Lẫm say sưa mà sờloạn thân thểthon gầy, nghĩmuốn
đem người dưỡng béo nũng.
Người dưới thân
đãhô hấp
đều
đều, hoàn toản không cảm giác
được người phía trên quấy rầy.
Diêu Y Lẫm khẩn cấp cởi y phục trên người, không lãng phí thời gian mà tách hai chân Dương Quân ra.
Nơi bí
ẩn riêng tưdưới ánh
đèn lộra, Diêu Y Lẫm mê mẩn mà nhìn xuống.
Đèxuống ham muốn xông vào, hai lần hoan ái trước, Diêu Y Lẫm gây cho Dương Quân không ít
đau
đớn. Muốn cho Dương Quân hiểu rõ tình ái thực sự,
đây chính là cơhội tốt.
Hôn lên hai cánh môi vì say rượu mà hồng nhuận, khẽtách răng,
đưa
đầu lưỡi quấn vào mà loạn.
Khoang miệng không thểtưởng tượngnổi lại nóng nhưthế, triền miên, mềm mại cùng nước bọt gây cho Diêu Y Lẫm cảm giác mỹhảo chưa từng trải qua.
Tại sao chỉcó nhưthếcũng có thểhưng phấn?
Cùng với Dương Quân thếnày, tình ái trước giờtrải qua
đều là rác rưởi!
Diêu Y Lẫm quảthực không muốn buông tay,
động tác từôn nhu biến
đổi kích liệt, khiến cho Dương Quân vốn ngủsâu cũng bắt
đầu cảm thấy khó chịu, trong mũi phát ra tiếng hừnhẹ.
Lưu luyện mà rời khỏi
đôi môi thơm ngọt, Diêu Y Lẫm liếm sạch nước bọt chảy ra hai môi. Dương Quân híp mắt, mơmàng nhìn, hắn không rõ ràng lắm tình trạnh hiện tại.
Diêu Y Lẫm
đưa môi
đến bên tai, chuyên tâm liếm ngậm vành tai, mút vào trêu
đùa.
“Ô…”
Nghe
được Dương Quân rên rỉ,
động tác lại nhanh hơn, tay trượt xuống ngực, khẽvân vê một hạt nhỏ, trêu ghẹo.
“A…không nên…”
(analinh: máu ta muốn “sốc” lên
đầu quá =.=||)
Trong ngực nảy lên tia xung
động khiến Dương Quân hơi hơi thanh tỉnh,
đèbàn tay kia xuống không cho tiến thêm bước nữa.
“Ngoan…bảo bối,
đểta yêu ngươi…”
Diêu Y Lẫm ôn nhu dỗdành Dương Quân, khe khẽgiật tay hắn ra, tiếp tục sờsoạng trên người hắn.
Thần trí Dương Quân còn chưa
đủthanh tỉnh, chỉcảm thấy hưng phấn dâng lên nhưthủy triều tựa hồmuốn
đem hắn vùi xuống.
Đối với khái niệm tình ái, hắn chỉlà cùng với tv sách báo hiểu qua, chưa từng có trải nghiệm. Cùng với nam nhân càng chưa từng tưởng tượng qua, hai lần trước
đây cảm giác ngoại trừđau
đớn, hắn không có một chút thỏa mãn nào.
“Hôn…ta sẽkhông
làm ngươi
đau…”
Có người ghé vào lỗtai hắn nỉnon, ngữđiệu ôn nhu, hắn cảm thấy rất an toàn thoải mái.
Đểmặc cho người kia tách ra hai chân, cảm giác
được
động tác dần chuyển xuống hai chân.
“Không …không nên…”
Dương Quân kinh hoàng muốn khép hai chân lại, Diêu Y Lẫm nhẹgiọng trấn an:
“Ngoan,
đừng cửđộng…ta sẽrất ôn nhu.”
Đúng lúc này Dương Quân cảm thấy hạthân mình bịcái gì
đóấm áp
ướt át ngâm lậy, từdưới truyền
đến khoái cảm quảthực muốn bức
điên hắn.
“Ô…a…”
Hắn
đưa tay xen vào tóc người kia, vô ý thức mà kéo
đầu của người kia lên xuống.
Diêu Y Lẫm linh hoạt vận
động, nỗlực muốn cho hắn
đạt
được khoái hoạt.
Xem ra thành tích cũng không tệ, không phải sao?
Đang lúc Diêu Y Lẫm hung hăng nuốt vào lần cuối, Dương Quân nhưvỡra mà phóng.
Qua cao trào, thân thểmềm nhũn vô lực mà ngã xuống giường. Càm giác giống nhưngâm mình trong nước nóng, sau khi mệt mỏi muốn ngủthoải mái.
Diêu Y lẫm cười liếm
đi dịch trắng lưu bên mép, cảm
thấy
đãđến lúc liền cẩn thận mà thân nhập một ngón tay, mởrộng hậu huyệt.
Đến lúc có thểchứa
được ba ngón tay, lý trí Diêu Y Lẫm cũng
đãbay cao
đến nơi nào rồi.
Dương Quân bịkích thích nước mắt lưng tròng, cảm thấy vật thểtrong người
đi ra ngoài, vẫn chưa kịp thởra hơi liền bịmột vật thật lớn xông vào phía sau, khiến hắn thét chói tai.
“Nha a a
──!”
Diêu Y Lẫm lập tức dừng
động tác, cúi xuống trấn an người dưới thân.
“Ngoan, không
đau không
đau, rất nhanh sẽkhông
đau…bảo bối nhịn một chút nữa.”
Đau
đớn kịch liệt
ởphía sau truyền
đến, Dương Quân mơmàng mởmặt, thấy nam nhân phía trên vẻmặt nhẫn nhịn. Mồhôi trên người rơi xuống thân hắn từng giọt một.
Mẹnó, lão tửcảđời cũng chưa từng nhân nhưthế! Khó chịu muốn chết rồi! Sau khi bảo bối thích
ứng, ta không làm
đủkhông phải ngươi họDiêu.!
Dần dần, Dương Quân bắt
đầu cảm thấy ngoài
đau
đớn còn có một loại cảm giác khác, nóng nóng tê dại dần dần xuất hiện trong cơthể, hắn bắt
đầu khó chịu mà giãy
dục thân thể.
Ô, chết tiệt!
Hắn ngại mình chết chưa
đủnhanh sao?
BịDương Quân giãy dụa kích thích, hai con mắt Diêu y Lẫm hằn lên tia máu, thầm mắng một tiếng,
đãnhưvậy,
đừng có trách ta
──
Gầm nhẹmột tiếng, Diêu Y Lẫm không nhẫn nại
đem chân người dưới thân
đặt
ởhai bên, bắt
đầu
điên cuồng mạnh mẽtiến nhập.
Tròn một
đêm, trong phòng tràn ngập âm thanh nam nhân tình cảm mãnh liệt cùng tiếng nỉnon trầm thấp vang lên.
“Hôn… ta rất thích ngươi…rất yêu ngươi…”
Chương 47
Bữa sáng thật ngon, nước canh gà vàng óng, mùi cháo thơm nức, Dương Quân thích
ăn cay, trước mặt
đặc biêt có quảớt, cùng hành thái lát.
Dương Quân sắc mặt tái nhợt, nhìn
đổăn trước mắt, rõ ràng là hắn không muốn
ăn.
Diêu Y Lẫm ôm cục cưng trên
đùi, cười nịnh:
“Thịt ngày hôm nay rất tươi a, ngươi
ăn nhiều một chút.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Dương Quân không tốt hơn chút nào, ngược lại xám thêm ba phần.
Nghĩlại lúc say rượu tỉnh lại, thấy chính mình trần nhưnhộng bịDiêu Y Lẫm quấn chân ôm nằm một chỗ,
đậu
đỏtrước ngực còn bịngậm trong miệng, nước bọt Diêu Y Lẫm chảy tới trên người hắn.
(tên Lẫm “dâm” quá L. Còn bắt trước trẻcon “bú” mẹnữa chớ=”=)
Dương Quân vừa tức vừa thẹn, sau khi say rượu mọi chuyện hắn
đều nhớkĩtừng chút một, không giống mấy lần trước kia, tối hôm qua vềcơbản hắn không có phản kháng.
Hắn nhớrất rõ ràng, chính mình làm sao quấn lấy nam nhân không tha, kêu to nhưthếnào…
Hóa ra mình
đãthấp hèn nhưthế?
Nếu nhưlúc trước có thểnói là người kia ép buộc mình, vậy bây giờgiải thích thếnào?
…
Bánh bao trên bàn
ăn trước mặt tỏa ra mùi thơm, hắn lại nhưnghẹn
ởcổhọng, không nuốt xuống
được.
Hắn ngay
đến dũng khí ngẩng
đầu cũng không có.
“Xảy ra chuyện gì? Bữa sáng không hợp khẩu vịsao?”
Thất hắn bất
động, Diêu Y Lẫm lo lắng hỏi.
Dương Quân lặng yên trong chốc lát, bỗng nhiên nói:
“…Ngươi có phải cho rằng ta rất ti tiện?”
Diêu Y lẫm buông tay
đang cho cục cưng
ăn xuống,
“Sao có khảnăng, ngươi làm sao lại nghĩnhưvậy?”
Dương Quân cười khổmột tiếng, chẳng lẽkhông
đúng sao?
