Yoonjoon

Mùa đông cuối cùng cũng đã đến khi quét qua Seoul với làn gió lạnh nhưng nhẹ nhàng vào giữa tháng Giêng. Khi thời tiết dần trở nên lạnh hơn, Namjoon quyết định lẻn ra khỏi hơi ấm của chiếc chăn để đứng bên cửa sổ. Trong một khoảnh khắc, anh để ý thấy các cửa sổ đều mờ mịt như thế nào, bao phủ hoàn toàn tấm kính bằng một lớp băng mỏng.

Bầu trời bên ngoài trông vẫn bình thường nhưng không hiểu sao hôm nay trời lại rất sáng so với đêm hôm trước. Em có thể nhìn thấy rõ ràng những vì sao và ánh trăng tỏa sáng rực rỡ qua màu xanh sống động của đêm đông. Namjoon thích thú trong ánh sáng lấp lánh của bầu trời mùa đông trong khi một tay  vô thức xoa lên vùng bụng nhẹ nhàng.

Đầu mùa đông và Namjoon đã bước vào tuần cuối cùng của tam cá nguyệt thứ hai.

Hình ảnh ôm con trong tay kéo theo một nụ cười nho nhỏ trên gương mặt Namjoon.

“ Appa rất nóng lòng được gặp con, cục cưng ,” anh nói. Vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ khi nói chuyện với một thứ gì đó dưới dạng vết sưng , nhưng trước đó bác sĩ đã gợi ý rằng nói chuyện với em bé khoảng 15 tuần có thể giúp gắn kết với em bé.

Khi em nói chuyện với thai nhi của mình, một ý tưởng ngẫu nhiên nảy ra trong đầu anh ấy không biết từ đâu. Và điều này nhanh chóng phát triển thành một sự thôi thúc đột ngột mà anh ấy không thể cưỡng lại được.

Namjoon chu môi. Ý tưởng ăn một thứ gì đó ngọt và mặn nghe có vẻ là một kế hoạch tốt nếu anh ấy không mang thai và chỉ nằm trên giường sau khi bước vào tam cá nguyệt thứ hai.

“Em không lạnh à? Tại sao lại ra khỏi giường? ”

Namjoon nhanh chóng quay lại với giọng nói khàn khàn đằng sau và thay vào đó lại đối mặt với Alpha của mình.

"Sẽ lạnh hơn khi anh không ở trên giường với em ." Nụ cười của Namjoon chỉ nở rộng hơn khi em nhìn thấy hai chiếc cốc mà Yoongi đang cầm. “Và em nghĩ em không muốn bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy giọt tuyết đầu tiên ngày hôm nay.”

Yoongi mời em một ly sữa nóng bốc khói trước khi nhấm nháp ly cà phê nóng mà anh ấy đang thử nghiệm từ cốc của mình. “Vậy thì hãy đến bên giường để chúng ta có thể nhìn thấy nó cùng nhau từ đây.”

Namjoon ậm ừ như một câu trả lời và rúc vào bên cạnh Yoongi. Bàn tay còn lại của Yoongi đặt lên vết sưng nhỏ của Namjoon, xoa nhẹ. Namjoon thở dài mãn nguyện. Em bé của họ ngừng thực hiện động tác lộn nhào bên trong bụng  khi cảm nhận được sự hiện diện của người cha Alpha của họ.

Omega đấu tranh một chút để có được vị trí tốt hơn nên em rúc đầu vào giữa má và vai của Yoongi, tìm kiếm sự ấm áp và thoải mái hơn từ Alpha của em. Em có thể lớn hơn Yoongi về tầm vóc, thậm chí còn cứng cáp hơn, nhưng điều đó không ngăn được em âu yếm và ôm chặt lấy Alpha.

Kể từ khi phát hiện ra rằng họ đang mong đợi đứa con đầu lòng của mình, Namjoon ngày càng bám chặt lấy Alpha của mình hơn. Namjoon hoàn toàn đổ lỗi cho nội tiết tố của mình, nhưng khi quá trình mang thai tiến triển, em cảm thấy gắn bó với Alpha hơn trước. Có một cảm giác cô đơn và tổn thương kỳ lạ mỗi khi Yoongi đi làm vào buổi sáng. Hầu như không thể làm bất cứ điều gì ở nhà trừ khi mùi hương gỗ và xạ hương của Yoongi xộc vào mũi.

