Quốc Hanh Truyện 2
" Là người này. Phải không ? "
" !!! "
Kẻ kia bị đẩy ngã trên nền đất. Thân thể bầm dập khó nhận ra. Chứng tỏ bị đánh không ít.
Thấy em nhỏ vẫn to mắt , ngẩn người. Chính Quốc trực tiếp hỏi người đang nằm trơ dưới mặt đất.
" Phải không cậu Hai ?! "
" Mày. Tao là anh mày. Sao mày dám? "
" Anh còn dám nhận là anh tôi sao. Dù sao cũng chỉ là con của ả đào hát. Con ngoài giá thú. Còn mặt mũi nói ra câu này. Nếu thực là anh tôi sẽ làm ra việc ghê tởm như vậy sao ? "
" Mày...mày... "
Chính Quốc cười nhạt.
" Việc này mà để cha biết . Không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Anh nên nhớ cha xem trọng mặt mũi như thế nào kia mà. Chậc chậc...công sức thâu tóm tài sản bao năm nay của mẹ con anh. Không phải đổ sông đổ biển hay sao? "
" Mày...nó...nó cũng chỉ là thằng hầu. Mày...mày lại vì nó mà..."
" HAI ! Mày nên nhớ cho rõ . Mày từng làm bao nhiêu chuyện xấu hại mẹ con tao nhưng không thành. Mày buôn bán thuốc phiện. Làm ăn phi pháp. Đừng tưởng tao và cha không biết. Tao vì nể tình là mày ngu dốt làm việc chẳng tới đâu. Lại mang 1 nửa dòng máu. Nhưng tao lại không ngờ mày không có giới hạn như vậy. Mày nên nhớ rằng. Em ấy là giới hạn của tao và mày đã chạm tới nó. Giờ thì có trời mới cứu được mạng của mày. Mày lo mà ngồi tù mọt gông vì đống việc dơ bẩn mà mày đã làm đi. Người đâu. Nhốt lại! "
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Chính Quốc vẫn còn vô cùng tức giận. Thái Hanh thì sau 1 lúc ngẩn người thì đến bên cạnh cậu chủ . Nhẹ nhàng vuốt lưng cho hắn.
" Tại sao lại không nói ? "
" Dạ? "
" Tôi hỏi em tại sao lại không nói người đó là ai ? "
Chính Quốc hơi lớn tiếng khiến em giật mình lùi xa hắn. Chính Quốc thấy thế liền phát cáu quay lại kéo tay để em ngã vào lòng.
" Em là muốn tạo phản. Muốn bao che cho nó ? "
" Không. Không có "
" Vậy em nói xem? Sao em không nói ? HẢ ? "
" Cậu...Quốc. Cậu mệt rồi. Cậu nghỉ ngơi. Em...em trở về phòng. "
Thái Hanh mặt giàn giũa nước mắt vì bị đổ oan. Không buồn giải thích. Nức nỡ muốn thoát ra khỏi vòng tay của Chính Quốc. Vừa bước xuống giường vì chưa lại sức nên đã lảo đảo ngã xuống. Chính Quốc cũng chẳng có động thái muốn đỡ em dậy.
Thái Hanh ấm ức, lau nước mắt bò dậy. Gắng đi được vài bước lại ngã đau. Lần này uất ức quá mà oà khóc to. Trong đầu toàn nghĩ " Chính Quốc hết thương Thái Hanh rồi ". Không thấy em còn bệnh hay sao. Hung dữ cái gì chứ. Hức. Đã vậy em cũng không thèm thương Chính Quốc nữa.
Thái Hanh không muốn yếu đuối như vậy. Vốn dĩ cũng không yếu đuối như vậy. Nhưng chỉ cần là trước mặt Chính Quốc thì đều không thoát khỏi ỷ lại.
Nhưng giờ người ta đã không thương mình nữa. Mình khóc thì có ý nghĩa gì chứ. Phải nhanh chóng rời khỏi đây. Tránh làm người ta chán ghét thêm. Mới đây còn nhẹ nhàng dỗ dành mình. Giờ lại nghi ngờ mình rồi. Người gì đâu mà không nói lý lẽ.
Đang loay hoay trách móc rồi lấy sức bò dậy thì lại bị bồng lên đi về phía giường. Người đó không ai khác ngoài người " không nói lý lẽ " kia. Thái Hanh giãy nãy. Đấm vào ngực hắn rồi khóc to.