Diêu Y Lẫm nhăn mi,
đem cục cưng
đặt vào trong xe dành cho trẻem,
đi tới bên cạnh hắn quỳmột gối.
“Ta biết trước
đây ta làm rất nhiều việc sai, ta không kỳvọng ngươi tha thứta, ta chỉhi vọng ngươi có thểcho ta một cơhội
đểta bù
đắp tất cả. Ta thực sựlà rất thích ngươi, ta làm nhiều chuyện tổn thương ngươi, ngươi có thểmắng ta, có thểđánh ta, chỉcần ngươi vui vẻ.”
Diêu Y Lẫm cầm tay hắn, thành khẩn nhìn hắn:
“Tộc nhân chúng ta tình cảm rất lãnh
đạm, không dễdàng sản sinh tình cảm với người khác, thếnhưmột khi với người
động tình,
đóchính là chuyện cảđời. Chúng ta
đem tất cảmà trao cho vợ, cho dù là sinh mệnh.”
Dương Quân ngây ngốc mà nhìn Diêu y lẫm, sau lại chịu không nổi nhìn hắn khai thông
đầu óc.
Diêu Y Lẫm cười hì hì, hai tay vòng qua hông hắn, nói:
“Ngày hôm qua phản
ứng của lão bà hảo khỏe,
đêm nay chúng ta tiếp tục
được không?”
Máu dâng lên, Dương Quân
đỏbừng từđầu
đến chân.
“Ngươi…”
Hắn nói không nên lời, một lát liền sinh khí lại, chợt nghe một âm thanh một cái tát vang lên.
Dương Quân ôm cục cưng
đãăn no lên lầu, lưu lại một kẻmặt in một cái tát thật to, vẫn cười
đến hạnh phúc.
(tên này biến thái. Thích bạo ngược rùi =.=|| )
Buổi tối, Diêu Y Lẫm lên giường sớm, ôm
đầu gối nhìn nam nhân
đứng bên giường, ánh mắt bắn ra tín hiệu “qua
đây a qua
đây a”.
Dương Quân liếc một cái, cầm một cái gồi
đi ra ngoài cửa.
“Ta
đến phòng khách ngủ.”
Diêu Y Lẫm hoảng hốt, gấp rút ôm lấy hông hắn,
đáng thương mà nhìn hắn:
“Tại sao? Ta thềta sẽkhông làm gì ngươi hết, phòng khách
đãlâu không ai
ở, dọn dẹp lại cũng mất một thời gian, không tựlàm mình mệt mỏi, nếu không ta không thểngủ?”
Dương Quân nhìn Diêu Y Lẫm thởdài, cảm giác mình phản
ứng có chút thái quá.
Lên giường, hắn tận lực nằm xa xa một chút, vốn
đãquen ngủcó người
ởmột bên, hiện tại
đột nhiên thay
đổi cảm thấy rất không tựnhiên.
Lúc sắp
đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên phía sau có thân thểấm âm dựa vào, một
đôi tay lướt qua ôm lấy hắn.
Người Dương Quân trởnên cứng ngắc, cảm thấy
được hô hấp nóng rực của người phía sau.
Nhưng Diêu Y Lẫm tựa hồkhông có ý
định làm hành
động gì nữa, hình nhưchỉlà thuần túy ôm hắn.
Dương Quân chậm rãi thởra, thảlỏng thân thể.
Trong chốc lát, ý thức từtừmông lung, trong chăn dào dạt
ấm áp thực thoái mái,
đắc biệt là phía sau nóng nhưmặt trời.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Dương Quân cảm thấy phía dưới nhưcó
đỉnh cái gì cứng cứng chọc vào mình. Khó chịu giật giật thân thể, phía sau truyền lại tiếng thởdài bất
đắc dĩ,
ấm áp trên lưng bỗng nhiên ly khai. Qua không lâu sau, một góc chăn nâng lên, cảm thấy lại có người tiến vào, tay duỗi ra ôm lấy hắn, trên người truyền
đến hơi nước lành lạnh.
Là vừa tắm sao?
Trước lúc lên giường không phải
đãtắm rồi.
Không có thời gian nghĩđông nghĩtây, thần trí hắn lập tức bịthụy thần [thần ngủ] gọi
đi.
.
.
Dương Quân bịmột hồi chuông gấp gáp gọi tỉnh giấc, mù mịt mởmắt, vẫn không thểthấy rõ xung quanh, trên mặt
đãbịngười hôn một cái.
“Ngoan, ta
đi nghe
điện thoại, ngươi tiếp tục ngủ.”
Diêu Y Lẫm
đem chăn
đắp cho hắn, ra ngoài nghe
điện thoại.
Dương Quân nhìn
đồng hồtrên tủ, năm giờsáng. Ngoài cửa sổvẫn tối mịt, là ai sớm nhưthếđãgọi
điện thoại?
Thanh âm Diêu y Lẫm không lớn,
ởtrong phòng nghe không rõ lắm.
Không bao lâu sau, Diêu Y Lẫm
đặt
điện thoại xuống
đi vào.
Đi tới trước mặt hắn, sờsờđầu hắn, “Trong tộc có một sốviệc, ta phải
đi vềvài ngày.”
“Chuyện rất quan trọng sao?”
Diêu Y Lẫm cười cười: “Có một chút, mấy ngày nay ta không vềnhà, ta sẽtìm người tới chăm sóc cục cưng…”
Dương Quân vừa nghe, bất giác nói: “Không cần.”
“Hử?”
“Ta chăm sóc hài tửlà
được rồi, không cần làm phiền người khác.”
Không biết tại sao, vừa nghĩđến
đem cục cưng giao cho người khác, trong lòng cũng rất khó chịu.
Diêu Y Lẫm nghe vậy cười cười:
“Cũng
được, nếu nhưngươi chiếu cốkhông
được thì gọi người
đến, bọn họhai mươi bốn tiếng
đồng hồđều sẵn sàng
đợi lệnh.”
Ăn xong bữa sáng,
đem cục cưng lo tốt, giao cho mọi chuyện lớn nhỏrồi, Diêu Y Lẫm ,mang theo lo
lắng mà rời
đi.
Chương 48
Diêu Y Lẫm
đi rồi, cục cưng một mình Dương Quân chăm sóc, bình thường nhìn người kia làm thấy thật dễdàng, chính mình làm lại luống cuống tay chân.
Cụccưng buổi trưa tỉnh ngủkhông bao lâu liền khóc, kiểm tra không thấy tè ra quần, Dương Quân chạy
đến nhà bếp lấy sữa nóng.
Sữa mới nấu không thểlập tức uống, hắn cầm trên tay khe khẽlắc. Cục cưng yên lặng lúng liếng con mắt
đen nhìn bình sữa, cái miệng nhỏnhắn
ăn không
được liền nhóp nhép nhóp nhép, rồi lại khóc lớn thành tiếng.
Thật vật vảđểsữa bớt nóng, cho
ấm
ấm rồi cho cục cưng, còn không ngừng
được hai hơi, tiểu tổtông lại bắt
đầu gào khóc thảm thiết, bất giờchắc là tiểu rồi.
Cục cưng
ăn no xong không vội ngủ, duỗi tay nhỏra muốn cùng người
đùa, Dương Quân không thểlàm gì khác hơn là cười khổmà phụng bồi. Chơi
đùa
đến tối, hắn
đãmệt mỏi hết sức, còn phải cốgắng tắm cho
cục cưng.
Theo nhưtờgiấy dày
đắc chữviết nói, hắn cẩn thận mà xoa cổcục cưng, khéo léo dội nước
ấm, cẩn thận mà lau.
Cục cưng tắm xong thơm tho mặc theo quần áo sạch sẽ, ngọt ngào mà ngủtrong lồng ngực hắn.
Đem cục cưng
đặt
ởtrong nôi, Dương Quân thởphào một cái.
Không biết là Diêu Y Lẫm làm sao có thểứng phó
được, một ngày vừa làm
đồăn vừa chăm sóc tiểu hài tử, lại không thấy có lúc nào tay chân luống cuống.
Người
đókhông mệt sao?
Diêu Y Lẫm
đi
đãđược bốn ngày, Dương Quân cũng dần dần rút ra
được bí quyết chăm sóc cục cưng, so với lúc trước dễdàng không ít.
Trong nhà thiếu người, hình nhưthanh tĩnh không ít.
Thanh tĩnh thếnày…có chút không quen.
Dương Quân từnhỏkhông có ai
đối với hắn quá quan tâm,
hắn là người chất phác ít nói, ngoại hình cũng thường thường, hài tửtrong thôn không chơi cùng hắn, sau
đi học bạn học lại ngại hắn dáng vẻquê mùa.
Chưa từng có ai cho hắn sống khá giảnhưDiêu Y Lẫm, tuy rằng hắn biết bản tính ngươi kia không phải ôn nhu nhưbiểu hiện bên ngoài
đối với hắn.
Có thể…chỉlà hắn tịch mịch
đãlâu.
Năm ngày sau, Diêu Y Lẫm trởvề.
Bộdạng phong trần mệt mỏi, lúc
được cái
ấm áp luôn mong nhớkia ôm vào, Dương Quân nhịn không
được nhắm nghiền hai mắt, lẳng lặng mà ngửi mùi vịquen thuộc của người kia.
Sau tất cảmọi chuyện lại khôi phục bình thường, Diêu Y Lẫm phát hiện có chuyện khiến hắn buồn phiền.
Nói phiền muộn, kì thực lúc
đầu cũng rất vui vẻ.
Mẹbắt
đầu yêu thương hài tửrồi, có thểkhông cao hứng sao?
Thếnhưng qua
được vài ngày, Diêu Y Lẫm cảm giác có chút không
đúng.
Tên tiểu tửthúi kia sao có thểhấp dẫn toàn bộlực chú ý của lão bà nhưthế? (analinh: Vớvẩn. Ghen với cảcon =”=)
Qua vài ngày không
ởnhà, không biết tiểu hài tửnày sao có thểlừa cho hắn yêu thương nhưthế, khiến hắn suốt ngày ôm bé trong tay cưng chiều.
Dương Quân trên cơbản là suốt ngày ôm không buông tay, tiểu tửkia trên mặt cười khiến Diêu Y Lẫm muốn
đánh!
Diêu Y Lẫm tức giận hung hăng mà gọt cà rốt, chuẩn bịbữa trưa.
Điện thoại phòng khách vang lên, thấy Diêu Y Lẫm không rảnh tay, Dương Quân chạy
đi cầm
ống nghe.
Điện thoại không phải gọi cho Diêu Y Lẫm, Diêu Y Lẫm
đãlàm hết rảnh tay
đi lên phòng khách.
“Ừm…tốt…ta
đãbiết…”
Dương Quân hàn huyên thuyên vài câu rồi cúp
điện thoại, Diêu Y Lẫm nhìn sốtrên
điện thoại rồi nói.
“Bùi Nguyệt Thần tìm ngươi làm gì?”
Dương Quân nhìn một cái: “Không phải hắn, là người hôm trước.”
Vốn
định tiếp tục hỏi hẳn gọi
điện thoại làm gì, bỗng nhiên ngửi mùi khét từnhà bếp.
“Ai da, hương tràng nướng cháy rồi!”
================
Ăn xong bữa trưa, Diêu Y Lẫm gọt hoa quả.
“Ái Liên làm mấy bộquần áo mới, kêu chiều qua lấy, ngươi lâu rồi không ra ngoài, nhân cơhội này cùng
đi ra ngoài shopping a.”
Cái
đềnghịnày với Dương Quân mà nói có sức hấp dẫn vô cùng, nhanh chóng
đồng ý.
Mang theo những thứcần thiết, ôm theo cục cưng, bọn họđến cửa hàng.
Lâm Thi Nhiên xinh
đẹp nhưthường ngày, thỏa mãn xem qua y phục, ba người nhà tiểu gia khỏa ngồi trên ghếso lon mềm mại uống trà chiều.
Dương Quân
ăn rất nhiều
điểm tâm ngọt, thời gian gần
đấy hắn không thểkhống chếsức
ăn của mình, cũng không còn tinh lực gì.
Hai người cùng một nữnhân
đùa với cục cưng, cục cưng hiển nhiên là chưa thấy qua sinh vật nữ, tựa vào bộngực mềm mại híp mắt cười. (analinh:
đúng là gen tên sói lang =.=||)
Diêu Y Lẫm nhận một cuộc
điện thoại, sau
đósắc mặt xấu mà cúp
điện.
Nói có chuyện khẩn cấp phải xửlý một chút, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Diêu Y Lẫm không
đểý Dương Quân nhưcó
điều suy nghĩ.
Dương Quân buông mắt nhìn chén trà,
điện thoại trưa ngày hôm nay, hắn nghe
được một việc.
Trong tộc xảy ra chuyện là có liên quan
đến Diêu Y Lẫm, Diêu Y Lẫm sởdĩbịtriệu hồi khẩn cấp là vì một nữnhân. Chính xác mà nói là nữnhân trong tộc.
Nữnhân trong tộc rất ít, phi thường quý, thông thường nếu nữnhân trong tộc giao hợp với nam nhân
trong tộc tỉlệmang thai cao hơn,
đồng thời năng lực càng mạnh hơn.
Diêu Y Lẫm là một trong sốít người
được sinh ra theo cách
đó, mà nữnhân kia, là nữnhân mới
được tộc nhân phát hiện.
Chương 49
Xuất hiện nữnhân, trưởng bối trong tộc mừng nhưđiên, nói cái gì mà Diêu Y Lẫm cùng nữnhân này là trời sinh một
đôi, lại nửa lừa nửa uy hiếp bắt Diêu Y Lẫm
đi thân cận.
Nói cách khác, năm ngày vừa rồi, Diêu Y Lẫm cùng với nữnhân
ởcùng một chỗ.
Trái tim không hiểu sao cảm thấy không thoái mái.
Dương Quân lấy cớbực mình
đi ra ngoài một chút, ven theo
đường phốđi một
đoạn, nhìn người qua
đường hoặc bân rộn hoặc nhàn nhã dạo phố.
Đang
đứng
ởđầu một con
đường, hắn bỗng dừng bước, nhìn vềmột người
ởđối diện.
Hình nhưvừa bước ra khỏitòa nhà sau lưng, Diêu Y Lẫm
đi nhanh, xung quanh vùng lông mày hơi hơi giãn ra.
Phía sau theo tới một nữnhân phấn hồng váy hoa ngắn, kéo Diêu Y Lẫm lại lớn tiếng nói cái gì
đó.
Cho dù cách xa nhưthế, vẫn có thểthấy nữnhân kia phi thường xinh xắn, giống nhưbúp bê trong
ảnh mà một lần rảnh rỗi Dương Quân nhìn thấy trên mạng.
Tóc quăn dài tới eo, da trắng nõn không chút tì vết, khéo léo trang
điểm phấn hồng môi
đỏ.
Nhìn ngũquan tinh xảo dịthường có thểthấy
được chung quy bọn họđều không giống nhưcó huyết thống nhân loại.
Cảnh hai người
đứng chung một chỗ, thật là cảnh
đẹp
đáng chết, cái này gọi là “trời sinh một
đôi”.
Dương Quân cảm thấy muốn gọi nhưng thanh âm không thểthoát khỏi miệng, người kia thấy nhưlạlùng mà xa xôi.
Hắn lui vềmấy bước, cảm giác chính bản thân mình vốn không cùng thếgiới với người kia.
Hắn thấy Diêu Y Lẫm ngẩng
đầu, tránh tay nữnhân, bước vềphía này.
Bỗng nhiên, biểu tình hơi lo lắng của Diêu Y Lẫm biến thành hoảng hốt kinh
độ.
Dương Quân không biết có chuyện gì, chỉnghe một tiếng “Không
─────”, sau
đótrời
đất quay cuồng, thân thểbịcái gì
đóđụng phải, hoa mắt một trận, rồi nhìn thấy màu
đen xi măng.
Chân tay bịhất văng, nhưng hắn cũng không quan tâm
điểm này.
Hắn nhớkĩlúc hắn bịvăng ra, âm thanh kêu to kia là của nữnhân…
Không nghĩcảnh tượng giống nhưmáu me văng tung tóe, nhưng nhìn Diêu Y Lẫm có vẻnhưkhông
được tốt lắm.
Một giây trước khi Dương Quân bịxe tông văng lên, lực xe va
đập trực tiếp chuyển
đến trên người Diêu Y Lẫm, người bịxe tông miệng phun ra máu là Diêu Y Lẫm, nằm úp sấp
ởtrên mặt
đất.
Nếu nhưlà người thường hiện tại khảnăng là
đãhai mắt trắng tròng, nếu không tắt thởtại chỗ, cũng là hấp hối, những
điều này
đúng là nói vềngười thường.
Người thường có khảnăng
ởtại nơi cách xe hơn mười mét chạy lại
đem người ta
đẩy
đi sao? Người thường có khảnăng sau khi bịđụng chỉphun ramột ngụm máu rồi
đứng lên nhưkhông có việc gì sao?
Diêu Y Lẫm không phải người thường, cho nên bây giờmới tùy tiện lau
đi vệt máu khóe miệng lại tiêu sái bước vềphía Dương Quân.
Tâm của Diêu Y Lẫm a, theo khóe mắt
đúng lúc nhìn thấy Dương Quân chuẩn bịbịxe
đụng, tim thiếu chút nữa ngừng
đập.
Hoàn hảo
đẩy
được hắn ra rồi, nhưng tựmình xem xét một hồi, thấy tay hắn bịthương, mặt lại
đỏbừng, lát nữa nhất
định hảo hảo giáo huấn tài xếmột trận!
Diêu Y Lẫm yêu thương mà
đem Dương Quân xem xét kĩtừtrên xuống dưới, sau kinh hồn mà nhìn rõ mấy vết thương lại lôi tài xếra, mười phần nộkhí mắng mỏtròn nửa giờ.
Cảnh sát giao thông nhận
được tin
đến nơi, mới tra ra tài xếkhông chỉsay rượu lái xe lại không có giấy tờ, liền mời
vềđồn uống trà.
Diêu Y Lẫm yên tâm, bất quá vẫn kéo Dương Quân
đi kiểm tra, kết quả, Dương Quân chỉbịthương nhẹcùng trày da, hài tửtrong bụng vẫn
ổn không bịảnh hưởng, Diêu Y Lẫm cũng bịDương Quân ép
đi làm kiểm tra một lần kết quảvẫn cường tráng nhưthường.
Trong lúc Diêu Y Lẫm cốgắng dùng vải băng lại vết thương
ởtay Dương Quân, một người mặc áo trắng trông nhưtrường bào Trung Hoa, bất kểlà y phục hay khí chất
đều không giống một bác sĩđi tới.
