Chương 2: Lục Tấn Tiêu muốn dọn về





Phó Thời vốn dĩ là giả bộ bất tỉnh để thoát, nhưng mà do men say nên choáng váng, trực tiếp ngủ quên.

Lục Tấn Tiêu nhìn đến chỗ đũng quần của mình, còn muốn cùng cậu tính sổ, nhưng mà nhìn người ngã trên mặt đất ngủ mất còn đánh cái hô........

Trợ lý hỏi hắn: "...... Tổng tài, muốn đem phu nhân gọi dậy thu thập không?"

Lục Tấn Tiêu nhắm mắt lại tiêu hóa cảm giác ghê tởm vừa rồi, tiếng nói đè nặng tức giận, "Tính."

Hắn nói xong , ôm Phó Thời đi lên lầu.

......

Ngày hôm sau Phó Thời mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cậu thấy đến bây giờ mình vẫn còn ở trong phòng, nghĩ thầm mình không có bị Lục Tấn Tiêu ném ra bãi rác

Chẳng lẽ ngày hôm qua ông chồng ma quỷ kia của cậu cũng không có trở về, chẳng qua là cậu sinh ra ảo giác, cậu nghĩ như vậy liền cảm thấy còn khá tốt, nhe răng trợn mắt cười.

Thời điểm xoay đầu chuẩn bị xuống giường, nhìn đến đôi chân dài bắt chéo ở bên cạnh có một nam nhân ưu nhã ngồi, dọa cậu sợ tới mức bùm một tiếng trực tiếp từ trên giường ngã xuống mặt đất, ngã đến mức mông đều đau.

Lục Tấn Tiêu là đã trở lại, thật thật đã trở lại, không phải cậu sinh ra ảo giác.

Lục Tấn Tiêu nhìn sắc mặt cậu bị dọa sợ, trực tiếp cầm lấy quần áo đặt một bên ném lên trên đầu cậu, "Mặc xong quần áo cút xuống dưới cho tôi."

Phó Thời không có biện pháp, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc xong quần áo, rửa mặt xong lúc sau đi xuống.

Lục Tấn Tiêu đã ở dưới lầu ăn bữa sáng, hắn đang ngồi ở bên kia nhà ăn, một bên nhìn ipad, một bên uống cà phê.

Dưới lầu vốn dĩ một mảnh hỗn độn, nhưng là hiện tại đã thu thập rất sạch sẽ, cùng với lúc trước cậu dọn vào giống nhau.

Phó Thời đi từng bước nhỏ đi qua, ngồi ở ghế dựa bên cạnh hắn, âm thanh nũng nịu gọi hắn: "Lục Tấn Tiêu, anh tại sao trở về cũng không nói một tiếng, để cho người làm chuẩn bị một chút."

Lục Tấn Tiêu còn đang nhìn ipad, nghe được cậu nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Đem đồ vật làm xong, đôi mắt lộ ra một tia lạnh lẽo nhìn cậu, trên mặt lạnh như băng biểu tình gie cũng không có, "Cậu chuẩn bị như thế nào? Đem di ảnh của tôi thu thập lại sao?"

Phó Thời nghe được lời này có chút sợ hãi xoay người nhìn qua, vừa vặn ở trong phòng khách dưới TV có tấm ảnh đen trắng chụp gương mặt của Tấn Tiêu đang chạm đất, còn chưa có gỡ xuống.

Phó Thời chạy nhanh đem ảnh chụp đen trắng của Lục Tấn Tiêu gỡ xuống, đem ba quả quýt và chiếc đũa ở bên trên cũng lấy đi.

Cậu lúc trước đối với hắn quá oán hận, kết hôn ba năm để cậu phòng không gối chiếc, cho nên cậu không có nhịn xuống đem ảnh chụp của hắn treo ở đó, dùng ba quả quýt cắm chiếc đũa để tế điện hắn......

Phó Thời một bên thu thập một bên lột ra quả quýt ăn cười gượng cùng Lục Tấn Tiêu giải thích nói: "Hiểu lầm, thật là hiểu lầm, tôi đây không phải quá nhớ anh sao, cho nên đem ảnh chụp của anh treo ở nơi này để an ủi nỗi khổ tương tư của tôi, đến nỗi quả quýt, là tôi ngày hôm qua mua về, chuẩn bị coi như cơm vào buổi sáng."

Lục Tấn Tiêu nghe được lời này, hắn đã lâu không có biểu tình đột nhiên cười lạnh một tiếng, hắn mới không tin cái chuyện ma quỷ này.

Phó Thời có thói quen rằng hắn lạnh nhạt, từ lần đầu tiên nhận thức về hắn, hắn liền đối với cậu không có biểu tình, nhiều năm như vậy vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm.

Bằng không cũng không có khả năng kết hôn ba năm đều không có trở lại, nhớ trước đây lúc nhận hai tờ giấy kết hôn, vẫn là trợ lý của hắn thay thế tham dự, mang theo một cái khuôn mặt giống Lục Tấn Tiêu ôm gối cùng cậu lãnh giấy kết hôn.

Cùng lắm thì hắn sẽ như vậy cũng là đương nhiên, rốt cuộc năm đó kết hôn cũng không phải Lục Tấn Tiêu muốn.

Là cha của Phó Thời cậu Phó Kiến Cương, ở thời điểm Phó gia của bọn họ sắp phá sản, chết cũng không biết xấu hổ lôi kéo cậu tới cửa, quỳ cầu Lục Tấn Tiêu cưới cậu, cho nhà bọn cậu 1 tỷ góp vốn, mới giải quyết vấn đề phá sản của nhà bọn họ.

Khi đó cha con bọn họ hai người không biết xấu hổ đến uy hiếp Lục Tấn Tiêu không cưới cậu liền không đi, ăn vạ trong nhà hắn cả đời.

Phỏng chừng Lục Tấn Tiêu đã sớm đối với cậu chán ghét đến cực điểm, cảm thấy hai người cha con bọn họ không biết xấu hổ, bằng không cũng không có khả năng sau khi kết hôn ba năm liếc mắt một cái đều không có.

Phó Thời nghĩ đến lúc trước chính mình không biết xấu hổ đôi mắt có chút đỏ bừng, còn chưa có kịp cùng Lục Tấn Tiêu nói chuyện, đã nghe được ở cổng lớn có âm thanh bùm bùm, có rất nhiều người tiến vào, hơn nữa còn nâng rất nhiều đồ vật tiến vào.

Trợ lý của Lục Tấn Tiêu, Chương Huyễn nói với công nhân trang hoàng nâng đồ vật tiến vào, âm thanh lôi kéo kêu: "Mọi người dọn đồ cẩn thận một chút, tất cả đều là đồ vật của tổng tài chúng tôi, đặc biệt quý "

Phó Thời nghe được là đồ vật của Lục Tấn Tiêu, đôi mắt trừng lớn kinh ngạc, Lục Tấn Tiêu thật sự là quá lạnh lùng, cậu không dám nói chuyện với hắn, cậu đi đến bên người Chương Huyễn, hỏi anh ta: "Anh Chương Huyễn, đồ vật của tổng tài của các anh vì sao lại dọn vào đây?"

Chương Huyễn mỉm cười nhìn cậu nói: "Phu nhân, bởi vì tổng tài từ hôm nay trở đi, muốn dọn về ở luôn."

Phó Thời nghe được lời này liền trợn tròn mắt, tại sao lúc trước không có nói trước cho cậu một tiếng, để cậu chuẩn bị trước một chút chứ.

Rốt cuộc cậu cũng không có chuẩn bị áo ngủ gợi cảm linh tinh gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top