Oneshot

Trời đã gần khuya nhưng tại một quán rượu, có một thân hình nhỏ bé đang không ngừng chuốc say mình. Bên cạnh là hai, ba người bạn cũng trong tình trạng say khướt. Bỗng một trong số người đó lên tiếng:

- Lộc....Hàm! Cậu không.....hix....về nhà sao?

- Sao...sao cơ? - Lộc Hàm nói nấc, mặt đã ửng hồng.

- Về...nhà! Chắc Thế....Huân lo cho...hix....cậu...lắm!

- Hức....kệ đi! Nhưng..mấy giờ rồi? - Cậu đang sắp gục xuống bàn.

- Gần mười....mười hai giờ rồi! - Người bạn ngồi đối diện cậu vừa nói vừa chỉ bàn tay. Một bên 1 ngón, 1 bên 2 ngón. Còn người bạn kia đã gục xuống bàn từ lúc nào không biết.

- SAO? GẦN....GẦN 12H RỒI? - Lộc Hàm gần như hét lên như vừa nghe được điều gì khủng bố lắm.

- Phải....phải! - Người kia không lấy làm gì lạ, vừa trả lời vừa gật đầu như giã tỏi.

- Chết rồi! - cậu cắn cắn môi dưới. - Cậu đưa cậu ta về hộ tớ được không? - nói xong chạy lên xe về nhà.

Người bạn kia nghe như vậy cũng chỉ "ừ' một tiếng, chao đảo đứng dậy mà đi về.

Ngồi trên xe về nhà, Lộc Hàm không ngừng oán trách mình.
''Thôi xong, đêm nay coi như chết! Sao lại về muộn như vậy chứ? Chắc chắn....nhất định....nhất định..."

Nghĩ đến đây Lộc Hàm không khỏi rùng mình. Thôi thì về xin lỗi ông xã là xong chứ gì!
Suy nghĩ một lúc cậu sẽ tiến hành kế hoạch lớn lao: thú tội và xin lỗi Thế Huân.

Sau 15p' , cậu mới về đến nhà. Vào nhà cậu đã lao lên phòng của hai người.

Mở cửa ra thì tối om, mở điện lên thì không thấy người đâu. Thấy vậy cậu bèn chạy đến phòng làm việc của Thế Huân, thấy điện sáng ở bàn làm việc thì cậu mới thở phào. Nếu anh ngủ hay không có nhà thì xin lỗi làm sao được chứ.

Đứng nghĩ một lúc cậu về phòng lấy quần áo mà đi tắm. Người cậu không được sạch cho lắm, có mùi rượu rất khó chịu.

Về phần Thế Huân, nghĩ đến Lộc Hàm đi uống rượu cùng bạn bè mà sốt ruột. Lộc Hàm báo thì có báo cho Thế Huân, anh biết nhưng khi gọi bảo cậu về thì lại tắt máy. Anh càng nghĩ càng khó chịu, nhất định phải dạy dỗ lại bà xã mới được.
Lúc Thế Huân nghe tiếng mở cửa, biết là Lộc Hàm về nên giả bộ không biết gì, cúi xuống đọc quyển sách gì không biết.
Thấy bà xã lén lún ở cửa nhìn mình, Thế Huân tưởng bà xã vào sẽ xin lỗi mình ai ngờ là bỏ đi.
Điều này làm anh rất tủi thân, hình như Lộc Hàm đang ghét mình. Được rồi, anh quyết định nếu bà xã không vào xin lỗi thì anh sẽ ngủ luôn ở trong này, không vào ngủ nữa. (Ảnh có nghĩ mình giống trẻ con không???? ==')

Cậu lúc này đã tắm xong, cậu không còn say nhiều như lúc nãy nữa, nước lạnh làm cậu tỉnh táo được ít nhiều. Bây giờ trên người cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tanh của anh dài gần đến đầu gối và chiếc boxer. Như thế này là bình thường, đó là thói quen của cậu rồi.

Bước vào phòng làm việc của anh, cậu vẫn thấy anh chăm chú đọc giáo án. Thấy cậu vào anh cũng chẳng phản ứng gì, vẫn chăm chú đọc. Lúc này cậu mới lên tiếng:
- Huân!!
Lúc này mới ngước mặt lên, giọng trầm nói:
- Hôm nay em dám đi uống rượu sao?
- Em ...vui một chút thôi mà!
- Hừ! - Anh giận dỗi rồi quay mặt đi.
- Huân a~... - Cậu vừa nói vừa ngồi sát vào anh
Anh vẫn không nhúc khích.
- Huân! Anh giận...giận sao??
Không nhúc khích.
- Vậy anh phạt em đi!
Nghe cậu nói vậy anh mở một nụ cười gian. Quay qua đối diện với cậu, ánh mắt ma mi nhìn cậu mà nói:
- Tất nhiên là phải phạt!

