• Hoa dại •

Ngày ấy ta đùa vui tình thơ dại
Ngày ấy ta mặc bao lời chê cười.

Tuổi thơ là khoảng kí ức đẹp đẽ và quý giá, ở đó, tôi có những người bạn, có những người thương, và có anh.

Tôi và anh của ngày xưa ấy, vẫn là những gì tốt đẹp nhất, ngây ngô nhất của thuở thiếu thời, của nhau.

Giữa một chàng trai và một cô gái, khoảng thời gian cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, họ được gọi là thanh mai trúc mã.

Nhưng còn tôi và anh, cũng không biết gọi là gì, vì giữa chúng tôi, vốn chỉ là bạn bè đồng niên, hay mập mờ hơn nữa là một mối quan hệ không rõ ràng.

Vì những đứa trẻ thơ non dại chúng tôi không thể gọi đó là yêu, và cũng không thể là tình yêu, vì không thể bỏ qua định kiến, bỏ qua những lời chê bai nực cười.

Ngày ấy em chỉ yêu mình anh,
chỉ có anh thôi.

Ấy vậy mà, chúng tôi vẫn bỏ ngoài tai những định kiến xưa cũ, vẫn cố chấp bên nhau. Trao cho nhau những yêu thương khờ dại, cùng nhau đi qua những cung bậc ngây ngô của mối tình đầu, và tầm mắt chỉ cố chấp có nhau.

Mùa đông năm ấy là một mùa đông vô cùng ấm áp, khi chúng tôi luôn có nhau. Mùa đông với những chiếc áo ấm kết từ vòng tay, mùa đông của những cơn gió đắm mình trong yêu thương.

Một mùa đông không lạnh, vì vẫn còn có nhau, bước cùng nhau.

Tình yêu xưa xa khuất chân mây,
Nụ hoa ấy héo úa trên cây.

Thế nhưng rồi tình yêu ấy lại không đợi đến được mùa xuân năm sau. Để nụ hoa chưa kịp nở đã vội héo tàn, để lòng người, cũng chìm trong hoang mang, vô vọng.

Có anh có tôi, tôi cứ nghĩ mình đã dùng tất cả những may mắn trong cuộc đời, để chúng tôi bên nhau, để có nhau.

Có anh có tôi, tôi vẫn mặc những lời chê cười của người khác, mặc những ánh nhìn soi xét đáng ghét, để bên nhau.

Thế nhưng chúng tôi vẫn không thể kiên trì cho đến mùa xuân năm sau.

Mùa xuân ấp ám tươi đẹp, ấy lại là mùa xuân của chia xa, ly biệt.

Nụ hoa ấy không phải nụ hồng
Ngày không em
anh có nát tan cõi lòng?

Tôi từng nói với anh rằng tôi thích hoa dại. Giữa chúng tôi có sự liên kết lạ kì.

Anh cười bảo tôi ngớ ngẫn, chẳng ai ví bản thân là hoa dại bao giờ

Vì con người ai cũng chỉ thích những thứ hào nhoáng đẹp đẽ, luôn mơ mộng về những thứ bóng bẫy xinh tươi.

Hoa dại chốn ven đường, mong manh mờ nhạt.

Hoa dại chốn ven đường, phờ phạc đau thương.

Mấy ai, dừng lại, quan tâm một nhành hoa dại, dù chúng có cố gắng vươn mình đón ánh mai, cố gắng tỏa hương khoe sắc.

Nhưng, tất cả, làm sao bì được bóng dáng của một nhánh hoa hồng cao sang, thanh lãnh.

Tôi là người không lấy gì làm nổi bật, không lấy gì làm ưu điểm, duy chỉ có yêu anh là nhất mực kiên trì.

Bao năm bên nhau, bao năm kiên trì vì nhau. Ấy vậy mà cũng không bằng bóng dáng của một nhành hoa hồng xa lạ.

Lòng em đau thương cho nhánh hoa ven đường,
Dù xa anh nhưng sao không thể quên anh.

Anh !

Cho đến bây giờ, em vẫn không hề trách anh, cũng không trách hoa hồng.

Vì em không thể quên anh, vì em, ngu ngốc đến cố chấp.

Anh có biết không?

Mỗi lúc nhìn nhánh hoa dại ngoài ban công kia, lòng em nhớ anh đến lạ.

Nhớ đến tuổi thơ của chúng mình, nhớ đến những ngây ngô ngày xưa.

Anh có nhớ năm em học lớp bốn, khi đó anh lớp năm.

Có lần, em bị bắt nạt, chính anh là người đã đánh bọn ấy để bảo vệ em, để rồi sau đó, anh cũng bị thương không ít chỗ.

Anh có nhớ năm em vào đại học, khi đó anh đã là sinh viên năm hai rồi.

Có lần, em sốt cao mãi không khỏi, chính anh là người đã cõng em đi suốt đoạn đường dài, để rồi sau đó, anh gần như ngã quỵ vì kiệt sức.

Anh có nhớ năm em tốt nghiệp, khi đó anh đã ra trường được một năm rồi.

Có lần, em giả vờ chơi trò mất tích, khiến anh phải bận rộn tìm kiếm một phen, để rồi hôm đó, em đang ngủ ngon lành bên nhà thằng bạn, còn anh phải chạy vại khắp nơi để kiếm tìm.

Anh thấy đó,

Từ bé, từ khi có nhận thức. Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học, đại học, đến sau đó, chúng ta vẫn luôn có nhau.

Anh, em không trách anh đâu.

Nên về với em, anh nhé.

Vì, đến cho cùng, em cũng chỉ là nhành hoa dại, cần được anh, yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top