Em đã cố gắng mở ra về điều này với Yoongi. Rất may, Yoongi là một người bạn đời thấu hiểu. Hắn đã gửi cho công ty của mình một lá đơn chính thức, yêu cầu làm việc từ xa tại nhà ngay khi Namjoon mở lòng với hắn.

Namjoon không thể đủ biết ơn khi có Yoongi là Alpha của mình. Yoongi đang tích cực liên quan đến việc Namjoon mang thai. Hắn luôn đảm bảo Namjoon nhận được đầy đủ chất dinh dưỡng bằng cách chuẩn bị bữa ăn tươm tất và khuyến khích Namjoon uống nước bất cứ khi nào có thể. Cả ngôi nhà của họ đã được đóng gói với rất nhiều đồ ăn nhẹ để xoa dịu cơn ốm nghén của Namjoon. Chưa kể , còn làm nhiều việc nhà hơn để Namjoon có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào em cần.

Namjoon đánh giá cao sự hỗ trợ của Yoongi rất nhiều, nhưng đôi khi Namjoon thường xuyên bỏ lỡ việc đứng trên đôi chân của em. Em nhớ đi dạo nửa đêm và dạo chơi quanh sông Hàn bằng xe đạp. Ngoài vai trò là một người bạn đời hỗ trợ, sự bảo vệ quá mức của Yoongi khiến em choáng ngợp. Alpha thực sự đang canh giữ em không cho làm bất cứ điều gì.

Em không thể tưởng tượng được Yoongi sẽ làm gì khi bước vào tam cá nguyệt cuối cùng. 

Họ tụ tập với nhau dưới mái che một lúc, mỗi người nhâm nhi cốc của riêng mình cho đến khi Namjoon phá vỡ sự im lặng.

“Em nghĩ em muốn đi dạo. Và… có lẽ chúng ta có thể nghỉ giữa chừng để thưởng thức một vài chiếc bánh tart lấp lánh và bánh quy mới nướng. ”

Yoongi không hề nhúc nhích và thay vào đó hắn nhướng mày với Namjoon, hơi kinh ngạc.

"Gì? Tại sao đột ngột quá?"

“Bởi vì đứa bé muốn nó,” Namjoon nói một cách nghiêm túc. Ánh mắt vô tội chớp chớp nhìn Yoongi, xin phép hắn. "Làm ơn đi, Alpha?"

Yoongi chắc chắn sẽ chết tiệt nếu từ chối yêu cầu của Omega.

Khóe môi hắn căng ra tạo thành một đường thẳng nơi dấu răng của mình. Một cách hài hước, nụ cười của hắn giống biểu tượng cảm xúc “:]“. Hắn lắc đầu nhiều lần và nói, “Được rồi. Điều đầu tiên, anh phải chắc chắn rằng em mặc nhiều lớp quần áo, được chứ? ”

Namjoon vỗ tay và ré lên ngay lập tức trước câu trả lời khẳng định của Yoongi. “Yay! Cảm ơn, Hyungie ! Em biết anh yêu em nhiều mà, đúng không? ”

"Anh tự hỏi em sẽ nói điều tương tự nếu anh từ chối yêu cầu của em."

Namjoon bước ra khỏi nhà của họ đều bó gọn trong chiếc áo khoác dài không cài cúc và quần jeggings vì chiếc quần jean yêu thích của anh không còn phù hợp với anh nữa. Vết sưng nhỏ của em hầu như không thể nhận thấy được dưới lớp áo len co giãn dày. Yoongi quàng thêm một chiếc khăn lên cổ Namjoon, không muốn Omega của mình phải chịu đựng cơn gió buốt giá của mùa đông.

Đối lập hoàn toàn với em,  Yoongi giữ trang phục đơn giản. Một chiếc áo khoác len khoác ngoài áo len cổ lọ kết hợp với quần jean selvedge.

“En nghĩ em trông thật ngu ngốc trong bộ trang phục này,” Namjoon rên rỉ ngay khi họ bước qua khối lát gạch.

Yoongi khịt mũi đáp lại. Hắn nắm lấy tay Namjoon và đan các ngón tay vào nhau trước khi đút vào túi của hắn. Cử chỉ nhẹ nhàng gợi lên cho Namjoon một cảm giác ấm áp và thân mật đột ngột. Năm nay sẽ là năm cuối cùng chỉ có hai người họ. Bởi vì năm sau, sẽ có ba người .