Chưa để cậu nói hết cậu anh đã bế cậu lên bàn, gạt hết mọi thứ sang một bên. Cúi xuống hôn đôi môi anh đào kia. Đầu tiên là ôn nhu sau đó bắt đầu mút mát đôi môi kia mạnh bạo hơn. Lưỡi luồn vào khoang miệng trêu đùa lưỡi thơm tho của cậu không ngừng.
Lộc Hàm bị Thế Huân hôn đến đầu óc choáng váng, không quên kêu "ưm.." trong cổ họng .
Khi hai người sắp hết dưỡng khí thì anh mới buông cậu ra. Ngắm nhìn bà xã bị mình hôn đến khuôn mặt đỏ bừng, mỗi khép hờ không ngừng tỏa ra hương thơm.
Thế Huân vẫn là không nhịn được lại cúi xuống mút mát cánh môi kia. Đến khi cậu đập vào ngực anh thì mới buông cậu ra.

- Em thú tội bằng cách này sao? - Vừa buông cậu ra, anh lại nhìn cậu gian xảo nói. Trong giọng nói có chút ma mị.

Lúc này cậu vẫn hơi say, lại nghe được lời nói của anh liền nhếch mỗi cười.

- Dĩ nhiên!! Cũng có thể t́hú tội với ông xã....... để xin tha thứ bằng cách này! - Câu sau cậu liền kéo áo anh mà để môi mình sát vào vào tai anh thả ra những lời nói câu dẫn.

Anh ngạc nhiên, bà xã của anh khi nào lúc say lại có thể câu dẫn như vậy. Lần sau chắc chắn buổi tối ngày nào anh cũng cùng cậu uống rượu mất thôi.
Anh bắt đầu rúc vào cổ cậu, để lại hàng ngàn dấu hôn lên đó. Tay cũng không rảnh rang mà cởi từng cúc áo của cậu.

Lúc này, ngực trắng nõn của cậu hiện ra, có ánh đèn hơi hắt vào khiến cậu càng thêm câu dẫn.
Anh cúi xuống ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay kia không ngừng xóa hắn nhũ hoa còn lại khiến cậu rên rỉ không ngừng:

- A....ưm...Huân...

Tay thì luồn vào tóc anh, đẩy đầu anh vào sâu hơn như muốn anh hơn nữa.

- Huân....mạnh...mạnh nữa....a~~ bên này cũng muốn....ưm..

Nghe Lộc Hàm nói vậy, anh chuyển sang nhũ hoa bên kia, bắt đầu cắn cắn nó khiến Lộc Hàm thoải mái rên rỉ.

Chơi đùa chán nhũ hoa của cậu, anh dời nụ hôn xuống bụng cậu rồi lột phăng mảnh vải bên dưới xuống. Bây giờ trên người cậu còn mỗi chiếc áo mỏng, nhưng đã bị mở ra.

Bỗng nhiên cậu nhận được luồng điện chạy qua người mình. Cúi xuống thấy anh đang khẩu giao cho mình, cậu kinh ngạc. Định nói nhưng khoái cảm bỗng tiến đến khiến cậu nói như rên rỉ:

- Huân.....a..bỏ...bỏ ra...đi!

Anh dường như không nghe lời cậu nói, vẫn ngậm vậy nhỏ của cậu ở trong miệng.

Bỗng người cậu run lên, bắn hết tinh dịch vào miệng anh.

Anh không những nhổ ra mà còn nuốt vào, không quên tấn thưởng một câu:

- Thật ngon!

Cậu không khỏi mơ màng, nghe lời anh nói như bị kích thích.
- Em muốn.....

Không nói không rằng anh cho một ngón tay vào cúc hoa của cậu làm cậu khóc thét lên một tiếng:

- Aaaa.....

- Ngoan! Thả lỏng đi em! Sẽ hết đau thôi! - nói xong anh cúi xuống hôn cậu coi như trấn an.
Rồi anh cho thêm hai ngón tay vào nữa mà rút ra đâm vào cúc huyệt của cậu khiến cậu rên không ngừng:

- A....Huân...ưm..muốn nữa a~~

Nghe cậu anh động nhanh hơn nhưng bỗng anh rút ngón tay của mình ra khiến cậu rất hụt hẫng. Vặn vẹo thân mình mà nói:
- Huân...cho vào đi! Em ngứa.. a~

- Cầu xin ông xã em!! - Thế Huân nói ra yêu cầu của mình.

Lộc Hàm cũng không ngại nói ra:
- Ông xã! Mau đến thao em! Thao chết em! - nói xong, cậu tìm đến môi anh mà hôn.

Thế Huân khi nghe Lộc Hàm nói vậy không chịu được thầm mắng Lộc Hàm một câu:

- Chết tiệt! Bà xã em khi nào đã dâm đãng đến như vậy!

Nói xong, cởi quần áo mình ra, dang hai chân cậu. Để cự vật trướng của mình trước cửa huyệt mà đâm vào.

