Oneshot

Cậu là Vương Nguyên, còn hắn là Vương Tuấn Khải. Hai người quen biết nhau từ nhỏ, cũng được xem là thanh mai trúc mã. Cậu và hắn học cùng trường từ mẫu giáo tới đại học. Hai người cũng sống gần nhà nhau nữa lâu lâu hắn cũng qua nhà tôi ngủ ké nữa ấy chứ. Hắn tốt với cậu lắm nha, mỗi khi cậu bị ăn hiếp hắn liền đứng ra bảo vệ.Hắn chăm sóc, bảo vệ cậu.Khi ở bên cạnh hắn cậu cảm thấy rất an toàn. Cậu nhận ra rằng cậu đã thích hắn rồi. Thích rất nhiều. Nhưng hắn thì sao? Có thích cậu như cậu thích hắn hay không? Chắc là không. Bởi vì đối với hắn cậu chỉ là một đứa em trai.

Hôm nay là Chủ nhật, ngày này mỗi tuần hắn sẽ qua ngủ ở nhà cậu.Có một thời gian trước cậu có hỏi hắn tại sao lúc nào cũng qua nhà cậu ngủ mà không ở nhà hắn ngủ. Hắn chỉ cười và nói rằng hắn thích ở nhà cậu hơn và hắn cũng thích ngủ cùng cậu nữa. Hắn nói vậy đó. Hắn thật ác đúng không? Hắn có biết hắn nói như vậy trái tim bé nhỏ của cậu sẽ phản chủ mà đập nhanh hơn lúc bình thường hay không?

Đang ngồi trong bếp làm thức ăn thì bỗng nhiên hắn lại hỏi cậu một câu hết sức mờ ám.

" Cậu có biết An Na không? Nghe nói hai cậu thân nhau lắm đúng không?"

Cậu khựng lại. Không nhúc nhích. Cố gắng đèn nén giọng bình thường nhất trả lời hắn.

"Ừ. Cũng được xem như thân.Cậu thích cậu ấy sao?"

Hắn không trả lời chỉ biết cười. Hắn như vậy là sao chứ? Không giải thích dù chỉ một câu. Ừ. Đúng rồi. Cậu có là gì của hắn đâu mà phải giải thích cơ chứ! Cậu nghĩ hắn có thể thích An Na rồi cũng nên. An Na là một cô gái hiền lành lại còn xinh đẹp nữa. Trước đây cô hay giúp đỡ cậu lắm. An Na được rất nhiều người theo đuổi nha. Chắc có lẽ rằng hắn cũng là một trong những người đó.

Cậu không hiểu hắn tìm cách làm mà có thể có được số của An Na được chứ? Từ khi hắn có được số của An Na liền lúc nào cũng mân mê cái điện thoại chơi suốt. Mỗi khi hắn như vậy cậu chỉ biết nén nước mắt ngược vào để nó không chảy ra. Nhưng cảm giác đó rất khó chịu. Cảm giác khi muốn khóc mà không được, nó rất đau.

Mấy hôm nay hắn ít qua nhà cậu lắm. Chắc có lẽ là đi hẹn hò với An Na rồi. Mỗi lúc hắn không qua nhà cậu, cậu chỉ ngu ngốc ngồi đợi hắn, muốn qua nhà xem thử nhưng lại sợ rằng gặp An Na trong nhà hắn. Cậu ngu ngốc vậy đó. Đợi hắn mãi mà chẳng thấy hắn qua. Cậu từ từ rơi nước mắt, lúc đầu chỉ là tiếng thúc thít nhẹ thôi, nhưng càng lúc nó càng lớn. Cậu cảm thấy tủi thân lắm. Cậu chỉ biết cuộn tròn người lại mà nức nở khóc thôi. Cậu muốn hắn ôm lắm mà không được. Hiện giờ chỉ có một mình cậu trong căn nhà này thôi. Cảm giác cô độc đến lạ.

