Vòng Xoáy Cuộc Đời ( 7 )
7H00 AM
** Cốc Cốc ! **
..........
" Chiến Chiến !? "
--- sao lại khóa bên trong rồi ?
Buổi sáng hôm nay Vương Nhất Bác đã đứng trước cửa phòng của Tiêu Chiến được 1 tiếng đồng hồ rồi . Điều làm hắn khó hiểu nhất là --- từ trước đến nay ai kia chỉ đóng cửa phòng chứ ko khóa , lúc nào hắn cũng có thể vào .
" Chiến Chiến !? Đã dậy chưa ? "
" Nhất Bác à ..."
Bà Vương lại gần từ phía sau .
" Tiểu Chiến nói ko khỏe từ tối hôm qua , bữa nay chắc sẽ ko đến trường . Con đi đi . "
Vương Nhất Bác kinh ngạc .
" EM ấy sao ko nói cho con biết ? "
Càng nghĩ càng ko thông , lại quay sang phía cửa ....đập mạnh .
" Chiến Chiến ! Mở cửa ra ! Chiến Chiến ! Nghe ANH nói ko ? Mở cửa ra ! "
Vương Nhất Bác gấp đến độ nhấc chân muốn phá cửa , ông Vương vừa kịp nhìn thấy nên ngăn lại .
" Nhất Bác ! Con đang làm gì vậy hả ? "
" ..... "
Bà Vương vội vàng khuyên bảo con trai .
" Tiểu Chiến có mẹ lo rồi mà , con mau đến trường đi . Trễ giờ rồi ! "
Vương Nhất Bác nhìn mẹ mình gật đầu 1 cái , ko thể làm gì khác được nữa .
Bước nhanh ra ngoài , leo lên xe , vội rút điện thoại gọi đi .
.......
......
1 lần rồi 2 lần ......bao nhiêu lần đều ko có ai nghe máy !
Hắn gấp gáp gửi đi 1 tin nhắn , hy vọng ai đó sẽ đọc được
.
.
/// Chiến Chiến , ko có việc gì chứ ? ANH lo cho EM đến phát điên mất . ///
.....
........
.......
Tiêu Chiến siết chặt điện thoại trong tay , cậu biết chứ ......chỉ cần ko đáp lại 1 lời thôi , cũng đủ khiến Vương Nhất Bác khó chịu cả ngày !
" Tiểu Chiến à , mở cửa được rồi con . "
Tiếng của bà Vương từ bên ngoài vọng vào.
Đưa tay lau vội khóe mắt cay cay , cậu kéo theo vali ra mở cửa .
Ông bà Vương sững sờ , nhìn đôi mắt con trai mình mà lòng đau xót ----- hẳn là khóc nhiều lắm phải ko ?
2 người liếc nhìn nhau có chút khó xử , muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng ko nên lời .
" đi thôi con . "
Ông bà Vương muốn tiễn cậu ra sân bay , nhưng cậu lại lắc đầu .
" con đi 1 mình được mà ! Ba mẹ đừng xem con là con nít nữa . "
Tiêu Chiến cười tươi , dang rộng 2 tay ôm cả ba lẫn mẹ của mình .
" con sẽ nhớ ba mẹ lắm cho xem ! "
Bà Vương mỉm cười gượng gạo , nhẹ vuốt đầu con trai .
" nhớ ngày nào cũng phải gọi về biết ko ? Phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt . "
Ông Vương tâm trạng nặng nề vỗ vai con trai .
" bảo trọng , chúng ta đều rất yêu thương con . "
Tiêu Chiến cúi người chào , nhanh chóng bước đi .....ko nhìn lại 1 lần nào nữa .
Nhìn theo bóng lưng cậu khuất xa , bà Vương khóc nấc nghẹn ngào .
" tôi làm vậy là đúng hay sai ? "
Ông Vương lắc đầu .
" ko biết ....nhưng tôi muốn nói chuyện kia với con trai của chúng ta . Bà nghĩ sao ? "
Bà Vương nhìn chồng mình thật lâu , nhẹ gật đầu xem như đồng ý .
.
.
.
SÂN BAY QUỐC TẾ ---- 9H00 AM .
Chuyến bay từ Trung Quốc đến SINGAPORE hôm nay thật ít người .
