[OneShot] [ChanBaek] Nốt nhạc của kí ức

Baekhyun yên vị ngồi lên đùi ChanYeol, đôi mắt nhắm nghiền khẽ tựa vào lòng ngực anh để anh ôm trọn. Mái tóc tím nhẹ nhàng phất phơ theo ngọn gió ngoài cửa sổ, những bông hoa tuyết nhẹ nhàng đung đưa rồi rơi xuống. Cứ như thế xếp thành một lớp tuyết dày phủ trắng khắp nơi. Phủ trắng các con đường, nền đất, phủ trắng các mái ngói màu nâu, màu đỏ, phủ trắng cả một vùng trời Seoul cùng những ống khói lan tỏa khí đen vẽ nên một bức tranh mùa đông nhàn rỗi.

Đôi tay ChanYeol cầm chặt lấy bàn tay Baekhyun, gương mặt cậu vẫn nở cong một nụ cười nhẹ nhàng như gió, ChanYeol khẽ đung đưa người, đôi mắt cũng theo đó hướng ra phía cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi. Tay trong tay, một giây cũng không rời.

ChanYeol và Baekhyun yêu nhau, một tình yêu cao lớn được Chúa ban cho. ChanYeol và Baekhyun, được Chúa sinh ra là để dành cho nhau, để bù đắp cho nhau những gì mà họ cần nơi trần gian còn thiếu. ChanYeol và Baekhyun, thực sự đã rất hạnh phúc cùng nhau.

ChanYeol, sống vì âm nhạc, sống vì Baekhyun.

Baekhyun, sống vì ChanYeol, chết vì ChanYeol.

Gió thổi chiếc khăn tay bay khỏi tay Baekhyun. ChanYeol nhìn nó bay, giống như cái cách anh từng để vuột mất một nửa cuộc đời. ChanYeol tồn tại, chỉ vì yêu con người trong tay, tồn tại, chỉ vì yêu nụ cười không bao giờ tắt.

ChanYeol hướng mắt nhìn về phía nhà thờ xa xăm, đã từng hứa rằng anh và cậu sẽ cùng nhau danh chính ngôn thuận bước lên lễ đường và trao nhau một nụ hôn xinh đẹp. Nhìn tuyết rơi đã sắp qua bốn mùa, ChanYeol lại nhìn vào gương mặt của Baekhyun. Những nốt nhạc vô hình vang lên vô âm.

“Baekhyun, cậu còn nhớ, ngày đầu tiên tớ đàn cho cậu hát là lúc nào không?”

“Là một ngày mưa nhạt.”

“Cậu còn nhớ, bài hát đầu tiên cậu hát dưới tiếng đàn của tớ, là bài gì không?”

“Là bài Love Song – Bản tình ca.”

ChanYeol, đưa tay đẩy nhẹ Baekhyun tựa vào cạnh giường, với lấy cây guitar cũ, ChanYeol xoay người đối diện với Baekhyun đang thật bình yên và vô sự.

Tiếng guitar nhẹ nhàng cất lên, có lẽ vì bị bỏ rơi quá lâu nên âm thanh không còn ấm áp nữa. Từng nốt nhạc vang ra giống như là những nốt nhạc của kí ức, cũ kĩ, lu mờ và loạn nhịp. ChanYeol vẫn khẩy, vẫn là cố gắng quay lại thời gian lần đầu hát, quay lại cảm giác lần đầu đàn

Em tin vào tình yêu mà anh dành cho em,

Tất cả những gì anh làm.

Yêu anh, yêu anh.

Em sẽ bảo vệ anh, đừng lo lắng gì cả nhé.

Em sẽ không bỏ đi, sẽ luôn giữ anh bên cạnh.

Bởi vì em cũng sẽ cảm thấy như vậy đấy.

Yêu anh, yêu anh.

Muốn anh biết rằng em luôn ở đây, bên anh.

Em sẽ yêu anh và yêu anh và yêu anh.

Sẽ giữ anh và giữ anh và ôm anh thật chặt.

Em sẽ luôn chiều ý anh.

Em sẽ không để mất anh và mất anh và mất anh.

Em cần anh, cần anh, thật sự em cần anh.

Nên em muốn anh hãy trở thành chàng trai của em.

Anh phải hiểu được.

Tình yêu của em.

Anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Em sẽ yêu anh và yêu anh và yêu anh.

Sẽ giữ anh và giữ anh và ôm anh thật chặt.

Em sẽ luôn chiều ý anh.

Em sẽ không để mất anh và mất anh và mất anh.

Em cần anh, cần anh, thật sự em cần anh.

Nên em muốn anh hãy trở thành chàng trai của em.

Anh phải hiểu được.

Tình yêu của em.

Anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Tiếng guitar, lúc trước trầm lắng, mang không biết bao nhiêu là yêu thương nơi Park ChanYeol gửi vào. Còn bây giờ, tiếng guitar bây giờ chỉ rít rít đến khó nghe, âm thanh chói tai, cả cây đàn gần như mục nát. Màu sơn phai nhạt giống như Byun Baekhyun bây giờ.

Dây đàn đứt, một âm thanh lướt ngang thật vô tình. ChanYeol nhìn Byun Baekhyun, khẽ mỉm cười và đặt chiếc đàn sang nơi khác, tiếp tục ôm chặt Byun Baekhyun trong lòng.

ChanYeol, bị người đời xem thường là một kẻ tâm thần, bị mọi người xa lánh và chỉ có duy nhất một mình Byun Baekhyun ở lại. ChanYeol, chứng tỏ rằng mình không điên khi can đảm quyết định yêu Byun Baekhyun, yêu nhiều, rồi lậm lụy nhiều. ChanYeol bảo rằng, mình không phải người điên, ChanYeol bảo rằng, anh vẫn có thể nhớ mọi thứ, có thể ghi nhớ mọi kí ức giữa anh và Byun Baekhyun trong nốt nhạc.

ChanYeol còn nhớ, giọng hát của Baekhyun mượt mà thế nào. Giọng hát trong trẻo như nước thu, thói quen ưa nhìn là khi lên đến nốt cao, Baekhyun sẽ nhăn mũi lại. Nếu không thể cao hơn nữa, Baekhyun sẽ hát bằng giọng mũi và bài hát này, Baekhyun gần như đều hát bằng giọng mũi.

ChanYeol còn nhớ, lần đầu tiên nghe Baekhyun hát, tim anh đã trật đi một nhịp. ChanYeol ngớ ngẩn, đàn lệch đi một nhịp, ngồi đó, chỉ biết cúi mặt cười ngốc. ChanYeol thấy, Baekhyun đã nhìn, đã tinh nghịch cười mình mà trong tim vẫn có cảm giác rất vui.

“Chúng ta, mãi mãi bình yên và vô sự.”

Bàn tay ChanYeol xiết chặt bờ vai gầy lạnh giá.

Gian phòng có chút bình yên, có chút buồn buồn. Mưa cũng lặng lẽ rơi và màn đêm khẽ buông xuống. ChanYeol đặt tay mình vào lòng bàn tay bé nhỏ của Baekhyun, anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán lạnh và đôi hàng mi nhắm nghiền, đung đưa người theo bài thánh ca vang lên từ nhà thờ.

“Ba năm trước, chúng ta gặp nhau.”

“Tớ tặng cậu một đóa hồng xanh.”

“Hai năm trước, chúng ta yêu nhau.”

“Tớ cõng cậu đến mòn mỏi cả chân.”

ChanYeol phì cười, vuốt ve mái tóc tím mượt mà thoang thoảng hương cỏ dại.

“Một năm trước, chúng ta tìm nhau.”

“Trong vô thức và nhận ra mọi thứ không tồn tại. Là ảo tưởng, từ tình yêu không hi vọng giữa tớ và cậu.”

ChanYeol cầm chặt bàn tay lạnh ngắt, gương mặt của cậu vẫn rạng ngời một nét cười ảo ảnh.

“Đêm nay, khi phím đàn ngưng khẩy, chính là lúc trái đất giữa tớ và cậu ngừng quay.”

Anh tin vào tình yêu mà em dành cho anh,

Tất cả những gì em làm.

Yêu em, yêu em.

Anh sẽ bảo vệ em, đừng lo lắng gì cả nhé.

Anh sẽ không bỏ đi, sẽ luôn giữ em bên cạnh.

Bởi vì anh cũng sẽ cảm thấy như vậy đấy.

Yêu em, yêu em.

Muốn em biết rằng anh luôn ở đây, bên em.

Anh sẽ yêu em và yêu em và yêu em.

Sẽ giữ em và giữ em và ôm em thật chặt.

Anh sẽ luôn chiều ý anh.

Anh sẽ không để mất em và mất em và mất em.

Anh cần em, cần em, thật sự anh cần em.

Nên anh muốn em hãy trở thành chàng trai của anh.

Em phải hiểu được.

Tình yêu của anh.

Em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Em thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

Chàng trai của anh thật đẹp thật đẹp thật đẹp.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: