OneShot Ương bướng quá! Chia tay đi. [ TaeNy ]

AU: Nagoo Soshi ( Phây sờ Búc luôn :D )

PG: 13

Note: đây là fic ngẫu hứng khi đọc một câu truyện trên 1 diễn đàn. Còn chỗ nào sai xót bảo mình với ha ^^ Trước đó mình đã viết 3 fic của taeNy và Yulsic ghé qua và đọc nha hihi.

[ KIM TAEYEON KHÔNG NỔI NỮA THÌ CHIA TAY ĐI ]

------------------------------------------

Là em nói đấy nhé, đừng để mình phải ân hận khi nói mà không suy nghĩ.

- Em đừng như thế nữa, trẻ con vừa thôi! - TaeYeon bực dọc vì cái tật ương bướng của Fany

- Em chẳng sao hết, em chỉ nói những gì mình nghĩ. Tae không chịu nổi nữa thì chia tay đi…

- Tiffany Hwang! Là em nói đấy nhé, đừng để mình phải ân hận khi nói mà không suy nghĩ.

- Vâng.

"Em cúp máy, em biết đầu dây bên kia điện thoại vẫn văng vẳng tiếng kêu tít tít vọng thành chuỗi âm thanh dài… Em chẳng nghĩ gì cả, em tắt máy, bực mình với những nguyên nhân dở hơi do chính em gây ra.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tháng trôi qua. Điện thoại em bặt tiếng âm thanh cài dành riêng cho Tae. Em nín lặng chờ đợi Tae… làm lành trước. Nhưng lần này, hình như không, vĩnh viễn không thật sao Tae?"

Những ngày đầu tiên, Fany ương ngạnh thách đấu với Tae, xem ai “lì” hơn. Fany thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vì Fany nghĩ, không lâu nữa đâu, Tae sẽ chạy đến dỗ dành cô ngay ý mà. Nhưng, lần này khác, khác với tất cả những lần trước. Tae không gọi điện, không nhắn tin, cũng chẳng xuất hiện bất ngờ trước mặt cô như mọi lần.

"Em biết, đến một lúc nào đó, sức chịu đựng của con người cũng hết, Tae cũng vậy, phải không Tae. Một con bé hay hờn, giận dỗi vô cớ như em, Tae sẽ chẳng chịu đựng được mãi đâu. Em ương bướng, em ích kỷ! Vì cái tôi quá cao, em tắt máy, và như thế, mọi chuyện đã hết, một dấu chấm nhẹ nhàng kết thúc tình yêu của hai đứa."

Tae đã rời xa cô thật rồi, Tae sẽ rời xa cô mãi sao? Vậy là cô đang sống những tháng ngày không Tae. Valentine vừa qua, không có TaeYeon bên cạnh, ngồi gặm nhấm một nỗi buồn chỉ cô biết.

"Cái gì mất đi rồi mới thấy tiếc, thấy quý, đúng vậy Tae à. Chia tay rồi, em mới thấy Tae quan trọng với em như thế nào. Em muốn được một lần, một lần nữa, được nắm tay người con gái em yêu để bước tiếp chặng đường đã đi của chúng mình, để em có cơ hội được sửa chữa những sai lầm ngốc nghếch."

Ngày trôi qua dài hơn Fany tưởng, trái tim đau nhói nhiều hơn Fany nghĩ, nụ cười đã tắt trên môi lúc nào cô cũng không hay… Cô không thể sống như thế này thêm nữa. Fany biết, mình đã sai khi quá cố chấp và luôn ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến mình. Cô sẽ sửa sai, dù có muộn, Fany cũng chấp nhận…

Tin nhắn đến:

- Tae đang làm gì đấy?

- Tae ở nhà thôi. - Tae nhắn tin những dòng hờ hững

- Dạo này Tae thế nào?

- Uhm, cảm ơn em.Tae vẫn thế.

- Hờ hững nhỉ, có quà cho Tae ở ngoài cửa kìa, ra nhận nhé!

Một phút, hai phút, 5 phút, 10 phút… không thấy Tae trả lời, cũng chẳng thấy bóng dáng Taeyeon đâu. Fany nép mình ở phía xa và nín thở chờ đợi. Vậy là mọi cố gắng đã tan biến. Trái tim Tae đã không còn chỗ cho cô nữa thật rồi. Tấm thiệp Valentine đến muộn đính kèm bức thư dài miên man, chứa đựng tất cả những tình cảm của Fany, một cô bé mới lớn ngốc nghếch dành riêng tặng người yêu của mình.

Nước mắt Fany chợt rơi vô tình dù cô chẳng hề muốn thế. Cô sẽ chạy đến để lấy lại món quà nhỏ bé kia ư? Không, cô không đủ can đảm, " Fany à mày phải quay về thôi. Quay về để gặm nhấm nỗi đau do chính mình gây ra, Tae ạ! Em sẽ chẳng trách Tae điều gì, bởi tất cả đều là lỗi của em cơ mà."

Phút thứ 11, cô toan bước quay đi, thì kìa, cánh cửa bỗng nhiên động đậy, và xuất hiện trước cửa, là Tae. Đúng rồi, " cục bột" thật mà, khuôn mặt Doky ấy, đã một tháng rồi cô chưa được gặp lại. TaeYeon nhìn trước ngó sau, chẳng thấy ai đâu. Tae che mặt mỉm cười “gian” ( gian từ bé ==" ). Tae tung tăng cầm bức thiệp nhỏ một cách âu yếm nhất, rồi  lại nhìn xung quanh một lần nữa, Tae ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh, cười vẻ rất khoái chí, Tae bước vào nhà và đóng chặt cửa lại.

Cô vẫn đứng đó, theo dõi tất cả từng cử chỉ của Tae, dù là nhỏ nhất. "Tae cười, là sao nhỉ?" Cô lại ngây thêm lần nữa vì khó hiểu. Thẫn thờ một lúc rồi cô cũng quay bước về nhà, thấy lòng nhẹ hơn dù chỉ một chút thôi. Dù sao, cô thấy mình đã làm đúng.

Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, Fany chuẩn bị mở cửa bước vào nhà thì trời ơi, một vòng tay thân quen và ấm áp ôm chầm lấy cô từ phía sau, còn đưa tay ra véo mũi cô nữa. Nước mắt cô tuôn trào như đứa trẻ bị bắt nạt một cách vô cùng oan ức. Fany quay người lại ôm chầm lấy con người lùn lùn ấy – "Là Tae, người em yêu!"

"Không thể diễn tả hết giây phút ấy, em đã hạnh phúc như thế nào, Tae chẳng biết đâu. Vì Tae để em phải đau khổ lâu thế cơ mà. Tae có thèm ngó ngàng gì đâu."

- Nhìn kìa, thời gian Tae "quăng bơ" em là thời gian Tae dùng để làm chỗ kia đấy. 1111 con hạc giấy tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của chúng ta. - Tae hí hửng ôm Fany từ đằng sau khoe thành tích ( sờ mó thì nhiều :))))

CHỤT!

Ummmm~~~ ahhhhhhhh. Sắp đến rồi.Yeahhhhh~~~~~~~ ( còn điều gì đằng sau thì các rd tự tưởng tượng nha hahahaha) 

END.

P/S: Cảm ơn đã đọc Fic. Để lại comment hoặc Vote nếu như các bạn thấy TUYỆT ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: