Giấc mơ đánh rơi
NamJoon với tay lấy ly nước đang uống dở của mình, uống thêm một ngụm nữa rồi thẳng tay vứt nó về phía góc tường, nơi có cái thùng rác đã gần đầy. Đôi mắt nhắm lại, hít hà cái vị của không khí xung quanh, nhìn anh như kiểu đang cố nghe nhạc, tai nghe vẫn dắt vào tai, chỉ có điều những bản nhạc đã tắt ngúm từ bao giờ, cũng đơn giản chỉ vì anh lười, lười đưa tay gỡ sợi dây tai nghe ra khỏi tai, lười luôn cả việc ấn nút replay cho cái điện thoại kia.
Nắng nhạt màu chen vào từng khe cửa, yếu ớt phủ lên vai Jimin vài sợi, cậu đã ngồi đấy khá lâu, nơi chiếc ghế cạnh cửa sổ, chỗ đối diện với Namjoon. Cậu hướng đôi mắt vô hồn nhìn về phía người trước mặt, gương mặt thoáng đôi nét nghĩ ngợi, miệng chỉ khép hờ. Cả hai cứ như vậy, chẳng ai buồn mở miệng nói câu nào, cảm giác này như gần, như xa, như vô định.
Jimin không còn ý thức được những gì mình đang làm, cậu cố hướng mắt nhìn duy nhất vào Namjoon dò xét. Nhiều khi cậu định hỏi anh ta điều gì đó, nhưng lại thôi khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc kia. Nhận thấy điều kỳ lạ từ người đối diện, Namjoon hắng giọng:”Em định nói gì thì nói đi!”. Sau câu nói ấy, không gian lại im ắng, nghe được cả tiếng thở dài khó nhọc của Jimin.
“Hyung, em sợ mình đánh rơi ước mơ đâu đó rồi.”
__
Jimin thích những âm điệu nhộn nhịp, niềm đam mê nhảy trong con người cậu luôn là thứ khiến cậu nỗ lực không ngừng, nhưng rồi có những điều không phải ai cũng lường trước được, cậu bị chấn thương đầu gối trong một đêm ở lại phòng tập và miệt mài với những vũ đạo mới, nỗi đau đớn ập đến bủa vây lấy phần chân phải của cậu, nước mắt tràn ra không ngừng khi cậu cố gắng đứng dậy để đi ra hướng tủ thuốc. Jimin quỵ ngã trên nền nhà lạnh lẽo, xung quanh không có gì khác ngoài hai vách tường vô tri và hai mặt gương lớn phản chiếu thân hình cậu nằm co quắp vì đau đớn. Không gian im ắng đến đáng sợ, không khí xung quanh đặc quánh lại, Jimin như cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cậu vô thức chìm vào cơn mê khi cảm nhận có bàn tay ai đó áp vào má mình.
–
Tỉnh lại lúc gần 5 giờ sáng, đưa tay đặt nhẹ lên trán người đang nằm mê man kia, Namjoon khẽ thở dài, anh tiến về phía nhà tắm, rút chiếc khăn mặt trên móc treo, nhúng nước ấm rồi chườm lên trán Jimin. Nhìn gương mặt nhợt nhạt lấm đầy mồ hôi cùng cơn sốt ấp đến với cậu em, Namjoon không tránh khỏi cảm thấy day dứt trong lòng.
Jin luôn là người tỉnh dậy sớm nhất, anh sẽ vào từng phòng để gọi các thành viên khác dậy, anh ngạc nhiên khi thấy trong phòng số 2 ấy chỉ có mỗi Hoseok và Taehyung nằm lăn lóc, nhưng lại không có Jimin ở đấy. “Thằng qủy này bình thường lôi không dậy mà bữa nay lại không thấy đâu nhỉ!!”, anh lùi người lại rồi khẽ khép cửa, bước nhẹ sang căn phòng của Namjoon, Jin giật mình khi vừa định gõ nhẹ cửa để dò xét xem Namjoon có dậy hay chưa thì bất ngờ cánh cửa bật mở, ánh sáng đèn ngủ lờ mờ hắt một đường yếu ớt vào chân và phân nửa người anh. Namjoon bước ra, anh chạm mặt ngay với Jin trước chính cửa phòng: “Anh dậy sớm vậy?”, mường tượng ra câu hỏi của bản thân tức thì, anh hướng mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ điện tử đang hiện những con số màu xanh dương nhạt trên góc tủ cạnh đấy: “5 giờ rồi cơ à?”.
Jin ngạc nhiên nhìn vào Namjoon, nơi anh toát ra vẻ nghi hoặc lẫn tò mò:” Anh không thấy Jimin trong phòng ngủ.”. Namjoon bước về phía tủ lạnh, mở tủ và lấy một chai nước đã vơi gần nửa, đưa lên miệng và uống sạch nó, xong một hơi anh ra hiệu với Jin tiến vào phòng mình.
Jin thốt khẽ lên khi thấy Jimin nằm trên giường ngủ của Namjoon, anh để ý thấy cậu chàng mồ hôi vã ra hai bên thái dương, đôi môi nhợt nhạt, quay qua hỏi Namjoon:”Jimin em ấy bị sao vậy?”. Namjoon ngồi xuống cạnh mép giường, anh kéo cái chăn thật khẽ rồi đắp lại cho Jimin, đôi mắt nhìn cậu đầy thương cảm, đoạn ngước lên nhìn Jin:”Jimin trượt ngã trong phòng tập, đầu gối có vẻ không ổn, em tính gọi cấp cứu nhưng đã muộn quá, em ấy ngất lịm đi và em định chờ lát nữa sẽ mang em ấy tới bệnh viện”. Jin đặt bàn tay với những ngón tay thon dài lên vai anh, vỗ nhẹ vào nó vài cái rồi nói:” Để anh chuẩn bị ít đồ ăn, em cần ăn sáng đã”.
–
Jimin choàng tỉnh khi có một vệt sáng đủ lớn chiếu thẳng vào mắt mình, theo thói quen cậu tính giơ hết cả tứ chi lên để vươn vai sau mỗi giấc ngủ như thường lệ, nhưng hôm nay chân phải cậu sao lạ quá, nó nặng nề và tê dại biết bao. Xung quanh cậu là vài ba người xa lạ, họ mặc những cái blouse trắng tinh, một người trong số họ có đeo kính đang nheo mắt nhìn cậu:” Cậu tỉnh rồi sao? Cậu thấy thế nào?” . Jimin vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt mở to ra, khuôn mặt tỏ vẻ hốt hoảng như kiểu ‘đây là đâu? tôi là ai?’, cậu nuốt nước bọt rồi trố mắt hỏi:”Tôi đang ở đâu vậy?”
–
Jimin nhắm nghiềm mắt lại, nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, lắng nghe âm thanh è è nhẹ từ cái máy điều hòa đã cũ ở góc cuối phòng đang phà ra từng đoạn hơi mát lạnh. Đầu nghiêng về một phía rồi mở mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nước mắt đuổi nhau chạy ra khỏi khóe mắt, những chiếc lá trên cành cây và một vài chú chim chích bên kia lớp kính nhòa dần, trái tim cũng cứ vậy mà đau nhói lên.
Namjoon gõ cửa thật khẽ, rồi không chờ ai lên tiếng mời vào, anh vặn nhẹ nắm đấm cửa, xoay một vòng nghe tiếng ‘tạch’, anh tiến vào và bước về phía Jimin, kéo ghế và ngồi xuống. Jimin không ngước nhìn anh, cậu đưa tay áo lên quẹt đi mấy lớp nước mỏng trên mặt, cố chỉnh tư thế nằm thẳng người, miệng mím chặt kìm nén tiếng rên sắp bật ra vì phần chân phải vẫn đau khi cậu cố trở mình. Namjoon đưa tay kéo nhẹ chiếc chăn cạnh Jimin rồi phủ lên ngang bụng cậu, hắng giọng hỏi:”Em ổn chứ?”, Jimin thở hắt ra, đôi mắt xao động liếc nhìn sang người đang ngồi đấy:”Hyung, anh nghĩ em còn ổn không!”.
