HAPPY BIRTHDAY JK (1/9/1997-1/9/2022)
Hôm nay Jungkook phải tăng ca nên khi về đến nhà cũng đã là tối muộn, nhìn từ phía bên ngoài, cậu tự nhủ: "Trong nhà tối thui như vậy, chắc hẳn anh ấy bây giờ cũng đã ngủ rồi nhỉ?"
Đi đến trước cửa nhà, cậu lấy chìa khóa từ trong túi ra sau đó mở cửa bước vào bên trong.
Lạch cạch.
Cách cửa được cậu mở ra, bầu không gian trong nhà lúc này được bao phủ bởi một màu đen tuyền, xung quanh ngọai trừ chút ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào thì không có lấy một ánh đèn nào. Bình thường thì vẫn có một ít ánh sáng từ phòng ngủ chiếu ra, nhưng hôm nay hình như Taehyung không có bật đèn ngủ thì phải.
Giờ cũng đã muộn rồi, vì không muốn làm phiền đến hắn nên cậu muốn lấy điện thoại ra để soi thì...
"Quên mất, điện thoại hết pin rồi."
Tối hôm qua vì không có sạc pin nên điện thoại cậu đã sập nguồn từ lúc chiều.
Thở dài một tiếng, cậu mở miệng gọi: "Taehyung à, anh còn thức không?Taehyung?"
Không có một ai trả lời, trong nhà lúc này rất yên tĩnh, trừ âm thanh phát ra từ cậu thì hầu như không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
"Haiz, có lẽ là ngủ thật rồi!"
Không còn cách nào khác, cậu chỉ còn có thể mò mẫm trong bóng đêm để tìm kiếm công tắc đèn. Nhưng đi chưa được vài bước thì cậu đã va phải một "vật" gì đó.
"Hửm gì đây? Sao vừa mềm lại còn vừa cứng thế này?" Cậu dùng tay bóp bóp "vật" ở trước mặt mình.
"..."
Bóp ở trên chán rồi, tay Jungkook lại từ từ di chuyển xuống phía dưới.
"..." Cuối cùng không chịu được nữa, "vật" đó đưa tay ra bắt lấy đôi tay đang làm loạn trên cơ thể mình.
"Jungkookie, em đang đùa với lửa đấy." Giọng nói trầm trầm vang lên, nghe có vẻ như đang cố kìm nén không để cho bản thân mình mất khống chế.
"Tae... Taehyung, là anh sao? Chẳng phải giờ này anh nên ngủ rồi hay sao?" Jungkook vừa nghe thấy giọng hắn liền hỏi.
Taehyung không đáp, hắn đi vòng ra phía sau lưng cậu rồi đẩy cậu bước lên phía trên. Trước mắt cậu lúc này đồng thời xuất hiện thêm năm người đàn ông khác, vì trong bóng tối nên cậu không thể nhận biết được bọn họ là ai. Một trong năm người đó cầm trên tay một chiếc bánh kem được cắm rất nhiều nến sinh nhật bước lại gần cậu và bắt đầu cùng nhau hát.
"Happy Birthday To You
Happy Birthday To You
Happy Birthday, Happy Birthday
Happy Birthday To You
Chúc mừng sinh nhật em Jungkookie!!"
"Chuyện này... là sao?" Jungkook bất ngờ quay ra sau lưng nhìn Taehyung hỏi.
"Còn chuyện gì nữa, hôm nay là sinh nhật của em đấy!" Hắn mỉm cười nói.
"Sinh nhật em sao? Sao em không nhớ gì hết vậy này?"
"Đồ ngốc này, đến cả sinh nhật mình mà cũng quên cho được, đúng thật là hết nói nổi mà." Taehyung búng nhẹ vào trán cậu mắng.
Đưa tay lên xoa xoa chỗ đau trên trán, dù vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc bất ngờ do hắn mang lại nhưng vẫn Jungkook tươi cười nói: "Hì, không phải anh vẫn còn nhớ hay sao? Có anh nhớ rồi thì em còn nhớ chi nữa chứ!"
"Ờ ha, cũng đúng nhỉ?"
Năm người còn lại: "..." Rồi giờ họ đứng đây để ăn cơm tró đó à?
"Khụ khụ!" Một người trong số bọn họ cố ý ho lên một tiếng thu hút sự chú ý của cả hai. "Bọn anh vẫn còn sống đấy, hai chú đừng như vậy chứ!"
"Đúng đấy, Jungkookie à mau thổi nến đi em."
"À vâng." Jungkook nghe họ nói vậy thì liền đỏ mặt, tuy không biết họ là ai nhưng cậu vẫn làm theo lời họ nói, ngoan ngoãn bước đến thổi tắt những ngọn nến vẫn còn đang cháy được cắm trên bánh kem.
Sau đó... "Bùm" một tiếng, pháo giấy được bắn ra tứ tung khắp nơi, có vài mảnh còn dính lên cả trên đầu cậu. Đèn trong nhà cũng được mở lên, cậu lúc này mới có thể dễ dàng nhìn rõ gương mặt của bọn họ.
"Jin hyung, Yoongi hyung, Hoseok hyung, Namjoon hyung còn có cả Jimin hyung nữa. Sao mọi người lại ở đây?" Cậu ngạc nhiên nhìn các anh của mình. Từ ngày cậu cùng Taehyung kết hôn đến nay, cũng đã lâu lắm rồi bọn họ không có dịp gặp nhau.
"Còn sao chẳng gì nữa, tất nhiên là cùng em đón sinh nhật rồi chứ còn gì." Jin lên tiếng.
