CÓ BAO GIỜ ANH HIỂU?

Tôi đến Trùng Khánh ba năm, quen em hai năm.

Mùa xuân năm đó, chẳng hiểu bằng một sự tình cờ nào, tôi gặp được em ở bờ biển. Lúc đó em đứng trên lan can, hướng ra ngoài không ngừng hét, như muốn vứt bỏ nỗi lòng mình để nó hoà vào lòng đại dương sâu thẳm.

Đẹp, đó là điều đầu tiên tôi nghĩ về em. Nước da trắng, đôi mắt nâu thanh tú cùng đôi gò má phấn nộn, tất cả khiến cho người ta chỉ muốn giữ em ở bên mình, che chở bảo vệ em suốt cuộc đời.

Em quay sang nhìn tôi, có vẻ hành động nhìn chằm chằm người khác một cách lộ liễu của tôi làm em khó chịu. Em bĩu môi liếc tôi một cái rồi quay đầu đi thẳng. Tôi cười khổ, mày bị sao vậy chứ, người ta ghét mày rồi kìa.

Duyên phận của tôi và em dường như chưa kết thúc. Hôm đó là ngày nghỉ, nắng ấm tràn ngập khắp thành phố làm cho người ta có cảm giác dễ chịu, chợt nhớ ra suốt quãng thời gian ở đây, tôi chẳng giao du với ai ngoài chiếc máy tính và chồng tài liệu dày cộp. Thế là, tôi ra ngoài tản bộ, đinh ninh rằng chỉ đổi gió một chút rồi về. Nào ngờ, tôi thấy em. Quán cafe tuy có chút cũ kĩ nhưng đổi lại rất đông khách. Chẳng biết vì lí do gì, tâm trí tôi lại thôi thúc muốn được gặp em.

Quả thật tôi vô cùng tệ trong chuyện giao tiếp, đến nói một câu chào hỏi thông thường cũng rất khó khăn. Ngồi trong góc khuất của quán, nhìn em bận rộn, nhìn em cười, nhìn em nói, tôi cuối cùng vẫn không hiểu cảm giác của mình là gì. Đến khi quán đóng cửa, tôi rút hết can đảm đến trước mặt em: "Chào em! Tôi là Vương Tuấn Khải!"

Thề có Chúa là lúc đó trông tôi vô cùng ngốc, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy khẩn trương tới như vậy, vẫn là không rõ tại sao. Em nhìn tôi, ánh mắt lạ lẫm, một chút hiếu kì, sau đó thì bật cười đáp:

- Vương Nguyên, gọi là Nhị Nguyên cũng được. Rất vui được làm quen!

Tôi đứng trước mặt em chân tay gần như không thể kiểm soát, khó khăn vươn tay bắt lấy cánh tay đang chờ sẵn của em. Em mỉm cười thật đẹp, tôi lại tự hỏi: "Cảm giác này là gì?"

Mùa hè năm đó, em đứng trước mặt tôi nói rằng em có bạn gái, tôi không biết tức giận vì điều gì, ép em vào tường mặc sức hôn lấy cánh môi thơm nhàn nhạt. Em thở hổn hển, những tưởng em sẽ tát tôi một cái thật đau nhưng em lại cười. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ý cười trong mắt em lại càng đậm hơn. Em ôm mặt tôi nói:

- Ngốc.

Một chữ làm tôi thơ thẩn cả ngày.

Ngốc...

Mùa thu năm đó, tôi và em cùng nhau đi dạo trong công viên gần khu nhà tôi ở. Em nắm lấy tay tôi, mặt nhuốm một tầng phiếm hồng. Tôi khó hiểu hỏi em có sao không, em có chút khẩn trương trả lời "Không sao".

Tôi hỏi em tại sao lần đó em la hét ở bờ biển, em nhìn sang chỗ khác nói nhỏ:

- Để gây chú ý.

Tôi lại hỏi em gây chú ý với ai, em chỉ cười nhìn tôi không nói.

Mùa đông năm đó, tôi cùng em đến Đài Loan chơi, em thích thú dắt tôi đi khắp nơi, cười đùa không ngớt. Rồi em không biết lôi ở đâu ra một cặp vòng tay, đưa cho tôi một cái, bảo rằng sau này dù có chuyện gì cũng không được tháo ra. Một tuần sau tôi không cẩn thận làm mất vòng tay, em nhìn tôi đầy thất vọng, nhưng cũng không hờn giận, chỉ cười nói cho qua: "Mất rồi thì thôi vậy".

