Ngoại Truyện: Làm Dâu Khó Lắm Phải Đâu Chuyện Đùa (8)

Cuộc sống du học của cậu và hắn không nhiều màu như tưởng tượng.

Vì một đứa cắm đầu vừa học vừa làm, đứa bán mạng ở phòng thí nghiệm sống vất vưởng ở thư viện.

Nam Khánh lê thân từ phòng thí nghiệm đi ra, cặp mắt thâm quần vì thiếu ngủ, bọng mắt sưng vù trông chẳng khác gì cái xác sống. Đánh một cái ngáp thật dài, cậu gãy gãy đầu, ngờ nghệch chẳng khác gì mấy đứa ngốc. 

"An cậu định về hả?" 

Đằng sau có cô gái chạy tới, cô gái da trắng vui vẻ cười như bông hoa mặt trời. Nhìn vậy đâu ai nghĩ nàng là một trong những sinh viên tiêu biểu ngành pháp y đâu.

Nam Khánh gật đầu, cậu mệt mỏi vỗ vỗ lưng: "Thức ba đêm rồi, mệt lắm."

Vừa rồi có vụ án, nạn nhân vị giết trong nhà, thầy của cậu dắt cậu đi điều ra. Ba đêm thức trắng, cuối cùng họ cũng có đáp án cho nạn nhân. Nam Khánh cảm thấy mình bị vắt kiệt từ thể xác tới tinh thần. Ba ngày liền ăn uống ngủ nghỉ với cái xác giòi bọ tùm lum. Riếc cậu luyện được tuyệt chiêu vừa ăn cơm vừa coi ảnh phân tích xác chết, haizz.

Chào cô bạn, cậu lừ đừ đi ra bắt bus về nhà.

Tuy nhà cách trường không xa, nhưng vẫn mất khoảng nửa tiếng đi bộ, đi bus khoảng 10 phút. Hôm nay hắn bận đi làm dự án gì đó ở công ty thực tập, cậu chợt nhớ lâu rồi không nhắn tin cho tên này. Mở điện thoại lên xem, lần cuối cùng hai đứa nhắn tin cho nhau là tối hôm kia, hắn hỏi cậu muốn ăn gì mang qua, nhưng lúc đó cậu bận họp với phía cảnh sát nên nói qua loa rồi thôi.

Nghĩ lại thấy mình thật đáng trách.

Nhà hai đứa là một căn biệt thự nho nhỏ nằm ở con đường khá yên tĩnh, căn nhà này ba chồng mua lâu lắm rồi, hồi đó ông đi du học để thuận tiện nên mua luôn. Sau này anh Quyền cũng qua đây du học, rồi mấy anh chị em họ của hắn. Giờ căn nhà để lại cho hai đứa, mái ấm nho nhỏ chớm nở.

Bước vào nhà, căn nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng như bao ngày, tại hai đứa thuê giúp việc theo giờ chứ rảnh đâu mà lè lưỡi đi dọn. Trong tủ lạnh có đồ ăn nấu sẵn, Kỳ Nghiêm còn tri kỹ viết một tờ giấy 'Về nhớ ăn cơm'. Yêu phết chứ lị.

Nhưng Nam Khánh quá mệt, cậu lê thân vào phòng tắm, xối nước cho thật sạch rồi ra ngoài đốt nhang cho ông Địa rồi mới lên giường ngủ. Trước khi ngủ cậu nhắn hắn mình về nhà rồi, chưa thấy hắn trả lời, chắc còn bận.

Ngủ một giấc tới tối, Nam Khánh lờ mờ mở mắt, giấc ngủ không mộng mị quá trời đã. Cảm giác lâu lắm lắm rồi mới ngủ được giấc ngon như vậy. Cậu sảng khoái vươn vai, xuống giường đi ra ngoài kiếm cơm ăn chứ bụng hơi đói.

Mùi thức ăn thơm lừng, Kỳ Nghiêm mặc tạp dề đứng bếp, Nam Khánh ôm eo hắn dụi dụi vào tấm lưng rộng của người yêu. 

"Thơm quá đi." Cậu mè nheo.

Kỳ Nghiêm bật cười, tắt bếp quay lại nắm hai má cậu ngắm nghía, hôn lên môi cậu trách yêu: "Ốm nhom rồi nè, mới thả đi có ba ngày thôi."

"Ăn cơm, ăn cơm." Cậu như zombie nhào vào lòng hắn cắn cắn lên cổ hắn.

Hai đứa giỡn giỡn một hồi đem đồ  ăn ra ngoài, thịt gà kho gừng, canh chua, rau luộc. Đại thiếu gia xuống bếp làm bàn ăn thơm lừng, Nam Khánh vừa ăn vừa ngất ngay. Nhớ ngày đầu tiên hắn phá bếp, cơm canh mặn lè ngọt ngắt, nhưng vui. Hắn vẫn cố chấp học nấu ăn, nói không muốn cậu ngày nào cũng cắm đầu xuống bếp, học hành đã mệt rồi. Nhưng ở đất khách quê người, tìm người giúp việc nấu đồ ăn Việt rất rất khó, cuối cùng đành đứa nào rảnh thì nấu.

Cả cậu và hắn đều rất rất bận, mỗi ngày gần như chỉ gặp nhau vào ban đêm, cũng ít khi liên lạc nhắn tin. Cậu cắm đầu ở giảng đường, hắn điên đầu vì mấy dự án ở công ty. Hai đứa hiểu cho nhau, cũng không vì vậy mà cãi nhau.

Nhưng mâu thuẫn đương nhiên có. 

Có lần hai đứa cãi nhau thiếu điều chia tay, cậu vẫn nhớ lý do, hắn cảm thấy cậu lạnh nhạt với mình còn cậu thấy bên cạnh hắn có vài Omega khác. Hai đứa cãi nhau bùm bùm chiếu chiếu, Nam Khánh tức tới phát khóc, còn lên phòng xếp đồ muốn dọn ra khỏi nhà. Nhưng cuối cùng hắn mới là người rời đi, nhưng nửa đêm lại mò về, hai đứa ôm nhau khóc sau đó giản hòa.

Nhiều lúc muốn buông nhưng cuối cùng hai đứa lại không nỡ, cuối cùng vẫn dính với nhau tới giờ.

Ôi cái duyên.

Ăn xong cậu xếp chén vào máy, hắn đi tắm, xong hai đứa ăn bánh xem phim.

Nam Khánh than thở vụ án vừa rối vừa tùm lum vừa hack não, hung thủ xoay cảnh xác vòng vòng. Nhưng thầy dạy cậu rất nhiều, những kinh nghiệm mà trong sách không ghi, thầy đều truyền lại cho cậu. Nam Khánh cảm thấy mình may mắn vì gặp gỡ được một người thầy tốt như vậy.

"Do em cố gắng mới có cơ hội, chứ gặp người khác cả đời sẽ không gặp may như vậy đâu." Hắn nhéo mũi cậu, cưng chiều nói.

Nam Khánh vô cùng thỏa mãn với mấy lời này.

Sau vụ án này, gần như thời gian của cậu là ở giảng đường, Nam Khánh là trợ giảng của thầy nên thầy đi đâu cậu đi đó, khá bận. Kỳ Nghiêm hỏi cậu có muốn đi du lịch không, dự án hoàn thành, hắn có rất nhiều thời gian cho cậu.

"Hơi bận, để em hỏi thầy." Cậu cũng muốn đi chơi.

Nhưng thầy tốt không có nghĩ là dễ tính, Nam Khánh xụ mặt chịu thua.

Hắn cũng không giận, không đi du lịch thì thôi, hai đứa tranh thủ hẹn hò là được. Nam Khánh lâu lâu sẽ thấy hắn lấp ló ở góc khuất giảng đường, đợi hết tiết hai đứa đi ăn rồi lại vào giảng đường tiếp. Kỳ Nghiêm thật ra cũng không rảnh đến mức vậy, nhưng hắn học online được, nên cứ thích học ké người ta vậy đó.

Sáng cày mặt trên giảng đường, chiều đắm say ở phòng thí nghiệm tới gần khuya mới lê lết về nhà, cuộc sống của Nam Khánh nhàm chán đến mức phát bệnh.

Có lẽ ba mẹ ở nhà thấy hai đứa cứ cắm đầu vào học, sợ hai đứa stress nên gửi một của nợ đáng yêu tới.

