hpbdtou

"anh về rồi"

"sao em không mở đèn thế, cả ngày hôm nay cũng chẳng trả lời tin nhắn của anh", naravit nới lỏng cà vạt, đặt giày vào tủ như một thói quen mỗi khi về đến nhà. ngoài trời đổ mưa to, áo khoác anh ướt đẫm một mảng, nhưng rằng naravit chẳng vội cởi, anh đảo mắt khắp một vòng phòng khách, mông lung như thể đợi chờ một ai đó xuất hiện, nhưng năm phút, rồi lại mười phút, chẳng một lời hồi đáp được cất lên.

trong tiềm thức của anh, rất lâu về trước trong căn phòng tối đen như mực này, anh cũng đã từng chờ đợi bóng hình của một ai đó. người đó mỉm cười, tay nâng chiếc bánh xinh nhật vỏn vẹn 1 ngọn nến, đầu đội chiếc mũ chóp màu vàng hát vang khúc hát mừng sinh nhật anh.

"happy birthday to you, happy birthday to you, chúc mừng sinh nhật naravit của em"

phuwin xuất hiện trước mặt anh trong ánh sáng le lói của ngọn nến độc nhất được cắm lên bánh sinh nhật, chiếc miệng nhỏ xinh xắn thúc giục anh hãy mau cầu nguyện. naravit nhìn chiếc bánh hình chú gấu nâu siêu vẹo mà bật cười, anh thừa biết người yêu anh đã tốn bao nhiêu công sức cho chiếc bánh này dù cậu làm bánh xấu tệ.

ngay khi naravit vừa hoàn thành nghi thức, phuwin đặt chiếc bánh đã được thổi nến lên chiếc bàn cạnh cửa, sau đó nắm tay kéo anh ngồi xuống sofa. phuwin cũng chẳng vội mở đèn, trong ánh sáng mập mờ từ những tòa nhà cao tầng khác, chiếc nhẫn bạc được cậu đeo vào tay anh cùng một lời cầu hôn theo sau.

"naravit, chúng mình kết hôn đi"

"ừ, chúng mình kết hôn thôi"

và rồi anh cùng cậu trao nhau nụ hôn nồng thay cho lời thề ước.

cũng là một ngày đầu tháng 7, trời bất chợt đổ cơn mưa trái mùa không một lời báo trước, naravit ngồi trên sofa nhìn chằm chằm chiếc bánh kem hình gấu nâu trước mắt. ngọn nến duy nhất trên bánh le lói chút ánh sáng cuối cùng trước khi cháy hết mà chẳng được ai thổi, sáp đèn cầy cứ thế chảy trên bánh, khô đặc lại.

khúc hát chúc mừng sinh nhật văng vẳng bên tai tựa như người đó vẫn ở đây, cạnh bên anh, đôi môi củ ấu nhỏ xinh vì anh mà hát. naravit ao ước, giá mà quay về ngày xưa ấy, khi phuwin nhẹ nhàng luồn tay vào tóc anh hít hà mùi sữa tắm, hay rằng những khi trời mưa, cậu sẽ cuộn tròn trong lòng anh nghe bản nhạc mà cả hai yêu thích.

ở bên nhau lâu như thế, việc đón sinh nhật cùng nhau trở thành thói quen của cả hai, đến mức bây giờ thiếu mất một người, anh cũng chẳng thể ngừng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. ngọn nến cứ thế vụt tắt, chiếc bánh kem nguyên vẹn trên bàn chẳng buồn đụng đến, và rồi chẳng còn ai chúc anh những lời tuyệt vời nhất trên cõi đời này.

"chúc naravit của em sẽ luôn hạnh phúc, sẽ bên em thật lâu, sẽ yêu em thật nhiều. cầu chúc cho anh những điều tốt đẹp nhất, bước đường anh đi sẽ trải đầy hoa và chúng mình yêu nhau mãi mãi"

"anh ước rằng em sẽ mãi bên cạnh anh như bây giờ vậy, phuwin của anh"

"em sẽ mà"

"anh yêu em"

"em cũng thế, naravit"

nốt ruồi trên vành tai được anh hôn lấy, phuwin thở dốc mà ôm chặt anh, toàn bộ ký ức về cuộc làm tình cứ ngỡ như mới vừa xảy ra, nhưng naravit biết, đã lâu rồi anh chẳng chạm được vào cơ thể ấy. cơ thể bức tượng điêu khắc mà anh luôn ví như món quà đặc biệt từ thượng đế ban đến đôi bàn tay anh. anh nâng niu nó, vuốt ve nó, cẩn thận cảm nhận nó như thể đó là lần cuối anh được ngắm nhìn.

đó không phải là một tai nạn, cái chết đã được báo trước, chỉ là naravit vẫn mãi ôm một niềm hy vọng rằng tất cả chỉ là giả dối, nhắm mắt rồi lại mở mắt, phuwin đã nằm trên giường bệnh trắng thoi thóp chẳng thể thốt lên câu mừng sinh nhật như cậu đã từng.

chia tay không đáng sợ, nhìn người mình yêu yêu một người khác không đáng sợ, nỗi đau đớn của anh chính là tự tay đắp cho người anh yêu nhất thế gian này tấm vải trắng, phủ kín lấy gương mặt cậu, đôi môi củ ấu giờ đây chẳng còn hồng, đôi mắt nhắm nghiền tựa như cậu đang ngủ một giấc thật sâu, và rồi lời vĩnh biệt cũng buộc rơi ra từ miệng anh.

kết thúc rồi, dù naravit chẳng nỡ. phuwin rời đi, bỏ lại anh những lời thề sâu sắc. ngoài trời gió thổi to, cuốn theo câu hát chúc mừng sinh nhật cùng những lời hứa bên nhau mãi mãi.

"naravit thân yêu,
có lẽ lúc anh đọc được bức thư này, em đã chẳng tồn tại nữa. cũng chẳng biết khi em chết đi, thiên đường hay địa ngục sẽ chào đón em.

mẹ em nói, đây là tội nghiệt của em, vì em là người đồng tính, vì em yêu anh mà không phải yêu người phụ nữ như mong muốn của bà. thật ra em không nợ bà ấy, bà ấy cũng chẳng nợ em, không biết khi mẹ biết em chết, bà ấy có ném mặt mũi của mình đến dự đám tang em hay không, nếu đến, mong anh hãy để bà thắp cho em một nén hương, còn nếu không đến, đành thôi vậy.

điều làm em luyến tiếc nhất chính là anh, nếu bảo em nợ ai, kiếp này em chỉ nợ một mình anh, naravit à. anh yêu em như thế, em yêu anh như thế, mỗi năm trôi qua em đều hy vọng rằng đôi ta sẽ bên nhau thật lâu, nhưng tiếc là em thất hứa, điều ước ngày sinh nhật của anh chẳng thể thành hiện thực vì em. em xin lỗi, vì đã bỏ anh lại cùng với những ước hẹn dở dang của đôi ta.

xin lỗi anh vì những con chữ xấu tệ này, tay em run quá, chẳng biết có thể viết được bao nhiêu. mỗi ngày trôi qua em đều chắp tay cầu nguyện chúa trời, xin hãy để em được cùng anh đón sinh nhật cuối cùng. nhưng tiếc quá, em nghĩ chúa chẳng nghe thấy lời em mất rồi.

naravit anh ơi, chúc mừng sinh nhật anh, chúc anh những điều tuyệt vời nhất thế gian này, em nguyện chúc anh sẽ luôn hạnh phúc cho dù chẳng còn em bên cạnh chăm sóc anh như em đã từng. khúc hát chúc mừng sinh nhật sẽ được em hát mãi, đến tận khi em hoá thành tro tàn.

anh đừng lo, em vẫn sẽ tồn tại, theo một hoặc nhiều cách khác, chỉ cần anh vẫn ở đây, thay em sống trọn cuộc đời này.

chúc mừng sinh nhật naravit.

em yêu anh, mãi mãi yêu anh."

đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất phuwin khiến anh khóc. trong ba ngày tang lễ của cậu, naravit cúi đầu cảm ơn những vị khách ghé thăm, mỉm cười đáp lại những lời thăm hỏi của bạn bè, thay cậu ôm lấy những người lặng lẽ rơi nước mắt. đến khi kết thúc, trở về căn hộ trống rỗng cùng bài vị trên tay, naravit chính thức sụp đổ.

"trước khi mất, phuwin có dặn tao đưa cho mày lá thư này. em ấy dặn tao, đợi xong tang lễ hẳn đưa mày, em ấy bảo, sợ rằng mày sẽ khóc, em ấy chẳng có bên cạnh mà vỗ về mày được"

đã từng cùng nhau hát lên khúc hát mừng sinh nhật mỗi năm, mà phút này chỉ còn mình anh thổi nến.

"chúc mừng sinh nhật", naravit nhỏ giọng.

anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn, tựa hồ muốn tìm lại một phần linh hồn đã vụn vỡ đi mất từ bao giờ.

"alo, có chuyện gì thế?"

"dunk, phuwin có ở chổ mày không? tao không tìm thấy em ấy, em ấy không nghe máy của tao, hôm nay là sinh nhật tao, nhưng tao đợi mãi, em ấy vẫn chưa xuất hiện. tao không quen đón sinh nhật một mình, em ấy mãi chưa về thổi nến cùng tao"

"naravit..."

"hay em ấy dỗi tao chuyện hôm nay tao về muộn? bảo em ấy tao xin lỗi, mưa to quá, tao còn phải vòng lại mua bánh kem chổ em ấy thích, cái chổ mà em ấy hay ghé làm bánh gấu nâu đó."

"naravit, phuwin chết rồi. em ấy chết rồi. với cả naravit, hôm nay không phải sinh nhật mày, hôm nay là sinh nhật em ấy, nhưng em ấy chết rồi"

"à, em ấy chết rồi"

"chúc mừng sinh nhật, phuwin của anh", năm nay vào sinh nhật em, thứ mà anh có thể làm chính là nguyện cầu những vì sao trên bầu trời kia sẽ luôn vì em mà toả sáng.

anh yêu em, naravit yêu em, phuwin tangsakyuen.

hết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top