Kaito là đồ ngốc
Tôi... Tôi không tin những gì mình vừa thấy, những gì mình vừa nghe. Tôi ngăn không cho những dòng nước nóng xuất hiện trên mặt tôi, và tôi cố gắng chạy đi thật nhanh mặc cho cậu đuổi theo gọi tên cậu. Kaito... người bạn thân và cũng là người tôi thầm thượng trộm nhớ lại là Kaito Kid, kẻ mà tôi ghét nhất trên đời. Cậu ta đã lừa dối tôi, rồi còn xem tôi như con rối để điều khiển. Cậu ta qua mặt bố tôi, xem ông như một thằng ngốc. Tôi thật ngu ngốc khi đi học chung, chơi chung, và thân thiết với một tội phạm. Kaito... tôi sẽ xem như chưa thấy gì, chưa nghe gì, nhưng mà tình bạn của chúng ta đã chấm dứt. Còn tình cảm của tôi dành cho cậu? Tôi sẽ chôn vùi chúng, và sẽ biến chúng thành hơi nước tan biến đi trong bầu trời của sự giả dối.
Cậu đã bắt kịp được tôi, và cố gắng giải thích. Đúng là siêu trộm dưới ánh trăng, cậu đã phù phép khiến bầu trời rơi lệ để biện minh cùng cậu. Tôi chỉ cười rồi gạt tay ra.
"Kuroba-kun, chúng ta không hề quen biết. Nên xin cậu đừng gọi tôi là Aoko."
Tôi nói xong rồi bỏ đi, để cậu sững sờ ở phía sau. Tôi đi dưới trời mưa như một con điên vậy, nhiều người nhìn tôi rồi lắc đầu thương hại tôi. Tôi chỉ mặc kề, ôi muốn đi đến một nơi nào đó thật xa, để cậu ta không bao giờ có thể tìm ra tôi. Phải, không bao giờ...
"Cậu chủ à, cậu hãy về nha đi. Cậu sẽ ốm đấy"
Quản gia Jii nhanh chân chạy đến che ô cho Kaito, nhưng cậu nhủ gạt ra và hét lên. Những giọt mưa đã che đi nỗi tuyệt vọng cũng như những giọt nước mắt. Kuroba Kaito, một kẻ kiêu ngạo không sợ gì, lại khóc chỉ vì một con người con gái? Phải, là cậu khóc vì một người con gái...người cậu thầm yêu và bảo vệ. Mặc kệ sự đau nói, cậu liên tục đấm vào bức tường rồi gục xuống. Tại sao mọi chuyện lại như thế này? TẠI SAO?
.
.
.
.
Vậy là đã hai năm rồi, thời gian trôi nhanh quá. Nakamori Aoko cũng đã thay đổi rồi. Tôi hiện là sinh viên năm hai ngành tâm lý tội phạm. Chả hiểu sao tôi lại thích ngành này, hay là vì tôi thật sự muốn biết những tên tội phạm thường sẽ có những suy nghĩ và thói quen gì. Tôi bật cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn đó và bước vào lớp. Mở cửa lớp bước vào sau kỳ nghĩ mùa đông thì đã thấy một bó hoa hồng đỏ trên bạn cùng với cái tên Dai. Dai là sinh viên năm cuối, là đàn anh, và cũng là người đang theo đuổi cô. Dù đã rất nhiều lần ngỏ lời những câu trả lời vẫn là không. Nhiều người rất ghen tỵ vì được anh Dan "đẹp trai, học giỏi, cao ráo, chuẩn men theo đuổi" Tôi chỉ cười trừ rồi ngồi về chỗ của mình.
Tiếng chuông reo lên,nhưng đã 10 phút trôi qua mà không thấy thầy Đại tá Kudo, mấy bọn con gái thì đang than trời trong khi bọn con trai thì đang nghịch ngợm. Bỗng cánh cửa mở ra, và tôi như ai đó bị siết cổ khi thấy cậu ta bước vào và đứng sau bục giảng.
"Xin chào cả lớp, tôi là Kuroba Kaito, và sẽ là giáo viên tạm thời thay thế cho thầy Kudo trong vòng 4 tuần. Thầy Kudo vừa mới kết hôn và hiện đang có tuần trăng mật ở Paris. Nào, chúng ta bắt đầu học thôi."
Cả lớp choáng váng khi nghe tin thầy giáo "cool" nhất trường kết hôn mà không nói một tiếng. Nhưng mà cô không quan tâm, cô chỉ lo hướng mắt nhìn về cậu ta. Cậu ta có vẻ sụt cân, nhưng vẫn không mất đi cái khí chất kiêu ngạo ấy. Cô có thể nghe được những lời thì thầm vẻ đẹp chết người của những cô gái ngồi đằng sau tôi. Cậu ta bắt được ánh nhìn của tôi, tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Đến giờ ăn trưa, tôi đi xuông căn tin mua bánh mì rồi qua thư viện đọc sách. Nhưng khi đến chỗ ngồi thường xuyên của mình, cô lấy một hộp bento và một chai sữa kèm theo tên viết tắt K.K. Quà của ngài siêu trộm lừng danh một thời, tôi không dám nhận đâu. Lúc đầu tôi cũng không muốn an, nhưng mà nếu bỏ đi thì sẽ rất phung phí nên tôi đã ăn. Và rồi ngày qua ngày, bento quen thuộc luôn xuất hiện trước mặt tôi kèm theo chai sữa. Đôi khi là cafe, nước cam, hoặc nước táo. Đôi lúc tôi cứ nóng lòng chuông reo đến giờ ăn trưa chỉ để được ăn những món ăn của cậu ta. Có lẽ.... tôi đã không thể côn vùi nó sâu hơn.
.
.
.
.
Tôi vừa ăn vừa đọc sách như mọi ngày, bỗng anh Dai xuất hiện và ngồi bên cạnh. Tôi có thể cảm nhận được sát khí của những cô gái mê trai xung quanh tôi. Tôi chỉ cố tỏ ra vẻ bình thường nhất cho tới khi cậu ta xuất hiện. Trong đầu chợt nghĩ ra một kế hoạch trả thù ngọt ngào, tôi liền ôm lấy tay anh Dai như vợ chồng son, rồi còn đút đồ ăn của cậu ta cho anh ấy. Tôi lấy lạnh sống lưng khi nhìn được ánh mắt như đang muốn giết người của cậu ta. Trông cậu ta không cái gì thầy Kudo mỗi khi đến giờ trả bài. Tôi được nước làm tới, hôn nhẹ lên má anh Dai và nói to cho cả thư viện cùng nghe.
"Em chấp nhận... làm bạn gái anh"
Tôi e thẹn trong khi Dai vui mừng và ôm chặt tôi. Tôi để ý thấy cậu ta đã đi ra ra ngoài với vẻ mặt lạnh nhạt. Kuroba Kaito, cuộc trả thù này còn dài lắm.
Và kể từ ngày đó, tôi và anh Dai chính thức thành "cặp đôi vàng" Ai cũng ghen tỵ, nhưng mà thật ra chúng tôi chỉ là giả vờ thôi. Tôi đã nói rõ mọi chuyện với Dai, tuy anh ấy hơi buồn nhưng vẫn ủng hộ quyết định của tôi. Chúng tôi phối hợp rất ân ý, và tôi nghĩ chúng tôi xứng đáng được trao giải Oscar. Tôi muốn cho ai đó biết là không cần mặt nạ cải trang cũng có thể trở thành diễn viên chuyên nghiệp. Sau cái ngày đó, cậu ta không còn mang bento đến cho tôi nữa, tôi cũng có thấy chút nhớ, nhưng mà cô lắc đầu để gạt bỏ ý nghĩ yếu đuối kia ra khỏi đầu. Mình đang trả thù, phải phải trả thù thành công.
Hôm nay Kuroba không lên lớp, và giáo viên thay thế thông báo rằng cậu tadda4 nhập viện vì bệnh nặng và sẽ nghĩ phép 2 tuần. Tôi chợt lo lắng, cậu ta rất cứng đầu nên không bao giờ chịu chú ý đến sức khỏe của mình. Tôi dự định sẽ hỏi bệnh viện cậu ta đang nằm và tới đó thăm, nhưng không đủ dũng cảm sau tất cả mọi chuyện. Một bạn khác trong lớp đã thay tôi nằm việc đó. Chiều cùng ngày, tôi đã nấu cháo và mang trái cậy đến bệnh viên Đại Học Y Tokyo. Sau khi hỏi y tá về bệnh tình cậu ta, tôi thở dài mệt mỏi. Cậu ta bị xuất huyết dạ dày nghiêm uống quá nhiều rượu và aspirin để giảm đau. Đồ ngốc, đúng là quá ngốc mà.
