Chương 3

Bữa tối, trong nhà ăn rộng rãi của Hoài Viên, những bộ đồ ăn bằng bạc được ánh sáng của chiếc đèn chùm lộng lẫy chiếu lên tỏa ra ánh sáng lấp lánh mê hoặc. Bàn ăn to như vậy nhưng chỉ có một mình Tề Ngạo Vũ, Vân Nhu Y và Tôn Lăng Tiêu ba người ngồi, ngoài ra còn có một vài người hầu đứng ở một bên hầu hạ.

Tay phải của Vân Nhu Y đang bị băng lại cho nên cô chỉ có thể dùng tay trái, động tác có phần không được linh hoạt cho lắm.

-"Đây, trứng tôm hôm nay rất tươi, hương vị lại ngọt, em nếm thử xem". 

Tề Ngạo Vũ tự tay lấy trứng tôm từ đĩa lớn rồi chấm tương, sau đó đưa tới trước cái đĩa nhỏ của Vân Nhu Y.

Kiểu săn sóc đặc biệt này của Tề Ngạo Vũ có thể xem là một loại kì tích, khiến cho tất cả mọi người khi nhìn thấy đều mở to hai mắt, trong lòng thầm nghĩ, không phải là nhìn lầm chứ! Có người khẽ dùng ánh mắt để dò xét, thật sự là hoài nghi có phải mắt của bản thân xảy vấn đề hay không?

Vân Nhu Y nhìn trứng tôm tươi ngon béo ngậy, sau đó lại đưa mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ giật giật, chợt nghĩ đến chính mình vẫn còn đang tức giận, thế là cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên lần nữa, sau đó cô lại cúi đầu xuống ăn tiếp phần ăn của mình.

Tề Ngạo Vũ tức giận đập mạnh đũa lên bàn khiễn mọi người một phen giật nảy mình, Vân Nhu Y kinh ngạc mở to mắt. Hắn nổi giận, trừng mắt với cô 

-"Em đang làm trò gì? Bảo em ăn thì ăn, lại còn muốn chọc cho tôi tức điên lên sao!?"

Nữ nhân này làm sao cứ nhất định phải ngoan cố như vậy, chính miệng cô đã đáp ứng sẽ không đề cập đến chuyện rời đi, nhưng nay lại còn cố tình muốn chọc tức hắn, không chịu an phận.

-"Tôi... Tôi không..." 

Vân Nhu Y lắp bắp nói, vẻ mặt kinh hồn bất định.

-"Ăn!" 

Tề Ngạo Vũ căn bản không muốn nghe cô nhiều lời, hắn dùng tay kẹp lấy miếng thịt tôm tươi ngon đưa đến gần sát miệng cô, đưa thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô lúc này đang ngậm chặt. Bỗng nhiên thấy "vật thể lạ" từ xa xông tới, theo phản xạ, cô đột nhiên đẩy hắn ra, đứng bật dậy, quay người lại chạy một mạch lên lầu.

Nhìn cảnh tượng đó, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, lại vừa kinh ngạc, vừa lo sợ. Khi nào thì hắn từ một lão đại lạnh lùng sắt đá lại thay đổi tính nết như vậy, hắn có thể ân cần đối với nữ nhân mà hắn luôn luôn khinh bỉ sao?

-"Vân Nhu Y –" 

Ngạo Vũ cũng đứng bật dậy, cố gắng đuổi theo cô.

-"Lão đại, lão..." 

Tôn Lăng Tiêu gọi hắn nhưng vô ích, vội vàng đuổi theo ngăn cản hắn. 

-"Lão đại đừng có bức cô ấy. Có một số người thể chất có chút đặc biệt, không thể ăn được tôm cua. Thường thường chỉ cần dính một chút vào môi sẽ dị ứng, nếu nghiêm trọng hơn một chút, còn có thể vì thế mà bị choáng, thậm chí đi đời nhà ma". 

Tề Ngạo Vũ ngẩn ra 

-"Có chuyện này sao?"

-"Lừa anh tôi được gì nào?!" 

Tôn Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, ra sức gật đầu.

Nhìn Tôn Lăng Tiêu, lại nhìn sang trứng tôm mỹ vị, Tề Ngạo Vũ thở dài.

"Cô ấy thật đúng là không dễ nuôi dưỡng đâu!" 

Cánh của phòng ngủ vừa mở ra, Tề Ngạo Vũ nhìn thấy cô giống như con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, nhảy dựng lên cố gắng chạy trốn về phía bên kia giường, chỉ để lộ ra một đôi mắt to trong suốt kinh hoàng trừng mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn, bộ dạng đó thực đáng yêu cực kỳ. 

Đáng tiếc, hiện tại hắn không có tâm tình cùng nàng chơi trò mèo đuổi chuột. Hắn đi về phía giường, ngồi xuống, vỗ vỗ đùi.

-"Lại đây!" 

Một câu mệnh lệnh đơn giản của hắn nhưng lại có sức mạnh làm cho nội tâm của cô kinh động. Cuối cùng, cô vẫn là đành phải khuất phục thế lực ác ma của hắn, chầm chậm dây dưa tiến đến gần.

Tề Ngạo Vũ trừng mắt, hắn thật sự không có một chút tính nhẫn nại nào cả, dùng một tay bắt lấy cô, kéo cô đến bên hắn, dùng hai chân kẹp lấy cô.

-"Oa, đừng có làm tôi đau..." 

Cô dùng tay nhỏ bé bụm mặt lại 

-"Tôi không phải là cố ý cãi lời của anh. Nhưng mà... Nhưng mà..."

"Em bụm mặt làm cái gì? Tôi không có đánh em". 

Hắn tức giận gỡ tay cô xuống, dùng ngón trỏ của mình khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, dùng ánh mắt anh minh uy quyền chặt chẽ khóa cô lại, 

-"Em... Không ăn được tôm?"

"Anh biết?" 

Vân Nhu Y kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng ngay lập tức cô lại sợ hắn sẽ không tin cho nên ra sức gật đầu 

"Tôi có một lần ăn trứng tôm, ngay lập tức bị khó thở, toàn thân đau nhức rất khó chịu".

-"Ngu ngốc! Chuyện này vì sao lại không nói sớm? Vạn nhất nêu không cẩn thận ăn phải thì thế nào?" 

Tề Ngạo Vũ mắng yêu. 

-"Tôi trước giờ luôn rất cẩn thận, lúc nào cũng chú ý không ăn trứng tôm". 

Cô thật sự cảm thấy bị mắng rất là oan ức, mạng nhỏ là của cô, sao cô lại có thể không biết quý trọng chứ!

Hắn vẫn nhất quyết không cho là đúng, trợn mắt liếc cô một cái, hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, khẽ vuốt ve, khẽ buông tiếng thở dài, điểm yêu lên trán của cô một cái 

-"Em thật không hề dễ nuôi dưỡng đâu!"

-"Ách..." 

Cô đương nhiên biết bản thân rất phiền toái, nhưng cô tình nguyện thà là để hắn lớn tiếng mắng cô cũng không muốn nghe hắn dùng cái giọng nói ôn nhu cảm thán này nói chuyện với cô. Nâng bàn tay nhỏ bé hoàn hảo lên, đặt trước lồng ngực rắn chắc của hắn, đẩy ra, nói: 

-"Đừng dựa sát vào như vậy, tôi nóng quá...".

Hơi thở nóng rực như mặt trời của hắn cuồn cuộn không dứt, cứ thế hướng về phía cô mà thổi, hại cô tim đập như đánh trống, hai gò má nóng bừng.

-"Nóng?" 

Hắn cười gian tà, nụ cười đó làm tim cô đập thình thịch, nhưng căn bản là cô cũng không hiểu làm sao lại hồi hộp như vậy.

Ngay lúc nàng còn đang mơ mơ màng màng, hai tay hắn đã linh hoạt chuyển động, mãi đến khi cô hoàn hồn lại mới phát hiện ra chính mình đã giống như đứa trẻ sơ sinh.....thân thể hoàn toàn bị phơi bày không hề được che đậy.

-" Anh... anh..." 

Khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc của cô nhanh chóng biến thành đỏ thẫm, không biết là vì xấu hổ hay là vì tức giận. cô nhanh chóng dùng hai tay hết che phía trên lại che phía dưới, vô cùng khẩn trương.

-"Là do em nói nóng" 

Ánh mắt đen bóng của hắn do mỹ cảnh trước mắt mà trở nên mờ mịt như sương mù.

-"Tôi bị thương... Không được..."

-"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận". 

Bàn tay của hắn tham lam quyến luyến mà vuốt ve lên da thịt mịn màng của cô, triền miên dây dưa. A... Mỗi một tấc trên da thịt cô đối với hắn đều là sự tra tấn ham muốn ngọt ngào.

-"Nhưng mà..." 

Lúc bàn tay to và nóng như lửa của hắn bao phủ trên bộ ngực trắng ngần của cô "..." cô khẽ thở gấp, đầu nhanh chóng ngẩng lên, khiến cho hai bầu ngực nõn nà lại càng thêm cao ngất.

-"Vân Nhu Y... em rất đẹp!" . 

Da thịt tuyết trắng của cô và bàn tay to ngăm đen của hắn nhìn vào thật sự cảm thấy đó là một loại đối lập mãnh liệt, điều này càng khiến ngọn lửa trong đáy mắt hắn cháy rực rỡ hơn. Một luồng khí nóng từ phía dưới bụng truyền lên làm cho khuôn mặt hắn ửng hồng, thật sự là không tự chủ được nên phải cắn một cái lên bộ ngực anh đào mượt mê người của cô, thật sự là giống như đói bụng thật lâu ngày nay lại được bày trước mắt một bàn yến tiếc thịnh soạn. 

-"Nhẹ chút, Ngạo Vũ, tôi... Rất kỳ quái..." 

Cô nghẹn ngào cầu xin hắn buông tha. Trong cơ thể cô giống như có ngàn vạn con sâu đang bò xung quanh, đầu gối của cô cũng cầm cự không được, mềm nhũn ra...

Bàn tay to kiên định của hắn kịp thời nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô. Tề Ngạo Vũ đứng dậy, cởi sạch đống quần áo vướng tay vướng chân, sau đó lập tức một tay ôm lấy cô.

Hắn nắm lấy hai tay của cô, đặt chúng vòng qua sau gáy của hắn, ngửa đầu lên chiếm đoạt lấy đôi môi anh đào mềm mại của cô, bàn tay to lớn mang theo lửa nóng đang chuẩn bị vuốt ve thân thể mềm mại non mềm của cô.

֎֍֎֍֎֍

-"Vân Nhu Y!?"

Nhận điện thoại từ cơ sở ngầm của cô ở Hoài Viên, Thành Tiệp trầm ngâm một lúc lâu, sau đó lập tức phớt lờ, khẽ nhún nhún vai.

Tề Ngạo Vũ là nam tử trẻ tuổi thân thể cường tráng, dù cho có nuôi dưỡng vài tình nhân để phát tiết dục vọng cũng là chuyện bình thường, cô nhớ rất rõ trước cái tên này, còn có một chuỗi dài những cái tên khác, cái người gọi là Vân Nhu Y đó bất quá mới được có hơn một tháng mà thôi, cũng không có chỗ nào khiến cô phải ngạc nhiên.

Chắc là Tiểu Ngân thấy cô có nhiều tiền, mới có ý nghĩ muốn khoa trương tầm quan trọng của Vân Nhu Y lên mà thôi!

Sau khi Thành Tiệp xác nhận các con dấu trong thư không có bị nhầm lẫn, ngay lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho vừa vặn để cho bộ đồ của cô càng tôn thêm vẻ thướt tha động lòng người, sau đó cầm văn kiện lên, chuẩn bị gõ cửa đưa vào văn phòng tổng tài.

Cô ta là do Tề Nhạc an bài đến công ty làm trợ lý cho Tổng tài vốn đang bận rộn, Tề Ngạo Vũ đương nhiên biết dụng ý của cha, nhưng mà bởi vì năng lực làm việc của cô ta cũng không tệ lắm, cho nên hắn cũng không ý kiến gì.

-"Tổng tài, đây là hợp đồng của 'Bách thần', mời xem qua!"

Tề Ngạo Vũ nhận hợp đồng mới được chuyển đến cẩn thận xem thật kỹ. Tề Ngạo Vũ là một nam tử vô cùng cao to anh tuấn, đặc biệt là khi hắn đang trầm tư, mí mắt khẽ buông xuống một nửa dấu đi đáy mắt sắc sảo dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng người. Ngũ quan sâu sắc như được trạm khắc tinh vi khẽ toát ra thư thái vương giả cường đại, giống như một vị vua uy quyền tột bậc không ai bì nổi, khiến cho người khác không tự chủ được mà bất giác phục tùng hắn vô điều kiện.

Thành Tiệp thích nhất mỗi khi được nhìn vẻ mặt khí phách lạnh lùng này, thật sự là không tự chủ được khiến cho tâm thì say tinh thần thì mê đảo, tình cảm ái mộ lại lần nữa tuôn ra.

-"Tốt. Nhớ để luật sư Thanh Hồng thẩm hạch (thẩm tra sát hạch) một lần nữa!"

-"Vâng!" 

Ánh mắt si mê chợt lóe lên rồi khẽ biến mất. Cô cung kính tiếp nhận văn kiện, xoay người bước đi. Lúc này cô đang ra sức xây dựng hình tượng chuyên nghiệp, cô phải thu lại sự ái mộ của mình đúng lúc, tuyệt đối không thể biểu hiện ra bất cứ biểu hiện mê đắm nào.

Cửa vừa mở ra, vừa thấy Lăng Tiêu trùng hợp cũng muốn tiến vào, cô ôn nhã mỉm cười gật đầu, đóng cửa rời đi.

-"Ôi, ở Hoài Viên có Vân Nhu Y xinh đẹp thoát tục chờ đợi, ở công ty còn có thể nhìn ngắm hoa thơm Thành tiệp xinh đẹp. Lão đại à lão đại, nam nhân khắp thiên hạ thật sự đều nên chúc mừng diễm phúc thâm hậu của lão đại, thực là muốn để cho người ta không hâm mộ cũng khó!"

-"Cậu thích Thành Tiệp? Vậy theo đuổi đi, cớ sao lại đứng ở chỗ này giống như ăn phải quả nho chua?" 

Tề Ngạo Vũ lơ đễnh nói, nhẹ nhàng ngả lưng thoải mái dựa vào ghế. 

-"Tôn Lăng Tiêu, cậu cũng có thể xem là thân kinh bách chiến, phong lưu lãng tử. Chẳng lẽ ngay cả việc theo đuổi một nữ nhân cũng muốn tôi dạy sao?"

"Tôi chỉ là tán thưởng cách cô ta làm việc lanh lợi, không ỷ thế mà ức hiếp người khác mà thôi, vẫn còn chưa có nói tới vấn đề theo đuổi hay không theo đuổi. Huống chi..." 

Tôn Lăng Tiêu nhún nhún vai, khẽ đưa tay đặt lên đống hồ sơ để trên bàn 

"Ta vốn biết cô ta đến 99% là trong lòng đã có người 'hâm mộ' rồi, cho nên thật không muốn lãng phí tinh thần để làm mấy chuyện này."