Tiêu Chiến ngồi trên hàng ghế đợi , cảm thấy tâm hồn mình lạc lõng .
Điện thoại cầm trên tay vẫn ko ngừng run lên , ko biết bao nhiêu cuộc đến và thông báo có tin nhắn --- nhưng cậu ko hề liếc mắt nhìn dù chỉ 1 lần .
Đã có ai từng ước mình mãi mãi sẽ là con nít chưa ?
Ngay bây giờ ....nếu có thể , cậu xin ước mình đừng bao giờ lớn lên....
" ANH à .....mới đây thôi mà EM đã nhớ ANH rồi . "
Đã từng là 1 thói quen...
Quen cái cách người đó quan tâm từng chút 1 liên quan đến mình .
Quen ánh mắt ấm áp ....vòng tay âu yếm , nụ cười trao....
Hay là , có thể quay ngược lại thời gian ko ?
Quay ngược lại trước khi nói lời yêu kia....
Nếu biết trước có hôm nay , thà cứ mãi chôn sâu tình cảm này trong lòng đi !
Có lẽ sẽ ko đau nhiều như bây giờ .
// Chuyến bay từ Trung Quốc đến SINGAPORE chuẩn bị cất cánh ....//
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại lên băng ghế , đứng dậy bước đi....
.
.
.
Nguyên 1 buổi sáng Vương Nhất Bác ko thể nào tập trung vào những bài giảng của giáo viên . Điều mà hắn để tâm chính là -- Tiêu Chiến đang làm gì ?!
Tại sao EM ấy ko bắt máy ?
Thậm chí dù chỉ là 1 dòng tin nhắn cũng ko thấy hồi âm .
Lòng nóng như lửa đốt , mí mắt lại cứ giật liên tục .
Cuối cùng là quyết định xin nghỉ học giữa chừng .
...
.......
.....
Phóng xe nhanh hết mức có thể để mau về đến nhà .
Cửa vừa mở khiến Vương Nhất Bác ngạc nhiên ko thôi .
" ...... "
Ông bà Vương đang ngồi trên sofa , tựa vào nhau mà nói lời an ủi với đối phương .
--- chuyện gì xảy ra....
" ba , mẹ ....."
Ông bà Vương đều giật mình vì sự xuất hiện của hắn .
" con ...ko phải đang ở trường sao ? "
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào người mẹ yêu quý của mình --- vành mắt kia ---- đỏ quá !
" mọi người giấu con chuyện gì phải ko ? "
Ông Vương hít sâu ---- cũng đến lúc rồi .
" đi theo ta . "
Vương Nhất Bác buồn bực nhìn ba của mình đến gara lấy xe , bất đắc dĩ ôm 1 bụng khó chịu theo sau .
....
.......
.........
Xe chạy thật xa , thẳng 1 đường ra tận ngoại ô .
" tới rồi ! "
Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn cái nơi mà Ông Vương nói là " tới rồi ! " .
Dòng chữ to đùng ngay lối vào.....
// Nghĩa Trang Giáo Hội Thành Phố S //
" ba ....chúng ta làm gì ở đây ? "
Ông Vương ko nói gì , chỉ ra hiệu cho hắn theo sau .
Khoảng sân ngay cổng rộng 1 mảng lớn , vào sâu chút nữa thì dần xuất hiện những cột đá hình thập tự giá ngang dọc nối tiếp nhau .
Vương Nhất Bác theo chân ba của mình đi vào thật sâu , đến khi ông ta dừng lại , cũng là lúc họ đang đứng trước 1 mộ phần .
Ngôi mộ khá cũ kỹ , cỏ đã mọc um tùm ....chắc là lâu rồi ko có ai đến viếng .
Vương Nhất Bác nhìn sang ba mình đầy khó hiểu .
Ông Vương chậm rãi mở lời .
" người nằm đây là mẹ của tiểu Chiến ! "
---....gì chứ.... ?!
Vương Nhất Bác sửng sốt , nhất thời ko tin vào tai mình .
" Ba ! Ba đang nói gì vậy ? "
Ông Vương nhìn vào mộ phần kia , mắt ko buồn chớp .
" Tiểu Chiến ko phải em ruột của con . Là ta đã nhận nuôi nó từ lúc còn nhỏ . "
" ..... "
--- Cảm xúc thật khó tả .
