Mãi Mãi Trong Bóng Tối

"Nếu không thể có được ánh sáng, vậy thì mình sẽ ở lại trong bóng tối này... mãi mãi."

----------------

Canada - Y

Ukraina - em

Y đã yêu em từ lần đầu tiên họ gặp nhau.

Khi đó, em chỉ là một cậu học sinh mới chuyển đến, đầy sức sống và rạng rỡ như ánh mặt trời trong một thế giới đầy u ám mà Y luôn sống.

Canada không giống như những chàng trai khác...sống nội tâm, không dễ dàng mở lòng với ai. Nhưng khi nhìn thấy em, điều gì đó đã thay đổi.

Em không chỉ là một người bạn mới, mà là một ánh sáng dịu dàng lướt qua thế giới tối tăm của Y.

Ngày qua ngày, Y nhìn em, không phải với ánh mắt của một người bạn, mà là với ánh mắt của một người yêu thầm, lặng lẽ.

Mỗi lần em cười, trái tim Y như thắt lại.

Mỗi khi em nói chuyện với ai đó, Y cảm thấy một nỗi đau xé lòng, nhưng không dám thể hiện, không dám thừa nhận. Y không thể tự quyết định xem tình cảm của mình là tình bạn hay tình yêu, nhưng điều duy nhất Y biết là, khi em ở bên cạnh, thế giới của Y như trở nên sáng hơn, dù chỉ một chút.

Mỗi đêm, Y nằm trong bóng tối của căn phòng, không thể ngủ.

Canada cảm thấy như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng mình, một tình yêu không thể thổ lộ, một tình yêu mà Y không thể rút ra.

Em có vẻ không hề nhận thấy điều đó. Em coi Y là bạn, và chỉ có thế. Dù vậy, Y vẫn không thể dừng lại. Canada tự thuyết phục mình rằng, nếu cứ kiên nhẫn, cứ chờ đợi, một ngày nào đó em sẽ hiểu, sẽ nhận ra tình cảm của mình.

Mỗi lần em nhìn vào mắt Y thấy mình như một kẻ tội đồ. Em không thể biết được những gì Y đang giấu trong trái tim mình. Y tự nhủ rằng mình sẽ không làm gì để khiến em cảm thấy khó xử, nhưng nỗi đau cứ bám lấy Y như một vết sẹo không thể lành.

Một tối mùa thu, khi trời đổ mưa, Y không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Canada gọi cho em, giọng nghẹn ngào và khàn đặc. Mưa rơi xối xả bên ngoài, nhưng bên trong Y cảm thấy như có một cơn bão đang càn quét tâm hồn anh.

" Ukraina... "

Từng từ phát ra như một lời thú tội...

" Anh yêu em...Anh yêu em từ rất lâu rồi.. "

" Em là tất cả đối với anh. Em có hiểu không? "

" Mỗi ngày anh đều sống trong bóng tối, trong sự cô đơn, chỉ có em mới là ánh sáng duy nhất trong đời anh. Nhưng anh không thể nói ra, không thể làm gì để em hiểu."

Bên kia đầu dây, em im lặng. Y biết em đang nghĩ gì.

Em là người sáng suốt, em sẽ không bao giờ hiểu được những gì Y đang trải qua. Em sẽ không bao giờ yêu Y theo cách mà Y mong muốn...

Y biết... nhưng Y vẫn không thể dừng lại.

Cuối cùng, em lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén như một lưỡi dao cắt vào tim Y.

" Canada... Tôi không thể yêu cậu... Tôi coi cậu như bạn, chỉ như bạn thôi. "

Em dừng lại một lát, rồi tiếp tục,

" Tôi không thể cho cậu thứ tình yêu mà cậu muốn. Cậu xứng đáng với một người khác, một người có thể yêu cậu như cách cậu yêu họ. "

Mỗi từ như một nhát dao cắt vào trái tim Y.

Y im lặng, cảm giác nghẹn ngào không thể thốt ra thành lời.

Em không yêu Y...

Đó là sự thật mà Y đã biết từ lâu, nhưng giờ đây, khi chính em nói ra, nó như một cú đánh chí mạng. Nhưng Y không thể rút lui, không thể từ bỏ. Tình yêu đã ăn sâu vào tận xương tủy, đã trở thành một phần trong con người Y.

Y không thể chịu nổi sự tách biệt này, và Y càng không thể sống mà không có em.

....