Cầm một tờgiấy trong tay nói, “Thân thểlệnh phu nhân không có vấn
đềgì, nhưng
đểđảm bảo thai nhi khỏe mạnh, chúng tối vẫn làm kiểm tra toàn diện. Kinh hỉchính là: Chúng ta phát hiện lệnh phu nhân mang song thai, trong tộc từlâu tới nay chưa từng phátsinh chuyện nhưvậy, thấy bất ngờ.”
Dương Quân chưa kịp vì xưng hô của bác sĩmà
đỏmặt
đãbịtin tức chấn
động kia làm bất tỉnh.
CHƯƠNG 50
Dương quân dởkhóc dởcười mà ngồi nhìn một bàn cơm trướcmặt.
Diêu Y Lẫm có phải là xem hắn nhưheo mà nuôi?
Từkhi kiểm tra thấy hắn mang song thai
đãbắt
đầu, Diêu Y Lẫm không
đối với hắn dè dặt nữa, mỗi ngày cơm nước bất kểlà sốlượng hay sốlần
đều tăng gấp bội, thậm chí càng ngày càng khoa trương mà tăng thêm.
Hai ngày này
đều nhưvậy, nhưng lâu hơn ai chịu nổi?
Thấy Dương Quân mất hứng, Diêu Y Lẫm cười hiền múc một muôi canh vào bát hắn.
“Uống một ngụm canh gà, nhuận khẩu trước.”
Dương Quân nhìn trong bát thởdài, “Chúng ta mấy tiếng trước
đãăn cơm trưa, giờngười lại bắt ta
ăn?”
“Hắc hắc, bác sĩnói phải
ăn nhiều nha.”
Dương Quân nhìn sáu món
đồăn trên bàn còn thêm một phần bánh ngọt…
Nói xem hắn nhưheo, heo
ăn so với hắn còn ít hơn!
Dương Quân
đau
đầu mà nhu nhu hai bên thái dương.
Tình trạng nhưthếkéo dài cho
đến khi bác sĩkiểm tra cho hắn nói: “Ngươi muốn cho bảo bối của ngươi vì thai nhi quá lớn mà khó sinh thì ngươi cứtiếp tục dưỡng nhưvậy a.” Diêu Y Lẫm mới dừng lại, theo thực
đơn nghiêm ngặt mà bác sĩđưa ra, cơm lại vềba bữa.
Bùi Nguyệt Thần vẫn vui cười mà nói: “Quảnhiên là ái tình khiến người ta mù quáng a, hắn nhưvậy cũng không thểdưỡng ra thành Dương quý phi a.”
Bởi vì là song thai, nên bụng so với trước
đây cũng lớn hơn nhiều.
Lúc thai ba tháng, bụng
đãtrông nhưmuốn
đẻrồi.
Mỗi ngày việc Diêu Y Lẫm làm trước khi ngủlà vui vẻhớn hởmà bò trên bụng Dương Quân nghe thanh âm, Dương Quân ngủcàng ngày càng nhiều, thường thường lúc Diêu Y Lẫm
đang nói chuyện với hài tửđãngủmất.
Nửa
đêm tỉnh dậy, lúc nào cũng là dựa vào ngực của ‘người nào
đó’. Dương Quân dần dần cũng thành thói quen, có cốđổi tưthếngủcuối cùng vẫn vềlại tưthếđó.
Thếnhưng cũng có khi ngoại lệ, có lần Dương Quân
đang ngủtỉnh giấc cảm thấy nam nhân nóng nhưlửa phía sau
đang cọxát.
Thân là nam nhân, hắn
đương nhiên biết
đólà cái gì, vài lần không lên tiếng, giảbộngủlà tốt rồi. Nhưng càng ngày càng nhiều lần nhưthế, hắn bắt
đầu có chút không
đành lòng len lén nhìn qua, vì nhẫn nại mà trên trán
đầy mồhôi.
Diêu Y Lẫm nhẫn nhịn cũng rất khó chịu, nhưng mỗi ngày chỉcó thểlà lúc Dương quân
đang ngủmà ôm hắn một cái, sờsờhắn,
ăn chút
đậu hũ. ( =)))
Hắn nhẫn
đến
độmuốn nội thương!
Dựđịnh giống nhưngày thường
đến phòng tắm dùng nước lạnh giải quyết, nhưng không nghĩđến tay áo bịgiữlại, quay
đầu thấy Dương Quân kéo tay áo.
Không hiểu
được mà nhìn nhìn hắn, Diêu Y Lẫm ngốc nhưvậy mà hỏi: “Sao vậy,
đói bụng à.?”
Dương Quân lắc
đầu, xoay mặt
đi, bên tai rõ rang
đỏbừng: “Ngươi … có thểkhông cần
đi…”
Không cần…đi…
Đi cái gì?
Diêu Y Lẫm ngây ngốc mà nhìn hắn không kịp phản
ứng lời hắn vừa nói, lại nhìn qua thấy Dương Quân ngượng ngùng lung túng thì
đầu giống nhưbịsét
đánh một cái, cuối cùng thông suốt.
Diêu Y Lẫm vội vàng nắm lấy tay hắn, kích
động mà làm cho thanh âm cũng thay
đổi:
“Ngươi…ngươi nói là sựthật?”
Dương Quân vùi thấp
đầu xuống chăn, nhẹnhàng gật
đầu.
“A——! lão bà ta tới!!”
Nhất thời, người nào
đóhóa thân thành sói
đói!
Chương 51
Diêu Y Lẫm
đang
ởnhà bếp bận rộn, thành thạo chiên hai cái
trứng thật
đẹp mắt, nhanh nhẹn cắt ra chân giò hun khói, cầm lấy một ly sưãđậu nành lên lầu, phối hợp nhưvậy có chút kì quái nhưng dạdày Dương Quân uống không
được mùi sữa tươi.
Bưng theo bữa sang tâm huyết chuẩn bịlên lầu,tâm tình Diêu Y Lẫm tốt vô cùng, lần
đầu tiên Dương Quân tựnguyện quan hệ, hương vịkia không thểdung bất cứngôn từnào miêu tả.
Hưng phẩn suốt một
đêm không ngủ, tối hôm qua khi Dương Quân chịu không nổimà bất tỉnh, Diêu Y Lẫm lưu luyến nhìn vẻmặt hắn ngủsay.
Bởi vì quá mệt mỏi, Dương Quân
đến giờcòn chưa tỉnh lại, vẻmặt khi ngủthực ngây thơ, khảái khiên Diêu Y Lẫm nghĩmuốn một ngụm mà nuốt vào.
Ánh dương xuyên qua rèm cửa sổgiảo ngoạt màhạlên than thểnam nhân, lướt qua xương quai xanh mê người, lưu luyến trên mặt, hôn theo môi dày.
Diêu Y Lẫm không chịu nổi mà vươn tay tiến vào trong miệng hắn, quấy một hồi
ướt tay lại rút vềchơi
đùa cánh môi, vẽlên một tầng nước
ẩm. Dương Quân
đang ngủtựa hồcũng cảm thấy khó chịu, nhíu mi vài cái, mê man mà mởmắt, nhìn rõ người trước mặt lại
đỏmặt, không tựnhiên mà quay
đầu
đi.
Sợhắn không nhớlời
đêm qua, nhớlại lúc ôn hòa , Diêu Y Lẫm rén sắt khi còn nóng, mặt dày mà quấn lên.
“Quân quân, ngày hôm qua ngươi thật nhiệt tình a,
đêm nay chúng ta tiếp tục có
được không?”
Dương QUân nhất thời mặt
đỏđến muốn phun ra máu, không dám nhìn sang Diêu Y Lẫm.
Không nghe thấy
đáp
ứng, nhưng cũng không cựtuyệt,
đỗng nghĩa với thái
độcam chịu làm Diêu Y Lẫm mừng nhưn
điên.
Trên khuôn mặt không xuất sắc kia hạhôn vài cái, rồi kéo Dương Quân lại
ăn
điểm tâm.
Không cho hắn
động thủ, Diêu Y Lẫm cầm lấy thức
ăn,
ăn một miếng lại
đút Dương Quân một miếng, trong lúc
đút mà lợi dụngăn
đậu hũvài lần.
Đến khi Dương Quân không chịu nổi quấy rối nhiều lần liền
đánh tay hắn, Diêu Y Lẫm thỏa mãn mà thu tay về.
Cuộc sống vui vẻbình thường cứthếtrôi qua, Dương Quân cũng cảm thấy bụng mình càng ngày càng lớn, hai người dường nhưđều
quên chuyện vềnữtửkia, chưa từng nhắc qua, chuyện kia nhưphong ba nhỏnảy lên rồi tiêu thất.
Bởi vì trong bụng mang song thai, kiểm tra
định kì cũng nhiều lần hơn so với trước kia, chưa qua năm tháng bụng
đãrất lớn rồi.
Vì bụng này mà thường ngủsâu nay lại không ngon giấc, buổi tối cũng thưởng thường mà tỉnh giấc, mặc dù
đây là triệu chứng bình thường nhưng Diêu Y Lẫm vẫn phi thường lo lắng.
Sau
đócó mấy
đêm Dương quân tỉnh giấc
đều thây Diêu Y Lẫm ghé vào bên chân mình ngủ, tay vẫn còn
đặt trên
đùi.
