Ước mơ
Tên tôi là Miyawaki Sakura, 30 tuổi, hiện đang là một tiếp viên hàng không...
Hôm nay có lẽ là ngày tôi phải đối mặt với một loại cảm xúc mà tôi nghĩ cay đắng nhất trong tất cả các loại cảm xúc cay đắng trên cuộc đời này. Đó là cảm xúc khi dự đám cưới người mình đã dành cả thanh xuân để theo đuổi. Đối với tôi, em là người tôi yêu, là người mà tôi muốn dùng cả cuộc đời này để ở bên, chăm sóc và bảo vệ. Nhưng bây giờ tình cảm đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Qua hôm nay, em sẽ thuộc về người khác, trở thành vợ của người ta, người đó sẽ thay tôi yêu thương và bảo vệ em suốt quãng đời còn lại... Yena - bạn thân của tôi khuyên tôi không nên tới đó. Nhưng không hiểu sao tôi lại rất muốn đến. Có thể tại sao nhỉ? Có lẽ tôi muốn nhìn thấy sự xinh đẹp của em trong bộ váy trắng cô dâu mà tôi không có khả năng mặc lên người cho em. Tôi không thể vì tôi là con gái...
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả ở Kagoshima. Ông bà và bố tôi thuộc loại cổ hủ, theo phong kiến nên luôn "trọng nam khinh nữ". Họ luôn muốn một đứa con trai để thừa kế và nối dõi tông đường. Và đó là thứ mẹ tôi không thể làm được. Khi mang thai tôi, mẹ đã gặp một biến chứng khiến mẹ không thể có con lần nữa, tôi thì lại là con gái, vì vậy, bố tôi dưới sự ủng hộ của ông bà, đã ngoại tình với một người phụ nữ khác và có một cậu quý tử như mong ước. Ông ta không thể bỏ mẹ tôi vì sĩ diện, không muốn bị nói là mình đã ly hôn. Bà ta sinh được con trai nên được coi trọng còn mẹ con tôi bị hắt hủi, coi không khác gì người ở. Tôi đã chứng kiến người tôi gọi là bố đánh mẹ, ông ta nói rằng mẹ tôi là đồ ăn bám, chỉ mỗi việc đẻ con trai mà cũng không biết, đẻ một đứa con gái như tôi ra là vô tích sự, khi tôi lấy chồng thì chỉ tốn của hồi môn gì đó. Tôi không biết những thứ ông ta nói là gì, chỉ biết chạy ra ôm chân ông ta mà van xin. Ông ta đạp tôi ra rồi bỏ đi, cả hai mẹ con tôi chỉ biết ôm nhau mà khóc. Lúc đó, tôi luôn thắc mắc tại sao chỉ con trai được coi trọng? Không phải ông ta cũng được sinh ra bởi một người phụ nữ sao? Tại sao đàn ông khi ăn xong có thể ngồi thưởng thức trà bánh trong khi phụ nữ phải ở trong bếp rửa một đống bát đĩa? Tại sao con trai lại có thể nối dõi tông đường gì đó còn con gái thì không? Hàng ngàn câu hỏi như thế hiện ra trong cái đầu non nớt của tôi khi ấy. Có lần, người đàn bà kia còn đánh tôi chỉ vì thằng con bà ta khóc khi nó cố đòi lấy chiếc máy chơi game mà mẹ mua cho tôi nhân dịp sinh nhật. Tôi còn nhớ rất rõ nụ cười khinh thường của hai mẹ con bà ta, sự thờ ơ của ông bà và bố- những người có máu mủ ruột thịt với tôi...
Tôi nhớ mình có nói với mẹ: "Mẹ hãy chờ con lớn lên, con sẽ trở thành đàn ông, con sẽ bảo vệ mẹ".
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi muốn mình sinh ra là đàn ông...
Mẹ tôi sau khi nghe vậy thì mỉm cười ôm lấy tôi: "Con gái ngốc, con không thể trở thành đàn ông nhưng mẹ tin khi con lớn lên con có thể bảo vệ mẹ và người con yêu thương"
Nhưng cuối cùng mẹ tôi cũng không chờ được đến lúc đó, bà đã mất khi bị bà nội tôi bắt làm việc quá sức trong một ngày mùa đông lạnh giá, năm đó tôi 12 tuổi. Trước khi mất, mẹ dặn tôi là đừng hận họ, dù sao học cũng là gia đình của tôi. Gia đình? Hai chữ này nghe thật nực cười, gia đình của tôi chỉ có mẹ mà thôi. Những tháng ngày sống trong căn nhà đó sau khi mẹ mất là một cơn ác mộng thật sự. Tôi rất cô đơn trong chính nơi mình gọi là nhà...