.
.
Cô ấy...đang ở trước mặt tôi. Rất gần nhưng tại sao lại cảm thấy xa vậy. Sau khi nhìn thấy cảnh tình tứ của Aoko, tôi cảm thấy tim tôi đau nhói và đếm đó tôi đã uống rất nhiều rượu. Và rồi cơn nhức đầu khốn kiếp đó xuất hiện, nên đã dùng aspirin. Sau đó bụng tôi cực kỳ đau và giờ tôi đang nằm ở đây. Tôi cứ nhìn ra ngoài cửa để mong được thấy hình bóng của em, nhưng hy vọng nhiều quá cũng không thể thành hiện thực được. Khi tôi vừa có ý nghĩ rằng em hiện đang ăn vui vẻ bên cạnh cậu Dai của em thì hình bóng ấy đã xuất hiện.
"Thầy nên nghỉ ngơi đi. Thật là, không biết uống rượu mà còn cố. Đúng là con nít."
Cậu cười khi nghe em trách móc, em vẫn hiểu tôi như ngày nào. Em vẫn còn lo cho tôi, và có lẽ...em vẫn luôn nghĩ về tôi. Aoko lấy cháo ra rồi đỡ tôi dậy ăn, Nhân lúc mình bị bệnh, cũng muốn được chiều chuộng một chút. Aoko chắc biết tôi cử động khó khắn, nên không còn cách nào khác ngoài việc đút cho tôi ăn. Không ai có thể hiệu được cảm xúc của tôi lúc này đâu. Tôi chỉ muốn nhảy lên thật cao rồi lăn lộn mấy vòng. Quá sung sướng, quá hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cũng không nói gì cả. Không khí trong căn phọng khá ngột ngạt nên Aoko xin phép đi về, tôi liền ngay lập tức nắm tay em.
"Thầy Kuroba, đây là bệnh viện, và tôi đã có bạn trai. Mong thầy đừng đi quá giới hạn."
Em lạnh lùng gạt tay tôi, rồi đi ra ngoài. Tôi chỉ cười rồi...nước mắt cứ đua nhau rơi. Aoko... anh xin lỗi.
.
.
.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó, chúng tôi như là những kẻ xa lạ. Mặc dù cậu ta tiếp tục gủi những hộp bento, nhưng tôi vẫn không hề nói chuyện. Dĩ nhiên tôi luon luôn để ý ánh mắt "sát thủ" khi tôi và anh Dai thân mật với nhau. Rồi cứ thế, 4 tháng thấm thoát đã trôi qua. Hôm nay là ngày cuối cùng cậu ta đứng lớp, cũng là ngày cuối cùng năm học, mọi người trong lớp đã quen và buồn khi sắp không còn được gặp thầy Kuroba nữa. Dĩ nhiên thì trong lòng tôi có chút nhớ, nhưng mà không để lộ ra ngoài. Trước khi tiết học kết thức, thì...
"Thầy ơi, em muốn hỏi. Thầy có người yêu chưa?
Cậu ta có vẻ ngạc nhiên song rồi cười, tôi cũng rất hồi hộp và muốn nghe câu trả lời.
"Chưa, nhưng tôi có yêu một người. Tôi nhớ rất rõ ngày 12 tháng 1 chính là ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu tiêno73 dưới tháp đồng hồ, lúc đó tôi đã yêu cô ấy rồi. Hiện tôi đang chờ người cô ấy tha thứ cho tôi."
Đêm hôm đấy là buổi dạ tiệc, tôi và Dai sánh đôi bước vào khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc. Mặc kệ mọi người trầm trồ, tôi đi đến một cái bàn và nhâm nhi ly rượu Trong đầu tôi luôn nghĩ về câu nói của cậu ta lúc sáng. Yêu cô từ lúc đó sao? Cũng đủ để hiểu biết tính cách của cô, vậy tại sao lại đi lừa dối cô, tại sao lại xem cô như một món đồ chơi?
Đèn tắt đi, và buổi dạ tiệc bắt đầu. Anh Dai đưa cho cô chiếc mặt nạ rồi mời cô ra nhảy cùng, hai người nhẹ nhàng nhảy theo tiếng nhạc dưới ánh trắng xanh huyền diệu này. Tôi cảm thấy thật ấm áp khi nắm tay anh ấy, tim tôi thì đập nhanh. Không lẽ tôi có tình cảm với anh Dai? Không thể nào, tôi và anh ấy chỉ là bạn thôi... làm sao có thể chứ?