Lặng lẽđấm bóp cho hắn
đến ngủquên, Dương Quân không hiểu rõ tưvịtrong lòng, chỉlà có dòng nước
ấm lướt qua trong lòng hắn.
Bi khổtrước kia tựa hồgiảm
đi, vết thương trong lòng do DIêu Y Lẫm tạo thành cũng dần dần lành lại.
==========
Diêu Y Lẫm có thểcoi là người
đàn ông của gia
đình xuất sắc thếgiới
đãđem tất cảvật phản chuyên dụng chuẩn bịhết rồi, chắc là
đủcho mười gia
đình dung trong một năm,
đương nhiên vật dụng
đều là dành cho song thai, chất lượng cũng là thượng hạng.
Nhưng là một người chồng có vợsắp
đẻ, Diêu Y Lẫm nhịn không nổi cứtháy
đồvật thích hợp là lại ôm
đồvật vềnhà, Dương Quân vì vậy giận vài lần, Diêu Y Lẫm lại nhưcũkhông
đổi.
Đang nhìn nam nhân xách theo một túi lơn trởvề, trong lòng
lại dâng lên dựcảm bất hảo.
Quảnhiên…
Dương Quân bất
đắc dĩmà nhìn hắn, “Lại mua cái gì về, không phải
đãnói nhiều
đồđến mức không còn chỗđểsao?”
Diêu Y Lẫm cười hì hì, không tiếp lời.
Dương Quân cảm thấy kì quái, bình thường lúc mà
đồvật này nọvềlúc nào cũng khẩn cấp nói ra với hắn, hiện tại lại học
được yên lăng rồi?
Đang muốn hảo hảo hỏi một chút, cục cưng lại tỉnh dậy nháo.
Tiểu tửnày gần
đây rất
ỷvào Dương Quân, càng ngày càng quá phận, không thấy Dương Quân một lát sẽđại nháo.
Dung qua bữa cơm phong phú, Dương Quân lê than thểnặng nhọc lên lầu.
Xoa chân theo thói quen xong, hắn
đãthoải mái liền buồn ngủ.
Diêu Y Lẫm không nhưthường ngày săn sóc dìu hắn lên giường, lại
đứng bên tủquần áo lấy một cái túi, Dương Quân nhận ra là cái túi hôm nay mang về.
Diêu Y Lẫm cười cười,
đến bên cạnh hắn hôn hôn mặt hắn.
“Ngày hôm nay nhìn thấy cái này liền cảm thấy hợp với ngươi, ngươi mặc vào nhất
định rất
đẹp.”
Dương Quân hiếu kì cầm lấy, “Là cái gì? Quần áo?”
Mởra, bên trong là váy ngủmàu trắng.
Kiểu dáng
đơn giản khảái, cổáo lá sen bao lấy trước ngực, nhìn thanh thuần, vạt váy còn có viền hoa.
Có thểtưởng tượng mặc vào, tiểu thưsẽmĩlệra sao.
Xách theo cái váy, khóe miệng Dương Quân co quắp, một lát, nhìn bộdáng say sưa của Diêu Y Lẫm: “Ta tưởng là…ngươi muốn
đưa cho ta vật gì.”
Thủphạm vẫn không biết sống chết mà vui vẻgật
đầu: “Đúng vậy, rất thích hợp phải không?”
Thích hợp?
Trên trán Dương Quân gân xanh lại nổi lên vài cái, nhìn vải tơtằm mềm mại trên tay, nhìn xuống xung
động.
“…đây là cho ta?”
Nghe thấy âm thanh của hắn nhưrun run, hôn nhẹlên mặt lại không có biểu ti tình gì, Diêu Y Lẫm lập tức làm ra bộdáng thắm thiết, quấn lấy hắn làm nũng, ôm cổhắn nói:
“Quân quân, ngươi không phải nói bụng lớn qua nhanh so với quần áo trước
đâykhông phù hợp sao? Ta nghĩmặc
đồnhưvầy, bụng sẽkhông bịchặt lại
đau
đớn.”
Mặc dù biết người nọbềngoài
đẹp
đẽnhưng nội tâm bên trong nhất
định không nhưvẻngoài, nhưng chính là vẻmặt làm nũng khiến hắn không có sức chống cự, biết
điều này, Diêu Y Lẫm càng vô cùng mềm mỏng vẻmặt mà phát huy, dù sao
đồdung tốt nhưthế, không dung thật
đáng tiếc!
Thấy biểu tìnhtrên mặt Dương Quân ôn nhu
đi nhiều, Diêu Y Lẫm không ngừng cốgắng khuyên bảo:
“Hơn nữa kiểu dáng cùng màu sắc rất hợp với ngươi a, lúc ta nhìn thấy
đãnghĩnhất
định phải mua về.”
Dương Quân mặt nhăn mi nhíu nhìn cái váy trên tay, “Màu da của ta rất tối…”
“—cho nên màu trắng mới càng tôn làn da khỏe mạnh thanh sảng của ngươi a.”
Lập tức vừa nói vừa cầm lấy cái váy, tay lại nhanh nhẹn mà cởi nút buộc trên quần áo Dương Quan.
Dương Quân khẩn trương mà
đètay Diêu Y Lẫm lại, “Ngươi làm cái gì!”
“Quân quân, chúng ta thửxem có
được không? Nếu thực sựkhông thích, sau này không cần mặc nữa nha.”
Thấy vẻmặt cầu xin khiến lòng Dương Quân mềm nhũn, suy nghĩmột chút rồi buông lỏng tay ra.
Diêu Y Lẫm vui vẻmà cởi bỏquần áo trên người Dương Quân, tốc
độchính là chuyên nghiệp bậc nhất.
Thay vào váy ngủmàu trắng, Dương Quân cảm thấy mất tựnhiên mà giật giật, cổváy hơi rộng, hơn phân nửa da màu lộra ngoài, chỗbụng hoàn hảo, váy ngủrộng thùng thình không có rang buộc thực rất thoải mái, nhưng dù sao cũng là
đồcủa nữnhân, hắn_một
đại nam nhân mặc vào dù sao cũng có
điểm không tựnhiên, không cần người khác nói hắn cũng tựbiết mình bây giời trông nhưthếnào, mặc vào váy nữnhân chính là nhưđại tinh tinh rồi…
“Xem
đủrồi a, nói rất xấu rồi, tat hay ra
đây…”
Bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh tiếng hít thởtrởnên gấp gáp, Dương Quân nghi hoặc mà quay
đầu nhìn.
Bịhoảng sợmà phản xạlùi lại, lại bịDiêu Y Lẫm ôm thắt lưng.
Tuy rằng mang theo cái bụng to, nhưng Diêu Y Lẫm vẫn có biện pháp lợi dụng tiên tới, nhưtiểu cẩu nằm gối lên ngực hắn.
“Làm sao
đây… ta hình nhưcàng ngày càng thích ngươi rồi…”
Nghe xong lời này, nguyên bản muốn
đẩy Diêu Y lẫm rat ay liền dừng lại, trên không trung do dựmột chút, hạxuống khe khẽxoa
đầu nam nhân.
Đột nhiên chưa từng phát hiện mình thích nam nhân khảái này nỉnon
đến thế, vứt bỏtoàn bộchống cự, tùy ý cho bàn tay xấu tính lẻn vào dưới váy.
Diêu Y Lẫm
đãsớm bịhỏa dục
đốt người không có cảm giác chống cựlại càng dứt bỏbận tâm, cởi quần trong của Dương Quân, tách hai chân khoác lên vai, vùi
đầu xuống.
Dương Quân cắn môi,hừmột tiếng nhưthống khổkhó chịu lại nhưvui thích. Con mắt
đãbịnước mắt làm
ướt, theo khóe mắt chảy xuống.
Vì mang thai, Diêu Y Lẫm không thểkhông nhẫn nại dục vọng, thời gian làm trò rất lâu,
đợi
đến lúc
đủướt át, mới
đểDương Quân vì chòng ghẹo mà thần trí mơhồphóng ra trên giường, nâng một chân lên, cẩn thận tiến nhập.
Mềm nhẵn căng chặt không gì sánh
được khiến hắn phảng phất thấy nhưtrên thiên
đường,
điên loan
đảo phượng suốt một
đêm, khi không biết
đang
ởlần thứbao nhiêu tiết ra, dục vọng vẫn nhưcũcứng rắn, Diêu Y Lẫm
đem Dương Quân
đãbất tỉnh vào phòng tắm, tỉmỉtẩy trừtoàn than, lại ôm hắn trởlại giường
đãthay sạch sẽ.
Váy lúc trước hoan ái cũng không có cởi ra hiện tại tràn
đầy mồhôi cùng bạch trọc, nhưdã lang gian trá mà cười, trong
đầu nghĩra hành loạt hành
động.
Thương cảm chon am nhân
đang ngủrung mình một cái.
Chương 52
Đảo mắt một cái
đãđến tháng, bụng Dương Quân
đãlớn
đến khủng bốrồi,
đến một
động tác bình thường cũng làm hắn khổcực không gì sánh
được. Hơn nữa không giống phụnữmang thai chính là, bất luận hắn
ăn bao nhiêu thứ, trên người cũng không tăng thêm chút thịt nào,đại khái dĩnh dưỡng toàn bộbịthai nhi hấp thụhết rồi.
Bởi vì chính là song thai hiếm thấy trong tộc, năng lực hấp thụcũng gấp nhiền lần. Nếu không có thốc trong tộc
đặc chế, Dương Quân căn bản có khảnăng
ốm yếu.
