Kookjoon (1)
- Bà ơi ... Bà ....
Con Mận vừa chạy vừa gọi , nó chạy đến nhà trên nơi bà Hội Đồng đang ngồi.
- Có chuyện gì mà mày la vậy ?
- Dạ thưa bà, cậu hai về rồi ạ
Bà Hội Đồng nghe nhắc đến đứa con trai liền bật dậy, bà không giấu nổi niềm vui nhanh chóng chạy ra. Chiếc xe dừng trước sân, gia đinh trong nhà xếp theo hàng . Cửa xe bật ra , người bước xuống mang vẻ tự tin ,cao ngạo, dáng người cao lớn mái tóc được vuốt ngược làm lộ trán cao. Dáng vẻ như thế khiến bọn gia đinh phải trầm trồ !
- Dạ , cậu hai mới về
Từ đằng xa bà Hội gọi
- Quốc !
Chàng trai tên Quốc nhìn thấy bà , nở nụ cười ,ôm lấy .
- Má !
- Quốc, con về rồi má nhớ con lắm. Đi vào nhà ở ngoài đây kẻo nắng
Chàng trai kia là Điền Chính Quốc , con một của bà Hội. Cha Quốc mất sớm nên bà Hội phải một mình quán xuyến nhà cửa , phải nuôi con . Chính Quốc năm nay 26 tuổi vừa mới đi học ở Pháp về , cậu về đây trông nôm vựa gạo của bà .
- Con có đói không ?
- Dạ không má, chỉ hơi mệt
- Để má kêu gia đinh pha nước cho con tắm
Cậu gật đầu
------
Ở gian bếp, mọi người tất bật làm việc .
Con Mận hỏi
- Bà Năm , sáng giờ có thấy thằng Tuấn đâu không ?
- Hình như nó đi chợ chưa về thì phải .
- Bộ nó ngủ ở chợ hay sao mà còn chưa về
- Mày kiếm nó có chi ?
- Định kêu nó pha nước cho cậu hai tắm.
- Sao mày không làm , mày đang rảnh
- Tôi còn quá trời việc chưa làm nữa , ở đó pha nước. Bà gặp nó thì kêu pha nước liền đi.
Đến khoảng gần trưa , Tuấn đi chợ về ,em vui vẻ vừa hát vừa đi vào gian bếp.
- Bà Năm , con đi chợ về rồi
- Sao con đi lâu dữ vậy. Mau pha nước cho cậu hai tắm
- Dạ , cậu hai là ai vậy bà Năm
- Con của bà chủ ,mới đi du học về
Tuấn nấu nước xong, liền đi đến phòng cậu hai theo lời chỉ của bà Năm. Em gõ cửa
- Dạ cậu hai, con đến pha nước tắm cho cậu
- Vào đi
Em đẩy cửa bước vào , nhẹ nhàng tiến đến thau nước lớn, bắt đầu pha nước nóng .
- Dạ thưa cậu , con pha xong rồi ạ
- Đi ra ngoài đi
- Dạ
Buổi tối hôm nay , em không ngủ được mà ngồi ngẩn ngơ ra .
- Tuấn , sao con không ngủ
- Bà Năm
- Con nhớ mẹ hả ?
- Dạ. Mẹ con mất , con còn không đủ tiền lo ma chay.
- Bà Năm biết , phận nghèo hèn bữa no bữa đói. Huống chi là có tiền , con sống thật tốt má con sẽ luôn phù hộ cho con .
- Dạ , con cảm ơn. Bà Năm , cậu hai là người thế nào vậy . Con mới vào làm mới hơn một tháng .
- Cậu hai từ nhỏ thông minh , sáng suốt , tính khí hơi nóng , được con gái theo đuổi nhiều nhưng đến bây giờ cậu chưa ưng ai hết. Hôm nay , con vào phòng có thấy mặt cậu hai không .
- Dạ không, phòng cậu tối thui à con không thấy rõ .
- thôi, khuya rồi vào ngủ đi con mai còn dậy sớm.
Tuấn hay là Kim Nam Tuấn năm nay vừa tròn 18 tuổi , mất cả cha lẫn má không nơi nương tựa đành đi làm cho nhà giàu. Gà gáy lúc 5 giờ đánh thức, em nhanh nhạy phụ bà Năm làm đồ ăn sáng nhìn vậy thôi chứ em rất siêng năng , chịu cực chịu khổ
- Dạ con mời bà, mời cậu dùng bữa
Em lui xuống bếp
- Quốc , con ăn xong rồi ra ruộng với má
- Dạ
- À mà , chuyện cưới vợ con tính thế nào ?
- Con chưa nghĩ đến
- Sao lại chưa, má mong có cháu lắm rồi đó
- Chuyện cưới sinh do con lựa chọn, con về đây là tập trung sự nghiệp
- Nhưng con cũng gần 30 rồi mà chưa để mắt con gái nhà ai hết. Má lo cho con không lấy vợ.
- Con ăn xong rồi
- Con chưa ăn hết mà đi đâu... Quốc !
- Nó vẫn cứng đầu hoài .
Bà thở dài
Cậu bỏ đi , chuyện cưới vợ này cậu không hứng thú. Cậu muốn tập trung sự nghiệp trước, lũ đàn bà cưới về lúc nào cũng ồn ào phiền chết . Giữa trưa bà Hội cùng cậu Quốc ra thăm ruộng, cậu chăm chú xem mọi người làm việc .
- Má ,con muốn xem sổ sách
- Ừ ! Đi theo má
------
- Thằng Tuấn , thằng Tuấn đâu
Em nghe gọi tên ,lật đật chạy đến
- Dạ
- Mày vô phòng cậu hai dọn dẹp !