Tề Ngạo Vũ đương nhiên biết hắn vì sao chỉ ra cái từ 'hâm mộ', nhưng cũng không dư hơi để bình luận, nhanh chóng tiếp nhận văn kiện, mở ra xem.

Tôn Lăng Tiêu tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Xem ra lại là 'Thần nữ hữu ý, tương vương vô mộng', Thành Tiệp đúng là uổng phí khí lực! 

-"Thật muốn nói cho cái đám người dã tâm bừng bừng khí thế đang ra sức hái hoa ở ngoài kia, thật mong bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút, đừng có cố gắng tốn công tốn sức tốn tiền nữa. Haizzz, tôi nhìn thấy cũng thật đau lòng thay bọn họ". 

Tôn Lăng Tiêu nhìn cảnh tượng nhiệt náo bên ngoài cửa thông gió, thì thào tự nói.

Sống lưng Thành Tiệp tự nhiên ớn lạnh, chú ý một chút thì thấy có ánh mắt trong văn phòng đang xuyên qua cửa thông gió nhìn lại đây. Ánh mắt chợt lóe lên, cô nhanh chóng chuyển tới một góc độ thích hợp, hé ra miệng cười xinh đẹp, ôn nhu rồi xin lỗi cự tuyệt nhóm đồng nghiệp nam đang ra sức tặng hoa. Thứ nhất, đó là biểu hiện được giá trị của chính mình; thứ hai là lại có thể làm cho người ngồi trong văn phòng kia thấy được sự tốt đẹp đoan trang của cô.

-"Chuyện yêu đương của đồng nghiệp cậu đã quan tâm xong chưa!? Có thể nói chuyện chính sự được chứ". 

Tề Ngạo Vũ đối với chuyện bên ngoài căn phòng này căn bản không hề có hứng thú, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc thì hắn cũng không hề phản đối chuyện tình yêu văn phòng.

-"Ách, đương nhiên!" 

Tôn Lăng Tiêu nào dám chần chừ, lập tức lấy lại tinh thần cùng hắn bàn luận công việc.

Bàn xong công việc, thấy Tôn Lăng Tiêu đã rời đi, tầm mắt lơ đãng quét qua bó hoa màu tím nhạt trên bàn Thành Tiệp, trong đầu Tề Ngạo Vũ lại hiện ra một bóng hình xinh đẹp nhỏ bé yếu ớt, 

-"Màu sắc thanh nhã lại cao quý này rất thích hợp với cô. Tối hôm qua cô vẫn còn đang ho, không biết hiện tại có khá lên chút nào chưa?" 

Hắn trầm ngâm một chút, nhanh chóng đem công việc hồ sơ giấy tờ ở trên bàn xử lý khẩn trương cho xong, sau đó cầm áo vest đang được khoác ở trên lưng ghế dựa nhanh chóng đi ra ngoài.

-"Thành Tiệp, giờ tôi đi ra ngoài, có chuyện khẩn cấp gì thì toàn bộ hãy giao cho Tôn tổng xử lý".

-"Tổng tài?" 

Thành Tiệp kinh hoàng nhanh chóng đứng lên.

-"Ngài muốn đi đâu? Khi nào thì trở về?"

-"Không biết" 

Tề Ngạo Vũ vẫn rảo bước không hề dừng lại.

-"Hội nghị buổi chiều..."

-"Để Tôn tổng chủ trì". 

Nói xong, người đã biến mất vào trong cửa thang máy.

Hoài Viên là tòa biệt thự xa hoa tráng lệ nằm ở ngoại ô thành phố Đài Bắc, xung quanh được bao bọc bởi những vườn hoa rộng lớn xanh mát, ba tầng lầu tỏa ra khí thế bất phàm được thiết kế theo kiến trúc kiểu Châu Âu. Hoài Viên là sản nghiệp mà Tề Ngạo Vũ được thừa kế từ mẹ. Bởi vì cảm tình của cha mẹ vốn không hòa thuận, cho nên hắn từ nhỏ đã phải theo mẹ dọn đến nơi đây ở.

-"Thiếu gia?" 

Tề Ngạo Vũ vừa vào tới phòng khách. Lão quản gia thật sự cảm thấy bất ngờ, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt, sau đó nhanh chóng vội vàng nghênh đón.

-"Hôm nay sao tan tầm sớm như vậy? Có phải có chuyện quan trọng gì hay không?"

-"Không có gì" 

Tề Ngạo Vũ thuận tay đưa cặp táp cho ông. 

-"Nguyên thúc, Y Y đâu?"

-"Tiểu thư ở thư phòng"

-"Lại ở thư phòng!? Cảm mạo vừa mới khỏi, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút". 

Tề Ngạo Vũ đứng bên cạnh cầu thang, nhíu mày 

-"Tình hình cô ấy hôm nay thế nào? Có cho cô ấy uống thuốc đúng hạn không?"

"Tiểu thư buổi sáng hôm nay cũng chưa hết ho khan, lúc 9h sau khi ăn xong bữa sáng thì đã uống thuốc. Tôi vừa mới bảo Tiểu Ngân đưa điểm tâm..." 

Quản gia mang theo cặp táp đi phía sau hắn theo lên lầu.

Làm nhân tình thì nên làm những gì? Vân Nhu Y không biết, thậm chí cô cũng chỉ biết là nam nhân của cô tên gọi là Tề Ngạo Vũ, còn lại, ngay cả hắn có thân phận gì, nghề nghiệp gì cô cũng không rõ, mà cô cũng không quan tâm.

Núi và nước bao quanh Hoài Viên tỏa ra một màu xanh ngắt, diện tích lên đến hàng trăm mét vuông. Đây đúng là tòa biệt thự xa hoa người người ca ngợi, nhưng đối với Vân Nhu Y mà nói, nó chỉ là một cái đại lao giam cầm, hạn chế tự do của cô.

Ba tầng lầu kiến trúc kiểu châu Âu, nguyên bản có hai mươi mấy phòng. Nhưng sau khi Tề Ngạo Vũ thừa kế, cho tu sửa sơ qua bốn phía, chỉnh sửa lại một chút về qui hoạch, nhất là ở lầu ba. Lầu ba nguyên là chỗ Tề Ngạo Vũ sống, cho nên sắc thái cá nhân có thể thấy rất rõ, toàn bộ thiết kế ở đây hoàn toàn lấy sự yêu thích và thoải mái của hắn làm trọng điểm.

Chỗ cô thích và lưu luyến nhất chính là phòng nhạc. Cũng giống như thư phòng, nơi đây cất giữ các kiểu CD, băng đĩa, hình ảnh...., ngoài ra còn có phòng chiếu phim. Chỉ cần có 3 phòng này, cũng đủ khiến cho cô nhanh chóng quên đi thời gian, quên mất giờ trời đã tối, rất tối!

Nếu có chút gì khiến người khác không hài lòng, thì đó chính là...

-"Cô cũng chỉ là có chút ít nhan sắc, nhưng đừng tưởng rằng ncô có gì đặc biệt hơn người khác. Thiếu gia hiện tại thương cô đó tất cả đều là bởi vì ham muốn mới mẻ nhất thời, cô đừng có tưởng rằng chính mình thật sự sẽ bay lên một bước biến thành phượng hoàng, mơ quá sớm rồi!" 

Nha đầu Tiểu Ngân nhìn Vân Nhu Y dáng vẻ nhu nhược cho nên cũng muốn uy hiếp. Đặt mông lên ngồi trên ghế sofa dùng lời lẽ khích bác công kích cô, đã thế lại còn hiên ngang sử dụng điểm tâm mà vốn dĩ là nên đưa tới cho Vân Nhu Y. Vừa ăn, vừa văng nước miếng tung tóe mà ức hiếp, gây tổn hại cho Vân Nhu Y.

-"Nói cho cô biết, thiếu gia của chúng ta tiền tài nhiều thế lực lớn, người lớn lên lại anh tuấn tiêu sái, thiên kim tiểu thư yêu người không biết có bao nhiêu, có muốn đếm cũng đếm không hết. Người sớm muộn gì cũng sẽ chọn một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối để kết hôn. Cái loại như cô người cũng chỉ xem như là một món hàng, chỉ là để chơi đùa mà thôi. Muốn trở thành nữ chủ nhân của Hoài Viên, đúng là si tâm vọng tưởng. . . . .Này, cô đừng có chỉ đọc sách như vậy! Tôi nói nhiều như vậy, miệng cũng khô, cô rốt cuộc có để vào trong lỗ tai hay không? . . . . . . Dù sao thì cô chẳng qua cũng chỉ là nha đầu, nhưng mà ngay cả loại tôm hùm cao cấp nhất cũng không có phúc được ăn. Cho nên cô không nên chỉ thị muốn ăn cái gì không muốn ăn cái gì, còn những món điểm tâm ngon lành này, còn trà lài này nữa, hãy để tùy ý Tiểu Ngân tỷ tỷ ta thay cô xử lý!" 

Cô ta vừa uống trà lài của Vân Nhu Y, vừa cảnh cáo: 

-"Còn nữa, chuyện này cô đừng nghĩ sẽ đem đi nói với Nguyên quản gia để khiếu nại. Khiếu nại cũng vô dụng, bởi vì Nguyên quản gia là thúc thúc của tôi"

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên, nhưng vì để ngừa chuyện vạn nhất có thể xảy ra, ả ta mỗi lần ức hiếp ai đó đều không quên đe dọa, nói: 

-"Bất kể là ai tìm đến tôi để gây phiền phức, tôi đều làm cho hắn có cuộc sống khổ sở, không tin, cô có thể thử!" 

-"Thật không? Tôi đây ngược lại, thật sự muốn thử một chút, xem cô làm cách nào để làm cho cuộc sống của tôi khổ sở!" 

Vẻ mặt lạnh lùng của Tề Ngạo Vũ xuất hiện ở trước cửa thư phòng, theo sau là sắc mặt tái nhợt của Nguyên quản gia. 