Đểtăng khảnăng sinh tồn của thai nhi, người trong tộc rất lâu trước
đây
đãnghiên cứu chếtạo ra thuốc dùng cho khi mang thai, có thểlàm thai nhi cùng mẹđược cung cấp chất dinh dưỡng, thuốc không ngừng
được hoàn thiện.
Càng gần thời
điểm sinh, Dương Quân càng thêm tiều tụy, khiến Diêu Y Lẫm rất yêu thương.
Mặc dù bác sĩbảo hài tửcùng Dương Quân thểtrạng rất tốt, việc sinh sản không quá nguy hiểm, Diêu Y Lẫm lại không an tâm chút nào.
Ngẫm lại xem, hai
đứa con này không phải Dương quân tựnguyện mang, là Diêu Y Lẫm khiến Dương Quân chịu nhiều khổnhưthế, trong lòng Diêu Y lẫm cảm thấy
ảo não.
Cục cưng dường nhưbiết thân thểDương Quân không
ổn, ngày thường cực kì nhu thuần nghe lời, bình thường hay tựa
đầu lên bụng Dương Quân nhưđang nghe âm thanh các
đệđệ.
Phụnữmang thai tính tình thay
đổi nhanh hơn thời tiết, tuy rằng Dương Quân không phải nữnhân, nhưng những lời
đóhình nhưrất thích hợp với hắn.
Liên tục mấy ngày
ăn không ngon miệng, hơn nữa thường hay cau mày thởdài. Diêu Y Lẫm tỉmỉngồi suy ngẫm mấy chuyện phát sinh gần
đây, không nghĩra nguyên nhân lại hôn nhẹlão bà
đang không vui. ( =)) )
Sau khi Diêu Y Lẫm vòng vèo lựa lời hỏi, Dương Quân cũng nói ra chuyện hắn
đang lo lắng.
Có thểlàm người ôn hòa hiền hậu mềm mỏng nhưDương Quân không yên lòng còn có thểlà ai? Ngoài cái người trong ý thức hắn càng ngày càng chiếm vịtrí lớn một cách nghiêm trọng ra, cũng chỉcòn một người…
Nghe Dương Quân muốn gặp thân
đệ, Diêu Y Lẫm không nói lời nào, lão bà nói
đương nhiên là sẽnghe lời, vẫn là phải kiên quyết phục tùng, thếnhưng…vấn
đềlà Diêu Y Lẫm không biết hiện tại
đệđệDương Quân
đang
ởnơi nào a.
Trước
đây chỉlà yêu cầu người ta
đừng giết, hiện tại nhưthếnào, cũng không biết người
đãthành cái gì rồi. Phải biết rằng thủđoạn hành hạngười, mỗi người trong tộc bọn họđều rất thành thạo a.
“Không
được sao?”
Dương Quân lo lắng nhìn hắn, mang chút thương xót cầu xin thật nhưtâm trạng căng thẳng trong lòng, hiện tại không chỉnói là gặp
đệđệ, cho là nếu hắn muốn trăng trên trời, Diêu Y Lẫm cũng không
đành lòng nói không.
“Sao thếđược,
đương nhiên có thể, người muốn gặp lúc nào cũng có thểgặp a, ta chỉlo là ngươi hiện tại thân thểkhông thích hợp gặp người khác, sợrằng tâm tình kích
động quá mức sẽtổn hại thân thể.”
Dương Quân ngẫm lại, lẽnào muốn
đệđệthấy hình dạng mang thai của mình sao?
Diêu Y Lẫm thấy Dương Quân buồn bã, ha ha cười theo ôm vào trong lòng.
“Bảo bối
đừng khổsởa, tuy rằng không thểgặp trực tiếp, thếnhưng còn có phương pháp khác.”
Dương Quân sáng mắt lên nhìn vềphía Diêu Y Lẫm chỉthấy người thần bí cười.
===========
Ngồi trước máy tính, Dương Quân khẩn trương mà chỉnh lý quần áo, chờmong mà nhìn màn hình
đen tuyền trước mặt.
Diêu Y Lẫm mỉm cười: “Không cần khẩn trương thế, có thểthấy hắn ngay rồi.”
Dương Quân bất an mà săm soi mình, “Ta nhìn chắc là không khó nhìn
đi?”
Diêu Y Lẫm hôn mặt hắn một cái, sau lại lợi dụng hắn
đang
đỏmặt mà nói:
“Lão bà của ta hiện tại là thiên hạđệnhất mỹnhân, sao có thểxấu xí?”
(analinh: khéo quá nha. Eo ui. Ai chẳng thích nga? =)) )
Đây cũng không phải khen tặng có lệ, trong lòng
đích thực là nghĩnhưvậy,
nhớlại những người từng
được coi là mỹnhân trước
đây Diêu Y Lẫm thực hoài nghi con mắt của mình, bọn họso với bảo bối này
đến một ngón tay cũng không bằng.
Đểgiải quyết vấn
đềkhông thểgặp mặt trực tiếp Diêu Y Lẫm nghĩra cách
đơn giản thuận tiện
nhất—-góc nhìn!
Chỉcần
điều chỉnh góc
độmột chút, bụng Dương Quân sẽkhông bịngười nhìn thấy, lại có thểthỏa mãn tâm nguyện gặp
đệđệcủa hắn.
Bất quá nhìn Dương Quân mong chờgặp
đệđệ, trong lòng thực khó chịu.
Mùi dấm chua dâng lên, Diêu Y Lẫm ngầm coi
đây là cớmà lát nữa sẽđem Dương Quân lột sạch quần áo(analinh: *lắc lắc
đầu*), rồi hôn một phen, cũng là do nghiện quá, giảm bớt khát kháo gần hơn một tháng không cùng hắn thân thiết.
Nhìn thấy
đệđệđãlâu không gặp, Dương Quân tâm tình kích
động, lo lắng
đệđệởbên ngoài sinh hoạt không tốt, muốn từchuyện
ăn uống
đến ngủnghỉhỏi hết ra.
Thái
độDương Minh cũng rất tốt, giống nhưtrưởng thành rất nhiều, không chỉkiên trì nghe xong mấy lời dặn của Dương Quân, lại kêu hắn không cần quá lo lắng, kêu hắn hảo hảo tựchiếu cốmình, làm Dương Quân than thởđệđệcuối cùng cũng
đãtrưởng thành.
Cuối cùng Dương Minh nói Diêu Y Lẫm tài trợcho ra nước ngoài du học, sợrằng một thời gian sau không thểgặp mặt. Dương Quân tuy cảm thấy khổtâm, nhưng cũng biết
đây là chuyện tốt, cũng không nói gì.
Lần nói chuyện với
đệđệnày hắn cảm thấy thật thân mật
ấm áp.
Tắt máy vi tính
đi, Diêu Y Lẫm từphía sau ôm vai hắn,
“Sao rồi? Hiện tại có thểyên tâm chưa?”
Dương Quân gật
đầu, “Xem ra hắn thật
đãtrưởng thành, không cần người khác chăm sóc nữa, thực sựcảm
ơn người.”
“Cảm
ơn ta làm cái gì?” Diêu Y Lẫm không lý giải
được.
Dương Quân thởdài, “Ta
đây rõ tính tình
đệđệtừnhỏ, hắn bịba mẹtạo cho thói quen quậy phá, làm việc không có chừng mực, lại cực tùy hứng, không
ăn qua vịđắng sẽkhông hối cải. Hắn lúc trước làm nhiều chuyện sai trái vậy, sau lại
được ngươi giúp
đỡgiáo huấn, cho hắn chịu chút khổcực. Ngươi nói, sao có thểkhông cảm
ơn ngươi?”
Dương Quân cười, Diêu Y Lẫm cũng cười, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tâm tình Dương Quân vô cùng tốt, cơm chiều
ăn
đến hai chén, Diêu Y Lẫm hì hì cười nói sau này tiếp nhận Dương Minh, Dương Quân ngẫm nghĩtiền
đồđệđệrất quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là dụng tâm
đọc sách.
Diêu Y Lẫm
đang
ởnhà bếp hâm lại sữa, chuẩn bịbưng lên lầu thì nghe
điện thoại reo.
“…Người sao rồi? Biết ngươi
đùa còn chưa
đủ…Ngày hôm nay việc khống chếkia làm rất tốt…tay chân
tàn phếcũng không vấn
đềgì, nhớkhông làm bịthương mặt hắn là
được, ta sau này còn dùng…”
(ana: anh Lẫm
đúng là mặt ng dạthú =”=)
Cười mà cúp
điện thoại, thoải mái lên lầu.
“Vợa, ta mang sữa tới.”
Chương 53
Ngày giải phẫu sau nhiều lần thảo luận nghiên cứu cuối cùng cũng
được quyết
định,
đối với mỗi lần kiểm tra sức khỏe, Diêu Y Lẫm phi thường coi trọng.
Đến nơi mất gần nửa giờ, xe từtừyên tĩnh mà chạy trên
đường, nhưng không lâu sau yên lặng này bịđáng vỡ.
Diêu Y Lẫm biểu tính vô cảm mà nhìn kính chiếu hậu, xe
đang xông tới bềngoài tao nhã, trong xe phóng ra tiếng nhạc kình bạo siêu lớn, Diêu Y Lẫm sợlà
đến bọn họnghe cũng không rõ ràng.
