(Lu vs Pat) quên đi để bước tiếp
Phần này được viết nhờ Idea của chị Ria_Nguyen cơ mà em lỡ biến tấu nó đi mất rồi .-.
__________________________________________
"Bi bo! Bi bo!"
....
_ Kairi!! Cố lên, em nhất định sẽ ổn thôi mà! Đừng bỏ rơi anh!!!!
...
_ Bác sĩ! Kairi sao rồi? Liệu em ấy có sống không!? Bác sĩ à! Bác sĩ!!!
_ Keiichiro-san! Anh bình tĩnh đi! Kairi sẽ ổn thôi mà!!
...
_ Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng... xin chia buồn với gia đình...
_ K... không thể nào... Kairi... Bàc sĩ đang đùa đúng không? Làm ơn hãy nói đây không phải sự thật đi!!! Kairi... KAIRI!!!!!!!
Bừng tỉnh sau cơn ác mộng kinh hoàng, Keiichiro ngồi dậy, mình mẩy toát hết mồ hôi thở hồng hộc nhìn xung quanh, phải mất vài phút anh mới có thể định hình được những gì trước mặt. Mệt mỏi dựa vào tường, đôi mắt vừa đỏ vì khóc vừa thâm quầng vì mất ngủ lạnh nhạt nhìn về một nơi vô phương nào đó. Gác tay lên trán, một lần nữa ký ước về người đó lại ùa về trong đầu anh. Hình ảnh người đó tươi cười, hình ảnh người đó làm việc, hình ảnh người đó hờn dỗi,... A~ những hình ảnh, những ký ước đó mới đẹp làm sao! Nhưng dần dần, tất cả những hình ảnh, ký ước đó đã bắt đầu nhuộm đỏ lại, hình ảnh người đó khắp người máu me đang được các bác sĩ, y ta đưa vào phòng cấp cứu và rời xa anh mãi mãi.
Không thê chịu được khi lại nhìn thấy hình ảnh đó, anh đấm một phát mạnh vào tường. Tay đã thâm tim hết lại, một số chỗ khác còn đang bị xước và chảy máu, miệng anh chỉ nói đi nói lại duy nhất một cái tên.
_ Kairi...
Kairi và anh đã kết hôn với nhau được 10 năm, anh rất yêu thương, bao bọc cậu, mặc dù cậu rất bướng bỉnh và hầu như không cần đến sự quan tâm của anh nhưng anh vẫn bám theo chăm sóc cậu, có thể nói Keiichiro bị mắc chứng cuồng Kairi cũng không sai đâu. Nhưng vào cái ngày định mệnh ấy! Cái ngày tròn 10 năm kể từ lúc hai người cưới nhau, một chiếc xe tải chở dầu mất lái đã đâm phải một cậu con trai, người con trai đó không ai khác lại chính là Kairi!
Lúc đó anh và cậu đã tình cờ gặp nhau bên đường, câu vui vẻ chạy sang chỗ anh. Khoảng khắc đó, anh gần như không thể tin được những gì xảy ra trước mặt, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến não bộ không thể tiếp nhận kịp. Chỉ mất vài giây, hình ảnh cậu đang tươi cười đến chỗ anh bỗng chốc đã thay bằng hình ảnh cậu đang nằm trong vũng màu với hơi thở yếu ớt. Anh giật mình hối hả chạy đến chỗ cậu, cố gắng cầm máu lại những chố có thể, mồm luôn miệng nói:
_ Cố lên Kairi! Em sẽ ổn thôi đúng không!? Này Kairi đừng bỏ anh mà!! Làm ơn ai đó giúp tối với!!! Ai đó gọi xe cứu thương đi mà!!! Kairi!!!!!!
Anh vừa khóc vừa gáo thét cầu cứu xung quay, thật may làm sao khi mà ở đó có một người là bác sĩ đã đến giúp đỡ anh, những người ở đó đã bắt đầu gọi điện cho bệnh viện.
Lúc sau, Kairi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch và nhưng những gì chúng ta đã thấy ở bên trên, Kairi đã không qua khỏi. Khi nghe điều đó từ bác sĩ, tim anh gần như ngừng đập, điên dại mà lao vào ông bác sĩ tội nghiệp kia, cũng may là có Umika đã ở đấy và ngăn anh lại trước khi anh lỡ làm điều gì dại dột.