-"Thiếu... Thiếu gia" 

Thình lình gặp sự cố này khiến cho lời "dạy bảo" hung dữ tràn đầy ác khí vừa rồi im bặt, vẻ mặt Tiểu Ngân thất kinh giống như bị điện giật nhảy dựng lên. Khẽ đưa mắt nhìn Tề Ngạo Vũ lạnh lùng uy nghiêm mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thiếu gia!? Vân Nhu Y đối với tạp âm của Tiểu Ngân vốn để ngoài tai. Nhưng 2 từ vừa rồi giống làm cho tai điếc của cô đột nhiên chấn động. Cô khẽ ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn liền chạm ngay vào ánh mắt sắc bén âm trầm của hắn, hắn...

Hắn làm sao giờ này lại ở đây?

Lúc cô lấy lại tinh thần thì trong thư phòng to như vậy cũng chỉ còn có hai người bọn họ. Bất ngờ trở nên thanh tĩnh làm cho Vân Nhu Y trong nháy mắt không thích ứng kịp, cô từ trên ghế sôfa đứng bật dậy, đột nhiên kinh hoàng nhìn xung quanh hai bên, lập tức nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo!

Tề Ngạo Vũ thấy bộ dạng của cô, bộ não loáng thoáng hoạt động, lập tức hiểu ngầm, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Không có giường sẽ không thể làm sao? Quá ngây thơ rồi! 

-"Vì sao phải chịu đựng sự vô lễ của hạ nhân?"

-"Vì sao? cô ta không phải do anh đặc biệt lựa chọn và đưa đến sao? Tôi còn tưởng rằng, anh muốn cô ta luôn luôn nhắc nhở tôi phải nhớ thân phận của tôi là gì chứ. . . . Huống chi. . . . lời của cô ta tuy rằng khó nghe, nhưng đó đều là sự thật. Mà tôi . . . . Tôi hiện tại có thân phận gì? Làm gì có tư cách giáo huấn người hầu của Hoài Viên?" 

Vân Nhu Y tự giễu bản thân, cô chẳng qua chỉ là con gái của kẻ phản bội, địa vị so với con tin thật sự còn không bằng.

-"Tôi đưa cô ta..." 

Vẻ mặt tuấn tú của hắn phúc chốc cứng lại, tức giận nhìn chằm chằm cô 

-"Em thật sự cho rằng tôi đáng ghê tởm đến mức độ này sao?"

-"Tôi làm sao biết?" 

Kỳ thật cô cũng cho rằng hắn sẽ không làm như vậy, chỉ là từ sau khi Tiểu Bình bị đổi đi, cô đã từng nhiều lần yêu cầu được đổi lại, nhưng nói cách nào hắn cũng không chịu. Cho nên cô đương nhiên nhịn không được, muốn chọc giận hắn.

-"Em..." 

Tề Ngạo Vũ tức giận muốn phát cáu, nhưng ngay lập tức dường như tiêu đi cơn tức giận 

-"Quên đi, tôi sẽ bảo Nguyên quản gia giúp em tìm một người hầu thích hợp".

-"Không muốn, không muốn, tôi chỉ muốn Tiểu Bình, cô ấy vốn không có làm sai chuyện gì? Anh vì sao không thể đổi lại cô ấy cho tôi?"

-"Tiểu Bình, Tiểu Bình!" 

Trong ngực hắn không tự chủ được, khẽ trào lên một trận chua xót 

"Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt,em làm sao cứ không phải cô ta thì nhất quyết không chịu?"

Tề Ngạo vũ vốn không hề biết Tiểu Bình từng giúp cô chạy trốn, nhưng căn bản, hắn cho rằng cô ta không thể hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, cho nên mới khiến cho Vân Nhu Y có cơ hội chạy trốn, vừa tự sát lại vừa tuyệt thực. Những việc đó rõ ràng là hành vi thất trách, đó mới chính là nguyên nhân khiến cho Tiểu Bình bị điều đi.

-"Bởi vì cô ấy rất tốt với tôi, cô ấy chăm sóc tôi, quan tâm tôi..."

-"Đây là đại ý gì?" 

Hắn vẫn kiên quyết không cho là đúng, giễu cợt nói: 

-"Làm cho rõ đi, cô ta là người hầu, chăm sóc em là trách nhiệm của cô ta, làm tốt là chuyện đương nhiên, đó không phải ân tình".

-"Nhưng mà, chỉ có cô ấy là thật tâm đối xử tốt với tôi..."

-"Im miệng!" 

Chỉ có cô ta là thật tâm? Tề Ngạo Vũ tức đến mức đen sầm mặt lại 

-"Để tôi làm rõ thân phận của em cho em biết. Em, Vân Nhu Y, em là nữ nhân của Tề Ngạo Vũ tôi, em chỉ có thể để ý đến một người, đó chính là tôi. Trừ tôi ra, tôi không cho phép em lãng phí tâm tư và dư thừa sức lực để chú ý đến kẻ khác. Hiểu chưa?"

"Anh..." 

Cô mắt trợn tròn 

-"Tiểu Bình là nữ..."

-"Tôi bất kể cô ta là nam hay là nữ! Tóm lại, chuyện này không cho phép nhắc lại".

-"Anh..." 

Hắn không cho cô thời gian để cự tuyệt khiến cho cô vừa thất vọng lại vừa tức giận, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng.