Mùa xuân năm đó, tôi vì bận làm thêm giờ mà đến đón em trễ, nhìn thấy em bị những nam nhân khác chọc ghẹo, không chịu được mà kéo em ra sau, tự mình làm lá chắn bảo vệ cho em. Dọc đường về em liên tục nhìn tôi cười, thấy tôi đen mặt mới thôi không nháo nữa. Tôi đến lúc này mới biết, em cười vì chuyện gì.

Mùa hè, trời nóng bức, tôi cùng em đi siêu thị mua thức ăn, siêu thị ở trung tâm thành phố, nhà tôi ở ngoại ô, xe của tôi lại đang bảo hành, đành ngậm ngùi cùng em chen lấn trên xe buýt. Em nhỏ người, trên xe lại đông, sợ rằng ai đó sẽ đẩy em ngã mất, tôi đành khóa em lại một góc trong xe buýt, ngăn cản mọi sự tổn hại với em. Em lúc đó liên tục nhìn xuống sàn xe, tôi không hiểu dưới đó có gì hay ho nhưng cũng không tiện hỏi.

Mùa thu năm đó, tôi dẫn bạn gái ra mắt với em. Em chỉ đứng yên một chỗ không phản ứng, đến khi tôi huơ huơ tay trước mặt mới gượng gạo cười chào hỏi. Tôi nói với cô ấy em là bạn thân và là em trai của tôi, em chỉ cười không nói. Tôi lúc đó cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết phải diễn tả như thế nào.

Mùa đông năm đó tôi nhìn thấy em ngồi lặng lẽ trong góc khuất của tiệm cafe cũ, ánh mắt thẩn thờ nhìn vào cốc cafe trước mắt. Tôi dắt tay cô ấy đến ngồi ở đối diện, em giật mình miễn cưỡng cười chào. Tôi cảm thấy em gần đây thật kì lạ, thơ thơ thẩn thẩn, chẳng còn vui đùa như trước. Bây giờ tôi đã có bạn gái, không thể chăm sóc cho em nhiều, không biết em có tự chăm sóc cho mình tốt hay không.

Cuối đông, trời vẫn còn lạnh, tôi nhìn ngôi nhà trước đây mang hình bóng em, trong tâm từng mảng từng mảng rạn nứt. Tôi nhớ em vẫn hay sang nhà tôi dọn dẹp, nấu cơm, sắp xếp tài liệu cho tôi, cùng tôi xem phim, cùng tôi đi dạo. Em thuộc nằm lòng mọi thứ trong nhà còn hơn cả chủ nhân của nó, nhiều lúc tôi nghĩ, em hay tôi là chủ nhà? Bật cười chua chát, nhớ lại làm gì, người đã ra đi muốn níu kéo sao được?

Hộp gỗ em để dưới gầm giường tôi đã tìm được rồi đây, nếu không có tiếng chuông từ chiếc điện thoại em đặt trong này, chắc còn lâu tôi mới tìm thấy được. Người gọi em là ông chủ tiệm cafe em làm, ông ấy hỏi vì sao em lại nghỉ việc, tôi không biết, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đến nhà em mới phát hiện nhà đã bán, chẳng còn gì cả, em như bốc hơi khỏi thế giới này, một chút tung tích cũng không có.

Tôi ngồi phịch xuống ghế nhìn hộp gỗ trước mặt, Vương Nguyên, em đang giở trò gì?

Lục lọi, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài lục lọi thứ duy nhất em để lại. Bên trong chỉ có một chiếc điện thoại, chiếc vòng tay đã từng là một đôi với tôi, và một phong thư.