Từ đó đến giờ đã 1 tuần trôi qua, ngày nào anh cũng uống rượu, đập phá đồ, trừ những lúc đi mua rượu còn lại hầu như anh hoàn toàn không ra khỏi nhà. Hàng đêm anh đều mơ thấy những khung cảnh ở trong bệnh viện để rồi khi tỉnh dậy lại uống rượu ngồi khóc, có lẽ nước mắt của anh đã cạn vì khóc quá nhiều. Nhìn bức ảnh anh cùng với cậu chụp ở những nơi hai ngươi đi chơi mà tim anh lại cảm thấy đau nhói, chỉ mới tuần trước cả hai đã hứa hẹn với nhau nhiều điều cho buổi kỉ niệm 10 năm cưới nhau trong căn nhà này giờ đây chỉ còn lại mình anh ở đây cùng với đống đồ nát. Ôm bức ảnh vào lòng, anh lại cắn răng đau đơn khi lại nhớ đến cảnh lúc đó mà quằn quại! Người anh yêu nhất đã ra đi rồi giờ anh phải làm gì đây?
_ Cậu chắc chưa? Cậu thật sự muốn vậy sao?
Tsukasa nhìn anh đầy hoài nghi, trên tay cô là cái đơn xin nghỉ việc của anh đã bị cô năm chặt đến nhàu nát gần hết. Anh không có biểu hiện gì chỉ lặng lẽ rời khỏi chỗ đó, mặc cho cô vẫn đang cố thuyết phục anh nhưng chẳng từ nào có thể lọt vào tai anh. Nếu như anh không thể bảo vệ người anh yêu thì làm sao anh có thể bảo vệ hòa bình thế giới? Bởi vậy anh đã quyết định xin nghỉ việc, có lẽ sẽ dùng sốt tiền ít ỏi mà anh và Kairi đã tiết kiệm sống qua ngày thôi!
Đi lang thang trên phố, đã có rất nhiều ánh mắt nhìn vào anh, hấu hết đều là ánh mắt khinh sợ, xa lánh. Cũng phải thôi, giờ nhìn anh có khác gì thằng nghiện đâu cơ chứ, quần áo xộc xệch, khắp người toàn mùi rượu, khuôn mặt chán đời cùng với đôi mắt đỏ hoe. Nếu biết anh từng là cảnh sát và mới nghỉ việc liệu họ có sốc không ta?
_ Keiichiro-san? Anh làm gì ngoài này vậy?
Đang bước từng bước không xác định sẽ bước đến đâu, một cô gái tóc ngắn đứng trước mặt anh nghiêng đầu hỏi. Hóa là là Umika - cô gái làm phục vụ cùng với Kairi ở quán ăn nhỏ Bitros Jurer. Ngày Kairi gặp tai nạn cô bé cũng ở đấy cùng với anh, nhờ Umika mà anh có thể giữ được chút bình tĩnh mà đợi đến khi có kết quả á.
_ Mời anh dùng ạ!!
_ Cảm ơn em! Có thể cho anh nợ không? Hôm nay anh không có tiền...
_ Không cần đâu! Cốc này là em mời anh mà~
Umika vui vẻ đặt cốc cafe xuống, anh gầt đầu cảm ơn cô rồi nhìn xung quanh, nơi đây vẫn không hề thay đổi kể từ lúc anh lần đầu gặp Kairi. Nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, hôm đấy là ngày đầu tiên đi làm của cậu và thật tình cờ làm sao khi hôm đó cũng là ngày nghỉ của anh, chẳng biết có thứ gì cứ thôi thúc anh đến quán ăn nữa nhưng hôm đó khi anh đến quán và nhìn thấy cậu lần đầu tiên thì trái tim anh lần đầu tiên lệch nhịp, lúc đó anh mới biết cái cảm giác bị trúng tiếng sét ái tình nó như thế nào. Anh đã ngồi lì trong quán ngắm cậu mãi cho đến khi bị Tooma đuổi anh ra ngoài vì tội ở đây từ sáng đến tối chỉ uống mỗi một cốc cafe và ăn một cái bánh, anh chán nản ra ngoài thì cậu chạy theo anh:
_ Quý khách đợi đã!!
_ H...hợ! Có gì s...sao?
_ Quý khách quên trả tiền rồi!