Sáng hôm sau như bao ngày cậu thức dậy sớm để chuẩn bị nấu thức ăn. Nhưng xui thay cái tủ lạnh trống không. Cậu lấy một cái áo khoác lên người rồi thư thả bước tới siêu thị. Vừa vào siêu thị bỗng nhiên cậu cảm thấy bản thân không còn đứng vững được nữa. Cậu vừa thấy gì cơ chứ? An Na đang hôn hắn. Không sai, An Na đang hôn Vương Tuấn Khải người mà cậu yêu. Bỗng nhiên cậu cảm thấy căm ghét bản thân lắm. Cậu chỉ biết đứng nhìn hai người hôn nhau mà không thể làm gì. Cậu cảm mình thật vô dụng. Người mà cậu yêu đang hôn người khác mà cậu chỉ biết đứng nhìn không thể làm gì. Cậu chỉ biết đứng nhìn rồi một lúc sau. Một giọt, hai giọt, ba giọt... cậu đang khóc.

Hắn nhìn thấy cậu, cậu ấy bị gì vậy? Mặt sao thế?khóc sao?. Hắn đẩy An Na ra đi về phía cậu.

Bỗng nhiên cậu thấy hắn đi về phía mình liền nhanh chân bỏ chạy.

" Vương Nguyên, Vương Nguyên đứng lại...." hắn chạy theo cậu, luôn miệng kêu lớn.

Nhưng cậu nào có đứng lại, vẫn chạy thục mạng. Nhưng ông trời thật bất công để hắn đuổi kịp cậu. Cũng đúng, chân hắn dài hơn chân cậu mà. Tội cho cậu từ nhỏ đến lớn không bao giờ chạy nhanh bằng hắn.

" Tôi kêu cậu đứng lại không nghe sao?" Hắn ôm chầm lấy cậu ôn nhu nói.

" Buông ra" cậu tức giận đẩy hắn ra. Cậu cảm thấy rất tức. Sao có thể hôn An Na được cơ chứ? Hắn hiện giờ còn ôm cậu nữa. Hắn có biết những hành động này của hắn chỉ làm cho cậu cảm thấy đau hơn không?

" Cậu đang khóc sao?" dù cậu có đẩy hắn ra cỡ nào hắn vẫn cứng đầu ôm chặt lấy cậu.

" Không có"

" Còn nói dối. Hai mắt đỏ đến vậy rồi mà còn nói không khóc" hắn tức giận cậu cốc nhẹ lên đầu cậu.

Cậu im lặng. Hắn lại nói tiếp.

" Sao lại khóc? Ai ăn hiếp cậu à? Nói tớ nghe ai ăn hiếp cậu tớ sẽ đánh hắn bầm dập thay cậu"

" Huhu.... tớ ghét cậu, tớ...gh..ét....cậu, hix bỏ tớ ra, tớ...hix...không...cần cậu...hix...quan tâm...hix tớ nữa...hix...tớ...ghét cậu lắm...cậu là đồ xấu xa...huhu" cậu cảm thấy không thể chịu được nữa rồi.Giờ đây cậu chỉ muốn khóc thôi.

" Cậu nín đi, ngoan nào. Tớ là người xấu xa. Tớ nhận nên cậu nín đi, ngoan nào. Tớ thương" hắn thấy cậu khóc chẳng biết làm gì tay chân luống cuống ôn nhu ôm cậu mà dỗ dành. Lần đầu tiên hắn thấy cậu khóc nhiều như vậy.

" hix...tớ...ghét cậu. Hix tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?...hix sao cậu...hix...lại hôn An Na chứ? Hix...cậu biết tớ đau....hix lắm không?" Cậu thút thít nói.

" Chẳng lẽ cậu thích tớ sao?" hắn cảm thấy ngạc nhiên.

"Tớ thích cậu đấy thì sao?"