Đột nhiên, thắt lưng cô truyền đến một trận tê dại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đã thấy hắn dựa lưng sau bàn, hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn cô. Con ngươi đen lấp lánh của hắn lóe ra tia lửa hừng hực.

-"Anh..." 

Vân Nhu Y không cách nào tiếp tục nhìn hắn nữa, con ngươi đen lóng lánh như bảo thạch của cô nhanh như chớp chuyển động, nhưng vẫn là không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen bí hiểm của hắn. Thời gian cứ trôi qua, một giây lại một giây trôi qua, trái tim của cô dần dần trở nên hoảng loạn, đập mạnh liên hồi, hô hấp cũng dồn dập, cô nuốt nước miếng 

-"Ách, anh đang nhìn cái gì?"

Con ngươi như diều hâu đen sâu khó lường nhìn thẳng cô, vẻ mặt hắn suy nghĩ sâu xa, không đáp lại.

Từ sau khi đồng ý ở lại, cô thật sự không hề khóc lóc hay làm những chuyện điên rồ, cũng bắt đầu điều chỉnh tâm tính, cố gắng thử đem Hoài Viên xem như nhà, nơi cô có thể bình yên mà sống chứ không phải lao tù. Trải qua mấy ngày quan sát, đối với hành vi nhận và tuân lệnh của cô, Tề Ngạo Vũ cảm thấy thực sự rất vừa lòng.

Hắn cũng cảm thấy chính mình có ý muốn cố tình giam cầm Vân Nhu Y không có gì là không đúng. Nếu cha cô không cần cô, vậy thì hắn cần. Từ nay về sau, Vân Nhu Y chỉ thuộc về một người là hắn – Tề Ngạo Vũ, bất luận hắn muốn làm gì, kẻ khác đều không có quyền chỉ trích hắn là phải hay không phải. Nghĩ đến đây...

-"Cởi quần áo ra!"

Tiếng nói trầm thấp như kẻ say rượu tràn ngập xúc động và mị lực của hắn, chỉ cảm nhận được Vân Nhu Y cả người chấn động, cố gắng bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn hắn. Thật không thể tin được, cô nhìn hắn giống như là trên đầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng.

"Em có nghe thấy không, đừng để tôi nói thêm lần thứ hai!"

"Anh..." 

Cô hổn hển lo sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt cuồng vọng của hắn.

Trời ạ, ban đêm ở phòng ngủ... Cũng coi như thôi, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, nơi này lại là thư phòng. Hắn... Hắn làm sao có thể... Vân Nhu Y hận không thể ngay lập tực đào một cái hố rồi nhảy xuống, vĩnh viễn không bao giờ chui ra. Cô phẫn nộ, do dự, đấu tranh...

-"Đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi"

-"Nhưng..." 

Cô muốn phản kháng, nhưng nhớ tới thân phận của chính mình, bất đắc dĩ cô đành khuất phục.

Động tác của cô cứng ngắc, vụng về kéo khóa kéo trên âu phục xuống, áo quần xinh đẹp nương theo đường cong mềm mại của cô nhanh chóng trượt xuống. Một thân da thịt tuyết trắng không tỳ vết trong nháy mắt hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tay nhỏ bé run rẩy của cô chợt cảm thấy ở sau lưng có chút nhột nhạt. Khẽ vụng về cởi khóa nội y buông lỏng xuống, một bờ ngực tuyết trắng nõn nà theo động tác đó mà bật ra.

-"Y Y, Y Y của tôi, em rất đẹp!" 

Ánh mắt của hắn do tràn ngập dục vọng mà lóe sáng.

-"Đây là thư phòng"

Nàng khẽ run run

-"Không sao, không có người vào đâu."

"..." Từ trong cổ họng cô bật ra tiếng nức nở, nhưng cũng không ngăn cản được hắn.

Cô nhắm chặt đôi mắt lóng lánh nước, cắn răng than nhẹ.

"Đủ rồi... Ngạo Vũ, van cầu anh..."

"Chưa đủ..."

Hắn thỏa mãn đem khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mồ hôi nhễ nhại nhẹ nhàng đặt lên vai và áp sát vào cổ cô thở dốc. Một lúc lâu sau đó mới ôm lấy cô dịu dàng rồi thả mình lên trên sofa.

Cánh cửa khẽ vang lên vài tiếng động, hắn đem cô hiện đang choáng váng ôn nhu đặt xuống sofa, sau đó lập tức mặc quần dài và đi về phía cửa, cánh cửa hé mở... Không bao lâu, hắn liền đẩy toa ăn tiến vào trong, dùng một chân đá cánh cửa lại lần nữa khép lại. 

Hắn đem toa ăn đẩy đến phía trước sofa, trên toa ăn có xếp sẵn bốn năm món điểm tâm tinh xảo cùng một bình cà phê thơm nồng.

Vân Nhu Y đáng thương. . . . . ngón trỏ thô ráp của hắn khẽ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt cô, cô thật sự mệt muốn chết rồi! Ôn nhu ôm lấy cô, bàn tay lớn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm.

-"Y Y, thức dậy, Y Y"

Cô lẩm bẩm, khẽ trở mình, nhất quyết không chịu tỉnh lại.

