oneshot

Ở một khu phố nọ, có ông chủ cửa hàng bán hoa quả thầm mến ông chủ tiệm bánh ngọt đối diện, thế nhưng vì tự ti nhiều điều, nên đến bây giờ hắn vẫn không dám tỏ tình, chỉ thầm lặng ngày ngày mua bánh ủng hộ đối phương, nhân cơ hội nhìn cậu dù chỉ trong giây lát, lúc phải ra về mặt lại ỉu xìu y chang cái bánh ú, khiến ông chủ tiệm bánh ngọt vốn không quá chú ý cũng phải để tâm. 

Cậu thầm nghĩ lẽ nào do bánh của mình có vấn đề? Không, nếu thế thì sao anh ta khi mua lại có vẻ vui như vậy, hơn nữa ngày nào cũng sang mua, còn kiên quyết đưa cậu một bịch trái cây với lý do, quà tặng hàng xóm! Ông chủ tiệm bánh ngọt khó hiểu, ban đầu thì cậu vui vẻ nhận lấy, nhưng về sau cứ cách năm hôm lại được tặng một lần khiến cậu hơi bối rối, nói thế nào đối phương cũng bỏ ngoài tai, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, thỉnh thoảng cậu lại sang cửa hàng của hắn mua một đống hoa quả, song dù mua nhiều tới đâu giá vẫn vô cùng rẻ, điều này làm cậu dở khóc dở cười, cơ mà còn đỡ hơn lấy không của người ta, phải biết lúc cậu đặt chân vào cửa hàng của vị nào đó, người ta đã mừng quýnh lên, còn không muốn lấy tiền của cậu kia kìa.

Cứ thế bẵng qua một thời gian, vòng tuần hoàn ấy vẫn lặp lại đều đặn, đến nỗi cậu nhìn mãi thành quen, còn cảm thấy... chậc, thú vị! 

Kể từ đó, ông chủ tiệm bánh ngọt đặc biệt chú ý tới ông chủ cửa hàng hoa quả, có điều nếu cậu biết mỗi khi hắn gặp mình xong sẽ nghĩ những gì, hẳn sẽ phá lên cười cho xem.

Trong cửa hàng hoa quả, ông chủ lần đầu biết đến hương vị tình yêu ủ rũ gục xuống bàn, ngón tay vuốt ve chiếc bánh từ nãy đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nghỉ, trong đầu chứa đủ loại suy nghĩ ngổn ngang.

Em ấy hoàn hảo như vậy, mình thì vừa thô vừa đen vừa lùn(😂), không được điểm nào hết... --- Ông chủ cửa hàng hoa quả nghĩ lại tủi thân, biết mình đũa mốc chòi mâm son, nhưng tình yêu đâu phải thứ có thể dễ dàng điều khiển, bởi vậy hắn ôm ấp tình cảm "đơn phương" này đã bốn năm, hơn nữa còn ngày càng lún sâu. Thật ra từng có lúc cố buộc bản thân ngừng mơ tưởng, kết quả thất bại triệt để, mới nghĩ đến việc không được thấy cậu mà trái tim hắn đã nhói lên từng cơn rồi, sao có thể quên được đây.

Thế gian này có người kỳ lạ như vậy đấy, khi đã yêu thì cuồng si dẫu tình yêu ấy có thể không được đáp lại, cho dù muốn quên đi chăng nữa, có lẽ, cũng phải mất cả một đời để quên.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hiển nhiên, tình trạng của ông chủ cửa hàng hoa quả đã không thể cứu vãn, nhưng có ưu điểm là, ngần ấy thời gian giúp hắn hiểu rõ một vấn đề, nếu yêu mà không dám thổ lộ, thì càng không xứng với người ấy!

Cho nên ngày hôm nay, ông chủ cửa hàng hoa quả dồn hết can đảm quyết định tỏ tình!

Mang tâm trạng thấp thỏm lo lắng, hắn "hiên ngang" cầm chiếc giỏ đựng đủ loại hoa quả đi sang tiệm bánh ngọt, thế nhưng vừa bước vào trong tiệm, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim hắn thiếu điều vọt ra khỏi lồng ngực.

"Em thích anh!" Cô gái mặt ửng đỏ nhìn chàng trai đối điện, hai tay cầm một hộp quà được bọc giấy gói màu hồng trông khá dễ thương đưa qua cho cậu.

"Tôi..." Ông chủ tiệm bánh ngọt chưa kịp nói hết câu đã thấy người nào đó hùng hổ xông tới đứng trước mặt mình, chỉ cách cô gái kia khoảng một cánh tay, cất cao chất giọng thô trầm.

"ANH YÊU EM!!!" 

"..." Cô gái giật bắn mình, trợn mắt nhìn sang hắn, không dám tin, những lời bày tỏ đã chuẩn bị từ trước đột nhiên trôi tuột xuống họng.

Ông chủ tiệm bánh ngọt hơi bất ngờ, sau đó khóe miệng nhếch lên một đường khó thấy, trong đôi mắt đen láy ánh lên ý cười.

"Chí Mẫn tôi yêu em!!!" Dường như sợ mình nói chưa đủ rõ ràng, ông chủ cửa hàng hoa quả lập tức bổ sung thêm, đồng thời giơ phắt giỏ trái cây lên, có lẽ do tay dùng lực quá mạnh nên có vài quả cam rơi ra ngoài, hắn hoảng hốt vội vã cúi xuống nhặt cam bỏ vào giỏ, sau đó nhanh chóng đứng dậy nghiêm chỉnh, tiếp tục giữ tư thế đưa giỏ trái cây cho ông chủ Chung Quốc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng ở trong mắt đối phương, rõ ràng biểu cảm ấy hệt như sắp khóc đến nơi.