Namjoon cố cười gượng gạo, đưa tay mình đặt lên phần cẳng tay cậu em đang nằm dài ra đấy:”Jimin này, anh thấy em thật là vô lí đấy, em đang cố nổi quạu với hyung đấy à?”. Đôi mắt lại lần nữa nhắm nghiền, Jimin thở hắt ra, gương mặt được vẽ lên một lớp chán chường: “Mọi chuyện kết thúc rồi phải không Namjoon hyung? Em không còn có thể tiếp tục nhảy được nữa đúng không?”, Namjoon cúi đầu xuống im lặng, anh còn biết nói gì lúc này đây khi anh hiểu rằng bị thương ở chân như một mất mát lớn đối với Jimin.
Căn phòng vẫn yên lặng như thế, chỉ vẫn là tiếng chiếc máy điều hòa cũ è è nơi cuối góc phòng, tay Namjoon vẫn đặt nhẹ lên phần cẳng tay của Jimin, cố gắng giữ im lặng và lắng nghe từng tiếng thở nhè nhẹ từ phía cậu. “Hyung về phòng đi, em muốn một mình!”, Jimin quay gương mặt có phần tỉnh táo hơn của bản thân qua nhìn về hướng Namjoon nói khẽ, cậu nhìn anh bằng đôi mắt khẩn cầu. Namjoon gật đầu rồi đứng dậy, anh là vẫn muốn cậu có cái nghĩ tích cực hơn về bản thân lúc này, anh là vẫn muốn Jimin thật bình tĩnh dù cho có thế nào chăng nữa. “Nghỉ ngơi đi, anh không phiền em nữa, nhưng Jimin à…”, Namjoon nói lấp lửng rồi ngừng lại, anh nhìn cậu bằng đôi mắt dịu đi. Tay siết chặt lại để kiềm chế cảm xúc bản thân lúc này, Jimin nở một nụ cười nhẹ hướng mắt về phía anh đứng: “Có gì nữa không anh?”; “Không đâu, anh đi đây!”, Namjoon bước ra ngoài thật nhanh. Tiếng cửa khép lại cũng là lúc nước mắt của Jimin trào ra như mưa, bất chợt cổ họng nghẹn ứ, cậu nấc lên thành tiếng.
–
Chân Jimin bắt đầu ổn hơn, cậu có thể đi được dăm ba bước nhưng nó chẳng duy trì được lâu, phần dây chằng vừa được cố định lại vẫn đang tiếp tục gào khóc khi cậu có ý định di chuyển nhanh hơn.
“Bác sĩ bảo em không nên cử động quá nhiều vào thời gian này đâu!”, Yoongi nhắc nhẹ khi thấy Jimin cứ cố mon men theo bờ tường, tay bấu chặt vào cửa sổ, miệng mím lại chịu đau để tập bước đi. “Em thấy thật ngột ngạt, cứ thế này chắc em chết mất thôi”, Jimin nhăn mặt lết lại ngồi lên chiếc sofa, thái độ bực dọc hiện rõ trên gương mặt đầy mồ hôi hột. “Chú mày sướng chán rồi còn gì, anh đây mà bị thương vậy là sẽ nằm lăn ra ngủ cho khỏi biết ngày tháng luôn rồi”, Yoongi đặt chai nước suối xuống bàn, anh vỗ nhẹ lên vai Jimin, cố chọc một chút để thay đổi không khí, nhưng có vẻ chẳng tốt lên tý nào.
