Mãi Mãi ~ Forever

Máu thấm qua chiếc áo sơ mi của Conan, nhưng cậu cảm thấy bình tĩnh lạ lùng. Như vậy, đây là cái chết, Conan mơ màng. Cậu đã đến hoàn cảnh này, theo dõi Gin và Vodka, kẻ thù đáng ghét nhất của cậu. Và bây giờ, họ đã hoàn thành công việc. Công việc mà đáng lẽ đã hoàn thành vài năm trước đây.

Conan nhắm đôi mắt của mình lại,                                                 

I lost you in the darkness

When I fell from the light

 

Anh lạc mất em trong bóng đêm

Khi anh rời khỏi ánh sáng

“Tớ sẽ gặp lại cậu, Ran! Hãy đi tiếp mà không có tớ!” Shinichi hét lên, vẫy tay với Ran khi cậu chạy theo Volka. Yên lặng, cậu trốn sau bức tường để nhìn thấy rõ những việc mà người đàn ông mặc áo đen đang làm. Một sự trao đổi im lặng … hàng trăm các hóa đơn và tiền mặt. … nó có thể là một giao dịch bất hợp pháp. Bỗng nhiên, Shinichi có một cám giác xấu cồn cào trong dạ dày cậu. Cậu quay người lại … bị một thanh kim loại đánh bất tỉnh. Shinichi ngã xuống mặt đất, bất lực. Sau một hồi thì thầm thảo luận giữa hai người đàn ông, Gin nắm lấy một chùm tóc của Shinichi và ép cậu uống thứ thuốc mà sau này cậu được biết đến như APTX4869

Nóng. Đau. Ran, Shinichi nghĩ. Tạm biệt

I held on to the world too tight

I thought I’d never find you

 

Khi anh ôm lấy cả thế giới này quá chặt

Anh đã nghĩ sẽ không thể tìm lại em

 

Conan nhìn lên khuôn mặt cười ngạo của Gin và Voldka. “Conan-kun!” Ran hét lên từ xa. ”Đừng,” Conan thốt lên giọng bi ai sầu thảm. ”Đừng đến, Ran.” Nhưng giọng nói của cậu quá yếu, ngay cả Gin và Voldka cũng không nghe được.

Mình đang ở đâu? Shinichi nghĩ. Sau đó, cậu nhớ đến các người đàn ông mặc áo đen. Họ chắc đã lấy sai thuốc độc một cách nào đó. Cậu phải tỉnh dậy, báo cho cảnh sát ...

”Nè, đứa bé, cháu có sao không?” Một ngọn đèn sáng chiếu thẳng vào mắt của Shinichi, phát hiện ra  một vài cảnh sát tốt bụng đang tìm kiếm

Mấy người gọi là đứa bé? Shinichi nghĩ. Tôi là thám tử miền Đông! Học trò của Holmes! Vị cứu tinh của cảnh sát! Kudo Shinichi! Là cảnh sát, mấy người nên bị đuổi khỏi lực lượng đặc nhiệm vì không biết tên của tôi!

”Mọi người, tôi thấy một đứa trẻ, khoảng 7 hay 8 ...” viên cảnh sát nói vào bộ đàm. ”Đứa bé có một vết thương ở đầu, tôi không biết nó có nghiêm trọng hay không ...”

Khoan đã. 7 hay 8? Cậu đang ở lứa tuổi 17 đẹp đẽ! Shinichi muốn hét lên và la mắng tên cảnh sát. Làm thế nào mà anh ta dám xúc phạm cậu?

Đó là khi cậu nhìn lại chính mình

Quần áo của cậu dài hơn so với những điều cậu nhớ. Các tay áo dài gấp đôi cánh tay của cậu, cũng như quần của cậu, và cậu thậm chí còn không đề cập đến đồ lót. Đôi mắt cậu mở to ra. Cậu ... cậu đã bi ...

 

Shinichi bắt đầu chạy, chạy trốn khỏi cảnh sát. Nếu họ phát hiện ra việc này, cậu phải đối mặt như thế nào với thế giớ khi là một ... một đứa bé?

 

Làm thế nào cậu nói được với Ran? Cậu không thể đến gặp cô ấy trong bộ dạng này, cậu không muốn cô gặp nguy hiểm. Cậu đơn độc trong thế giới rộng lớn.

But you took my hand and

Led me home

 

Nhưng em nắm lấy tay anh và

Đưa anh trở về

 

“Conan! Edogawa Conan!” Shinichi, không, Conan buột miệng nói ra khi cậu bị Ran ép đứng bên cạnh các kệ sách

 

Trong vòng vài phút, cậu đã đi bộ đến “nhà” mới của cậu, nắm tay của người con gái cậu yêu rất nhiều và rung động. Và, lần đầu tiên kể từ khi cậu gặp các người đàn ông mặc áo đen, cậu cảm thấy thoải mái. Sau tất cả, cậu được trở về nhà, phải không?

