*[Oneshot|SA][K][ChanBaek, KrisYeol] WE.

Chan Yeol và tôi là bạn từ nhỏ.

Nói là bạn, thực chất thì không đúng lắm. Vì chỉ có Chan Yeol là nghĩ vậy thôi.

Nhà chúng tôi cách nhau có một vách tường, nên đôi lúc sẽ đi học cùng nhau.

Có lẽ, đó là lí do cậu ta coi tôi là “bạn”.

Tôi thì không.

Trong suy nghĩ của tôi, Chan Yeol chỉ là một thằng nhóc hàng xóm ốm yếu còm nhom. Chẳng ai muốn chơi cùng một tên nhóc như thế. Kể cả tôi.

Chan Yeol rất nhát, lại ít nói, nên thường xuyên trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Có mấy lần tôi đi ngang qua phòng vệ sinh thấy cậu ta bị đánh rất thê thảm. Vậy mà ngày hôm sau đến lớp lại chỉ nói với cô chủ nhiệm rằng cậu bị ngã.

Tất cả đều biết đó không phải sự thật. Không ai lên tiếng. Kể cả tôi.

Chan Yeol rất thông minh, kết quả học tập lúc nào cũng đứng nhất lớp. Nhưng với tôi, cậu cũng chỉ là một tên ngốc không hơn không kém.

Ngốc đến mức dù tôi có tỏ ra bực bội hay khó chịu, luôn cố tình dậy muộn và bắt cậu đứng chờ bên ngoài thật lâu, cậu vẫn kiên nhẫn đợi.

Ngốc đến mức không biết chống trả để tự bảo vệ mình, để mặc cho những kẻ khác làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác.

Ngốc đến mức, ngay cả khi biết tôi thấy cậu bị người khác bắt nạt, vẫn không một tiếng kêu cứu.

Ngốc đến mức, ngay cả khi thấy tôi lạnh lùng quay mặt bỏ đi, thì ngày hôm sau, cậu vẫn mỉm cười với tôi …như một-người-bạn.

Liệu cậu có …cảm thấy hụt hẫng như tôi? Hay không?

Liệu cậu có biết…

Tôi có thể bất chấp tất cả để bảo vệ cậu.

Nếu như lúc đó …cậu gọi tên tôi.

Mẹ Chan Yeol mất.

Chan Yeol không đi học, cũng đã hơn một tuần.

Những người hàng xóm, cả mẹ tôi, thỉnh thoảng vẫn sang và mang theo một chút đồ ăn cho cậu.

Mẹ tôi nói, cậu đã khóc rất nhiều. Cậu tự trách mình. Nghĩ rằng bởi vì cậu không kịp gấp hết được một nghìn con hạc giấy, nên mẹ cậu mới qua đời.

Thật ngu ngốc! Chẳng có một đứa trẻ mười tuổi nào còn tin vào điều ngớ ngẩn như thế cả!

Nhưng cậu lại tin. Vì chính tôi đã từng nói với cậu, chỉ cần gấp được một nghìn con hạc giấy, thì điều ước sẽ thành sự thật.

Cậu đã tin.

Lúc đó, không hiểu sao …nước mắt tôi lại lăn dài.

Tôi muốn gặp cậu.

Tôi không biết điều gì đang níu giữ tôi lại.

Dù nhà chúng tôi ngay sát cạnh nhau,

Dù tôi và cậu chỉ cách nhau một vài bước chan nhỏ.

Dù hằng ngày đi qua, tôi vẫn luôn ngước nhìn ô cửa sổ nhỏ tầng hai, và nghĩ rằng một lúc nào đó cậu cũng sẽ nhìn thấy tôi khi nhìn qua ô cửa sổ đó.

Nhưng rèm cửa lúc nào cũng đóng chặt.

Hơn một tuần, tôi không thấy cậu cười.

Sống một mình trong căn nhà trống trải như thế.

Liệu cậu có cảm thấy …cô đơn như tôi? Hay không?

Tôi nhớ cậu.

“Mẹ ơi, sao chúng ta không nhận nuôi Chan Yeol?”

“Chúng ta không thể, Baek Hyun à.”

“Tại sao? Vì nhà chúng ta không đủ tiền hả mẹ? Hay con đưa tiền tiết kiệm của con cho mẹ, mẹ nhận nuôi cậu ta, mẹ nhé?”

“Không phải mẹ luôn nói rằng con không học giỏi như Chan Yeol sao?”

“Không phải mẹ luôn nói rằng muốn có một đứa con như Chan Yeol sao?”

“Con hứa sẽ nghe lời. Sẽ không đòi bất cứ thứ gì đâu. Chỉ cần mẹ nhận nuôi cậu ta thôi.”

“Được không, mẹ?”

“Tại sao lại không thể? Hả mẹ?”

“Mẹ?”

“Mẹ?”

“Mẹ?”

“Mẹ, làm thế nào để Chan Yeol không rời khỏi đây?”

Con muốn ở bên cậu ấy.

Chan Yeol chuyển về sống với họ hàng ở Seoul.

Dù đã biết trước điều đó, tôi vẫn không thể làm gì được.

Không thể làm gì để có thể níu giữ cậu ở bên tôi.

Không thể…

Không thể.

Tôi không còn gặp cậu ta nữa. Mọi liên lạc giữa tôi và cậu gần như bị cắt đứt.

Cho đến năm thứ hai trung học, gia đình tôi cũng chuyển đến Seoul.

Seoul rộng lớn mà nhỏ bé hơn tôi tưởng.

Tôi gặp lại Chan Yeol.

Trưởng thành và chín chắn hơn, không chỉ chiều cao, mà cả gương mặt cũng đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối chúng tôi gặp mặt.

Nhưng vẫn là một kẻ với vẻ ngu ngốc lộ liễu như ngày nào…

Chúng tôi lại tiếp tục trở thành bạn học của nhau.

Và trong khoảng thời gian đó cũng là lúc tôi nhận ra, tình cảm của tôi dành cho cậu bây giờ, không còn giống như ngày bé nữa.

Chan Yeol vẫn coi tôi là bạn.

Còn tôi…

Tôi yêu Chan Yeol.

Tôi cứ thế mơ.

Mơ môt giấc mơ thật dài.

Và khi chợt tỉnh giấc.

Tôi thấy Chan Yeol – của tám năm sau – nằm trên chiếc giường trải drap trắng. Tiếng máy đo nhịp tim vẫn vang lên đều đều. Và Kris ngồi cạnh đó, quay lưng về phía tôi.

Đây đã là đêm thứ mười.

Ca phẫu thuật thành công. Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi căm hận hắn – Kris – vì đã lừa dối cậu.

Tôi căm hận bản thân mình, vì đã chẳng thể làm gì để níu kéo cậu lại bên tôi.

Ngày đó. Khi Chan Yeol từ chối nhận học bổng du học, tôi đã lập tức hiểu ra lí do. Lúc nào cũng là vì hắn. Luôn luôn là vì hắn. Cậu sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để ở bên cạnh hắn thôi sao? Một kẻ đã lừa dối cậu?

Thế còn tôi? Cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả để có thể ở bên cạnh cậu? Một người sẽ luôn coi tôi là một-người-bạn, thì sao?

“Cậu có biết tất cả những gì cậu làm đều là vô ích hay không? Kris không hề yêu cậu!”

Tôi đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh khi nói ra câu ấy.

Còn cậu, chỉ cười.

Một nụ cười cay đắng.

Và cũng chính giây phút ấy, tôi nhận ra. Cậu đã biết điều đó từ lâu lắm rồi. Cậu biết Kris chưa từng yêu cậu…

Nhưng tôi không thể hỏi cậu vì sao vẫn có thể yêu hắn nhiều như thế…

Vì chính bản thân tôi, cũng tự hỏi bản thân mình câu hỏi ấy hàng nghìn lần…

Yêu một người không yêu mình?

Nếu biết được lí do vì sao…

Thì liệu tôi và cậu sẽ không lạc lối vào con đường không lối thoát này chứ?

Hắn, Kris, thì cố buông đôi tay cậu đang cố níu giữ…

Còn tôi, thì cố níu giữ lấy đôi tay cậu đang muốn buông tôi ra…

Đêm thứ mười một.

Tôi hỏi hắn.

“Anh có yêu Chan Yeol không?”

“…”

“Anh có yêu Chan Yeol không?”

Và một lúc lâu sau, hắn cất tiếng, giọng đục ngầu, khi vùi khuôn mặt mình vào hai lòng bàn tay một cách bất lực.

“Tôi …không biết.”

Đến giờ phút này, hắn vẫn không thể thừa nhận.

Còn tôi, lại biết rất rõ.

Hắn đang lo sợ.

Vì hắn đã từng yêu. Cũng đã từng mất.

Và hắn chỉ tìm kiếm tình yêu của cậu để lấp vào khoảng trống trong tim hắn mà thôi.

Nén chặt yêu thương của bản thân. Cố phủ nhận tất cả.

Dù rằng, hắn yêu cậu, rất nhiều.

Đêm thứ mười hai.

Hắn hỏi tôi.

“Baek Hyun, cậu đang làm gì vậy?”

“Gấp hạc giấy.”

“…”

“Nếu gấp đủ một nghìn con hạc giấy, có lẽ Chan Yeol sẽ tỉnh dậy.”

“Cậu tin mấy thứ hão huyền như thế sao?”

“…”

“…”

“Tin chứ.”

Vì Chan Yeol cũng đã từng mà.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: