"Ảo Mộng Ngọt Ngào"


Will Graham không phải kẻ ngốc. Anh biết. Từ lâu rồi. Từng ánh mắt, từng nụ cười của Hannibal Lecter dành cho anh đều được tính toán tỉ mỉ, như một nhạc trưởng chỉ huy dàn giao hưởng, từng nốt nhạc đều được soạn sẵn để dẫn dắt anh vào vở bi kịch của chính mình.

Hannibal không yêu anh. Hoặc nếu có, đó là thứ tình yêu méo mó, bị vấy bẩn bởi tham vọng và quyền lực. Hannibal không cần anh như một người yêu, mà như một tác phẩm nghệ thuật sống động – một bức tranh tuyệt mỹ để ngài bác sĩ thao túng và nhào nặn.

Will hiểu điều đó rõ hơn ai hết. Nhưng điều khiến anh đau đớn hơn cả không phải là sự thật ấy, mà là chính bản thân mình – một người vẫn chọn nhắm mắt làm ngơ, chọn sống trong ảo mộng Hannibal dựng lên.

Bởi vì anh yêu Hannibal.

Buổi tối đó, Hannibal nấu bữa tối cho cả hai. Một bữa tiệc hoàn hảo với rượu vang đỏ, ánh nến dịu dàng, và giọng nói trầm ấm của Hannibal như dòng suối róc rách ru vào tâm hồn Will. Họ ngồi đối diện nhau, ánh mắt của Hannibal khóa chặt lấy Will, như thể trong thế giới này chỉ có hai người họ.

Will biết rõ bữa ăn này không chỉ là một bữa tối. Đằng sau từng lời nói, từng cử chỉ, Hannibal vẫn đang thử thách anh, dò xét anh. Nhưng Will không để lộ điều gì, chỉ nở một nụ cười dịu dàng. Anh đáp lại ánh mắt ấy, như một con thiêu thân lao vào ánh lửa, biết mình sẽ bị đốt cháy nhưng không thể cưỡng lại.

"Kể từ khi gặp anh," Will nhẹ nhàng nói, "cuộc sống của tôi đã thay đổi. Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm thấy ai hiểu mình, nhưng anh… anh là người duy nhất."

Hannibal nghiêng đầu, vẻ mặt như vừa nghe một lời tán tụng đẹp đẽ. "Will, cậu quá khiêm tốn. Chúng ta sinh ra là để tìm thấy nhau."

Những lời nói ấy, như mật ngọt rót vào tai, nhưng Will biết – biết rõ rằng chúng là dối trá. Tuy nhiên, anh vẫn gật đầu, để bản thân tin vào chúng, dù chỉ là một chút.

Đêm đó, khi Hannibal ôm anh vào lòng, hơi thở đều đặn của hắn bên tai, Will mở mắt nhìn lên trần nhà. Trong bóng tối, anh tự hỏi: Liệu mình có thể sống mà không có Hannibal không? Liệu anh có đủ mạnh mẽ để bước ra khỏi cái mạng nhện này?

Câu trả lời là không.

Will biết rằng mối quan hệ của họ là độc hại, biết rằng Hannibal chỉ lợi dụng anh. Nhưng anh cũng biết rằng mình không thể sống thiếu Hannibal. Những gì họ có – dù giả dối, dù méo mó – vẫn là thứ duy nhất khiến anh cảm thấy mình sống.

Will chấp nhận sống trong ảo tưởng, bởi anh yêu Hannibal theo cách mà anh không thể yêu bất kỳ ai khác.

Và nếu tình yêu ấy là cái giá để giữ Hannibal bên mình, Will sẵn sàng trả giá.

Hết.


Mở bát vui vẻ😄😄

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top