[Tiểu Khải, lúc anh xem những dòng này, có lẽ em đã đi rất xa rồi. Anh biết không, từ rất lâu rồi em luôn chỉ chú ý tới một người. Chú ý lúc người ấy một mình dạo bước ở bờ biển, lúc người ấy nhìn em, lúc người ấy khẩn trương ngỏ lời làm quen và cả lúc người ấy chăm sóc chở che cho em nữa. Tiểu Khải, em kể cho anh một bí mật nhé, lúc trước em bảo có bạn gái chỉ là giả thôi, bất ngờ lắm đúng không? Lúc đó nhìn thấy anh hành xử như vậy, em còn những tưởng anh cũng có tình cảm với em, chỉ là hơi khó nói. Nhưng chờ lâu như vậy, thấm thoắt ngày này qua tháng nọ anh vẫn không có biểu hiện gì, hi vọng của em cũng trở nên mong manh hơn một chút. Từ giây phút anh đưa người đó tới trước mặt em, em mới chắc chắn rằng, mình chỉ là ảo tưởng về vị trí trong lòng anh. Anh đang cảm thấy thứ tình cảm này thật ngu ngốc đúng không? Đừng cười nó, tự em cũng cảm thấy nó thật ngu ngốc mà. Em đã suy nghĩ rất lâu, liệu có thể bất chấp mọi thứ ở bên anh được không, em vẫn quyết định ra đi. Tiểu Khải, đó là một cô gái tốt, có lẽ cô ấy sẽ chăm sóc anh tốt hơn em đã từng làm, sẽ hiểu anh nhiều hơn em đã từng hiểu, vậy nên, hãy cưới cô ấy làm vợ nhé, và rồi anh sẽ có một gia đình hạnh phúc. Nhưng xin anh, dù chỉ là thỉnh thoảng, hãy nhớ tới người tên Vương Nguyên này có được không? Chiếc vòng này, là thứ duy nhất liên kết giữa anh và em, anh bảo đã làm mất, em đưa cái của em cho anh, xem như một kỉ niệm đã qua, là buồn hay vui cũng đều nhớ tới. Còn nữa, đừng tìm em, điện thoại cũng giao cho anh rồi, có gọi cũng vô ích. Lần này em đi thật sự rất thoải mái, chúng ta gặp được nhau trong số bảy tỉ người cũng là một kì tích, chỉ là có duyên mà không phận. Vương Tuấn Khải, lời này lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nói, xin anh hãy khắc sâu nó vào trong tim mình, em yêu anh!]

Tay tôi run lên, phong thư nhẹ bẫng như gió bỗng nhiên thật nặng nề, đập một hồi vào trái tim khiến tôi đau đớn, cảm giác mất mát lan tràn mọi tế bào thần kinh đến tê liệt. Cứ ngỡ rằng mình luôn hiểu em muốn gì, bây giờ ngoảnh mặt nhìn lại hóa ra mọi thứ chỉ là số không tròn trĩnh, tưởng như cuộc sống của tôi chưa từng xuất hiện một người tên Vương Nguyên vậy.

Vương Nguyên, tại sao em lại yêu tôi, tại sao lại để ý đến một người vô tâm như tôi? Tôi vô tâm, quên mất em cũng cần một người bên cạnh. Tôi vô tâm, quên mất rằng em cũng biết cô đơn. Tôi vô tâm, không để ý lời em nói. Vương Nguyên, em biết không? Tôi bỗng nhiên nhận thấy không có em, thế giới của tôi vẫn cứ tồn tại, mặt trời vẫn cứ lên như thường, cuộc sống ngoài kia vẫn cứ tiếp diễn, chỉ là nhất thời cảm thấy tịch mịch biết bao, mệt mỏi không muốn tiến lên phía trước...

Tôi từng muốn làm em vui vẻ, làm em hạnh phúc. Nhưng khi một vài chuyện qua đi, tôi mới nhận ra bản thân ngu ngốc đến nhường nào. Ngu ngốc tới mức yêu một người còn không nhận rõ khiến em một mình chịu đau khổ. Tôi dường như thấu hiểu rõ cảm giác bất lực lúc em quay đầu bước đi, rõ ràng muốn níu lại nhưng cuối cùng cũng chỉ biết nhắm mắt buông xuôi...

Hóa ra, cô đơn nhất không phải là không có ai ở bên cạnh mình, mà là có ai đó giống như cả thế giới vừa bước ra khỏi cuộc sống của mình. Nó giống như thiếu mất khí oxi, khó thở tới nhức nhối.

- Vương Nguyên, xin lỗi! Có lẽ, tôi đã yêu em mất rồi... ---

"Tôi và em vốn là hai đường thẳng song song, giao nhau làm gì để rồi cả hai cùng đau khổ..."

----------------------------End---------------------------

~SAU NÀY ĐẶT TÊN CON, TUÔI SẼ ĐẶT 1 ĐỨA LÀ HƯỚNG NGUYÊN, ĐỨA CÒN LẠI LÀ HƯỚNG KHẢI~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top