 

Now I know

I know that

You’ll always be

Where I go

 

Giờ anh biết

Anh biết rằng

Em sẽ luôn ở đó

Nơi anh đến

 

Conan không để Ran tìm thấy cậu. Shinichi và Conan biến mất cùng một lúc. Sự đau khổ sẽ là quá nhiều để cô ấy chịu đựng. Nhưng sau đó, cậu sẽ luôn luôn ở bên cô, phải không? Và cô sẽ luôn luôn ở bên cậu, cho dù cô không biết điều đó. Bất cứ nơi nào cô đến, Conan cũng ở đó. Và ngược lại.

Forever is a long time

To be without you in my life

 

Mãi mãi là khoảng thời gian dài

Khi không có em bên đời

 

Mình sẽ chết, Conan nghĩ, cậu nhắm mắt lại khi Gin và Voldka bỏ đi, cậu đột nhiên cảm nhận một sự thôi thúc để phá lên cười. Bao nhiêu người cậu đã thấy, những người đã chết trước mắt cậu? Bao nhiêu xác chết cậu đã thấy, của những người có số phận và ước mơ, tương lai và gia đình, câu chuyện để kể và câu chuyện để nghe? Và bây giờ đến lượt cậu. Nhìn vào sự trớ trêu.

Cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy Ran lần nữa. Mãi mãi. Và mãi mãi là một khoảng thời gian dài, rất dài khi đứng ngoài cuộc sống của người mình yêu. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Conan, đã bao lâu từ khi cậu được trở lại là chính mình, trước khi Tổ chức đi vào cuộc sống của cậu?

I wanna keep you by my side

’cuz forever is a long time

 

Anh muốn giữ lấy em bên mình

Vì mãi mãi là khoảng thời gian quá dài

 

Trong một khoảnh khắc, Conan muốn Ran đến khi cậu vẫn còn tỉnh táo để cậu có thể nói với cô ấy cậu yêu cô đến nhường nào, và vì sao Shinichi phải đi ngay lúc này, và cậu thật sự là ai. Cậu muốn Ran kế bên cậu đến hơi thở cuối cùng, khi cậu chết. Bởi vì mãi mãi là một khoảng thời gian dài, và đó là khoảng thời gian cậu sẽ đi sau này mà không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô lại lần nữa.

 

You have faith when I’m faithless

Strength when I don’t

 

Em luôn vững lòng khi anh mất tự tin

Luôn mạnh mẽ khi anh yếu đuối

 

Conan hít vào một hơi thở ngắn

“Cậu sẽ quay về, phải không, Shinichi? Cậu đã hứa với tớ, cậu sẽ quay về, đúng không?” Ran nói qua điện thoại.

 

Conan, hay Shinichi, rùng mình. Cậu có thể trở lại dưới hình dạng của Shinichi không? Haibara đã nói rằng thuốc giải độc không được tốt lắm, và mỗi lần cậu sử dụng chúng, cơ thể cầu dần dần miễn dịch với chúng. Liệu cậu có thể quay về với cô gái đó, người luôn ở sâu trong trái tim của cậu, người cậu thật sự yêu thương?

 

“ Cậu đã hứa. Cậu sẽ trở về.” Đó không phải là một câu hỏi. Mà là một lời bày tỏ, Cô thật sự, thật sự tin vào cậu. Cô ấy tốt hơn cậu rất nhiều, quá tốt cho cậu.

 

Conan nhắm mắt lại và nói vào chiếc nơ chỉnh giọng. “Tất nhiên là tớ sẽ quay lại, Ran. Sau tất cả mọi thứ, tớ hứa.”

 

You believe in me even when I won't

You are patient, you are true

Your love is what gets me through

 

Em luôn tin ở anh ngay khi anh không tin chính mình

Em luôn kiên nhẫn, luôn chân thành

Tình yêu của em giúp anh vượt qua tất cả

 

Conan đặt chiếc nơ chỉnh giọng xuống khi cậu hoàn thành thêm một cuộc gọi nữa cho Ran. Cậu bước xuống cầu thang và nhìn vào phòng khách và nghe tiếng nức nở của người cậu yêu. Cô ấy rất kiên nhẫn, luôn luôn là như vậy. Tình yêu của cô là điều luôn giữ cho cậu tiếp tục sống, tiếp tục hy vọng rằng sẽ tìm ra được thuốc giải, mọi việc giữa họ sẽ trở nên ổn thỏa. Cô đặt quá nhiều niềm tin vào cậu, nhiều hơn những gì cậu xứng đáng nhận. Cô luôn luôn thật lòng vói cậu. Luôn luôn ở đó, chờ đợi, chờ đợi ngày cậu trở về…

 

Conan ghét cảm giác thấy mình nhỏ bé.

Conan đang chết dần. Cậu biết điều đó. Nếu như, nếu như cậu có thể nhìn thấy Ran, dù chỉ một lần, một lần nữa thôi… Tầm nhìn của cậu bắt đầu tối đi và cơn đau bắt đầu lan dần đến chân của cậu.

Now I know

I know that

You’ll always be

Where I go

 

Giờ anh biết

Anh biết rằng

Em sẽ luôn ở đó

Nơi anh đến

 

“Conan-kun!” Ran khóc. Conan nhìn thấy cô chạy về phía cậu. “Conan! Chuyện gì đã xảy ra?”

Conan nhìn vào gương mặt của cô một cách yêu thương. “Ran…” cậu thì thầm. “Ran…”

“Conan, mọi việc sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ đi đến bệnh viện!” Ran nói trong cơn hoản loạn, cô bế cậu lên.

“Ran, Shinichi…sẽ không gọi…không gọi nữa…” Conan nói một cách yếu ớt, hy vọng sẽ kịp nói sự thật với cô, hoặc ít nhất, một phần của nó, trước khi cậu chết.

“Em đang nói gì vậy-Em đang nói chuyện gì vậy, Conan? Em đang mê sảng! Tại sao Shinichi sẽ không gọi nữa?” Ran cứ tiếp tục mà không biết mình đang chạy đi đâu, bất chấp khuôn mặt bị sốc và nhợt nhạt của cô.

“Bởi vì…vì…Tớ là…” Conan nhận ra mình không thể thở được nữa và cậu ho nặng. Máu văng văng ra khắp nơi trên bộ đồ của cậu.

“Đừng nói nữa,” Ran nói. “Em sẽ ổn thôi, Conan, em sẽ ổn!” Cô bế cậu lên và bắt đầu chạy.

Forever is a long time

To be without you in my life

I wanna keep you by my side

’cuz forever is a long time

 

Mãi mãi là khoảng thời gian dài

Khi không có em bên đời

Anh muốn giữ lấy em bên mình

Vì mãi mãi là khoảng thời gian quá dài

 

Hơi thở dần khó hơn và khó hơn. Lá phổi của Conan dường như từ chối để lấy thêm bất kỳ không khí nào để cứu sống cậu. Có phải cậu sắp chết? Có phải cậu sắp biến mất khỏi Thế giới này, lần này là mãi mãi? Mãi mãi là một khoảng thời gian dài, và cậu sẽ không bao giờ gặp lại được bạn bè, hay gia đình, hay Ran…

Even when I'm pulled apart at the seams

And its hard to believe

Even in my darkest hour, my darkest day

You shine on me

 

Ngay cả khi anh phân vân trên lối rẽ

Và khó có thể tin

Ngay trong giờ phút tối tăm nhất, ngày tháng tối tăm nhất

Em đã soi sáng anh

 

“Cố lên, Conan,” Ran nói khi họ lên xe cứu thương đã được gửi đến để chở họ. “Bọn chị sẽ cứu em, em sẽ KHÔNG phải chết. Em phải sống để giải thích cho chị những gì em đã nói, giải thích cho chị về những gì em nói về Shinichi.”

Conan không mấy lạc quan. Cậu BIẾT rằng mình sẽ chết, cậu có thể cảm nhận điều đó. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim mình đang chậm lại, lá phổi của cậu phập phồng một cách yếu ớt và cậu không thể cảm nhận được bất kỳ điều gì ở tay mình nữa. Cậu đã được đeo mặt nạ dưỡng khí, và cậu có thể nghe thấy những lời nói của bác sĩ, “Tôi không biết cậu nhóc có qua nổi không. Máu bị mất rất nhiều, và vết thương từ viên đạn có thể gây tử vong, gần ngay tim. Chúng ta phải tiến hành phẫu thuật nhanh chóng, hoặc cậu nhóc sẽ không còn cơ hội nào nữa.”

Forever is a long time

To be without you in my life

I wanna keep you by my side

'Cuz forever is a long time

 

Mãi mãi là khoảng thời gian dài

Khi không có em bên đời

Anh muốn giữ lấy em bên mình

Vì mãi mãi là khoảng thời gian quá dài

 

Tạm biệt, Ran, Conan nghĩ. Tớ không bao giờ có thể nhìn thấy cậu lần nữa. Tớ sẽ ra đi mãi mãi. Mãi mãi. Và đó là một khoảng thời gian dài.

Forever is a long time

To be without you in my life

I wanna keep you by my side

'Cuz forever is a long time

 

Mãi mãi là khoảng thời gian dài

Khi không có em bên đời

Anh muốn giữ lấy em bên mình

Vì mãi mãi là khoảng thời gian quá dài

Conan hít một hơi thở dài và nhắm mắt lại.

Vĩnh biệt Ran. Lần này, là mãi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top