- Dạ
Con Mận nhìn Tuấn mà hả hê, nó không ưa thằng Tuấn từ lúc nó đến đây làm, được lòng bà chủ . Bà cũng hay hỏi han , những người khác giúp đỡ nó.
- Tuấn ơi, mày sẽ bị đuổi khỏi đây.
Mận vui vẻ xuống bếp
------
- Má !
- Ôi trời đất cơi . Con làm gì hét dữ vậy
- Đứa nào tự tiện vào phòng con còn ăn cắp cái đồng hồ nữa
- Con hỏi má sao má biết. Mận !
Con Mận chạy vào
- Dạ , bà cho gọi con
- Con có thấy ai vào phòng cậu hai không ?
- Dạ có, là thằng Tuấn thưa bà hồi lúc bà và cậu hai đi thăm ruộng con thấy nó lén vào phòng của cậu.
Cậu Quốc tức giận đập bàn
- Kêu thằng đó vô cho tao
- Dạ
Tuấn nhanh chóng có mặt
- Dạ cậu hai kêu con
- Mày là đứa ăn cắp cái đồng hồ của tao đúng không ?
- Dạ....không ...con không có ăn cắp
- Vậy sao tao không thấy cái đồng hồ đâu , con Mận mới nói mày lén lút vô phòng .
- Dạ cậu ... Con không có lấy
- Mày không lấy sao có người thấy.
- Dạ thưa... Chị Mận kêu con vô phòng dọn dẹp cho cậu . Con thề , con không lấy gì của cậu hết.
Cậu Quốc hỏi
- Mận !
- Dạ cậu
- Có phải mày kêu nó vào phòng tao không ?
- Dạ không, nó nói xạo đó cậu . Đồng hồ của cậu thằng Tuấn lấy đó !
- Cậu hai... Con không lấy của cậu
- Lục xoát người nó cho tao
Mận lục lọi khắp người, thấy đồng hồ trong túi quần. Mận đưa cho cậu Quốc
- Lôi nó ra đánh 60 roi
- Cậu ơi , con...con không có lấy của cậu mà...
Tuấn khóc lóc van xin
- Quỳ xuống ! Đánh thật mạnh cho tao .
- Dạ cậu hai
Tiếng chát chát, cùng tiếng cầu xin nức nở của Tuấn khiến những người xung quanh sợ hãi.
- Cậu ....hai ....con...con không...có làm
- Đánh mạnh tay hơn đi
- Ah.... Ah...
Bà Năm nhìn tình cảnh thằng Tuấn mà đau xót ruột gan . Nó không bao giờ ăn cắp hay tham lam cái gì của người ta , sao lại thế này !
- Dạ cậu hai , đã xong 60 roi
- Tao cảnh cáo thằng Tuấn và cả bọn bây . Đừng bao giờ ăn cắp hay tự tiện vô phòng , tao đánh cho chết.
------
- Ah...đau...
Bà Năm đang bôi thuốc cho Tuấn , khắp lưng chỗ nào cũng có lằn đỏ. Có chỗ chảy máu.
- Ráng chịu đau đi con. Không biết ai ác nhơn vu oan cho con nữa.
Con Mận vừa bước vô thì dựt lại không cho bôi
- Cái thứ ăn cắp như nó , mà Năm lo cho nó chi
- Mày làm cái gì vậy , thằng Tuấn nó không có thuốc bôi để cho ngày mai nó không làm việc được , tao méc bà chủ là tại mày đó nha !
Mận hậm hực đưa lại. Còn hớn hở trêu chọc
- Sao ăn đòn no không. Nói cho mày biết tao là đứa lấy cắp đồng hồ bỏ vào túi quần mày đó.
- Chị....
- Loại như mày , cũng làm việc ở đây may mà lần này mày không bị đuổi.
Bà Năm nghe liền tức giận, nói
- Mận, mày ác lắm . Mày coi chừng bị quả báo đấy
- Tui không quan tâm . Miễn là đuổi thằng Tuấn đi là được ,hứ !
Mận bỏ đi
- Trời ơi ! Con nhỏ này ,thật ác mà
- Bà Năm con không sao. Bà bôi thuốc cho con đi
- Ừ
------
Tuấn xin bà chủ mình được nghỉ hôm nay liền vui vẻ ra vườn . Nhìn thấy có mấy trái xoài chín ,không nhịn được liền hái ,không may có trái trúng vào đầu cậu Quốc.
- Đứa nào ?!
Tuấn rụt rè nói
- Dạ....là con thưa cậu
- Lại là mày, dám trốn việc ra đây chơi
- Dạ không có , con có xin bà rồi
- Mày làm gì để rớt trúng đầu tao
- Dạ...con...con hái xoài.
- Mày làm gì để tao hết sưng đi !
- Dạ để con sứt dầu cho cậu nghen
- Nhanh đi
Tuấn rụt rè bước lại gần cậu . Giờ em mới thấy rõ tường tận những đường nét cậu Quốc. Thật sự rất đẹp trai , đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao , viền hàm góc cạnh mê người.
- Nhìn cái gì ? Nhanh lên
- Dạ
Đứng gần em hơi nghiêng đầu một bên, cậu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cậu đặc biệt là ở cổ, nhẹ nhàng khiến cậu dễ chịu . Không nhịn được liền đến gần hơn , chúi mũi vào cổ. Hương thơm xộc vào mũi làm cậu phát nghiện
- Cậu hai....ưm
- Đứng yên
Cậu nghiện mùi hương này thật rồi , cậu cứ như vậy hồi lâu rồi buông ra.
- Mày dùng gì để có hương thơm đó
- Dạ con dùng của bà Năm làm chứ con không rõ .
- Tối này đến phòng tao
- Dạ , đến phòng cậu hai để làm gì
- Tao biểu thì cứ nghe
- Dạ .
**By: No
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top