Năm 18 tuổi, khi đã trưởng thành, tôi dùng số tiền mình tiết kiệm được bỏ nhà ra đi khi biết ông bà và bố tôi hình như đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi vì mục đích kinh doanh của công ty. Tôi còn nhớ rõ cảm xúc hạnh phúc đến tột cùng khi ngồi trên máy bay. Cuối cùng, tôi cũng được tự do.
Tôi xin được một suất học bổng du học tại Hàn Quốc và đây cũng là lúc tôi gặp được em. Tên em là Jang Wonyoung, một cái tên thật đẹp. Và em cũng xinh đẹp tựa như thiên thần vậy. Mới chỉ 12 tuổi thôi mà khuôn mặt em đã đẹp như tranh vẽ rồi, làn da trắng, mắt to, mũi cao với hai chiếc má bầu bĩnh... Lần đầu nhìn thấy Wonyoung tôi đã nghĩ đến 3 chữ "tiểu mỹ nhân". Gia đình em là hàng xóm của tôi ở khu nhà ở cho người lao động có thu nhập thấp. Biết vậy thôi chứ tôi cũng không tiếp xúc nhiều với em vì tôi lúc đó sống lạnh lùng, vô cùng khép kín, không muốn giao tiếp và quan tâm tới ai. Tôi nhớ tôi nói chuyện với em lần đầu tiên khi tôi đang đi bộ từ bến xe buýt về khu nhà trọ thì thấy em ngồi bệt bên đường, chân tay lấm lem, hai đầu gối thì xước xát. Có vẻ em vừa mới vấp ngã. Em thấy tôi, ánh mắt ngấn nước long lanh tỏ ra vui mừng. Nhưng với tính cách của tôi lúc đó, tôi sẽ chẳng quan tâm và đi thẳng về nhà để mặc em ở đó. Tôi tránh mắt em và đi thẳng, đi được mấy bước thì nghe thấy giọng nói mà có lẽ cả đời tôi không thể quên: Eonnie~
Tôi phải công nhận là 2 tiếng unnie đó thật sự vô cùng dễ thương và nó khiến tôi không thể không dừng bước
"Chuyện gì?" - Tôi lạnh lùng quay lại nhìn em
"Chị... có thể cầm giúp em cái cặp về được không? Nó nặng quá mà chân em bị đau. Bố mẹ em thì đi làm hết cả rồi... hức" - Em vừa nói vừa mếu máo.
Tuy mặt mũi thì tèm lem nước mắt nhưng nó cũng không thể che đi sự xinh đẹp, trong trẻo, non nớt của em. Tuy tôi lạnh lùng nhưng tôi cũng không xấu tính đến mức thấy người gặp nạn mà không cứu. Tôi tiến lại gần em, xách cái cặp của em lên. Quả thật nó rất nặng so với thân hình bé nhỏ của em
"Đứng lên đi"
Em thấy tôi quay lại thì tỏ ra rất vui vẻ, em cố gắng đứng dậy nhưng có vẻ vẫn còn đâu nên hơi khó khăn. Thấy vậy, tôi đeo cái cặp của em lên phía trước, quỳ xuống và quay lưng lại với em.
"Lên đi"
Đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao mình có thể nói năng cộc lộc với một cô bé đáng yêu như thế. Vì quay lưng tôi không biết biểu cảm của em như thế nào, chắc là ngạc nhiên lắm. Em chần chừ một lúc rồi cũng đưa hai cánh tay bé nhỏ vòng qua cổ tôi, cả cơ thể em tựa vào lưng tôi. Tôi đứng dậy và cõng em về nhà. Hoàng hôn hôm đó thật là đẹp...
"Cảm ơn chị. Em tên là Wonyoung. Chị tên là Su... ku... ra... phải không?"
Càng cuối câu em nói càng nhỏ lại, có lẽ em xấu hổ vì không nhớ tên tôi. Tôi nghĩ lúc đó mình đã mỉm cười một chút.
"Sakura. Lần sau đi đứng cẩn thận"
"Sakura, tên chị đẹp quá. Em biết rồi, nhưng tại bọn con gái ở lớp em, chúng nó cứ chê em nghèo, ăn mặc xấu xí rồi bắt nạt em... hức"
Tôi cảm thấy vai mình ướt đi một mảng
"Đừng khóc, Wonyoung. Thế... nếu mỗi buổi chiều chị đi đón em thì sao, chúng sẽ không bắt nạt được em nữa..."
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói được câu đó. Nói xong tôi cũng hơi bất ngờ vì bản thân.
"Thật ạ?" - Giọng em vui mừng, có vẻ không tin nổi
"Chị không thích nói hai lần"
"Cảm ơn Kkura eonnie~. Chị có thể gọi em là Wonie"
Em lại dùng cái giọng dễ thương đó. Em vui mừng ôm lấy cổ tôi chặt hơn. Vì thế khi em nói vô tình chạm môi vào tai tôi. Một cảm giác lạ xâm chiếm cơ thể tôi, nó khiến hai tai tôi đỏ lên. Lúc đó, tôi không chú ý đến chi tiết đó lắm, chỉ nghĩ đấy là phản ứng bình thường của mình. Bây giờ nghĩ lại mới thấy nó thật đặc biệt. Wonyoung là người đầu tiên cần tôi...
Từ đó, tôi đến trường đón Wonyoung mỗi buổi chiều. Bọn con gái hay bắt nạt em thấy tôi cũng phải kiêng dè phần nào. Lần đầu tiên tôi muốn thân thiết với một người đến thế. Và không biết từ bao giờ, em lại trở thành người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi. Tôi dần thay đổi bản thân mình vì em. Em nói muốn tôi cười, giao tiếp với mọi người nhiều hơn. Em đã giúp tôi quên đi những kí ức chẳng mấy tốt đẹp khi xưa. Wonie như là nguồn nước mát tưới lên tâm hồn khô hạn của tôi khi ấy. Và tôi cũng không phải ngốc mà không nhận ra được tình cảm tôi dành cho em đã trên mức tình cảm chị em hàng xóm thông thường. Tôi đã yêu Wonyoung...
Tôi phát hiện ra điều này năm em 17 tuổi. Wonyoung lớn lên đúng thật sự rất xinh đẹp. Em điệu hơn, biết chăm chút bản thân hơn nên càng làm tôn nên vẻ đẹp vốn có. Cũng vì thế, có vô số người theo đuổi, muốn tán tỉnh Wonyoung. Họ tặng em vô số món quà, từ lá thư tay đến những món đồ hàng hiệu đắt tiền. Tuy em không nhận nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi biết mình đang ghen, nhưng tôi lấy tư cách gì mà ghen. Tôi lúc đó 23 tuổi, không xin được việc, phải làm bán thời gian tại một quán ăn Nhật. Và đặc biệt tôi lại là con gái, tôi biết tình yêu của tôi đối với Wonyoung không được xã hội chấp nhận, tôi thì không sao, nhưng tôi sợ sẽ làm tổn thương em vì tình cảm này. Nhưng tôi cũng nuôi một chút hy vọng, biết đâu em cũng có cảm giác như tôi...
"Em... có thích chị không Wonie?" - Tôi lên tiếng hỏi khi em đang nằm cạnh tôi.
Vì nhà em chật, tôi thì sống một mình nên thỉnh thoảng em lại sang nhà tôi ngủ lại, thói quen này bắt đầu từ khi hai chúng tôi bắt đầu thân thiết. Còn Wonie là cái tên thân mật mà tôi dùng để gọi em, chỉ riêng mình tôi...
Em dùng đôi mắt tròn xoe nhìn, rồi lao vào lòng tôi
"Kkura hỏi gì kì vậy? Em rất thích chị mà"
Từ lúc biết tôi yêu Wonie, tôi trở nên vô cùng nhạy cảm với mọi động chạm từ em. Chúng khiến tôi bối rối, thích thú và có cả sợ hãi, sợ hãi vì tôi sợ mình sẽ không kìm chế được bản thân mà làm tổn thương Wonyoung.
"Ý chị là..."
Tôi biết em trả lời "thích" theo nghĩa chị em, tôi định dùng hết can đảm của mình để hỏi em thật thẳng thắn rằng: "Em có yêu chị không?"