" Em còn sức nhiều như vậy thì hầu hạ tôi đi "
Nói rồi đè còn người ta lên giường hôn tới tấp.
" Ahhh...Cậu tránh ra...ai cho..hô.n...tui... "
Chưa mắng xong lời đã bị nuốt vào. Hôn đến Thái Hanh thở hỗn hển , thân thể mềm nhũn. Chẳng còn sức kháng cự.
Chính Quốc nhìn em nhỏ mặt đỏ bừng phồng má quay sang hướng khác không muốn nhìn hắn nữa thì bật cười. Cọ 2 chóp mũi của 2 người với nhau rồi thủ thỉ .
" Lúc nảy tôi tức giận vì nghĩ em muốn bao che người ta. Giận quá mất khôn. Làm buồn em rồi. "
" ... "
" Em biết mà. Tôi ghét nhất là em để ý người khác hơn tôi. Chỉ cần là như thế tôi sẽ nổi điên không kiểm soát được. ..cũng vì tôi yêu em quá thôi. "
" ...hừ "
" Ngã có đau không? "
"...đau...hức "
Thái Hanh oà khóc ôm lấy Chính Quốc làm nũng dụi dụi. Làm áo hắn ướt 1 mảng. Lòng thì mềm đến sắp chảy ra.
" Tôi xin lỗi. Đừng khóc nữa. Tôi đi lấy nước cho em. "
Em nhỏ thấy hắn muốn đi vội níu lấy góc áo của hắn. Mặt vô cùng đáng thương.
" Cậu Quốc đừng giận Thái Hanh nha. Thái Hanh sợ Cậu biết đó là cậu Hai sẽ có chuyện lớn. Tình cảm anh em sức mẻ...Thái Hanh...hức...hông...hông có bao che người ta...aaa"
Thái Hanh nảy giờ khóc nhiều quá giờ đã chuyển qua nói ngọng và nấc cục. Chính Quốc vội quay lại giường ôm em.
" Tôi biết rồi. Biết rồi. Là tôi không tốt. Nghĩ xấu cho em. Nín. Ngoan nào. "
" Quốc...hôn...hô.n...H.anh "
Hắn sao có thể từ chối. Cuối xuống theo lời hôn em nhỏ. Tay cũng không yên mà mò xuống eo em. Chợt nhớ ra em còn chưa khoẻ. Hắn khựng lại.
" Em còn yếu. Ngủ đi cho khoẻ người "
" Cậu chê em yếu à ? Vậy...vậy là chỉ mình em nhớ cậu mà thôi "
Thái Hanh tủi thân xoay người vào trong vách giận dỗi. Em nhỏ này thật biết chọc vào điểm yếu của hắn. Không hổ danh là người mà hắn nguyện cưng chiều.
" Là em nói đấy. Lát nữa có khóc thảm tôi cũng không dừng lại đâu. "
Chính Quốc xoay người em lại. Cả 2 nhìn nhau say đắm. Lại như ghi nhớ rõ 1 tháng xa cách nhau. Rồi cả 2 lao vào những cuồng nhiệt, tham luyến nơi đối phương.
" Ahhh...Cậu xấu xa...làm nhẹ thôi...ưm "
" Hahhh...tôi mà biết em còn sức mắng tôi như thế này tôi đâu có tha cho em. "
" ưm...em mệt...muốn ngủ..ha..ứm "
" Ai cho em ngủ ? "
" Cậu bắt nạt em...ahhh...ahhh...nhẹ lqij...ưm "
" Tôi đã nói là em có khóc thảm tôi cũng không dừng...hừm..."
" Quốc ahhh...em chịu không nổi nữa...ưm...ng"
" Một lần nữa thôi "
" Ahhhhh....chậm...anh nói câu này bao nhiêu lần rồi hả?! ..djfjj "
" Hanh. Tôi đã thưa chuyện với cha rồi. Em đồng ý gả cho tôi không? "
" Ưm...Hả?! Áhhhhh hhhhhh "
Chính Quốc bất ngờ tăng tốc. Làm đầu óc em nhỏ bay loạn cào cào.
" ahhh...gả...ưm...gả...gả là được chứ gì...c.hậm c.hút..."
__________
" Tôi yêu em. Thái Hanh "
" Em yêu anh nhiều hơn. Chính Quốc "
End.
Ủa thấy nó cứ sao sao á ta.😂
Tiện thể ai có oneshot KookV hay hay cho toai xin đi mấy bà
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top