Chuyện này thật buồn với Chiến Chiến.....
Nhưng ......EM ấy và mình ko cùng huyết thống !
Tức là .....có cơ hội phải ko ?
Vương Nhất Bác vừa mừng vừa lo , bao lâu nay luôn vì 2 chữ ANH EM mà dằn vặt áy náy .
Bây giờ thì tốt rồi !
Có thể đường đường chính chính mà đến với nhau !
" Ba ! "
Vương Nhất Bác kích động nắm chặt lấy tay ba mình .
" con có chuyện muốn nói . "
Ông Vương im lặng chờ đợi....
Lần đầu tiên trong đời , Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt của ba mình mà nói :
" con và Chiến Chiến yêu nhau ! Thật may vì chúng con ko phải ANH EM ruột . Ba có thể chấp nhận cho chúng con ko ?"
Ông Vương chết lặng , thật khó khăn để nói ra 1 câu .
" Nhất Bác à ....mẹ con đã biết chuyện này rồi . Tạm thời , hãy cho chúng ta thêm thời gian để suy nghĩ...."
" nghĩa là ba và mẹ ko chấp nhận ? "
Ông Vương nắm chặt đôi vai con trai mình .
" Nhất Bác ! Có khi nào con nghĩ.... tình cảm của con và tiểu Chiến chỉ là nhất thời ngộ nhận ko ? 2 đứa đã thân nhau từ nhỏ .....nên cảm xúc dễ lẫn lộn... "
" ko bao giờ ! "
Vương Nhất Bác kiên định trả lời .
" ngay từ nhỏ con đã xác định EM ấy là của riêng mình . Hiện tại cũng vậy , và cả sau này nữa .
Tình cảm con dành cho EM ấy là chân thật ! "
--- lạy chúa ,con phải làm gì bây giờ...
Bằng tất cả sự nhẫn nại , ông Vương nhìn con trai mình với ánh mắt tha thiết .
" vậy ....con có dám chấp nhận thử thách ko ? "
" ..... "
" Tiểu Chiến nó đã đi du học rồi ! Nếu đến lúc trở về ....tình cảm của 2 đứa vẫn còn . Ta và mẹ con sẽ vui vẻ ủng hộ đoạn nhân duyên này . "
" ...... "
Vương Nhất Bác hóa đá tại chỗ .
Từng lời nói của ông Vương như gai nhọn đâm xuyên khắp cơ thể hắn .
--- Chiến Chiến .....đến cơ hội được nhìn EM lần cuối , cũng ko thể cho ANH hay sao ?
....
........
......
Màn đêm dần buông .
Đêm ....của sự cô đơn...
Căn phòng đen kịt như bóng tối ngoài kia , ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt lên trên gương mặt đẫm nước mắt .
// good bye my love ....//
Dòng chữ nắn nót quen thuộc trên tờ giấy trắng tinh , như bóp nát trái tim người xem .
--- ha.....EM để lại cho ANH chỉ 1 câu này sao ?
Vương Nhất Bác vuốt mặt .
Đôi tay run rẩy vẫn cố lướt trên màn hình , từng dòng tin nhắn gửi đi trong vô vọng .
// ....đêm nay thức trắng ngồi ngắm sao . Trăng khuyết , trăng tàn .....nhớ EM da diết ....//
// cái đồ ko giữ lời hứa này .....ANH ghét EM ! //
// ở bên đó....EM có biết tự chăm sóc cho mình như ANH đã từng lo ko ? //
// ko có EM .....buồn lắm ! //
// EM đã từng rất yêu ANH .... điều đó thật chứ ?? Nói ANH nghe xem nào ...//
Mí mắt nặng trĩu , đôi tay tê dại , cổ họng khàn đặc , nước mắt cũng đã ngưng từ bao giờ .
Vương Nhất Bác vùi mặt xuống gối nằm .
1 năm ....hay 2 năm ? Hay là bao nhiêu lâu đây ?
Biết là sẽ có ngày gặp lại , nhưng tại sao bản thân vẫn nhu nhược.....
Nếu ai có thuốc giảm đau .
Bán cho tôi đi được ko....
" Chiến Chiến ......EM nhất định ko được quên ANH !
Nhất định ko được quên tình cảm của chúng ta ! "
-------------------------------------------------------
Cảm ơn ủng hộ ❤❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top