Trong thoáng chốc, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Ông chủ Chung Quốc bấy giờ quay sang nhìn cô gái kia, mỉm cười từ tốn đưa cô ra ngoài, bỏ lại người đàn ông tội nghiệp đã gần hóa đá.

Chí Mẫn thờ thẫn nhìn cậu "dịu dàng" đưa cô gái kia ra ngoài, cảm giác trái tim như bị ngàn con dao giày xéo, dù đã tính trước sẽ có kết quả như thế, nhưng nỗi đau đang dâng trào vẫn càng lúc càng đầy. Cảm giác toàn thân như sắp ngã quỵ, hắn vội hít một hơi thật sâu, cứ thế lặng lẽ đứng hồi lâu mới lê bước tới quầy bàn đặt giỏ trái cây xuống, rồi quay lại đờ đẫn bước đi như mất hồn mất vía, hai mắt không tiêu cự hướng xuống đất, mọi giác quan cơ hồ mất đi tác dụng, tệ hại đến nỗi có người mở cửa vào cũng không biết, cho tới khi hắn vấp phải góc bàn ngã nhào về trước, sà vào lòng một ai đó, ông chủ Chí Mẫn mới tạm thời hoàn hồn.

"Aizz, anh ăn gì mà nặng thế hả, suýt đè chết người ta rồi!" Chung Quốc hơi cúi đầu nhìn người đang úp mặt vào ngực mình, cố nén cười mà hỏi.

"...Chung Quốc...em?" Ông chủ Chí Mẫn ngơ ngác ngước lên nhìn, là gương mặt người mình ngày đêm mong nhớ, hắn từ hoang mang tức thì chuyển sang trạng thái sững sờ, hai mắt đỏ ngầu trợn to nhìn đối phương.

"Anh biết em nói với cô ấy điều gì không," Chẳng đợi Chí Mẫn đáp lại, cậu đã tự trả lời, đôi mắt nhìn hắn đong đầy ý cười, "Em xin lỗi cô ấy, vì mình đã có người thích rồi, mà người ấy là... ai đó hàng ngày mua bánh ủng hộ em, tặng trái cây cho em, quét dọn sân trước cửa hàng giúp em, nói chung là lén lút giúp đỡ em rất nhiều việc, cụ thể hơn, người ấy tên Chí Mẫn, chủ cửa hàng đối diện." Nói đoạn, cậu giơ tay búng nhẹ vào mũi Chí Mẫn một cái, cũng may hắn ngã đúng lúc cậu đóng xong cánh cửa, nhờ nó làm điểm tựa mới không bị ngã gãy lưng đấy.

"Anh, anh..." Ông chủ Chí Mẫn lắp bắp nói chẳng nên câu, trái tim tưởng như vụn vỡ dần lấy lại sinh lực, đập càng lúc càng mạnh hơn, thế nhưng sự tuyệt vọng mới đó quá nặng nề khiến hắn chưa dám tin, nỗi lo sợ lẩn khuất trong lòng sinh ra bóng ma, lỡ như tất cả chỉ là ảo giác...

Dường như cảm nhận được tâm trạng của Chí Mẫn, cậu đưa tay ôm lấy bên má hắn, hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó từ từ tách ra một khoảng cách ngắn, khẽ thủ thỉ rằng, "Biết sao bây giờ, em thích anh rồi..."

Thật ra, cậu đã lờ mờ đoán được Chí Mẫn có ý với mình, ban đầu chỉ nghĩ đơn giản người ta là hàng xóm tốt bụng, sau đó lại cố đấm ăn xôi cho rằng người ta coi mình là cậu em tốt đi, thế nhưng có người anh tốt nào nhân lúc cậu ngủ say liền thơm trộm lên má cậu rồi chạy như ma đuổi không? Có người anh tốt nào hễ thấy cậu mặc "mát mẻ" là đỏ mặt, luống cuống chân tay không? Trên chỉ là hai trong số nhiều điều khiến cậu chắc chắn việc đó thôi đấy, mà cũng chẳng biết từ lúc nào, cậu đã quen với sự quan tâm có phần ngây ngô của hắn, tuy bình dị nhưng thật ấm áp.

Kể cũng trùng hợp, Chí Mẫn bày tỏ đúng lúc cậu đã rung động, thế mới nói, duyên phận không chỉ cần đúng người, mà cũng phải đúng thời điểm, kết quả thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.

Ông chủ Chí Mẫn hiển nhiên cứng đờ người, nhìn chằm chằm Chung Quốc một lúc lâu, lát sau mới lấy lại được một nửa bĩnh tĩnh, niềm hạnh phúc chậm rãi lan tràn dần lấp đầy trái tim, hắn cố gắng giữ vững thân thể đang run run, từ từ vòng tay qua eo cậu, ôm thật chặt, kế đó mới lên tiếng nói, giọng còn mang theo âm khóc nghẹn ngào, "Cám, cám ơn em..."

"Ngốc à, cám ơn cái gì!" Chung Quốc nhìn gương mặt dù mang nước da màu đồng vẫn không thể che lấp mảng đỏ bừng trên má, cậu mỉm cười, "Đừng nói cám ơn..."

Bắt đầu từ ngày đó, hai người chuyển về sống chung một mái nhà, trải qua cuộc sống thân mật vô cùng khăng khít, mặc dù ông chủ Chí Mẫn có đôi khi, ừm, thật ra thì thường xuyên "ăn dấm chua" làm ông chủ Chung Quốc cười không nổi, nhưng chung quy là vẫn hạnh phúc đến nỗi khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ.
Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top