"À, ý chị là chị cũng rất thích Wonie"
Tôi luôn sợ khi tôi nói ra rồi, em và tôi sẽ không thể bên nhau như thế này nữa.
...
Năm đó, bố em ham mê cờ bạc nên vỡ nợ, cả bố mẹ em phải trốn đi vì bọn đòi nợ đến nhà đòi ráo riết. Wonyoung phải chuyển sang nhà tôi ở. Bọn khốn đó có lần còn định bắt Wonyoung đi. Tôi như phát điên khi thấy những cái tay bẩn thỉu của những gã đàn ông chạm vào người em. Tôi không suy nghĩ gì chỉ lao đến kéo em ra và kết quả là tôi bị đánh khá đau. Chúng chỉ ngừng tay khi tôi nói tôi sẽ trả nợ thay bố Wonyoung...
"Kkura, em xin lỗi. Chị có đau lắm không?"
Wonyoung vừa khóc vừa nói, tay em nhẹ nhàng bôi thuốc lên khoé miệng rỉ máu của tôi. Có thể mọi người sẽ bảo tôi điên nhưng tôi thật sự thích sự dịu dàng của Wonyoung lúc đó và cảm thấy bị đánh cũng đáng
"Chị không sao. Em đừng lo" - Tôi đưa tay lên phủ lên tay Wonyoung nhằm chấn an em
"Em xin lỗi, vì gia đình em mà chị bị liên luỵ, chị không cần phải trả nợ thay bố em đâu"
"Chị sẽ làm thế. Chị không muốn thấy những tên đó làm phiền Wonie một lần nào nữa"
"Nhưng chị cũng làm gì có tiền..."
"Chị có cách của chị. Em đừng lo. Em chỉ cần tập trung vào việc học là được"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả. Giờ thì đi ngủ sớm, mai còn đi học nữa"
Và thế là tôi dùng hết số tiền mình tiết kiệm được, bán đi một số đồ trong nhà và tăng ca liên miên để có thể đủ tiền trả nợ hộ bố em...
Tôi còn xin thêm việc làm bartender tại một quán bar vào buổi tối. Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để bảo vệ Wonie. Đây cũng là nơi tôi gặp Yena, người bạn thân của tôi. Yena là chủ câu lạc bộ đêm này. Chúng tôi thân vì ở cùng hoàn cảnh, chúng tôi đều thích con gái. Nhưng trái ngược với tôi, Yena là người mạnh mẽ và luôn làm theo trái tim của mình, vì thế, Yena đã đến được với Yuri- người mà nó thầm thương trộm nhớ bấy lâu...
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến
"Mày có ổn thật không khi đến đó? Hay không đi thì hơn" - Yena lên tiếng hỏi
"Không sao đâu, tao muốn chúc phúc cho em ấy. Với cả tao cũng có thứ cần phải đưa cho Wonie nữa"
"Wonie, Wonie? Lúc nào cũng là con nhỏ đó, tao cũng chịu mày luôn đấy. Vậy nhanh xuống dưới xe tao chở mày đi"
Tôi chỉ biết mỉm cười, dù nói năng cáu kỉnh vậy thôi chứ Yena là một người bạn vô cùng tốt và đối xử với tôi vô cùng chân thành...
Yena thật sự không thích Wonyoung. Có lần tôi cãi nhau to với Yena chỉ vì Yena nói không tốt về Wonyoung. Lần đó tôi nhập viện vì làm việc hơi quá sức
"Mày tỉnh ngộ đi Sakura. Con bé Wonyoung đó không đáng để mày làm việc cật lực suốt ngày đêm như thế này đâu"
"Mày nói gì thế? Wonie có gì mà không đáng chứ?"
"Con nhỏ đó sẽ không bao giờ yêu mày, nó chỉ lợi dụng mày để đạt được mục đích của nó thôi"
"Mày thôi đi, Wonyoung là một cô gái tốt. Tao không cho phép mày nói em ấy như vậy"
"Mày bị mụ mị đầu óc vì nó rồi hả Sakura? Nó dùng tiền mày vất vả kiếm được để mua đủ thứ đồ đắt tiền. Rồi khi này ngất xỉu nằm đây nó có vào thăm, chăm sóc mày không, hay chỉ nhắn tin hỏi thăm qua loa?"
"... Em ấy dạo này bận vì kỳ thi sắp tới"
"Kỳ thi? Mày có chắc là con bé đó đang ở trường không? Mày có biết là tao đã nhìn thấy gì không? Nó..."
"Đủ rồi Yena, tao muốn nghỉ ngơi"
Tôi cố gắng nhắm mắt giả vờ ngủ với mong muốn Yena đừng nói ra câu tiếp theo, cũng như ngăn nhưng giọt nước mắt đang muốn trực trào nơi khoé mắt.
"Tao biết mày biết nhưng đang trốn tránh sự thật. Nhưng mày nên đối mặt thì hơn. Gái thẳng rất giỏi lợi dụng tình cảm và cho mày ảo tưởng nhưng bọn nó sẽ không bao giờ yêu mày đâu Sakura..."
Yena nói đúng, tôi đang cố tình lảng tránh sự thật. Từ trước đến giờ, tôi luôn ảo tưởng Wonyoung cũng có tình cảm với tôi nhưng tôi đã lầm. Người em thích là một người khác, là một người có thể nói là hoàn hảo về mọi mặt và quan trọng nhất hắn là đàn ông. Và cách tôi biết việc đó cũng thật là cay đắng...
"Kkura, chiếc váy này thật đẹp" - Wonyoung thích thú nhìn ngắm một chiếc váy tại khu trưng bày của một trung tâm thương mại
Quả thật, chiếc váy đó rất xinh, nếu được mặc lên người Wonyoung chắc chắn sẽ còn đẹp nữa
"Nhưng chắc nó đắt lắm. Đi ăn kem thôi Kkura..."
Wonyoung tiếc nuối nói rồi kéo tay tôi đi
Tôi muốn mua chiếc váy đó cho em. Chắc chắn Wonie của tôi sẽ rất vui cho mà xem. Vừa hay cũng sắp đến sinh nhật 18 tuổi của Wonyoung. Tôi nghĩ đến khuôn mặt hạnh phúc của em lúc nhận được quà mà tự cười một mình...
"Kkura unnie, chị sao cứ cười một mình thế? Chị sốt à?" - Wonyoung đưa tay qua lại trước mắt tôi với khuôn mặt lo lắng
"Không, chị có sao đâu. Chị chỉ nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của em khi được ăn mint choco nên buồn cười ý mà. Kem đến rồi kìa"
Sau đó, đúng như lời tôi nói, Wonie thật sự dễ thương khi được thưởng thức món kem vị "kem đánh răng" mà em yêu thích. Tôi phải nghĩ trong lòng thôi nếu không muốn bị Wonyoung giận vì dám xúc phạm mint choco của em...
Sau đó, bằng mọi cố gắng tăng ca làm việc, tôi đã mua được chiếc váy mà Wonyoung thích. Hôm đó cũng là trước sinh nhật Wonyoung 1 ngày. Sở dĩ tôi tặng trước vì tôi muốn Wonie mặc chiếc váy đó đi chơi với tôi vào đúng sinh nhật em. Đúng như tôi dự đoán, Wonyoung vô cùng vui vẻ và ôm chầm lấy tôi
"Cảm ơn chị Kkura unnie"
"Chỉ cần em thích là được"
Tôi hạnh phúc đáp lại cái ôm của em. Khoảnh khắc đó tôi muốn nói ra tình cảm của mình với Wonie ngay lập tức. Nhưng tôi muốn tỏ tình với em ở một nơi lãng mạn hơn...
"Ngày mai là sinh nhật em. Em hãy mặc chiếc váy này đợi chị ở nhà lúc 6h tối nhé, chị sẽ tặng em một bất ngờ..."
"Bất ngờ gì đây? Chị khiến em mong chờ đấy"
"Rồi em sẽ biết thôi"
Hôm sau, tôi chuẩn bị thật kĩ lưỡng mọi thứ, nấu ăn ngon, chuẩn bị hoa, nến và đặc biệt là sợi dây chuyền có hình hoa anh đào lấp lánh tuyệt đẹp. Tôi muốn làm Wonyoung thật hạnh phúc, không thua kém bất kì người con gái nào khi được tỏ tình. Chỉ là...
Đúng giờ hẹn, tôi nhận được tin nhắn của em: "Kkura unnie có lẽ tối nay em không đi với chị được rồi. Em bất ngờ có bài tập nhóm ngày kia phải nộp nên em phải đến nhà bạn làm. Em xin lỗi chị nhiều lắm, đừng giận em nhé ㅠㅠ"
Dù có chút hụt hẫng nhưng không sao, việc học của Wonyoung là quan trọng nhất.
"Không sao, chị hiểu mà, em cứ học ngoan đi. Mai chúng ta sẽ đi nhé. Mấy giờ em về? Có cần chị đón không?" - Tôi nhắn lại
"Không ạ. Em tự về được. Chị cũng ở nhà ngoan nha, đừng có đi chơi với ai đấy"
Tin nhắn đó của Wonyoung làm tôi vui lắm, có vẻ em đang ghen chăng. Cả tối đó, tôi nằm ngắm chiếc dây chuyền mình định tặng cho Wonyoung trong vui sướng mà quên mất việc mang rác đi đổ. Đến gần 10h tôi mới chợt nhớ ra và vội vàng mang rác đi đổ trước khi xe rác chạy mất. Và có lẽ đó là quyết định khiến tôi hối hận nhất, đáng lẽ lúc đó tôi nên ở nhà thì hơn...
Tôi nhìn thấy Wonyoung bước xuống từ một chiếc ô tô thể thao màu đỏ trông vô cùng đắt tiền, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo và đẹp trai. Trên người em là chiếc váy mà tôi tặng hôm qua... Hắn nắm lấy tay, kéo em lại và đặt lên trán em một nụ hôn, em thì đỏ mặt cúi đầu rồi đi vào nhà. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị ai đó cầm dao cứa vào vậy. Chưa bao giờ tôi thấy em ngại ngùng, xinh đẹp như thế, nhưng tất cả những thứ đó không dành cho tôi. Đau, thật sự rất đau, đau hơn những trận đòn roi lúc tôi ở Nhật nhiều...
Chẳng biết tôi đã đi lang thang bao lâu với sợi dây chuyền được nắm chặt trong tay, trời hình như cũng thương, đổ một cơn mưa thật lớn, giúp che đi những giọt nước mắt lăn dài hai má. Nỗi sợ mất Wonyoung chưa bao giờ lớn đến thế. Tôi tức giận vì em đã nói dối tôi để đi với người khác nhưng tôi lấy tư cách gì mà tức giận đây? Tôi chỉ là một chị gái hàng xóm không hơn không kém. Thì ra từ trước đến giờ là tôi tự đa tình. Có lẽ đây là lần thứ hai tôi muốn mình sinh ra là một người đàn ông. Nếu tôi là đàn ông thì phải chăng mọi chuyện sẽ khác, phải chăng Wonyoung cũng sẽ thích tôi thay vì người con trai kia...
Tôi trở về nhà lúc 2h sáng với cơ thể ướt nhẹp. Wonyoung đã ngủ, trên gương mặt em còn hiện rõ sự hạnh phúc vì tối qua được đi chơi với người em thích. Em cũng không nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu khi tối muộn như mọi khi. Người ta thường nói nhìn người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc nhưng sao tôi đau thế này...
"Đến rồi"
Tiếng Yena kéo tôi ra khỏi hồi tưởng. Tiệc cưới của Wonyoung được diễn ra vô cùng sang trọng. Tôi lẳng lặng chọn một chỗ ngồi ít ồn ào nhất lặng lẽ dõi lên sân khấu đợi người mà tôi muốn nhìn thấy nhất, cũng đã 6 năm rồi còn gì...
"Tiệc cưới có cần phải phô trương thế này không? Tưởng nhà giàu mà hay lắm sao" - Yena làu bàu
Tôi cũng cười giả vờ không nghe thấy, hơi đâu mà cãi nhau với nó giờ này.
Và cuối cùng chú rể cũng xuất hiện với dáng vẻ vô cùng bảnh bao. Tên hắn là Jin. Jin cao ráo, đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi, hắn hoàn hảo đến mức khó tin. Tôi luôn cảm thấy mình kém cỏi đến thế nào khi đứng cạnh tên này, chắc chỉ có tình cảm tôi dành cho Wonyoung không kém quá
"Wonie..." - Tôi gọi Wonyoung khi trở về nhà. Hôm ấy tôi về sớm hơn mọi khi
Sau hôm đó tôi quyết định giả vờ như chưa biết chuyện gì, em và tôi vẫn vui vẻ với nhau. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất...