Y bắt đầu theo dõi em. Không phải vì muốn kiểm soát, mà chỉ vì không thể chịu đựng được cảm giác cô đơn khi không có em bên cạnh.

Mỗi ngày trôi qua, Y càng trở nên bám víu vào tình yêu này, mặc dù biết rằng nó sẽ chỉ mang lại tổn thương. Y không thể cắt đứt sợi dây vô hình kéo mình đến với em.

Em...mặc dù không hiểu được Y, cũng bắt đầu cảm thấy một sự ngột ngạt trong mối quan hệ của họ.

Em không thể bỏ rơi Y, nhưng cũng không thể yêu Y. Em bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể nói ra, không thể giải thoát cho chính mình.

Rồi một ngày, khi Y đến tìm em, Y phát hiện em đang cười nói vui vẻ với một chàng trai khác, người mà Y cảm nhận có thể là một người mà em yêu thương.

Cảnh tượng ấy như một cú sốc đối với Y. Mọi thứ sụp đổ trong mắt. Nỗi đau không thể chịu đựng nổi khiến Y không thể thở, như thể trái tim Y đã vỡ vụn.

Y đứng đó, im lặng, quan sát, và cảm thấy như tất cả những gì mình đã xây dựng bấy lâu nay chỉ là một đống đổ nát.Y không thể bước đi, không thể thoát khỏi cảm giác này.

Em nhìn thấy Y, ánh mắt của em đầy sự hối lỗi, nhưng không thể làm gì. Y không còn hy vọng nữa, chỉ có một nỗi đau dâng lên tận cùng.

Và rồi, Y không thể sống trong bóng tối đó nữa...

Quyết định rời bỏ em, nhưng không phải để quên, mà để sống trong nỗi đau của chính mình, để tình yêu không lời này sẽ mãi mãi ám ảnh .

Y sẽ không bao giờ yêu ai khác, không bao giờ có thể thoát ra khỏi bóng tối mà em đã vô tình tạo ra.

Cuối cùng, Y biến mất trong bóng tối, trong đau đớn mà Y đã tự tạo ra cho mình.

Em tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng trong sâu thẳm, em biết rằng Y sẽ mãi mãi là một phần trong ký ức không thể xóa nhòa, một bóng ma luôn ám ảnh em, dù cho cả hai có đi qua những con đường khác nhau.

Tình yêu của Y sẽ mãi là thứ không thể chạm tới, không thể giải thoát, và sẽ mãi mãi tồn tại trong bóng tối, nơi không có lối thoát.

................

Mưa rơi. Những hạt nước nặng trĩu trút xuống mái hiên cũ kỹ, tạo thành một giai điệu đơn điệu mà u ám. Canada đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn ra màn đêm nhòe nhoẹt ánh đèn đường. Mái tóc Y ướt sũng, bết vào trán, còn đôi bàn tay run rẩy siết chặt chiếc điện thoại đã tắt màn hình từ lâu. Tin nhắn cuối cùng vẫn hiện rõ:

- Tôi không thể yêu cậu, Canada...Xin lỗi -

Lồng ngực nhói lên từng cơn, như có ai đó đang bóp chặt trái tim Y, nghiền nát từng mảnh nhỏ.

Ukraina không ở đây.

Ukraina chưa bao giờ ở đây...trong thế giới của Y, nơi Y tự giam mình trong bóng tối của một tình yêu không lối thoát.

Cơn mưa đêm không thể xóa đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Canada muốn hét lên, muốn đập vỡ thứ gì đó, nhưng tất cả chỉ gói gọn trong một khoảng lặng chết chóc.

" Tại sao... tại sao không phải là tôi? "

Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một lời nguyền.

Dù biết rõ câu trả lời, Y vẫn cố chấp bám víu vào thứ tình yêu đã mục ruỗng, thứ tình yêu mà ngay từ đầu đã là một bi kịch.

Xa xa, tiếng còi xe vọng lại từ từ tiến gần trên con đường vắng người qua lại.

Đêm nay....Y biết rằng—bóng tối sẽ mãi là nhà giam của mình.

Ukraina...

Yêu em là điều đẹp nhất, nhưng cũng đau nhất.

Hãy sống hạnh phúc nhé...

Tạm biệt, ánh sáng của anh.

BÍP BÍP BÍP

RẦM

...

----------------

Tình yêu như lưỡi dao sắc lạnh,

Cắt vào tim anh, vết thương chẳng lành.

Yêu em, dù biết là vực sâu,

Anh vẫn bước, mặc nỗi đau nhuộm màu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top