Nhóc Kỳ Trang 5 tuổi chớp chớp đôi mắt tròn vo ngây thơ của mình nhìn đôi mắt thầm quần đen xì của anh dâu mình. Nó đưa tay tọt tọt mặt cậu, như sợ cậu biến thành zombie cắn nó tại chỗ.

Nam Khánh há miệng cắn cắn nắm tay nhỏ của nó, nó rụt tay lại, cậu ôm nó lăn lăn trên ghế, hỏi: "Nhóc con, bị ba mẹ ném qua đây chơi với hai anh hả?"

Thằng nhóc trề môi: "Hông có."

"Chứ sao qua đây?"

"Em muốn đi chơi với anh hai."

"Ỏ vậy sao?"

Nam Khánh ôm thằng nhỏ vào lòng hôn hôn chụt chụt, lâu lắm rồi chưa gặp nhóc, thằng nhỏ mới ngày nào cậu bế trên tay gọn ơ giờ đã lớn, bế nặng ơi là nặng. Yêu chết mất, Nam Khánh cứ ôm ấp thằng nhóc mà ghẹo, đúng là thiên thần nhỏ cậu trêu thằng nhóc khóc toáng lên chạy đi kím anh trai ruột.

Cười ngặt nghẻo, thằng nhóc nấp sau chân anh trề môi nhìn cậu, như muốn trách cứ cậu trêu nó. Cái môi hồng đáng yêu như búp bê nhỏ, hai má nó bị nhéo đỏ bừng lên, đáng yêu quá trời.

Nam Khánh chạy rượt thằng nhóc, cậu như ông kẹ cứ thích hù thằng nhỏ, ghẹo cho tới khi nó khóc rồi ngồi cười. Đúng chuẩn ông kẹ.

Nhưng thằng bé rất ngoan, mới 5 tuổi thôi nhưng như ông già, biết hai anh bận nên không mè nheo, ăn là tự ăn, tới giờ tự giác lên giường đi ngủ. Nhiều lúc cậu bế thằng nhỏ tới trường, cho nó tờ giấy với cây bút là ngồi ngoan vẽ vời cho tới khi hết tiết.

Bé ngoan.

Mấy người trong khoa cũng thích thằng nhỏ, khoa Pháp y không nhiều người, hầu như mọi người học chung lớp. Cậu bế thằng nhỏ đi học, mấy người bạn thân với cậu còn tưởng con cậu với hắn cơ, tại thằng bé y có nét giống hắn.

Kỳ Trang không sợ người lạ, đối với người lạ nó có sự nghiêm túc lạ lùng, chắc do gen của ba mạnh quá. Nhưng đó là sự đáng yêu cùng cực, ông già nhỏ, ai chẳng thích.

Mấy người bạn cậu cứ cho nó kẹo, lâu lâu rủ thằng nhỏ đi ngắm xác chết, may cậu cứu kịp chứ không không biết nó khóc mấy ngày mới hết.

Nắm tay thằng nhóc đi trên con đường lớn, trên tay thằng nhỏ cầm cây kem lớn, nó nhìn cậu, cậu nhìn nó hỏi: "Anh ơi, chừng nào anh về?"

"Chắc hơn 3 năm nữa."

"3 năm? Lâu lắm ó."

"Anh còn học nữa."

"Anh hai học xong rồi mà."

"Anh học nhiều hơn anh hai em một chút. Trang có thích học không?"

"Em có thích."

"Ngoài học em thích làm gì?"

"Em không biết."

"Không thích chơi với bạn sao?"

"Tụi nó ngốc lắm."

"Vẽ hay đàn nè."

"Em biết chơi đàn dương cầm á, nhưng không thích."

"Vậy học ha, chúng ta cố gắng học thật nhiều, biết thật nhiều thứ, tìm hiểu nhiều điều hay."

"Vậy anh hai học ít, có phải do anh ấy ngốc không?"

"Hửm? Đâu phải học nhiều là ngốc, do người ta không thích học trên trường nữa thôi. Ngốc là mấy đứa chẳng biết gì mà tỏ vẻ ta đây, sau này em gặp mấy đứa như vậy đừng có chơi, tổn hại IQ lắm."

Thằng nhỏ gật gù, có vẻ thấm được hết sự dạy bảo của anh trai rồi.

Không nên chơi với đồ ngốc, sẽ ngốc theo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top