_
Nắng lan đầy trên bờ tường cũ phía bên ngoài kia, mon men lách qua khung cửa sổ, Namjoon tay cầm tách cà phê màu đen sánh, mờ ào khói tỏa lên lưa thưa, đôi mắt anh dán chặt vào phần bên kia của mặt kính. Jimin cũng ngồi cạnh đấy, cùng Jungkook xem lại một vài đoạn video được quay khá lâu trong chiếc USB, thi thoảng chỉ nghe tiếng cười nấc lên nấc xuống của cậu. Namjoon quay qua hướng mắt nhìn Jimin, đôi mắt anh vẫn không thoát khỏi nếp suy nghĩ gì đó, tay cứ vân về miết nhẹ lên miệng cốc: “Jimin, em muốn thử một ly cà phê tinh khiết không?”, anh ngưng hẳn suy nghĩ đang hằn trong đầu nãy giờ, hắng giọng hỏi cậu. Jimin ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu dao động, cậu biết rằng mỗi lúc Namjoon như thế có nghĩa là có nhiều điều không hay lắm cần nói. Taehyung lên tiếng cắt ngang không khí ấy khi cậu ta từ đâu nhảy bổ tới và ngồi xuống cạnh Jungkook, cười khì khì và lên tiếng:”Cà phê tinh khiết là cái gì chứ, anh đùa sao Namjoon-ssi”. Jungkook quay qua nhìn Taehyung, thằng bé trố mắt ngó cậu với một chút biểu cảm gương mặt không thể khó hiểu hơn: “Anh thậm chí không biết ‘Cà phê tinh khiết’ là một cách nói khác của thứ cà phê đen không pha lẫn đường hay sữa hay bất cứ thứ gì sao?”.
“Em nghĩ là không cần đâu, anh cứ nói những gì định nói đi”, Jimin lấy giọng trầm xuống, đánh mắt nhìn Namjoon chờ đợi, tinh thần cậu dù có chút là không thoải mái, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, miệng vẫn thi thoảng cười gượng gạo. Namjoon đặt chiếc tách cà phê còn dở xuống bàn, anh đặt tay lên đầu gối mình rồi chỉnh lại tư thế:” Lịch trình lần tới của nhóm có thể sẽ không có em…”, dừng đó vài giây, anh nhìn nét mặt Jimin rồi nói tiếp:”…Jungkook sẽ thế phần của em…”, Namjoon lại ngưng nói, đôi mắt anh giờ không nhìn Jimin nữa mà chuyển qua nhìn Jungkook, thằng bé đang cố dán mặt vào màn hình chiếc ipad đang phát một đoạn video cũ nào đó, nó cố giả vờ như không lắng nghe câu chuyện giữa anh và Jimin, nhưng anh biết nó đang kìm nén để không bật khóc, khi chính bờ vai run rẩy đã tố cáo nó.
“Hai đứa vào phòng riêng một chút đi, anh muốn nói chuyện với Namjoon một chút”, Hoseok phá tan cảm giác lặng đi của những người đang ngồi đó, anh lên tiếng nói chuyện với Taehyung và Jungkook xong rồi lại trưng ra mặt nham nhở.
“Em luôn ổn mà, anh không thấy sao?”, Jimin duỗi thẳng chân ra gác lên chiếc gối mềm cạnh đó, còn Hoseok cười híp cả đôi mắt, âm vực phát ra rõ ràng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa những điều lo lắng: ” Jimin này, em cứ nghỉ ngơi dưỡng thương đi, bác sĩ chả bảo em chỉ cần giữ gìn chân cho tốt là dây chằng sẽ đâu vào đấy sao!”.
_
“Em chẳng nhất thiết phải cười như vậy mãi đâu, Jimin à”, Namjoon đưa mắt nhìn vào biểu hiện của cậu, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng, phải, là lo lắng, không lo sao được, người anh em của anh đang cố gắng chống chọi lại thực tại phũ phàng đến thế kia mà.
Jimin lặng người đi, cậu đứng dậy quay người rồi men theo bờ tường để về phòng, Namjoon cũng bật dậy, anh tiến lại giữ lấy cánh tay Jimin:
“Để anh đưa em vào phòng”;
“Không cần đâu hyung, em tự đi được, em đang buồn ngủ quá này”;
“Em không cần thật chứ?”
“Đương nhiên, anh nghĩ em là ai nào, em là Jimin đấy, là Jimin, em khỏe như voi nè.”