"Mày với chị gái hay đưa đón là quan hệ gì thế hả Wonyoung?" - Hình như em đang nói chuyện điện thoại với bạn
"Chị ta chỉ là hàng xóm của tao thôi"
"Không phải chứ. Chắc là phải có gì hơn hai chữ hàng xóm chứ, nhìn qua là tao biết"
"Ừ thì chị ta si mê tao lắm, tao muốn gì cũng cho..." - Wonyoung cười nói
"Eo, chị ta là con gái mà, thích mày á? Bệnh thật" - Giọng nói trong điện thoại thể hiện sự sợ hãi
"Thích thì tao mới lợi dụng được chứ. Chị ta ngu ngốc lắm, chỉ cần dỗ ngọt mấy câu thì đến tính mạng cũng dâng cho tao mất"
"Mày ác thật đấy, nhưng thế mới là bạn tao. Có khi nào chị gái đó tốt quá mà mày siêu lòng không đấy?"
"Không bao giờ. Người tao yêu là Jin nha. Mày biết tao thích Jin từ khi còn nhỏ mà. Tao thậm chí còn cố tình làm quen với Sakura rồi học tiếng Nhật từ chị ta để gây ấn tượng với Jin mà"
"Mày thì kinh rồi. Bọn mày tiến triển đến mức nào rồi?"
Không biết hai bàn tay tôi đã nắm chặt từ bao giờ. Vết thương ở trong tim dường như rách to hơn rồi thì phải. Tôi nhớ lúc đó mình đã mỉm cười như một kẻ điên vì tôi không thể khóc được nữa. Thì ra ngay từ đầu Wonyoung làm quen tôi là vì tên Jin đó. Tôi bỗng có một ước muốn, tôi muốn quay lại thời điểm 6 năm trước, tôi muốn mình đi thẳng và không quay lại nhìn cô bé ngồi bên vệ đường năm đó...
"Đối với em tôi là gì?" - Tôi mở cửa bước vào phòng
"Kkura, chị... chị về từ bao giờ?" - Wonyoung hốt hoảng tắt điện thoại và hỏi tôi với vẻ mặt lo sợ
"Tôi hỏi em coi tôi là gì? Công cụ để em đạt được thứ mình muốn sao?" - Đến lúc này nước mắt tôi cứ tuôn rơi
"Em..." - Wonyoung lảng tránh ánh mắt của tôi
Tôi tức giận đẩy Wonyoung vào tường. Tôi cầm lấy khuôn mặt em bắt em nhìn vào mắt mình
"Chị làm gì vậy? Buông tôi ra"
"Nhìn tôi và trả lời đi"
"...Phải, ngay từ đầu vì muốn có người bảo vệ nên tôi đã tiếp cận chị, vì muốn gây ấn tượng với Jin nên tôi đã thân thiết với chị đấy. Thì đã sao?"
Dù đã có câu trả lời nhưng sao khi nghe chính miệng em thừa nhận nó lại khó chịu đến thế...
"Em có từng... thật lòng thích tôi bao giờ chưa?"
"Tôi không phải loại người như chị"
Loại người như tôi? Thì ra Wonyoung khinh thường tình cảm của tôi dành cho em...
"Em không chọn tôi vì tôi là con gái? Nếu tôi là con trai thì tôi có cơ hội không?"
"..." - Wonyoung không trả lời
Có vẻ câu trả lời là có rồi...
"Chị hiểu rồi Wonie. Từ bây giờ chị sẽ không bao giờ làm phiền em nữa..."
Bụp... Một tiếng pháo vang lên, cô dâu được bố dắt tay bước vào lễ đường. Em kia rồi. Wonyoung thật sự xinh đẹp và duyên dáng trong bộ váy cưới trắng tinh. Em luôn biết cách khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Nét đẹp của em đã trưởng thành hơn. Bố Wonyoung đặt tay em vào tay Jin, em nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười mà tôi không thể trao cho em. Bỗng, Wonyoung nhìn về phía tôi, khi ánh mắt của em gặp ánh mắt của tôi, trái tim tôi hẫng một nhịp, tôi mỉm cười với em. Đám cưới của em diễn ra suôn sẻ với sự chúc phúc của tất cả mọi người. Wonyoung đã chính thức thuộc về người ta, có lẽ tôi sẽ quên em đi và bắt đầu một cuộc sống mới...
"Đợi chút đã" - Giọng nói quen thuộc vang lên khiến bước chân tôi dừng lại. Bao lâu tôi đã không nghe được giọng nói ngọt ngào này nhỉ?
"Tao lấy xe trước, đợi mày bên đường" - Yena tỏ ra khó chịu với sự xuất hiện của Wonyoung nhưng cũng rời đi để chúng tôi nói chuyện với nhau
"Chào Won..i...young" -Tôi quay lại nở nụ cười gượng gạo với Wonyoung. Tôi định gọi em là Wonie theo thói quen mà thấy vậy hơi kì nên tôi sửa lại
"Chào chị, Sa...kura. Lâu rồi không gặp. Chị dạo này ổn không?"
"Chị ổn"
Được gặp em gần như thế này khiến trái tim tôi đập thình thịch. Một khoảng lặng kéo dài giữa hai chúng tôi
"Cảm ơn vì chị đã đến" - Wonyoung lên tiếng phá vỡ sự im lặng của cả hai
"Có gì đâu. Chị muốn chúc phúc cho em nên mới tới"
"Xin lỗi chị. Em muốn xin lỗi về chuyện năm đó, em đã làm chị tổn thương..."
"Chỉ là quá khứ thôi, chị đã quên rồi"
Đó là một câu nói dối. Sở dĩ tôi chọn nghề tiếp viên hàng không vì tôi muốn được bay đến nhiều nơi, gặp nhiều người để rồi quên đi Wonyoung, nhưng tôi chưa bao giờ làm được. Vết thương đó luôn đau âm ỉ...
"Tặng em. Đây là quà cưới của em" - Đó là một cặp đồng hồ tôi mua khi bay đến Ý. Có thể em sẽ không dùng vì Jin chắc mua cho em nhiều đồng hồ đắt tiền hơn thế này nhưng tôi vẫn muốn tặng em một thứ gì đó để chúc phúc cho em
"Cho chị ôm em được một lần được không?"
"... Được"
Tôi tiến lại gần ôm lấy Wonyoung vào lòng. Tôi muốn khoảnh khắc này dừng lại tại ngay lúc này, để tôi có thể ôm em vào lòng mãi mãi thì tốt biết mấy...
Tôi cảm thấy vai mình hơi ướt một chút
"Đừng khóc, hôm nay là ngày vui, những giọt nước mắt chỉ nên rơi vì hạnh phúc thôi. Giờ chị đi đây. Em phải thật hạnh phúc nhé"
Tạm biệt em, thanh xuân của chị. Có lẽ, buông bỏ cũng là một lựa chọn không tồi. Tôi sang đường tiến về chiếc xe của Yena đang đợi tôi, tôi rất muốn quay đầu lại nhìn Wonyoung nhưng tôi sẽ không làm thể. Tôi sẽ mềm lòng mất. Tuy vậy, tôi cũng mong Wonyoung sẽ nhớ về tôi, nhớ về một kẻ si tình mang tên Miyawaki Sakura...
"Đợi đã, Kkura unnie"
Tiếng Wonyoung ở rất gần tôi, tôi giật mình quay lại, em thật sự đuổi theo tôi...
Bỗng, có tiếng động cơ đến rất gần, chiếc xe lao rất nhanh về phía Wonyoung...
"Cẩn thận, Wonie"
Tôi không thể nghĩ gì hết lao về phía Wonyoung, đẩy mạnh em ra. Và thứ sau đó tôi thấy là ánh sáng chói loá của đèn ô tô, gương mặt hoảng sợ của Wonyoung, tiếng hét gọi cấp cứu của Yena và bầu trời đêm thật đẹp...
"Kkura unnie. Em xin lỗi, Em biết lỗi rồi. Chị mau tỉnh lại đi" - Tiếng khóc của Wonyoung vang lên
Đó là những lời cuối cùng tôi nghe thấy. Tôi muốn nghe những lời em muốn nói khi đuổi theo tôi nhưng không kịp nữa rồi, đó sẽ là bí mật tôi không bao giờ biết...
Jang Wonyoung là ước mơ không bao giờ chạm tới được của Miyawaki Sakura...
Có nhiều thứ mất đi rồi, ta mới biết sự quan trọng của nó, có nhiều người dành tình cảm chân thành cho ta, khi họ rời đi ta mới biết trân trọng, nhưng đến lúc đó đã muộn mất rồi...
END
______________
Lâu lắn rồi mới comeback :)))
Tôi nhớ 12 chị em quá T-T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top