trách đời vô tình, trách người vô tình
Người vô tình mang bao kỉ niệm,
Người vô tình mang bao chua xót.
Tôi tự tình tự ôm mật ngọt,
Tôi tự tình tự cất giấc mơ.
Người lấp lánh như ánh sao tỏa sáng
Cớ sao tôi chỉ nhận được màn đêm?
Hay hóa ra là tôi tự đa tình?
Nên vốn dĩ ánh sao dù tỏa sáng
Chút duyên này chớ có phải cho tôi?
Vô tình chúng ta gặp nhau.
Sau đó anh vô tình rời khỏi tôi, đem một thế giới đẹp xinh của tôi đi mất.
Thì ra, vốn dĩ tôi mang tương tư, nên tôi đem bao mong đợi gửi đến người không nên gửi.
Cuối cùng một kẻ ôm ảo vọng ấy cũng phải tự tay xóa sạch những hoài mong đặt sai vị trí.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top