- AAA.. đau...đau quá..Ông xã!
Thế Huân nghe cậu kêu đau, lòng không khỏi xót xa, giữ im một lúc cho đến khi cậu đã dần quen:

- Ông...ông xã động a~~ - Vừa nói cậu vừa vặn vẹo thân mình.

Thế Huân nghe vậy liền động, lúc đầu chậm rãi đ́ưa đẩy để cậu không bị đau. Nhưng chưa đầy một phút đã mạnh mẽ luận động sau khi nghe câu nói của cậu " A... Mạnh lên.....ông xã...thao em.....đi! "

Cậu nói như vậy vào tai của anh là thuốc kích thích mạnh nhất khiến anh như bừng nổ mà điên cuồng ra vào.

- Ưm....A...mạnh...nhanh lên..a~
Cậu vẫn ngồi trên bàn làm việc của anh, hai tay chống ra đằng sau, miệng không ngừng rên rỉ thỏa mãn

- Ông...xã..thật thỏa..mái..ưm..ân.

- Bà xã! Lỗ nhỏ của em thật chặt...a
Thế Huân nghe Lộc Hàm gọi tên mình thì động càng nhanh, dùng sức đâm sâu vào cơ thể cậu. Bỗng anh lên tiếng:
- Lần sau em có dám đi nữa không? - Vừa hỏi vừa động điên cuồng trong cơ thể cậu.
- Ân...ưm.. - Căn bản là cậu không còn tỉnh táo để nghe câu hỏi của anh mà cứ rên rỉ.
- Nói! Em có dám đi uống nữa không ? - Anh không hài lòng với câu nói đó của cậu mà động càng nhanh.
- A....em..Không...Không mà....chậm thôi...a
Nghe câu trả lời vừa lòng anh liền giảm tốc độ nhưng vẫn vào sâu trong cậu. Bỗng cậu run lên:
- A...chỗ..chỗ đó....
Biết đã đâm đến chỗ khoái cảm sâu nhất, anh ra sức hành hạ cậu, tay không an phận mà chơi đùa hai nhũ hoa điều đó càng khiến cậu có khoái cảm.

Được một lúc, anh lại ngừng nhìn cậu, nói:
- Anh mệt rồi! Bà xã em tự động đi!!

Còn cậu đang sung sướng vì khoái cảm anh mang đến bỗng nhiên lại thấy hụt hẫng. Ánh mắt phủ lớp sương mù mà nhìn anh như cún nhỏ bị bỏ rơi "Huân..."

Anh vẫn biểu cảm như cũ "chọn hay không tùy em.."

Lộc Hàm nhìn thấy vậy thật khổ đi. Bèn đi đến chỗ Thế Huân đẩy anh nằm xuống ghế sôfa bên kia, còn mình thì ngồi lên trên.
Cậu ngồi xuống, cúc huyệt không ngừng nấp mấy. Vừa ngồi xuống cậu đã động, miệng thì rên rỉ:
- A....hảo to...a..ông xã..
- Như vậy mới thỏa mãn lỗ nhỏ của em!!
Thế Huân nhìn Lộc Hàm trước mặt mặc áo sơ mi không đóng cúc, áo lệch sang một bên nhìn thật cậu dẫn a. Thật muốn hung hăng chà đạp người trước mặt.

Không nhịn được nữa, Thế Huân đẩy cậu nằm dưới thân ra sức mà luận động mạnh.
- Ông xã...em..em..sắp không được..A
Nghe Lộc Hàm rên rỉ anh càng ra sức đâm mạnh vào tận sâu bên trong cậu.
- Bà xã!! Anh thật muốn thao chết cái miệng nhỏ này của em!!
- Thao...a...thao..em nhanh.....a...ân- Nghe anh nói, khoái cảm càng tăng.khiến cậu không biết mình đang nói cái gì nữa. - Ông..xã..em muốn...bắn....
Anh cũng không muốn làm khó Lộc Hàm đành ra sức luận động để nhanh cho cậu bắn trước. Trên người hai người đã tràn đầy mồ hôi.
- Ông...xã..em bắn..AAAAA....
Nói xong một cỗ tinh dịch phun ra đầy trên bụng của anh.
Còn anh thì động vài chục lần nữa rồi bắn hết vào bên trong cậu.
Lúc này cậu đã mỏi nhừ, mắt không muốn mở chân tay không buồn động đậy mặc kệ anh bế mình vào phòng tắm rửa.

Anh ôn nhu bế cậu xuống giường ôm cậu ngủ, cậu cũng vòng tay qua ôm anh. Anh mỉm cười rồi hôn xuống mái tóc nâu mềm kia:
- Anh yêu em!
Anh thật hạnh phúc khi có được người vợ như cậu.

_End_

Hức.....hết rồi...ta vui lắm Oneshot này là lần thứ hai ta viết. :) mina cho nhận xét đuyyy....càng đọc (viết) càng thấy mình bienthai đến mức nào :v

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top