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, hắn nhịn không được cúi đầu xuống, khẽ khàng giống như bướm lượn, giống như mưa phùn, giống như mật ngọt đậu lại trên môi, trên mắt, trên khuôn mặt cô.

-"Không, đủ rồi... Xin anh..." 

Cô nửa mơ nửa tỉnh mở mắt, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, cầu xin hắn buông tha.

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thực làm cho hắn có chút tự trách.

Hắn có ý xấu, cúi đầu xuống gần sát bên tai cô nói khẽ, 

-"Y Y, em nếu không đứng dậy, tôi sẽ coi như em đang cố ý mê hoặc tôi đó. Biết không? Điệu bộ mắt nhắm mắt mở mơ mơ hồ hồ của em rất mê người, tôi..." 

Nói còn chưa nói xong, đôi mắt sương mù mơ mơ tỉnh tỉnh của cô nhất thời mở thật to.

-"Tỉnh, tôi đã tỉnh rồi" 

Giống như bị lửa thiêu đến tận mông, cô nhảy ra khỏi sự ôm ấp của hắn, cầm lấy áo sơ mi rộng thùng thình của hắn bao phủ lấy thân thể của mình.

-"Y Y của tôi, động tác vẫn rất nhanh nhẹn, cấp tốc như vậy, thật sự không khỏi làm tôi hoài nghi, vừa rồi sự "nỗ lực" của mình có phải có chút không đủ hay không..." 

-"Đâu có? Tôi hiện tại toàn thân đều bủn rủn vô lực, giống như là bị xe đâm..."

-"Ách..." 

Cô ngượng ngùng tiếp tục chải tóc, tranh thủ né ánh mắt cười như không cười của hắn, đứng dậy rót một tách cà phê thơm nồng, cẩn thận tỷ mỷ bưng đến trước mặt hắn. 

-"Mời dùng".

Hắn lại nhìn chằm chằm cô lần nữa, một tay tiếp nhận cà phê, một tay kia đem cô ôm sát vào trong lòng.

"Anh..." 

Cô kinh hãi nghi ngờ bất định nhìn hắn. Hắn lại muốn gì nữa đây?

-"Uống!" 

Hắn đem tách cà phê đưa đến trước đôi môi xinh đẹp của cô, cô không hiểu vì sao nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời uống một ngụm.

Hắn uống một ngụm rồi lại đem cái tách đưa tới môi cô, cô nhíu mày 

-"Rất đắng!"

Lời cầu xin khoan dung đáng thương như vậy khiến hắn không thể kiên trì tiếp tục, đành phải thu hồi cái tách, xiên một miếng điểm tâm nhỏ nhét vào trong miệng cô.

"Em phải sớm một chút quen với khẩu vị của tôi" 

Hắn ra lệnh.

Cà phê của hắn không sữa không đường, nếu so với khẩu vị của cô là thêm sữa thêm đường thì thật khác nhau một trời một vực. Đối với cô mà nói, giống như thiên đường và địa ngục. Bởi vì...

-"Không thích, rất đắng, tôi chịu không nổi" 

Cô nghiêng người né tránh ánh mắt của hắn, lập tức chăm chú ăn điểm tâm của mình. Ngay cả khẩu vị của người ta như thế nào đều muốn quản, thật sự rất bá đạo!

-"Nào..." 

Hắn cầm lấy xiên thịt nướng cắn một miếng, đem một nửa còn lại đưa đến miệng cô. Đã lớn như vậy, nhưng tính tình so với một đứa bé thật không có gì khác biệt".

-"Đó là vấn đề khẩu vị của người khác, nó và tính tình không có gì liên quan đến nhau".

Cô không cho là hắn nói đúng, nhanh chóng cầm lấy điểm tâm trong tay hắn chậm rãi ăn.

Bọn họ cư dây dưa như vậy mãi, ngươi một miếng ta một miếng ăn, cái bụng nho nhỏ của Vân Nhu Y sau khi được nhồi nhét sáu bảy miếng điểm tâm thì đã no rồi.

-"Anh không phải đi đi làm sao?" 

Nhìn Tề Ngạo Vũ đang giúp cô lau tay, nếu tính ra giờ này là giờ đi làm của hắn, thế mà hắn lại xuất hiện ở nhà, làm cho cô cảm thấy kỳ quái.

-"Vốn là....chẳng qua, mấy ngày hôm nay trời mưa, mọi người đều nhanh chóng cảm thấy mốc meo buồn chán. Hiếm thấy được có hôm nào thời tiết tốt như hôm nay, trời trong mây xanh gió nhẹ, cực kì thoải mái. Nếu ở lại công ty để làm việc thì quá đáng tiếc, cho nên muốn đem em đi ra ngoài chơi một chút, tản mạn giải sầu".

Ở trên đường về nhà đã nghĩ rất nhiều, kế hoạch của hắn đó là trước tiên đưa cô đi nhà hàng để món ăn Pháp mà cô vốn quen thuộc, sau đó xuất phát đến cồn viên trung tâm nghỉ ngơi.

-"Thật sao?!" 

Ánh mắt nàng sáng lên.

-"Đương nhiên!" 

Hắn từ trước đến nay theo chủ nghĩa hành động, nói đi là đi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top