Họ chỉ bắt đầu đi bộ trên cầu đi bộ khi tuyết bắt đầu rơi. Bước chân của Namjoon dừng lại và Yoongi đi theo ngay sau anh.

“Nhìn kìa, Hyungie ,” ngón trỏ của Namjoon chỉ lên bầu trời phía trên họ. Biểu cảm của emcó phần pha trộn giữa vẻ bối rối và quá phấn khích. "Tuyết đang rơi!"

Yoongi một tay cầm ô che đầu họ, “Ừ. Bất ngờ. Cuối cùng thì chúng ta cũng đang bước vào mùa đông rồi ”. Hắn  nói vấn đề thực tế.

Namjoon nhảy lên hàng rào cầu và rướn người về phía trước. Sự thay đổi hành vi đột ngột của em khiến Yoongi giật mình. Alpha gần như ngay lập tức chộp lấy eo Namjoon, sợ người sau có thể nhảy xuống nền tuyết bên dưới.

"Em đang làm gì đấy?! Nếu bị ngã qua hàng rào thì sao? ”

“Nhưng, Hyungie ! Nhìn! Các loại đất được bao phủ bởi màu trắng! Mùa đông thật rồi! ”

Yoongi không kìm được mà cười khúc khích. “Em thực sự là một cái gì đó, Joon- ah . Em thật may mắn khi anh yêu em, nếu không thì— ”

"Anh có thể vui lòng chụp ảnh em từ góc độ này được không?" Namjoon đưa điện thoại cho hắn. Nụ cười của em sâu hơn cho đến khi lúm đồng tiền của em lộ ra.

“Được rồi, chờ đã,” Yoongi điều chỉnh vị trí camera để có góc tốt hơn. Như thường lệ, miệng hắn áp vào nhau thành những đường mỏng khi chụp ảnh Namjoon. "Được rồi, trông đẹp đấy, em yêu." Hắn bấm vào nhiều cú đánh và vẫy tay như một dấu hiệu để Namjoon di chuyển vào vị trí.

“Đây là quãng đường xa nhất mà em có thể đi được với cái bụng của mình trên đường đi,” Namjoon nhận xét khi dựa vào lan can nhiều hơn.

"Không sao đâu. Chúng ta xong rồi. Anh không muốn em bị lạnh dưới thời tiết này quá lâu ”.

Yoongi trả lại điện thoại cho Namjoon và họ lại bắt đầu đi qua cầu. Lần này Yoongi gặp khó khăn một chút để che đầu bằng ô do sự chênh lệch chiều cao của họ.

"Em có thể cầm ô."

"Bé cưng , em không thể. Anh là Alpha kiểu gì mà để Omega đang mang bầu của mình cầm ô vậy? ”

Namjoon đảo mắt trước câu nói của mình. “Nghe có vẻ vô lý. Em không bất động hay tàn tật. Chỉ có thai thôi ”.

Yoongi vẫn nhất quyết cầm ô của họ.Hắn đề nghị chụp những bức ảnh khác của Namjoon qua những người đi bộ băng qua .

Họ đi một con đường khác và dừng lại ở tiệm bánh gần nhất. Họ gọi một đĩa đầy những chiếc bánh quy mới nướng vẫn còn nóng hổi và một cốc decaf cho Namjoon, trong khi Yoongi giải tỏa cơn khát của mình bằng một ly cà phê đen và cà phê khác.

Namjoon sắp xếp toàn bộ bối cảnh bộ đồ ăn của họ, cân nhắc xem cách bố trí có đủ tốt cho cửa hàng của anh ấy không. Yoongi không thể che giấu nụ cười của mình nữa và chỉ quan sát Omega của mình trong sự thích thú. Bất cứ khi nào Namjoon hỏi sự đồng ý của hắn  “Cái này đủ tốt chưa?”, Hắn chỉ gật đầu đồng ý “Anh nghĩ cái này đủ tốt. Nếu thay đổi cách bài trí thêm một lần nữa, e rằng cà phê và bánh ngọt đã nguội ”.

Điện thoại của Yoongi đến một lần để thông báo về một bài đăng được gắn thẻ từ Namjoon. "Đây là cái gì mà em đang gắn thẻ anh?" Hắn cười khúc khích khi biết Namjoon chụp ảnh tay hắn đang cầm một tách cà phê.

Namjoon nhếch miệng hờn dỗi. Một chân của em đang đá Yoongi xuống gầm bàn. “Nào, Hyungie . Đã lâu rồi kể từ khi chúng ta đi hẹn hò với nhau vào ban đêm. Chúng ta có thể sẽ không thể hẹn hò được nữa khi em bước vào tam cá nguyệt thứ ba ”.