Mặc dù rất hạnh phúc khi được Kairi gọi mình nhưng cũng có chút xấu hổ và hụt hẫng khi mà cậu chỉ gọi anh lại để... trả tiền?
_ Ủa không phải tôi trả tiền rồi sao?
_ Không phải trả tiền đó! Anh đã ngắm tôi cả ngày rồi nên giờ trả lệ phí ngắm đi~
_ Ế!! T...từ từ để tôi xem mình còn bao nhiêu đã!!
Anh giật mình luống cuống lục lọi ví xem mình còn bao nhiều, không ngờ chuyện đó đã bị cậu phát hiện mất rồi, sau này chắc anh không dám đến đây mất. Thấy anh như vậy làm cậu không nhịn được mà bịt miệng cười thích thú:
_ Tôi chỉ đùa thôi mà! Anh tin thật à?
_ H...hợ! À đâu có, tôi cũng chỉ hùa theo thôi mà, ahaha...
_ Tôi tên Kairi còn anh?
_ Tôi tên Keiichiro, hân hạnh làm quen với cậu! Kairi-kun!
_ Tôi cũng vậy, hân hạnh làm quen với anh! Kei-chan~
_ K...Kei-chan?
Từ lúc đó, anh đến Bitros Jurer nhiều hơn, nói chuyện với cậu nhiều hơn, thi thoảng còn đi mua đồ và rủ cậu đi chơi nữa. Dần dần cả hai người tiến đến chuyện yêu đương và kết quả là một cuộc hôn nhân trong 10 năm.
_ Keiichiro-san! Keiichiro-san!! Anh có uống không ạ?
Do quá mải mê hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Kairi mà anh đã quên mất Umika và cốc cafe cô bé mời anh. Cúi đầu xin lỗi vì đã bơ cô bé và cảm ơn cô vì cốc cafe rồi uống. Umika chỉ cười tươi rồi ngồi đối diện nhìn anh.
_ Keiichiro-san nè! Anh biết không?
_ Biết gì?
_ Có những thứ chúng ta phải từ bỏ nó để đến với một tương lai tốt đẹp hơn đó~
_ Từ bỏ? Ý em là sao? Anh vẫn chưa hiểu!?
_ Em nghe chị Tsukasa nói là anh xin nghỉ việc! Em đã rất sốc vậy nên em nghĩ là anh hãy quên Kairi đi để có thể tiến đến một tương lai tốt đẹp hơn á!!
_ N... nói thì dễ lắm n... nhưng làm sao anh quên được Kairi chứ... Kairi là tất cả đối với anh...
_ Đừng có suy nghĩ ích kỷ như vậy chứ! Anh như vậy làm mọi người cảm thấy rất lo đó, với lại... em nghĩ Kairi sẽ không vui khi thấy anh như này đâu! Kairi luôn muốn anh có thể thực hiện ước mơ bảo vệ thế giới mà~?
_ Dù vậy thì việc quên đi...
Anh cúi gầm mắt xuống, tay nắm chặt lại. Làm sao có thể quên đi 1 người mà mình đã yêu thương suốt 10 năm qua được chứ!
_ Không sao đâu mà! Em, chị Tsukasa và mọi người sẽ giúp đỡ anh hết mình cho nên anh đừng lo~
Umika cười tươi với anh. Những lời của cô bé đã giúp những vết thương trong lòng anh đã được hàn gắn lại đôi chút. Anh vốn đã có ý định sẽ đi theo Kairi nhưng có lẽ chuyện đó phải để sau thôi, tương lai vẫn còn dài và ước mơ của anh vẫn chưa thành hiện thực. Khi nào anh đạt được ước mơ thì anh sẽ lên tìm cậu sau cũng đâu quá muộn.
_ Cảm ơn em Umika, anh thấy đỡ buồn hơn rồi! Cốc cafe này anh sẽ trả cho em sau nha! Và còn xin lỗi vì trước đây đã có chút ác cảm với em...
_ Ế? Ác cảm là sao chứ? Ý anh là sao vậy Keiichiro-san!!?
Umika hỏi anh liên tiếp nhưng anh đã nói không có gì và rời đi ngay lật tức mặc cho cô bé vẫn gọi anh. Đâu thể nói rằng anh đã từng ghen tuông vớ vẩn chỉ vì thấy Kairi thân với cô hơn anh được. Hít thở không khí bên ngoài, anh đã quyết tâm sẽ sống một cuộc sống thật tốt để rồi có thể khoe những điều đó với cậu khi gặp lại trên thiên đường. Cơ mà có lẽ là không thể rồi...
" Không được"
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên làm anh khựng lại.
" ... Anh phải ở bên em..."
Là Kairi! Giọng nói là của Kairi, nhưng tại sao anh lại nghe được nó? Không thể nào có chuyện như vậy được!!
"... Anh không được là của ai hết..."
_ Kairi! Kairi em ở đâu? Ra đây đi!!!
Anh hoảng loạn nhìn xung quanh tìm cậu, hoàn toàn không để ý một thứ đang lao đến với tốc độ cực nhanh.
" ... Anh mãi mãi phải là của em~"
Rầm!!!!
" Sau đây là bản tin thời sự! Vào 9h giờ sáng ngày hôm qua, một chiếc xe tải đã mất lái và gây ra tai nạn nghiêm trọng. Theo như được kể thì chiếc xe tải đã đâm những xe đằng trước để vượt đèn đỏ rồi đâm tiếp thêm một người qua đường khác, cuối cùng chiến xe đã đâm thẳng vào một quán ăn gần đó.
Tuy nhiên trong vụ tai nạn này lại chỉ có 3 người tử vong là Myoujin Tsukasa - 1 trong những người chờ đèn đỏ, Asaka Keiichiro - người qua đường và Hayami Umika - người phục vụ trong quán ăn còn lại những người khác đều thương nhưng không ảnh hưởng tính mạng. Điều kì lạ là chiếc xe tải lại không có bất kỳ ai ở đỏ mà chỉ có một tờ giấy nhắn: " Ta đã lấy được báu vật của mình"
Cảnh sát hiện vẫn đang điều tra và chưa thu được gì, chúng tôi sẽ cố cập nhập sớm nhất có thể.
Bản tin thời sự đến đây là kết thúc!"
•
•
•
_ Hết rồi đó~ mọi người thấy sao về câu chuyện nào~?
Noel bỏ tờ giấy xuống nhìn các đồng đội cánh sát xung quay mình mà cười tươi hỏi họ. Keiichiro vuốt cằm tỏ vẻ suy ngẫm nói:
_ Không tệ lắm! Cơ mà đây là thể loại kinh dị hay buồn vậy? Mà rốt cuộc cái kết là SE hay OE?
_ T...tôi không t... thích cái kết cho lắm!!!
Tsukasa nói lắp bắp cầm tách trà lên mà run rẩy cố uống. Cô đã tưởng đây là một câu chuyện về mối tinh sâu đậm vậy mà thế quái nào cái kết nó ghê vậy?
_ Tại lúc viết cái kết tôi đang xem một bộ phim kinh dị về một cô gái yêu điên cuồng một chàng trai đến mức muốn độc chiếm anh ta! Thấy hay hay nên viết luôn vào á~
_ Ồ! Ra là vậy, đây cũng có thể là một động cơ giết người đó!
Keiichiro gật đầu rồi cầm lý nước lên tính uống nhưng chưa uống được một giọt nào đã bị ai đó đập bàn suýt đổ hết nước ra ngoài rồi. Bực mình anh hét ầm lên:
_ Sakuya! Cậu làm cái gì vậy? Đừng có mà đập bàn khóc lóc như con nít nữa! Đàn ông lên đi!!
_ Thì tại ai cũng được xuất hiện, mỗi mình tôi là không được á!!!
_ Thôi nào Sakuya đừng buồn nữa! Chỉ là do tôi không biết nên để cậu vào vai nào thôi á~
Noel cười trừ vỗ vai Sakuya đang vật vã ra ban vì không thấy mình trong truyện. Chả là do dạo này rảnh rỗi quá, Gangle thì ít xuất hiện hơn, nhóm Lupin mới thì đã có thể tự tìm Jack để cứu nhóm Kairi nên giờ anh rất rảnh á. Tự nhiên anh muốn thử làm một nhà văn xem cảm giác như nào, đó là lý do vì sao lại có câu truyện kia và những người ở đây đã được anh lấy làm nhân vật. Có thể nói anh đang viết một Fanfic cũng không sai đâu.
_ Tiếp theo tôi nên thử làm nghê gì đây ta~?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top