Hắn im lặng. Cậu cảm thấy hụt hẫng lắm. Hắn cảm thấy ghê tởm cậu rồi chứ gì? Hai đứa con trai thích nhau cơ mà. Đồng tính luyến ái cơ đấy. Chắc giờ đây hắn ghét cậu lắm. Từ giờ hai người chắc không còn làm bạn nữa rồi. Cậu nhẹ đẩy hắn ra. Nhưng hắn tại sao lại không thả cậu ra mà còn ôm chặt hơn nữa cơ chứ?

" Tỏ tình rồi lại muốn bỏ chạy sao? Không dễ đâu."

Ý gì đây? Vậy là sao? Sao cậu thấy không đúng lắm.

" Ý cậu là sao?" cậu nhẹ giọng hỏi hắn.

" Hừ. Cậu thật ngốc cậu có biết không? Sao cậu lại không nói điều này sớm hơn cơ chứ? Cậu có biết rằng tớ cũng thích cậu lắm không?" hắn ôn nhu mĩm cười nói với cậu.

" Cậu...thí..ch...tớ...sao?" cậu giờ đây cảm thấy mặt của mình chắc có lẽ đỏ hơn trái cà chua rồi. Tim cậu lại một lần nữa đập nhanh hơn lúc bình thường.

"Đúng vậy. Tớ thích cậu. Vương Tuấn Khải thích Vương Nguyên"

" Nhưng chẳng phải cậu thích An Na và đang hẹn hò với cô ấy sao?" giọng nói mang một chút buồn.

" Ai nói với cậu tớ thích An Na và hẹn hò với cô ấy cơ chứ? Tớ chắc chắn rằng không thích cô ấy và càng không hẹn hò" hắn cảm thấy tức giận, ai có thể độc ác nói với cậu những điều đó chứ?

" Nhưng cậu hay nhắn tin với cô ấy. Mấy hôm nay cũng không qua nhà tớ nữa. Vừa nãy hai người hôn nhau nữa..hix" cậu lại khóc nữa rồi. Nhắc đến là cậu cảm thấy đau vô cùng.

" Ngốc quá. Tớ không thích An Na và không hôn cô ấy. Tớ nhắn tin với cô ấy vì muốn nhờ cô ấy giúp đỡ tổ chức sinh nhật cho cậu. Không qua nhà cậu vì bận tổ chức sinh nhật và muốn cậu bất ngờ. Vừa nãy không phải hôn nhau mà là An Na cô ấy bị con gì bay vô mắt, tớ chỉ thổi giúp thôi. Hiểu chưa? Heo ngốc"

Sinh nhật? Đúng rồi. Sắp tới sinh nhật cậu rồi. Cậu quên mất. Mấy hôm nay chỉ lo quan tâm tới Vương Tuấn Khải và An Na mà quên luôn sinh nhật của cậu.

" Hai người không quen nhau thật sao?"

" Ừ. Tớ thích cậu làm sao quen với người khác được cơ chứ?"

" Tớ...cũ..ng thích...cậu" cậu xấu hổ cúi đầu trả lời hắn.

Không thấy hắn trả lời liền hồi hộp ngẩng đầu lên xem hắn làm gì thì bỗng nhiên môi của hắn dán lên trên môi cậu, cậu hốt hoảng không biết làm gì, cứ để hắn hôn cậu, đầu lưỡi hắn tinh nghịch luồn vào trong miệng cậu, ngấu nghiếng nó. Cậu cảm thấy khó thở. Hắn vừa bỏ cậu ra tay chân cũng đã nhũng hết rồi. Cậu thở hồng hộc dựa vào người hắn.

" hộc...hộc...aaaa" hắn nhấc bổng cậu lên, đưa cậu vào nhà hắn đặt cậu lên giường. Rồi bước đến đè cậu.

" Cậu làm gì vậy?" cậu ngây thơ hỏi hắn ( ăn chứ làm gì kkk😂😂😂)

" Muốn ăn cậu" hắn cười gian rồi lại tiếp tục công việc vừa nãy.

Chưa kịp đợi cậu trả lời hắn đã cuồng nhiệt hôn cậu rồi.

_End_

Mọi người cho ý kiến nào😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top