"Tại sao không?"

“Bởi vì em nghĩ rằng anh có thể xấu hổ về em . Hãy tưởng tượng bạn đang đi dạo với em với kích thước của một con voi ”.

Có một nụ cười khổng lồ trên khuôn mặt của Yoongi khiến đôi mắt anh ấy biến thành nếp gấp. Nướu màu hồng và những chiếc răng trắng nhỏ li ti đáng chú ý giữa khe hở miệng của hắn ,vỗ một tay vào giữa đùi để kiềm chế tiếng cười của mình.

“Tuy nhiên, anh đã lên kế hoạch đưa đi ăn tối khi em bước vào tam cá nguyệt thứ ba. Ngay cả sau khi đậu phộng được sinh ra, tôi sẽ đưa em đến rất nhiều nơi tuyệt vời mà em chưa bao giờ đến thăm trước đây. Hơn nữa, không có con voi nào sexy bằng em ,cưng”.

"Vì vậy, anh thực sự đang xem em như một con voi, hả?"

Tiếng cười của Yoongi ngày một lớn hơn. "Chà, anh không nói vậy."

Namjoon giả vờ như không biết gì mặc dù hai bên tai em càng đỏ hơn trước lời khen của Yoongi.

Em nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài tuyết rơi không âm thanh. Những bông tuyết béo ngậy sơn một sự tương phản hoàn toàn với màu xám đậm nhuốm màu xanh lam. Em có thể nghe thấy tiếng vọng từ đường phố, được làm tắt một cách tinh tế bởi tòa nhà xung quanh.

Còn khoảng 20 tuần nữa cho đến khi em gặp em bé của mình và Namjoon không thể ngừng kể lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của em với Yoongi. Đó là một trải nghiệm ly kỳ đối với em với tư cách là lần đầu làm cha mẹ. Đồng thời, em cảm thấy hơi mâu thuẫn về sự thay đổi của mối quan hệ của họ. Có rất nhiều điều em muốn làm với Yoongi trước khi đứa con của họ chào đời và bây giờ, em sợ phải chịu trách nhiệm cho một người khác.

Ý nghĩ đó rõ ràng khiến anh đau khổ vì Yoongi nhận ra vị chua trong mùi hương của anh ngay lập tức.

Alpha đặt tay lên đầu Namjoon và nhìn em lo lắng. " Cưng vẫn ổn chứ?"

Namjoon chăm chú nhìn Yoongi. "Không không. Em không sao. Chỉ là - sẽ không còn là hai chúng ta nữa, ”em  bắt đầu. “Đây sẽ là mùa đông cuối cùng đối với chúng ta. Năm sau sẽ có một thành viên khác tham gia cùng ”. Em chỉ vào bụng của mình. “Ừ, bé con này ở ngay đây. Em e rằng  sẽ bật chúng ra ngay sau khi mùa xuân đến. Có thể cảm thấy rất xa nhưng thật gần. ”

Yoongi hạ thấp ánh mắt của mình xuống để nó nằm trên đường cong trên cùng của bụng Namjoon. “Anh có thể hiểu điều đó,” hắn dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên tay Namjoon. “Làm cha mẹ anh cũng sợ. Có cảm giác như  vẫn chưa sẵn sàng ”.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại với tư cách là cha mẹ của chúng?" 

“Chúng ta sẽ không, anh có thể đảm bảo với em điều đó. Sẽ là cặp bố mẹ tuyệt vời, bé cưng. Và sẽ trở nên tuyệt vời hơn với tư cách là cha mẹ của em bé. "

Những lời nói của Yoongi mang đến cho em một sự đảm bảo trang trọng và nó khiến Namjoon dịu đi. Cả hai cùng nhìn ra cửa sổ một lần nữa, tận hưởng khung cảnh thanh bình của đêm đông. Đêm còn trẻ nên chúng. Họ chưa bao giờ có kế hoạch sinh con với nhau. Cho đến khi Namjoon phát hiện ra mình có thai vài tuần sau khi trải qua sinh nhật của Yoongi. Sinh con là một trách nhiệm lớn và nó sẽ không bao giờ là một nhiệm vụ dễ dàng đối với cả hai người. Nhưng có Yoongi bên cạnh, Namjoon sẽ không còn lo lắng điều gì .

**By :No

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top