Và rồi trên sân khấu, một đoạn video được phát ra. Tôi sốc khi thấy những hình ảnh của chính mình và những khoảnh khắc của tôi với Kuroba Kaito. Tôi nắm chặt tay anh Dai để kiềm chế nước mắt của mình. Tôi vô thức dựa vào anh ấy. Tại sao tôi lại thấy yếu ớt như thế này, tại sao tôi lại cảm nhận được sự quen thuộc đến thế? Những ngọn nến lung linh được thắp lên, bên ngoài cửa sổ là những tòa nhà đã được thắp những ánh đèn với dòng chữ...
"Hãy tha thứ cho anh được không?"
Dai thì thầm bên tai tôi, tôi run rẩy muốn thoát khỏi vòng ngực săn chắc này thì anh ấy ôm tôi thật chặt. Ánh sáng mờ của ánh sắng đã giúp tôi nhìn được đội mặt kiêu ngạo ấy, tôi run rẩy cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt anh. Và khuôn mặt tôi vô cùng ghét và nhớ trong suốt hai năm qua đã hiện ra.
Anh biết là em giận anh, em ghét anh, em hận anh vì đã lừa dối em. Nhưng tình yêu của anh dành cho em vẫn không thay đổi. Anh trẻ con, tính chiếm hữu cao, nhưng anh hứa sẽ cho em một gia đình ấp áp và hạnh phúc. Tha lỗi cho anh, và làm vợ anh được không...
Đoạn video kết thúc, cũng là lúc tôi tuông trào những giọt lệ mà tôi đã cố gắng ngăn chặn suốt hai năm nay. Tôi liên tục đánh vào ngực cầu, mắng chửi cậu, rồi ôm chặt lấy cậu mà khóc. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi lau đi những giọt nước trên bờ mi.
"Kuroba Kaito, cậu là đồ tồi, xấu xa, đáng ghét, vô liêm sỉ. Tôi kinh tởm anh, anh dám lừa dối tôi. Nhưng tôi...yêu anh."
Những chữ sau nhỏ dần đi, nhưng hạnh phúc vì đã được bên nhau của hai trái tim ngày càng lớn lên. Sau những màn cổ vụ từ bạn tôi và các thầy cô, tôi đành "miễn cưỡng" tha thứ cho anh. Và chúng tôi nắm chặt tay nhau không buông.
Buổi tiệc kết thúc, Kaito xung phong muốn cõng tôi về nhà. Trên đường đi tôi nghe anh nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng nói này là...
"Này thằng kia, bạn bè tốt quá nhỉ? Tớ đã tốn rất nhiều tiền mua nến rồi còn thuê 5 khách sạn mắc tiền nhất Tokyo mà đếch thèm cảm ơn một tiếng là sao? Cậu muốn Ran giết tớ vì tội phung phí hết gần 3 triệu yen đấy à? "
Aoko cuối cùng cũng đã hiểu, hóa ra là hai người từng lừa dối con gái cùng nhau lên kế hoạch để rước cô và người tên Ran về nhà. Xem ra...mình đã có thêm một đồng minh để trị hai thằng cha này.
"Em lẩm bẩm gì đó"
Kaito vỗ nhẹ mông cô khiến cô đỏ mặt, nhưng mà nhanh chóng lấy lại phong độ. Cô thì thầm vào tai Kaito một cách rất quyến rũ khiến anh hăng hái đi thật nhanh về nhà. Và cậu vô tình tắt luôn máy.
"Khốn nạn thật mà"
Shinichi chửi rủa, nhưng mà cơn tức giận biến mất khi thấy Ran bước vào với bộ đầm ngủ không thể ngắn hơn. Ngài đại tá cười gian tà rồi tắt đèn. Đêm đó, có hai con sói ăn thịt cừu non một cách ngon lành.
Fic này au viết là để kỷ niệm ba năm ngày tham gia Wattpad và đồng thời là fic tặng cho ai đó tự biết mình là ai :). Còn về những fic khác thì au xin cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ, và au sẽ cố gắng up chap lên cho mọi người. Fic này được viết gấp rút nên đôi chỗ chưa được thỏa mãn lắm, nhưng mong mọi người enjoy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top