Cậu nghe anh nói vậy thì gãi đầu cười nói: "Em tưởng các anh còn đang bận tham gia dự án ở nước ngoài, với lại đến chính em...." còn không nhớ cả sinh nhật mình.
Namjoon vừa nhìn là biết cậu đang muốn nói gì, dù sao cũng đã từng đồng hành trên một đoạn đường dài nên hắn ta biết Jungkook là một kẻ rất để ý đến công việc, vậy nên liền giở giọng trêu chọc cậu: "Em sao cứ suốt ngày chỉ biết lo công việc không thế? Không chịu lo cho bản thân mình gì cả, đến cả sinh nhật ngày nào cũng không nhớ. Em không sợ Taehyung sẽ vì vậy mà chán em à?"
Jungkook bị hắn ta chọc đúng chỗ ngứa liền quay sang trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Anh dám sao?"
Có ngon thì nói có thử coi, để xem hôm nay tôi có đá anh ra ngoài đường ngủ hay không?
Taehyung còn lâu mới dám nói, cho dù có cho hắn thêm mười lá gan hay cho tiền hắn cũng sẽ không bao giờ nói. Hắn còn trẻ, còn yêu đời dữ lắm, chưa muốn phải trở thành kẻ vô gia cư sớm như vậy đâu.
"Sao mà có thể như vậy được, anh tất nhiên là không có rồi."
"Xem ra anh còn biết điều." Cậu đắc ý nói, còn hắn thì chỉ biết cười một cách đầy bất lực.
Yoongi đứng một bên nhìn hắn tặc lưỡi khinh thường nói: "Chậc, tưởng làm sao ai dè cũng chỉ có vậy."
"Vậy còn anh thì sao? Dám nói có trước mặt Jimin không mà ở đây nói em?" Taehyung khiêu khích nói.
Hơi cong khóe môi lên, Yoongi không chút ngượng mồm nào mà tự tin nói: "Hơ nghĩ sao vậy, tất nhiên là không rồi."
"Vậy mà còn dám nói em."
"Anh mày thích đó thì sao? Chú làm được gì anh nào?"
"Anh đoán xem!"
Mùi thuốc súng nồng nặc bắt đầu phát ra từ phía hai người, họ cứ mắt đối mắt với nhau, dường như đang muốn tranh xem ai là người có thể mở mắt lâu nhất.
Cuối cùng J-hope chính là người phá tan bầu không khí này, y chuyển hẳn sang một chủ đề khác để nói.
"Nào nào, hai người đừng đấu đá nhau nữa mà, lớn rồi chứ có phải con nít đâu. Hôm nay là sinh nhật của Chây Khây đấy, mau đến chúc mừng em ấy đi nào."
"Đúng đó, đừng có ở đó hơn thua nhau nữa." Jimin hùa theo nói.
...
Sau khi tiệc tàn, Jungkook rất muốn giữ chân các anh ở lại nhưng vì không muốn phá hỏng không gian riêng tư của cậu cùng Taehyung nên họ đã đi về.
Bấy giờ trong nhà cũng chỉ còn có hai người. Sau khi dọn dẹp xong mớ chén bát dơ, họ mới cùng nhau bước lên trên phòng mình chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ, cả hai có cùng ngồi trên giường "tâm sự" đôi lời.
"Anh đó, làm chủ nhà mà không chịu ra dáng của một người chủ gì cả! Tự nhiên lại đi sinh chuyện với Yoongi hyung làm chi không biết." Jungkook nhìn hắn với ánh mắt chứa đầy sự trách móc.
Nghe vậy Taehyung ấm ức kể lể: "Tại anh ấy gây sự với anh trước chứ bộ."
"Anh cũng lớn rồi, đâu cần phải để ý chi những lời nói đùa của ảnh."
"Ý em là đang chê anh trẻ con đó hả?" Rõ ràng là Yoongi đang cố ý kiếm chuyện với hắn thì có chứ nói đùa gì ở đây, ánh mắt anh ta lúc đó chứa đầy sự khinh thường luôn kia kìa.
"Em đâu có chê anh trẻ con, anh còn hơn cả cáo già nữa chứ trẻ còn gì ở đây, suốt ngày toàn dụ dỗ em lên giường "làm" mấy chuyện người lớn không."
Khi không lại bị Jungkook lại nhắc đến vấn đề này khiến đầu hắn bất chợt nghĩ ra một ý tưởng hay. Đưa tay ra ôm trọn cả người cậu vào trong lòng, hắn liên tục vuốt ve qua vùng đùi, eo và đưa cả đầu vào hõm cỗ cậu hôn hít.
"Ưm nhột." Jungkook rụt cổ lại né tránh, ánh mắt phòng bị nhìn hắn. "Anh đang tính làm gì đó hả?"
"Còn làm gì nữa, tất nhiên là "làm" em rồi." Ngay sau đó, Taehyung liền đặt người cậu nằm phía dưới thân mình rồi bắt đầu cởi áo mình ra.
Mặt cậu đỏ ửng cả lên, phản kháng lại hắn, ôm mong muốn có thể chạy trốn nhưng mãi vẫn không được. Không còn cách mào khác, cậu chỉ còn có thể nhỏ giọng cầu xin: "Tae Tae đừng mà, tha cho em đi."
"Không được, vốn hôm nay anh đã muốn tha cho em nhưng em lại tự đi khơi màu mất rồi."
"Hic, em không cố ý mà."
"Anh mặc kệ em có cố ý hay không, bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn nằm im nhận quà sinh nhật của anh là được rồi."
...
"Sinh nhật vui vẻ Kookie."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top