Namjoon không kìm nổi lòng mình, anh giật mạnh tay Jimin, làm cậu mất đà quay lại, anh dang tay mình và ôm chầm lấy thân thể đã gầy đi của cậu, đôi mắt Jimin cũng theo đó nhắm lại, gượng gạo hỏi:”Anh sao vậy Namjoon”. Namjoon càng siết chặt hơn nữa vòng tay của mình, đôi mắt anh cũng nhắm lại và thở dài:”Em cứ mãi như thế có mệt mỏi không? Anh tự hỏi em cứ luôn phải cười như vậy có mệt không? Hãy cứ yếu đuối một lần trước mặt anh hay bất kỳ ai khác kia đi Jimin à, để anh biết em thực sự bình thường trông như thế nào, có được không?”.
Jimin lặng đi, tiếng thở của cậu cũng nhè nhẹ dần, như trút ra được cái gì đó nặng nhọc lắm, cậu dựa hẳn cằm mình vào vai Namjoon, đôi mắt khép hờ đẩy luôn hai hàng nước trong suốt chảy xuống gò má:”Phải, rất mệt, mệt đến chết đi được, mệt đến nỗi ngay cả thở em cũng cảm thấy thật khó khăn.”.
–
Những buổi lưu diễn sau đó của nhóm diễn ra mà không hề có Jimin, trên sân khấu những lúc ấy chỉ có 6 người. Cậu vẫn phải nằm nhà cùng chiếc ipad nhỏ, cùng cả cái chân đau và theo dõi đồng đội của mình trên màn hình. “Chà, họ luôn làm tốt mà, dù không có mình thì họ vẫn làm tốt mà”, Jimin tự nói vậy khi xem, cậu nhìn vào đội hình lúc ấy của Bangtan và tự nhủ rằng:”Sẽ vẫn ổn”.
Jimin chuyển về nhà của mình để tiếp tục điều trị, hiện tại việc của cậu là phải chờ cho cái sợi dây chằng thần thánh yên vị lại ở chỗ cũ, ít nhất là ba tháng: “…là ba tháng”.
–
Namjoon đẩy chai nước vừa uống hết lăn vào góc phòng tập, anh duỗi thẳng chân ra sàn nhà, đôi mắt nhắm lại, thở dài. Hoseok chìa ra trước mặt anh chiếc khăn lạnh, miệng khẽ kêu nhẹ để khiến anh mở mắt: “Namjoon, lau mồ hôi đi”, Namjoon hé mắt lên nhìn rồi đưa tay nhận lấy chiếc khăn, lại tiếp tục thở dài.
Cả nhóm ngồi tụ lại sau buổi tập, đã quá nửa đêm, không khí trong phòng tập như bị ai đó rút cạn, ngột ngạt, đặc quánh. Namjoon hướng mắt nhìn một lượt, lòng anh chùng xuống, cánh tay buông thỏng xuống nền gạch, anh ngửa cổ ra sau, hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng: “Em sẽ đến chỗ của Jimin, em nghĩ bản thân nên gặp em ấy những lúc thế này”. Jin đưa tay đặt lên vai Namjoon “Em không nên tự quyết những chuyện như thế này”. Taehyung nằm vật ra nền nhà, cậu ta há miếng hớp từng ngụm không khí vào cổ họng để điều hòa nhịp thở: “Bang PD-nim sẽ cho chứ?”, cậu ta lại nghiêng đầu đưa tay khều chân Yoongi: “Em chắc nếu Yoongi hyung nói thêm vài câu chắc sẽ được, em cũng muốn gặp Jimin lắm rồi.”
“Em chẳng quan tâm nữa đâu, với cương vị của một trưởng nhóm, em nghĩ em cần phải tự quyết chuyện này”, Namjoon đứng bật dậy, anh vứt mạnh chiếc khăn nhàu nát vào mặt gương đối diện, đôi mắt cùng giọng nói quả quyết. Yoongi nhắm đôi mắt lười nhác lại, khịt mũi một cái rồi tiếp:”Thực ra mọi chuyện đâu đáng để chú mày có vẻ làm quá lên thế, thằng nhóc chỉ bị chấn thương dây chằng, và giờ tất cả chúng ta đều lo cho nó, đâu chỉ riêng mình chú mày đâu!”, âm vực như giọng kẻ say cất lên, khàn khàn, trầm trầm mà có tác lực ghê gớm. Namjoon quay lưng bước hướng về phía cửa phòng tập, anh quay nhẹ đầu lại, chỉ đủ để năm người kia thấy biểu hiện một bên mặt: ” Hai tuần tới chúng ta không có lịch trình mà, tất cả hãy nghỉ ngơi đi, và… em vẫn quyết định đến chỗ Jimin rồi”.
_
Namjoon bắt chuyến tàu đến Busan vào tầm hơn ba giờ sáng, anh đã quyết định chuyện sẽ đến tìm Jimin ở Busan từ những ngày đầu thiếu bóng cậu trong Ký túc xá, mọi chuyện dù có bất kỳ hệ lụy liên quan nào đấy anh cũng chịu hết rồi.
Chuyến tàu về sáng vắng khách hơn hẳn, Namjoon ngồi dựa đầu vào phần thân ghế phía sau, đôi mắt từ từ khép lại để cố ru bản thân an nhiên vào giấc ngủ, phải bốn năm tiếng nữa anh mới có thể xuống tới Busan, đầu óc mệt nhừ tự hỏi sao bản thân không tự kiếm nổi bằng lái xe rồi tự đánh xe xuống đấy có phải nhanh hơn không.
_
Namjoon choàng tỉnh khi tiếng nhân viên trên toa tàu báo hiệu tàu đã đến nơi, anh xách chiếc túi đựng một vài bộ quần áo được nhét vội lúc chuẩn bị rời khỏi Ký túc, bước gấp gáp ra hướng cửa tàu và đi về phía cửa nhà ga. Anh thuê một chiếc taxi nhỏ, đưa địa chỉ và ngồi ấn má mình vào bàn tay, đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ nhìn ra cửa xe, ngắm toàn bộ cảnh sáng sớm còn phủ sương của từng đoạn đường vừa lướt qua.
Sáu giờ rưỡi sáng, còn quá sớm cho một ngày cuối thu như thế này, không khí se lạnh và sương có vẻ dày hơn vào những mùa trước đó, Namjoon bước vào cổng của một căn nhà nhỏ được sơn màu xanh dương nhạt, một vài mùi hương từ đồ ăn sáng ai đó đang nấu xộc thẳng vào mũi khiến cái bụng của anh có vẻ muốn biểu tình. Namjoon cất tiếng gọi:”Nhà có ai không ạ?”, anh đứng nghiêng người nhìn vào hướng cửa nhà, một người đàn ông trung tuổi hé cửa bước ra, gương mặt có nét hiền hậu nhưng có vẻ nghiêm khắc, đôi mắt trông rất giống với Jimin. Namjoon cúi đầu chào bố của Jimin, anh ngẩng đầu lên rồi hỏi:”Jimin có nhà không bác, cháu muốn gặp em ấy được không ạ?” , người đàn ông cười hiền từ rồi cúi khẽ chào lại anh, ông chỉ tay về phía bộ bàn ghế gỗ được đặt trước cửa, nơi có bình trà vừa pha xong còn tỏa khói nghi ngút rồi bảo: “Cậu là trưởng nhóm nhỉ, cậu vào ngồi đợi chút đi, Jimin nó đi ra chỗ cái hồ sau đồi rồi, chắc một lát nữa sẽ về thôi!”.
_
Namjoon từng nghe Jimin liến thoắng về cái hồ nước trong veo sau đồi nhà cậu, nơi có con suối nhỏ với những viên sỏi hình quả trứng lăn lóc đổ đầy nước vào hồ, nơi mà cậu từng gắn chặt cả tuổi thơ, và giờ cậu đang ở đấy. Namjoon men theo con đường mòn được lát bởi những viên sỏi dẹt hướng lên đồi, hai bên đường là những hàng hoa cúc dại màu trắng nhạt và cả vàng hươm vừa mới rũ sương ủ rũ đứng nép cạnh nhau ướt nhẹp. Không khó khăn mấy để thấy nó – cái hồ nước trong vắt ấy, và mùa này nữa, cái màu sương trắng xóa phủ đầy trên mặt hồ và cậu – Jimin ngồi trên chiếc cầu gỗ được làm từ thân cây phong bắc qua chỗ hẹp của cái hồ, khăn choàng kín cổ, đôi tay bé tí đang cố giữ vào thân cây cầu gỗ xù xì, còn một bên chân nghịch ngợm cố ngoáy sâu xuống mặt hồ.
Namjoon đứng đấy nhìn cậu, đôi cầu mắt giãn ra thư thái, mọi cảm giác lo lắng trước đó như tan ra. Jimin không ngước đầu lên nhìn, chân vẫn hí hoáy xuống nước, miệng nói lớn:”Jihyun đấy hả, anh mày chưa có muốn về đâu, lát nữa hẵng quay lại!”. Namjoon bật cười lớn làm Jimin hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng, cậu mở căng hết cả hai mắt vì ngạc nhiên:”Namjoon hyung! Anh làm gì ở đây vậy?”, Namjoon bước dọc theo bờ hồ tiến về phía cậu:”Đương nhiên là anh đến để xem xem ‘con mèo nhỏ’ của Bangtan làm gì khi được cho về nhà dưỡng thương rồi!”.
Namjoon đỡ cậu đứng dậy khi anh tiến lại gần đấy, cái khoảng cách chiều cao khiến anh nhìn thấy cậu lúc này thật bé nhỏ. Jimin cố rụt cổ lại để giấu mặt mình trong chiếc khăn choàng lớn khi cậu nghe Namjoon gọi mình là ‘con mèo nhỏ’, tai cậu ửng lên cùng đôi má phụng phịu dễ thương. Làn sương sớm vô tình để lại trên mí mắt cùng tóc đen của cậu một lớp nước mỏng và mờ ảo, Namjoon đặt nhẹ hai tay lên vai cậu, đôi mắt tươi cười nhìn vào biểu hiện như đứa trẻ ấy rồi lên tiếng:”Thật tốt khi em vẫn luôn vui tươi như vậy, hyung thật sự cảm thấy rất vui mừng”. Jimin đã ngại lại thêm ngại, đôi mắt đen cùng hàng mi trĩu sương nhẹ chớp vài ba cái, miệng lí nhí:”Em xin lỗi, để mọi người phải lo lắng rồi.”
_
Namjoon cõng Jimin cùng men theo con đường đầy những bông cải trắng nhạt và cả những màu vàng hươm đã khô hết nước để về nhà. Nắng đã lên làm tan sương sớm, phủ đầy lên cảnh vật một màu nắng nhàn nhạt dễ chịu, thi thoảng gió khẽ thổi qua làm những cây cải nhỏ đung đưa va vào nhau, những cánh hoa cải li ti cuốn theo gió và vướng vào quần áo hai người bọn họ.
Jimin vẫn lại liến thoắng về cái hồ nước sau đồi nhà vào mùa này sẽ có nước ấm hơn như thế nào, nụ cười vẫn giòn tan. Còn Namjoon, anh vẫn lắng nghe cậu nói về chúng, chân vẫn bước đi thật đều, miệng thi thoảng hé ra nụ cười tươi cùng lúm đồng tiền sâu bên má, chỉ khi Jimin ngừng nói, anh mới tiếp lời: "Vì anh đang cõng cả một Jimin thật quan trọng của Bangtan, và một cậu em dễ thương của riêng Namjoon này trên lưng nên Jimin à ‘đừng có làm rơi ước mơ nữa đấy nhé’.”.
-Nắng cuối thu bỗng thật ấm áp, nó nhẹ nhàng và giòn tan như nụ cười của em vậy, nên đừng bao giờ đánh rơi ước mơ của mình đâu đó nữa nhé. Anh chỉ cõng được em thôi, còn ước mơ em phải tự nhặt về.-
Published by: T_Jh
#T_Jh
29/06/2016.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top