Người lái xe nhất
định là mới học lái xe, không
đúng, người mới học còn lái tốt hơn nhiều.
Xe lung lay lắc lắc, giống nhưlà người say rượu.
Diêu Y Lẫm cau mày muốn giảm tốc
độxe lại, cho chiếc xe kia chạy trước, không nghĩtới xe bên kia nghiêng một cái
đột nhiên gia tăng tốc lực
đụng vào xe này!
Bất ngờbịđụng không kịp phản
ứng, tiếng phanh xe trong không trung rít lên, xe bịxoay một vòng trên mặt
đường, cuối cùng
đâm vào một cái cây bên
đường.
Đầu xe bịlõm vào một mảnh, mái che của xe cũng lật ra.
Diêu Y Lẫm cuống quýt kiểm tra tình hình người thương, một khắc sau
đem Dương Quân ôm vào trong ngực bảo vệ, chắc là không có thương tích gì.
Cúi
đầu nhìn, chỉthấy người trong lồng ngực cắn chặt môi dưới, mặt mày tái nhợt, hai tay ôm bụng, biểu tình dịthường thống khổ.
Diêu Y Lẫm trong lòng cảkinh, chắc là bịchấn
động vừa rồi làm bịthương, Dương Quân
đang mang thai sao có thểchịu
đựng
được!
Diêu Y Lẫm trong lòng nóng nhưlửa
đốt, nhẹnhàng
đưa hắn tựa vào ghếngồi, nói rằng: “Ta lập tức quay lại.”
Rồi
đávăng cửa xe, hung hổmà bước
tới xe kia.
Mởcửa xe, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, bên trong có hai người, một nam một nữ, quần áo xộc xệch không nghĩcũng biết bọn họvừa làm chuyện gì!
Nhạc vẫn
đinh tai nhức óc, hai người kia bất tỉnh, biểu tình mê man, hẳn là hình dạng thần thái mơhồ.
Diêu Y Lẫm hung hăng mà
đem hai người kia lôi ra,
đánh cho nam nhân kia một quyền, một tiếng
động nhỏvang lên,
đại khái là gãy mũi.
Tuy rằng nữnhân kia không nhúc nhích, nhưng không có nghĩa là Diêu Y Lẫm thương hoa tiếc ngọc.
Cười nhạt một tiếng, cầm lấy ví cùng
điện thoại của hai người,
đểlại bọn họởven
đường, quay lại ôm Dương Quân
đặt vào trong xe.
Dương Quân nắm chặt tay Diêu Y Lẫm,
đau
đến không nói ra lời.
Diêu Y Lẫm gấp
đến
đầu
đầy mồhôi, một cước nhấn ga rời
đi.
Dương Quân dọc
đường
đi
đều rên rỉ, ra mồhôi lạnh. Trên lưng áo
ướt một vùng lớn.
“Bảo bối, nhịn một chút nữa, tới nơi rồi!”
Diêu Y Lẫm tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ. Tuy rằng
đãgọi
điện thoại miêu tảtình trạng hiện tại của Dương Quân cho người chuẩn bịtốt mọi việc, nhưng
đến nơi còn phải mất nửa giờnữa, Dương Quân hiện tại không còn thời gian!
Nhìn dáng vẻcủa hắn,có thểdo va chạm mạnh vừa rồi làm
động thai, khiến hài tửtrong bụng cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng tựbảo vệmình, chỉsợlà không
đợi giải phẫu
đãmuốn
đi ra!
Nhìn trên bụng Dương Quân, cách một lớp áo mỏng có thểthấy rõ ràng hình dạng giãy dụađấu tranh.
Diêu Y Lẫm vừa tức vừa vội, hai tên tiểu tửthúi này không thểnhịn chút sao! Chờbọn nó ra rồi xem xem làm sao dạy dỗbọn nó!
Tốc
độxe
đãđến cực hạn rồi, ma sát
đãmuốn làm bánh xe bốc lửa!
Âm thanh Dương Quân dần dần yếu xuống,
Diêu Y Lẫm không ngừng nói chuyện với hắn, nỗlực giúp hắn duy trì thanh tỉnh.
Sợhãi này tựa nhưcó một bàn tay thật lớn bóp chặt tim của Diêu Y Lẫm.
Lúc
đến nơi, nhân viên bệnh viện
đãởngoài chờ, xe dừng lại, lập tức
đem người
đưa vào phòng cấp cứu.
Dương Quân
được
đưa lên bàm mổ, bịgiải khai quần áo, cái bụng nhô cao có thểthấy rõ ràng
đang nhúc nhích.
“Tiến hành gây mê toàn thân.”
Bác sĩlãnh tình mà phán
đoán chính xác, hiện tại mỗi phân mỗi khắc
đều là
đấu tranh
với tửthần, chậm một chút sẽtạo thành hậu quảkhông thểvãn hồi!
Do Diêu Y Lẫm kịch liệt yêu cầu, nên toàn thân
đãtrừkhuẩn
đi vào bên trong phòng cấp cứu.
Diêu Y Lẫm vẻmặt âm trầm, nhìn Dương Quân trên bàn mổ,
“Tình hình sao rồi? Có nguy hiểm sao?”
“Hiện tại tình hình thực không tốt, thai nhi trong cơthểhắn
đãđộng
được một thời gian ngắn, chúng ta không thểloại bỏkhảnăng xuất huyết trong, hơn nữa trình trạng phát triển của thai nhi
đãhoàn thành, nếu lúc trước là một tin tức tốt, nhưng
ởtình cảnh hiện tại
đối thân thểDương tiên sinh rất bất lợi.”
Đúng vậy, trẻcon càng mạnh khỏe
đối cơthểmẹthương tổn càng lớn.
Hiện tại phải lập tức mổđem thai nhi trong bụng ra!
Diêu Y Lẫm khẽvuốt khuônmặt lộra thần sắc thống khổcủa Dương Quân, ghé vào lỗtai hắn khe khẽnói:
“Bảo bối, kiên trì một chút, vì cục cưng của chúng ta, vì chúng ta, ngươi nhất
định phải kiên trì! Ngươi không phải muốn
đi Singapore xem triển lãm hoa cỏsao? Chờngười sinh cục cưng xong, chúng ta một nhà cùng
đi
được không?”
Bác sĩmột bên lắc
đầu, không nghĩlạnh lùng nhưDiêu Y Lẫm cũng sẽnói ra những lời nhưvậy, lộra biểu tình nhưvậy.
Giải phẫu
đang thuận lợi tiến hành, mồhôi trên trán bác sĩkhông ngừng thấm ra, hiển nhiên là có trắc trở.
“Y Lẫm, chúng ta gặp phiền toái.”
Vịtrí thai nhi không tốt, hai hài từvì nhúc nhích mà cựly gần nhau quá, vốn miệng vết mổchỉcó thểđưa từng
đứa ra.
Diêu Y Lẫm nghe xong, mặt nhăn, “Hiện tại nên làm sao?”
“Hiện tại cũng chỉcó thểmởrộng miệng lối ra, nhưng làm nhưvậy sẽlàm hắn mất máu rất nhiều, hơn nữa hắn
đẫbịxuất huyết trong rồi, chờđợi thêm nữa hắn càng thêm nguy kịch!”
Phải biết rằng thời gian lấy thai nhi ra không thểnhanh quá, trong quá trình lấy ra thai nhi
đầu tiên thì cũng
đủthời gian phá hưthân thểDương Quân.
Diêu Y Lẫm trầm ngâm chốc lát, ánh sáng trong mắt màu hổphách chớp
động.
“Không, kì thực vẫn có
một biện pháp an toàn.”
“Cái gì?”
Bác sĩkhông hiểu
được, nhìn Diêu Y Lẫm
đứng bên cạch Dương Quân âm tàn mà nhìn bụng hắn.
Bác sĩtrong lòng rung
động! Nảy lên, nhất thời cảm thấy không
ổn.
“Ngươi
định làm cái gì?”
Diêu Y Lẫm vẫn không nói gì, nhìn cái bụng vẫn không ngừng nhúc nhích một chưởng hướng
đến…!
“Không
được ~~!” (analinh: giết con. Dương Quân sẽgiết anh.)
Bác sĩxông lên muốn ngăn lại, lại bịDiêu Y Lẫm một tay chếngự. Những y tá xung quanh ngây
ngốc mà nhìn bọn họ, một màn quỷdịtrước mắt khiến cho không thểhiểu
được.
“Thiểu Lâm, không cần phí lực, ngươi ngăn không nổi ta.”
“Diêu Y Lẫm! Ngươi
điên rồi sao?
Đây chính là con trai ruột của ngươi!”
Diêu Y Lẫm nghiêng mặt quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: “Vậy thì sao?”
Vậy thì sao?
Bác sĩtức giận
đến mức suýt thổhuyết, “Các trưởng lão sẽkhông bỏqua cho ngươi!”
“Vậy thì sao?”
“Ngươi…”
Bác sĩkinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi…ta nghĩngươi
đối với hắn chỉlà…”
“Là cái gì?”
Con ngươi mầu ngọc lưu ly không chút cảm tình nhìn lại, bác sĩbịcon mắt này nhìn phát lạnh, không nói thêm gì nữa.
Bác sĩngăn không nổi, những người còn lại cũng không dám quản, Diêu Y Lẫm lần thứhai vươn tay, vuốt nhẹbụng Dương Quân.
Nam nhân nhìn rất tiều tụy, dường nhưđãdung thuốc mê vẫn còn cảm thấy
đau
đớn, chân mày
đen nhíu lại.
Vươn tay kia, nghĩmuốn vuốt lên lông mày hắn.
Nhanh, Diêu Y Lẫm muốn giải quyết nỗi thống khổcủa hắn…
Trong mắt hiện ra hàn quang, năm ngón tay nắm chặt, sinh mệnh nhỏtrong bụng nhưcảm thấy bên ngoài có khí tức cường
đại nguy hiểm, liền ngừng việc kịch liệt ngọnguậy, một chút cũng không nhúc nhích.
Tại một khắc hắn muốn
động thủđó…
Một cách tay xương cốt thô to mềm yếu vô lực
đặt lên tay hắn!
Hóa ra là trong trạng thái hôn mê mởmắt ra, theo môi khẽmấp máy—
Đừ….ng…
“Bảo bối ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải
đau rất khó chịu hay không? Yên tâm, ngươi không sao, ngươi không phải muốn cùng ta
đi Châu Âu du lịch sao? Ông trời sẽkhông
đểchúng ta xa nhau, ngươi yên tâm, yên tâm…”
Diêu Y Lẫm
ởbên tai Dương Quân không ngừng nỉnon, Dương quân sâu sắc liếc mắt hắn một cái, rồi nhắm mắt lại.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cảmọi người
đều không dám di chuyển.
Diêu Y Lẫm im lặng trong chốc lát, trầm âm mà nói:
“Vẫn sững sờlàm gì, nhanh lên một chút giải phẫu
đi.”
Mọi người nhưnhận
được xá lệnh, lập tức hành
động, bác sĩlấy lại tinh thần không chút do dựmà tiến hành giải phẫu.
Mà Diêu Y Lẫm vẫn nắm lấy tay Dương Quân áp lên môi không rời.
Trải qua ba giờkhẩn trương, hài tửcuối cùng cũng ra an toàn. Bởi vì miệng vết thương quá lớn, Dương Quân mất máu rất nhiều, cũng may bác sĩlãnh tình kia có kĩthuật cao siêu nên bình an vượt qua.
Diêu Y Lẫm
đến lúc kết thúc giải phẫu cũng không muốn rời tay hắn, những người khác không thểlàm gì khác hơn là
đểhắn cùng Dương Quân di chuyển
đến phòng bệnh.
Hai nam hài
đều rất khỏe mạnh hoạt bát, hai khuôn mặt giống nhau nhưđúc, chỉlà một hài tửkhông có mắt màu hổphách nhưDiêu Y Lẫm, mà là thuần lam sắc,
điều này làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mặc kệhai hài tửnày có bao nhiêu khảái, Diêu Y Lẫm xem cũng không xem qua, còn kêu người dẫn
đi không
đểổn ào làm phiền Dương Quân nghỉngơi.
Bác sĩbất
đắc dĩmà lắc
đầu, ôm hài tửra ngoài, chỉđểlại hai người.
Diêu Y Lẫm ngồi bên giường Dương Quân, xốc chăn lên, ngón tay khẽcởi áo bệnh nhân, lộra ngực màu mật ong rắn chắc.
Đưa mặt nhẹnhàng dán lên, cảm thụnhịp tim
đập bình
ổn bên dưới.
Đây là chứng cứxác minh hắn còn sống.
Vừa rồi mọi người không biết, từlúc giải phẫu bắt
đầu cho
đến khi kết thúc, tay Diêu Y Lẫm một mực run—không thểkhống chế.
Diêu Y Lẫm chỉcó thểnắm tay Dương Quân.
Diêu Y Lẫm chỉcó thểbất lực mà
ởbên cạnh Dương Quân.
Cho dù sau khi phẫu thuật xong, Diêu Y Lẫm cũng không dám buông tay, sợrằng chính mình sẽthảra, sợrằng không thểgiữhắn
được nữa.
Cho tới hôm nay, Diêu Y Lẫm mới biết mình là người nhát gan thếnào, nhát
đến
độkhông chịu nổi nếu mất
đi chút nào.
Diêu Y Lẫm
đỏmắt, hắn lớn
đến nhưvậy cũng chưa từng có bịdọa sợthế.
Cảm giác trái tim bịbóp nghẹt, chờhắn tỉnh dậy nhất
định phải bắt hắn hảo hảo bồi thường!
Người trên giường vẫn không biết gì mà vẫn mê man ngủ, Diêu Y Lẫm
ởbên cạnh mà niệm theo.
“Bảo bối sao ngươi lại bất tỉnh a? Cái lang băm kia không phải
đãnói thuốc mê hết tác dụng sẽtỉnh sao? Hừ, hắn dám gạt ta, ta lập tức hủy
đi bảng hiệu của hắn! Nhìn sắc mặt ngươi trắng nhưvậy, sau này trởvềnhất
định phải hảo hảo bồi bổ. Lại nói
đều là tại hai kẻsay rượu kia! Bảo bối ngươi yên tâm, ta
đãsớm gọi người
đến chỗtai nạn
đem hai người kia về, ta sẽhảo hảo báo thù cho ngươi! Nam thì chặt chân bán sang Thái Lan làm gay, nữthì cởi hết quần áo
đem
đến làng chơi tiếp khách! Nàng ta không phải thích nam nhân sao, ta sẽcho nàng
nhận
đủ!” (analinh: chẳng ai mún ng iu nhưanh
đâu K)
Trước sau vẫn là một nam nhân lòng dạhẹp hòi
độc ác…
“Hay là cho bọn họuống xuân dược rồi cùng cẩu giao cấu nhưtuyển tập Hoàng Kim trên truyền hình? Hay là…”
Trong phòng bệnh, tràn
đầy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổchiếu vào, chiếu lên khuôn mặt người nọ, nhưdặm lên một tầng kim phấn.
Lông mi bịnhuộm vàng nháy nháy, chậm rãi mở.
Một màn này
đến tận lâu sau này Diêu Y Lẫm vẫn nhớrõ ràng.
Hưng phấn nhìn con ngươi
đen dần
dần khôi phục tiêu cự, môi tái nhợt khẽnói
“Ngươi thật
ầm
ĩ..”
Gió nhẹthổi qua, có thứhạnh phúc nhẹnhàng lay
động.
“Dương Quân là người thiếu thốn tình thương, chuyện xảy ra từkhi còn bé khiến hắn
đối với bất luận ý tốt nào cũng
đều ôm chặt hoài nghi…mà, mặt khác lại cực
độkhao khát yêu thương, không phải rất cực
đoan sao?
Điều này khiến cho hắn
đối với thân nhân huyết thống
đặc biệt coi trọng, người kiên nghị, ngoan cố, phòng ngựmạnh mẽ, nhưng
đồng thời lại…yếu
đuối nhưvậy. Một khi hắn
đãtin
đãyêu, sẽtrởnên dịthường mềm mại, hơn nữa sẽtoàn âm toàn ý giữgìn, bất qua quá trình làm cho hắn hắn tin yêu thực dài dằng dặc a…”
Diêu Y Lẫm chậm rãi nởnụcười, Bùi Nguyệt Thần buông chén trà mới uống
được một ngụm, nhìn nam nhân cười
đắc ý kia.
Dương Quân rất tịch mịch, vẫn rất tịch mịnh.
Đểyêu một chút, hắn có thểvẫn nhẫn nại, vẫn chấp nhận thống khổ.
Tâm hồn
đẹp
đẽthuần túy nhưvậy, chung quy cũng chỉcó hắn.
Lợi dụng tâm lý sợcô
đơn của hắn, dùng lời ngọt ngào nóivới hắn từtừsau khi sinh xong
đem hắn buộc lại bên người. (analinh: Vâng.
Ởđây khắc họa rõ nét:anh Lẫm là 1 nam nhân thâm hiểm:)
Tuy rằng rất
đêtiện, nhưng không phải hắn
đãthành công sao?
Diêu Y Lẫm sung sướng mà nởnụcười, “Ta phải
đi, cảmơn trà của ngươi.”
“Không ngồi lâu hơn?”
“Không
được, cua hôm nay rất tươi, hắn
đang chờmong
ăn cua trong bữa cơm.”
Diêu Y Lẫm
đi tới cửa, nhớtới cái gì quay
đầu hướng Bùi Nguyệt Thần nói:
“Đúng rồi, ngươi nói cho nữnhân kia tựdo nàng muốn
đãcó rồi, ta cùng nàng từnay vềsau không nợnần gì, sau này ta không hi vọng nàng tái xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Bùi Nguyệt Thần cười uống trà, nhìn theo bóng lưng Diêu Y Lẫm.
Thực sựlà, trong tộc nhiềungươi muốn nhưvậy, Diêu Y lẫm trái lại
đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Bất quá nữnhân kia cũng không dễchọc, sớm rời khỏi tộc càng tốt, ha ha, không biết
đám gia hỏa kia biết
được sẽ có biểu tình gì.
Màn
đêm buông xuống, một chiếc xe hơi màu trắng cùng một chiếc xe tải
đụng nhau, xe hơi trắng bịrơi xuống vực, tài xếtrong xe tửvong, người chết thân phận xác nhận là một nữtửChâu Á, tên Chu Nhã.
Trên TV, là
ảnh chụp nữ tử đang cười.
Bùi Nguyệt Thần vừa rời giường nhìn qua ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ.
“Một ngày thật
đẹp, không phải sao?”
Toàn bộ hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top